
Chương 14: Lúc nãy em có tình cờ gặp Jihyo.
Tối hôm đó, cơn đau đầu lại không ngừng nặng đi, và Wonwoo thầm nguyền rủa người bạn cùng phòng ngu ngốc của mình vì đã rời tòa kí túc.
Không gì có thể giúp được, không có cách mát-xa hay loại dầu nào mà cậu xoa vào thái dương mình có tác dụng; không có gì khác ngoài sự trầm tĩnh của Mingyu.
Vậy nên, trong lúc tuyệt vọng, Wonwoo trèo lên giường Mingyu, hy vọng rằng mùi hương còn lưu lại trên ga trải giường có thể giúp cậu cầm cự cho đến khi chủ nhân của nó quay lại.
Cậu cầm lấy một chiếc gối và ôm nó vào ngực, thoáng mỉm cười khi ngửi thấy mùi sữa tắm của Mingyu. Đó không phải là một mùi hương gì đặc biệt, nhưng nó cho cậu cảm giác như Mingyu đang ở đây và ngay lập tức cậu thấy mình bình tĩnh lại và thấy cả người vô cùng thoải mái.
Wonwoo không có ý ngủ lại tại đó, cậu không muốn để Mingyu thấy mình trong bộ dạng như thế. Cậu đã định đứng dậy và trở lại giường của mình nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ với mùi sữa tắm ngọt ngào của Mingyu, và thật không may, đó chính là những gì Mingyu nhìn thấy khi trở về phòng.
"Tôi, ờm, tôi.. xin lỗi!" Wonwoo lắp bắp, cậu ngồi dậy, bản thân hoàn toàn mất phương hướng. Mingyu ngồi xuống bên cạnh, bình thản nhìn cậu. "Tôi nghĩ làm vậy có thể sẽ bớt đau, tôi thực sự xin lỗi-"
"Wonwoo." Mingyu ngắt lời cậu, nhẹ nhàng lắc đầu, mắt không rời gương mặt cậu. "Được rồi."
Wonwoo hắng giọng và nhìn xuống chân mình, lo lắng khi cảm thấy Mingyu cứ nhìn mình chằm chằm. Bạn cùng phòng của cậu nhích lại gần hơn một chút, và từ từ đặt tay mình trên phần nệm cạnh hông Wonwoo.
"Lúc nãy em có tình cờ gặp Jihyo." Mingyu nói, ngón tay lần mò gấu áo Wonwoo.
Wonwoo liếm môi. "Tình cờ?"
"Ừm. Thật ra là em đã đến ký túc xá của cô ấy."
"Tôi đã nói là không được.."
"Ồ, em lại không thích làm theo lệnh, anh họ Jeon à." Mingyu ậm ừ. "Em đã bảo cô ấy dỡ bỏ lời nguyền cho anh."
"Để tôi đoán xem," Wonwoo lầm bầm. "Cô ta không đồng ý."
"Cô ấy đã không đồng ý."
"Tôi đã nói rồi."
"Nhưng.. thay vào đó cô ấy đã nói với em chuyện khác." Mingyu tiếp tục và Wonwoo bắt đầu thấy sợ chuyện sắp xảy ra. Ánh mắt Mingyu trở nên mãnh liệt đến mức toàn thân Wonwoo bắt đầu nóng lên.
"Tôi, ờm, không nhất thiết phải tin bất cứ điều gì cô ta nói."
Mingyu nhìn cậu thêm một giây trước khi bật cười. "Ừ. Đó cũng là những gì em nghĩ. Ý em là, làm sao mà tin được, đúng không?"
Wonwoo lo lắng nuốt nước bọt vì nụ cười trên khuôn mặt Mingyu bỗng vụt tắt, người bạn cùng phòng của cậu đột nhiên trông có vẻ buồn.
"Nhưng em nghĩ -" Mingyu hắng giọng, lảng tránh ánh mắt của Wonwoo. "Em nghĩ rằng mình vẫn muốn làm thử. Chỉ để cho chắc."
"Chắc cái gì?"
"Jihyo nói rằng em chính là chìa khóa để dỡ bỏ lời nguyền."
Wonwoo cảm thấy mình đang sợ hãi. Không, điều này không thể -
"Mingyu-"
"Em nghĩ," Mingyu tiếp tục, không chịu nghe cậu nói. "Em đã suy nghĩ về nó. Em nghĩ là em hiểu ý của cô ấy."
"Cậu sai rồi."
"Anh thậm chí còn chưa nghe em nói hết.."
"Tôi không quan tâm. Cậu sai rồi."
"Vậy là anh không thích em?"
Wonwoo hít vào một hơi, hai tay cuộn thành nằm đấm. Cậu mỉm cười mặc dù lòng cậu chỉ muốn khóc. "Thật là nực cười."
"Vậy ư?" Mingyu nhẹ nhàng hỏi. Wonwoo nhìn xuống ngực mình, hai má nóng bừng vì xấu hổ, chờ đợi Mingyu sẽ trêu chọc mình, giễu cợt mình, nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
"Em đã hy vọng, biết đâu anh sẽ nói là em đúng."
Nghe vậy, Wonwoo liền ngẩng đầu, tim nhói lên khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Mingyu, cả vết ửng hồng trên má cậu ấy. "Hả?"
Mingyu liếm môi. "Anh không thích em sao, Jeon? Một chút cũng không?"
"Cậu quan tâm để làm gì?" Wonwoo hỏi, cố tỏ ra bình thường nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. "Để giễu cợt tôi?"
Ánh mắt Mingyu ngập tràn tổn thương. "Em sẽ không bao giờ làm vậy."
"Vậy ư?"
"Wonwoo, mẹ kiếp, đầu óc anh thực sự đần độn như vậy sao? Hay anh chỉ giả vờ không hiểu?" Mingyu nhích lại gần và Wonwoo nín thở, lùi lại.
"Đừng.." cậu lắp bắp nói khi Mingyu nghiêng người gần hơn cho đến khi gương mặt hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở, ngực Wonwoo phập phồng mãnh liệt. Mingyu đang ở rất gần, gần đến nỗi Wonwoo có thể ngửi thấy mùi trà đào đá cậu ấy vẫn hay uống và vứt những lon rỗng nằm la liệt trong phòng. "Làm ơn.."
"Anh có muốn em dừng lại không? Em sẽ dừng, nếu đó là điều anh muốn." Mingyu nói, ánh mắt dời xuống môi của Wonwoo.
Cả căn phòng thinh lặng chỉ lại tiếng thở của họ, và Wonwoo cảm thấy choáng váng khi mắt cậu lướt qua đôi môi của Mingyu. Cậu đã phải kìm lại tiếng rên tuyệt vọng vì khao khát muốn tự mình cảm nhận đôi môi ấy. Cậu có cảm giác như họ đang bị một lực vô hình nào đó kéo lại gần nhau.
Cậu không thể nào cưỡng lại, vậy nên khi Mingyu dùng hai tay nâng cằm cậu lên, tất cả những gì Wonwoo làm là hít thật sâu và nhắm mắt lại.
Cậu cảm nhận được hơi thở của Mingyu trên môi mình
trước khi có một nụ hôn đáp xuống.
Mingyu đang hôn cậu.
Cậu ấy áp môi của hai người vào nhau bằng một nụ hôn dịu dàng. Wonwoo thoáng rùng mình trước cảm giác đó, tim cậu đập thật mạnh và dồn dập.
Khi đôi môi ấy rời đi sau một vài giây, tay Wonwoo liền tự động giơ lên, nắm chặt lấy áo len của Mingyu, không muốn để cậu ấy đi.
Mingyu chớp mắt nhìn cậu, hai má hơi ửng hồng và ánh mắt chợt đen lại. "Jeon," cậu ta thì thầm, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái trên má Wonwoo. Wonwoo nhắm mắt lại và nghiêng người theo cái vuốt ve ấy. "Có thể anh không có cùng cảm giác với em, nhưng Chúa ơi, em thích anh nhiều vô cùng."
Tâm trí Wonwoo chấn động trước những lời đó. Cậu quay người lại, thở ra một hơi và mở mắt, tay kéo áo Mingyu. "Bao lâu?"
Mingyu tiến lại gần hơn, sự xê dịch của tấm đệm và tiếng sột soạt của quần áo hai người truyền đến tai Wonwoo.
"Đủ lâu để làm trái tim em tan nát mỗi lần anh đẩy em ra xa."
Wonwoo hít một hơi sâu khi Mingyu lướt ngón tay cái trên môi cậu. Đó gần như là một cử chỉ yêu thương, ánh mắt cậu dịu dàng và khao khát đến nỗi Wonwoo không thể nghĩ ngợi gì được nữa.
"Nhưng.. cậu đã - cậu vẫn gặp gỡ những người khác-"
"Em đã không ngủ với bất cứ ai trong nhiều tuần rồi, Wonwoo." Mingyu lặng lẽ nói, và khi Wonwoo mở to mắt nhìn cậu ấy, cậu biết Mingyu đang nói sự thật.
"Nhưng- Nhưng còn Lisa, và cậu vẫn cứ liên tục rời đi-"
"Em và Lisa chỉ là bạn." Mingyu thở dài. "Và em rời đi vì cuối cùng em cũng đã thừa nhận với bản thân mình rằng, em thích anh. Nhưng việc ở bên cạnh anh lúc nào cũng thật mệt mỏi bởi vì lý do duy nhất để chúng ta có thể ôm hoặc ngủ cùng nhau là do lời nguyền kia chứ không phải vì anh thực sự muốn điều đó. Vậy nên em đã viện cớ để ra ngoài."
Wonwoo thấy mình như chết lặng.
Wonwoo thấy mình như một thằng khốn nạn.
Những điều cậu từng làm với Mingyu, cậu ấy hẳn đã tổn thương biết bao bởi những lời độc ác ấy.
Wonwoo chỉ muốn khóc.
"Tại sao em không bao giờ nói bất cứ điều gì?"
"Em không muốn tự làm một kẻ ngốc. Em luôn nghĩ rằng anh ghét em." Mingyu nhỏ giọng nói. "Em vẫn không biết anh cảm thấy thế nào về em."
Cậu ta liếm môi và từ từ ngước lên, đôi mắt vừa lo lắng vừa tràn đầy hy vọng, trông thật đáng yêu và Wonwoo không biết phải làm gì với bản thân mình nữa.
Wonwoo quyết định rằng đã đến lúc cậu cư xử như một người trưởng thành. Cậu đã luôn hèn nhát trong thời gian qua và đã quá mệt mỏi với việc đối xử tệ bạc với Mingyu, để che giấu cảm xúc của mình.
"Anh nghĩ rằng mình đã luôn sợ hãi về cảm giác của mình dành cho em. Việc tỏ ra ghét em sẽ dễ dàng hơn là thừa nhận rằng anh cũng thực sự.. rất thích em."
Mingyu chớp mắt nhìn cậu và nở nụ cười rạng rỡ, một nụ cười làm cho Wonwoo lạc lối. "Thật không?"
Wonwoo cắn chặt môi, cố gắng không mỉm cười, nhưng điều đó là không thể. "Thật, ngốc à."
"Em thực sự muốn hôn anh một lần nữa." Mingyu thì thầm. "Có được không?"
Wonwoo nuốt khan và gật đầu, mắt khép lại khi Mingyu ôm cậu vào lòng và hôn cậu lần nữa. Đôi môi họ nhẹ nhàng trượt vào nhau, mượt mà và ấm áp. Wonwoo vòng tay qua vai Mingyu, dịu dàng ôm lấy cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro