Quả nho vị băng nước có ga (2)
Nhưng khoảng cách ở lớp, cô cũng sẽ lơ đãng nhìn đến thiếu niên hàng phía trước.
Cậu một tay cầm bút nước màu đen, ngẫu nhiên tuỳ ý chuyển động, ngón tay thon dài trắng nõn, tựa như cùng tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Khi nghe giảng bài mệt mỏi, cậu hơi khom lưng, áo đồng phục hơi mỏng có thể nhìn rõ ràng dáng lưng thiếu niên.
Cổ cậu thon dài, quạt trên đỉnh đầu như cũ chuyển động nhanh chóng, những sợi tóc đen ngắn cũng hơi đong đưa.
Kia cũng là Chu Phỉ tự cảm nhận được một câu —
Nguyên lai có người đẹp đến tóc ti cũng đẹp.
Thời gian nghỉ.
Nhan Liệt đi đến phòng lọc nước rót nước.
Cô chuẩn bị xếp hàng, lại nhìn đến người phía trước mình chính là nhân vật mà Chu Phỉ từng bát quái, Trình Kiều.
Nhan Liệt ngước mắt đánh giá một cách kĩ càng.
Không hiểu sao như là tâm linh tương thông.
Trình Kiều bỗng nhiên quay đầu lại.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, không mặn không nhạt nhướn mày, bất động thanh sắc mời nói:" Cậu trước"
Thanh âm cậu vẫn còn có vài phần khàn khàn, thoạt nhìn như vẫn còn di chứng của căn bệnh.
Nhan Liệt lắc đầu, tự nhiên hỏi:" Ngày hôm qua nhiễm bệnh sao?"
"Ừ, cảm mạo". Trình Kiều nói hết câu liền đã đến lượt của cậu.
Nhan Liệt tuỳ ý nói thêm một câu:" Nhiễm bệnh nên uống nhiều nước"
Người nọ ở phía trước chuyên tâm lấy nước, cũng không biết có nghe cô nói chuyện hay không.
Sau vài giây, Trình Kiều lấy xong nước, Diêu Ngô Đồng tiến đến bên chỗ Nhan Liệt, nhanh chóng nói:" Giúp tớ lấy một ly"
Trình Kiều xoay người, thân mình thiếu niên cao lớn ở trước mặt tạo cho nữ sinh cảm giác an toàn.
Cậu cao hơn hai cô một cái đầu, khoảng 1m85 không sai biệt lắm.
Giọng cậu trầm thấp, bởi vì nhiễm bệnh mà giọng nói mang theo chút khàn khàn, không hiểu sao lại có chút dễ nghe.
"Cho qua"
Diêu Ngô Đồng vội vàng lách thân qua nhường đường cho cậu.
Cậu chính là Trình Kiều trong truyền thuyết.
Diêu Ngô Đồng có chút tò mò hỏi:" Các cậu lúc trước có quen biết phải không?"
Nhan Liệt dừng động tác lấy nước một lúc:" Vì sao nói như vậy?"
Diêu Ngô Đồng:" Không biết, chính là loại cảm giác, các cậu giống như có quen biết lại có cảm giác không có quen biết."
Nhan Liệt:".....Không thân"
Diêu Ngô Đồng:" Thật sự lúc trước chưa từng nói chuyện?"
Nhan Liệt chủ động tiếp nhận ly nước nói:" Chẳng nhớ nữa"
Đề tài liền như thế mà không ai nhắc đến nữa.
Ngày đầu tiên đã làm bài kiểm tra nhỏ, thành tích Trình Kiều không đạt kết quả tốt đã làm mọi người loá mắt.
Thầy Lịch sử sợ làm tổn thương đến học trò học tập nhiệt tình, đem nhiệm vụ dạy phụ đạo cậu giao cho người học tốt nhất môn Lịch sử.
Cũng chính là Nhan Liệt.
Nhan Liệt tuy rằng thành tích lúc sau có tuột xuống, nhưng Lịch sử mỗi lần kiểm tra đều cao điểm, lấy điểm một cách phi thường nhẹ nhàng.
Thầy Lịch sử cũng sợ Nhan Liệt cảm thấy phiền toái, lúc tan học chủ động gọi cô vào văn phòng nói:" Cùng là bạn học có thể giúp đỡ nhau, Trình Kiều đầu óc thông minh, tuy rằng không biết em ấy vì cái gì mà chọn xã hội, bất quá vị trí gần, nghe nói thành thích môn Toán của em ấy cũng rất tốt, hai người các em giúp đỡ nhau cũng không tồi"
Cũng là mấy câu đó, thầy giáo lại gọi Trình Kiều đi nói một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ của cậu không có ý từ chối.
Hai người vốn dĩ hẹn nhau vào thứ bảy tiết tự học buổi tối sẽ thành lập một tổ nhỏ giúp đỡ học tập.
Tổ viên chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng tới thứ sáu, Nhan Liệt tìm cậu báo rằng chính mình có việc.
Trình Kiều lúc ấy không mặn không nhạt nói:" Chuyện gì?"
Nhan Liệt:" Thân thể không thoải mái"
Trình Kiều chỉ trả lời:" Ừ"
Buổi tối thứ sáu.
Ánh nắng chiều treo ở chân trời, phấn bạch ráng đỏ tạo thành khiến thành phố trở thành một phong cảnh đẹp không thể diễn tả.
Trong quán nướng.
Lương Vĩnh Dật cầm xiên thịt dê trong tay, gian nan kéo thịt xuống đầu xiên, hỏi:" Cậu gần đây thế nào mà không cùng chúng tớ tụ họp?" [1]
Nhan Liệt:" Tớ là học sinh, muốn đi học"
Lương Vĩnh Dật sặc nói:" Ai mà không phải học sinh"
Nguyễn Ngưng An bên cạnh cười cười:" Nhan Liệt là một học sinh trung học tốt, về sau muốn theo nghề giáo, sao có thể giống cậu"
Nguyễn Ngưng An cùng Lương Vĩnh Dật là học sinh cao trung bình thường, thành tích giống nhau.
Ba người bọn họ trước kia là hàng xóm, sau Nhan Liệt lại theo mẹ dọn đi, nhưng giao tình vẫn như cũ rất tốt.
Lương Vĩnh Dật:" Bất quá chẳng phải tối nay cậu nói không rảnh sao?"
Nhan Liệt tạm dừng vài giây, như là nghĩ đến tối nay vốn hẹn có kế hoạch học tập, vài giây sau cô khôi phục lại bình thường.
"Không có việc gì, không vội"
Lúc nói chuyện.
Từ cửa hàng tiện lợi phía đối diện có một thân ảnh cao dài bước ra.
Thiếu niên tay cầm một lon nước có ga lạnh vị nho, rất lạnh khiến ngón tay cậu trắng bệch, đeo cặp sách đen ở một bên vai, ngoài cửa dựng một chiếc xe đạp.
Cửa hàng tiện lợi cách quán nướng không xa.
Nhan Liệt một tay chống cằm, tươi cười có chút lười nhác đang nói chuyện cùng người bên cạnh.
Mí mắt Trình Kiều nhẹ nhàng chớp, nhìn về người ở phía đối diện.
Quán nướng khói nghi ngút dày đặc.
Nhan Liệt mặc bộ đồng phục của cao trung Giang Thành, quả thật rất bắt mắt.
Cô nói tối nay có việc.
Thì ra mọi chuyện là thế này.
Sắc mặt cậu không thay đổi.
"Cạch —" một tiếng.
Thiếu niên mở lon nước, bọt khí của nước nho lập tức trào ra.
Âm thanh cơ hồ không lớn, Nguyễn Ngưng An lại bỗng chốc chú ý tới nam nhân "xinh đẹp" đối diện.
Cô kịch liệt ho khan vài tiếng, muốn ám chỉ Nhan Liệt mau mau quay lại.
Nhan Liệt không rõ nguyên do liền theo tầm mắt quay đầu.
Kết quả.
Cô quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt.
Cô đối diện với đôi mắt cực kì đẹp đến kiều diễm của Trình Kiều.
Mang theo hơi lạnh, mày kiếm cùng đuôi mắt hơi giơ lên thành một độ cung, có khí phách của thiếu niên, đủ để ở một hồi giữa hè trung ném đi lộng lẫy ngân hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro