Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 16 - DẠO BƯỚC TRÊN BỜ SÔNG HÀN

Chiều muộn ở khu vực ngoài bệnh viện Seoul, không khí yên ắng nhưng căng thẳng. Wonwoo vừa rời phòng trực, tay cầm vài tập hồ sơ, chuẩn bị trở về, thì bất ngờ thấy Oh Taemin đứng trước cổng, vẻ mặt nũng nịu và ánh mắt van xin.

“Wonwoo… cậu làm ơn giúp tớ chút được không? Tớ… muốn nói chuyện, không muốn ai biết cả,” Taemin nói, giọng vừa van nài vừa bối rối.

Wonwoo nhíu mày, thở dài. Anh muốn từ chối, nhưng nhìn khuôn mặt ấy, trái tim anh lại rung lên một nhịp đau buốt.

Ngay lúc đó, Mingyu xuất hiện từ phía sau, tay cầm túi hồ sơ từ trạm cứu hỏa: “Để em lo chuyện này cho. Anh Wonwoo.”

Wonwoo giật mình: “Em…?”

Mingyu gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán: “Ừ. Em thấy anh khó xử, nên tới giúp. Taemin không thể làm phiền anh quá lâu đâu.”

Thấy Mingyu tiếp chuyện Taemin, Wonwoo thở phào. Anh yên tâm hơn, trong khi Mingyu xử lý tình huống phiền phức một cách bình tĩnh. Trái tim anh nhói lên, nhận ra rằng mình thật sự cần có Mingyu bên cạnh.

Sau vài phút, Taemin rời đi, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến, khiến Wonwoo cảm thấy vừa bực bội vừa đau nhói. Mingyu đặt tay lên vai anh, cười nhẹ: “Xong rồi. Giờ chúng ta đi dạo nhé, anh cần nghỉ ngơi một chút.”

Wonwoo khẽ mỉm cười, gật đầu, trong lòng ấm áp lạ thường.

---

Bờ sông Hàn trải dài trước mặt, ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt nước. Gió nhẹ thổi, tiếng sóng vỗ rì rầm, tất cả tạo ra không gian yên bình hiếm hoi giữa Seoul ồn ào.

Mingyu đi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm: “Anh… hôm nay sao lại khó chịu thế?”

Wonwoo nhìn dòng sông, giọng trầm ngập: “Anh… không biết phải nói sao. Taemin… là người anh từng yêu. Anh đã nghĩ mình quên được… nhưng gặp lại hôm nay, tất cả quay về. Anh cảm thấy bối rối… và vẫn còn đau.”

Mingyu nắm lấy tay anh, ánh mắt ấm áp: “Anh… em sẽ ở bên. Anh không phải chịu đựng một mình.”

Wonwoo ngước lên, ánh mắt lấp lánh sự bối rối: “Anh… đã cố gắng khóa trái tim mình lại. Anh sợ… mở lòng lần nữa, nhưng khi em ở đây, anh thấy… khác.”

Mingyu mỉm cười, bước chậm lại gần anh: “Anh… em muốn chúng ta thử. Không vội, chỉ cần anh cảm nhận được em ở đây là đủ.”

Tim Wonwoo nhói lên lần nữa, nhưng lần này là nhói ấm áp. Anh trút bầu tâm sự: “Anh… đã từng tin Taemin là tất cả. Anh… bị phản bội, và kể từ đó, anh không muốn mở lòng với ai nữa. Nhưng bây giờ… khi em đứng đây, anh thấy… anh muốn thử một lần nữa.”

Mingyu lặng im, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. “Anh… em sẽ không để anh phải chịu đựng một mình. Anh… cứ từ từ mở lòng.”

---

Hai người đi dọc bờ sông, trò chuyện về công việc, về cảm xúc, về những nỗi đau mà chỉ riêng họ hiểu. Ánh mắt, cử chỉ, nụ cười đều trở thành những nhịp cầu kết nối trái tim. Khoảng cách ngại ngùng dần rút ngắn, nhưng vẫn đủ để giữ nhịp chậm rãi, tự nhiên, không vội vã.

Khi mặt trời gần lặn, họ quay về trạm cứu hỏa. Jun đang đứng đó, cầm thiệp cưới của Minghao, vừa gửi cho tất cả anh em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro