
CHAP 27 - GIÂY PHÚT CUỐI CÙNG CỦA ĐỘI TRƯỞNG BẠCH HỔ
Khói, lửa, và tiếng kim loại kêu rít tạo thành một bản nhạc hỗn loạn trong khu lò phản ứng. Seungcheol đứng giữa đường hầm cháy sém, mắt nhắm nghiền, tay vẫn giữ chặt bộ đàm. Hơi nóng hầm hập làm da mặt anh căng rát, mồ hôi và khói trộn lẫn trên khuôn mặt đầy mệt mỏi. Nhưng ánh mắt anh vẫn cương quyết, không lùi bước.
Anh nghe tiếng Mingyu và SoonYoung hô vang qua bộ đàm:
“Hyung! Trả lời! Chúng tôi cần anh!”
Tiếng kêu đó khiến tim Seungcheol đau thắt. Anh biết… không phải tất cả đều có thể an toàn.
Đang lao về phía van khí, Seungcheol chợt nhìn thấy hình bóng quen thuộc trong làn khói – ảo giác, hay ký ức, anh không chắc. Anh hai của Seungcheol, người từng làm đội trưởng Bạch Hổ, người đã hy sinh trong một vụ cháy cách đây hai năm, hiện ra trước mắt.
Anh gắng gượng bước tới, giọng run:
“Anh… anh hứa… anh sẽ dẫn em vào đội… sao lại bỏ em một mình…?”
Hình bóng anh hai mỉm cười, nhưng đôi mắt trống rỗng, như vừa biến mất:
“Seungcheol… em phải tự mình bước tiếp… đừng nhìn lại…”
Seungcheol gục xuống, tay bấu lấy bức tường cháy sém, nước mắt chảy dài. Anh nhận ra sự thật phũ phàng: tất cả những lời hứa, những hình bóng anh từng dựa vào… chỉ là ảo giác. Anh đã tự nhủ rằng anh không đơn độc, nhưng sự thực, chỉ còn mình anh.
Tiếng nổ dây chuyền từ phía trước vang lên, rung chuyển cả nền đất. Bức tường sập xuống một nửa, khói đen cuộn lên như muốn nuốt chửng tất cả. Seungcheol run lên, tim đập mạnh, nhưng vẫn cố gắng đi tiếp. Anh biết… nếu không ai khác, anh phải cứu các công nhân đang mắc kẹt.
Trong túi áo, Seungcheol lôi ra một bức ảnh nhỏ. Bức ảnh mà anh và Jeonghan từng chụp hồi cấp 3, nụ cười ngây ngô và ánh mắt trong trẻo. Anh lướt nhìn, lòng nhói đau:
“Anh… ANH xin lỗi… nhưng anh phải làm điều này.”
Anh cúi xuống, nhìn đường đi phía trước. Lửa bao trùm, mùi khói khét lẹt khiến mắt anh cay xè. Bộ đồ cứu hỏa sém cháy, tay trái trầy xước chảy máu. Nhưng Seungcheol vẫn đi tiếp, từng bước một, với quyết tâm duy nhất: cứu tất cả.
Các công nhân đã được hướng dẫn ra trước, nhưng một số còn kẹt lại. Seungcheol lao vào giữa khói, tay kéo từng người ra, nói những lời trấn an:
“Không sao đâu… cứ bám vào tôi… tôi sẽ đưa các bạn ra ngoài…”
Mỗi người được kéo ra, mỗi giọt mồ hôi và nước mắt của anh là một bước tiến gần hơn với tử thần. Anh nghe tiếng Mingyu và SoonYoung gọi qua bộ đàm, nhưng anh không thể đáp lời, vì miệng anh lấp đầy khói và bụi than.
Một mảnh bê tông lớn từ trần rơi xuống phía sau, chắn lối thoát. Seungcheol nhận ra rằng… chỉ còn một con đường duy nhất để vặn lại van khí, nếu không, lò sẽ phát nổ. Anh biết, đó là con đường duy nhất mà anh phải đi… và chỉ có một mình.
Trước khi bước vào, Seungcheol nhìn lại bức ảnh, lẩm bẩm:
“Jeonghan… hy vọng… em sẽ hiểu… tại sao anh làm vậy…”
Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt bức ảnh trong tay, và tiến vào phòng van khí. Khói nóng làm da bỏng rát, tim đập loạn nhịp. Mỗi bước chân đều có thể là bước cuối cùng. Anh nghĩ về anh trai mình, người đã hy sinh trước đó, về tất cả những gì đội Bạch Hổ đã trải qua, và về Mingyu – SoonYoung, những người vẫn cần anh.
Seungcheol bước tới van khí. Tay anh run lên, mồ hôi chảy dài, nhưng anh vẫn xoay, cố vặn vòi để ngăn vụ nổ. Tiếng kim loại kêu lách cách trong sự căng thẳng tột độ.
Trong khoảnh khắc ấy, Seungcheol nhắm mắt, hình dung lại những kỷ niệm – lần đầu tiên tập luyện cùng đội, nụ cười của Mingyu, ánh mắt tin cậy của SoonYoung… và cả ký ức ngây ngô với Jeonghan. Anh biết, có thể đây là khoảnh khắc cuối cùng của mình.
Một tiếng nổ lớn từ phía sau vang lên, rung chuyển nền đất. Khói đen tràn vào phòng, bộ đồ cứu hỏa cháy rực. Seungcheol không kịp la lên. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
“Xin lỗi… tôi không thể trở về…”
Bức ảnh trong tay rơi xuống, lặng lẽ giữa khói và lửa. Ánh mắt anh nhìn vào khoảng trống phía trước, nơi Mingyu và SoonYoung đang chờ… nhưng giờ đây, chỉ còn lửa và khói.
Trước khi vụ nổ cuối cùng ập tới, Seungcheol mỉm cười, nghĩ về anh trai, nghĩ về tất cả đồng đội, và tự nhủ rằng ít nhất… anh đã cứu được mọi người.
Và rồi, trong tiếng nổ rung trời, Seungcheol biến mất. Không mảnh vụn, không thi thể, chỉ còn lại bức ảnh rơi xuống đất, đôi tay đang nắm chặt từng ký ức.
---
Ở bên ngoài, Mingyu và SoonYoung vẫn đứng vô vọng. Họ nghe tiếng nổ, tim nhói đau, nhưng không thể vào. Mingyu gào lên tên Seungcheol, tay run bần bật, mắt ướt đẫm.
SoonYoung nắm tay Mingyu, cả hai tựa vào nhau, im lặng, biết rằng… người họ tin tưởng đã không còn.
Nhưng trong trái tim Seungcheol, hình ảnh anh trai và nụ cười của Jeonghan vẫn còn, và anh ra đi trong bình yên với việc đã hoàn thành trách nhiệm cuối cùng: cứu sống những người khác.
Khói từ lò phản ứng từ từ tan, ánh sáng ban mai chiếu qua, nhưng khoảng trống mà Seungcheol để lại là mãi mãi, in sâu vào trái tim tất cả những ai từng tin tưởng vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro