ii.
Xuân chưa đi, tình ta khuyết một nửa
Xuân đi rồi, người mãi rực hờn ghen
Ngang xuân tàn còn mùa nào đẹp nữa?
Ánh trăng thề diễu mãi; chính là em.
Đêm đang về, gió thổi một mùa sống
Cho ai về, bão táp ngả mưa giông
Hoa đang tàn, xuân chỉ còn một mống
Cho em hàn, vá mãi một tình đông.
Ôi độ xuân, ôi chực chờ nước mắt;
Ta trồng lên một cồn hoang cõi vắng
Một mồng úa chẳng trổ nổi tình si
Hay là tình ta còn chi nữa
Hay là một rừng chỉ loé nỗi từ bi.
Mơ màng,
Một ánh đèn vàng trông như trời nửa tháng
Nắng se tạnh một giêng về lang thang
Em hôn má độ buồn vui mang máng
Kìa ba mốt, gió nồng sắp sửa sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro