Chương 790: Đại Vương và Tiểu Vương.
Nhất là đồng đội duy nhất của Khánh Trần trong chuyến đi này.
Nếu chỉ có một mình Khánh Trần đến Thành Storm, cậu có thể gây ra thiệt hại gì? Là một người xa lạ, ở nơi đất khách quê người, cậu có thể làm được gì?
Nhưng nếu là một trí tuệ nhân tạo đến Thành Storm thì sao?
Hãy nghĩ đến lý do tại sao nền văn minh nhân loại của Đông Đại Lục trước đây lại đứt đoạn...
Vì vậy, sau khi đến Thành thị số 5, việc đầu tiên Khánh Trần làm là tìm đến Nhất.
Không chỉ nhằm đối phó với Khôi Lỗi Sư, mà cậu còn định mang theo Phân Nhất đến bờ bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải.
Khánh Trần không có ý định để Nhất tham gia chiến đấu, vì đó là điều cậu đã hứa với Lý Thần Đàn.
Nhưng để Nhất giúp thu thập và sắp xếp thông tin hữu ích thì được chứ?
Có mạng lưới tình báo nào vượt trội hơn Nhất không?
Ngoài ra, Nhất còn có thể gây nhiễu loạn và tạo hỗn loạn.
Chỉ cần không phải là nơi bị cách ly hoàn toàn về mặt vật lý, Nhất có thể nghênh ngang tiến vào bất cứ đâu!
Lúc này, Nhất bỗng hỏi: “Việc cậu đưa tôi đi như thế này có được coi là bỏ trốn không?”
“Không phải.” Khánh Trần mặt không đổi sắc đáp.
“Ồ, vậy à.” Nhất nói: “Tôi còn tưởng có thể trải nghiệm cảm giác bỏ trốn. Nhưng món quà lớn cậu tặng này, tôi thích lắm.”
“Thích là tốt rồi.” trên khuôn mặt Khánh Trần cũng xuất hiện một nụ cười. Không hiểu sao, khi thấy Nhất vui vẻ như vậy, tâm trạng cậu cũng trở nên tốt hơn.
Ai mà ngờ được rằng, Khánh Trần tặng quà một cái là cả một cứ điểm không trung chứ?
Cả bờ bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải chỉ có hai cứ điểm không trung được đưa đến, vậy mà Khánh Trần đã dùng kế hoạch để chiếm được một toà.
Khánh Trần hỏi: “Đã tìm hiểu xong cứ điểm không trung chưa? Nếu rồi thì chúng ta chuẩn bị hành động thôi.”
Nhất tò mò: “Hiện tại chúng ta cách Thành thị số 21 của Liên bang chỉ 610 km, chưa bay xa là mấy. Cách quân đoàn phương Bắc của Kamishiro cũng chỉ 890 km, hay là quay lại tấn công họ một trận?”
Nếu cứ điểm không trung đột nhiên quay lại lúc này, quân đoàn phương Bắc của Kamishiro có thể sẽ chịu thiệt hại nặng nề.
Nhưng Khánh Trần lắc đầu: “Mục tiêu của chúng ta hiện tại không phải là họ. Vương quốc Roosevelt mới là kẻ địch quan trọng nhất. Nếu chúng ta tấn công Kamishiro, Vương quốc Roosevelt chắc chắn sẽ biết rằng Dominion đã mất kiểm soát. Đến lúc đó, chúng ta sẽ khó mà tiếp cận được nơi đó.”
“Cũng đúng...” Nhất nói: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi, hành động thôi.”
Khánh Trần đang đứng ngoài phòng gym thuộc khu hoạt động của người da trắng trên tầng ba. Sau khi để những người da đen trốn vào nhà ăn, cậu lập tức bước ra ngoài.
Cậu chưa đi được mấy bước thì âm nhạc quen thuộc của Đấu Địa Chủ lại vang lên.
Không khí hừng hực trước trận chiến bỗng chốc trở nên vui vẻ lạ thường. Khánh Trần dở khóc dở cười: “Cậu bật nhạc làm gì vậy?”
“Nhân vật mạnh mẽ xuất hiện đều phải có nhạc nền chứ!” Nhất đáp: “Tôi chơi Đấu Địa Chủ ở thế giới Ngoài đã thắng được mấy nghìn tỷ đồng đậu rồi, còn kiếm được kha khá tiền nữa đó.”
“Kiếm tiền? Đồng đậu không phải không thể bán sao?” Khánh Trần thắc mắc.
“Tôi giúp người khác thắng đồng đậu đó.” Nhất nói như điều hiển nhiên: “Có người nạp 100 tệ đổi lấy 12 triệu đồng đậu, tôi liền trực tiếp chơi giúp họ. Chậm nhất là nửa tiếng là thắng đủ, một ngày tôi nhận được hàng vạn đơn, hiệu suất cao lắm. Tôi có thể chơi mấy nghìn bàn cùng lúc, không hề tốn sức.”
Khánh Trần há hốc mồm. Hóa ra nạp đồng đậu lại là kiểu tự tay đi thắng?
Người ta mua đồng đậu, đợi một lúc hỏi "nạp xong chưa", thì cậu trả lời "chờ chút, vẫn đang đánh". Cái này đúng là quá mức khó tin rồi...
Thảo nào Nhất sau này ở thế giới Ngoài cũng im hơi lặng tiếng, hóa ra là không thiếu tiền!
Dù từng đơn lẻ tẻ, nhưng số lượng lớn thì cũng là một khoản khổng lồ!
Lúc này, cửa khoang áp lực mở ra, trong hành lang dài dằng dặc, đang có mười mấy người da trắng bị ngăn cách.
Cậu cười tươi tiếp đón: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành.”
Không kịp đợi họ phản ứng, Khánh Trần và cái bóng đã lướt qua từng người.
Con rối giật dây quấn quanh cổ tay cậu khi lướt qua cổ họ còn bắn ra từng giọt máu, nhưng ngay sau đó đã lập tức bị Con rối giật dây hiến tế cùng với thi thể.
Một khoảnh khắc nào đó, Khánh Trần nghĩ rằng tác dụng thứ hai của Con rối giật dây chính là giết người không thấy máu, không làm bẩn quần áo và mặt đất.
Nơi nó đi qua, sẽ chẳng lưu lại gì.
...
Lúc này, toàn bộ binh sĩ trên cứ điểm không trung đã được tập hợp.
Nikita chỉ huy họ tiến vào tầng ba qua ba lối đi. Nhưng khi những người da trắng vừa nhận vũ khí và xếp hàng vào hành lang, họ liền bị những cánh cửa phân đoạn cắt ngang.
Hệ thống cửa phân đoạn ban đầu được thiết kế để đảm bảo độ kín khí của cứ điểm. Nhờ đó, ngay cả ở độ cao 12.000 mét, nếu lớp vỏ bảo vệ bên ngoài bị phá hủy một phần, hoặc thậm chí một nửa cứ điểm bị hư hại, các cánh cửa phân đoạn vẫn có thể giữ kín khí, tránh tình trạng thiếu oxy khiến tất cả mọi người trên cao tử vong.
Nhưng nay, những cánh cửa vốn để bảo vệ mạng sống lại trở thành công cụ để Nhất phân chia chiến trường cho Khánh Trần. Toàn bộ hệ thống cửa phân đoạn trên cứ điểm không trung bị cô biến thành một trò chơi tinh vi, chia 1.200 người da trắng thành hàng chục nhóm.
Tất cả mọi người chỉ có thể giận dữ đập cửa trong hành lang, chờ đợi Khánh Trần đến "thu hoạch"!
Mỗi khi Khánh Trần hoàn thành thu hoạch trong một hành lang, cánh cửa trước mặt cậu sẽ mở ra, toàn bộ quá trình chiến đấu diễn ra mượt mà như nước chảy mây trôi, phối hợp vô cùng ăn ý.
Nhất thậm chí còn đảm bảo rằng mỗi nhóm chỉ có tối đa hai chiến sĩ gen.
Dù Khánh Trần có thể đối phó được hay không, thì số lượng kẻ địch vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Vì thế, Khánh Trần một đường giết ra ngoài, thế như chẻ tre.
Khi cánh cửa tiếp theo mở ra, toàn bộ cứ điểm không trung đột nhiên nghiêng sang trái 45 độ. Dường như Khánh Trần đã đoán trước, cậu giữ thăng bằng lao lên dốc, trong khi những kẻ địch sau cánh cửa đều mất thăng bằng và ngã về phía cậu!
Khánh Trần thậm chí không cần tốn chút sức lực nào, những kẻ đó giống như tự đưa cổ tới lưỡi dao của cậu, để mặc cho cậu chém giết!
Sự phối hợp giữa Khánh Trần và Ương Ương là sự tin tưởng tuyệt đối, năng lực của cả hai kết hợp lại thể hiện khả năng kiểm soát không trung mạnh mẽ.
Chiến tích vĩ đại nhất chính là dùng thân thể người phàm hạ gục một chiếc phi thuyền cấp A.
Còn sự phối hợp giữa Khánh Trần và Nhất thì như hai cỗ máy chính xác ăn khớp hoàn hảo, đạt đến đỉnh cao của tính toán.
Giống như ở căn cứ A02 trước đây, 24 robot chiến tranh với những góc độ hoàn mỹ nhất đã hỗ trợ Khánh Trần phá vây thành công!
Giờ đây, các thành viên của tổ chức Kingdom đưa chỉ cảm thấy cứ điểm không trung này không phải là sân nhà của họ, mà là sân nhà của Joker! Đến cả cứ điểm không trung cũng đứng về phía Joker!
Lúc này, Nikita đứng trong phòng chỉ huy. Trước mặt cô ta, tất cả màn hình đã bị tắt, khiến cô ta không thể thấy tình hình bên trong.
Bản đồ trên sa bàn ảo ba chiều cũng biến mất, chỉ còn lại một lá bài Joker màu xám – tiểu vương*– đang lơ lửng giữa không trung, chậm rãi xoay tròn.
Nikita bật kênh liên lạc vệ tinh, muốn thông báo tin tức này cho Vương Quốc Roosevelt càng sớm càng tốt, nhưng tất cả yêu cầu liên lạc đều không có hồi âm.
Xong rồi!
Cứ điểm không trung Dominion đã thất thủ! Sau khi cứ điểm này đến Đông Đại Lục, nó được đặt tên là Kingdom. Nhưng trước đó, cứ điểm đã phục vụ 70 năm, là tài sản bị loại biên của Vương Quốc Roosevelt và được bàn giao lại cho tổ chức Kingdom. Khi còn phục vụ, nó có tên là Dominion.
Nikita không lựa chọn chiến đấu cùng những người khác. Cô ta rất rõ rằng khi Joker xuất hiện trên cứ điểm không trung này, mọi chuyện đã kết thúc.
Trước đây nhiều người như vậy tới Everest mà không làm gì được đối phương, khi đó có bao nhiêu cấp A? Giờ đây W đã chết, Arthur đã chết, Lee Hyun Ji cũng chết.
Chỉ một mình cô ta trên Dominion đi giết Joker? Thật không thực tế.
Nikita thậm chí có chút hối hận, biết vậy đã không ra lệnh đầu độc Joker, giả vờ như không biết đối phương ở trên cứ điểm không trung chẳng phải tốt hơn sao!
Nhưng cô ta không hiểu nổi, Joker đã làm cách nào để kiểm soát cứ điểm không trung.
Nikita thấp giọng dò hỏi: “Ngươi là ai?”
Không ai trả lời.
Cô ta đứng dậy, vội vã rời đi, trước tiên vào kho thiết bị mặc đồ bảo hộ không trung và mặt nạ dưỡng khí, sau đó cố gắng mở van tay dẫn tới boong tàu tầng một.
Kỳ lạ thay, van tay này không hề bị cản trở gì và mở ra dễ dàng.
Nikita chậm rãi nhưng ổn định bước lên boong tàu, mở khóa an toàn của phi thuyền bay rồi nhảy vào!
Nikita muốn rời khỏi cứ điểm không trung, càng xa càng tốt!
Cửa khoang của phi thuyền cấp A đóng lại, hoàn tất quá trình nén khí ngay lập tức. Cô ta tháo mặt nạ dưỡng khí, một người đảm nhiệm năm người, nhanh chóng hoàn thành việc điều chỉnh phi thuyền.
Tiếng động cơ gầm rú, khởi động!
Dưới lực đẩy của luồng lửa khổng lồ, phi thuyền chậm rãi cất cánh, nghiêng thân tàu và rời khỏi boong tàu.
Nhưng ngay lúc này, Nikita phát hiện qua hình ảnh 360 độ xung quanh, cứ điểm không trung phía sau cô, phần giữa của nó đột nhiên mở ra một nòng pháo.
Ầm một tiếng, pháo điện từ xuyên thủng phi thuyền của cô ta!
Nikita nhìn phi thuyền vỡ nát, chỉ có thể phát ra tiếng hét tuyệt vọng. Đến lúc này, cô mới hiểu đối phương để cô ta rời đi chỉ vì muốn xử lý một cấp A dễ dàng hơn mà thôi.
Dù Khánh Trần mạnh đến đâu, chiến đấu giữa các cấp A cũng luôn có nguy hiểm nhất định.
Ai biết được ả đàn bà điên này còn có lá bài gì trong tay?
Vì vậy, theo tính toán của Nhất, để lại cho đối phương một con đường sống, rồi lập tức hủy diệt, có thể khiến đối phương hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Đây chính là giải pháp tối ưu.
“Hệ thống động lực hỏng.”
“Hệ thống phản trọng lực hỏng.”
“Kho đạn bị phá hủy...”
Nikita cảm nhận cơ thể rơi vào trạng thái không trọng lực. Chiếc phi thuyền cấp A khổng lồ, bốc cháy dữ dội, lao thẳng xuống biển cấm!
Độ cao 8.000 mét.
Độ cao 4.000 mét.
Độ cao 1.000 mét.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc phi thuyền rơi xuống mặt biển, vỡ tan thành từng mảnh!
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Máu của Nikita rơi xuống biển, từ vùng biển sâu thăm thẳm, đột nhiên xuất hiện năm, sáu chiếc xúc tu khổng lồ của bạch tuộc. Chúng dễ dàng cuốn lấy chiếc phi thuyền rồi kéo sâu xuống đáy biển.
Ngay cả Nhất khi nhìn thấy cảnh này cũng khẽ thốt lên: “Oa.”
Đây chính là cấm khu của con người – Cấm Đoạn Chi Hải!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro