ii, sự kết nối bí ẩn.
wonwoo đứng yên, lòng anh dâng trào những cảm xúc mà anh chẳng thể lý giải. bước chân tiến vào lâu đài này không phải là ngẫu nhiên, nhưng gặp mingyu - linh hồn thứ 13 - lại khiến anh cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác. anh không sợ hãi, nhưng một phần trong anh lại cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc, như thể đây là nơi anh đã từng đến, ở một kiếp sống khác chẳng hạn, một thời gian rất xa xôi.
mingyu ngồi đó, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt sáng như hai ngôi sao trong màn đêm. mái tóc đen dài của cậu bay nhẹ trong làn gió, hòa lẫn với không khí lạnh lẽo trong lâu đài. ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn dầu trên tay wonwoo chỉ đủ chiếu sáng một phần bóng tối bên trong căn phòng, tạo nên không gian huyền bí, u tối.
wonwoo nhìn mingyu, lòng nặng trĩu:
“tôi… tôi đến để tìm hiểu về cậu, về lời nguyền này. tôi muốn biết sự thật.” anh nói, giọng khàn đặc, như thể không đủ mạnh mẽ để truyền tải hết nỗi tò mò và lo lắng trong lòng.
mingyu không đáp ngay lập tức. cậu chỉ nhìn wonwoo một cách thấu hiểu, như thể dsã biết rõ về những câu hỏi trong lòng anh. mà cũng phải thôi, bởi từ lâu, mingyu đã quen với việc có người đến đây để tìm kiếm câu trả lời cho những bí ẩn trong lâu đài này. tuy nhiên, ánh mắt cậu vẫn lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào.
cuối cùng, mingyu cất lời, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đựng đầy ẩn ý:
“vậy anh đã biết gì về tôi chưa? chắc hẳn anh đã nghe nhiều câu chuyện về linh hồn trong lâu đài này và 12 người trước từng bước chân vào đây rồi nhỉ?”
wonwoo lắc đầu, dù anh đã tìm hiểu không ít về những truyền thuyết xung quanh lâu đài nhưng những điều cậu nói vẫn khiến anh cảm thấy có một khoảng cách lớn giữa sự thật và những gì mình biết.
“tôi có biết, nhưng chưa đủ.”
wonwoo trả lời, giọng có chút thất vọng
“mọi người nói rằng chỉ cần tìm ra danh tính của cậu là sẽ được ban tặng một điều ước. nhưng điều gì đã khiến cậu phải chịu đựng lời nguyền này suốt bao thế kỷ? tại sao lại là cậu?”
mingyu không trả lời ngay, cậu đứng dậy, từng bước chân nhẹ nhàng lướt qua wonwoo và hướng về phía cửa sổ.
“điều ước” cậu lẩm bẩm
“đó là cái giá quá đắt để trả”
cậu quay lại, ánh mắt chứa đầy nỗi u sầu
“anh có biết rằng người đầu tiên phá vỡ lời nguyền này sẽ phải đối mặt với sự thật đau đớn về quá khứ của mình không?”
wonwoo cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. anh không thể hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của mingyu, nhưng có một điều anh biết chắc chắn: cậu đang giấu giếm một điều gì đó.
“quá khứ của cậu?” wonwoo hỏi, đôi mắt anh dán chặt vào mingyu
“cậu là ai trước khi trở thành linh hồn trong lâu đài này?”
mingyu im lặng, ánh mắt như chìm vào quá khứ xa xôi.
“tôi là hoàng tử của lâu đài này” cậu thì thầm, giọng nói trở nên trầm buồn
“nhưng tôi đã mất hết mọi thứ trong một đêm.”
wonwoo không biết phải nói gì. hoàng tử? một linh hồn hoàng gia bị mắc kẹt trong một lời nguyền kéo dài suốt 1300 năm? điều này thật sự khiến anh cảm thấy như đang bước vào một câu chuyện cổ tích, nhưng lại đầy bi kịch và mờ ám.
“nhưng cậu… không phải là một linh hồn bình thường, đúng không?” wonwoo hỏi, không thể giấu được sự tò mò.
mingyu mỉm cười nhẹ, một nụ cười lạ lùng mà wonwoo không thể đoán được cảm xúc đằng sau.
“không” mingyu nói
“tôi không phải là linh hồn bình thường. tôi là thứ gì đó… khác biệt”
anh chợt nhận ra, có một điều gì đó mà mình chưa biết về sự tồn tại của mingyu, một bí mật mà có thể sẽ thay đổi tất cả những gì anh từng biết về thế giới này.
từ lúc ấy, mỗi cuộc gặp gỡ với mingyu không còn chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường nữa. mỗi lần tiếp xúc, wonwoo đều cảm thấy như một lớp màn bí ẩn đang dần được vén lên, nhưng rồi lại nhanh chóng che phủ, như thể có một sức mạnh vô hình ngăn cản anh khám phá sự thật.
ngày hôm sau, wonwoo dành thời gian nghiên cứu từng ngóc ngách trong lâu đài. anh không thể rời mắt khỏi những bức tranh vẽ cũ kỹ, những bức thư chưa bao giờ được gửi đi và những căn phòng kín có vẻ đã bị lãng quên từ lâu. mỗi dấu vết anh tìm thấy đều dẫn anh vào một ngõ cụt mới, nhưng anh không bỏ cuộc. vì anh biết rằng nếu không giải được bí ẩn này, anh sẽ không thể hiểu rõ về mingyu, và quan trọng hơn, không thể phá bỏ được lời nguyền.
một buổi tối, khi đi qua hành lang tối om, wonwoo vô tình phát hiện ra một cánh cửa kín, ẩn sau một lớp bụi dày. đó là một căn phòng nhỏ, không có gì đặc biệt ngoài một chiếc bàn cổ và một cuốn sách cũ nằm trên đó. anh mở cuốn sách ra, và trong những trang giấy vàng úa, một câu chuyện kỳ lạ hiện lên, về một hoàng tử bị phản bội trong đêm tối.
wonwoo đọc đi đọc lại đoạn văn đó, cảm giác như có một mối liên hệ kỳ lạ. những từ ngữ này không chỉ là mô tả về một người đã chết, mà là lời giải thích cho một bi kịch không thể quên. anh ngừng lại một lát, cảm nhận được sự hiện diện của mingyu ở đâu đó trong không gian, như thể linh hồn của cậu đang theo dõi mỗi bước đi của anh.
“anh đã biết chưa?” một giọng nói vang lên phía sau anh.
anh quay lại, tim đập mạnh.
mingyu đứng đó, giữa bóng tối, ánh mắt sáng rực như những ngọn lửa trong đêm.
“anh đã tìm thấy điều gì trong cuốn sách đó chưa?”
“đó là câu chuyện về hoàng tử… về cậu đúng không?” wonwoo hỏi, cảm giác như mọi thứ trong đầu anh đột ngột sáng tỏ.
mingyu không trả lời ngay, cậu chỉ đứng đó, ánh mắt đầy nỗi buồn và những ký ức sâu thẳm. cuối cùng, cậu nói:
“đúng vậy, nhưng câu chuyện này không kết thúc như anh nghĩ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro