Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Tết chỉ còn vài ngày nữa. Ngôi nhà của vợ chồng cô chú Kim đã được trang hoàng rực rỡ. Vẻ đẹp truyền thống pha lẫn sự ấm cúng đậm chất Hàn Quốc khiến Wonwoo thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tuy vậy, cậu biết năm nào gia đình này cũng sẽ về "nhà lớn" để tụ họp và đón Tết cùng gia đình.

Hôm ấy, sau khi trang trí xong, Dì Kim gọi cậu lên phòng.

'Wonwoo à, Tết này qua nhà nội Mingyu cùng gia đình Dì nhé.' Giọng Dì dịu dàng, chân thành.

Nhưng Wonwoo đã có dự định riêng. Cậu khẽ lắc đầu, từ chối ngay.

'Con cảm ơn Dì, nhưng Tết này con xin về nhà ngoại.'

Dì Kim thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt bắt đầu lo lắng.

'Nhà ngoại con ở đâu vậy? Đừng bảo là con định về chỗ ông ta đấy nhé? Nếu không muốn thì cứ ở lại đây cũng được mà.'

Wonwoo mỉm cười, hiểu rõ Dì đang nghĩ gì. Cậu liền giải thích rằng bà ngoại trước đây đã để lại một căn nhà nhỏ cho mẹ, ở vùng ven khá xa. Cậu chỉ muốn về đó... để đón Tết cùng mẹ và bà — dù cả hai đều đã không còn trên đời.

'Dì... con muốn đón tết cùng bà và mẹ..' cậu nói giọng đáng thương

Phải thuyết phục mãi, Dì Kim mới miễn cưỡng đồng ý.

'Vậy thì được. Nhưng nhớ đi cẩn thận. Tới nơi phải gọi cho Dì ngay, nghe chưa?'

'Dạ. Cảm ơn Dì Kim.' Wonwoo mỉm cười

Dì Kim xoa đầu cậu, ánh mắt đầy yêu thương:

'Con có thể dựa vào Dì. Đừng lúc nào cũng cố tỏ ra trưởng thành như vậy. Con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà, Wonwoo à.'

Cậu chỉ khẽ gật đầu, không đáp.

'Khi nào con đi?'

'Ngày 28 Tết ạ.'

'Uhm, nhớ báo Dì trước khi đi nhé.'

Chiều hôm đó, Wonwoo thu dọn đồ đạc, xếp quần áo vào vali. Vì dự định ở lại gần hai tuần, cậu mang theo khá nhiều đồ. Khi vừa xách vali ra khỏi phòng, cậu bắt gặp Mingyu cũng đang đi ra từ phòng kế bên.

'Cậu đi đâu đấy?' Mingyu hỏi.

'Tôi Về nhà.'

Cậu ấy bất giác kéo tay Wonwoo lại, giọng có chút vội vàng: 'Về nhà ông ta sao?'

Wonwoo mỉm cười: 'Không, tôi về nhà bà ngoại. Không phải về chỗ ông ta đâu. Cậu đừng lo.'

Nói xong mới sực nhận ra — lẽ ra không nên dùng từ "lo". Ai mà biết được cậu ấy hỏi vì tò mò, hay vì thật sự lo lắng chứ?

Mingyu thả tay ra, không nói gì. Wonwoo chỉ nhìn cậu rồi tiếp tục bước xuống lầu.

Dưới phòng khách, chú và Dì Kim đang ngồi xem chương trình xuân. Cậu cúi đầu chào:

'Con đi nhé ạ.'

'Để Dì đưa con ra tàu.'

'Dạ không cần đâu, con bắt xe được ạ. Dì đừng lo.'

Chú Kim lúc này nhẹ nhàng giữ Dì lại. Dì Kim hiểu ý, chỉ dặn dò:

'Đi cẩn thận nhé. Đến nơi nhớ gọi cho Dì.'

Wonwoo mỉm cười, vẫy tay chào chú dì. Trước khi bước ra cửa, cậu ngước lên cầu thang — nơi Mingyu vẫn đang đứng, im lặng.

Chiều muộn, Wonwoo mới đến nơi. Ngôi nhà bà để lại không lớn, nhưng đủ ấm. Vì mới về gần đây nên dọn sơ lại một chút là có thể ở được.

Cậu mở điện thoại ra thì đã hơn 9 giờ tối. Mấy cuộc gọi nhỡ từ Dì Kim hiện lên khiến cậu giật mình. 'Quên mất chưa gọi cho Dì.' Cậu vội vàng bấm video call.

Chỉ vài giây, cuộc gọi được kết nối. Khuôn mặt Dì Kim hiện lên, phía bên cạnh mờ mờ còn thấy cả Mingyu đang chăm chú vào điện thoại.

'Giờ mới tới hả con?'

'Con xin lỗi. Con bận dọn nhà nên quên gọi cho Dì.'

'Vậy ăn tối chưa?'

'Giờ con nấu mì ăn đây ạ.'

'Uhm, ăn rồi nghỉ ngơi nhé. Dì cũng đi ăn đây.'

'Vâng, chào Dì. Chúc Dì đi chơi vui vẻ.'

Dì vẫy tay tạm biệt, phía sau vẫn thấp thoáng ánh mắt của Mingyu hướng về phía màn hình. Wonwoo tắt máy, quay về với căn bếp nhỏ. Cậu nấu một tô mì đơn giản, rồi tắm rửa, nghỉ ngơi. Ngày mai là 29 Tết — cậu còn rất nhiều việc phải làm.

Sáng hôm sau, Wonwoo ra chợ. Cậu mua rau, thịt, gà, kimchi muối sẵn, vài bịch há cảo, đủ loại gia vị... Dường như món gì cũng muốn mang về một ít. Phần vì mai là Tết rồi, chợ đã bắt đầu vơi hàng. Phần vì... lòng cậu thấy trống, nên thấy gì cũng muốn có để lấp vào.

Tay xách nặng trĩu, cậu trở về, cắm một bình hoa lên bàn ăn, rồi bắt tay nấu nước gà hầm chuẩn bị cho bữa Tết.

Khi tất cả đã sẵn sàng, trời cũng tối.

Wonwoo ngồi xuống ghế sofa, tay ôm chiếc gối nhỏ, mắt dán vào màn hình điện thoại. Những lời chúc xuân bắt đầu xuất hiện. Trên mạng, pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm, tiếng người cười nói rộn ràng.

Cậu khẽ siết chặt gối hơn một chút. Một cảm giác cô đơn len vào, khiến cậu thấy ngực mình nhói lên nhẹ nhẹ.

Cậu tắt điện thoại. Trải thảm xuống, cuộn mình lại và cố ngủ.

   Đón Tết một mình... thì ra là như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro