Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap - Ngày Hội Phòng Cháy Cùng Bạch Hổ


Buổi sáng tại trụ sở cứu hỏa Bạch Hổ, Seungcheol đứng trước sân rộng, nhìn người dân tụ tập đông đủ. Ánh nắng chiếu xiên qua các tán cây, phản chiếu lên bộ đồng phục đỏ rực, vừa nghiêm túc vừa đầy sức mạnh.

“Chào mọi người! Hôm nay chúng ta sẽ cùng học cách phòng cháy chữa cháy và thực hành thoát hiểm!” Seungcheol nói giọng dõng dạc, nghiêm túc. Ánh mắt anh quét qua các khuôn mặt còn ngơ ngác, háo hức.

Mingyu và SoonYoung đứng hai bên, tay cầm bình chữa cháy mini, mắt chăm chú quan sát: “Đúng là hôm nay phải nghiêm túc. Mỗi lỗi nhỏ có thể nguy hiểm.”

Seokmin và Lee Chan phụ trách hướng dẫn phần xử lý bình chữa cháy, giải thích cách tháo chốt an toàn, cách nhấn van, và khoảng cách an toàn khi xịt.

Seungcheol nghiêm trang đi lại từng nhóm, giọng trầm:
“Nhìn đây, nếu lửa lan, điều quan trọng nhất là không hoảng loạn. Chỉ cần bình tĩnh, theo hướng dẫn, và sử dụng dụng cụ đúng cách.”

Một người dân nửa trêu nửa nghi:
“Anh ơi, em có dám xịt không mà chỉ ngồi nghe thế này?”

Seungcheol nhướn mày, giọng cười khẽ:
“Đừng lo, sẽ có phần thực hành. Nhưng nhớ, lúc nghiêm túc phải nghiêm túc. Ai không chú ý, sẽ phải làm lại từ đầu.”

---

Phần thực hành – “khói giả”

Seungcheol chỉ tay vào khu tập luyện: khói giả bốc lên từ máy tạo khói, rào chắn và vật cản nhỏ được sắp xếp thành đường đi.

“Bây giờ, mọi người sẽ thử di chuyển trong khói, tìm lối thoát. Mục tiêu: an toàn, bình tĩnh, và theo hướng dẫn.”

Một nhóm trẻ em đi đầu, bịt mắt theo hướng dẫn. SoonYoung dìu từng em qua đường zig-zag. Mingyu đứng cạnh, nhắc nhở từng bước:
“Chậm thôi, hít thở đều, đừng vội vàng. Nhớ tay nắm dây an toàn.”

Người lớn bắt đầu, một bà cụ nắm tay Lee Chan:
“Anh cẩn thận đấy nhé, nếu té là tôi kêu anh luôn.”
Lee Chan cười: “Yên tâm, bà cứ đi từng bước, tôi bảo vệ bà.”

Seungcheol đi phía trước, giọng nghiêm trang:
“Nhớ, đừng đùa với lửa thật. Đây chỉ là khói giả, nhưng cách di chuyển phải thật sự cẩn thận. Một phút sơ suất thôi, hậu quả không đùa được đâu.”

---

Một cậu bé trượt chân, SoonYoung nhanh tay kéo lại:
“Đúng rồi! Bình tĩnh thôi, thử lại từ đầu.”

Hasnol chạy lại, giả vờ hô lớn: “Coi chừng lửa bùng!” khiến mọi người cười rộ, nhưng ngay sau đó Seungcheol nghiêm mặt:
“Cười thì được, nhưng nhớ đây là bài học. Khi thật sự có cháy, không ai cười nổi đâu.”

Người dân vừa cười vừa học, Mingyu thì quan sát, cười khẽ: “Thật ra nghiêm túc và vui vẻ mà kết hợp thế này mới nhớ lâu.”

Seungcheol đứng giữa, nhìn mọi người di chuyển qua khói, vừa kiểm tra động tác vừa nhấn mạnh:
“Quan trọng nhất là giữ bình tĩnh ,theo hướng dẫn và không hoảng loạn. Đừng bao giờ nghĩ chuyện cứu người là trò đùa.”

---

Kết thúc buổi học

Sau khi mọi người hoàn thành, Seungcheol giơ tay:
“Chúc mừng! Các bạn vừa học được cách sử dụng bình chữa cháy, vừa trải nghiệm chạy thoát hiểm trong khói. Lúc nghiêm túc – nghiêm túc. Lúc vui – vui, nhưng luôn ghi nhớ bài học.”

Mingyu, SoonYoung, Seokmin và Lee Chan nhận lời khen của Seungcheol:
“Đúng là ngày hôm nay vừa vui, vừa nghiêm túc. Người dân sẽ nhớ lâu.”

Một người dân già bước lên, cười hiền:
“Cảm ơn các anh! Trước giờ nghĩ cứu hỏa là nguy hiểm lắm, giờ vừa hiểu, vừa cảm thấy an tâm hơn.”

Seungcheol gật đầu, ánh mắt nghiêm túc nhưng nở nụ cười ấm:
“Đúng vậy, chúng tôi làm việc là để bảo vệ các bạn. Hãy luôn ghi nhớ bài học hôm nay.”

Ngày hội kết thúc, mọi người ra về với nụ cười trên môi, nhưng trong lòng biết rằng nghiêm túc trong cứu hỏa là sống còn, còn hài hước, vui vẻ là cách họ giữ tinh thần vững vàng trước hiểm nguy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro