Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshot

khuyến khích mọi người khi đọc fic hãy nghe bài tuý âm để có cảm xúc trọn vẹn nhất

warning: se

"Màu mắt xanh ngời

Lạc giữa mây ngàn về chốn xa xôi."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cứ mỗi lần nhìn ánh mắt người kia qua mấy chấn song trên cửa kính, Kim Mingyu đều nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu hai người gặp nhau ở một nơi nào đó khác thế giới này.

--

1.

Lần đầu tiên gặp Jeon Wonwoo, Kim Mingyu không thể rời mắt khỏi cổ tay của hắn. Cổ tay nọ gầy gò trắng ngần, chiếc còng sáng loáng chắc hẳn đã không hề tháo từ khi bị bắt. Tay hắn bầm một mảng lớn, đôi ba đường da bị còng siết đứt, máu loang lổ màu cam.

"Này, có thuốc không?"

Mingyu vừa cầm tập tài liệu ngồi xuống bàn thẩm vấn, Jeon Wonwoo ngay lập tức hỏi anh câu đó. Đôi mắt hắn nhìn hết sức vô tư, Mingyu suýt nữa đã rút gói thuốc ra. Đội trưởng ở bên ngoài lắc đầu đá một phát vào cửa, Jeon Wonwoo bật cười.

"Thôi vậy. Nói trước là tôi không nghiện thuốc. Chút nữa không cần lấy ra nhử tôi như ném xương cho chó đói đâu."

Mingyu nhíu mày, khẩu súng lục bên hông vướng víu khi anh ngồi xuống. Để cho phạm nhân chịu đến cực hạn của cơn thèm thuốc rồi mới bắt đầu khai thác lời khai là điều không ai còn lạ, Jeon Wonwoo thẳng thừng nói như vậy rồi ngồi im. Mingyu nhìn lên camera rồi khẽ nói:

"Đưa tay đây."

"Làm gì?"

"Đưa ra."

Jeon Wonwoo đưa tay ra, Mingyu lấy chìa khóa mở còng. Anh khóa chiếc còng lại bên thắt lưng mình, Jeon Wonwoo không nhìn mà chỉ lắc lắc cổ tay. Hắn hơi nhăn mặt, Mingyu mở tài liệu ra bắt đầu lấy lời khai.

Jeon Wonwoo bị bắt hai ngày trước. Chuyên án kết thúc vào giữa đêm, cả một đường dây buôn ma túy còn lại vài người. Wonwoo là kẻ có giá trị nhất, khi bị bắt hắn vẫn còn đứng ở quầy rượu của quán bar đó chăm chú pha một ly rượu mạnh nhìn anh em mình lần lượt hoặc chết hoặc bị bắt đi. Đội đặc nhiệm đi vào đè Jeon Wonwoo xuống quầy rượu, hắn cười nhạt nói rằng không cần làm mình đau như thế rồi đứng thẳng dậy. Lúc đi qua hắn liếc Mingyu, trên môi nở một nụ cười.

Mọi việc dễ dàng hơn dự đoán rất nhiều, cả đội đặc nhiệm đều có hơi bất ngờ. Tưởng rằng Jeon Wonwoo ít nhất cũng phải mang súng trên người, cuối cùng đến một cây kim hắn cũng không mang. Đội phó đặc nhiệm tới khám quanh người Jeon Wonwoo, tay kiểm tra kĩ từ ngực áo xuống đến mấy túi quần và cả trong đôi giày da màu vàng rất nhạt. Đám cảnh sát xung quanh quan sát cuộc kiểm tra với ánh mắt mà nếu giải thích ra thành lời thì chắc chắn tất cả đều mang tính vũ nhục hơn là ham muốn tìm ra dù là một mẩu dao lam hắn dùng làm vũ khí. Một màn kiểm tra đó đày đọa tinh thần hơn là đày đọa thể xác bất cứ kẻ nào, đừng nói đến kẻ đứng đầu đường dây tội phạm chưa bao giờ bị động đến một sợi tóc. Jeon Wonwoo đứng yên cười nhạt.

Nếu không phải là một đám đặc nhiệm áp giải đi cùng với một chiếc còng số tám ở trên tay, có lẽ đám phóng viên đứng chờ bên ngoài sẽ tưởng hắn là sinh viên đi làm thêm ở quán bar khi giờ học kết thúc. Năm giờ sáng, mặt trời len lỏi qua mấy chiếc container chất đầy cầu cảng rồi chiếu lên đám người đứng lố nhố trước cửa bar. Trong không gian thẫm đặc của biển với ánh nắng ố vàng, mọi nơi đều có màu cảnh phục xanh đen chỉ thỉnh thoảng nhá lên ánh sáng của kim loại, Jeon Wonwoo mặc một chiếc áo sơ mi trắng muốt không hề bị dính một vết bẩn nào. Hắn không cúi gằm mặt như đám tội phạm thường phản ứng khi bị đèn flash chiếu vào, chỉ nheo mắt nhìn mặt trời rồi đi ra trong tiếng màn trập máy ảnh vang lên liên tục. Mingyu đứng lại cùng với trưởng đồn nhận phỏng vấn, đến lúc ngẩng đầu nhìn lên thì chuyến xe áp tải Jeon Wonwoo đã đi một quãng dài. Bụi đất bay mù che lấp cả biển số xe, cánh cửa gỗ nâu dẫn xuống quán bar khẽ đung đưa qua lại. Nhành hoa linh lan bằng gốm ở trên đó rơi xuống, một người đồng đội của anh đi qua giẫm lên rồi cười nhạo không kiêng dè:

"Mẹ kiếp, tội phạm còn bày đặt thanh cao. Hoa linh lan đem treo cửa làm ch* gì?"

Một người nhân viên hiện trường cầm cuộn băng vàng đi qua góp chuyện:

"Nghe nói Jeon Wonwoo thích hoa linh lan."

Tiếng cười rộ lên. Kim Mingyu khi đó không hiểu vì sao đồng đội của mình lại như vậy. Tội phạm có thể bị tước bỏ quyền công dân và thậm chí là cả quyền làm người, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói rằng có thể tước bỏ quyền được thích một loài hoa tượng trưng cho sự thanh khiết. Huống hồ hình ảnh chiếc áo sơ mi trắng muốt cùng mái đầu ngẩng cao của Jeon Wonwoo khi đó cũng giống hoa linh lan hơn đám cảnh sát đem việc khám xét cơ thể của một tên tội phạm để làm trò vui.

--

--

2.

"Tên."

"..."

"Tên?"

"Jeon Wonwoo."

"Tuổi?"

"Hai mươi bảy thiếu một tháng ba ngày."

Jeon Wonwoo trả lời thẩm vấn không có lấy một câu thừa thãi. Đám cảnh sát ở bên ngoài muốn chứng kiến những trò vui như là hành hạ Jeon Wonwoo một chút, thấy hắn hợp tác như vậy thì dần dần tản mát. Câu hỏi cuối cùng Jeon Wonwoo trả lời hết khi đêm lại vừa đến. Đôi mắt của hắn hằn lên vài tơ máu mà Kim Mingyu cũng mệt mỏi ngáp dài. Anh đi ra ngoài uống một cốc cà phê, khi quay lại thì tiện tay tắt camera giám sát. Ở trong phòng thẩm vấn, Jeon Wonwoo chợp mắt ngay trên bàn. Mái tóc đen mềm mại của hắn xõa ra trên mặt bàn kim loại được phủ một lớp màu vàng của chiếc đèn cao áp duy nhất, hai bàn tay để ngửa trên bàn hiện ra rất nhiều dấu lằn càng ngày càng thâm đen.

"Này", Mingyu gọi khẽ. "Jeon Wonwoo."

Wonwoo không ngẩng đầu lên. Mingyu thắp một điếu thuốc rồi nhìn xuống mấy ngón tay gầy của người kia không chớp. Lúc tháo còng ra, không biết vô tình hay cố ý mà mấy đầu ngón tay của hắn nắm nhẹ vào mu bàn tay của Mingyu. Chỉ vài giây ngắn ngủi, Mingyu chưa kịp cảm giác được ấm áp ở đầu ngón tay thì đã cầm được chiếc còng lạnh ngắt trên tay mình.

Gò má Jeon Wonwoo lên xuống đều đặt theo mấy nhịp thở. Mingyu đưa tay vỗ nhẹ.

"Này."

Đôi mắt hơi hé ra, hắn không rời khỏi mặt bàn. Mắt hờ hững nhìn bức tường sơn trắng có tác dụng tạo áp lực tâm lý, Wonwoo ngái ngủ đáp:

"Sao?"

"Đói không?"

"Câu đó không có trong biên bản thẩm vấn đâu."

Câu nói rõ ràng mang ý cười nhạo, Mingyu không để tâm. Vòng khói thuốc cuối cùng lượn lờ trong không khí rồi tan đi, anh lấy ra một điếu nữa. Mingyu dùng đầu ngón tay vân vê đầu thuốc rồi nhẹ đập xuống mặt bàn để thuốc nén lại.

"Hút tạm đi."

Mingyu đưa điếu thuốc tới trước mặt Wonwoo. Hắn không dùng tay cầm mà trực tiếp dùng miệng ngậm lấy đầu lọc, Mingyu ghé bật lửa tới. Tách một tiếng, ánh lửa bùng lên. Đầu thuốc lập lòe ở cách anh một khoảng rất gần, Mingyu thấy rõ cả ánh lửa ở trong đáy mắt Jeon Wonwoo nhảy nhót.

Điếu thuốc hút chưa đầy một nửa thì đèn camera bật sáng. Biết rằng nhân viên trực cùng đội trưởng đã quay lại, Mingyu định tiến đến bên camera che đi để Jeon Wonwoo hút xong điếu thuốc thì hắn đã nhanh chóng dụi điếu thuốc còn đỏ vào lòng bàn tay mình rồi nắm chặt. Mingyu mở to mắt nhìn, Jeon Wonwoo thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Còn câu hỏi thẩm vấn nào không? Tôi tưởng đã khai hết rồi?"

Lòng bàn tay Jeon Wonwoo rất mềm, điếu thuốc đốt một lỗ trên tay hắn lại làm Mingyu thấy như tàn thuốc rơi thẳng trong lòng mình. Anh nuốt khan một tiếng rồi nói:

"Cơ bản đã hết. Từ bây giờ có thể chờ làm việc với luật sư."

"Tôi không dùng luật sư."

"Vậy thì sẽ có luật sư chỉ định của tòa án."

Dù gì hắn cũng đã khai ra toàn bộ, cùng với số chứng cứ mà cảnh sát thu thập được thì luật sư chỉ mang tính thủ tục mà thôi. Jeon Wonwoo đưa bàn tay không nắm điếu thuốc lên dụi mắt.

"Vậy có thể giải tôi về phòng được không? Tôi buồn ngủ lắm rồi."

GIọng nói của hắn trong trẻo đáng yêu, nghe giống như làm nũng. Mingyu nhìn về phía tấm kính, đội trưởng gật đầu.

"Đi thôi."

Jeon Wonwoo chìa hai bàn tay nắm chặt ra, Mingyu rút chiếc còng trên người mình ra ấn vào tay hắn. Ánh mắt của Wonwoo nhìn cử động của Mingyu thích thú giống như là anh đang đứng trước lễ đường trao nhẫn cho người yêu. Mingyu đẩy mạnh sau lưng Wonwoo, chỉ có hai người cùng nhau đi trên hành lang hẹp tới phòng tạm giam. Cánh cửa sắt nặng nề khép lại, Jeon Wonwoo đứng ở sau tấm kính nhếch môi cười.

"Cảnh sát Kim, chúc ngủ ngon."

Mingyu bỏ đi hai bước rồi quay lại. Jeon Wonwoo nhìn chiếc giường nhưng không leo lên đó. Hắn đứng yên giữa phòng không nhúc nhích, một chút sau đã ngồi xuống ôm chân mình. Có lẽ hắn sợ bẩn đi chiếc áo trắng duy nhất mang theo khi vào tù. Mingyu nhìn hơn nửa tiếng vẫn thấy Jeon Wonwoo ngồi trên sàn như thế, anh quay lưng bỏ đi. Ở đây vài ngày thì sẽ quen thôi, áo phạm nhân chẳng bao giờ có màu trắng. Một tháng cuối đời có lẽ Jeon Wonwoo sẽ quen với bẩn thỉu không chỉ trên màu áo của mình.

--

--

3.

Ở trong tù, tội danh nghiêm trọng nhất là hiếp dâm trẻ em, sau đó là những tội nghiệt khác. Kẻ ác đủ mạnh sẽ được tôn lên làm chủ, xã hội trong tù chẳng qua chỉ là một xã hội thu nhỏ của những con người mà phần "con" quá lớn không thể dung hòa với đời sống bên ngoài. Còn những kẻ buôn ma túy như Jeon Wonwoo thì khác. Không cần qua một phiên tòa nào cũng biết hắn sẽ nắm chắc một suất tử hình, ngay sau phiên tòa chóng vánh Jeon Wonwoo bị chuyển sang phòng biệt giam. Phòng biệt giam là một gian phòng tối đen chỉ có một ô cửa nhỏ mờ sáng, bên trong góc tường có một chiếc cùm. Jeon Wonwoo không tỏ ý muốn trốn ra hay tự sát nên không bị cùm, hắn cũng chưa một lần được ra ngoài gặp người thân. Jeon Wonwoo làm gì có người thân, từ khi ý thức được mình là ai thì hắn chỉ biết đến trên đời có một mình hắn.

Nhà tù chỉ toàn là con vật mà ít có con người, đến quản giáo nhiều khi cũng thành tội phạm có quyền cầm vũ khí. Lần đầu tiên Kim Mingyu gặp lại Jeon Wonwoo sau một tuần trong phòng biệt giam, anh nắm vai kéo hắn ra hành lang bằng thứ động tác vừa vụng về vừa hốt hoảng. Quản giáo ở đầu hành lang hằn học liếc tới, Kim Mingyu rút khẩu súng lục ra chĩa thẳng vào hắn rồi lạnh lùng hất hàm. Tay quản giáo bỏ đi sau mấy giây gầm gừ dọa dẫm mà không thành, Mingyu nhét khẩu súng lại vào bên hông mình rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm lên người Jeon Wonwoo. Hắn đã mặc đồ phạm nhân nhưng vẫn có vẻ sạch sẽ hơn đám phạm nhân bình thường, chỉ là trên mặt, trên cổ, cả trên cánh tay lộ ra rất nhiều vết đỏ.

"Cái này là sao?"

Kim Mingyu vừa lẩm bẩm vừa tháo bớt một nút áo của Jeon Wonwoo ra. Anh đương nhiên biết những dấu đỏ đó là gì, chưa cần phải cởi hết áo Wonwoo ra kiểm tra Mingyu đã biết. Luật ở trong tù là như thế, tội phạm bình thường hay kẻ giết người thì cũng chỉ là những kẻ thiếu bình đẳng vì tội lỗi của mình. Jeon Wonwoo lại rất đẹp chứ không cục súc, trên người yếu ớt không chống cự được nên bị tấn công theo cách nhục nhã nhất là điều đương nhiên. Mingyu thấp giọng hỏi:

"Chỉ một tên thôi có đúng không?"

Jeon Wonwoo sửa lại cổ áo đã bị Mingyu kéo lệch xuống bên vai để che đi một vết đỏ lớn trên hõm vai mình. Hắn điềm nhiên nói:

"Một người và mười người có gì khác nhau không? Thêm cậu nữa cũng không có gì khác."

Jeon Wonwoo nói không sai, dù tên quản giáo kia có kéo theo cả vài người tới đây hắn cũng không có quyền lên tiếng. Kim Mingyu vừa rồi rút súng ra dọa dẫm, đêm nay chưa chắc Jeon Wonwoo đã được sống yên. Mingyu cũng không vui vẻ gì. Park Taehwan, người đồng đội của anh đã hi sinh khi trong chuyên án vào năm ngoái có lần đã nói, lí do người ta cho anh làm cảnh sát chắc chắn là vì nếu không được làm cảnh sát thì Taehwan sẽ đi làm tội phạm. Cảnh sát và tội phạm cách nhau một lằn ranh rất nhỏ, ai được pháp luật bảo hộ thì người đó có quyền được chĩa súng vào đầu người còn lại kia. Tội phạm ở đây là tội phạm, quản giáo cũng mang trong mình dòng máu tội phạm, và Kim Mingyu có khi cũng chỉ là một tên tội phạm được quyền giết người. Anh quên mất rằng Jeon Wonwoo cũng chỉ là một tử tù bình thường. Ở trong tù làm gì còn lằn ranh giữa cảnh sát vào tội phạm, một khi hắn đã bước vào đây thì chắc chắn chỉ có cách tự bảo vệ mình bằng bản năng của động vật. Mingyu nhìn Wonwoo một hồi, hắn bình thản nhìn về phòng giam đối diện.

Phòng giam đó đang trống, cả dãy mười phòng chỉ có một tên tử tù gần đến hạn đi ở phòng đầu tiên, người kia hát hò từ sáng tới tối bằng giọng hát rất ngọt ngào. Có đêm Wonwoo đang nghe hát thì có tiếng chìa khóa rung lên lạnh tanh, tiếng bước chân vang rất gấp trên sàn đá, tiếp theo là tiếng chìa khóa mở cửa. Hắn biết điều gì sẽ đến nên chỉ ngồi chờ. Tên quản giáo với mái tóc rễ tre xồm xoàm, khuôn mặt đểu giả đỏ gay cười nham nhở rồi khóa cửa phòng giam lại. Wonwoo từ đầu đến cuối vẫn im lặng nghe tiếng hát thê lương đó, lưng vừa đập vào tường đá hắn vừa cười thầm trong lòng. Người kia hát hay như vậy không đi làm ca sĩ, mình xinh đẹp đến nhường này không đi làm người mẫu diễn viên gì đó, cuối cùng lại cùng nhau đi làm tội phạm. Chết sớm thì không sao cả, nhưng trước khi chết lại bị tra tấn không bằng một con vật như thế này chắc chắn thành ma rồi cũng sẽ hận bản thân vô cùng. Một đôi lần hắn nghĩ vu vơ, nếu như tên quản giáo đó là Kim Mingyu, không biết nỗi thống khổ đó có giảm đi chút nào hay không.

Suy cho cùng, điều khác biệt giữa một nam chính phim tình cảm và một tên biến thái cũng chỉ nằm ở nhan sắc.

--

4.

Phòng giam lúc nào cũng ẩm mốc, có khi còn có mùi tanh từ ống nước rỉ sét mà ra. Kim Mingyu hôm đó vào phòng kiểm tra một vòng rồi bước ra, anh đi rồi Jeon Wonwoo mới lặng lẽ trượt dài xuống cánh cửa.

Thơm quá.

Hình như những ngày trước mình cũng thơm như thế này.

Mùi thơm trên áo, trên tay, mùi nước hoa trên cổ Kim Mingyu rất nhanh biến mất trong thứ mùi tanh tưởi ngập đầy trong căn phòng chật hẹp. Jeon Wonwoo thức suốt đêm đó để chờ cơn thịnh nộ từ tay quản giáo nhưng không có gì xảy ra. Tiếng hát ở đầu phòng kia không còn vang nữa, có lẽ cả mười phòng giam chỉ còn một mình hắn ở đây. Im lặng chỉ vài đêm, đến một đêm khi Jeon Wonwoo ở trong phòng biệt giam gà gật ngủ thì tiếng chìa khóa lại rung lên giữa đêm vắng ngắt. Không còn tiếng hát của tay tử tù đó, mấy chiếc chìa khóa cọ vào nhau nghe ghê răng. Hắn co người trên giường ôm vai, cánh cửa bật mở nhưng rồi yên lặng. Mùi hương lạ lùng thoảng trong không khí, Jeon Wonwoo quay người lại thì thấy Kim Mingyu đứng trước cánh cửa nhìn mình. Trên trán anh có một mảnh cắt hơi dài rớm máu, cảnh phục xộc xệch, đến cả thắt lưng cũng được tháo ra quấn quanh bàn tay đang gồng lên mấy đường gân rất rõ.

"Jeon Wonwoo, xin lỗi."

Kim Mingyu chỉ nói một câu như vậy rồi bước tới nắm tóc Wonwoo dứt khoát đập đầu hắn vào tường. Quản giáo xuất hiện bên ngoài phòng giam với bộ dạng tả tơi hơn cả Mingyu, hắn nhìn sững cho đến khi Mingyu còng hai bàn tay gầy mềm oặt lại, xốc Jeon Wonwoo lên vai đi về bệnh xá. Cú đập không nặng không nhẹ, Jeon Wonwoo bị chảy máu rồi ngất đi. Hai ngày sau hắn tỉnh lại ở bệnh xá trại giam, chân bị xích vào giường cứng ngắc. Kim Mingyu ở bên cạnh hắn, anh kéo rèm lại khi tên phạm nhân giường bên nhìn Wonwoo chằm chằm. Hắn giật cổ chân mình, Kim Mingyu nắm lấy cổ chân hắn rồi nhoài người vung tay tát mạnh vào má. Năm dấu tay đỏ bừng trên gò má gầy gò, Mingyu quát lớn:

"Mày biết điều tự tử thì làm mạnh tay để chết trước thời hạn thi hành án luôn đi, sống đến ngày hôm nay làm gì? Mẹ nó, tao tưởng xong chuyên án rồi còn phải tới đây vì mày, tốn bao nhiêu thời gian công sức có biết hay không?"

Mấy người đồng nghiệp của Kim Mingyu nhìn anh tỏ vẻ thông cảm, đám phạm nhân trước khi Mingyu rời đi còn nói rằng nên để bọn họ chơi chết Jeon Wonwoo. Mingyu bỏ ra bên ngoài dựa tường hút thuốc, đồng nghiệp đi qua vỗ vai anh cười cười.

"Mingyu, gắng vài ngày nữa là Jeon Wonwoo về chầu trời rồi. Có lẽ ông trời muốn cậu tiễn hắn đi một đoạn cuối cùng, cố chịu đựng một chút."

Chỉ còn có mười ngày nữa là đến ngày thi hành án. Lần trước tới kiểm tra tình hình của Jeon Wonwoo xong, Mingyu ra gặp riêng tên quản giáo rồi ấn súng vào họng hắn nói rằng nếu còn động đến Jeon Wonwoo thì chuyện bị tù nhân vô tình đánh chết cũng không khó xảy ra. Yên ắng được vài hôm thì lại có tốp quản giáo mới tới, Mingyu không thể dùng một chiêu với quá nhiều người. Không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, anh chỉ có thể đem đặt mình ở trước cánh cửa phòng giam của Jeon Wonwoo canh gác.

--

Tử tù có dấu hiệu chống đối hay tự sát đều được giám sát không kể ngày đêm. Jeon Wonwoo rời bệnh xá khi chỉ còn một tuần nữa là đến ngày thi hành án. Bảy ngày cuối cùng của hắn đặc biệt yên lặng, hắn bị xích vào chiếc cùm ở trong góc nhà. Cùm không bị rỉ sét nhưng đầy những vệt dầu mỡ chống rỉ, dầu mỡ ăn vào những vết thương do còng gây ra làm hắn đau đến toát mồ hôi. Jeon Wonwoo ngồi yên suốt ngày không hề nhúc nhích trừ những lúc Kim Mingyu vào mở khóa để hắn ăn cơm và làm vệ sinh cá nhân. Ngay ngày đầu tiên, Kim Mingyu nói với hắn rằng không cần phải xích, cứ để như vậy vì ở đây chỉ có hai người bọn họ. Jeon Wonwoo ngẩng đầu cười tươi lần đầu tiên kể từ khi vào khám, hắn hỏi Mingyu:

"Cảnh sát Kim, cậu muốn làm đức cha cứu rỗi mấy ngày còn lại của tôi? Để được gì, nào? Chúng ta không có liên hệ với nhau, cậu là cảnh sát còn tôi là tội phạm, cậu chỉ cần ngồi ngoài đó đếm hết bảy ngày là được."

---

5.

Ngày thứ sáu, Jeon Wonwoo tự đi tới cùm ngồi xuống. Cùm là loại có thể đóng mà không cần khóa, hắn cứ thế khép chặt mấy mảnh sắt vào cổ chân mình. Kim Mingyu bước vào nhìn thấy cũng không nói gì, anh để khay cơm nguội ngắt lên giường rồi bước đi. Từ cùm tới giường là một khoảng dài hơn cái với tay, Jeon Wonwoo không với được tới khay cơm nên đành ngồi nhìn suốt buổi. Cơm tù khó nuốt, Jeon Wonwoo chưa bao giờ ăn quá ba gắp rau, nhưng bản năng con người lại không thể chịu được nếu như đang đói lại có một khay cơm ở xa tầm với của mình. Dạ dày sôi lên từng cơn nhưng không làm gì được, Jeon Wonwoo quay vào tường cho tới khi Kim Mingyu bước vào. Trên tay anh cầm hai chiếc bánh bao, Mingyu không tháo cùm mà tới gần Wonwoo xé một miếng bánh bao đưa ra trước mặt. Jeon Wonwoo lúc đầu quay mặt đi chỗ khác nhưng lâu rồi không được ăn đồ ăn nóng, cuối cùng không chịu được đành quay sang ngoan ngoãn há miệng. Jeon Wonwoo không bị còng tay nhưng cũng không với tay lấy bánh, Kim Mingyu chỉ xé từng miếng nhỏ khẽ thổi rồi mới đưa tới. Mingyu xé không kịp, Jeon Wonwoo cắm cúi ăn hết chiếc bánh đầu tiên thì nghẹn lại rồi lần này dứt khoát quay đi.

"Còn một chiếc nữa."

Kim Mingyu nói nhẹ nhàng, Wonwoo không đáp lại dù dạ dày vẫn đang cồn cào. Hắn ngồi yên như vậy cho đến khi Mingyu thở dài chống gối đứng lên. Anh bưng khay cơm ra ngoài, đặt lại trên giường chiếc bánh bao còn ấm, cho tới cuối cũng không có ý định mở cùm. Bên ngoài phòng giam chỉ có một chiếc ghế sắt cho người canh gác, Mingyu ngồi xuống đó uống một ngụm trà nóng. Nhớ ra vừa cho Jeon Wonwoo ăn nhưng chưa cho uống nước, anh cầm bình giữ nhiệt lên định đi vào thì sững người nhìn thấy đôi vai rất gầy đang run rẩy ở cuối phòng giam.

Đã vào đến đây rồi thì sẽ bị biến thành một con vật, dù bằng cách này hay cách khác.

---

Ngày thứ năm, Jeon Wonwoo ngủ hết nửa ngày. Bên ngoài có tiếng lao xao hỗn loạn, hắn không để ý. Kim Mingyu không hề bước vào, đêm qua khi Wonwoo giả vờ quay mặt vào giường đi ngủ thì Mingyu khẽ khàng đi vào phá hỏng chiếc cùm. Jeon Wonwoo cả ngày chỉ sống bằng chiếc bánh bao nguội ngắt còn lại, đến đêm vẫn thấy hành lang sáng rực thì ghé đầu nhìn qua ô kính mờ mờ. Kim Mingyu đứng một mình giữa ba người mặc đồng phục trại giam, tiếng nói sỗ sàng vang lên qua mấy mảnh tường không hề có khái niệm cách âm.

"Mày việc gì phải giữ cho một tên tử tù? Hay là mày muốn chơi trước? Nếu mày muốn thì hãy nói, chúng ta nhường nhau là được. Dù sao ông cũng chơi đủ rồi."

"Vậy được thôi."

Kim Mingyu chỉ nói như vậy rồi mở cửa phòng giam. Cửa vừa hé đủ cho một người, anh bước vào rồi lại chĩa nòng súng ra ngoài.

"Tao làm việc không muốn kẻ khác đứng ngoài. Cút."

Ba tên ở ngoài cười nhạo mấy tiếng nhưng rồi im ngay khi nghe thấy tiếng đạn lên nòng. Vừa lảng đi cả ba vừa chửi bới rằng Kim Mingyu đã ăn đồ thừa còn tỏ vẻ thanh cao, anh lẳng lặng kéo khóa an toàn của súng rồi dùng lưng chặn cửa.

"Đi ngủ đi."

Jeon Wonwoo nhìn Mingyu từ khi anh vừa bước vào, đến lúc này cười cười lên tiếng:

"Cảnh sát Kim không muốn chơi đồ thừa sao?"

"Đi ngủ đi."

"Cảnh sát Kim quả thật không thích đồ ôi thiu."

Jeon Wonwoo cười thêm lần nữa rồi leo lên giường nằm quay lưng lại. Đã cuối tháng tám nhưng phòng giam vẫn nóng hừng hực, Jeon Wonwoo cởi áo ra trải xuống giường. Mấy vệ cào cấu trên lưng hắn từ hai tuần trước vẫn chưa biến mất. Wonwoo hít một hơi sâu mùi thơm của Kim Mingyu trong không khí ẩm mốc của căn phòng, hắn khẽ nói:

"Cảnh sát Kim, liệu đến ngày tôi chết mấy vết bẩn này có mất không?"

"Câm miệng lại, đi ngủ đi."

Jeon Wonwoo cười nhưng không nói thêm gì nữa. Sau một tuần nữa sẽ được ngủ rất lâu, bây giờ còn ngủ thì tốn thời gian vô cùng.

---

Ngày thứ tư, Kim Mingyu bưng khay đồ ăn tới đặt xuống giường rồi nói:

"Đến lúc nghĩ tới bữa ăn cuối cùng rồi. Nếu muốn ăn gì thì nói để chúng tôi chuẩn bị."

Jeon Wonwoo nhẩn nha ăn cơm, vừa ăn hắn vừa bấm đốt ngón tay. Một lúc sau hắn ngẩng lên hỏi Mingyu:

"Cảnh sát Kim, hôm nay là ngày mấy?"

Mingyu nhìn đồng hồ rồi nói ra một con số. Jeon Wonwoo vụt cười.

"Ở đây tử tù thường muốn ăn gì?"

"Không biết. Thích ăn gì thì ăn cái đó, không quá khó tìm là được."

Kim Mingyu trả lời thật thà. Anh vốn là thành viên của tổ hình sự chuyên phụ trách trọng án, giao tội phạm đến trước cửa trại giam thì cả đời này sẽ chỉ còn gặp mặt trong hồ sơ tội phạm và trong mơ. Theo Jeon Wonwoo đến đây là lần đầu tiên, chắc chắn cũng là lần cuối cùng.

"Cảnh sát Kim, bữa ăn cuối cùng có được uống rượu không?"

"Được."

"Đến bây giờ quán bar vẫn còn niêm phong, đúng chứ?"

Mingyu gật đầu. Jeon Wonwoo gảy một lá rau vàng úa trong khay cơm của mình rồi nói:

"Tới ngày thi hành án, cảnh sát Kim có thể tới đó mang về ly Sunset Rum tôi uống hết một nửa hôm trước không?"

Kim Mingyu cứng ngắc nói ra mấy câu cần phải bảo vệ hiện trường nên không thể vào đó rồi quay ra. Jeon Wonwoo lại cười, hôm đó lần đầu tiên hắn ăn hết sạch khay cơm lẫn rất nhiều sỏi.

--

Ngày thứ ba trôi qua rất bình thường, chỉ là phòng giam bị cắt nước. Jeon Wonwoo trước đây chưa từng chịu khổ nhưng vẫn có thể chịu, riêng việc cắt nước làm hắn không chịu nổi. Kim Mingyu ba buổi sáng trưa tối đưa cơm vào, Jeon Wonwoo đều ở trong buồng vệ sinh nhỏ chừng mét vuông không chịu đi ra.

"Khó chịu ở đâu sao?"

"Sắp chết nên khó chịu."

Tiếng Jeon Wonwoo vang lên sắc gọn, Kim Mingyu rời đi. Cánh cửa đóng lại rồi Jeon Wonwoo mới từ trong đó bước ra. Kim Mingyu có thể nhìn thấy hắn bị đói, bị làm nhục, không sao cả. Jeon Wonwoo không muốn Mingyu thấy mình hôi hám bốc ra thứ mùi của buồng giam. Đó là giới hạn cuối cùng.

Hai giờ đêm có nước, Jeon Wonwoo bất chấp giờ giấc mà xả nước ào ào trong phòng. Tiếng nước chảy rất lâu không chịu dừng, Kim Mingyu mở cửa bước vào thì thấy Jeon Wonwoo đang kì cọ đến mức da đỏ ửng. Giằng co một hồi, Mingyu dứt khoát cầm chiếc áo phạm nhân khô ráo trên mắc trên giá trói hai tay Jeon Wonwoo lại rồi xô hắn về giường. Tất cả ngôn từ chửi bới đều bất lực trước một người còn ba ngày nữa sẽ chết, Kim Mingyu tức tối tống một nắm đấm vào tường rồi cởi áo ra ném về phía Jeon Wonwoo. Áo của hắn đã ướt hết, hắn vẫn còn để nửa thân trần.

"Mặc vào."

"..."

"Mặc vào đi."

Jeon Wonwoo nhếch mép cười, có tử tù nào lại được vinh dự mặc cảnh phục? Tội phạm mặc cảnh phục trên người, nghe mới mỉa mai làm sao. Jeon Wonwoo nhìn vào những sao cùng vạch trên đó, hắn xoay cổ tay hất chiếc áo sang bên. Kim Mingyu không chịu nổi nữa, anh bước nhanh về phía Jeon Wonwoo rồi thô bạo quàng chiếc áo của mình lên người hắn. Áo rộng quá cỡ, Jeon Wonwoo không vùng ra mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu làm Mingyu phải khựng lại.

"Bẩn."

Mấy thớ cơ trên bắp tay Mingyu co rút. Anh biết Jeon Wonwoo nói thứ gì bẩn. Không phải là hắn bẩn nên không thể mặc áo của anh, mà là cảnh phục quá bẩn để một tên tội phạm có thể khoác lên người. Hệ quy chiếu khác nhau, áo phạm nhân rất bẩn nhưng cảnh phục cũng bẩn thỉu không kém. Bên ngoài có tiếng người đi tới, Kim Mingyu kéo Jeon Wonwoo đứng dậy rồi đè ép hắn vào tường. Hai tên quản giáo đi kiểm tra bên ngoài cười cợt:

"Đ.m, Kim Mingyu, hai giờ sáng rồi vẫn còn muốn chơi?"

Cả hai đều đang không mặc áo, nhìn cảnh đó không ai có thể nghĩ gì trong sáng. Hai chóp mũi chạm vào nhau, Jeon Wonwoo không kiêng dè nhìn thẳng vào mắt Mingyu. Hắn nghiêng người tránh môi của Mingyu, môi anh trượt xuống gò má còn ẩm vì nước.

"Cảnh sát Kim, đừng đói bụng ăn quàng."

Hai tên quản giáo còn chưa vội đi, Kim Mingyu quay lưng về phía cửa để bên ngoài không thấy được Jeon Wonwoo. Cả da thịt của Kim Mingyu cũng có mùi thơm, Jeon Wonwoo nâng mi mắt lên nói khẽ:

"Hay là chơi một chút? Ngày kia đã chết rồi, không thể để người cuối cùng làm là tay quản giáo kia được."

Kim Mingyu không làm được. Hai tên quản giáo gật gà đi xa, anh nhặt cảnh phục rơi trên sàn đá lên sơ sài khoác vào người rồi lùi ra khỏi phòng. Jeon Wonwoo cười nhạt nói với theo:

"Cảnh sát Kim chê bẩn?"

Đúng ra phải là sợ bẩn, Kim Mingyu sợ mình sẽ làm Jeon Wonwoo thêm bẩn.

---

Ngày thứ hai, Kim Mingyu cầm tờ ghi chép tình hình tội phạm vào phòng nói khô khốc:

"Bữa ăn cuối cùng, muốn ăn gì?"

"Không có rượu sao?"

"Ly rượu đó không được."

Kim Mingyu đã hỏi qua tội phạm tử tù thường muốn ăn gì. Đa số đều muốn ăn một bữa thịnh soạn trước khi chết, một số ít lại muốn ăn một món liên quan đến kỉ niệm những ngày khi chưa bước vào con đường tù tội. Jeon Wonwoo đã nghĩ ra thứ muốn ăn từ lâu rồi, hắn chờ cho Kim Mingyu gần đi ra mới nói.

"Cảnh sát Kim, chuẩn bị cho tôi một chiếc bánh kem cắm hai mươi bảy cây nến."

Cuộc đời giống như trêu ngươi, ngày Jeon Wonwoo mở mắt cũng là ngày hắn nhắm mắt tạm biệt đời.

6.

Ngày cuối cùng.

Jeon Wonwoo không ngủ. Mất một ít tiền, tay quản giáo đưa vào phòng giam cho hắn một bánh xà phòng sát trùng có mùi bạc hà. Hắn tắm đến khi da khô rít, lại mặc vào chiếc áo sơ mi trắng ngày đầu đến đây. Hai tư giờ cuối cùng tử tù được quyền gặp người thân hoặc bạn bè, còn phải chỉ định người chứng kiến giây phút mình được chết. Jeon Wonwoo chỉ muốn đi một mình, hắn không muốn gặp ai cả.

Một tháng trời sống trong căn phòng chưa đến mười mét vuông, đến khi đi trên hành lang hẹp dẫn ra phòng tiêm thuốc, hắn thấy không quen. Ngang qua căn phòng đầu tiên của người tử tù hát rất hay kia, hắn liếc nhìn vào. Trong tâm trí vang lên một lời cảm ơn, dù người kia bây giờ chắc thân xác cũng đã nát hết dưới ba tấc đất.

Đem tới chiếc bánh kem cho Wonwoo không phải là Kim Mingyu. Chiếc bánh kem có màu và cả vị kem mà hắn thích, hắn quệt một ngón tay lên lớp kem mịn màng nếm thử rồi mới thắp nến lên. Căn phòng lắp gương một chiều, Jeon Wonwoo nhìn chỉ thấy mình trong gương nhưng biết có người ở bên ngoài đang nhìn hắn. Một tháng mới nhìn lại bản thân mình, nước da tái nhợt mai mái vì ở trong bóng tối lâu ngày, tóc hắn dài hẳn ra cũng không biết làm sao để cắt. Đoán được người đứng ngoài đó gồm có những ai, Jeon Wonwoo cười cười thổi nến. Hắn dùng dao cắt ra hai phần bánh nhỏ, một phần đặt trước mặt mình, phần còn lại Jeon Wonwoo hướng về phía tấm kính.

"Chúc mừng hai mươi sáu tuổi."

Sinh nhật năm ngoái vẫn còn anh em bạn bè, năm nay lại được tổ chức trang trọng như thế này. Jeon Wonwoo nhoẻn cười thêm một lần nữa khi ăn miếng bánh đầu tiên.

"Ngon lắm, cảm ơn."

Hai mươi bảy tuổi rồi. Giây phút đầu tiên của năm hai mươi bảy tuổi cũng là giây phút hắn mãi mãi hai mươi bảy tuổi. Jeon Wonwoo ăn hết phần bánh đó, hắn được dẫn vào phòng hành quyết. Không giống căn phòng lúc nãy, phòng hành quyết lắp kính hai chiều. Người chỉ định chứng kiến được đưa vào đó để làm nhân chứng cho chuyến đi cuối cùng của Jeon Wonwoo, hắn thong thả ngồi lên chiếc giường duy nhất trong căn phòng sơn xanh. Một người đeo khẩu trang dẫn đầu tốp nhân viên tới bên Jeon Wonwoo dịu giọng nói:

"Muốn nói lời cuối nào không?"

Jeon Wonwoo nhìn nhân chứng đứng bên ngoài tấm kính rồi cất tiếng nói vui vẻ:

"Cảnh sát Kim, đã được thăng chức chưa? Cảm ơn vì đến dự sinh nhật tôi nhé, chúc mừng trước cho sinh nhật tám mươi hai tuổi của cậu."

Nói xong, Jeon Wonwoo nằm xuống giường.

Cuộc đời như một cái chớp mắt, khi hai mí mắt chạm nhau không rời ra nữa cũng là lúc con đường cuối cùng dừng lại. Kim Mingyu ở ngoài tấm kính trân trân nhìn thân thể gầy yếu của Jeon Wonwoo giãy lên một lần rồi im hẳn. Không chờ đến ba mươi phút để tuyên bố tử vong, anh kí vào giấy xác nhận chứng kiến tử hình. Đi vào căn phòng cuối cùng Jeon Wonwoo ở lại, Kim Mingyu cầm theo phần bánh kem hắn vừa cắt ra mời mình. Một người đồng nghiệp đi ra tháo khẩu trang vỗ vai Mingyu nhẹ nhõm nói:

"Cuối cùng cũng xong rồi. Lễ biểu dương và trao quyết định thăng cấp là hai ngày nữa đúng không? "

Kim Mingyu gật đầu. Anh đi tới một góc tường ngồi sụp xuống, dùng tay trần bốc lên phần bánh kem vuông vức rồi chậm rãi ăn. Cốt bánh không quá ngọt, bên trên phủ một lớp mứt chanh dây chua nhẹ. Jeon Wonwoo rất thích vị chanh dây, cũng chỉ thích bánh của tiệm này. Ngón tay dính đầy kem trắng, Mingyu thong thả liếm hết rồi mới tiếp tục đi về cục.

Một câu sinh nhật vui vẻ cũng không thể nói, Jeon Wonwoo bây giờ không biết đang ở đâu.

--

8.

Những sao và vạch trên vai áo của bọn họ đều được góp nhặt từ chiến công, nói chính xác thì là góp nhặt trên thân xác tội phạm. Có ngôi sao rất nặng, nặng đến nỗi Kim Mingyu không thể đeo nổi trên vai mình.

Hai ngày sau khi tên tội phạm đứng đầu đường dây buôn ma túy bị hành quyết, Kim Mingyu đứng dưới cờ nhận quyết định thăng cấp. Cảnh sát trưởng đã gần về hưu nhưng lòng bàn tay mềm nhũn đỏ hồng tháo cấp hiệu trên vai anh để đeo vào một đôi cấp hiệu khác. Thêm một ngôi sao nữa vì chuyên án vừa kết thúc, cả tổ trọng án chỉ một mình Kim Mingyu trực tiếp nhận vinh dự này.

Lễ biểu dương làm rất rình rang, phóng viên cũng đến viết bài. Ở sau lưng Mingyu là hai khung ảnh đính đầy hoa trắng, hai người đồng đội đang ở đó cười với anh bằng nụ cười đờ đẫn vô hồn. Cảnh sát trưởng đọc bài tuyên dương, bên dưới mọi người chuyền tay nhau những bài báo về chiến công của tổ trọng án trong vụ án triệt phá đường dây buôn ma túy gần đây.

"Bằng thủ đoạn tinh vi, tội phạm hết lần này đến lần khác lọt lưới. Chuyên án lần này được hoàn thành công lớn là nhờ ba cảnh sát ở đây", cảnh sát trưởng đưa tay hướng về Kim Mingyu và hai tấm ảnh ở sau, "cả ba người đã giả danh thành công trà trộn vào đường dây tội phạm để tìm hiểu đường đi nước bước của chúng. Cảnh sát Kim là người cung cấp nhiều thông tin nhất, cũng chính đồng chí là người đã bắt gọn tên tội phạm đứng đầu."

Âm thanh ong ong trong đầu, Kim Mingyu mỉm cười với đồng đội.

Lần đầu tiên gặp Jeon Wonwoo, Kim Mingyu không thể rời mắt khỏi cổ tay của hắn. Cổ tay nọ gầy gò trắng ngần, chiếc còng sáng loáng chắc hẳn đã còng từ rất lâu.

Đó là lần đầu tiên cảnh sát Kim Mingyu gặp tội phạm Jeon Wonwoo. Còn có một lần đầu tiên khác, là lần đầu tiên tội phạm Kim Mingyu gặp một người pha chế ở quán bar trên bến cảng. Hắn nhìn Mingyu từ lúc anh vừa bước chân vào cánh cửa. Không hỏi Mingyu uống gì, hắn bắc chiếc thang gỗ đứng lên góc cao nhất lấy xuống một chai rượu xỉn màu.

"Uống một ly chứ?"

Jeon Wonwoo rót thứ chất lỏng gay mũi đó vào ly, Mingyu chỉ uống hết một nửa. Hắn chống tay lên quầy nhìn Kim Mingyu uống, trên môi nở ra một nụ cười. Mingyu đi vào trình diện, lát sau trở ra với một vết cắt dài trên cổ tay cùng cảm giác buồn nôn. Dù đã được Park Taehwan kể trước về thứ nghi thức gia nhập băng đảng đó, anh vẫn không khỏi thấy kinh tởm khi hàng chục con đỉa lúc nhúc trong tủ kính cuộn lên đớp lấy máu mình. Không ai nhìn đến Mingyu, anh tới bên quầy cầm ly rượu mình uống dở lên nốc cạn.

Jeon Wonwoo dùng khăn lau chiếc bàn đã sạch bong, hắn khẽ vẫy tay.

"Vào đây."

Không biết Jeon Wonwoo định làm gì, Mingyu vẫn đi vòng ra sau quầy gỗ đẩy cửa vào. Quầy pha chế sạch sẽ chỉ có rượu, Jeon Wonwoo cởi cả áo Mingyu ra dù vết cắt nằm ở cánh tay. Mingyu để yên cho hắn nhìn vết thương của mình rồi giật mạnh tay khi Jeon Wonwoo đổ hết một chai rượu lên đó. Mùi cồn cùng mùi tanh của máu bốc lên đầy trong không khí, Jeon Wonwoo rút đâu đó ra một miếng gạc buộc quanh tay Mingyu rồi kéo áo lại cho anh. Hắn cười, nụ cười rạng rỡ đến mức Mingyu thấy không hợp với nơi này chút nào. Mấy ngón tay vừa cài nút áo vừa lướt nhẹ trên da, Jeon Wonwoo nói đơn giản:

"Chào mừng. tôi là Jeon Wonwoo."

Kim Mingyu lùi trở ra, lúc chuẩn bị đi lên mấy bậc thang dẫn ra cửa, anh đột ngột quay lại bên quầy. Jeon Wonwoo đứng dậy thong thả lau tay, Mingyu nhìn chăm vào mấy ngón tay trắng muốt đó rồi khẽ hỏi:

"Ai tới đây anh cũng chào mừng như thế?"

Jeon Wonwoo mỉm cười. Hắn với lấy chai rượu vừa rót cho Mingyu đổ đầy vào chiếc ly anh vừa uống, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Ly rượu vừa nuốt xuống, gò má Jeon Wonwoo ngay lập tức hồng lên. Hắn lật úp ly rượu rồi lơ đãng nói:

"Cậu đoán thử xem?"

Chàng trai pha chế chỉ mặc áo sơ mi trắng ở trong quán bar hỗn tạp bước vào đời Kim Mingyu như thế, mà kẻ đứng đầu đường dây tội phạm cũng bước vào đời Kim Mingyu như thế.

--

Buổi lễ tuyên dương kết thúc bằng một bữa tiệc rất linh đình. Cảnh sát trưởng dẫn Kim Mingyu đi một vòng, tới bàn nào cũng vui vẻ uống mừng. Thành tích là của cấp dưới, cũng là của con trai ông, đương nhiên phải tự hào đi giới thiệu cho tất cả mọi người. Mingyu bị dắt đi vòng vòng như một con rối, tới bàn tiệc có phóng viên lẫn với đồng đội ông mới buông tha cho Mingyu. Lúc trước chỉ nói về thành tích còn dễ nghe, đến khi Kim Mingyu ngồi xuống bàn chưa kịp với tay lấy thêm một viên đá, cậu phóng viên ngồi đối diện đã vui miệng hỏi:

"Có phải đẹp trai mới được vào đội đặc nhiệm làm không? Tôi nghe nói làm cảnh sát chìm trong một vài trường hợp cũng cần nhan sắc."

Mingyu cười nhạt.

"Có gì thì nói thẳng ra."

"Có người nói thủ đoạn moi tin tức lần này..."

"À, chuyện tôi lấy được rất nhiều tin tức giá trị là vì ở bên cạnh Jeon Wonwoo với danh nghĩa yêu đương đúng không?"

Vài người đồng nghiệp cười theo Mingyu, tiếng bàn luận nhấn chìm cả nhân vật chính.

"Dù sao Jeon Wonwoo rất đẹp mã, ở cạnh hắn cũng không có thiệt hại."

"Mingyu của chúng ta cũng rất đẹp, có như thế Jeon Wonwoo mới mất cảnh giác đưa ra hết tất cả chứng cứ phản lại hắn chỉ trong vòng một năm. Chuyên án của chúng ta bắt đầu từ ba năm trước đúng không? Park Taehwan ở lâu như vậy, cuối cùng cũng ra đi mà không nhận được gì.."

"Cờ đến tay ai người đó phất thôi. Mà nói đi cũng phải nói lại, Mingyu, cậu có chút ý nghĩ nào khác thường với Jeon Wonwoo không?"

"Mẹ nó cậu bị điên rồi đúng không? Cảnh sát có đời nào lại đi yêu tội phạm? Thế giới quan vốn đã khác nhau rồi."

Có người vỗ vai Mingyu, anh ho nhẹ một tiếng vì sặc nước.

"Nói chỉ để trong cục của chúng ta biết. Sau này nếu như Mingyu có người yêu rồi có gia đình, tuyệt đối không thể để mấy chuyện đáng xấu hổ này lọt ra ngoài."

"Hi sinh thân mình làm nhiệm vụ có gì đáng xấu hổ?"

"Có nhiều cách hi sinh, vẫn có cách hi sinh đáng xấu hổ. Chung đụng với một tên tội phạm lại còn là đàn ông, không thấy xấu hổ hay sao?"

"Dù sao thì cũng đã nhìn hắn chết rồi, có lẽ Jeon Wonwoo là đồ ngốc nên yêu Mingyu thật. Hắn còn chỉ định cậu ấy làm người chứng kiến thi hành án. Tiếc là bây giờ xử tử bằng thuốc độc chứ không phải bằng súng nữa, nếu không thì Mingyu có cơ hội xử đẹp rồi."

Vẫn là người phóng viên khơi chuyện dè dặt hỏi:

"Tôi nghe nói... Jeon Wonwoo thích hoa linh lan đúng không?"

"Đúng rồi, trước cửa bar của hắn còn treo một nhánh hoa."

"Tội phạm cứ ngỡ mình thanh cao thì chúng ta đã gặp nhiều, nhưng mọi người biết gì không? Quán bar ở tầng hầm, cửa hàng hoa bên trên cũng là của hắn. Mở cửa hàng hoa ở bên trên nơi giao dịch hàng cấm lại còn ở bến cảng vắng người, không biết nên cười hay nên phục hắn."

"Không phải."

Mingyu nói một câu khô khốc, cả bàn tiệc ồn ào dừng lại hướng mắt về anh.

"Wonwoo không phải thích linh lan. Hắn thích hoa màu trắng."

Bất cứ thứ hoa gì màu trắng Jeon Wonwoo đều thích. Cửa hàng hoa bên trên quán bar cũng chỉ tuyền một màu hoa trắng. Mingyu ngồi giữa một rừng cảnh phục, đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh Jeon Wonwoo ban ngày thảnh thơi nằm ngủ dưới gốc tường vi nở hoa trắng như những cục bông. Đồng đội lại hùa nhau sỉ vả sở thích bình thường của một con người bất thường, Mingyu đứng dậy máy móc chào rồi bỏ đi ra cửa. Nhân vật chính không còn, tiệc tùng vẫn được tiếp tục.

Nhân vật chính không còn, một nhân vật chính khác vẫn phải sống trên đời.

9.

Đêm đó Kim Mingyu lái xe ra cầu cảng. Trên tay anh nắm chặt chiếc cấp hiệu vừa được phát, mấy ngôi sao đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Trăng rằm trên trời và cả trên mặt nước, Mingyu đứng lâu chỉ để nghe tiếng láp nháp của nước dồn về phía thành cầu.

"Jeon Wonwoo, nếu không là quán bar này thì anh sẽ ở đâu?"

"Là đang hỏi ước mơ đúng không? Muốn có một cửa hàng hoa nhỏ, nuôi một người một chó một mèo."

Sau này kết thúc chuyên án sẽ đi tìm hắn, Mingyu đã nghĩ thế vào đêm Jeon Wonwoo nằm dài trên cầu cảng nhìn trăng rồi nói muốn có một cửa hàng hoa. Đó là khi Mingyu chưa biết rằng kết thúc chuyên án là lúc một trong hai người phải chết, chưa biết chàng trai đứng ở quầy pha chế vui vẻ chơi đùa mỗi ngày lại là người đứng đầu đường dây tội phạm bọn họ tìm kiếm ròng rã hai năm trời.

Mingyu vứt chiếc cấp hiệu xuống nước. Miếng cấp hiệu đính sao chao qua về rồi lặn dần, ánh trăng chiếu xuống chỉ kịp làm cho ngôi sao trên đó ánh lên một lần rồi tắt. Jeon Wonwoo một tiếng "cảnh sát Kim", hai tiếng "cảnh sát Kim" là ai Mingyu không hề biết, anh chỉ biết đến Jeon Wonwoo mỗi ngày mỗi đêm luôn gọi "Mingyu", " Gyu à" bằng thứ âm thanh trong trẻo giữa quán bar đục ngầu nhốn nháo. Tiếng gọi "Mingyu" cuối cùng là một câu hỏi, Jeon Wonwoo lúc đó vừa rót ly Sunset Rum ra uống hết một nửa rồi đặt trước mặt anh, hai người uống chung ly rượu tám mươi độ cồn là thủ tục từ rất lâu rồi. Mingyu xoay ly rượu hồi lâu mà không uống, đồng hồ nhích dần đến giờ đã định rồi cảnh sát ập vào bắt gọn đám người đang kiểm tra hàng. Mingyu đặt tay vào khẩu súng bên hông mình, Jeon Wonwoo chỉ kịp thốt lên "Mingyu?" đã bị đè xuống quầy bar. Từ đó cho đến ngày sinh nhật cuối cùng, Kim Mingyu nhớ đến phát điên một từ 'Mingyu' bật ra từ môi hắn, nhưng chỉ nghe thấy Jeon Wonwoo gọi "cảnh sát Kim" trơn tru không vấp váp lần nào.

Từ khi biết Jeon Wonwoo là tội phạm, Kim Mingyu dần dần hiểu được rằng nếu chuyên án kết thúc tốt đẹp thì vinh quang hắn đem lại cho anh đủ để dùng một đời, còn đau đớn sinh ra cũng đủ để đi cùng vinh quang đó. Tự tay còng người mình yêu lại, đem hắn đi thẩm vấn rồi nhìn hắn lụi cả điếu thuốc đỏ rực vào lòng bàn tay chưa từng phải chịu thương tích nào. Tự mình lựa chọn phòng giam cho hắn, để rồi chính trong phòng giam đó hắn bị một tên tội phạm khác làm nhục, người cuối cùng chạm vào cơ thể hắn không chắc có thể gọi là con người. Hắn cao ngạo sạch sẽ đến mức nào Mingyu thừa biết, chỉ trong một tháng đã trở thành cắm cúi ăn mấy mẩu bánh bao như ăn một thứ cao lương mĩ vị, trốn biệt trong buồng vệ sinh chỉ vì không muốn anh ngửi thấy thứ mùi đặc trưng của tù nhân trên cơ thể mình. Rồi đến những giây phút cuối cùng vẫn bình tĩnh chỉ định anh làm nhân chứng của buổi tử hình, hỏi anh một câu như cắt nát cả lòng, hắn hỏi anh khi nào thì thăng chức. Thăng chức trên thân xác hắn, trên tình yêu của hắn, ngôi sao trên vai vì thế mà nặng đến không thể nhấc lên.

Mặt trăng đã lùi dần về phía bên kia bầu trời, Kim Mingyu lái xe về quán bar. Quán bar đã được niêm phong kín bằng mấy sợi dây hiện trường vàng chóe, Kim Mingyu lách vào bên trong. Mọi thứ tan hoang, dấu máu trên sàn vương vãi, Kim Mingyu kéo môi thành một nụ cười rồi tới bên chiếc ghế chân cao đặt ở quầy bar ngồi xuống. Ly rượu ngày đó đã bay hơi gần hết, anh tự rót cho mình một ly. Sunset Rum là một trong những loại rượu mạnh nhất, một ly đầy là đủ để say. Kim Mingyu nâng ly rượu lên quầy bar rỗng không rồi vươn tay cầm lấy chiếc khăn lau bàn mà cách đây một tháng Jeon Wonwoo vẫn vẩn vơ di chuyển qua về trong khi chống cằm nhìn anh cười vui vẻ.

Jeon Wonwoo, chúc mừng sinh nhật, cũng mừng ba ngày của anh.

Kim Mingyu uống một hơi cạn ly rượu rồi bắt đầu cười không kiểm soát được. Những năm về sau biết đi đâu để mừng sinh nhật hắn bây giờ? Sau ngày xử tử đã có người tới nhận Jeon Wonwoo đi, không bao giờ Kim Mingyu có thể tìm được hắn giữa một rừng bia mộ mà tặng cho hắn dù chỉ một nhành linh lan trắng. Di nguyện cuối cùng của Jeon Wonwoo viết rằng phải giữ bí mật nơi hắn nằm nghỉ và không được lấy gì làm dấu hiệu. Jeon Wonwoo rồi cũng như bao nhiêu tử tù khác mà Mingyu đã gặp qua, cuối cùng vẫn chỉ có thể gặp lại trong hồ sơ tội phạm và trong mơ.

Kim Mingyu gục đầu trên quầy bar bằng gỗ đã cũ màu cho đến khi một tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ chiếu lên gáy anh. Ánh nắng ấm áp như bàn tay ai đó chạm vào, Mingyu vội vã ngẩng đầu lên nhìn quanh. Quán bar vẫn tan hoang, người yêu đã mất, con đường đi tiếp của anh chắc chắn sẽ như Jeon Wonwoo đã nhắc đi nhắc lại một tháng qua. Sẽ chỉ có một cảnh sát Kim Mingyu, trong thời gian ngắn ngủi còn lại của sinh mệnh, sẽ không bao giờ Kim Mingyu còn nghe được một tiếng gọi tên dịu dàng vang lên giữa lòng thế giới.

--

Kim Mingyu là một cảnh sát đặc nhiệm, anh được luật pháp trao cho quyền giết người.

Jeon Wonwoo là một tội phạm, hắn được cuộc đời trao cho quyền giết Kim Mingyu.

---

Hết.

"...

Dẫu em không thể ở lại với anh

Mình chẳng cùng với nhau đi hết quãng đường

Ôm ấp hi vọng một ngày ngát xanh

Tháng năm thăng trầm dòng đời ngả nghiêng

Mình tự rời bỏ nhau,

say đến điên dại,

say hết kiếp người,

say cho cháy lòng. "


hôm trước t có xem một vid tiktok có plot cảnh sát Kim x tội phạm Jeon, cho dù chỉ là 1 vid ngắn nhưng lại khiến tớ nhớ đến fic này, t là một đứa siêu ghét se nhưng fic này lại khiến tớ đọc đi đọc lại, cũng khiến t ám ảnh mỗi khi nghe bài Túy Âm, nên t cũng muốn cho mọi người suy như tớ =)))) chúc mọi người một ngày vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro