Viết vu vơ
Gió mùa đông từng cơn lạnh lẽo thổi qua, giống như trái tim cô lúc này. Đau đớn mệt mỏi cô đơn ngày đêm như giày vò, cắn nuốt tâm hồn cô. Phải cô yêu anh, yêu đến điên dại, cô vì anh chịu đựng hi sinh tất cả để rồi nhận lạnh cái nhếch mép đầy khinh bỉ của anh: "yêu tôi...cô xứng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro