☙
Chẳng biết cậu ngồi đấy bao lâu, mưa bắt đầu trĩu nặng hạt. Mingyu khóc trong mưa, cậu hồi thụp xuống khóc ở đó. Những làn mưa trút xuống một cách tàn nhẫn. Dường như ông trời khóc than cho cảm xúc của cậu lúc này.
Mưa rơi, mưa đọng lại, dường như trái tim Mingyu đang dần héo mòn, trái tim cậu đang cảm thấy giá lạnh. Có lẽ đêm nay, là ngày mà Mingyu đánh mất đi nụ cười trên môi mình. Có lẽ là do cậu, dẫu biết thứ tình cảm này là vô vọng, nhưng vẫn cố chấp mà đuổi theo.
Nhưng nó trớ trêu mà, cảm xúc, ai có thể tự kiềm hãm nó mãi. Nỗi buồn cứ đan xen rồi chồng chất, sự kì vọng và sự thất vọng cứ mãi đan xen. Cuối cùng cậu cũng nhận ra, cái móc giới hạn đối phương vạch ra đã rõ từ ban đầu, đó là tình bạn, không phải tình yêu. Mingyu thật sự muốn hỏi Wonwoo. Anh đã bao giờ yêu cậu dù một lần chưa? Hoặc ít nhất, anh đã từng coi cậu là một người quan trọng với anh hay chưa?
"Đúng rồi, anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó khi bên cạnh em mà phải không Wonwoo, là do em ngu ngốc. Là do em."
"Bao ngày qua em luôn ảo tưởng về bản thân, ảo tưởng về vị trí của mình trong tim anh."
"Nhưng anh cũng đừng tàn nhẫn như vậy, anh gieo hy vọng em cho, rồi chính anh lại dập tắt nó, anh tàn nhẫn thật đó." cậu vô tư đem hết chân thành tặng anh, để rồi đổi lại. Trong cơn mưa ồ ạt, những giọt nước mắt rơi, thứ cậu đổi được lại chỉ là những giá lạnh từ lời nói của anh.
"Wonwoo à, mưa rơi ước áo em rồi này. Anh có quay lại, trên tay cầm chiếc ô, cùng em đi về nhà trên con đường đầy mưa không anh?"
Có lẽ là không, vì khi anh quay đi. Anh đã cùng một người con gái xa lạ mà cậu chưa khuất lối trước mắt rồi. Có ai hiểu cho cậu không, yêu đơn phương đau lắm ai ơi. Cảm giác như tim bị dao xé con tim làm đôi vậy, đau đớn đến nổi không chịu được. Nhưng biết làm sao đây, mình không là gì với đối phương cả. Chỉ đành câm nín thôi, im lặng thôi, vì bản thân mình, đây có tư cách than vãn với họ dù chỉ là nửa lời.
Mingyu lê thân xác không còn tí sức lực về nhà, trên tay là sợi dây chuyền cậu mua tặng anh. Bước vào nhà, lê thân nặng nề lên phòng. Ngồi vào bàn, bắt đầu nắn nót viết lên tờ giấy từng con chữ, từng lời cậu muốn gửi cho anh. Viết xong, cậu lấy chiếc phong bì màu vàng, cái màu mà anh từng nói với cậu rằng 'màu vàng này luôn khiến anh có cảm giác sức sống đến với anh vậy, cuộc sống anh tươi sáng khi thấy nó'. Lau khô sợi dây chuyền, bỏ vào phong bì cùng với lá thư. Mingyu ngồi bệch xuống sàn.
"Em dốc hết lòng yêu anh Jeon Wonwoo, chỉ tiếc rằng, bản thân anh có vẻ chẳng muốn trân trọng."
"Hai ta như con nước ngược dòng vậy, chỉ xui theo dòng chảy. Chẳng bao giờ gặp được nhau. Có lẽ đến hôm nay, em chẳng còn trông mong gì vào tình cảm này nữa."
"Thâm tâm em chẳng oán trách gì anh đâu anh, vì chẳng có quyền ép buộc anh phải yêu em."
"Em còn chẳng biết nên yêu hay nên hận anh nữa Wonwoo à, nhưng có lẽ, sẽ mãi là yêu."
"Tuy không thể sánh bước bên, nhưng nhìn anh hạnh phúc em cũng vui rồi Wonwoo à."
"Những kỉ niệm xưa sẽ biến mất nhanh thôi."
"Là em ngộ nhận, vị trí trong tim người thôi..."
Nói xong nước mắt lại chảy, rẹt một cái. Một đường sâu hỏm vào cổ tay. Mingyu không còn thở nữa, cậu bỏ lại thế giới này, bỏ lại tình yêu. Không còn đau lòng nữa, không còn đau đớn nữa. Mong kiếp sau, cậu có một kết cục tốt hơn.
*TIN BIẾN ĐỘNG HÔM NAY, NGÀY X/XX/XXXX*
*Tại căn nhà ở khu chung cư cao cấp B, tìm thấy thi thể một nam sinh. Sau khi điều tra, nguyên nhân tử vong được kết luận là tự tử. Theo thông tin được biết, thi thể là của một học sinh tại Đại Học Seol. Tên Kim Mingyu, hiện tại học năm hai, khoa quản trị kinh doanh. Cậu là một học sinh tích cực, tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người. Thành tích được xếp vào loại xuất sắc. Tiếc thương cho một cậu bé còn nhiều tương lai phía trước.*
Wonwoo đọc bảng tin, cảm xúc có chút lặng người. Lên xe chạy đến nhà Mingyu, vừa dừng xe lại trước cổng nhà, đã thấy một người quen thuộc. Lee Seokmin, nhóc nhìn anh như có vẽ đã biết rồi, nhưng nhóc không nổi giận, không lao đến đấm anh cho hả giận. Chỉ bước chậm đến, cầm lấy tay anh, đặt vào một bức thư.
"Cái này tôi nhận được từ cảnh xác, trên thư ghi là gửi cho anh. Cậu ấy muốn nói với anh, ít nhất anh hãy đọc nó. Để cậu ấy còn yên lòng mà rời đi." nói xong Seokmin quay lưng, biến mất khỏi tầm mắt anh.
Thư của Mingyu
"Wonwoo à, thật vui khi anh đọc bức thư này của em. Có lẽ khi anh đọc nó là em đã không còn nữa. Em chỉ muốn nói rằng, sau này không có em, anh phải sống thật tốt đấy nhé. Không được bỏ bữa trưa, không được thức khuya, không được ăn nhiều đồ cay. Phải giữ gìn sức khỏe, đừng tập luyện quá sức đấy nhé.
Em đi rồi anh cũng đừng nghĩ là lỗi do anh, vì em chưa bao giờ oán trách anh cả. Đó là cảm xúc của anh, là quyền của anh quyết định. Anh không thể ép mình thích em, cũng không thể ép mình bên em.
Những món bánh ngọt mà anh thích em làm, em có để lại công thức cho anh. Nếu muốn thì anh có thể đến giường của em, bên dưới nệm em có đặt vào. Em đã muốn tặng quyển sổ nấu em tự viết cho anh từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội.
Sau này không có em, phải sống cho thật lành mạnh, vì chẳng ai nhắc anh những điều nhỏ nhặt. Nhưng anh có thể kể cho người yêu anh, cô gái đi cùng anh hôm trước. Cô ấy sẽ ghi nhớ, thay em lo cho anh.
Điều em tiếc nuối có lẽ là, không thể bên cạnh bảo vệ anh. Em sợ rằng anh còn nhiều đương đầu phía trước. Anh xem thử trong bao bì nhỏ đi Wonwoo. Là những tấm ảnh ta chụp cho nhau và chụp cùng nhau. Anh từng nói anh thích chúng mà đúng không. Em mong anh hãy giữ nó nhé.
Cả chiếc vòng cổ này nữa, hôm đó em mua tặng anh, nhưng lại không có một khe hở nào để em có thể tặng. Bây giờ thì có thể rồi.
Thật lòng em cảm ơn anh vì đã từng đến bên em, nếu có gặp lại, em mong một lần nữa bảo vệ anh.
Kim Mingyu."
Wonwoo như chết trân, chạy lên phòng cậu. Đúng là dưới nệm, có một cuốn sổ nấu ăn nhỏ, bánh kẹo, món ăn. Những thứ anh thích, công thức cậu đều ghi từng chữ một, nắn nót từng chữ, mọi thứ đều rỏ ràng dù là một chi tiếc nhỏ. Trong bức thư còn kèm thêm một chiếc vòng cổ, một chiếc vòng cổ rất đẹp, đính môt viên đá màu nâu, như đôi mắt đầy sao của cậu.
Wonwoo ngồi thụp xuống, có lẽ, anh đã vụt mất một người thật sự quan trọng với anh. Vụt mất Kim Mingyu, bằng chính miệng lưỡi của anh.
‧͙⁺˚*・༓☾ 𝐸𝑛𝑑 ☽༓・*˚⁺‧͙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro