Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 12

Trời trở về mùa đông ,không khí bắt đầu lạnh dần, dù bạn ở trong nhà hay ngoài đường điều phải mặc thêm một chiếc áo khoác tất nhiên là độ dày mỏng của chúng không giống nhau, Plan ở trong phòng khách xé những tờ lịch  đến thích thú:
" một", " hai", " ba"....
Đến bây giờ cậu thật không hiểu vị kia hành tung như thế nào, nhiều lúc thật muốn gặp người kia, nhưng phải đợi vào thư hai đầu tuần bắt đầu một tuần đi học mới, và cảm thấy hụt hẫng khi biết tin hôm nay là thứ 7, Plan chẳng thể hiểu nỗi mình hình như cậu thích Mean đến nỗi lúc nào cũng muốn bám dính lấy anh, chỉ cần bên cạnh nói chuyện cái này là một mình cậu nói, người nọ đôi lúc sẽ khinh thường cậu, mắng cậu chưa bao giờ có những câu dịu dàng, đổi lại Plan vẫn cứ u mê mà cười tươi, điên rồi , Plan mày điên thật rồi hôm nay là chủ nhật cuối tuần Plan quyết định tiến vào công việc để não bộ một ngày không nhớ đến người kia.
Plan viết vào một mãnh giấy gián vào cánh cửa tủ lạnh, cậu bắt đầu sắn tay áo lên làm việc, đây là căn nhà thứ duy nhất ba mẹ cậu để lại , bỏ bê nó cũng lâu rồi nên chăm sóc nó thì hơn , Plan lên danh sách một chuỗi công việc dài
" vệ sinh chung, lau chùi tủ lạnh, phơi đồ, tái tạo vườn hoa, đi siêu thị mua một ít đồ, ....., nhớ Mean"
Plan đọc lại một chuỗi công việc , đến hàng cuối cùng cậu nhìn thấy hai chữ nhớ người kia do chính bản thân viết ra  cảm giác sự xấu hổ lang đến tận vành tai, Plan nhanh chóng xóa đi, rồi không nhịn được mà viết lại, xóa rồi lại viết , cậu hai tay che mặt khuôn miệng không tự chủ mà mỉm cười, cái gì đây người ta còn không có đây chỉ vì hai chữ thể hiện cảm xúc hiện tại mà mất tiền đồ thế này, mày là con trai đó ,ai lại đỏ mặt thẹn thùng hả, Plan tự dặn lòng đem tờ giấy dán vào cữa tủ lạnh cứ theo đó mà làm.
Mùa đông lạnh ngắt, ngay cả con người cũng tê tái theo thời tiết Plan tay sách nách mang một đống đồ khuôn mặt giấu sau mủ áo, mũi vì lạnh mà đỏ lên , hơi thở ra khói đông cứng trong không khí, Plan hì hục về nhà, trên tay cậu bổng nhẹ đi cậu nhìn người dám cả gan cướp đồ của mình giữa thanh thiên bạch nhật 

" này, trả....ơ...Mean....sao ngài lại ở đây"

Plan cố kiềm chế nét mặt vui mừng của mình , trên tay chỉ sách một túi nhỏ  chạy tò tò theo Mean, Mean nhìn cây nấm di động chạy theo sau lưng mình tự động mà thả chậm bước chân đợi cậu đi theo cùng

" Mean..Mean ngài sao lại ở đây?"

Plan không ngại lập lại câu hỏi của mình, có lẽ mùa đông thích hợp với Mean, Mean chỉ mặt một chiếc áo T_Shirt, bên ngoài là một áo khoác mỏng thong dong đi về phía trước, nhìn Mean Plan cảm thấy mùa đông còn lạnh không bằng anh, Plan đi sau lưng anh cảm giác như được một người khổng lồ che chắn gió, Mean phía trước đợi cậu theo bên cạnh lạnh giọng:

" trời lạnh, không ở nhà ra đây làm gì?"

" tao dọn nhà, tủ lạnh hết đồ ăn, nên đi mua, còn ngài không phải giờ này ngài đang ngủ sao?"

Plan biết một sở thích kì lạ của Mean đó là ngủ, ở đâu cũng có thể ngủ được, như vậy mỗi lần gặp anh Plan luôn một câu hỏi mà hỏi giờ này không phải Mean nên ngủ hay sao?

" tôi đi dạo"

Plan thật muốn giải đạo lý với người này , cậu la hét bên cạnh:

" đi dạo!, cái sở thích kì quái gì vậy"

" sao, không được"

" à không, được mà, được mà"

" ngu ngốc"

Mean nhìn thái độ xuề xòa của cậu, không cảm xúc mắng người.

" này, ngài lại mắng tao, ngài còn mắng nữa tao kiện ngài đấy"

Plan bên cạnh ồn ồn ào ào vui vẻ

" xin mời"

" ai lại có thái độ như ngài chứ"

" vậy, ôi! tôi sợ quá, cậu đừng kiện tôi"

" ngài, thật là..."

Plan khuôn miệng càng cong nhìn người bên cạnh, cậu nhớ mình cãi nhau cũng được lắm nhưng mỗi lần muốn một trận hơn thua với Mean bản thân lại tự dồn vào đường cùng thế này...

Hai người xuyên qua cái không khí lạnh ngắt, tiến vào nhà cậu, Plan vào trước thay giày mang dép, rồi sau đó lấy thêm một đôi dép để dưới chân cho anh, Mean bước vào căn nhà gọn gàng hơn hẳn, anh tự động tiến về tủ lạnh, Plan ở phòng khách nhìn thấy mối nguy hiểm, hai chân vội vội vàng vàng chạy đến dán lưng vào tủ lạnh  , cười lấp liếm

" ngài...ngài đặt ở trên bàn  , tao ...tao tự xắp xếp"

Mean khó hiểu nhìn thái độ thần kinh của cậu, không nói gì mở lấy một hộp sữa trong túi ni long tiến ra phòng khách  an tọa trên ghế so fa. Plan hú hồn vuốt ngực mình, quay lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy, cũng tại mày đó, sơ xuất quá , tờ giấy màu xanh chuối dạ quang được Plan gỡ ra gấp lại cho vào túi áo mình, khống chế cơn đỏ mặt từ cổ truyền lên nhanh chóng xắp xếp đồ vào tủ.

" Mean, ngài ở lại hay muốn....ngủ rồi"

Plan nhìn hộp sữa chỉ còn vỏ nằm trên bàn, tiếp tục hướng tầm mắt nhìn thân ảnh dài thòng trên ghế so fa, ngài ấy ngủ rồi, Plan nhìn ra ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, cậu lật đật chạy đi đóng hết cửa , rồi lại chân ngắn chạy vào phòng đem chăn của mình ra đắp cho anh, giém chan  chăn thật kỉ không để một tất da thịt nào của Mean lộ ra ngoài trừ khuôn mặt, Plan ngồi trệt xuống cạnh bên tay chóng cằm nhìn nhan sắc kia, cái hàng mi này, bộ lông mày, màu tóc, làn da, còn cả khuôn miệng , Plan xuýt xoa trong lòng khen ngợi  cậu nhìn thật lâu không tự chủ mà hướng mặt mình sát mặt người kia, khi khoảng cách chỉ còn vài cm cậu giật mình hoàng hồn, không được, mày cũng quá vô sĩ rồi Plan, đi thôi thoát khỏi đây, không thôi tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.
Plan chấn tỉnh lắc đầu , cuống cuồng như chạy trốn điều gì đó, cậu tiến vào gian bếp bận rộn với nấu ăn. Trời trở tối Mean tự động ngồi dậy, anh tiến vào nơi phát ra mùi thơm ngào ngạt tự nhiên mà ngồi xuống thành thục gắp từng món ăn bỏ vào miệng, Plan theo đó cũng ngồi xuống cảm thấy sự xấu xa của mình lúc chiều vẫn còn đọng lại bên trong cơ thể , không theo thói quen vừa ăn vừa nói nữa mà là cúi đầu tập trung ăn, Mean không nói , Plan ngại ngùng hai người cứ thế mà trãi qua bữa ăn một cách nhẹ nhàng nhất.
Plan đứng trước cỏng nhà cậu cố nặng ra nụ cười tươi nhất đánh tan không khí gắng gượng vừa rồi chào tạm biệt anh

" Mean, tạm biệt, mai chúng ta lại gặp"

Mean không nói gì chỉ chăm chú nhìn Plan, chăm chú nghiêm túc đến nỗi Plan cảm thấy ấp úng, ngượng ngùng, Plan lắp bắp trước ánh nhìn kì lạ của anh:

" Mean, ngài...ngài...làm...sao?"

Lời nói vừa dứt là hành động của Mean khiến cậu vì vậy mà suốt đêm không ngủ, Mean hôn Plan, Mean kéo mặt cậu về phía trước, bản thân anh thì cúi đầu hôn cậu, một nụ hôn 20 giây   làm Plan thất thần đỏ mặt lúng túng:

" ngài...ngài...."

Mean nét mặt dịu dàng hơn, chất giọng trầm ấm lan tỏa trong không khí:

" đây là tôi giúp cậu hoàn thành hành động không kiềm chế lúc chiều của cậu"

Plan nghe đến đây giật mình hóa đá:

" ngài, ngài...lúc chiều là chưa có ngủ"

Mean xoa xoa đầu cậu thú vị:

" cậu nói xem?"

" tao, tao ....."

Mean nhìn Plan đỏ mặt  cố gắng giải thích, anh xoa xoa má cậu có vệt đỏ dài:

" còn nữa, Plan tôi cho phép cậu nhớ tôi"

Nhất thời , một bước tiêu sái tiến vào màng đêm , để lại Plan chết chân tại cửa như rô bốt lập trình mà đóng cửa, tiến về phòng, leo lên giường, đắp chăn , đỏ mặt suốt đêm........

......................................................................

~yu~

Cả nhà chủ nhật hảo nhé😂😂

Tui tại đây nể phục P' Gong lắm ạ, còn bạn Mean bạn chọn hình giúp luôn cơ, bạn cũng tâm cơ quá đi😊😊😊💙💚
Ngoài lề chút đây có má nào fan MĐTS hong, có đang cày Trần Tình Lệnh quằn quéo vì cặp đôi Trạm Tiện , Bác Chiến không?, tui là tui quéo quá rồi😁😁





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro