Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Có thể anh ta không tệ như em nghĩ.

Đó là cách mà họ đã chào hỏi vào nhau nửa năm trước và kể từ đó, những cuộc trò chuyện của họ không có gì khác ngoài việc xúc phạm nhau và cố gắng tránh chạm mặt nhau hết mức có thể.

Dù sao chuyện đó cũng không phải vấn đề lớn. Hầu hết thời gian Mingyu đều ra ngoài. Nếu cậu ta không ngồi trong lớp học thì hẳn là đi uống rượu hoặc hẹn hò với một anh chàng hay cô nàng nào đó, với ai thì có Chúa mới biết được. Wonwoo suýt thì đã giết chết Mingyu khi cậu trở về ký túc xá vào một ngày nọ khi họ mới bắt đầu sống cùng nhau, và nhìn thấy cậu ta đang ôm ấp một cô gái trên giường mình.

Wonwoo đã nói rõ rằng cậu sẽ không ngần ngại đập hết đồ đạc của Mingyu nếu cậu ta dám mang bạn tình về ký túc xá thêm một lần nào nữa, và ánh mắt điên cuồng của Wonwoo lúc đó hẳn là đã đủ để dọa Mingyu sợ, bởi vì sau hôm đó Wonwoo chưa bao giờ bắt gặp cậu ta lặp lại hành động đó.

Nhưng trong chuyện này không chỉ có Wonwoo mới là kẻ xấu, kể cả khi Vernon thích nói điều ngược lại. Người bạn thân của cậu thậm chí còn không biết về một nửa trong số những việc xấu xa mà Mingyu đã làm với Wonwoo. Những chuyện vặt, chẳng hạn như vô tình làm vỡ chiếc điều khiển Playstation yêu thích của cậu rồi nhếch mép xin lỗi như một thắng ngốc. Wonwoo đã không kiềm được nước mắt vì đó là quà của bố cậu và đã gần một năm Wonwoo chưa về thăm nhà nên cậu rất dễ xúc động, không được à?

Hay lần khác cậu ta chơi khăm Wonwoo vào nửa đêm, dọa cậu mất ngủ với chiếc mặt nạ đỏ chết tiệt trông như quỷ Satan, khiến Wonwoo khóc nức nở vì quá sợ.

Mingyu đã không làm gì khác ngoài việc cười cợt trước sự khốn khổ của cậu, bởi vì cậu ta là một con quỷ, Wonwoo chắc chắn về điều đó.

Mingyu còn nói xấu về Wonwoo với người khác, nói rằng không ai có thể sống chung với cậu, rằng cậu là một kẻ lập dị và gọi cậu bằng những cái tên khó nghe khiến cậu tổn thương, dù Wonwoo sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng nó vẫn khiến ngực cậu như thắt lại mỗi khi nhớ về cuộc trò chuyện mà cậu vô tình nghe được giữa Mingyu và người bạn mà cậu ta hay chơi cùng, Yoon Jeonghan.

"Nhưng sao cậu không chuyển ra ngoài? Tìm đại một chỗ nào đó?"

"Em cũng muốn lắm nhưng mà ba mẹ cứ nhất quyết bắt em phải trải nghiệm cuộc sống đại học. Họ đã lấy hết thẻ tín dụng của em và ký túc xá thì hết phòng trống rồi. Hầu như mỗi ngày em đều đến văn phòng quản lý để hỏi han. Cuối cùng em vẫn phải ở chung với thằng khốn đó."

"Gyu à, có thể anh ta không tệ như em nghĩ."

"Anh ta là vậy đấy, tin em đi. Cả đời em chưa bao giờ gặp người nào khó ưa hơn cái gã không biết điều đó. Anh ta có thể rơi xuống vách đá rồi chết và em sẽ chẳng buồn chớp måt."

Nếu Wonwoo một mình khóc đến mất ngủ vào đêm đó, chẳng ai cần phải biết.

Đặc biệt là Kim Mingyu. Đồ ngu ngốc. Như thể Wonwoo sẽ quan tâm nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta.

Càng rảnh nợ.

Hầu như trong trường ai cũng biết rằng giữa bọn họ có thâm thù, nhưng không ai thực sự biết tại sao.

Ngay cả Mingyu cũng không biết, cậu chỉ đối xử với Wonwoo theo cách Wonwoo đối xử với cậu, như vậy mới công bằng. Nhưng thật lòng mà nói, Wonwoo đã mệt mỏi khi cứ mãi gây gỗ và tìm những từ mới để xúc phạm Mingyu nhưng cậu cũng không thể cứ vậy mà xuống nước và đi xin lỗi cậu ta.

Họ đã ở trong tình trạng này quá lâu để có thể đột nhiên làm lành và đối xử với nhau một cách tử tế. Ngay cả cái ý nghĩ mỉm cười với Mingyu một cách thân thiện cũng khiến Wonwoo cảm thấy buồn nôn.

Vâng, đó là Mingyu, và cậu ta sẽ về phòng ngay bây giờ, sau khi hú hí với người nào đó nên Wonwoo chỉ muốn tận hưởng nốt những phút giây bình yên cuối cùng của mình.

"Mình sẽ nói cho mẹ cậu nghe về mớ bánh quy."

Trước lời đe dọa của Vernon, hai mắt Wonwoo mở to, lập tức nhấn nút tạm dừng, cái kỷ lục mới của cậu đi đời rồi. "Cậu sẽ không dám làm vậy đâu."

"Cậu biết đấy, mình vẫn chờ thời cơ thích hợp để nói với bác ấy." Vernon nói với một nụ cười đều cáng trên môi. "Mình chỉ muốn cậu cho mình một lý do để làm điều đó thôi."

"Rõ ràng cậu là bạn thân nhất của mình mà." Wonwoo lầm bẩm, đặt máy Nintendo của mình xuống. "Cậu còn tính phản bội mình thêm bao nhiêu lần nữa?"

Vernon đảo mắt, bất lực. "Đừng có mà làm quá lên như vậy, cậu chỉ cần nhấc cái mông lên và đến ký túc xá của Jihyo với mình thôi. Chỉ hai phút là tới."

Wonwoo nghiến răng, trừng mắt như muốn găm dao vào cái người được gọi là bạn thân nhất của mình, và cậu chỉ biết rằng Vernon sẽ không nói suông. Cậu ấy thực sự sẽ nói với mẹ cậu về những chiếc bánh quy, và Wonwoo thì không thể để điều đó xảy ra. Không đời nào khi họ đã giữ bí mật đó trong gần bảy năm.

Mẹ của Wonwoo vẫn hay nói về tấm thảm yêu quý của mình vào mỗi bữa tối Giáng sinh và Wonwoo luôn cảm thấy mình như một đứa con trai tồi tệ khi nhớ lại việc cậu và Vernon phê pha sau khi ăn bánh quy mua từ một người bạn cùng trường lúc họ mười sáu tuổi. Sau đó Wonwoo đã nôn khắp tấm thảm trắng của mẹ và rồi để thoát tội, cậu đã đổ thừa cho con chó của nhà mình.

(Wonwoo đã lên phê pha trong gần hai ngày và đến giờ cậu vẫn tự hỏi gã đó đã cho cái quái gì vào mấy cái bánh quy khiến cậu thê thảm như vậy)

Cậu cau có đặt chiếc Nintendo của mình xuống, đứng dậy mặc vào một chiếc quần dài rồi bước ra cửa lấy chìa khóa. "Cậu có đi hay không đây?"

Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra khiến Wonwoo loạng choạng lùi lại. Mingyu đã về rồi.

Trông cậu ta như thể mấy ngày rồi chưa ngủ, đôi môi thì đỏ tấy và sưng húp, râu trên cầm mọc lởm chởm.

Cậu ta luôn trông như thế mỗi khi trở về sau những cuộc vui và Wonwoo nghĩ rằng điều đó không nên làm cậu khó chịu như vậy.

Cậu luôn tự hỏi lần này cậu ta đã ở cùng ai, một cô gái hay một chàng trai, liệu mình có quen người đó, và tâm trí cậu cứ thế lang thang đi xa hơn nữa. Và rồi cậu chợt nhớ rằng mình không nên quan tâm và cậu muốn đấm một cái gì đó.

Tốt nhất là đấm Mingyu.

Mingyu ngước nhìn cậu, nét mặt điềm tĩnh bỗng trở nên cau có khi thấy Wonwoo mặc một chiếc quần thể thao rộng thùng thình cùng chiếc áo len sờn cũ trông quá rộng trên người cậu. "Trông như đống phân vậy."

Ngực Wonwoo nóng lên. Chúa ơi, cậu có thật nhiều điều muốn nói nhưng đã kịp kiềm lại, không muốn hao tổn sức lực cho một cuộc chiến với người bạn cùng phòng ngu ngốc của mình nữa. "Và cậu thì bốc mùi như nó vậy."

Mingyu bước lại gần, cả người tỏa ra mùi xạ hương nồng nặc mà cậu ta vẫn luôn dùng, hòa lẫn với mồ hôi và thứ gì đó ngọt ngào như hương hoa, có lẽ là nước hoa của người bạn tình trước đó. Wonwoo liếc thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Mingyu, một phần bị khuất sau cổ áo sơ mi đen của cậu ta, và tim cậu đột nhiên chùng xuống.

"Thôi nào!" Vernon thốt lên. Cảm nhận được sự căng thẳng đang gia tăng giữa hai người, cậu vội chen vào và khoác vai Wonwoo. "Bọn anh đang chuẩn bị rời đi, phải không Wonwoo? Chúc cậu một ngày tốt lành, Mingyu."

Mingyu nhìn Wonwoo thêm một lúc trước khi quay sang nở một nụ cười thân thiện với Vernon. Cứ như vậy, Mingyu trở lại với vẻ quyến rũ mà mọi người đều biết về cậu. Ngoại trừ Wonwoo, bởi vì cậu ta luôn chỉ thấy những điều tồi tệ nhất của Mingyu. "Anh cũng vậy, Vernon."

Wonwoo nghiến răng và miễn cưỡng để mình bị lôi ra khỏi phòng, nhưng đồng thời cậu cũng phạm một sai lầm nghiêm trọng khi liếc qua vai mình trước khi cánh cửa đóng lại. Hình ảnh Mingyu cởi áo và thân hình rám nắng của cậu ta khiến Wonwoo khẽ cắn lưỡi một cái. Thật mạnh.

"Mình thực sự ghét hẳn. Rất ghét, Vernon à."

Vernon thở dài. "Mình biết mà. Cậu đã nói điều đó với mình và những người khác gần như mỗi ngày."

"Cậu ta.. Cậu ta.. chỉ là - mình không thể chịu đựng được cậu ta. Thực sự không thể."

Vernon nhìn cậu một cách kỳ lạ với ánh mắt mà Wonwoo

không thể nào đoán được. "Ừm hứm."

Wonwoo thở dài. "Mình thực sự hy vọng một trong hai đứa có thể sớm chuyển ra ngoài. Mình không thể sống với cậu ta thêm một học kỳ nữa."

"Bây giờ cậu đừng nghĩ về chuyện đó nữa được không?

Mình đảm bảo là buổi xem bói này thú vị lắm!"

Wonwoo ậm ừ. "Chắc chắn rồi."

"Cậu biết cậu là người bạn tốt nhất trên thế giới mà, đúng không?" Vernon siết chặt vai cậu, cười rạng rỡ.

Wonwoo định chửi cậu ta mấy câu, nhưng rồi lại nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của người bạn thân, vai cậu thả lỏng, môi nở một nụ cười trìu mến. "Mình biết. Cậu cũng vậy."

Vernon cười toe toét và kéo Wonwoo ra khỏi ký túc xá của họ, hướng về phòng của Jihyo.

Cả hai đi thẳng tới chỗ mà Wonwoo sẽ sớm phát hiện ra là một trong những sai lầm lớn nhất trong cuộc đời vốn đã đủ đau khổ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro