Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 1 _ Chương 0: Mở đầu.

Ánh mặt trời dần lụi tàn phía đường chân trời, nhưng ánh đèn đường vẫn sáng trưng như thế. Thắp sáng những ngõ đường khiến chúng toát lên vẻ đẹp tựa dòng sông đom đóm rực rỡ trong truyện cổ tích. Nếu đây là truyện cổ tích, thì ắt hẳn là nó sẽ là một câu truyện phanh phui gần như những góc tối của ánh sáng. Ánh sáng thì vẫn có góc tối của nó cũng như, con người chẳng ai hoàn hảo cả...

Dòng người hối hả, họ chỉ mong được về nơi mà họ coi là mái ấm của mình sau một ngày dài. Bây giờ là lúc họ nghỉ ngơi thế nhưng, đây mới chính là lúc " chúng" bắt đầu công việc của mình. Âm thầm, loài vật ấy ngự trị mỗi khi đêm về. Cuộc chiến đẫm máu sẽ lại bắt đầu, kẻ mạnh tận hưởng thú vui tiêu khiển của mình còn kẻ yếu hèn lẩn trốn trong màn đêm tưởng chừng như một cuộc truy đuổi không hồi kết...

Chàng trai bước ra khỏi nhà, mái tóc đen khẽ bay theo làn gió nhẹ. Đôi mắt màu lam tựa như đang nhìn về nơi chân trời xa xăm hay đúng hơn, ánh mắt cậu ta dường như không hề nhìn về phía một vật thể vô định nào cả. Cậu đang nghĩ gì, nơi cậu đang đến là nơi đâu, tất cả những câu hỏi ấy đều chỉ nhận được một câu trả lời chính là: không ai biết cả. Cậu ta vẫn bước đi đều đều, dường như cái dáng đi thong thả ấy cậu chẳng có vẻ gì là hối hả như dòng người kia. Và rồi, bóng dáng ấy khuất hẳn sau màn đêm ngay góc rẽ con hẻm nhỏ. Không ai biết cậu, không một đặc điểm nổi trội dường như là một con người bình thường, bình thường đến mức gần như không để lại một kí ức gì về cậu ta trong tâm trí của những con người ngoài kia. Đối với họ, cậu chẳng khác nào một hư ảnh mập mờ vốn dĩ không hề tồn tại. Rất cuộc, cậu ta là người như thế nào?

Trên lan can sân thượng của một tòa chung cư vốn nằm trong danh sách những tòa nhà cao nhất tại nơi đây, một dáng người, hai tay tựa vào lan can nhưng trông như chẳng mảy may quan tâm cái mạng của mình đang bên bờ cái chết khi ngồi vắt vẻo trên lan can như vậy. Màu tóc vàng đầy quý phái càng tôn lên nét đẹp vốn như hoàn mĩ của chàng trai, phóng tầm mắt bao quát gần như trọn cả thế giới. Cậu ta, một chàng lãng tử hào hiệp dường như lúc nào cũng nổi trội ở bất cứ nơi đâu có vết chân của cậu. Những lời thơm, tiếng ngọt cậu dường như nghe thấy hằng ngày. Phải chăng, đó chỉ là bề nổi của cái cuộc sống này? Còn bề chìm của nó, có lẽ chỉ khi nào thật sự chứng kiến thì con người ta mới chấp nhận sự thật vốn không hề đơn giản như họ tưởng. Phía sau ánh hào quang của sân khấu, thứ gì đang đợi chờ?

Cô gái vùi đầu mình bên những chồng sách vở, tay cầm bút viết liên tục. Đôi mắt màu nâu ẩn sau cặp kính cận màu đen dường như chỉ chăm chú vào những dòng chữ kia. Chuông điện thoại reo lên, cô bắt máy. Nhưng, chẳng có cuộc trò chuyện nào cả. Người ta chỉ có thể thấy cô cầm điện thoại lên, áp tai vào nghe chưa đến một giây đã buông điện thoại xuống. Vơ lấy một quyển ghi chú trong hàng chục quyển đang nằm rải rác trên bàn của mình, cô khoác chiếc áo mỏng. Sau khi đã khóa cửa cẩn thận, cô hòa mình vào dòng người kia và biến mất. Cô ấy, một cô gái luôn phải chật vật với những bộn bề lo toan với cuộc sống nhộn nhịp này cùng với suy nghĩ tâm tư của một người con gái. Dường như, cũng chỉ là một kẻ nhạt nhẽo chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của cô. Cô ta là một người tầm thường ư, liệu có phải như vậy không?

Mái tóc màu hạt dẻ được cắt ngắn qua vai, uốn cúp ôm trọn khuôn mặt trái xoan. Ánh mắt sắc sảo, dáng đi tự tin, cách ăn nói đầy khôn khéo nhưng cũng đầy quyết đoán của một người con gái đã sớm phải bôn ba trải sự đời như cô khiến cho ai cũng nể phục. Nhưng, đằng sau nụ cười tỏa nắng và một con người đầy nhiệt huyết ấy là một nỗi lòng mà có lẽ chỉ có những ai đã " bước vào trường đời" mới có thể thấu hiểu được phần nào. Đằng sau nụ cười ấy, cô đang cố che giấu điều gì?

Chàng trai chạy băng qua những con phố, cậu ta nhìn trông còn hối hả hơn dòng người kia nữa ấy chứ! Cố gắng luồn lách bằng mọi cách có thể, mặc cho hơi thở dồn dập gấp gáp của mình cậu vẫn chạy mải miết như thế. Mái tóc nhuộm màu đỏ rực như lửa khiến cho cậu ta bỗng nổi bật hẳn giữa dòng người. Nhưng cậu, liệu có việc gấp quan trọng đến mức hối hả như vậy. Nơi cậu ta đang cố đi đến là nơi đâu?

Mỗi khung cảnh khác nhau, những con người khác biệt và bản chất chẳng giống nhau. Nhưng họ đều có một điểm chung, đó là chẳng ai biết được họ thật sự là ai. Họ không còn là con người như trước kia nữa, như họ vốn đã từng. Phải đã từng thôi, đó là trước khi họ biết được thân phận thật và sứ mệnh của mình. Cho dù muốn hay không, họ vẫn phải thực hiện nó. Mặc cho bên trong thân tâm đang không ngừng gào thét, họ không thể đầu hàng lại càng không thể quay đầu lại. Số phận định đoạt, con đường của định mệnh men theo dòng xoay cuộc đời. Đích đến của họ là nơi đâu, phải chăng chỉ là một mơ ước ảo huyền?

Ánh đèn đường soi rõ mọi thứ, nhưng có những nơi mà chúng chẳng thể nào chạm tới. Khi trời đã khuya, trên bầu trời đen, những ngôi sao nhỏ bé sẽ dần ló dạng. Cũng như những ánh mắt kia, sẽ dần xuất hiện. Những con người, với số phận đặc biệt nhưng khao khát yên bình của người bình thường. Kẻ điên có, kẻ nguy hiểm có, kẻ ngu đần có, tất cả mọi thành phần đều có. Nhưng chưa chắc họ đã là một loài vật yếu ớt, những sinh vật ấy đang ẩn mình dưới lốt con người vào ban ngày. Khi đêm đến, họ sẽ sống thật với bản chất của mình. Nhân tính ư, họ có phải là con người đâu mà lại có hai từ đó được cơ chứ! 

- Rồi họ cũng sẽ gặp nhau sớm thôi.

Một bóng người không rõ danh tính khẽ cất lên chất giọng méo mó đã bị biến đổi. Tên đứng kế bên khẽ nói từ tốn. Không nhanh cũng chẳng chậm với một tông giọng chả khác gì một người máy:

- Vậy à, thế là... lời tiên tri sắp không còn là lời nói nữa rồi. Chúng ta có lẽ nên chuẩn bị ngay từ bây giờ, trận chiến sắp bắt đầu rồi. Ngày mai, khi cô ấy khai màn. Thì X sẽ xuất hiện, nhưng chưa chắc chúng ta sẽ tóm được X nhanh như vậy đâu. Bởi vì đó là một đối thủ khó nhằn đấy!

- Tôi biết, nói nhiều quá. Biết bao anh em của chúng ta đã ngã xuống rồi, nhưng tôi sẽ không khiến cho Người phải thất vọng. Với thực lực hiện tại, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ hết khả năng của mình những việc còn lại nhờ cậy mọi người.

Dứt câu, hai bóng người vô danh tính kia xoay lưng. Bước vào tòa nhà sang trọng, cánh cửa đóng lại. Dòng người vẫn hối hả với công việc của họ, và " chúng" vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh đêm nay. Cô gái đặt tách cà phê xuống, nhẹ nhàng rời khỏi quán cà phê yên tĩnh ấm cúng kia. Để lại sau lưng khung cảnh yên bình chẳng nhộn nhịp tấp nấp ngoài đường, cô hòa mình vào dòng người mất dạng. Đêm mai, trận chiến thật sự sẽ diễn ra.

Máu sẽ đổ, nước mắt sẽ rơi.

Ngươi đang lẩn trốn ở nơi đâu?

Hãy ra đây, đối diện với ta.

Hỡi những thiên thần sa ngã kia,

Những ác quỷ sa đọa nơi đây.

Chuẩn bị cho cuộc hội ngộ này.

Trận chiến sắp được khai màn rồi.

Cánh cửa kia đang dần mở ra,

Phía sau, thứ gì đang chờ ngươi?

Là Thiên đường hay nơi Địa ngục?

Tất cả phụ thuộc vào ngươi thôi.


Kết thúc chương 0.

__________~~~~~o~~~~~__________

Chú thích:

_ Những dòng chữ được in nghiêng là chỉ những người không rõ danh tính.

_ Những cụm từ để trong ngoặc kép là để chỉ những sinh vật kia.

Đôi lời:

_ Đây chỉ mới là phần mở đầu. Chưa hẳn là đã vào thẳng cốt truyện.

_ Lần đầu tiên thử viết truyện mang tính chất suy luận nên khả năng rất cao là sẽ có nhiều tình tiết của Cáo không được hợp lí. Nếu mọi người thấy không đúng chỗ nào thì cho Cáo xin lời khuyên ạ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro