c6
Lâm Bắc Bắc bị đóng cửa giam lại, lúc Thiên Dật về nhà thì ném nó vào phòng mình không cho ra, Lâm Bắc Bắc khản giọng kêu khóc, Thiên Dật vẫn không màng tới, lúc Lạc Kiệt tan tầm về vẻ mặt uể oải, ở phòng làm việc chịu mắng cả ngày, Lạc Kiệt tự nhận là năng lực sinh tồn còn mạnh hơn cả Tiểu Cường (con gián), cũng không đỡ nổi bắn phá mãnh liệt như súng máy của quản lý đầu trọc ấy, cả ngày trôi qua lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, lúc vào cửa Thiên Dật ngồi trong phòng khách đưa lưng về phía hắn, Lạc Kiệt lén thay giầy đi dán vào tường, Thiên Dật ngẩng đầu: “Lại đây.”
Lạc Kiệt thở dài: “Hồng tổng… có gì ngài nói đi, tôi đứng là được.”
“Tôi bảo cậu lại đây!”
Bước lặng lẽ tới trước mặt Thiên Dật, đưa tay ra gãi đầu: “Hồng tổng…”
Thiên Dật cầm một điếu thuốc từ bàn lên: “Hôm nay tôi đi tham gia hội phụ huynh của Bắc Bắc.”
Lạc Kiệt mắt nhìn chằm chằm Thiên Dật, vỗ đùi ngồi lên sô pha: “Hồng tổng, việc này anh không thể để trong lòng, không phải là bị một cô giáo mắng vài câu sao? Không có gì đâu, Bắc Bắc là một đứa trẻ rất thông minh, anh cũng không thể bởi vì mấy câu nói của cô giáo mà buông tha cho tiền đồ của tôi! Không không không… . Không phải tiền đồ của tôi, là tiền đồ của Bắc Bắc!”
Thiên Dật một tay vẫy bụi thuốc: “Ánh mắt của tôi không có vấn đề, vấn đề giáo dục Bắc Bắc tôi sẽ xử lý, còn cậu, thứ hai lập tức từ chức đi, đến báo cáo cho tổng công ty, vấn đề giáo dục của cậu tôi tự mình ra tay.”
•••
Lạc Kiệt đứng ở trong phòng làm việc hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn quản lý đầu trọc: “Quản lý, cảm ơn ngài đã bồi dưỡng tôi nhiều năm như vậy, lần này tôi thực sự phải đi rồi, tôi… tôi thực sự không nỡ, thế nhưng tôi biết năng lực của mình, tôi cũng biết, tôi ở lại cũng chỉ là một người vô dụng, kiểu bại hoại giống như tôi tứ chi không chăm, ngũ cốc chẳng phân biệt được, ở lại công ty chỉ biết đổ hết thành quả lao động của mọi người, quản lý à, tôi đi, ngài không cần tiễn tôi, thực đó, chờ một ngày tôi thành công rồi, tôi nhất định sẽ về thăm ngài!”
Quản lý đầu hói cầm thư từ chức nhấp một ngụm trà: “Lần này đùa thật hay giả vậy?”
Lạc Kiệt vẻ mặt bi tráng: “Thật! Thật đến không thể thật hơn! Ngài cứ yên tâm nộp lên đi, lần này dù ngài tự thân tới mời tôi cũng không quay lại!”
Quản lý đầu hói tức giận ném cái chén: “Cậu có ý gì! Mau xéo đi!”
Lạc Kiệt cười khà khà rồi đi ra khỏi phòng quản lý, đồng nghiệp đã làm việc với nhau, từng người từng người nhìn Lạc Kiệt đi về phía cửa, Lạc Kiệt ôm cả đống đồ đã dọn lên, nâng mắt hất đầu: “Bảy giờ rưỡi tối, “Đêm Thượng Hải”! Chúc mừng người đã thoát ly bể khổ!!”
Trong phòng làm việc ồn ào, Tiểu Vương nhảy chân sáo đến trước mặt Lạc Kiệt: “Lần này không phải lại theo quy tắc AA chứ!! Anh mời!! Nhất định là anh mời!”
Đồng nghiệp đằng sau cũng qua hết: “Đúng rồi, cậu đã vào tổng bộ rồi! Không đơn giản nha!”
Miệng Lạc Kiệt cười đến mang tai: “Đây là số mệnh! Mọi người không so được đâu!”
Lúc về đến nhà Lâm Bắc Bắc đang nằm sấp trên sô pha lau nước mắt, Lạc Kiệt đặt đồ xuống rồi đi tới hỏi: “Con trai, làm sao thế, ai bắt nạt hả?”
Lâm Bắc Bắc đỏ mắt ôm lấy chân Lạc Kiệt: “Ba ba, chú Dật nói phải chuyển trường… Nói để con đi Mỹ… Con hỏi cô Phương nước Mỹ là ở đâu… Cô Phương nói nước Mỹ xa lắm, chỗ ấy đều là quái vật tóc vàng mắt xanh… . Ba ba, làm sao bây giờ, ba có thể cùng đi với con không…”
Lạc Kiệt ôm chầm lấy Lâm Bắc Bắc: “Lúc nào thì chú ấy nói với con thế?”
“Hôm nay… Đón con về chú ấy lại đi, ba ba, con không muốn đi Mỹ… Con muốn học ở lớp A hu hu hu hu hu…” Đôi mắt khóc đến sưng đỏ, Lạc Kiệt nhìn mà đau lòng, vừa dỗ vừa an ủi: “Đừng khóc mà, con trai ngoan lát để ba nói với chú ấy, chúng ta không đi nước Mỹ đó đâu, lát nữa ba ba mang con đi chơi có được không nào, có chú Tiểu Vương, chú Tiểu Lý, còn có dì Quất tử nè.” Xoa xoa mắt Lâm Bắc Bắc, cau mày cúi đầu, sao chưa từng bàn bạc với hắn gì cả, nói thế nào Bắc Bắc cũng là con hắn mà! Việc này không thể thỏa hiệp! Tuyệt đối không thể!
“Đêm Thượng Hải” là quán bar nổi tiếng nhất ở khu thương mại, không giống với các quán bar xa hoa trụy lạc vàng thau lẫn lộn khác, nơi này giống như cái tên của nó, chỗ nào cũng lộ ra hương vị của Thượng Hải vào những năm ba mươi bốn mươi, bọn Tiểu Vương là người mới so với Lạc Kiệt, đầu tiên là ngồi ở vị trí đã đặt trước bên trong, Lạc Kiệt ôm Bắc Bắc đi một vòng, nhóc kia khóc đỏ mũi cũng coi như đã đủ rồi, Lạc Kiệt bóp yêu mũi nó: “Ở trước mặt người ngoài không được phép khóc nhè, người không biết còn tưởng ba ăn hiếp con đấy.”
Lâm Bắc Bắc vỗ bàn tay nho nhỏ lên mặt Lạc Kiệt: “Con tạm thời bỏ qua cho ba đó!”
Tiểu Vương đứng ở cửa đợi mãi, từ xa rốt cục cũng thấy Lạc Kiệt đi tới, thế là vẫy tay gọi hắn, xê mắt cái là thấy bé con lanh lợi ấy, Tiểu Vương hớn hở, đi lên trước vài bước: “Sao mang Bắc Bắc tới đây, chỗ này không cho trẻ vị thành niên vào mà.”
Lâm Bắc Bắc ôm chân Tiểu Vương làm nũng: “Chú Vương ôm!”
Mắt Tiểu Vương cười híp lại: “Tới nào, Bắc Bắc, có nhớ chú hông?”
Lâm Bắc Bắc túm lỗ tai Tiểu Vương kêu: “Nhớ chết đi được!”
Lỗ tai Tiểu Vương lùng bùng, nhưng vẫn cười nhe răng, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Kiệt: “Hỏi anh đó, không để trẻ con vào mà.”
Lạc Kiệt nháy mắt, cười: “Đã dặn dò trước rồi.”
Một đám người lúc nhìn thấy Lâm Bắc Bắc thì lấy làm kinh hãi, sau đó thấy Lạc Kiệt làm một cái hôn gió với bà chủ ở xa xa thì thoáng cái là hiểu liền, đồng nghiệp nữ ôm Bắc Bắc không rời tay, Lạc Kiệt gọi bia rồi bắt đầu tán phét với các đồng nghiệp, Lâm Bắc Bắc nhìn bia trên mặt bàn thì muốn duỗi tay ra với lấy, đồng nghiệp nữ ôm bé nhanh tay chặn lại: “Bắc Bắc, không được uống cái đó.” Lâm Bắc Bắc dẩu môi vẻ mặt tủi thân: “Dì Quất tử, cháu đã là đàn ông rồi…”
Một câu nói chọc mọi người ở đây phì cười, Quất tử ôm Bắc Bắc dụi vào lòng: “Một cậu bé bảo bối như cháu là để người ta thương đó!!” Ngẩng đầu lại nhìn Lạc Kiệt: “Anh xem hai cha con nhà anh, lần nào cũng mặc như thế, hôm nay mặc thành thế là muốn biểu diễn tiết mục gì cho chúng tôi xem thế?”
“Biểu diễn tiết mục gì chứ, Quất tử cô cũng không phải không biết, Lạc Kiệt mỗi lần tới đều trang hoàng như chim công ấy, lần này ấy vậy mà cũng biến Bắc Bắc thành chim công nhỏ cơ đấy, ha ha, hắn đây là một công đôi việc, muốn kiếm một cô dâu cho Bắc Bắc luôn đấy!”
Lâm Bắc Bắc cúi đầu túm cái áo sơ mi màu phấn hồng trên người, xoay cái mũ phớt trên đầu, nhìn quần áo không khác gì ba nó, gật đầu như người nhớn: “Cháu nói Hoa Hoa vì sao không đồng ý làm bạn gái cháu… Thì ra phải mặc ăn chơi như ba thì mới được…”
Giọng trẻ con non nớt vừa nên lời, người trên bàn lại cười to một trận, Lạc Kiệt một tay nắm thành đấm dứ dứ đầu Lâm Bắc Bắc: “Ai dạy con thế!”
Lâm Bắc Bắc lè lưỡi không nói lời nào, vừa vặn trên sân khấu kết thúc một khúc nhạc, Lâm Bắc Bắc chui từ trong lòng Quất tử ra: “Ba ba! Con cũng muốn hát!”
Lạc Kiệt đang muốn mắng một câu, chợt nghe bọn Tiểu Vương ồn ào: “Tới một khúc tới một khúc! Tới làm một khúc cha con đê!”
Lâm Bắc Bắc kéo tay Lạc Kiệt lên bục: “Ba ba ba ba! Con muốn hát! Để con hát đi!”
Lỗ tai Lạc Kiệt lùng bùng phát đau, suy nghĩ một chút cũng đúng là đã lâu không hát, thuận theo Lâm Bắc Bắc đi lên bục, khách nhân dưới bục đã sớm để ý tới hai cha con mặc y như nhau này, thấy người lên bục, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ngày hôm nay Lạc Kiệt mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, trước ngực còn cài một sợi lông công rất chi là khoa trương, quần màu trắng thuần giày da màu trắng nhòn nhọn, chiếc mũ phớt đen trắng xen kẽ chếch chếch chặn một bên mắt, một con mắt khác đen bóng lóe sáng, bờ môi hơi mỏng cũng hơi vểnh, quần áo và vẻ mặt Lâm Bắc Bắc không khác là mấy, hất đầu nhận lấy micro tay cầm đàn ghi ta, thanh âm non nớt vang lên: “Hôm nay là ngày vui lớn của ba ba cháu… Ba cháu rốt cục đã thoát khỏi ma trảo của bác lừa ngốc, tuy rằng cháu vẫn còn giãy dụa trong ma trảo của cô giáo Phương, nhưng vẫn muốn chúc mừng đôi chút! Sau đây cháu và ba cháu mang đến một khúc ca cho mọi người, khúc ca này tên là Đêm Thượng Hải, là một khúc mà ba cháu bắt cháu tập đã lâu vì để theo đuổi dì Hoàn, sau thì ba cháu không cưa được dì ấy, khúc này vẫn chưa… Ô!!! Ô!!! Không được che miệng con!!!!”
Lạc Kiệt ở đằng sau vội vàng thô lỗ che miệng Lâm Bắc Bắc lại, sau đó quệt mồ hôi trên trán: được rồi, còn kể nữa, tất cả đều bị vạch trần hết.
Dưới bục, mọi người cười nghiêng ngả; trên bục, dàn nhạc cũng cười run vai, không biết là ai khởi xướng trước, âm nhạc đã lại bất giác vang lên, Lâm Bắc Bắc dùng sức tránh khỏi Lạc Kiệt, cầm microphone lên hát theo tiết tấu: “Đêm Thượng hải đêm Thượng Hải, đây phố không biết đêm bao giờ! Ba ba hát!”
Lạc Kiệt nghe thấy tiếng dẫn hát giọng trẻ con thì cười phá lên, nhận lấy micro dàn nhạc đưa qua rồi mỉm cười về phía dưới bục, nhảy điệu Tăng – gô theo âm nhạc của năm 30, có điều… Bạn nhảy là Lâm Bắc Bắc… .
“Đêm Thượng Hải đêm Thượng hải.
Đây phố không biết đêm bao giờ.
Đèn sáng trưng tiếng xe hỏa ca vũ thái bình.
Chỉ thấy em nét duyên cười
Ai biết đâu trái tim âu sầu
Sống về đêm cũng bởi vì
Cơm áo gạo tiền…”
(lời bài hát phỏng theo truongthaidu.wordpress.com, mọi người có thể vào đó nghe thêm, bài hát khá là hay đấy)
Khán giả dưới đài đều chìm đắm trong màn biểu diễn khôi hài của đôi cha con trên bục, bàn chỗ Tiểu Vương vội vàng trầm trồ khen ngợi, ngay cả rượu cũng đã quên uống, trong góc phòng có mấy người ngoại quốc đang ngồi, đều cười tủm tỉm nhìn người trên bục, trên khuôn mặt của người ngồi giữa không nhìn ra vẻ gì, nhẹ nhàng búng đầu mẩu thuốc, quay đầu nói mấy câu sorry với người bên cạnh, đứng dậy đi về phía sân khấu.
Lạc Kiệt đang nhảy nhiệt tình cùng Lâm Bắc Bắc, xoay người một cái thấy người đứng trên bục, Thiên Dật làm một động tác tay ra hiệu mời, Lâm Bắc Bắc bên kia hì hì vui vẻ, thoáng cái đã đẩy Lạc Kiệt vào lòng Thiên Dật, ôm microphone xoay qua xoay lại theo điệu nhạc, Thiên Dật ôm thắt lưng Lạc Kiệt bước theo điệu múa, khóe miệng nhếch cao cao: “Thật đẹp, giống như chim công…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro