chương 29
Cung điện nguy nga, màu chủ đạo là màu đen thần bí, tòa lâu đài hùng vĩ, rộng lớn in bóng xuống mặt hồ phẳng lặng.
Mean ngồi trên chiếc ghế màu đen được làm từ một thứ gỗ quý hiếm, bản thân anh khoác một chiếc hoàng bào có ánh kim cương lộng lẫy, căn phòng chỉ gồm một cái giường king size, một bộ sô fa, một cái bàn và một cái ghế, anh ngồi đó trước mặt anh là một đống công văn lộn xộn, bị anh lùa xuống cách đây không lâu rơi vãi giữa sàn nhà bằng đá thạch anh, đối diện bộ bàn ghế là một cái tủ gương đựng rượu, ai nói quỷ không biết uống rượu, thật ra quỷ còn uống rượu nhiều hơn máu nữa kìa . Tủ gương đựng rượu chỉ còn lại vài chai lẻ tẻ, bởi vì chúng nó đa số nằm trên giường, nằm trên bàn làm việc, nằm la liệt giữa sàn nhà, nằm chỏng chơ trên ghế sô fa và chúng đều là những cái vỏ trống không.
Mean nhấc tay đổ chai rượu vào vòm họng, rượu có màu đỏ óng ánh như màu nước mắt của anh vậy,vị rượu cay nồng , vị rượu làm cay sè đàu lưỡi , chảy vòm vòm họng có chút đắng ngắt và trôi xuống dạ dày nóng xệch , dư âm còn lại hương vị của nó là nỗi sầu, dân gian có câu " mượn rượu giải sầu" vậy tại sao Mean cảm thấy đau khổ quá, khó chịu quá, bất lực quá, cũng phải thôi rõ ràng là " Mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu"...
Mean muốn quên đi tất cả về cậu trai trẻ kia, về con người đáng ghét kia nhưng anh nào có quên được chẳng phải là càng quên ,thì càng nhớ hay sao, khi con người bị dồn ép vào đường cùng bằng cách nào đó họ sẽ phản công ngược lại để bảo vệ mình, nhưng đối với Mean, anh còn chẳng có tư cách được phản công, anh phản công với ai đây, ai nhìn thấu nỗi đau trong anh?, ánh trăng bạc ngoài kia đi ngan qua ô cửa sổ trông thấy một nam nhân đẹp như tạc tượng ngồi giữa căn phòng tối đen, anh ta im lặng, bóng tối bủa vây anh ta , trăng như không bằng lòng với không gian đó , cố gắng bừng sáng hơn rồi lại giật mình tắt đi nguồn sáng, lững lờ trôi đi ánh trăng thấy nam nhân kia sao buồn quá, ánh mắt khuôn mặt co rút, vặn vẹo đau khổ như vậy....
Yim đứng trước cữa phòng nhìn em trai mình tiều tụy, đỗ đốn lòng cô rối rắm như tơ vò , nếu có mẹ ở đây mẹ sẽ đến an ủi em ấy, nhưng từ lúc em ấy sinh ra còn chưa được nhìn mặt mẹ lấy một lần. Một bàn tay lạnh đặt lên vai cô, cô quay người muốn nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt ra hiệu im lặng của người kia, làm cô chỉ biết cúi đầu phục tùng.
Người đàn ông tầm 50 tuổi, trên đầu ông ta có một cặp sừng dài cứng cỏi mạnh mẽ, vai khoác một long bào màu đen ánh kim rực rỡ . Ông ta đứng trước mặt Mean, nhìn biểu cảm vô thần của anh, giọng nói sắc bén vạn lần tuông ra:
" nếu con cảm thấy thế giới này mắc nợ con cái gì thì tự bản thân hãy đi đòi lại thứ đó, đừng có đem cái bản mặt này về hoàng cung của ta"
"....."
" Mean Phiravich, con có dẹp ngay cái bản mặt kia đi không, đây là cách con báo hiếu với ta hay sao?, con tự nhìn xem bản thân con trong gương thành cái giống gì, bản thân là thái tử của một quỷ tộc mà lại biến thành kẻ vô dụng như thế này , con ngay tại đây đứng lên cho ta, cút khỏi mắt ta, đứa con vô dụng như thế này ta không cần , mẹ con đã hi sinh oang uổng để cho con mạng sống, vậy mà con chỉ vì một thằng loài người thấp kém khiến bản thân bất tài như vậy, ta thật sự thất vọng về con"
" con cũng không cần phụ hoàng phải hi vọng về con"
" con, đứa trẻ này muốn ta tức chết có phải không?"
" người vẫn là nên về ngồi trên cái ngai vàng đó đi"
" con....."
Người được Yim và Mean tôn kính, gọi phụ hoàng chính là bậc đế vương tài giỏi xuất chúng, vua của quỷ tộc , chúa quân Rai Phiravich, nhìn thấy đứa con trai của mình cứ mang một vẽ mặt đau khổ , luyến tiếc, thật khiến ông ta càng muốn tức dận, sợ roi dài vừa phải , chất liệu dẻo dai, được luyện qua bao ngon lữa, hướng về phía Mean quất đến, sợi roi chạm vào cơ thể xé nát đến ảm đạm đau lòng...
Yim từ phía cửa chạy đến , cô ôm lại cánh tay ba mình nước mắt chực rơi:
" ba, ba đừng đánh Mean nữa , ba em ấy biết sai rồi, ba tha lỗi cho nó"
Rồi sau đó hướng Mean hét lớn:
" Mean mau nhận sai, để ba nguôi giận, Mean à..."
Mean ngồi đó vẫn lạnh lùng hư không, anh sắc mặc không đổi trên da thịt hiện lên những vết roi ứa máu, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng. Ông Rai nhìn biểu hiện của anh càng thêm tức giận, liên tục quất roi về phía Mean:
" để ta đánh nó, cho nó tỉnh ra, con xem nó đi thành cái dạng phế vật như thế này, thật phụ lòng mẹ nó đã hi sinh mạng sống cho nó, nhìn nó như vậy xứng đáng được sống sao?"
Thêm một roi nữa quất xuống, lại thêm một roi, tiếng roi chạm vào da thịt vang đôm đốp ngay cả người đánh và người bị đánh đều muốn thể hiện sức mạnh, sức chịu đựng của mình. Yim la hét can ngăn ba mình, nhưng ông vẫn không động lòng thẳng tay quất roi xuống, cho đến khi không còn nghe tiếng roi chạm vào cơ thể nữa , Rai trừng mắt nhìn về một đầu roi bị Mean nắm lấy , anh lạnh giọng phun ra vài chữ:
" phụ hoàng, con muốn sống ở thế giới loài người"
Ông giật phăn roi ra khỏi tay con trai mình :
" con muốn làm gì thì làm, đừng để ta thấy lại cái bộ mặt thất bại này của con là được"
Sau đó hừ mạnh mở cửa chắp tay bỏ đi.Yim thấy cha mình rời đi cô nhanh chân chạy đến xem sét vết thương quanh người em trai , giọng lo lắng:
" Mean , để chị gọi bác sĩ em không sao chứ"
Mean không trả lời, cũng không ngăn cản, ngồi im lặng trong không khí nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài. Đã qua 4 ngày kể từ sinh nhật Mean, cô luôn thấy Mean thẩn thờ, lặng lẽ u sầu chìm trong đau đớn, nỗi đau thể hiện lên khuôn mặt giằng co nhau qua đôi mắt, khuôn mặt này của em trai cô hình như có chút già đi so với tuổi của nó, cô thở dài đặt tay lên bả vai Mean:
" Mean, chị biết em vẫn còn đau khổ, nhưng mà em phải sống tốt lên, em làm như vậy cha sẽ đau lòng, mẹ trên trời cũng thế"
Mean lúc này mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói bình thường nhưng nghe kỉ là lời thỉnh cầu âm ỉ:
" vậy chị có thể mang cậu ấy từ cục đất kia lên không?"....
....................................................................
~Yu~
Ha lô cả nhà😁💙💚
Mấy ngày qua xin lỗi các thím nha, không phải tui lơ là gì đâu, cũng không phải do sợ ăn gạch chỉ là tui bị mất cảm hứng viết truyện á, thiếu hụt ý tưởng, vốn là thông báo để chương 28 hoàn luôn , cho nó cảm động , như cái tên "Ái Hộ" Plan vì yêu Mean nên bảo vệ Mean quá thích hợp, nhưng cứ cảm thấy kết thế này thì đảm bảo nhà tui chất đầy bờ lô thay gạch luôn quá, nên phải đi hỏi, xem phim, lấy lại ý tưởng lần này ý tưởng trở về tui sẽ chăm chỉ đăng truyện, không chậm trễ nữa mô. Lời cuối cảm ơn na kharp, và chúc một sáng tốt lành nhé💪💙💚😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro