Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 11: Je voudrais voir le monde à l'envers

Lạy Thiên Chúa, hãy đến cứu độ con; Lạy Chúa, hãy nhanh chân đến giúp con.

Lạy Chúa, xin hãy mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài

Mingyu cựa quậy trên giường. Cậu nghĩ rằng cậu nghe thấy một giọng nói từ xa xa, nhưng cậu không biết đó là từ giấc mơ hay đời thực. Cậu cố gắng trở mình để ngủ tiếp, nhưng không thể thực sự di chuyển trên không gian nhỏ hẹp mà không làm phiền bạn cùng giường của mình. Ồ, tốt thôi. Cậu vùi mặt vào tóc Wonwoo và hít thật sâu, cố gắng xoa dịu mình trở lại giấc mộng.

Lạy Chúa, xin hãy mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài

Giọng hát đó lại vang lên một lần nữa. Mingyu mở mắt ra một chút và cố gắng tập trung vào những âm thanh đang phát ra từ bên ngoài căn phòng.

Lạy Chúa, xin hãy mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài

Thì ra là buổi kinh cầu nguyện vào buổi sáng. Bài thánh vịnh đang được bắt đầu. Mingyu thở ra một hơi thật nhẹ và thả lỏng người trở lại chiếc gối của mình.

Lạy Chúa, thù địch con đông vô kể,

         người nổi dậy chống con thật quá nhiều!

Quá nhiều kẻ đang nói về con:

       " Chúa Trời đâu cứu hắn!"

Nhưng lạy Chúa, chính Ngài là khiên che thuẫn đỡ,

          là vinh dự của con, là Ðấng cho con được ngẩng đầu bất khuất.

Tôi vừa cất tiếng kêu lên cùng Chúa,
         Chúa liền đáp lại từ núi thánh của Người

Mingyu nhận ra những câu từ đó. Đây là Thánh vịnh của vua Đa-vít, khi ông chạy trốn khỏi con trai mình là Áp-sa-lôm. Cậu hiếm khi tham dự các buổi kinh cầu nguyện hàng ngày vào buổi sáng ở nhà thờ hồi còn ở làng, nhưng cậu biết bài hát này.

Tôi nằm xuống và tôi thiếp ngủ;

          rồi thức dậy vì Chúa đỡ nâng tôi.

Tôi chẳng còn phải sợ

         lũ người đông vô số đang vây bọc quanh tôi

Mingyu nằm yên và lắng nghe tiếng nói của các tu sĩ, vọng vào từ bên ngoài tòa nhà. Chúng được mang đi và lan tỏa khắp căn phòng như một làn gió mùa hè, bổ sung cho bầu không khí yên lặng xung quanh họ. Tu viện được xây dựng giữa khu rừng. Không có âm thanh nhân tạo nào khác làm xáo trộn sự yên bình, ngoài những bài thánh vịnh chào buổi sáng.

Vài tia nắng mặt trời chiếu vào phòng qua ô cửa sổ hẹp trên tường. Lúc này, có cảm giác như những hạt bụi lơ lửng xung quanh trở nên quay cuồng sáng rực. Như thể ánh sáng là một thứ âm nhạc mà chỉ những hạt bụi nhỏ bé mới có thể nghe thấy và nhảy nhót theo.

Lạy Chúa, xin hãy trỗi dậy!

          cứu lấy con, lạy Thiên Chúa con thờ!

Mọi kẻ thù con, Ngài đánh vỡ mặt,
         bọn gian ác, Ngài đập gãy răng.

Chúa chính là nguồn ơn cứu độ,
         xin ban phúc lộc cho dân Ngài.

Mingyu nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của Wonwoo bên cạnh. Anh vẫn chưa tỉnh, ngay cả sau khi các vị tu sĩ đang đọc kinh ngoài kia. Mingyu tự hỏi liệu có phải anh đã quen với những âm thanh như vậy vào mỗi sáng rồi hay không. Dù sao thì anh cũng đã lớn lên ở đây mà, có lẽ đây là chuyện anh coi như là bình thường rồi. Có rất nhiều điều Mingyu muốn biết về thời thơ ấu của anh, về quá trình trưởng thành của họ khác nhau như thế nào.

Mingyu cố gắng không đánh thức người kia và kéo cánh tay phía dưới đầu anh ra. Cậu kê một cái gối thay vào đó để không làm Wonwoo giật mình, vì vậy anh ấy đã nằm yên không cựa quậy. Khuôn mặt anh trông thật bình yên, giống như lần đó cậu đã thấy khi thức dậy trước Wonwoo. Điểm khác biệt duy nhất là lần này, Mingyu không sợ hãi khi chạm vào anh.

Cậu lướt đầu ngón tay của mình trên môi Wonwoo, một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Wonwoo đã hôn cậu hai lần. Lần đầu tiên là để đuổi cậu đi, và lần thứ hai là để đưa cậu trở lại thực tại. Mingyu tự hỏi liệu có khi nào Wonwoo hôn cậu mà không cần lý do gì, chỉ đơn giản là vì anh cảm thấy thích hay không. Mingyu thực sự mong đến một lúc nào đó anh có thể làm như vậy.

Còn bây giờ, cậu khẽ khàng vén chăn ra khỏi người và đặt chân xuống đất. Cậu cẩn thận tém chăn lại quanh người Wonwoo và đứng dậy. Những bài thánh vịnh vẫn văng vẳng từ đằng xa, và sau khi uống một chút nước từ cái bình trên bàn, Mingyu quyết định đi theo hướng tiếng hát.

Khi bước ra khỏi phòng của Wonwoo, điều đầu tiên cậu làm là nhìn xung quanh để tìm bất cứ thứ gì có thể đưa cậu trở lại căn phòng ban đầu của mình. Sự thật là cậu không biết mình đang ở đâu. Có một hành lang kéo dài từ bên trái sang bên phải, với một vài cánh cửa nữa dẫn đến các căn phòng khác nhau. Sàn nhà được trải một tấm thảm đỏ màu nâu sẫm, chỉ dừng lại để nhường chỗ cho một cầu thang ở cuối hành lang.

Mingyu bước đến đó, sau khi chắc chắn rằng cậu đã nhớ được vị trí căn phòng mà Wonwoo ở. Cậu bước xuống cầu thang gỗ, và đến một hành lang lát đá khác, tương tự như hành lang cậu vừa đi qua. Cậu vẫn chưa xuống đến tầng trệt. Có nhiều cánh cửa hơn dẫn đến những căn phòng tương tự như phòng của Wonwoo, và một vài cánh cửa thậm chí còn treo những tấm gỗ khắc tên trên đó. Mingyu quan sát cánh cửa căn phòng gần cậu nhất. "Sư huynh Yunho" được viết với nét chữ uốn cong, gọn gàng. Vậy là, đây có lẽ là tòa nhà nơi các tu sĩ nghỉ ngơi, đó là lý do tại sao nó lại lớn như vậy. Mingyu đi xuống thêm một cầu thang nữa, và chỉ khi đó cậu mới nhìn thấy một cánh cửa dẫn ra khoảng sân bên ngoài.

Mingyu gần như không nhìn vào những tấm bảng trên cánh cửa mà cậu đi qua khi cuối cùng cậu bước ra ngoài. Cái sân này đầy những chiếc bàn và những cái ghế nhỏ, bên dưới những mái vòm có cây cối mọc xung quanh. Ở phía đối diện của tòa nhà Mingyu ở, có một tòa nhà khác, nhỏ hơn một chút nhưng vẫn có hai tầng, khiến cho khoảng sân này như được bao quanh bởi một cái lồng thật ấm cúng.

Ở đó, những bài thánh vịnh được nghe rõ hơn, đặc biệt là vì không gian ở đây vẫn được bao phủ bởi một bức màn yên lặng. Lúc này khoảng sân trống không, vì tất cả tu sĩ đang tụ tập ở một nơi khác cho buổi cầu nguyện. Mingyu nhớ rằng Jeonghan đã đưa cậu đến đây từ một con đường hẹp bên trong khu vườn cạnh tòa nhà nhỏ hơn.

Trong ánh sáng ban ngày, khu vườn trông không còn rộng lớn và đáng sợ như vào buổi tối hôm trước nữa. Mingyu dễ dàng tìm thấy con đường rải sỏi giữa những cây cỏ, dẫn đến tận những bức tường đá bao quanh tu viện. Phần tường giáp với khu vườn được bao phủ bởi những dây bìm bìm, những bông hoa mang hình chuông của nó đang nở rộ. Rất nhiều loại hoa khác cũng đang nở rộ, mặc dù bây giờ không phải là mùa xuân. Chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức chăm chút cho khu vườn này một cách cẩn thận để những loài cây ở đó có thể nở hoa quanh năm. Các tu sĩ đúng là những người tỉ mỉ. Wonwoo cũng như vậy, và Mingyu đang bắt đầu hiểu được anh thừa hưởng tính cách đó từ đâu.

Ở cuối con đường, có một khoảng sân đầy ánh sáng với những chiếc ghế dài mà Mingyu đã nhìn thấy lần đầu tiên khi cậu bước vào tu viện. Lối ra của tu viện nằm giữa những bức tường bên ngoài đối diện với Mingyu. Khoảng sân này trông hoang sơ và trơ trọi hơn ở trong kia. Nó khiến Mingyu nhớ đến khoảng sân của nhà thờ trong làng cậu.

Lúc này cậu mới biết rằng tòa nhà bên trái thực ra là mặt sau ký túc xá của các tu sĩ. Tuy nhiên, tòa nhà bên phải thú vị hơn rất nhiều. Nó có một mái vòm hình tròn, lát gạch màu nâu cam, và các cửa sổ được bố trí theo chiều dọc, sơn màu óng ánh. Trên đó có một cây thánh giá lớn bằng đá cẩm thạch màu trắng và ba chiếc chuông được treo trên những sợi dây thừng dày trên ván gỗ. Đây là nhà thờ của tu viện và những bài thánh vịnh du dương đang phát ra từ bên trong nó.

Mingyu lặng lẽ bước đến cánh cửa nhỏ. Nó được bỏ ngỏ cho bất kỳ ai đến muộn muốn tham gia cùng các tu sĩ vì tất cả họ đều ngồi trên ghế gỗ bên trong và cùng hát thánh ca. Không gian bên trong nhà thờ khá nhỏ và tôn nghiêm. Nhiều bức tranh khác nhau về các nhân vật tôn giáo được treo trên tường, trang trí bằng hoa và nến.

Linh mục Junmyeon đang đứng trước đền thánh, chủ trì những bài thánh vịnh với chiếc lư hương đang cháy trên tay. Mingyu hít một hơi thật sâu. Mùi hương này mang lại cảm giác thật giống như ở nhà. Hương thơm gợi đến quãng thời gian xưa cũ, khi mà cậu phải dùng hết sức lực chỉ để thốt lên một lời chào buổi sáng đơn giản với Wonwoo.

Thảo nào mà hồi đó Wonwoo thường hay ngồi bên ngoài nhà thờ với vẻ mặt xa xăm như vậy. Mùi hương trầm từ nhà thờ có lẽ cũng khiến anh nhớ nhà. Đó là điểm chung của họ.

Mingyu lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa nhà thờ, kính cẩn quan sát các tu sĩ bên trong. Cậu đứng đó thật lâu, lắng nghe và để cho mùi hương xoa dịu cậu, cùng với ánh sáng của những ô cửa sổ nhiều màu. Cậu tưởng tượng ra một Wonwoo lúc nhỏ, cũng đang đứng ở vị trí của mình, quan sát những người đã nuôi dưỡng anh từ một khoảng cách không giới hạn trong thế giới của riêng anh. Cậu tự hỏi liệu Wonwoo đã từng bao giờ tham gia vào buổi kinh cầu nguyện buổi sáng ở nhà thờ của tu viện trên đỉnh núi, với mặt trời màu cam không bao giờ lặn, với ánh nắng xuyên qua các ô cửa sổ sơn màu xanh lam, xanh lục và đỏ hay chưa. Những buổi cầu nguyện ở trên đó hẳn sẽ mang cảm giác khác biệt so với ở đây nhỉ, nhưng có lẽ Mingyu không sẽ không biết được sự khác biệt đó là gì, không giống như Wonwoo.

Mới chưa được một giờ thôi mà Mingyu đã muốn quay trở về bên cạnh anh rồi. Tu viện thực sự rất đẹp, và Mingyu sẽ rất vui khi được khám phá nhiều hơn và trò chuyện nhiều hơn với các tu sĩ, nhưng Wonwoo còn thú vị hơn nhiều so với bất cứ điều gì khác mà Mingyu đã từng thấy.

Tuy nhiên, cậu vẫn ở nguyên vị trí của mình cho đến khi kết thúc buổi cầu nguyện. Cậu nhìn thấy các tu sĩ từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của họ, cậu bám trụ tại chỗ của mình cho đến khi nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên.

Ding.

Dong.

Ding.

Dong.

"Buổi sáng tốt lành."

Mingyu giật nảy mình khi nhìn thấy Jeonghan đã đứng ở trước mặt cậu. Anh ấy đang chắp tay sau lưng và mỉm cười với Mingyu khi những tu sĩ còn lại từ từ đi ra khỏi nhà thờ.

"Buổi sáng tốt lành ạ." Mingyu đáp.

"Cậu có thích những buổi cầu nguyện sáng không?" Jeonghan hỏi một cách trò chuyện.

"Em..." Mingyu ngập ngừng. "Thành thật mà nói, em không thường xuyên tham dự cho lắm."

"Wonwoo cũng vậy." Jeonghan khịt mũi. "Mặc dù thằng bé có tính cách khá sáng sủa, nhưng nó chưa bao giờ là con người của buổi sáng."

Mingyu mỉm cười nhìn xuống đất. Cậu có thể tưởng tượng ra một Wonwoo ngái ngủ, vật lộn để có thể dậy khỏi giường mỗi sáng. Cậu cũng có thể tưởng tượng đến cảnh mình sẽ chiều chuộng anh bằng cách mang bữa sáng đến giường cho anh, nếu cậu đã từng học nấu ăn. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cậu hạnh phúc.

"Nhắc đến Wonwoo," Jeonghan búng tay trước mặt Mingyu với một nụ cười hiểu biết. "Chúng ta nên đi kiểm tra cậu ấy thôi. Cậu ấy có ngủ ngon không sau khi tôi đi?"

"V-vâng. Anh ấy không hề di chuyển chút nào." Mingyu nói, mắt không rời khỏi mặt đất.

"Tốt rồi. Đi nào." Jeonghan vỗ lưng Mingyu, thúc giục cậu đi về phía trước. "Không phải là lần đầu tiên mà thằng nhóc lười biếng đó không thức dậy ngay cả sau khi chuông đã kêu đâu."

"Nhớ lấy cho thằng bé chút đồ ăn nữa." Linh mục Junmyeon xuất hiện phía sau Jeonghan, là người cuối cùng rời khỏi nhà thờ. "Nhớ đảm bảo rằng chăn của cậu ấy ấm và khô ráo và cậu ấy không còn sốt nữa. Cho cậu ấy uống thật nhiều nước nhé, tôi sẽ nhờ Kyungsoo pha nước cam cho cậu ấy uống để lấy lại chút năng lượng. Và vì cậu sắp đến đó, đưa thêm quần áo mới cho cậu ấy và chỉ cho Mingyu phòng tắm nữa nhé." người đàn ông luống cuống, lời nói tuôn ra nhanh chóng.

Jeonghan cười khúc khích và gật đầu. "Tất nhiên rồi Sư huynh. Anh không cần phải lo lắng nhiều đâu, em có thể chăm sóc bọn trẻ mà."

Mingyu luôn tưởng tượng rằng các tu sĩ là những người lúc nào cũng mang cảm giác đầy nghiêm nghị, thanh thản, với bộ râu dài và đôi mắt nhăn nheo. Nhưng Jeonghan ở đây, đang nói chuyện một cách rất đời thường giống như Minghao, và Linh mục của tất cả mọi người, đang lo lắng như mẹ của Mingyu và Jinhwan cộng lại. Mingyu vẫn chưa nói chuyện với hầu hết các tu sĩ ở đây nhưng...hai người này có vẻ giống như những người bình thường.

Jeonghan kéo Mingyu ra khỏi Linh mục trước khi ông ấy kịp nói gì thêm. "Nhanh lên, nhanh lên nào, chúng ta cần phải dãn đủ khoảng cách để Ngài ấy sẽ cảm thấy phiền khi đi theo chúng ta." Jeonghan lầm bầm.

Mingyu suýt vấp ngã khi bị kéo đến con đường dẫn trở lại sân trong. Jeonghan đang đi quá nhanh, anh ấy không nhìn thấy một tu sĩ đang đi đến từ phía đối diện và trước khi Mingyu có thể cảnh báo, cả hai đã va vào anh ấy.

"Sư huynh Jeonghan." Người đàn ông thấp bé nghiến răng nói.

"Ah, Sư huynh Kyungsoo, em thực sự xin lỗi, em không thấy anh ở đó." Jeonghan siết chặt cánh tay Mingyu như cảnh cáo. "Em nghe nói Linh mục Junmyeon đang tìm anh đấy."

Mingyu không biết một tiếng thở dài có thể chứa đựng bao nhiêu mệt mỏi hay bực tức, nhưng đây là Sư huynh Kyungsoo, anh ấy không chỉ thở dài như một môn thể thao quốc gia, mà còn trừng mắt nhìn Jeonghan như thể anh ấy vừa mới giết cha mẹ mình. Mingyu thu mình lại phía sau Jeonghan một chút.

"Ngài ấy vẫn còn ở nhà thờ chứ?" - Kyungsoo hỏi với giọng cam chịu.

"Em đã bảo Ngài ấy chờ ở cửa rồi." Jeonghan bước sang một bên để anh ấy đi qua. Người kia hướng ánh mắt của mình ra sân và bỏ đi mà không nói thêm một lời nào.

Khi anh ấy khuất dạng, Jeonghan vỗ nhẹ vào cánh tay Mingyu và kéo cậu đi tiếp. "Vậy nên, tòa nhà bên cạnh chúng ta được gọi là tòa nhà đầu tiên, và tòa nhà nơi có phòng của Wonwoo và cậu được gọi là tòa nhà thứ hai." anh ấy giải thích cho Mingyu. "Trong tòa nhà đầu tiên, ngoài ký túc xá, còn có một thư viện, một nhà bếp và một căn hầm, nơi chúng tôi cất giữ đồ dùng. Trong tòa nhà thứ hai, có phòng tắm, khu vực chúng tôi tắm rửa".

"Ở đây cũng có hệ thống nước phải không?" Mingyu nhướng mày.

"...không. Chờ đã." Jeonghan nói với đôi mắt sáng ngời. "Điều đó có nghĩa là Wonwoo đã xây dựng được hệ thống nước sinh hoạt ở làng rồi sao? Cuối cùng thì cậu ấy đã làm được?"

"Đúng vậy." Mingyu gật đầu.

"Tuyệt quá. Thằng bé đã nghiên cứu và thiết kế dự án này lâu lắm rồi. Tôi không thể tin rằng cuối cùng cậu ấy đã thành công làm được điều đó". Jeonghan nói, giọng tràn ngập niềm tự hào.

Đây chính xác là cách mà mọi người nên phản ứng khi họ nhìn thấy tất cả những phát minh tuyệt vời mà Wonwoo đã tạo ra. Mingyu cuối cùng cũng cảm thấy như một ai đó khác ngoài chính bản thân mình đang nhìn thấy được bộ não thiên tài của Wonwoo. Cậu cảm thấy ngày càng kính trọng Jeonghan hơn.

"Vậy cậu ấy làm thế bằng cách nào? Cậu ấy có giữ đường ống lại không? Cậu ấy đã sử dụng vật liệu gì để tránh rỉ sét thế?" tu sĩ sốt sắng hỏi.

"Em... em xin lỗi, em cũng không biết. Tất cả những gì em biết là anh ấy cần phải tốn rất nhiều công sức để bảo trì nó và anh ấy vẫn đang nghiên cứu thêm." Mingyu nói.

Jeonghan cười khúc khích. "Không sao đâu. Tôi sẽ tự mình hỏi chuyện cậu ấy."

Jeonghan không chỉ chấp nhận bất cứ điều gì Wonwoo đang làm, mà anh ấy còn rất am hiểu về chủ đề này nữa. Còn đối với Mingyu đến thời điểm này, cậu chỉ có thể trầm trồ ngạc nhiên trước những phát minh của Wonwoo mà không thể hiểu được cách chúng hoạt động như thế nào, và điều đó đã ngăn Wonwoo nói chuyện với cậu về chúng. Có lẽ trong tương lai cậu cũng không thể nói chuyện với anh về chủ đề đó, Mingyu mím môi nghĩ.

Trong khi trò chuyện họ đã đến được tòa nhà thứ hai, và Mingyu cảm thấy hơi chút tự hào về bản thân vì đã nhớ được con đường đi lên. Ở tầng một, Jeonghan chỉ vào căn phòng xa nhất bên phải hành lang và nói với cậu rằng đây là căn phòng mà họ đã sắp xếp cho cậu.

"Phòng bên cạnh là của tôi, và bên cạnh nữa, là của Sư huynh Kyungsoo." Anh ấy liên tục chỉ từng căn phòng.

"Ồ." Mingyu không thể không cứng người trước cái tên đó.

Họ tiếp tục đi lên và dừng lại ở cánh cửa ở giữa hành lang của tầng hai. Không có tấm biển nào đề tên Wonwoo được treo trên đó, không giống như những căn phòng còn lại. Thay vào đó, có hàng đống các màu sắc nhạt nhòa xoay quanh nhau, các màu tối hơn tạo ra các dòng tên của Wonwoo ngay trên cánh cửa gỗ. Mingyu đã không nhận thấy nó lúc trước.

"Woah." Cậu thốt lên, lướt một ngón tay trên một đường vân. "Cái này không giống mấy căn phòng kia chút nào."

"Khác biệt là một cách chính xác để mô tả Wonwoo mà." Jeonghan gật đầu. "Hàng năm mỗi khi nó mờ dần, cậu ấy lại vẽ lại tác phẩm này. Đây là tác phẩm cuối cùng cậu ấy đã thực hiện trước khi chuyển đi."

"Anh ấy đã vẽ sao?" Mingyu ngạc nhiên hỏi.

"Chủ yếu là cậu ấy phác thảo thôi. Cánh cửa này là tác phẩm đầu tiên cậu ấy có sử dụng màu sắc".

Mingyu không thể ngăn mình nghĩ đến chiếc bàn tồi tàn ở nhà Wonwoo, và những mảng màu xanh, hồng vàng rực rỡ có trên đó. Cậu đáng lẽ nên đoán ra được Wonwoo có thể có sở thích vẽ tranh mới phải. Rốt cuộc thì, làm sao anh có thể thiết kế tất cả những đường ống và bồn rửa đó nếu anh không thể ít nhất là phác thảo được chứ?

Jeonghan gõ cửa, nhưng cánh cửa đã hé mở ngay lập tức. Ai đó đã không khóa cửa. Ai đó đã ghé qua phòng Wonwoo sau khi Mingyu rời đi.

Sự lo lắng bùng lên trong Mingyu lúc này gần như là một phản xạ tự nhiên. Cậu không nên để Wonwoo một mình mới phải, khi nào cậu mới học được điều đó đây? Cậu nhanh chóng mở cửa và vượt lên trước Jeonghan, chỉ để thở ra nhẹ nhõm trước cảnh tượng trước mặt.

"Xin chào." Wonwoo nói với họ từ trên giường của mình, khẽ mỉm cười.

"Buổi sáng tốt lành!" Jeonghan cũng vào trong phòng. "Nhìn kìa." anh ấy chống tay lên hông. "Ai đó có vẻ quá nóng lòng để được gặp em đấy nhỉ."

Nụ cười của Wonwoo nở rộng trong giây lát khi anh cúi xuống nhìn vào lòng mình. Khuôn mặt của anh ấy trông có sức sống hơn nhiều so với những ngày qua.

"Mingyu, đây là Raphael." Wonwoo háo hức giới thiệu con mèo nâu to lớn đang dụi đầu vào tay Wonwoo trong khi kêu gừ gừ.

Mingyu cười khúc khích và xoa trán. Nghĩ về việc cậu vừa mới lo lắng như thế nào.

"Raphael, chú mèo dũng mãnh. Rất vui được làm quen với mày." Mingyu bước lại gần và cúi chào con mèo.

Raphael ngay lập tức rít lên với cậu.

Mingyu chưa bao giờ cảm thấy bị phản bội nhiều hơn trong đời.

"Không có tư thù cá nhân gì đâu, do thằng bé chỉ thích mỗi Wonwoo thôi." Jeonghan vỗ lưng cậu. "Nếu cậu muốn thì ở đây có nhiều mèo để nựng lắm. Mày có nghe thấy không, Raphy? " Jeonghan cúi mặt lại gần con vật đang tỏ ra không mấy ấn tượng. "Bệ hạ không đặc biệt lắm đâu ạ."

Mặc dù con mèo không rít lên với Jeonghan, nhưng nó vẫn ngay lập tức quay lưng về phía anh ấy và áp sát vào ngực Wonwoo, kêu lên một tiếng meo meo dễ thương. Wonwoo cười khúc khích và bắt đầu vuốt ve nó một lần nữa. Mingyu sẽ không thể giận con mèo nếu nó khiến Wonwoo bật cười lần đầu tiên sau tất cả những gì anh đã trải qua được.

"Bây giờ kể chuyện này nghe thì có vẻ dễ thương, nhưng thằng nhóc đã kêu meo meo không ngừng trong suốt hai tuần sau khi em đi đấy." Jeonghan nói với Wonwoo. "Sư huynh Kyungsoo là người duy nhất có thể cưng nựng nó trong ba năm qua, và đó chỉ là vì anh ấy là người cho tất cả chúng ăn khi em không có ở đây."

"Cảm ơn anh vì đã chăm sóc chúng. Em...em không chắc là mọi người có thực sự muốn giữ tất cả những con mèo mà em mang về hay không, đặc biệt là sau khi em chuyển đi." Wonwoo rụt rè nói.

"Tất nhiên là mọi người sẽ làm vậy rồi. Sao em lại nghi ngờ chuyện đó chứ?" Jeonghan nhíu mày.

Wonwoo dời mắt đi, vẻ mặt không còn thích thú nữa. Mingyu lại cảm thấy trái tim đau nhói theo một cách quen thuộc. Jeonghan có thể đã biết rất nhiều về cuộc sống của Wonwoo trước khi anh rời tu viện, nhưng anh ấy không biết những người trong làng đã khiến Wonwoo phải trải qua những gì. Wonwoo không bao giờ nghi ngờ bản thân khi anh ở một mình, nhưng sau tất cả những sự căm ghét hướng đến anh, sẽ không tránh khỏi cảm giác bất an khi phải chia sẻ cái tôi đó với người khác.

Mingyu thở dài, một phần cậu cảm thấy tức giận, một phần cậu cũng thất vọng, và Jeonghan giao tiếp bằng mắt với cậu, âm thầm cảm nhận được sự lo lắng của cậu. Sau đó, tu sĩ ngồi xuống giường bên cạnh Wonwoo, và ôm anh vào lòng.

"Đừng nghĩ về những thứ như thế khi ở đây." anh ấy nói với Wonwoo.

Mingyu để ý rằng mặc dù Wonwoo đã ôm lại anh ấy nhưng anh vẫn cố kìm chế một chút. Môi anh mím chặt, không thể hoàn toàn chấp nhận được lời nói của người kia. Jeonghan hẳn đã nhận ra, bởi vì anh ấy lùi lại một chút để tiếp tục trấn an anh, nhưng lại không biết phải nói gì. Anh ấy đã không nhìn thấy Wonwoo khi anh ở trong tình trạng xấu nhất.

Mingyu cũng ngồi trên giường và đặt tay lên đùi Wonwoo, bên ngoài tấm chăn. Cậu đã nhìn thấy anh. Có lẽ cậu biết phải nói gì. "Có lý do mà trong tất cả những thứ có thể ở trên ngọn núi, lại có tu viện này. Anh biết anh được an toàn ở đây mà. Đừng nghi ngờ điều đó."

Jeonghan nhìn cậu đầy thắc mắc, nhưng Mingyu biết rằng những lời cậu nói đã đến được tai Wonwoo. Đôi mắt anh nhìn thoáng qua Mingyu trước khi quay đi lần nữa, nhưng lần này gương mặt anh rạng rỡ hơn.

"Đúng vậy." anh ấy nói. "Phải, em nói đúng."

"Ồ?" Jeonghan dường như còn ngạc nhiên hơn khi Wonwoo hiểu được ý Mingyu. Ngay cả con mèo cũng đang nhìn Mingyu không chớp, như thể đang đánh giá lại cậu. Điều duy nhất mà Mingyu quan tâm là môi Wonwoo không hướng xuống nữa khi anh ôm Raphael vào gần ngực mình hơn.

"Dù sao thì," Jeonghan đổi chủ đề khi thấy Wonwoo đã thoải mái trở lại. "Em đã mở cửa để cho Raphy vào đấy à?" anh ấy hỏi.

"Vâng, nhưng thật khó để quay trở lại giường. Em thậm chí còn không thể đóng cửa lại được nữa" Wonwoo trả lời.

"Ừ, mọi người cũng đều nghĩ là sẽ như vậy mà. Linh mục đã đề nghị em không nên tự mình đi bộ ngày hôm nay và nghỉ ngơi thêm một chút." Jeonghan nói tiếp.

"Được rồi." Wonwoo nói một cách thích thú, trượt thêm một chút xuống dưới chăn.

"Anh sẽ mang bữa sáng đến cho hai người." Jeonghan nói và đứng dậy. "Đừng có làm vẻ mặt đó, em gầy chỉ còn bằng một nửa so với hồi trước thôi đấy." anh ấy mắng Wonwoo khi thấy anh co rúm người lại khi nhắc đến đồ ăn.

"Em có nói gì đâu..." Wonwoo lẩm bẩm.

"Và đừng có mà phàn nàn đấy." Jeonghan cảnh báo khi anh ấy rời khỏi phòng.

Bây giờ khi Jeonghan đã đi mất, Mingyu trượt đến chỗ bên cạnh Wonwoo. Con mèo rít lên ngay với cậu khi cậu lại gần khiến Mingyu bĩu môi với nó.

"Tại sao mày lại ghét tao vậy?" cậu rên rỉ.

Con mèo lại rít lên, cuộn mình trong lòng Wonwoo một cách bảo vệ.

"Không sao đâu Raphael, Mingyu thân thiện lắm." Wonwoo thích thú nói. Anh bắt đầu vuốt ve tay Mingyu để thể hiện với con mèo rằng cậu không nguy hiểm, và Mingyu cảm thấy như bằng cách nào đó lúc này tình thế đang bị đảo ngược.

"Này, không phải em mới là người nên được trấn an rằng con mèo của anh rất thân thiện chứ không phải ngược lại sao?" Mingyu chỉ ra.

"Dù sao thì em đúng là thân thiện hơn Raphael mà." Wonwoo đáp.

Mingyu cưỡng lại ý muốn bật cười và tựa cằm vào vai Wonwoo với một cái bĩu môi đáng yêu. "Lỡ như sau này nó sẽ ghét em mãi mãi và anh phải chọn giữa một trong hai chúng em thì sao?"

"Thằng bé sẽ không ghét em mãi mãi đâu. Đây, để nó ngửi em nào". Wonwoo nhẹ nhàng kéo tay Mingyu lên trước mũi con mèo.

Mingyu dứt khoát phớt lờ việc Wonwoo không trả lời câu hỏi của cậu. Raphael đánh hơi cậu một chút trước khi nó nhìn lên Wonwoo và meo meo, như thể yêu cầu một lời giải thích.

"Thấy không? Em ấy thơm mà nhỉ? " Wonwoo nói với con mèo bằng một giọng nhẹ nhàng. "Em ấy là người tốt, không cần phải hung dữ với em ấy đâu."

"Em có mùi thơm á?" Mingyu hỏi với một nụ cười thích thú.

"À, ý anh là..." Wonwoo hơi ngượng ngùng quay lại nhìn cậu. "Đối với một con mèo thì em có thể làm vậy. Chúng có thể biết khi nào con người có ý định xấu hay gì đó... "

"Chắc chắn rồi." Mingyu cười khúc khích và quàng tay qua vai Wonwoo. "Đó hoàn toàn là ý của anh mà."

Wonwoo cắn môi, hung hăng vuốt ve con mèo. Mingyu vẫn chưa muốn bỏ qua chuyện này, không phải khi nó khiến Wonwoo có vẻ bận tâm như vậy.

"Vậy một con mèo sẽ nghĩ em có mùi như thế nào?" Cậu ghé sát tai Wonwoo hỏi, khiến người kia né tránh cậu, má anh bắt đầu đỏ lên. Đó là vẻ đỏ bừng duy nhất mà Mingyu muốn thấy trên gương mặt Wonwoo.

Wonwoo không nói gì cho tới khi cánh cửa phòng mở ra một lần nữa. Mingyu ngập ngừng rút tay ra khi Jeonghan bước vào trong, trên tay là một khay chứa đầy thức ăn. Anh ấy dùng chân đóng sầm cửa lại và đặt chiếc khay đang rung lắc lên bàn. Một mùi hương của trái cây bốc ra từ đĩa, và Mingyu cảm thấy miệng mình đang chảy nước. Cậu cũng chưa ăn sáng, và không giống như Wonwoo, dạ dày của cậu đang khao khát đồ ăn.

"Bữa sáng cho hai vị đã được phục vụ rồi đây!" anh ấy giả bộ như người giúp việc nhà. "Chúng tôi có lê, bánh mì, mật ong và mứt mơ để dùng với trà xanh. Wonwoo, em sẽ uống nước cam, theo lệnh của Sư huynh Junmyeon. Tất cả mọi thứ đều do Kyungsoo làm, ngoại trừ mật ong. Cái này thì là do những con ong làm ra". anh ấy ngượng ngùng nói.

"Cảm ơn anh nhiều lắm.." Mingyu ngồi vào bàn. Cậu lấy một cái đĩa và đặt hai miếng bánh mì, một phết mứt và một phết mật ong, và nửa quả lê đã gọt vỏ. Cậu cũng lấy nước cam của Wonwoo và mang mọi thứ trở lại giường.

"Anh còn tưởng là em đang chuẩn bị đồ cho mình chứ." Wonwoo nhướng mày nói.

"Em không thấy anh có bất kỳ động thái nào để rời khỏi giường. Khi em còn đang ở đây thì anh sẽ không bỏ bữa sáng được đâu." Mingyu nói và đặt đĩa vào lòng Wonwoo, đè lên con mèo.

Raphael meo to phản đối và miễn cưỡng bước đến phía bên kia giường để cuộn mình bên cạnh chân Wonwoo.

"Chậc chậc, thái độ đó là gì vậy?" Jeonghan mắng con mèo. "Mày nên tự mình đút lê cho Wonwoo ăn đi."

Raphael rít lên với anh ấy.

Jeonghan thở dài. "Đức Chúa Trời đã tạo ra tất cả các loài động vật bằng tình yêu thương và sự tôn trọng, vì vậy chúng ta nên noi gương Ngài và đối xử với chúng như một gia đình". anh ấy nói một cách bình tĩnh và sau đó trừng mắt nhìn con mèo. "Nhưng đứa nhóc này đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi hàng ngày."

Wonwoo bật cười, Mingyu nhân cơ hội nhét miếng lê vào miệng anh. "Chúc ngon miệng nhé." Cậu mỉm cười với anh.

Wonwoo bắt đầu nhai mà không một lời phàn nàn dù là nhỏ nhất. Khi anh nuốt xong, anh lại mở miệng chờ đợi, và Mingyu mặc kệ trái tim đang tan chảy trong lồng ngực để tiếp tục đút cho anh ăn. Cậu có thể quen với chuyện này mà.

"Vậy, một yêu cầu khác từ Sư huynh Junmyeon," Jeonghan bắt đầu, ngồi vào bàn, "là đưa cho em cả quần áo và chăn mới. Nhưng trước đó, anh nghĩ rằng đi tắm một chút sẽ giúp ích rất nhiều cho sự hồi phục của Wonwoo."

Mingyu dừng lại, tay đang giơ miếng bánh mì mật ong giữa chừng với miệng Wonwoo.

"Anh ấy không thể đứng được lâu." Cậu nhắc nhở Jeonghan.

"Cậu ấy sẽ không phải đứng, chúng ta sẽ đổ đầy nước nóng vào một hồ bơi và để cậu ấy ngâm mình trong đó. Anh sẽ chỉ giúp đưa cậu ấy đến đó và tắm rửa cho cậu ấy thôi." người kia đáp lại.

"Một cái hồ bơi á?" Mingyu tròn mắt hỏi.

"À, cậu sẽ thấy thôi." Jeonghan nhếch mép. "Chúng tôi chỉ đổ đầy hồ cho những dịp đặc biệt, nhưng đâu có gì đặc biệt hơn em bé Wonwoo của chúng ta đâu nhỉ." anh ấy nói một cách trìu mến.

Wonwoo dường như không có ý kiến ​​để bày tỏ về bất kỳ tuyên bố nào trong số đó. Anh chỉ dùng vai huých vào cánh tay Mingyu và lại mở miệng, nhắc cậu tiếp tục đút cho anh ăn. Mingyu cười khúc khích và đút miếng bánh mì mật ong vào miệng anh.

"Anh sẽ đi nhờ làm nóng nước trước." Jeonghan lại đứng dậy. "Ăn hết bữa sáng đi rồi anh sẽ đến đón hai người sau."

"Cảm ơn anh." Mingyu nói, đưa một miếng lê khác vào miệng Wonwoo.

~~~

Nửa giờ sau, Jeonghan đi chân trần trở lại, tay áo choàng của anh xắn lên trên khuỷu tay.

"Bồn tắm đã sẵn sàng." anh nói và cúi đầu trước Wonwoo. "Điện hạ, người cho phép thần hộ tống người chứ ạ." anh ấy đưa tay ra trước mặt.

"Anh thực sự đổ đầy cả hồ bơi chỉ cho em thôi á?" Wonwoo nói như không tin được, để chân chạm đất.

"Em và bất kỳ ai khác có thể muốn tham gia cùng em." Jeonghan liếc sang Mingyu.

"C-Gì cơ? K-Không, em sẽ chỉ giúp anh tắm cho anh ấy thôi. " Mingyu nhanh chóng đỏ bừng mặt.

Wonwoo nắm lấy tay Jeonghan và kéo mình lên một cách khó khăn. Mingyu ôm eo anh để đẩy anh lên, và sau khi anh đứng dậy, cậu quàng cánh tay anh qua vai mình để hỗ trợ thêm. Chân của Wonwoo run rẩy, và anh nặng nề dựa vào cả Jeonghan và Mingyu để có thể đứng vững.

"Có lẽ là do thuốc giải độc cây cà dược đấy." Wonwoo giải thích với Mingyu khi họ bắt đầu chậm rãi bước đi. "Bởi vì một trong những tác dụng phụ của chất độc là làm tê liệt, nên thuốc giải độc sẽ làm cho bất kỳ cơ bắp căng cứng nào thư giãn, đó là lý do tại sao hôm nay anh lại yếu như vậy. Đến ngày mai thì anh sẽ ổn thôi."

"Ồ." Mingyu nói. "Vậy thì, tắm nước ấm chắc chắn sẽ giúp ích cho cơ bắp của anh rồi."

"Làm ơn đi, đó chỉ là một cái cớ để làm đầy hồ bơi thôi." Jeonghan khịt mũi. "Ngay cả khi còn là một thiếu niên nhạy cảm, Wonwoo đã luôn yêu thích những bể tắm rồi."

"Đừng có nói như vậy chứ." Wonwoo rít lên với bạn mình.

"Thiếu niên nhạy cảm á?" Mingyu nhướn mày trước thông tin mới.

"Ừm, đại khái là cậu ấy có một giai đoạn như thế. Chúng ta sẽ không muốn nói về nó đâu." Jeonghan cười khúc khích.

"Jeonghan!" Wonwoo rên rỉ.

Mingyu bật cười, không hoàn toàn tin vào những gì mình đang được nghe. Có thể coi như cậu đang được gặp gỡ gia đình của Wonwoo, và dường như, giống như bất kỳ gia đình nào khác, họ có rất nhiều câu chuyện đáng xấu hổ để chia sẻ về thời thơ ấu của anh.

"Đừng để Jeonghan đánh lừa em nhé, anh ấy chỉ hơn anh có một tuổi thôi." Wonwoo nói.

"Thật sao?" Mingyu hỏi người kia. "Anh trông có vẻ lớn hơn tuổi thật."

"Đó gọi là sự trưởng thành về mặt cảm xúc." Jeonghan nghiêm túc nói, nhưng Wonwoo ở bên cạnh khịt mũi.

"Khi Jeonghan đến tu viện ở tuổi 14, họ đã giao cho anh nhiệm vụ dẫn anh ấy đi tham quan xung quanh và chăm sóc anh ấy, anh đây, người trẻ hơn nhưng lại trưởng thành hơn."

Mingyu bật cười, chủ yếu là vì cậu chưa bao giờ nghe thấy Wonwoo khoe khoang về bản thân trước đây, đặc biệt là trong khi gián tiếp chỉ trích người khác. Thật là một sự thay đổi thú vị khi được thấy anh hành động vô tư như vậy một lần, bất kể nó có thể kéo dài bao lâu.

Jeonghan có lẽ không thấy buồn cười lắm, vì anh ấy đảo mắt và nhìn Wonwoo một cách sắc bén. "Anh sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện này vì anh không muốn làm em xấu hổ trước mặt bạn trai em."

Mingyu bị sặc và Wonwoo lớn tiếng rên rỉ.

"Jeonghan!" anh lại rên lên, lần này to hơn. "Đừng có nói mấy thứ kiểu thế!"

"Vậy mà anh đâu có nghe thấy em phủ nhận gì đâu nhỉ?" Jeonghan nhướng mày với cả hai.

Những lời đó lướt qua Mingyu như một tia chớp. Cậu không dám nhìn vào mặt Wonwoo lúc này, nhưng đó là sự thật. Anh đã không phủ nhận điều đó. Mingyu chưa bao giờ nghĩ về Wonwoo theo cách như vậy. Cảm giác của cậu còn sâu sắc hơn thế. Nhưng nếu người ngoài nhìn vào, có lẽ Mingyu đã bày tỏ tình yêu của mình một cách quá rõ ràng, và Wonwoo đã hôn cậu hai lần. Nếu có gì xảy ra, Mingyu đã ngày càng tiến bộ hơn trong việc nhìn mọi chuyện từ những quan điểm khác nhau.

Họ cứ như vậy vừa trò chuyện vừa đi xuống cầu thang thứ hai, nhưng Wonwoo vẫn không phủ nhận điều gì cả. Bạn trai sao... Đây là lần đầu tiên Mingyu thử nghiền ngẫm từ này. Cậu chợt nhận ra rằng Wonwoo là đàn ông. Trước đây Mingyu đã không nghĩ về chuyện này quá nhiều, nhưng lúc này bỗng nhiên điều đó trở nên vô cùng rõ ràng. Mingyu đã luôn tưởng tượng mình sẽ ở bên một cô gái trong tương lai, một người vợ giống như Nayoung, vậy nên không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra rằng việc Wonwoo là đàn ông không có cảm giác gì khác biệt với cậu cho lắm. Sự thật là cậu chưa bao giờ bị thu hút bởi bất cứ ai nhiều như đối với anh cả.

Chỉ có một điều mà cậu cảm thấy không đúng cho lắm.

"Không phải nhà thờ sẽ không ủng hộ những chuyện như thế này sao ạ?" cậu nói khẽ.

"Ở đây chúng tôi không phải là nhà thờ" Jeonghan nói một cách nghiêm túc. "Chúng tôi nghe và làm theo những lời răn dạy của Chúa, chứ không phải là luật lệ của những con người được gọi là linh mục. Cá nhân tôi thì, tôi có lẽ sẽ là người cuối cùng thích hợp để có thể đánh giá cậu về những điều như thế này."

Anh ấy nói điều đó một cách chắc chắn đến nỗi Mingyu sợ hãi khi hỏi anh ấy thêm liệu ý anh thực sự là gì. Cậu chỉ siết chặt bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Wonwoo để hỗ trợ khi họ bước đi, như trấn an rằng cậu ổn với mọi thứ. Đáng mừng thay, Wonwoo đã siết chặt tay cậu lại.

Họ xuống đến tầng trệt và đi thẳng, băng qua cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Ở cuối hành lang, thay vì chỉ là một bức tường đá đơn thuần, có một cánh cửa màu xanh lam ở đầu bên phải của nó, giống như là tòa nhà chưa hoàn toàn kết thúc ở đó.

Jeonghan dẫn họ đến cánh cửa và nhanh chóng để Mingyu đỡ lấy toàn bộ sức nặng của Wonwoo để đẩy cửa ra. Ánh sáng từ căn phòng tràn ra bên ngoài. Không gian ở đây sáng hơn rất nhiều so với phần còn lại của tòa nhà. Cả ba người cùng lúc bước vào trong, có chút khó khăn.

Ánh mắt của Mingyu ngay lập tức hướng lên trên. Căn phòng này không được ngăn cách thành các tầng. Trần nhà cao đến tận tầng hai. Ba bức tường hướng ra bên ngoài được trang bị với những ô cửa sổ cực lớn từ tầng 1 trở lên làm bừng sáng cả nơi đây.

Trên mặt đất, có hai cái hồ được đào trong lòng đất, lát bằng đá cẩm thạch. Một trong số chúng chứa đầy nước đang bốc khói nghi ngút. Mingyu ngạc nhiên trước những tia nắng chiếu vào mặt nước, khiến những gợn sóng ánh xanh phản chiếu lên những bức tường xung quanh họ.

"Nói gì đó đi." Wonwoo khẽ nói với cậu.

"Gì cơ?" Mingyu nói và ngay lập tức, giọng của cậu bắt đầu vang vọng và lên cao đến tận trần nhà. "Woah." Cậu thốt lên, và những bức tường lặp đi lặp lại những lời cậu nói.

"Nào, chúng ta cần đưa Wonwoo vào trước khi nước lạnh." Jeonghan nói, kéo họ về phía một vài chiếc ghế dài bằng đá cẩm thạch ở bên cạnh căn phòng.

Họ đỡ Wonwoo ngồi xuống và Jeonghan cởi áo choàng trước. Anh ấy đặt nó trên một chiếc ghế dài khác và chỉ mặc một chiếc quần trắng trơn và một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng bộ. Mingyu cúi xuống cởi tất của Wonwoo.

Mingyu không muốn nhớ về lần cuối cùng cậu phải cởi quần áo cho Wonwoo. Lúc đó anh đã bất tỉnh, chân tay tái nhợt và không còn sức sống. Còn bây giờ, mặc dù làn da của anh vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt của anh vẫn đang dán vào Mingyu khi cậu đặt đôi tất bên cạnh áo choàng của Jeonghan. Cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Umm, anh có thể quàng tay quanh cổ em không, rồi nâng hông lên nhé?" cậu hỏi, cố gắng không làm cho một trong hai người trở nên xấu hổ.

Wonwoo đã làm theo, và Mingyu phải ngăn mình đỏ mặt không kiểm soát được khi cậu nắm lấy đai quần của Wonwoo và kéo chúng xuống đùi anh, lúc này anh chỉ còn mặc mỗi quần lót. Wonwoo lại rùng mình khi da anh tiếp xúc với mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo khi anh ngồi xuống. Mingyu cố gắng hết sức để không nhìn lên cặp đùi trần trụi của anh khi cậu tuột hẳn chiếc quần ra và gấp chúng lại cho gọn gàng. Cậu đặt chúng bên trên đôi tất, và quỳ xuống trước mặt Wonwoo lần nữa để cởi áo.

"Giơ tay anh lên." Cậu nói nhẹ, nắm lấy vạt áo.

Thân trên của Wonwoo rõ ràng là ít nhợt nhạt hơn phần dưới, đặc biệt là xung quanh cổ. Đôi mắt anh đảo quanh căn phòng, đổ dồn về mọi nơi ngoại trừ Mingyu.

"Đừng xấu hổ mà." Mingyu nói với anh, như thể chính cậu đang không cảm thấy như thế vậy. "Anh đẹp trai lắm đấy." cậu nói thêm, lặng lẽ hơn rất nhiều.

Nó đã có tác dụng ngược lại hơn dự định. Wonwoo cố gắng che ngực bằng cánh tay của mình, gần như không thể lẩm bẩm một câu "cảm ơn". Mingyu đứng dậy và gấp lại chiếc áo sơ mi. Trước khi cậu có thể đặt nó với những bộ quần áo còn lại, Jeonghan đã ném cho Wonwoo một chiếc khăn tắm màu trắng.

"Cả đồ lót nữa." anh ấy nói. "Buộc khăn quanh eo của em này."

Mingyu cần cho Wonwoo thấy rằng không việc gì phải để ý những chuyện như thế này, vì vậy cậu không muốn do dự. Cậu giữ vẻ mặt trung lập khi cúi xuống lần nữa và đặt tay lên đầu gối Wonwoo.

"Làm như hồi nãy nhé." Cậu nói nhẹ nhàng.

Wonwoo run rẩy thở ra và vòng tay qua cổ Mingyu lần nữa, siết chặt hơn trước một chút. Mingyu tựa cằm vào vai anh, đảm bảo rằng mắt cậu không ở bất kỳ đâu gần mảnh vải cậu chuẩn bị cởi ra. Wonwoo nâng hông lên, và Mingyu nhanh chóng kéo quần lót của anh xuống. Chắc chắn sẽ phải tiếp xúc nhiều hơn với làn da trần của anh trong quá trình cậu làm vậy. Mingyu nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ về làn da của Wonwoo mịn màng như thế nào dưới đầu ngón tay cậu, hay cách những cái chạm của cậu khiến cho làn da anh nổi da gà ra sao.

"Đưa cho em cái khăn đi." Cậu nói với Wonwoo, bằng cách nào đó vẫn giữ được giọng ổn định.

Khi được đưa chiếc khăn trắng, cậu nhanh chóng quấn nó quanh vòng eo thon gọn của người kia và buộc nó ở bên cạnh.

"Xong rồi đây, anh ngồi xuống đi." Cuối cùng cậu nói, ném quần lót của Wonwoo về phía những bộ quần áo còn lại mà không nhìn vào nó. "Giờ thì đưa anh vào bể bơi thôi." Cậu háo hức nói thêm.

"Cậu cũng phải cởi đồ đi Mingyu." Jeonghan nói. "Thôi nào, đây là phòng tắm mà, quy tắc đầu tiên là phải khỏa thân chứ." Anh ấy khoanh tay trước ngực.

"Anh có khỏa thân đâu." Wonwoo quan sát.

"Anh là tu sĩ mà." Jeonghan đáp. "Việc anh không mặc áo choàng đã được coi là gần như vậy rồi."

"Không sao đâu, chúng ta đều là đàn ông mà, có gì đâu mà phải giấu." Mingyu nói, vẫn cố gắng che đi sự ngượng ngùng. Cậu nhanh chóng cởi chiếc áo mặc lót và ném nó lộn xộn xuống chiếc ghế dài lát đá cẩm thạch.

"Nào, nhanh lên trước khi nước lạnh mất." Jeonghan lặp lại, kéo Wonwoo lên khỏi chỗ ngồi và từ từ đưa anh đến bể bơi.

Mingyu nhìn anh ấy đỡ Wonwoo xuống vài bước bên trong hồ bơi. Dường như có một chỗ để ngồi dưới mặt nước, khi Wonwoo tựa lưng vào thành bể và nâng đầu gối lên sát ngực.

"Nước ổn chứ anh?" Mingyu hỏi, cởi quần ra.

"Ừm." Wonwoo thở dài. "Nóng quá."

Jeonghan xoa một thanh xà phòng lên tay và bắt đầu cào tóc cho Wonwoo. Đầu anh tựa vào tay Jeonghan, gần như chạm xuống sàn, và anh lại thở dài. Mùi hoa oải hương lan đến chỗ Mingyu khi cuối cùng cậu cũng cởi bỏ hết quần áo, lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh eo của mình.

"Để em giúp." Cậu nói, quỳ xuống bên cạnh Jeonghan.

"Gội đầu thật kỹ và xả lại bằng nước trong cái xô đó nhé." anh ấy chỉ vào một cái xô gỗ bên cạnh hồ bơi. "Chỉ cần để nước chảy ra khỏi hồ bơi thôi, càng ít nước đi vào bên trong càng tốt." anh ấy nói và đi lấy thêm khăn tắm.

"Gì chứ?" Mingyu bối rối hỏi. "Nước sẽ đi đâu nếu không có trong hồ bơi?"

"Sàn nhà được xây nằm nghiêng." Wonwoo trả lời cậu, mắt nhắm nghiền và đầu vẫn ngả về phía sau. "Có một khe hở trên tường ở điểm cuối cùng, và nước sẽ thoát ra từ đó."

"Nghiêng á?" Mingyu quay đầu khắp nơi, cố gắng tìm ra một kẽ hở ở bức tường.

"Ừm." Wonwoo nói một tiếng như khẳng định. "Anh có thể chỉ cho em xem sau..." Giờ thì hãy mát xa đầu cho anh đi.

Yêu cầu đã rất rõ ràng, mặc dù Wonwoo không nói ra thành tiếng. Dù gì thì Mingyu cũng chiều theo anh. Mà sao cậu có thể không làm vậy chứ? Cậu xoa thêm một chút xà phòng vào tay và bắt đầu xoa bóp da đầu Wonwoo một cách nhẹ nhàng, dịu dàng hơn so với Jeonghan. Không việc gì phải vội vàng cả. Cậu làm vậy là để Wonwoo cảm thấy dễ chịu cũng như anh có thể được tắm rửa sạch sẽ.

Cậu bắt đầu từ phần gáy, nơi tập trung phần lớn cơ bắp căng thẳng. Cậu xoa xoa ngón tay cái lên đó, những động tác kéo dài và chậm rãi để làm thư giãn những dây thần kinh đang đau nhức của anh. Trong lúc đó, đầu của Wonwoo trở nên nặng nề hơn. Anh đã thư giãn hơn rất nhiều, hoàn toàn dựa vào tay Mingyu để được hỗ trợ. Mingyu xoa xoa những chuyển động tròn bằng ngón tay khi cậu gội đầu cho Wonwoo, làm sạch anh thật kỹ càng. Khi chạm đến thái dương, cậu đã tạo áp lực nhiều hơn một chút. Cậu biết rằng nếu mình ấn quá mạnh vào chỗ đó thì có thể khiến Wonwoo giật mình, nên cậu chỉ xoa bóp vừa đủ để anh cảm thấy thư giãn nhẹ nhàng.

Wonwoo ậm ừ, hài lòng trước sự chăm sóc. Anh vô thức tạo ra một biểu hiện hài lòng, với đôi môi hơi hé mở và mí mắt nhắm lại. Ngay cả khi Jeonghan quay trở lại và bắt đầu dùng khăn chà xát phần còn lại của cơ thể anh, biểu cảm của anh vẫn không thay đổi. Mingyu gần như tiếc nuối khi bắt đầu đổ nước ấm từ xô lên đầu anh để rửa sạch xà phòng. Wonwoo không hề phản kháng khi Mingyu di chuyển đầu anh từ trái sang phải để làm sạch hết bọt xà phòng.

"Jeonghan ừm... thưa anh, em xong rồi ạ." Mingyu nói, vẩy một chút nước ra khỏi tóc Wonwoo.

Jeonghan bật cười sặc sụa. "Chỉ cần gọi tôi Jeonghan là được." anh ấy nói. "Tôi cũng sắp xong rồi đây." anh ấy rửa sạch xà phòng khỏi một bên chân của Wonwoo. "Cậu cũng nên xuống nước đi, tôi không nghĩ còn cơ hội nào khác để cậu được tắm ở đây nữa đâu. Chúng tôi không thường xuyên làm đầy hồ bơi đâu."

"Em có nên không?" Mingyu tự hỏi thành tiếng.

"Ừm." Wonwoo lặng lẽ trả lời. Mingyu nhìn xuống khuôn mặt thư thái của anh, và cậu thực sự không nghĩ Wonwoo lại có ý nói thẳng ra như vậy.

"Được rồi." cậu chải lại tóc cho Wonwoo lần cuối trước khi đặt đầu anh lên trên một chiếc khăn và đứng dậy.

"Vậy tôi sẽ để hai người thong thả tắm nhé." Jeonghan nói, lau tay vào chiếc quần đã ướt đẫm của mình. "Tôi đã chỉ cho cậu xem phòng của tôi rồi đấy, cứ đến gọi tôi khi hai người đã tắm xong để đưa cậu ấy lên lầu."

"Vâng. Cảm ơn anh." Mingyu vừa nói vừa nhúng ngón chân vào nước ấm để kiểm tra nhiệt độ.

Nước có lẽ đang ở mức sôi khi nó được đổ vào hồ bơi, bởi vì sau ngần ấy thời gian, nó vẫn không lạnh đi chút nào. Nó mang đến cảm giác dễ chịu trên da, và Mingyu tắm sạch bằng xà phòng trước khi xuống ngâm mình. Giống như cậu đã nghi ngờ, có một mỏm đá làm từ đá cẩm thạch nằm dọc theo các bức tường của hồ bơi hình tròn. Mingyu ngồi đối diện với Wonwoo và duỗi thẳng chân.

"Aah, thích ghê." Cậu thở dài.

"Anh cảm thấy như mình sẽ lại thiếp đi ở đây mất." Wonwoo nói, đầu vẫn ngửa ra sau.

"Nếu anh muốn thì cứ ngủ đi, em sẽ đảm bảo rằng anh sẽ không bị chết đuối." Mingyu dùng mũi chân chọc nhẹ vào chân người kia.

"Em đang chiều hư anh đấy." Wonwoo thở dài, một nụ cười dễ nghe ra trong giọng nói của anh.

Mingyu cũng nhìn xuống mặt nước và mỉm cười. Phải, cậu đang chiều hư anh ấy đây. Và cảm giác này tuyệt vời hơn bất cứ điều gì khác mà cậu đã làm trong suốt cuộc đời mình.

"Sau tất cả mọi chuyện thì anh xứng đáng được hưởng những điều này mà." Cậu vừa nói vừa dùng tay tạo lên những con sóng nhỏ trên mặt nước.

"Sau tất cả mọi chuyện..." Wonwoo cố gắng nói, nhưng anh đã nhỏ giọng dần trước khi dừng lại. Anh ngẩng đầu lên và nhìn Mingyu qua đôi mắt khép hờ. "Sau tất cả những thứ đã đến và sẽ đi, em vẫn sẽ ở bên anh chứ?"

"Vâng." Mingyu sẵn sàng đáp lại. Cậu biết sẽ mất nhiều thời gian, và Wonwoo sẽ hỏi cậu điều này rất nhiều lần để cuối cùng anh có thể tin tưởng cậu, nhưng nếu để giải tỏa nỗi bất an của Wonwoo, Mingyu sẵn sàng dùng tất cả mọi sự kiên nhẫn trên đời. "Chỉ cần anh muốn em ở bên anh, em sẽ luôn luôn ở đó."

"Đến đây nào." Wonwoo nói, đưa tay về phía Mingyu một cách yếu ớt.

Mingyu đẩy mạnh vào bức tường phía sau và trượt về phía Wonwoo. Cậu nắm lấy tay anh bên dưới làn nước và kéo mình lại gần anh hơn, cho đến khi cậu ngồi ngay bên cạnh anh.

"Thấy không?" cậu nói và hôn lên các đốt ngón tay của Wonwoo. "Em ở bên cạnh anh đây mà."

Wonwoo nhìn cậu bằng ánh mắt xa xăm, đầu vẫn đang dựa vào chiếc khăn tắm. "Tại sao?" anh thì thầm.

Mingyu vuốt nhẹ mái tóc ướt của anh một lần nữa và mỉm cười trìu mến. "Bởi vì anh là một người cực kỳ thu hút. Ở bên cạnh anh là nơi tuyệt vời nhất trong cả vũ trụ này." Cậu nói và trượt tay xuống má người kia.

Wonwoo nhắm mắt lại, dựa vào cái chạm. "Điều đó không thể là sự thật được." anh thở dài.

"Đó là sự thật của riêng em. Em hy vọng một ngày nào đó em có thể thuyết phục được anh rằng anh đáng quý trọng như thế nào". Mingyu khẽ lướt tay qua khóe môi anh. "Cho đến lúc đó, em hứa sẽ ở bên cạnh để nhắc nhở anh rằng anh xinh đẹp như thế nào bất cứ khi nào anh quên điều đó".

Wonwoo thở ra một hơi dài, bàn tay siết chặt áp vào hai bên hông. Mặc dù khuôn mặt của anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng khi Mingyu di chuyển tay từ má nhẹ nhàng lướt xuống cổ anh, cậu nhận thấy rằng mạch của anh đập nhanh hơn bình thường.

"Khi em nói những điều như vậy..." Wonwoo lầm bầm, "em làm anh cảm thấy kỳ cục lắm. Em... em khiến anh cũng muốn được ở bên em. Thật là đáng sợ."

Đối với một người đã quen với việc luôn ở một mình, chắc hẳn Wonwoo đã phải nỗ lực rất nhiều để thừa nhận điều đó. Nó sưởi ấm trái tim Mingyu cũng như làn nước đang làm ấm cơ thể cậu.

"Vậy thì hãy ở lại với em nhé. Anh không cần phải đi đâu cả." Mingyu nhắc lại.

Wonwoo lại mở mắt ra nhìn cậu. Đúng như những gì Mingyu mong đợi, thật khó để nhìn vào đôi mắt ấy khi nhận ra chúng đã mỏi mệt như thế nào. Mệt mỏi vì phải cố gắng, mệt mỏi vì bị từ chối bởi một thế giới mà anh nghĩ rằng không muốn anh. Tất nhiên, thật đáng sợ khi Wonwoo bắt đầu hình thành mối liên hệ với thế giới này, sau khi anh đã từ bỏ nó một lần, nhưng anh vẫn đang làm điều đó vì Mingyu.

"Em có thể hôn anh được không?" Mingyu thấy mình đã hỏi trước khi cậu có thể nghĩ về nó.

Khóe môi Wonwoo nhếch lên. "Lần này là vì lý do gì thế?" anh hỏi một cách thích thú.

"Em..." Mingyu cố nghĩ ra điều gì đó. Mặc dù vậy bộ não của cậu từ chối hợp tác lúc này. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là cậu muốn mang Wonwoo lại gần hơn, để từ từ kết nối anh trở lại thế giới này và bảo vệ cho mối liên kết đó. Cậu mím môi và cau mày, bởi vì cậu không thể tìm ra lý do nào cả.

Chắc hẳn vẻ mặt cậu khi cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói trông hài hước lắm, bởi vì một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng Wonwoo khẽ cười khúc khích, tiếng cười nhỏ vang vọng trong căn phòng trần cao. Trước khi Mingyu có thể tận hưởng trọn vẹn âm thanh đó, Wonwoo đã đẩy lưng anh ra khỏi thành bể, vòng tay qua cổ Mingyu và áp môi họ vào nhau.

Cảm giác thật ấm áp. Mingyu nhanh chóng vòng tay qua eo người kia và sẵn sàng mở miệng mình ra. Lưỡi của Wonwoo vẫn có vị như mật ngọt và quả lê khi nó chạm vào lưỡi cậu. Mingyu có thể cảm nhận được làn nước lăn tăn xung quanh từ những chuyển động của họ, những tia nước ấm áp vuốt ve ngực họ.

Wonwoo đã bắt đầu nụ hôn một lần nữa, nhưng Mingyu mới là người kiểm soát nó. Cậu nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của Wonwoo, rồi lướt chiếc lưỡi nóng bỏng của mình lên để xoa dịu nó. Wonwoo thở dài, và để tay mình vò rối tung mái tóc ướt đẫm của Mingyu. Vòng tay anh siết chặt hơn khi lưỡi Mingyu vói vào miệng anh, khiêu vũ một cách thành thục trên môi anh.

Mingyu hôn anh thật chậm rãi và kỹ lưỡng, tận hưởng từng giây từng phút. Cậu kiên trì áp vào đôi môi mềm mại của Wonwoo, mút vào khóe môi rồi liếm láp nó. Làn da nhạy cảm trên môi anh trở nên hồng hào hơn và sưng lên dưới sự chăm sóc của Mingyu, cho đến khi Wonwoo bắt đầu thở ra khó khăn hơn.

Mingyu bắt đầu lướt những vòng tròn nhỏ trên lưng Wonwoo bằng ngón tay cái. Làn da trần trụi của anh mịn màng và trơn bóng dưới làn nước, mời gọi Mingyu chạm vào anh nhiều hơn. Ngay khi cậu định làm vậy, Wonwoo dứt khỏi nụ hôn và áp trán vào vai Mingyu. Anh thở ra nặng nề, cánh tay run rẩy.

"Anh ổn chứ?" Mingyu hỏi, giọng khàn khàn.

"U-Uhm." Wonwoo đáp. "Anh không thể ngồi thẳng được nữa. Mệt quá."

"Ồ." Mingyu bắt đầu rải những nụ hôn kéo dài từ quai hàm của Wonwoo đến tai và cổ anh. Cậu cảm thấy Wonwoo đang thở dài trên da mình, mắt anh nhắm lại. Mingyu có một ý tưởng. "Anh dựa vào người em đi." Cậu đề nghị.

Cậu kéo Wonwoo ra một chút và nhẹ nhàng xoay người anh lại, để lưng anh áp vào ngực Mingyu và anh ngồi trên mỏm đá giữa hai chân Mingyu. Mingyu lại vòng tay qua eo anh, lần này chắc chắn và an toàn hơn.

"Tốt hơn rồi chứ?" cậu hỏi bên tai Wonwoo.

"Ừ." Wonwoo thoải mái dựa vào cậu. Mingyu lại bắt đầu hôn lên cổ anh, nếm những giọt nước đang chảy xuống từ mái tóc anh. Cảm giác thật gây nghiện khi được hôn Wonwoo như thế này. Từng tiếng thở dài khẽ rời khỏi môi anh đều giống như âm nhạc truyền đến tai Mingyu. Khi Wonwoo quay đầu sang một bên để cậu có thêm không gian khám phá, trái tim Mingyu nhảy lên một cách thỏa mãn. Wonwoo rõ ràng đã rất thích chuyện này. Mingyu đang khiến anh cảm thấy dễ chịu, và điều đó khiến cậu còn hài lòng hơn gấp mười lần.

"Em thực sự đang chiều hư anh đấy." Wonwoo khẽ thở ra.

Mingyu buông ra một tiếng cười khàn khàn và rúc mặt vào cổ Wonwoo. "Em không thể làm gì được mà."

"Và anh cũng không thể cưỡng lại được..." Wonwoo tựa đầu vào Mingyu và thở ra thật sâu. "Thật đáng sợ..."

Mingyu dừng lại. Nếu Wonwoo sợ hãi như vậy, cậu cần đảm bảo không làm anh quá choáng ngợp. Cậu khẽ đưa một bàn tay lên trước ngực và đặt tay lên trái tim Wonwoo. Nơi đó quả thực đang đập ầm ầm mạnh mẽ, bất kể vẻ mặt của anh trông có vẻ bình tĩnh đến mức nào.

"Sợ hãi cũng không sao." Mingyu nói với anh.

Nỗi sợ là một trong những cảm xúc của con người, một trong những cảm xúc mạnh nhất. Chỉ cần thực tế là Wonwoo đang cảm thấy nó, có nghĩa là anh đã không còn vô tâm như trước nữa. Nó có nghĩa là anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thế giới này. Anh đã gần đến điểm đó, nhưng anh đang quay trở lại.

Sau đó Wonwoo không nói gì thêm. Anh ngồi yên lặng trong suốt thời gian còn lại của họ trong hồ bơi, đến nỗi Mingyu tự hỏi liệu anh đã thực sự ngủ chưa. Mãi cho đến khi Mingyu cảm thấy các ngón tay của mình đang nhăn lại và nước đang nguội dần, cậu mới cố gắng di chuyển anh một chút.

"Hãy trở lại giường nào." Cậu nói, hôn lên vai Wonwoo.

Một lần nữa, Wonwoo không trả lời, nhưng khi Mingyu nhấc anh lên và đặt anh trở lại mỏm đá bên cạnh, cậu thấy mắt anh đang mở. Vẫn mở, nhưng không thực sự nhìn vào đâu cả. Anh lại đang mất hút ở đâu đó trong tâm trí mình, thậm chí không nhận thấy Mingyu đang ra khỏi hồ bơi.

Cậu lấy một chiếc khăn và nhanh chóng lau khô người mình. Cậu hơi vò tóc, cố gắng gạt bớt nước ra nhiều nhất có thể. Cậu vứt chiếc khăn ướt quấn quanh eo, và thay vào chiếc khăn vừa khô ở đó. Trong suốt thời gian đó, Wonwoo thậm chí còn không buồn nhìn theo hướng của cậu.

Mingyu lấy ra một chiếc khăn khô khác từ đống đồ mà Jeonghan đã để lại cho họ và đi về phía anh. Cậu quỳ xuống bên cạnh và xoa tóc cho anh, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

"Anh đã sẵn sàng để ra ngoài chưa?" cậu ngập ngừng hỏi.

Wonwoo hít một hơi thật sâu, đôi mắt chớp chớp để tập trung trở lại. Anh liếc nhìn khuôn mặt của Mingyu, sau đó là chiếc khăn, và anh khẽ gật đầu. Mingyu đưa tay xuống nắm lấy cánh tay anh và dìu anh lên cầu thang. Anh gần như không thể đứng vững, Mingyu gần như phải kéo anh ra khỏi đó.

Tuy nhiên, Mingyu vẫn quấn lấy anh trong chiếc khăn tắm.

"Anh có thể bước trở lại chỗ băng ghế không?" Mingyu hỏi, nhưng rõ ràng là Wonwoo không thể. Anh đã dùng hết sức lực của mình rồi. Anh chỉ vòng tay qua cổ Mingyu và tựa đầu vào vai cậu, như thể đó là điều duy nhất anh có thể làm.

"Được rồi." Mingyu nói, với bản thân mình nhiều hơn là người kia. "Được rồi, em đỡ được anh rồi." Cậu chắc chắn rằng mình đã ôm chặt lưng Wonwoo, trước khi cúi xuống và bế ngang anh lên. "Được rồi." cậu nói một cách cứng rắn và bắt đầu đi đến băng ghế.

Mặc dù Wonwoo khá gầy, nhưng chiều cao của anh có nghĩa là anh vẫn đủ cân để Mingyu phải vất vả một chút mới có thể bế anh trên tay. Mặc dù vậy cậu vẫn có thể làm được. Cậu có thể làm bất cứ điều gì để làm cho Wonwoo thoải mái.

Chiếc khăn tắm quấn quanh người Wonwoo lộ ra, để lộ phần thân của anh một lần nữa. Trong phòng không lạnh nhưng Wonwoo vẫn rùng mình, áp sát vào ngực Mingyu hơn. Mingyu cố gắng phớt lờ cách mà chuyển động đơn giản đó khiến cậu cảm thấy lồng ngực mình ấm áp hơn như thế nào. Nếu xem xét cách mà Wonwoo hôn cậu, hành động này không đáng kể lắm, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến cậu như thế.

Cậu nhẹ nhàng đặt anh xuống chiếc ghế dài lát đá cẩm thạch, và dùng khăn lau cho anh nhẹ nhàng. Wonwoo vẫn hờ hững ôm lấy cổ cậu. Khi Mingyu bắt đầu xoa hai bên hông, anh thở dài và nhắm mắt lại.

"Anh mệt quá, Mingyu..." anh nói.

"Em biết, chú chim nhỏ." Mingyu cũng thở dài. "Chúng ta có thể đi ngủ khi trở về phòng anh. Anh có muốn như vậy không?" cậu âu yếm vuốt mái tóc ướt của anh.

"Anh không biết nữa..." Wonwoo thì thầm. "Anh không biết liệu giấc ngủ có thể khắc phục được cảm giác này hay không..."

Một nhịp im lặng.

"Vậy thì sao?" Mingyu vẫn giữ giọng trầm lặng như cũ. "Điều gì có thể khắc phục được nó?"

Wonwoo nhún vai.

Mặc dù điều đó khiến ngực Mingyu thắt lại, cậu vẫn lắc đầu và tiếp tục lau khô cho anh. "Không biết cũng không sao đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu, được không?" cậu trấn an anh.

Wonwoo không đáp lại. Mingyu quỳ xuống lau khô chân cho anh, mong tâm trạng uể oải của anh sẽ tan biến. Cậu phải tự nhắc mình rằng đôi khi người kia cảm thấy như vậy là điều tự nhiên. Tất cả những gì cậu phải làm là chăm sóc anh nhiều hơn, đảm bảo anh biết rằng anh được yêu thương và không cô đơn.

Wonwoo sẽ ổn thôi. Có thể không phải ngay lập tức, nhưng anh ấy sẽ làm được.

Còn bây giờ, Mingyu có một vấn đề khác quan trọng hơn.

"Này, anh có thể ... tự lau bên dưới khăn tắm được không?" Cậu hỏi Wonwoo, chỉ vào khu vực đang được quấn khăn tắm của anh.

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu một cái. "Cứ cởi nó ra đi, anh không để ý đâu..." anh nói, giọng gần giống như một tiếng rên rỉ.

Mingyu đổ lỗi cho nước nóng khiến má cậu ửng đỏ lên, mặc dù cậu đã ra khỏi hồ nước được một lúc rồi. Cậu không thể chỉ...cứ gỡ khăn tắm ra như vậy được. Và ngay cả khi cậu có làm vậy... cậu cũng không thể, kiểu như... chạm vào anh.

Mingyu phải cắn vào bên trong má để ngăn mình khỏi phát hoảng.

"Anh, uh... em..." cậu lắp bắp. "Giờ thì anh nói vậy thôi, nhưng tý nữa anh sẽ cảm thấy xấu hổ cho mà coi." Cậu quyết định nói.

Và đúng vậy, lúc đó Wonwoo mới là người phải xấu hổ, chứ không phải Mingyu, chắc chắn không phải là Mingyu. Cậu thách bất cứ ai dám không đồng ý với chuyện này đấy.

"Em-em sẽ đi tìm Jeonghan vậy?" Mingyu vội vàng đứng dậy. "Đừng đi đâu nhé. Mặc dù anh không thể đi đâu trong tình trạng như thế này, nhưng anh biết đấy, ừm, chỉ để chắc chắn thôi."

Khóe môi Wonwoo khẽ nhếch lên khi anh nhìn Mingyu đang lùi ra cửa, và mặc dù Mingyu đã tự mắng mình là đồ ngốc, nhưng cậu cũng cảm thấy tự hào vì đã làm cho anh cười. Cậu sẵn sàng làm cho bản thân ngớ ngẩn cả nghìn lần nếu điều đó khiến Wonwoo mỉm cười.

~~~

Nửa tiếng sau, Mingyu và Jeonghan đang đỡ Wonwoo nằm xuống giường. Raphael lao vào căn phòng phía sau họ và ngồi phịch xuống ngực Wonwoo, trước khi bất kỳ ai khác có thể thế chỗ. Thằng nhóc bắt đầu gừ gừ, nhưng Wonwoo không còn sức lực để cưng nựng nó nữa. Anh vẫn khẽ mỉm cười khi nhìn nó qua đôi mắt khép hờ. Mingyu rất biết ơn con mèo hoang, bất chấp việc nó có ghét sự xuất hiện của cậu.

Jeonghan đã đưa cho cả hai quần áo sạch và mang nước lọc vào phòng. Mingyu biết anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều chỉ vì anh ấy quan tâm đến Wonwoo, nhưng một phần trong cậu vẫn nhanh chóng biết ơn người lớn hơn. Anh ấy đối xử rất tốt với họ, nhiều hơn những gì Mingyu có thể yêu cầu vào lúc này.

Tu sĩ rời đi với lời hứa sẽ đến gọi họ khi bữa tối đã sẵn sàng. Anh ấy khuyên cả hai nên nghỉ ngơi nhiều hơn, và ngay cả khi Mingyu không còn đặc biệt mệt mỏi nữa, mắt Wonwoo đã sụp xuống vì kiệt sức.

Mingyu cau mày nhìn con mèo. "Mày có định cho tao lên giường không vậy?" cậu hỏi.

Raphael chớp mắt với cậu, nhìn chằm chằm đáp lại. Mingyu tiến lên một bước. Con mèo không rít lên với cậu. Mingyu ngồi lên giường. Con mèo đứng lên trước mặt Wonwoo trong tư thế bảo vệ, tai cụp lại và đuôi vẫy vẫy nguy hiểm.

"Wonwoooo!" Mingyu rên rỉ, quá sợ hãi để có thể nằm xuống cạnh con mèo.

Wonwoo cười khúc khích. "Ổn thôi mà." anh nói, đưa bàn tay run rẩy ra để Mingyu nắm lấy. "Thằng nhóc sẽ không làm đau em đâu."

Mingyu từ từ nắm lấy tay Wonwoo. Raphael chăm chú quan sát Wonwoo đưa bàn tay đang đan vào nhau của họ trước mũi nó. Thằng nhóc lại khịt mũi nhìn Mingyu một cách thận trọng, và sau đó meo meo thật lớn với Wonwoo, như thể hỏi "tại sao anh lại thích con người này thế"?

Không buông tay Mingyu ra, Wonwoo bắt đầu vuốt ve bộ lông màu nâu của nó, mặc dù cử động của anh thật chậm rãi và chủ yếu là dùng sức của Mingyu.

"Thấy không? Người này rất tốt." Wonwoo nói với con mèo bằng một giọng cao hơn. "Người tử tế nhất mà mày có thể được gặp đấy."

Bộ lông của con mèo thật mềm mại và ấm áp. Bởi vì con vật chủ yếu sống trong tu viện, nó được chăm sóc khỏe mạnh và sáng bóng. Một lúc nào đó, Wonwoo đã lén lút bỏ tay ra, chỉ còn Mingyu lướt ngón tay để vuốt ve bộ lông cho nó.

Raphael nhanh chóng nắm bắt được những gì đang xảy ra và cố gắng gạt Mingyu ra, nhưng Wonwoo đã ngăn nó lại và đặt tay lên trên Mingyu một lần nữa. Mặc dù vậy lần này Raphael đã không chấp nhận nữa. Nó ngọ nguậy khỏi sự đụng chạm của họ và nhảy khỏi giường.

Mingyu cau mày, bởi vì Wonwoo có vẻ thực sự muốn ôm ấp con mèo. Rất may, anh chỉ lắc đầu và kéo Mingyu lại gần, không còn dấu vết buồn bã nào nữa trên khuôn mặt.

"Thằng bé sẽ trở lại thôi, đừng lo lắng." anh nói với Mingyu, thay vào đó chuyển sang ôm lấy cậu.

Mingyu quay người sang một bên và vòng tay qua Wonwoo, người đang áp chặt mình vào ngực cậu. Cậu đưa tay giữ chặt gáy Wonwoo. Wonwoo ậm ừ trước cái chạm và nhắm mắt lại, áp mặt vào cổ Mingyu.

"Thoải mái không?" Mingyu thì thào.

"Ừm." Wonwoo ậm ừ, bắt đầu ngủ gật.

Mingyu hít thở sâu và thư giãn. Cậu sẽ nằm như thế này một lúc, chỉ đơn giản là ôm Wonwoo trong khi anh ngủ. Thật an toàn và bình yên. Và cho đến bây giờ, chỉ như thế này đã là quá đủ rồi.

Họ đã sống sót. Mingyu cuối cùng cũng có thể thư giãn và hít thở sâu. Cậu đã cố gắng cứu Wonwoo khỏi ngôi làng và khỏi chính bản thân anh. Một vài tháng trước, cậu thậm chí còn không dám nói lời chào buổi sáng với anh. Ý chí của cậu quá yếu đuối, ý kiến ​​của cậu bị ảnh hưởng từ những người dân làng ngu dốt.

Mingyu nhắm mắt và thở ra thật sâu. Wonwoo đã thay đổi cậu. Anh cho cậu quyền lựa chọn, anh mở mang đầu óc và khiến cậu có thể tự mình suy nghĩ. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Mingyu có thể cảm thấy tự hào về bản thân. Cậu tự hào rằng mình đã đến được đây, cậu tự hào rằng cậu đã bỏ lại cuộc sống cũ của mình để cứu lấy cuộc đời Wonwoo. Và điều tuyệt vời nhất là niềm tự hào này bắt nguồn từ chính bản thân cậu. Cậu không còn cần sự chấp thuận của cha mình nữa, không khi mà hành động của cậu là đang giúp đỡ một người tài giỏi như Wonwoo. Và cảm giác như lần đầu tiên sau nhiều năm, Mingyu có thể thở mà không cảm thấy tội lỗi, không cảm thấy mình thiếu sót nữa.

Vì vậy, Mingyu nhận ra rằng thật không công bằng khi nói rằng cậu đã cứu Wonwoo. Sự thật là họ đã cứu rỗi  nhau. Họ đã kéo nhau ra khỏi cái kén đang hủy diệt bản thân họ. Mingyu đã kéo Wonwoo ra khỏi khoảng trống cô đơn, và Wonwoo đã phá bỏ được lòng căm thù của bản thân.

Hoặc ít nhất họ đã đến được đó. Hành trình để có thể chữa lành sẽ còn kéo dài. Họ chưa thể ngay lập tức thay đổi được những suy nghĩ sâu sắc nhất, những cảm xúc từ trong tiềm thức và thói quen của họ từ ngày này sang ngày khác, nhưng ít nhất họ cũng đã bắt đầu thay đổi.

Và cuối cùng, cuối cùng thì, Mingyu cảm thấy mình đã đi đúng hướng. Đây chính là cuộc đời mà cậu muốn sống. Không có hàng rào của làng mạc, không có sự phán xét của người lớn, không có cuộc hôn nhân ép buộc và một cuộc sống đã được lên kế hoạch cho cậu trước khi cậu được sinh ra. Cậu muốn ở bên cạnh Wonwoo, chăm sóc anh và giúp anh thể hiện được con người thật của mình với thế giới.

Wonwoo có rất nhiều thứ để cống hiến cho mọi người. Anh có thể giúp rất nhiều người với những ý tưởng và phát minh của mình, chỉ cần mọi người để anh làm thế. Và Mingyu sẽ chắc chắn rằng họ sẽ làm. Cậu sẽ không cho phép bất cứ ai đối xử tệ bạc với anh một lần nữa, như những người dân trong làng cậu. Nếu Wonwoo không thể kết nối tốt với thế giới này, thì Mingyu sẽ là kết nối của anh. Cậu sẽ không bao giờ để anh một mình nữa, trừ khi người kia muốn cậu làm vậy.

Wonwoo đang hít thở thật sâu khi Mingyu cảm thấy có một sinh vật nhỏ nhảy lên giường sau lưng mình. Cậu lập tức sững người. Một chiếc mũi nhỏ bé thận trọng khịt khịt sau lưng cậu, trước khi bàn chân nhỏ nhấc lên và bước lên phía cậu. Con mèo đang trèo lên người cậu.

Mingyu chỉ dám quay đầu lại một chút và thấy Raphael đang nhìn chằm chằm vào mặt mình. Có một khoảnh khắc khi họ đối mặt nhau đầy tính toán, trước khi Raphael nhảy ra khỏi cậu, nằm giữa khoảng trống chật hẹp giữa cơ thể Wonwoo và cơ thể cậu.

Mingyu nín thở khi con mèo cựa quậy để tìm một tư thế nằm thoải mái, bộ lông màu nâu chen chúc giữa ngực họ. Nó liếm má Wonwoo một cái, và sau đó quay lưng lại với Mingyu. Wonwoo không dịch chuyển một xíu nào, bằng chứng cho việc cơ thể anh đang thực sự mệt mỏi.

Và đột nhiên, Mingyu không biết phải làm gì với đôi tay của mình nữa. Cậu không mong đợi được ôm ấp cả người và mèo ngày hôm nay, nhưng cậu đã ở đây. Hơi do dự, cậu đặt lòng bàn tay lên lưng Raphael. Đuôi của nó giật giật, nhưng nó không quay đầu lại để cắn cậu. Vậy nên Mingyu để tay ở đó.

Mười phút trôi qua, cậu có thể biết rằng cả con mèo và Wonwoo đều đang ngủ rất say. Mingyu khẽ phấn khích trong lòng. Vậy là Raphael đã chấp nhận cậu, thật là kỳ diệu. Cậu không thể đợi Wonwoo thức dậy và chỉ cho anh thấy.

Mingyu giờ đã cực kỳ mãn nguyện và tự hào về bản thân. Trong thời điểm này, cậu đã đủ mạnh mẽ để không cần sự chấp thuận của bất kỳ ai ngoài chính mình.

Tuy nhiên, cảm giác nhột nhạt trong bụng khi cậu nghĩ về việc Wonwoo đặc biệt tự hào về mình, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Wonwoo đang ở trong trái tim cậu và Mingyu muốn làm anh tự hào, không phải vì cậu cảm thấy mình có nghĩa vụ phải làm thế, mà vì cậu thực sự trân trọng anh.

Em nghĩ là em đã yêu anh mất rồi.

Mingyu mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro