8
"Happy Birthday to you"
"Happy Birthday to you"
"Happy Birthday...Happy Birthday..."
"Happy Birthday to you"
Hôm nay là sinh nhật của Nong Keng, em ấy thì cầm bánh kem, còn tôi ôm em ấy vào lòng vừa ôm vừa hát chúc mừng sinh nhật
"Em ước đi"
"Em ước...P'Meen mau sáng mắt"
Tôi cười, ngay cả điều ước trong ngày của bản thân em ấy cũng nghĩ đến tôi
"Khúc sau đâu?"
"Khúc sau?"
"Phải là...em ước mắt của anh mau sáng để mau được nhìn thấy em chứ?"
"Ưm...P'Meen đừng trêu em, em xấu lắm"
Tôi hôn lên má của em ấy
"Nội cái má mềm, phúng phính kiểu này là anh cảm thấy đủ rồi. Anh thề khi anh sáng mắt anh sẽ thơm và nựng cho đến khi 2 cái má này sưng lên"
Tôi vòng tay qua eo đưa mũi vào hổm cổ để hít mùi của em ấy, thật là 1 mùi sữa đặc trưng mà.
Chụt!
Nong Keng chủ động chạm môi tôi làm tim tôi dấy lên từng nhịp
"Nói anh nghe thử xem nếu anh nhìn thấy được thì em muốn cùng anh đi đâu vào ngày sinh nhật của em?"
"Hmmm....đi biển đi"
"Đi biển?"
"Ừm...em thích biển lắm, có thể vui chơi nè, em không thích leo núi cho lắm tại nó mệt em thì lười"
"Thằng nhóc tinh nghịch này" - tôi vùi mũi vào cạ với mũi em ấy
"Anh sinh ra ở miền núi đó, luôn gắn liền với núi non"
"Uầy, thế em không thể cưới anh làm con dâu nhà anh được rồi"
"Ơ kìa........" - tôi cù lét em ấy khiến nhóc con cười phá lên
Cuối cùng là cắt bánh cùng nhau ăn bánh, chắc do mù loà đã lâu nên dần thích nghi hơn với âm thanh và những đồ vật trong nhà dần trở thành thói quen. Bỗng nhiên tôi nghĩ cứ song thế này cũng được, với em ấy, mỗi em ấy thôi là được. Vì trong lòng tôi đã nhận định sẽ phải là người này và mỗi người này trong trái tim tôi từ rất lâu rồi
______________________________________
Meen lại chợt bừng tỉnh sau cơn mộng
Gác tay lên trán mà suy
"Vậy là gần tới sinh nhật của em ấy rồi, lại một năm nữa trôi qua"
Cứ hễ mỗi năm anh lại chọn một bờ biển để đến để ngóng chờ một hình bóng. Cứ chọn một bờ biển lớn có nhỏ có, dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi anh cũng phải giữ lại. Dù cho anh không biết hình dáng của em ấy ra sao nhưng anh vẫn chờ một ngày nào đó em ấy sẽ quay về
Có đôi lúc anh mơ thấy em ấy và trong giấc mơ đó màu đen bao trùm cả không gian, em ấy xoay lưng về phía anh chỉ ngoảnh mặt lại và nói
"P'Meen, nếu có gặp một người làm anh rung động thì hãy quên em đi và sống cuộc đời của anh"
Dù có vươn tay với tới nào, chạy nhanh cỡ nào em ấy cũng biến mất trong màn đêm tối
Vì những giấc mơ đó cứ lập đi lập lại khiến anh mang một nỗi sợ ghim sâu, anh đã lạy trời lạy phật để chỉ gặp lại em một lần thôi dù thế nào, nhưng nếu như vậy thì đôi mắt sáng này không có ý nghĩa, anh thà mù loà thêm lần nữa
Nên là...anh đã rất kiên quyết răgng đời này chẳng có ai cả chỉ em ấy nên bao tháng ngày qua dù là tiểu thư con nhà giàu hoặc quý quá cũng không để vào mắt dù là ra sao đi nữa. Ngay cả Ping
Meen bước vào căn phòng làm việc, mọi thứ diễn ra bình thường, tiếng chào hỏi mỗi ngày làm việc bình thường, tiếng tấp nập công việc cũng bình thường, tiếng đánh máy gõ chữ cũng bình thường. Chỉ là khi anh lướt ngang qua Ping là điều không bình thường
Tối đó, chính anh là người bỏ em ấy lại giữa đường bơ vơ không chỗ nương tựa. Ai bảo nhóc ta dám động vào em ấy, đã là gì của nhau đâu. Không...ngay cả đã là gì của nhau đi chăng nữa thì không ai có thể động vào Nong Keng của anh, nó đã là một chấp niệm hằn sâu trong anh rồi
Những lời nói của Ping trong ngày đó không phải không đúng, đôi khi anh muốn tự tay chọt thủng mắt mình lần nữa để không nghe không thấy những gì sắp diễn ra, như cái đám cưới chính trị này chẳng hạn....có khi em ấy có thể trở về bên anh cạnh anh chăm sóc anh thêm một lần nữa
Nhưng đôi khi nghĩ lại....nếu không thì sao? Chỉ còn mỗi đôi mắt này, hai bàn tay này, bản thân này để tìm em ấy. Nếu không dựa vào chính mình thì dựa vào ai bây giờ? Nếu không bám víu vào Lia thì biết tìm em ấy ở đâu. Đã diễn trong vở kịch này bao lâu rồi, có phải đến lúc hạ màn và bỏ cuộc không? Vì anh không yêu Lia
Phủ bỏ màn xuống buông bỏ bản thân thì có nên hay không?
Meen bước ra khỏi phòng đứng trước mặt mọi người thông báo
"Mọi người! Xin thông báo"
Tất cả ánh mắt đều hướng về anh, cậu nhóc ấy cũng vậy
"Ping Krittanun Aunchananun! Cậu đã được chính thức qua thực tập, trở thành nhân viên chính thức của công ty"
Cả căn phòng đều hò hét vui mừng, vỗ tay cho sự cố gắng của Ping, người ta cứ ngỡ rằng Meen sẽ làm khó làm dễ không cho Ping lên. Vì ngay từ đầu đã thấy được điều đó rồi, thực tập thử việc 2 tháng nhưng riêng Nong Ping 6 tháng chả thấy biến động gì nên giờ bé nó được xác nhận ai cũng vui như trẫy hội. Ngoài ra...Nong Ping còn là cục cưng của công ty
"Ấy! Nếu thế....tối nay chúng ta đi ăn mừng đi. Mỗi người ra một ít, không để Ping ra hết tội thằng bé" - trưởng phòng lên tiếng
"Sao được...để em đãi mọi người một bữa. Em lên cấp mà để mọi người ra tiền trong khó coi hết sức"
"Thằng nhóc này! Ngồi yên đi, nhóc giàu lắm hả mà đòi đãi. Bữa sáng còn bữa đói bữa no mà cứ cãi"
"Ồ!" - tiếng Ồ của anh tổng giám đốc đây khiến cậu xanh mặt, anh nhớ đâu trả thiếu đồng lương nào cho cậu
"Nhưng mà...."
" Không có nhưng, quyết định vậy nhé. Thế tối nay gặp " - mọi người đang định ngồi xuống thì...
" Thế...giám đốc có đi cùng không ạ?"
" Ồ hổ, tên ngu. Thấy giám đốc chúng ta có bao giờ tham gia mấy cái bữa tiệc vô nghĩa này không? Giám đốc phải tham gia vào bữa rượu nào mà mang về cả hợp triệu tỷ thì mới đúng "
Nói thì nghe có lý đấy, anh là loại người không thích ngang dọc chỉ đi làm xong rồi về. Lâu lâu buồn thì bá vô quán rượu nào đó giải sầu, không dám say. Vì sợ say rồi không ai đưa anh về, say rồi cũng không biết gọi cho ai, gọi cho người nào anh thương. Đi ra đi vào căn phòng tối ngủ tắt đèn thế đấy, cứ cô đơn thế đấy cũng được vài năm rồi
" Ping " - GunGun từ bàn này chạy qua bàn của Nong
" Tối nay đi bằng cách nào? Có xe không? Anh chở đi nhé"
Ừ thì...ban đầu anh ta không định đi đâu. Nhưng khi thấy người kia là GunGun còn là người ban đầu tỏ tình là thích Ping. Bỗng...
"Tối nay tui có góp mặt, trả 2/3 buổi tiệc, nhớ chừa ghế cho tôi" - anh chấp nhận sẽ tham gia một cách lạ thường, rồi bước vào trong đóng cửa lại với bao khuôn mặt ngơ ngách sau đó đổi thành xì xầm
[Ê, chuẩn bị áo mưa đi tối nay có mưa ấy]
[Không nha, đôi khi lũ tràn về không chừng]
[Nói quá.....tao đang sợ có bão ngập trời đây]
[Cơ mà sao nay giám đốc lại chịu tham gia nhỉ?]
[Tao chịu]
[Do Nong Ping là em họ của phu nhân tương lai ư?]
[Chắc thế, gì cũng gì, phải giữ mặt mũi]
Ai cũng xì xì xầm xầm chỉ có Ping đang không hiểu, rõ ràng bữa trước anh ta vừa mắng xối xả vừa bỏ mình giữa đường. Theo lẽ...phải trách mặt để bớt khó xử. Sao thành thế này rồi?
Tối đến, mọi người sắp xếp lại bàn làm việc. Chuẩn bị ra nhà hàng đã chọn trước để nhập tiệc thì Ping khi vừa cất bước đi thì bị 1 bàn tay kéo lại
" ...... "
Chả ai nói với ai lời nào
"Chủ tịch? Sao thế?"
"Không sao, mọi người đi trước đi"
"Nhưng mà Nong Ping là chủ của bữa tiệc ạ"
"Ừ biết rồi, mọi người cứ đi trước đi. Tôi sẽ đem cậu ta đến sau. Không mất đi đâu được đâu mà"
Mọi người rời đi, khi thấy ánh mắt thất vọng của GunGun rời đi vì không chở em ấy được, anh ta mới buông bỏ cánh tay của đối phương đã nắm nãy giờ
"Chủ tịch có gì căn dặn...cứ nói, tôi sẽ cố gắng hoàn thành"
Tiếng Nong Ping phát ra. Bầu không khí khó xử cũng bắt đầu, đáng lẽ ra là phải không nói chuyện với nhau và không nhìn mặt nhau mới đúng. Cả việc Ping có tình cảm với anh, cả luôn việc anh năm lần bảy lượt từ chối còn kiêm luôn mắng người một cách nặng nề. Giờ không khí gượng gạo chỉ còn về công việc với công việc
"Lên xe đi, tôi đưa đi"
Anh ta rất lạ, cũng cảm thấy bản thân mình rất lạ. Vì hay đưa đưa về về nên anh ta cứ khó chịu khi nếu là người khác đưa Ping đi. Phải là anh ta mới được
Trên xe, suốt đoạn đường. Cả hai chả nói nhau tiếng nào, người thì nhìn thẳng đường mà chạy, người thì ngó sang cửa kính bên cạnh mà ngắm. Thế là tới nơi, vô bàn tiệc, cậu thì ngồi kế GunGun còn anh đây là kiêm giám đốc nên phải ngồi ghế ở giữa, là trung tâm của bàn tiệc. Lúc trên xe với xuống xe anh ta còn chả thèm dòm tới Nong Ping một lần mà giờ đây ánh mắt của anh ta không rời em ấy một chút nào
Nào là cười giỡn, vui đùa như một đứa con nít nhưng mà để đối phương vuốt tóc xoa đầu thì hơn quá rồi. Ngồi một chút cảm thấy chán nên mọi người bắt đầu kiếm gì đó chơi
"Mọi người! Chơi gì đi, cho bữa tiệc hôm nay hứng thú hơn"
"Chơi Thật hay Thách đi"
"Ê, được đó, chơi đi"
"Nhưng mà..chủ tịch có ở đây đấy"
Mọi người nhìn về hướng trung tâm bàn tiệc
" Tôi không sao, tôi cũng rất dễ tham gia trò này"
Thế là trò chơi bắt đầu!
Luật là có 1 cái chai trên bàn sẽ xoay và khi ngừng đến ai thì người đó phải chọn Thật hoặc Thách. Nếu chọn Thật phải nói thật khi người ta hỏi đến, không muốn nói thì phải phạt uống rượu. Thách là mọi người sẽ Thách người bị quay trúng một cái gì đó, nếu không làm được sẽ phải uống rượu luôn
Lượt chơi đầu tiên: Nong Ping
Thật hay Thách?
"Thật ạ"
"Người mà Nong Ping đang thích là ai?"
- câu này GunGun hỏi
Người phải trả lời và người biết câu trả lời đang ngồi cùng một bàn không biết phải làm sao dưới những ánh mắt mong chờ từ mọi người. Ping không muốn khó xử nên cầm ly bia lên uống một hơi hết nấc
Anh ta thấy cũng hết hồn, bia này nặng đô lắm đấy
Lượt chơi thứ 2: Chủ tịch
Thật hay Thách?
"Thật"
"Có thật Chủ Tịch sắp cưới cô Lia không?"
Câu này vừa dứt anh ta ngẩng đầu lên nhìn Ping, còn Ping cúi đầu xuống che đi sự buồn bả của mình
" Thật "
Thì đấy là sự thật rồi, Ping chả dám nói ra nói vào
"Uầy, sắp tới chúng ta phải tốn tiền dự cưới rồi"
"Nhưng mà dui "
Ai vui chứ có một người không cười nổi
Lượt chơi thứ ba: GunGun
Thật hay Thách?
"Thật ạ"
" Người GunGun thích hiện tại là ai?"
" Là Nong Ping ạ"
"P'GunGun..." - GunGun trả lời không chút do dự, Ping cũng hốt hoảng không biết nói được gì. Chỉ có ánh mắt đầm đầm sát khí đang chỉa vào cậu ta nhưng cậu ta không biết
"Ồ....thế là chúng ta sắp có một cặp yêu đương tại văn phòng rồi"
"Không hẳn đâu ạ, Ping từ chối em rồi ạ. Ping có người Ping thích rồi, em chỉ xin làm anh trai ở bên chăm sóc em ấy thôi"
Nghe vậy trái tim của người nào đó bỗng buông bỏ nặng nề
Nhưng Ping lại cầm một ly bia to lên mà uống một nấc cho hết tại, anh ta bây giờ đứng ngồi không yên rồi tại Ping ngà ngà say
Cứ như thế xoay qua biết bao nhiêu người, lượt chơi của Ping cũng có, Meen cũng có nhưng uống nhiều cũng có ít cũng có
Lượt chơi tiếp theo: Nong Ping
"Aw, nổi không đó?" - lần này Ping say không biết trời đất rồi
"Nổi chứ ạ"
"Vậy..."
Thật hay Thách?
"Thật ạ"
"Nong Ping nhớ gì nhất trong đời?"
"Em nhớ người yêu"
AW! Mọi người bất ngờ, Ping có người yêu á? Meen cũng giật mình không kém
"Là sao? Nói rõ hơn coi"
Ping trong lúc say mèm không kiểm soát được mình đang nói cái gì đã nói ra hết
"Em nhớ người em yêu, nhớ cái cách người đó ôm em, xoa dịu em, nựng em. Em cũng muốn yêu và cũng muốn được yêu. Ở bên người đó em cảm thấy hạnh phúc lắm, người đó yêu chiều em, thương em, em còn nhớ lúc nằm ngủ còn ôm em, hôn em. Nhưng mà...."
"Nhưng mà....."
"Giờ không còn nữa rồi"
"Là chia tay rồi? Là người yêu cũ rồi?"
" Người yêu cũ??? Không biết có tư cách đó không?"
" Ồ, là nặng đến mức giờ người đó không có tư cách là người yêu cũ của em à?"
"........"
"Thế người đó tên gì?"
"......" Ping không nói không rằng lại nâng một ly bia lên mà nốc
"Ê Ping...Ping..khoan" - chưa nói gì hết Ping nốc xong, lăn ra sàn, bất tỉnh. Kiểu này say không biết đường về luôn rồi
Anh ta cũng chờ Ping nói ra cái tên nhưng cậu lại quyết định gặt bỏ cái tên đó ra khiến Meen hơi thất vọng. Anh đứng dậy tiến tới Ping
"Tàn tiệc được rồi, nhân vật chính của bữa tiệc đã say cỡ này rồi sao ăn uống gì được"
Lời giám đốc nói, nó có sức nặng. Nói xong ai cũng nghe răm ráp đứng dậy đi về, anh ta thì kiềm cặp Nong Ping trên người mình để vác ra xe đi về
"Ờ vậy giám đốc, chở Nong Ping về à?"
"Ừm, say quắt cần câu cỡ này..."
" Ping!!! Dậy đi...nhà ở đâu? Tôi chở về"
"Nhà ở...nhà ở......!!! Anh là ai?"
"Tỉnh lại coi, say quá riếc điên hả? Tôi đây"
Ping ráng mở to mắt nhìn thật kỹ đối phương là ai
" Ai nhỉ....? P'...P'Meen hỏ? Là P'Meen....P'Meen đưa em về nhà...Nhà!? P'Meen..."
Ping lập tức bừng tỉnh, xô Meen ra nhưng còn dư chấn của rượu nên còn lảo đảo. Cái gì vậy?
"Em không cần P'Meen đưa về "
Ping lao vào GunGun
"P'Gun..P'Gun. Đưa em về nhà đi ná! Ná ná ná! Nhé P'Gun"
Em ấy đổi từ Meen sang GunGun trong chốc lát khiến anh ta bất ngờ còn làm nũng, coi sôi máu không cơ chứ
"Lại đây, tôi đưa về" - Meen kéo Ping trở lại, Ping lại hất tay đi lại nắm tay GunGun
"P'Gun, em xin anh đưa em về nhé! Nhé. Em xin anh đấy"
- lại còn bĩu môi
"Ơ thì...giờ Ping chỉ muốn em chở về thôi thì không dám phiền giám đốc, để em chở cho"
Mọi người cũng nói vào đỡ cho GunGun, nhưng hàm ý trong đó cũng nghe ra được muốn nhân cơ hội này để GunGun và Ping có mối quan hệ tốt hơn vì GunGun vừa bảo thích Nong Ping
"Cậu...." - nắm thật chặt một bàn tay chưa thẳng ngón tay vào cậu ta. Vì say như thế này ai biết hắn ta trên đường về có lợi dụng thời cơ thừa nước đục thả câu làm gì không chứ? Nhưng phải nói sao cho có lý
"Ping là em họ của vợ sắp cưới của tôi. Bên đó là tập đoàn lớn, Ping là con cưng của tập đoàn đó, đưa về cho cẩn thận không xước mẻ một chút, chỉ cần mất một cọng tóc thì bên đó làm gì tôi cũng không cứu nổi cậu đâu" - đưa ra lời hâm dọa để phũ đầu trước, GunGun gật đầu rồi anh ta mới bước đi về
Trên xe Meen cực khó chịu, bảo thích mình mà đi làm nũng với người khác đòi đưa về. Lại còn là GunGun, không phải biết GunGun là người thích cậu ta hay sao đấy. Thế mới đầu cất công dành dựt cậu ta thành công cốc.
Meen cứ đạp ga chạy thẳng với tốc độ nhanh cộng sự bức bối trong người, vừa mới mắng cậu ta vài câu là hôm sau đổi đối tượng, liền mè nheo với người khác liền
Mặc cho suy nghĩ đang chạy dài trong đầu, anh ta cũng không bỏ được sự tức tối của mình
Phía bên đây, GunGun đưa Ping về nhà an toàn. Ping suốt chặng đường đã tỉnh rượu được phần nào, nhìn căn nhà trước mắt lại lười vào
"Ping! Tới nhà rồi "
"À...cảm ơn P'Gun đã đưa em về"
"Em ổn chứ?"
"Em ổn"
Ping lết từng chút từng chút, mở cánh cửa lớn rồi lết vào sân sau đó lết vào phòng. Gục thân thể nằm sấp xuống giường, mắt rươm rướm khóc nấc lên từng bậc
" EM NHỚ ANH LẮM "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro