chương 37
Chuyến xe cuối cùng dừng ở trạm xe , cách nhà Plan một đoạn đi bộ, Plan xuống xe mau lẹ , co chân cố bước thật dài tiến về nhà mình, giờ này bà ngoại đã ngủ chưa, hay vẫn còn đợi mình cùng về ăn cơm?, càng nghĩ bước chân của cậu càng nhanh hơn, dường như quên luôn vị khách cùng về với mình đang đi chậm rãi ở phía sau. Mean nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng của cậu, lắc đầu cong cong khóe môi.
Plan đứng trước cổng nhà, mở cổng tiến vào nhà , ngay trước lúc đóng cổng có một cánh tay kéo lại, cậu mở to mắt ló đầu ra ngoài không chú ý người trước mặt , khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị phê bình:
" khuya rồi, không về nhà ngủ đi,ba mẹ trông bây giờ"
Ánh đèn đường màu vàng nhạt rọi xuống , vừa đủ đem ngũ quan của Mean tỏ rõ, Plan nheo mắt nhìn hào quang, à không nhan sắc trước mặt , rút cuộc mới hoàng hồn bỉu môi:
" nhà tôi anh cũng biết rồi, sao anh không về đi"
Mean bình tĩnh nhìn cậu, muốn lách người vào trong:
" tôi không có nhà"
Plan chạy ton ton phía sau, ồn ào, ồn ào:
" cái gì mà anh không có nhà, dù sao anh cũng mở tập đoàn , tiền đầy túi à không phải đầy kho mới đúng làm gì có chuyện không mua nổi căn nhà?, anh tính lừa con nít 3 tuổi à"
" ấy, bị phát hiện rồi"
Mean biểu tình tự nhiên, như vừa bị phát hiện một chuyện gì đó, lắc lư qua khoảng sân tiến vào căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của cậu. Plan tức giận, cái con người này cư nhiên lại không biết xấu hổ, mặt dày sắp bằng lớp bê tông làm đường rồi đó, cậu hùng hổ muốn ngăn Mean tiến vào phòng khách, ý chí quyết tâm lên đến cực điểm, nữa đêm rồi còn muốn làm loại vận động này, thật sự phi thường mệt có hiểu hay không?
" tôi đã nói không muốn mời anh vào nhà còn gì"
Plan xông tới kéo áo Mean, hai tay ôm lấy vòng eo của anh, cố gắng kéo lui cách cửa vào phòng khách mấy bước, mắt nhìn hai người ra đến nữa sân cậu cảm thấy tự hào với khả năng của mình, thấy chưa đây là con kiến tha con voi nha. Mean khó hiểu hành động của cậu, quay đầu như nhìn sinh vật lạ:
" não cậu.... có vấn đề... ?"
Plan nghe vậy, máu nóng dồn lên não, hai tay lập tức buông eo của anh ra, đứng trước mặt anh khoanh tay trước ngực chắn lối đi vào phòng khách:
" tôi đã nói không mời anh vào nhà"
Mean bước đến muốn lách qua người cậu hướng thẳng vào trong :
" nhưng tôi muốn vào"
Plan giang tay chặn trước mặt anh phồng má:
" không cho"
Mean nhéo nhéo một bên má của cậu, như đối đãi với con nít, tay bỏ vào túi móc ra một một cái ví, mở cái ví móc ra một tờ tiền 5 barth, bỏ vào tay cậu, rồi sau đó còn xoa xoa đầu cậu vài cái:
" ngoan khuya rồi, tôi còn muốn nghỉ ngơi, đừng nháo"
Plan nhìn tờ tiền trong tay, rồi lại nhìn người kia đã lách qua mình , tay nắm chặt tờ tiền , chạy đến quyết tâm chủng bị một cuộc dằn co với Mean, cậu ôm lại eo anh, Mean cũng không có tâm tình chơi với cậu, đem từng ngón tay ôm chặt eo mình gỡ ra bước tiếp, Plan quay người trước mặt ngồi xổm xuống ôm lấy chân anh, Mean cúi đầu nhìn cái con người thân bắt đầu có chút mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì không cho mình vào nhà, anh thở dài cúi đầu nhìn khuôn mặt mím môi của cậu, đây là tình huống gì nếu người này không phải là Plan, anh đã hắn ta đá bay qua châu Phi rồi, không có thời gian ở đây chơi trò mèo vờn chuột thế này, đưa tay nhìn đồng hồ bây giờ đã là 11h30 vốn dĩ đã thấy Plan cũng đang rất mệt, anh cúi đầu giọng lạnh lùng vang lên:
" đứng lên, tôi không vào nữa"
Plan nghe vậy, mắt phát sáng vội vàng đứng lên ,ông đã bảo mà ông không mời anh vào nhà, thì có nằm mơ anh cũng không vào được!. Suy nghỉ chỉ vừa thoáng qua cả cơ thể liền bị người kia vác lên vai, đầu chốc xuống chân lên trời vững vững vàng vàng vào nhà, Plan giật mình có chút sợ vội vàng đánh vào lưng anh kháng nghị:
" bỏ, bỏ tôi xuống cái tên này"
" yên lặng chút "
Mean đưa tay 1 bép đánh , trong không khí tiếng thịt tay chạm thịt mông vang lên âm thanh rõ to thể hiện sự phong phú đa dạng như thế nào, Plan mở to mắt vậy mà cậu bị đánh từ nhỏ tới lớn điều không có ai đánh cậu, đây là lần đầu tiên lại bị con người này đánh, hôm thứ hai còn bảo sẽ yêu cậu mà, theo đuổi cậu mà hiện tại bây giờ đánh cậu, thứ bạn trai bạo lực này cậu không cần, liền lập tức ra sức dẫy giụa:
" bỏ xuống, bỏ xuống, tôi không thích anh nữa"
Đây là cái tình huống gì, Mean hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi, tại sao lại kho khăn như vậy, liền đẩy nhanh bước chân tiến vào phòng khách , Plan trên vai anh không ngừng đạp chân, không ngừng la hét hệt như một thiếu nữ bị trại chủ cướp về làm vợ.
" Plan, con làm sao vậy"
Plan:....
Mean:....
Tiếng nói nhỏ nhẹ, nhưng uy quyền từ phòng ngủ bên cạnh phòng khách phát ra, theo bước chân chậm rãi của bà ngoại rồi dừng hẳn ở phòng khách, thành công đem sự chật vật của anh kết thúc, và đem cái ồn ào của cậu tắt đi.
Mean thả Plan xuống, chấp tay lễ phép chào:
" chào bà, con là bạn của Plan,đêm nay có thế phiền gia đình cho con ngủ tạm một đêm được không ạ"
Plan được thả xuống chắn trước mặt anh :
" bạn cái gì mà bạn, không cho, uizaa"
Đầu bất ngờ bị gõ một cái liền quay đầu nhìn người phía sau khán nghị:
" bà ngoại, bà gõ đầu con"
Bà ngoại nghiêm nghị, đẩy Plan sang một bên nhìn nam sinh trước mặt trẻ trung nhưng đầy nét thông thạo, còn có cái nhan sắc so với cháu mình liền một 7 một 10, liền chiếm lấy cảm tình nhiều hơn:
" Mean đúng không?, đêm nay con cứ ở lại, ngủ cùng phòng với Plan, phòng nó cũng rộng đủ cho hai đứa dùng"
Mean lịch sự cúi đầu:
" vậy con làm phiền gia đình quá"
" biết phiền thì về đi...."
Bà ngoại liếc mắt nhìn Plan, khiến cậu im bặt, nắm lấy tay Mean đi vào, như người trong một gia đình:
" không phiền, không phiền, về Plan con cứ mặc kệ nó, ta mới là chủ gia đình này"
" vâng"
" rất ngoan"
Plan ở phía sau nhìn tình cảnh trước mặt, phi thường phản đối đây là bà ngoại mình, đến ăn ké ở nhờ thì thôi đi còn dành bà ngoại của mình nữa, cái người này, yêu quái sống mau biến ra khỏi nhà ta đi. Trong lòng hậm hực bao nhiêu nhưng Plan vẫn không thể hiện ra bên ngoài , ngoan ngoãn theo lời bà ngoại lưu Mean ở lại
Ánh trăng màu trắng có chút xanh rọi qua ô cữa sổ nhảy nhót lung tung tiến vào phòng Plan, cậu nằm co rút người như muốn khảm luôn cả cơ thể vào bức tường trước mặt , đưa cái lưng cong queo đối diện Mean, Mean nằm bên cạnh cong cong khóe môi nhìn thái độ của cậu, giận lâu như vậy?, liền vương tay dùng lực đem toàn bộ Plan kéo lăn vào lòng mình ôm chặt. Plan bị kéo lăn vào lồng ngực to lớn, lại được vòng tay ôm chặt , khán nghị muốn lăn ra:
" thả tôi ra, tên dê xồm này"
Mean như giả điếc ôm cậu chặt hơn, giọng nói tuy vẫn còn lạnh, nhưng mang chút dịu dàng, trầm ổn, thả một nụ hôn trên cái môi hờn giận của cậu, nhẹ nhàng:
" ngoan khuya rồi , tôi ấp cậu ngủ"
" không, anh tránh tôi ra, ấp cái gì mà ấp"
Plan tiếp tục nhíu mày khán nghị, một bộ muốn hơn thua rõ ràng, Mean kiêng nhẫn cười cười nhìn cậu, tiếp tục gián một nụ hôn nữa, lần này có lâu hơn kéo dài đến lúc Plan không thở được mời buông ra, ôm chặt:
" ngoan, ngủ đi"
Plan bị hôn đến choáng váng, không còn hơi sức đâu mà phản đối, chống cự liền im lặng đỏ mặt trực tiếp tìm tròng lòng ngực Mean một chỗ thõa mái nhắm mắt liền an an ổn ổn ngủ đến ngọt ngào. Mean chăm chú nhìn cậu ngoan ngoãn dưới ánh trăng ôn nhu như nước cười nhẹ hôn thêm lần nữa vào môi cậu:
" heo con!"
........ .............................................................
~Yu~
Lại sáng hảo na kharp, à còn nữa trung thu sắp tới mỗi ngày đều vui vẻ nha~~~💙💚😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro