#1
dưới bầu trời đêm, sài gòn khoác lên mình vẻ yên ắng lạ thường. nó giật mình tỉnh giấc, một lần nữa bị kéo về những giấc mơ chồng chất kỉ niệm. quá khứ vẫn vẹn nguyên như một vết hằn không cách nào phai nhòa. với tay bật đèn bàn, ánh sáng vàng dịu dàng rọi lên đồng hồ – đã ba giờ sáng. nó khẽ thở dài, lật chăn bước xuống giường, đôi chân vô thức hướng về phía bếp.
khi lướt qua ban công, một cảm giác lạ xâm chiếm lấy tâm trí nó. ánh nhìn dừng lại ở chậu hoa hồng đã héo úa từ lúc nào. có lẽ những ngày gần đây, vì mải mê chìm trong công việc, từ các buổi stream căng thẳng đến những hợp đồng quảng cáo dồn dập, nó đã quên mất việc chăm sóc chúng. một tiếng thở dài nhẹ thoát ra giữa không gian tĩnh lặng. trước mắt là chuỗi ngày đầy ắp công việc, áp lực như một cơn sóng dữ đe dọa cuốn trôi cả hơi thở.
nhận ra trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, nó quyết định chẳng cần quay lại giường ngủ nữa. dù sao thì chỉ còn vài tiếng nữa là đến sáu giờ – thời gian nó phải chuẩn bị để quay chương trình. nó rút điện thoại ra, định chơi vài ván game giết thời gian.
nhưng lạ thay, hôm nay nó chẳng có chút tâm trạng nào. ngón tay lướt qua màn hình nhưng lòng lại trôi dạt về những suy nghĩ khác. gần đây, nó nhận được lời mời tham gia một chương trình thực tế. ban đầu, nó bối rối, lòng đầy phân vân. liệu một đứa quen ngồi lì trước màn hình, chỉ biết nói chuyện qua webcam như nó, có đủ khả năng hòa nhập với một môi trường toàn những người tài giỏi? cảm giác tự ti cứ âm ỉ, như một cơn sóng nhỏ đập vào lòng.
nhưng rồi nó lại nghĩ, có lẽ cơ hội này không chỉ là thử thách. biết đâu, đây là cách để nó mở rộng những mối quan hệ mới, gặp gỡ những con người mới. hoặc ít nhất, chương trình này có thể giúp nó tạm quên đi những vết thương cũ, những mối quan hệ đã không còn. ý nghĩ ấy giống như một sợi dây mong manh kéo nó ra khỏi sự do dự.
và thế là, chỉ hai ngày trước khi chương trình khai máy, nó gật đầu nhận lời. một phần trong nó hy vọng, hành trình này sẽ mang đến điều gì đó khác biệt.
giật mình tỉnh dậy khỏi ghế sofa, nó nhận ra mình đã ngủ quên lúc nào không hay trong khi chơi game. tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, kéo nó trở về thực tại. cầm lấy điện thoại, màn hình hiện giờ đã hơn sáu giờ. chắc là trợ lý. nó vươn vai, cảm giác mệt mỏi còn đọng lại, nhanh tay vuốt lại mái tóc rồi lê bước ra mở cửa.
- mày ngủ giờ mới dậy hả thy? nhanh lên, còn makeup nữa, xe của chương trình tám giờ tới rồi đó! – trợ lý của nó đứng trước cửa, giọng đầy thúc giục.
- ê, tao sợ quá mày... lỡ đâu mọi chuyện không suôn sẻ thì sao? – nó lẩm bẩm, nỗi lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
- mày lại thức đêm chơi game chứ gì? hôm qua tao nói rồi mà, cứ thức đêm là sáng ra tâm trạng lại tụt dốc, y như rằng! không có gì phải sợ hết, mày giỏi lắm, chỉ là mày không nhận ra thôi. – trợ lý chống hông, thở dài đầy bất lực. cái tính hay lo của lê thy ngọc đúng là chẳng bao giờ thay đổi.
- thôi, đến đâu hay đến đó vậy... – nó đáp lại, giọng nhỏ xíu. chẳng để trợ lý nói thêm, nó xoay người bước vào phòng thay đồ, ánh mắt thoáng chút phân vân nhưng cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
-----------
đúng tám giờ sáng, chiếc xe của chương trình đỗ ngay trước sảnh chung cư. lê thy ngọc bước lên xe, lòng vẫn còn vương chút lo lắng mơ hồ. nhưng khi vừa yên vị, người từ ban tổ chức quay lại mỉm cười báo tin: hôm nay sẽ có dj mie đi chung với nó.
nghe vậy, ánh mắt nó lập tức sáng bừng. hóa ra mie cũng tham gia chương trình! niềm vui bất ngờ lan tỏa, khiến lòng nó nhẹ bẫng hẳn. không cần biết sắp tới phải đối mặt với những thử thách hay những người xa lạ nào, chỉ cần có một người quen đồng hành cũng đủ khiến nó cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
vừa nghĩ, môi nó khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ, còn ánh mắt thì lấp lánh sự háo hức hiếm hoi cho ngày mới.
- ủa, sao lại là nhỏ này? đì chây mie? – vừa thấy mie bước vào xe, lê thy ngọc lập tức quay sang trêu, giọng đầy tinh nghịch.
- mít thuy ? – mie hơi ngạc nhiên khi thấy lê thy ngọc cũng tham gia chương trình. ánh mắt của cả hai chạm nhau, thoáng chốc không khí đã chuyển thành sự thoải mái của những người quen lâu ngày gặp lại.
- ủa cô đi đâu đây? – nó giả bộ hỏi, như thể không phải cả hai cùng đang trên đường đến cùng một điểm đến.
mie vừa ngồi xuống, chưa kịp trả lời thì đã bị nó soi mói:
- ê khoan, cho tôi hỏi, nay cái layout này sao nhạt nhòa quá vậy? bình thường là tôi thấy chị chấn động lắm mà?
- tôi nhường spotlight cho tất cả các chị khác. – mie vừa nói, vừa cười cười, giọng cũng đầy ý trêu chọc.
- là bao gồm cả tôi sao? – nó cười khúc khích, cố ý thả một câu thách thức.
- không có bà.
- ê, tui cũng là chị đẹp khác đó nha! – lê thy ngọc lập tức dãy nảy.
- bà nhìn lại bà đi, không khác gì một cây thông noel. – mie không chịu thua, thẳng thắn đáp trả.
nói chuyện rôm rả một hồi, chẳng mấy chốc xe đã đến nơi. lê thy ngọc và mie bước xuống, được dẫn vào một căn phòng đầy hoa tươi. không khí nơi đây vừa trang trọng vừa mang đến cảm giác nhẹ nhàng, nhưng nó chưa kịp thả lỏng thì đã được ban tổ chức hướng dẫn qua phòng hội ngộ.
đứng trước cánh cửa, nó không giấu nổi sự hồi hộp. cảm giác lo lắng len lỏi trong từng nhịp thở, khiến tay nó khẽ run. nhận ra điều đó, mie đặt tay lên vai nó, giọng dịu dàng trấn an:
- không sao đâu, cứ là chính mình thôi.
cả hai cùng đẩy cửa bước vào. khung cảnh bên trong làm nó hơi khựng lại. ngoài các chị cực kỳ nổi tiếng đang ngồi trò chuyện rôm rả, nó còn nhận ra những gương mặt thân quen như hậu hoàng, ngọc phước, và đặc biệt là đồng ánh quỳnh. ngay khi ánh mắt nó chạm phải quỳnh, một kí ức cũ bất giác ùa về, như một thước phim lướt qua tâm trí.
nó hít một hơi thật sâu, lắc nhẹ đầu để đẩy lùi những suy nghĩ đó. bây giờ không phải lúc để lạc trong quá khứ. lấy lại tinh thần, nó quyết định quay trở lại với vai "misthy" vui vẻ và năng động mà mọi người vẫn quen thuộc. nở một nụ cười thật tươi, nó chạy vào giữa phòng, không quên thêm chút trò con bò để khuấy động không khí.
- em chào mọi người ạ! – nó và mie cùng cúi người chào lễ phép, giọng đồng thanh.
ngọc phước ngồi gần đó, nhìn thấy dáng vẻ "giả nai" có phần hơi lố của lê thy ngọc, liền cười phá lên:
- thôi, bớt cái nét đó đi, bớt cái nét đó đi!
mọi người cùng bật cười. không khí trong phòng bỗng chốc trở nên thoải mái và gần gũi hơn, giúp nó cảm thấy bớt căng thẳng.
sau khi chào hỏi tất cả các chị, lê thy ngọc kéo mie lên một góc ghế ngồi. cả hai chọn vị trí hơi khuất, đủ để quan sát nhưng không quá nổi bật. từng chị một bước vào, mỗi người đều mang theo một khí chất riêng biệt, làm nó càng lúc càng cảm thấy nhỏ bé và tự ti. nhưng rồi nó tự nhủ: đã phóng lao thì phải theo lao. dù thế nào đi nữa, nó sẽ cố gắng hết sức để không làm bản thân thất vọng.
nó ngả người nằm trườn trên ghế, cảm giác mệt mỏi từ đêm qua ngủ sai tư thế khiến cơ thể nó như muốn đình công. đang cố thả lỏng để xua tan sự căng thẳng thì bất ngờ, một tiếng hét chói tai vang lên làm nó giật bắn cả người. theo phản xạ, nó ngồi bật dậy, mắt dáo dác nhìn quanh.
tiếng hét ấy chắc chắn phát ra từ phía đồng ánh quỳnh. nó quay đầu nhìn sang, vừa tò mò vừa bực mình. trong đầu thoáng nghĩ:
"cái con này, gì mà hét ghê vậy trời?"
đột nhiên, tiếng hét đồng loạt vang lên từ tất cả mọi người trong phòng, kéo lê thy ngọc ra khỏi dòng suy nghĩ. nó nhíu mày, thắc mắc không hiểu chuyện gì, liền đứng dậy bước tới xem.
nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt nó chạm vào cánh cửa, nơi người vừa bước vào đang đứng, tim nó chợt thắt lại. cả cơ thể như cứng đờ, không thể nhúc nhích. những ký ức khi ấy, ký ức mà nó đã cố chôn vùi suốt hai năm qua... bất ngờ ùa về, dữ dội như một cơn bão. mắt nó bắt đầu cay xè, cảm giác như cả căn phòng bỗng chốc nhỏ bé lại, đè nặng lên lồng ngực.
trong đầu nó thoáng qua một suy nghĩ: "lựa chọn lần này của mình... liệu có phải là một sai lầm rất lớn?"
khi nó còn đang ngập chìm trong hỗn loạn của cảm xúc, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, kéo nó trở lại thực tại. nó ngước lên, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của mie.
- mày ổn không? – mie hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy sự quan tâm. có lẽ mie là người duy nhất ở đây biết rõ mối quan hệ phức tạp giữa nó và người vừa bước vào phòng.
nó lắc đầu, không thốt ra nổi một lời nào. hít một hơi thật sâu, nó cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. nhưng trái tim nó đau như thể đang bị hàng ngàn mũi dao xuyên qua. những hình ảnh từ hai năm trước hiện lên rõ ràng, sắc nét, như thể mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
nó phải làm sao đây, khi con người ấy, với tất cả những vết đau chưa lành, lại xuất hiện ngay trước mặt nó?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro