Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#9




dưới ánh sáng yếu ớt, tóc tiên bước lặng lẽ quay về ktx, bàn tay khẽ đưa lên quệt đi nước mắt.

chị cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi vai khẽ run lên đã nói rõ lòng chị đang hỗn loạn đến mức nào.

ngước lên, chị bắt gặp ánh mắt tò mò của đồng ánh quỳnh.

không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, chị chỉ lắc đầu, ra hiệu không có gì rồi nhanh chóng leo lên giường, kéo chăn kín đầu.

nhưng đồng ánh quỳnh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

sự bất thường của tóc tiên khiến em bất giác lo lắng.

bỗng, như có linh cảm, quỳnh bật dậy, chạy nhanh ra ngoài.

ánh mắt em đảo qua từng góc sân, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của lê thy ngọc.

và rồi em thấy nó.

lê thy ngọc đang ngồi ở ghế đá, đôi vai nhỏ run lên từng hồi, tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong đêm tối.

quỳnh bàng hoàng, vội chạy lại.

- thy, sao thế? mày với chị tiên làm sao ?

lê thy ngọc ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp.

nó nắm chặt lấy tay đồng ánh quỳnh, giọng nói lạc đi trong nước mắt:

- hết rồi, quỳnh ơi. tao mất hết rồi... tao mất chị tiên rồi!

- thy, bình tĩnh lại. đừng khóc nữa, có chuyện gì từ từ nói. mình sẽ tìm được cách giải quyết mà.

quỳnh cố giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng em rối như tơ vò.

nhìn thấy lê thy ngọc đau đớn thế này, em cũng chẳng biết phải làm gì.

nhưng những lời đó chỉ khiến lê thy ngọc càng khóc to hơn.

nó vừa khóc vừa tự trách mình, từng câu từng chữ như dao cứa vào lòng.

- là lỗi của tao... tao sai rồi. tao ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ đến cảm xúc của chị. tao hèn, tao không dám cùng chị đối mặt với khó khăn. tao bỏ rơi chị... tao để chị một mình, quỳnh ơi... tao hèn lắm!

nó nói, rồi bất ngờ giơ tay tự tát vào mặt mình, như một cách trừng phạt.

mỗi câu nói là một cái tát mạnh mẽ, khiến đồng ánh quỳnh hoảng hốt giữ chặt tay nó lại.

- thy, mày điên rồi à! đừng làm vậy nữa! dừng lại! nghe tao, bình tĩnh lại đã!

đồng ánh quỳnh quýnh quáng, đôi tay run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của lê thy ngọc.

đúng lúc đó, mie vừa hay chạy ra ngoài.

em nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà không khỏi sững người.

- có chuyện gì vậy? - mie vội bước tới, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

đồng ánh quỳnh quay qua, thở hắt một hơi:

- mie, mày lại đây giúp tao giữ con thy lại. nó đang không ổn!

mie lập tức cúi xuống, nắm lấy tay còn lại của lê thy ngọc.

- thy, nghe tao. mày phải bình tĩnh lại. khóc không giải quyết được gì đâu.

nhưng lê thy ngọc chỉ lắc đầu, giọng khản đặc:

- tao không bình tĩnh được. tao đã làm sai quá nhiều... tao không xứng đáng với chị tiên...

mie nhìn quỳnh, ánh mắt đầy bất lực.

cả hai hiểu rằng, trong lúc này, dù nói gì cũng không thể làm lê thy ngọc ngừng đau đớn.

mie khẽ đặt tay lên vai lê thy ngọc, giọng nhẹ nhàng:

- thy, nếu mày còn muốn sửa sai, còn muốn làm gì đó cho chị tiên, thì trước hết mày phải bình tĩnh. mày không thể gục ngã như thế này được. hiểu không?

lê thy ngọc khựng lại, ánh mắt ngấn nước nhìn mie.

những lời nói ấy như một cú đánh thức nó khỏi cơn tuyệt vọng.

nhưng đau đớn trong lòng vẫn còn đó, âm ỉ cháy, không cách nào dập tắt ngay được.

mie và đồng ánh quỳnh ngồi xuống cạnh lê thy ngọc, cả hai không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ bên cạnh nó.

họ biết rằng lúc này, mọi lời an ủi đều là thừa thãi.

lê thy ngọc ôm mặt, tiếng khóc dần nhỏ lại, chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn.

nó siết chặt tay, lòng tự dặn mình phải làm gì đó để sửa chữa sai lầm, nhưng trong đầu lại không ngừng tự hỏi: liệu còn kịp không?

sau một hồi lâu, mie lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:

- thy, tao không biết chuyện gì đã xảy ra giữa mày với chị tiên, nhưng tao biết chắc một điều là mày còn yêu chị ấy, vậy nên đừng bỏ cuộc. tình yêu mà, đôi khi cần thời gian để chữa lành và hàn gắn. mày hiểu ý tao mà đúng không?

lê thy ngọc ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn mie.

- nhưng tao đã làm tổn thương chị ấy quá nhiều. tao không biết liệu chị tiên còn có thể tha thứ cho tao không...

đồng ánh quỳnh đặt tay lên vai nó, giọng chắc nịch:

- tha thứ hay không là chuyện của chị. còn chuyện của mày là phải chứng minh cho chị thấy mày đang thật lòng, mày đang thay đổi, và mày xứng đáng được yêu chị thêm lần nữa. đừng ngồi đây mà tự trách mình mãi. tao với mie sẽ giúp mày. được chứ?

nhìn sự quyết tâm trong ánh mắt của đồng ánh quỳnh, lê thy ngọc cảm thấy lòng mình như được tiếp thêm chút sức mạnh.

nó gật đầu, nhưng vẫn không giấu được vẻ bối rối.

mie mỉm cười nhẹ, vỗ vai lê thy ngọc:

- mày còn cơ hội mà. đừng để nó trôi qua lần nữa. nhưng bây giờ, điều quan trọng là mày phải bình tĩnh lại, nghỉ ngơi đi. đêm nay mày đã quá mệt rồi.

đồng ánh quỳnh gật đầu đồng ý:

- đúng đấy. mai còn phải quay tiếp, mày mà để bản thân kiệt sức thì còn làm được gì nữa. giờ vào trong nghỉ đi, mọi chuyện để mai tính tiếp.

lê thy ngọc im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng đứng dậy. hai người bạn bên cạnh dìu nó về phòng, cố gắng không để nó suy nghĩ tiêu cực thêm nữa.

nhưng khi cả ba vừa bước vào ký túc xá, một giọng nói vang lên từ phía giường tóc tiên:

- mấy đứa làm gì ngoài đó mà lâu vậy?

giọng chị không còn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn pha chút mệt mỏi.

tóc tiên ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt hướng về phía lê thy ngọc.

nó đứng khựng lại, cả người đông cứng, không biết phải nói gì.

cảm giác hối hận và đau lòng lại ùa về, khiến nó chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

đồng ánh quỳnh lên tiếng, cố phá tan bầu không khí căng thẳng:

- à... tụi em chỉ ra ngoài hóng gió một chút thôi tiên !

tóc tiên không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại ở lê thy ngọc.

cuối cùng, chị thở dài, giọng dịu xuống:

- thy, nghỉ ngơi đi. mai còn phải quay. đừng suy nghĩ linh tinh nữa.

câu nói không dài, cũng chẳng chứa đựng sự tha thứ, nhưng đối với lê thy ngọc, đó là tia hy vọng nhỏ nhoi giữa đêm tối.

nó khẽ ngẩng đầu, nhìn chị một thoáng, rồi lặng lẽ leo lên giường.

tóc tiên kéo chăn, nằm xuống, mắt nhắm lại nhưng trong lòng vẫn rối bời.

chị biết mình chưa thể tha thứ ngay, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở của nó, lòng chị lại nhói đau.

cả căn phòng dần chìm vào im lặng, nhưng trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự không thể gạt bỏ.

——————

đau tiếp k mn ☺️☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro