Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Thời gian lái xe trung bình để trở về căn hộ của họ từ địa điểm hiện tại đáng lẽ ra phải mất ít nhất hai mươi phút, nhưng Mingyu bằng cách nào đó chỉ mất đúng vỏn vẹn mười hai phút. Một lần nữa, cậu lựa chọn bỏ qua thang máy và sử dụng cầu thang bộ, bước hai bậc một lần, chạy thẳng lên tầng năm từ bãi đậu xe. Những suy nghĩ về Wonwoo gần như chiếm trọn tâm trí cậu, những thứ cậu cần phải đem theo, làm thế nào để quay lại nơi anh đang ở nhanh nhất có thể, anh đang cảm thấy thế nào rồi, và ti tỉ những thứ khác đại loại vậy... Nhưng khi cậu rẽ qua góc hành lang căn hộ của họ, sự chú ý của cậu đột ngột chuyển hướng. Mingyu khựng lại vì ngạc nhiên, bụng cậu hơi chùng xuống.

Có một người đang ngồi chòm hỏm trên sàn cạnh cửa ra vào, phía sau lưng đeo một chiếc túi tập thể dục dây rút, được kẹp giữa lưng dưới và bức tường phía sau, là Soonyoung. Đầu anh gục xuống, đang chăm chú nhìn điện thoại.

Chết tiệt.

Lúc đó Mingyu mới nhớ ra rằng cậu đã lên kế hoạch cùng đến phòng tập thể dục với Soonyoung vào sáng hôm nay. Một cuộc hẹn lúc 10 giờ sáng cho một ngày tập chân. Kiểm tra lại điện thoại, đã trễ hơn một phần tư thời gian, cậu đồng thời đã bỏ lỡ ba cuộc gọi và sáu tin nhắn từ người anh đang cắm trại trước hành lang nhà mình.

Nhưng Mingyu không có thời gian để do dự, trốn tránh hay nghĩ ra một kế hoạch thay thế nào khác vì Wonwoo đang đợi cậu và cậu cần phải lao vào và rời đi khỏi căn hộ của mình càng nhanh càng tốt. Cậu cần phải quay lại với Wonwoo. Vì vậy, cậu cần phải hành động và giải thích với Soonyoung ngay lập tức.

Mingyu đi được một nửa hành lang thì Soonyoung nhìn lên, cằm ngửa ra sau, lông mày nhíu lại. Mingyu thấy anh hít lấy hít để không khí xung quanh, mũi anh nhăn lại. Sau đó, anh quay đầu nhìn chằm chằm về phía Mingyu, miệng há hốc khi ánh mắt họ chạm nhau.

"Chết tiệt, Mingyu-yah!" Anh hét lên, bật dậy như thể chân anh có gắn lò xo. "Em có mùi giống như là..."

"Omega," Mingyu vội vàng kết thúc câu nói dở dang của anh, cầu nguyện với tất cả các vị thần linh rằng Soonyoung sẽ bất chấp mọi điều khó tin trên đời và cứ thế bỏ qua cho cậu. Soonyoung không ngốc, anh chắc chắn là biết rõ mọi chuyện.

Mingyu nhanh chóng bấm mật mã và đẩy cửa mở ra-cố gắng lẻn vào nhà theo một cách không mấy dễ nhìn-nhưng Soonyoung vẫn đi theo cậu, bám sát gót và gần như thở mạnh vào gáy Mingyu.

"Nhưng không phải là bất kỳ Omega nào khác..." Anh chế giễu, giọng nói mang đậm ý cười ranh mãnh.

Mẹ kiếp.

"Đừng nói ra," Mingyu nài nỉ cảnh báo. Cậu bước thẳng vào phòng ngủ, quỳ xuống để kéo một chiếc vali khổng lồ có bánh xe ra khỏi gầm giường. Đó là một chiếc vali lớn, lòe loẹt, mui cứng, cậu được một thương hiệu xa xỉ đắt tiền gửi tặng sau tuần lễ thời trang mùa trước. Mingyu nhanh chóng lật chốt và mở nó ra. Bắt đầu chạy quanh phòng lấy đồ đạc ném vào trong.

Qua đáy mắt, cậu nhận thấy nụ cười tinh nghịch của Soonyoung dần chuyển sang vẻ lo lắng. Anh nhíu mày khi nhìn thấy Mingyu lần lượt ném khăn mặt, kem dưỡng da và đủ loại quần áo đủ cho hai tuần vào chiếc vali đang mở.

"Ừm, mọi chuyện ổn chứ?"

Mingyu dừng lại một chút, đứng yên giữa phòng để cân nhắc kế hoạch cho hành động tiếp theo. Cậu có nên vào phòng riêng của Wonwoo không? Mang theo một ít quần áo thoải mái của anh? Không hiểu sao, điều đó làm cậu cảm giác có chút hơi xâm phạm. Wonwoo sẽ không phiền hà gì nếu Mingyu vào phòng anh mà không xin phép trước, nhưng cảm giác mọi thứ về tình huống hiện nay đều rất không bình thường.

Khi Mingyu đang đấu tranh trong thầm lặng, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Soonyoung đang thiêu đốt mình.

"Không. Không, không ổn chút nào đâu," Cậu trả lời. "Mọi thứ đều tệ hại. Thực sự rất tệ."

"Trời ơi." Soonyoung đưa tay lên đập mạnh vào trán mình. Anh lại hít hà không khí một cách hơi cố ý, như thể để xác nhận lại nghi ngờ của chính mình, rồi lại thở hổn hển một cách đầy kịch tính. "Em đã làm Wonwoo có thai phải không! Và giờ thì hai người đang lên kế hoạch cùng nhau bỏ trốn! Có phải đó là những gì đang xảy ra lúc này không?"

"Chúa ơi, Soonyoung," Mingyu quát lên, cậu giật mạnh ngăn kéo trên cùng của chiếc tủ đầu giường. Các vật dụng bên trong bởi vì tác động mạnh mà loảng xoảng va đập vào nhau, hộp bao cao su và lọ gel bôi trơn mà cậu định bụng lấy ra nằm lẫn lộn giữa cuốn nhật ký và những đồ dùng lặt vặt khác, mấy lọ chiết nhỏ đựng dầu thơm, một tá kẹo bạc hà trắng và đỏ đóng gói bắt mắt, một dây đeo cổ cho nghệ sĩ từ một buổi trao giải nào đó, một chiếc mặt nạ mắt mà Wonwoo đã mua cho cậu sau một chặng lưu diễn nào đó ở Mỹ, khi chứng lệch múi giờ đã hoàn toàn đảo lộn lịch trình giấc ngủ của cậu. Tim Mingyu đập thình thịch trong lồng ngực khi nhìn thấy những thứ mình muốn lấy, cậu đóng sầm ngăn kéo lại. Cậu không thể cứ thế mà vơ lấy lọ bôi trơn và hộp bao cao su một cách lộ liễu rồi ném vào vali ngay lúc này được. Nhất là khi Soonyoung đang nhìn cậu như một con diều hâu ngoài ngưỡng cửa, cùng với một trí tưởng tượng đang bay đi rất xa. Hoang dại, nhưng cũng lại quá gần với sự thật để cậu có thể cư xử thoải mái.

Soonyoung đã tỏ ra quá mức tử tế để cậu có thể buông lời khiển trách, anh bước sang một bên khi Mingyu kéo chiếc vali ra khỏi phòng ngủ và tiến vào bếp. Anh im lặng nhìn Mingyu lục tung các ngăn tủ, ném từng gói mì ramyeon và những túi đồ ăn nhẹ đã mở hoặc còn đang dùng dở vào chung với đống đồ đã chiếm hết ngăn bên trong của hành lý. Cậu lục tung tủ đựng thức ăn, với lấy những hộp cá ngừ và cả những hộp cơm đóng sẵn cho hết vào vali.

Một Soonyoung im lặng thậm chí còn đáng sợ hơn cả một Soonyoung cứ luôn miệng phun ra những lời suy đoán, và Mingyu biết rằng mặc dù anh đang không nói gì ngay lúc này, nhưng có lẽ chỉ còn cách vài giây nữa thôi, anh có thể sẽ gõ từng chi tiết về những gì mình đang chứng kiến ​​vào nhóm chat chung bao gồm tất cả các thành viên. Mingyu cần phải xoa dịu tình hình. Đảm bảo là anh sẽ giúp cậu giữ lấy bí mật này. Tuy nhiên, sau hành vi của cậu tại tòa nhà H, Mingyu khá chắc chắn rằng bí mật này rồi cũng sẽ chẳng kéo dài được bao lâu. Thật kỳ lạ khi cậu vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ Seungcheol.

"Nghe này," Mingyu nói, càu nhàu khom người xuống để lấy một thùng nước đóng chai từ kệ dưới cùng của tủ đựng thức ăn. Cậu biết mình phải cho Soonyoung một thông tin giá trị gì đó. Phải nhấn mạnh với anh về mức độ nghiêm trọng của tình hình trong khi vẫn giữ mọi thứ ở mức mơ hồ. Nếu không phải vì lợi ích của chính cậu, thì cũng là vì Wonwoo. Điều đó hẳn là sẽ dễ dàng hơn. Rốt cuộc thì tất cả bọn họ đều sẽ mềm lòng khi đứng trước Wonwoo mà thôi. "Wonwoo..."

Mingyu há hốc mồm, không biết nên diễn đạt thế nào cho đúng, nhưng tay vẫn chuyển động, cố nhét nhiều nước uống đóng chai vào những khoảng trống còn lại trong vali nhất có thể.

"Có lịch trình chụp ảnh, không phải sao?" Soonyoung hỏi.

Nếu đúng theo những gì lịch trình của họ ghi, thì là như vậy. Phần lịch trình này hiển thị trên phần Google Calendar của cả nhóm vào khoảng năm ngày trước và ngay hôm sau, Wonwoo đã đi mất.

Mingyu đứng dậy và nhìn Soonyoung với vẻ bực bội. Soonyoung đáp lại bằng một cái nhún vai ngượng ngùng, đảo mắt.

"Cậu ấy không hề đi chụp ảnh."

"Không. Chẳng có buổi chụp ảnh nào cả."

"Ừm... Ý anh là. Ừm. Nhưng mà... Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc em phải thu dọn đồ đạc như thể em sắp bỏ trốn khỏi thành phố này thế? Em có nhớ là chúng ta có buổi tập vũ đạo vào tối nay lúc bảy giờ rưỡi không."

Chết tiệt. Cậu quên béng mất cả chuyện đó nữa.

Mingyu nhìn chằm chằm vào chiếc vali đang mở, trong đầu lẩm nhẩm tính toán về mọi thứ cậu có thể cần trong khoảng 48 giờ tới. Bất cứ thứ gì Wonwoo cần.

"Em sẽ không thể có mặt được. Giúp em đi. Nói với mọi người là em bị ốm. Anh cứ bảo là trông sắc mặt em rất tệ khi chúng ta cùng nhau đến phòng tập gym." Giọng Mingyu nhỏ dần khi cậu biến mất vào phòng tắm. Khi quay lại, trên tay cậu khệ nệ rất nhiều khăn tắm, một chai dầu gội, mùi sữa tắm yêu thích của Wonwoo và cả hai chiếc bàn chải đánh răng của họ. Soonyoung đang dựa hông vào quầy bếp với hai tay khoanh trước ngực.

"Mingyu-yah, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?"

Mingyu thở dài-chủ yếu là vì cậu vừa nhận ra rằng có vẻ như sẽ không có đủ chỗ cho những thứ này trong vali, chứ không hẳn là vì câu hỏi-nhưng rồi Soonyoung lại còn thở dài hơn, kéo túi đựng đồ tập có dây rút qua khỏi vai và kéo mạnh ra. Anh lật ngược nó lại, để những thứ bên trong đổ ra sàn-một chiếc quần đùi, một lọ lăn khử mùi, một chiếc khăn chặm mồ hôi, hai ly sinh tố protein, một chiếc băng đô tập, một cặp tai nghe-rồi đưa nó cho Mingyu.

"Đây. Dùng cái này đi."

Mingyu chớp chớp mắt trước lời đề nghị, một cục nghẹn dâng lên cổ họng. Cậu dừng lại đủ lâu để nuốt một ngụm trước khi cầm lấy và bắt đầu nhét đồ vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị vào.

"Cảm ơn. Soonyoung, nghe em nói này..."

"Vậy là chúng ta sẽ phải bỏ qua ngày tập chân hôm nay à?"

Mingyu gật đầu với một nụ cười gượng gạo. "Chúng ta phải bỏ qua ngày tập chân hôm nay thôi."

Soonyoung kiềm chế và ít tò mò hơn những gì Mingyu mong đợi. Anh ngồi đè lên chiếc valy quá tải để Mingyu có thể kéo khoá đóng chốt lại, khẽ cắn môi dưới. Mingyu có thể cảm nhận được anh đã phải nỗ lực như thế nào để không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. Có lẽ, thật ra chính anh cũng không muốn biết câu trả lời. Đôi khi, việc biết quá nhiều sẽ là một gánh nặng và việc không cần phải giả vờ mình không biết gì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi Mingyu quay lại phòng ngủ để lấy nốt bao cao su và gel bôi trơn, cho vào túi đựng đồ tập, Soonyoung không đi theo cậu nữa, và Mingyu quyết định ném cho anh một 'khúc xương' như một phần thưởng cho sự tự chủ của anh.

"Em sẽ không làm thế này nếu tình hình không... quá nghiêm trọng," Mingyu nói khi họ cùng nhau rời khỏi căn hộ. "Wonwoo cần được giúp đỡ. Và em chưa bao giờ nghĩ... Em chưa bao giờ..." Mơ mộng ư? Hay là dám hy vọng? Cậu có thể nhận được hai đầu tai mình nóng bừng lên. "Em biết mình đang đưa ra quá nhiều yêu cầu ở đây, nhưng em sẽ rất cảm kích nếu anh có thể giữ bí mật này giúp em ở thời điểm hiện tại. Em sẽ giải thích rõ ràng hơn khi quay trở lại. Xin anh đó, Soonyoungㅡah."

Soonyoung gật đầu nghiêm túc, như thể anh vừa được giao một trọng trách quan trọng, môi anh hơi cong lên, nhưng không hề có chút thích thú nào. Bằng một cách nào đó, Soonyoung đã biết cái cách mà Mingyu luôn hướng về Wonwoo trong nhiều năm qua-anh đã cố tình gán ghép họ nhiều lần dưới vỏ bọc của một trò đùa-và diễn biến sự kiện này ở thời điểm hiện tại có thể được xem là một hình thức xác nhận. Mingyu cố tình lờ đi nụ cười tự mãn của anh khi họ đi xuống hành lang.

"Anh có thể sẽ... nghe thấy một số điều," Mingyu nói thêm với vẻ nhăn nhó khi họ bước đến cửa thang máy. Cậu lại ngứa ngáy muốn đi cầu thang bộ một lần nữa, nhưng hành lí cậu mang theo rất nặng và cậu cũng cần thêm vài giây nữa với Soonyoung.

Mingyu cảm thấy rất khó tin khi hành vi của mình tại tòa nhà H sáng nay vẫn chưa gây xôn xao khắp các cấp bậc của công ty P. Việc Seungcheol vẫn chưa bắt đầu khủng bố điện thoại của cậu là một dấu hiệu đáng ngại hơn là một dấu hiệu hứa hẹn.

Tuy nhiên, những thông tin đó sẽ là quá nhiều, Soonyoung sẽ không thể nuốt trôi chúng mà không thắc mắc bất cứ điều gì.

"Chúng ta đang nói về chuyện gì vậy?"

Thang máy kêu ding lên một tiếng, cánh cửa mở ra, trước mặt họ may mắn thay là một bãi đỗ xe trống. Soonyoung không đi theo Mingyu nữa dù cậu đã bước ra khỏi thang mà không cung cấp thêm cho anh bất kỳ thông tin chi tiết nào về cuộc đối thoại dở dang của họ. Sự tò mò dường như đã khiến anh đông cứng tại chỗ.

Nhưng Mingyu không cảm thấy mình bắt buộc phải giải thích gì thêm. Dù sao thì anh cũng sẽ sớm biết được chính xác có chuyện gì đang xảy ra mà thôi.

"Mọi người có thể đã biết có chuyện gì đó không ổn, trong trường hợp đó, hãy nói với họ rằng em đã cầu xin anh nói dối giúp em," Mingyu tiếp tục, nhú người vào, ấn nút dưới cùng của bảng điều khiển thang máy. "Đừng tự đẩy mình vào thế khó. Anh không cần phải chịu đựng sự chỉ trích nào vì em đâu."

Soonyoung đã cố gắng rất nhiều. Anh đã cố gắng hết sức để trở thành một người bạn tốt. Nhưng điều đó thật sự quá sức. Anh vỡ òa, khuôn mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh khẽ lắc đầu.

"Ồ, anh không nghĩ mình sẽ là người sẽ hứng chịu sự chỉ trích đâu," Anh hơi nghẹn lại trong tiếng cười.

Mingyu giơ ngón giữa với anh khi cửa thang máy trượt đóng lại, chia tách họ ra.

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Ngay bây giờ, tình trạng tắc đường đang gia tăng đáng kể khi phần còn lại của thế giới đã bắt đầu thức giấc và đi vào hoạt động. Mingyu cảm thấy như một dây thần kinh của mình bị hở, xe phía trên cao cản xe phía trước mặt khiến cậu cứ phải phanh gấp sau mỗi vài feet. Những suy nghĩ trong đầu khiến cậu sang chấn nhiều hơn cả việc lái xe. Cậu không thể tin rằng điều này thực sự đang xảy ra. Không thể ngăn được sự mong đợi, hy vọng, và, chết tiệt, sự kích thích len lỏi râm ran trong người mình, khiến bụng cậu quặn lại. Nhưng càng đi được nhiều dặm, càng đến gần hơn với Wonwoo, sự phấn khích của cậu lại càng giảm bớt để nhường chỗ cho nỗi sợ hãi một lần nữa.

Một điều cậu chưa từng nghĩ đến là sự im lặng-từ Seungcheol, quản lý của cậu, bất kỳ ai đó từ công ty P hay tập đoàn H-cố ý. Nếu họ cố tình giữ anh trong bóng tối thì sao? Nếu họ đang chuyển Wonwoo đi ngay lúc này luôn thì sao? Đưa anh đến một địa điểm mới mà Mingyu không thể tìm thấy và Wonwoo không thể liên lạc với cậu? Ý nghĩ đó khiến cậu cảm thấy buồn nôn, nhưng đó không phải là nỗi lo lắng duy nhất của cậu. Nếu cậu trở về và mọi thứ vẫn y như đúc lúc cậu rời đi, ngoại trừ việc Wonwoo đã thay đổi quyết định của mình thì sao? Nếu anh đã lấy lại được chút tỉnh táo (hoặc có thể là không) và quyết định rằng anh không cần-không muốn-Mingyu ở đó nữa, thì sao? Mingyu nghĩ rằng điều đó thậm chí còn tệ hơn nữa. Tất nhiên là cậu vẫn sẽ chấp nhận. Cậu vẫn sẽ để lại những thứ mình đã đóng gói và biết rằng ít nhất chúng có thể mang lại sự thoải mái cho Wonwoo theo một cách khác, nhưng điều đó sẽ rất tàn khốc.

Phần lý trí trong não cậu lập luận rằng có lẽ điều đó nhiều khi lại là tốt nhất; rằng những gì họ đang làm là mạo hiểm lao về phía trước, mặc cho những hậu quả và thách thức đang nằm chờ ở tương lai nếu họ tiếp tục tiến lên và mặc kệ tất cả những điều này, tốt hơn hết là nên tránh xa và giới hạn những điều "giá như" nhiều nhất cơ thể. Bởi vì thành thật mà nói, về mặt lý thuyết, đây thực sự không phải là một vấn đề lớn. Việc nhờ một người bạn đáng tin cậy giúp đỡ mình trong lúc khó khăn thật sự không có gì to tát đến vậy. Vô hại. Đơn giản. Có thể hơi ngượng ngùng, nhưng có lẽ là không phải giữa hai người đã quen biết và quan tâm đến nhau hơn một thập kỷ qua. Nó có thể sẽ chỉ dễ dàng và đơn giản như vậy thôi. Và chắc chắn, những người khác có thể sẽ trêu chọc họ và cười khúc khích về điều đó trong vài tuần liền, nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ trôi đi, họ sẽ chuyển sự ám ảnh của mình sang một chủ đề mới và sau đó cuộc sống của anh và cậu sẽ trở lại với nhịp điệu thường ngày.

Tuy nhiên, việc mong muốn mọi chuyện có thể đơn giản như vậy không đồng nghĩa với việc thực tế cũng sẽ suôn sẻ như vậy, vì sự thật phũ phàng là, Mingyu đã yêu Wonwoo trong phần lớn mười năm qua. Thậm chí là có thể còn lâu hơn thế nữa. Có thể là từ những ngày đầu tiên bên trong khung phòng tập màu xanh, khi cậu vẫn còn quá trẻ con và non nớt để nhận ra những sắc thái khác biệt giữa tình cảm trong sáng và tình yêu lãng mạn.

Mingyu đã nhận ra tình cảm của mình cách đây vài năm và giờ đây, cậu không còn ngại thừa nhận chúng với chính mình-một cách lặng lẽ và riêng tư-bởi vì cậu chưa bao giờ để nó chi phối hành động của mình. Đôi khi, thừa nhận tình cảm của mình giúp cậu dễ dàng kiểm soát chúng hơn.

Tất nhiên là cũng phải mất một thời gian. Đó không phải là điều gì đó cậu nghiễm nhiên có thể chấp nhận chỉ sau một đêm, mặc dù việc gần như bóp cổ Soonyoung trong phòng tập cách đây vài năm vì đã nói một câu đùa ngớ ngẩn về việc ghép đôi chắc chắn đã giúp cậu tự kết nối các sự việc lại với nhau. Cậu đã biết từ lâu rằng dòng chảy nhỏ bé kỳ lạ của sự phấn khích ngân nga trong lồng ngực mỗi khi nhìn thấy Wonwoo chính là sự rung động vì khao khát không thể kiềm chế. Và cậu đã nhìn ngắm Wonwoo rất nhiều-nhiều đến nỗi cảm giác đó dần trở nên cố hữu, tựa như cái chớp mắt hay một hơi thở; một phần thường ngày trong cuộc sống của riêng cậu, mà không đòi hỏi lại bất kỳ sự chú ý đặc biệt nào. Cậu có thể chịu đựng được, vì nó luôn lặng lẽ nằm ở phía sau đầu mình, và chỉ phá vỡ bề mặt suy nghĩ của cậu trong những trường hợp cụ thể. Cảm giác đó khiến cậu nhớ đến cơn đau ở mắt cá chân của mình-cơn đau sẽ rất dữ dội nếu cậu tập trung vào nó, nhưng sẽ chỉ là chút khó chịu vặt vãnh nếu cậu để những thứ khác phân tán sự chú ý của mình. Cuộc gọi bất ngờ từ Wonwoo vào buổi sáng hôm nay dường như đang dự báo một cơn bão cấp năm, dựa trên cái cách nó khơi dậy mọi cảm xúc trong cậu.

Nhưng chuyện cấp thiết trước mắt không liên quan gì đến cậu và chắc chắn cũng không liên quan đến cảm xúc của cậu cả. Tình trạng của Wonwoo mới là thứ thật sự cần ưu tiên.

Khi Mingyu cuối cùng cũng quay trở lại toà nhà ký túc xá cũ kỹ mà Wonwoo đang ở, trống rỗng, bốn mươi sáu phút đã trôi qua kể từ khi cậu rời đi. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu vật lộn lôi mớ hành lý ra khỏi cốp xe và chạy một mạch đến cửa trước. Cậu không nhớ xe của quản lý Wonwoo có đỗ ở bãi đậu xe trước đó không, nhưng giờ đây bãi xe đã trống rỗng và điều đó khiến một cảm giác hoảng loạn quấy nhiễu lồng ngực cậu. Những ngón tay cậu run rẩy ấn vào mã khóa mà cậu đã ghi nhớ trước đó và giật mạnh cửa ra, Mingyu một lần nữa được chào đón bằng một bầu không khí ngập tràn mùi hương của Wonwoo. Lim Jungkwan vẫn ngồi ở bàn làm việc đầu dãy hành lang, lần này anh cúi đầu xuống, chăm chú vào cuốn sách bìa mềm trong tay. Anh chỉ ngước lên nhìn khi nghe thấy tiếng Mingyu kéo vali bước vào từ phía sau lưng mình, bánh xe tạo ra tiếng kêu nhịp nhàng trên nền gạch, cậu hướng thẳng về phía phòng Wonwoo.

"Em sẽ lo liệu chuyện này từ bây giờ," Mingyu nói, có chút ra lệnh.

Cậu thậm chí không có thời gian để tự hỏi liệu Jungkwan có ý định chống đối lại mình về điều đó không, vì người anh đã ngay lập tức đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

"Nếu một trong hai đứa cần bất cứ thứ gì, cứ gọi điện cho anh. Hãy chăm sóc em ấy thật tốt."

Nếu Mingyu có cơ hội trừng phạt những kẻ đã đẩy Wonwoo vào tình thế tồi tệ này, Lim Jungkwan sẽ được tha bổng. Xét theo sự quan tâm mà anh đang thể hiện, có vẻ như anh cũng là một nạn nhân của hoàn cảnh này. Không phải là Mingyu đang nghi ngờ điều gì khác. Quản lý cá nhân của Wonwoo luôn cực kỳ tốt với anh, đặc biệt là khi xem xét một số chu kỳ không cần thiết mà anh đã phải cùng đồng hành với Wonwoo trong những năm qua.

Mingyu không nhìn cảnh Jungkwan rời đi. Cậu quá tập trung vào việc phải tiếp tục đi hết hành lang-một khoảng cách dường như vừa dài hơn một dặm vừa ngắn hơn mười bước. Cậu nhận thức được trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, sự mong đợi về những gì đang chờ đợi ở phía bên kia cánh cửa gần như quá sức chịu đựng. Nhưng cậu từ chối việc để Wonwoo chờ đợi lâu hơn nữa.

Cậu giơ nắm tay cong lên và gõ nhẹ lên cửa.

"Là em đây. Em quay trở lại rồi này. Em đ-"

Không giống như lần trước, cánh cửa đã mở ra không chút do dự, ngay cả trước khi cậu kịp hạ tay xuống. Wonwoo đang đứng ở phía bên kia ngưỡng cửa, cằm thụt xuống tận ngực, anh nhìn Mingyu qua hai hàng mi cong ướt nước, lưỡi lướt qua lướt lại trên môi dưới.

Chết tiệt.

Làn da anh lại trở về trạng thái tái nhợt và đổ mồ hôi. Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương sau gọng kính, và mắt Mingyu dõi theo nó cho đến khi nó biến mất bên dưới đường viền hàm sắc xảo của anh. Ngực anh phập phồng lên xuống với những hơi thở khó nhọc bên dưới chiếc áo phông mỏng. Và thấp hơn nữa, anh đã thay một chiếc quần đùi thể thao sạch sẽ cuối cùng còn sót lại từ chiếc túi vải thô đã đem theo của mình, phần cương cứng bên trong của anh làm nổi cộm đường may phía trước.

Mingyu hít một hơi thật mạnh, mùi đào tươi mọng, ham muốn và khó chịu tràn ngập hai cánh mũi và chiếm lấy đầu cậu. Cậu loạng choạng bước về phía trước, kéo hành lý vào và đẩy cửa đóng lại sau lưng. Theo như nhận thức của cậu, họ là những người duy nhất còn lại trong tòa nhà, nhưng cậu nghĩ mình vẫn nên cẩn thận, khóa cửa lại.

"Em xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian đến vậy."

Wonwoo lắc đầu và nhún vai với cậu. Cử chỉ thì bình thường, nhưng cách anh nhìn chằm chằm vào Mingyu thì hoàn toàn không phải vậy. Cảm giác thật dung tục khi anh thở hổn hển giữa đôi môi hé mở, giao tiếp bằng mắt chỉ bị phá vỡ khi anh chớp mắt dữ dội sau cặp kính gọng dày.

"Để em giúp anh hạ nhiệt một chút trước nhé?" Hạ nhiệt cho cả hai mới đúng. Nhiệt độ giữa hai chân Mingyu đã dâng lên dưới cái nhìn đói khát của Wonwoo. Cậu đang không ở trong kì động dục, ngay cả khi Wonwoo khiến cậu cảm thấy như mình có thể động dục ngay lập tức, nhưng sẽ rất khó để theo kịp một Omega đang động dục nếu cậu không tự điều chỉnh bản thân. Giả sử nếu mọi chuyện có đi theo hướng đó.

Có lẽ cậu đang hơi tự phụ. Hoặc là đang hy vọng.

Để lại chiếc vali ở sảnh ra vào, Mingyu nhấc túi đựng đồ tập của Soonyoung lên, quàng qua vai và đưa tay ra cho Wonwoo. Wonwoo đáp lại bằng cách lao về phía trước và bám chặt vào cánh tay của Mingyu. Anh ấn người vào hông cậu, mặt vùi vào vai cậu và hít một hơi thật sâu. Mingyu nuốt nước bọt. Một phần trong cậu cố níu lấy lí trí và than thở rằng mình không thể cứ thế tận hưởng trọn vẹn điều này. Wonwoo đang không còn ở trong tình trạng tỉnh táo nữa. Bất kỳ Alpha nào khác cũng có thể đứng vào vị trí của Mingyu ngay lúc này và anh sẽ đối xử với họ theo cùng một cách.

Ối. Được rồi, nghĩ thế thì đau chết đi được.

Mingyu từ chối tin vào điều đó. Và ngay cả khi điều đó là sự thật, thì đó cũng không phải là một Alpha khác. Đó là cậu. Và cậu sẽ đảm bảo rằng Wonwoo sẽ không thể quên điều này.

Chỉ có cậu mới được phép hủy hoại anh. Ý nghĩ đó vụt qua tâm trí cậu như một cái roi. Chúa ơi. Cậu thật sự cần phải kiểm soát bản thân mình.

"Anh đã rất kiên nhẫn, hyung." Những lời nói dễ dàng tuôn ra khỏi môi Mingyu khi cậu ôm anh cùng di chuyển vào phòng tắm. "Wonwoo giỏi lắm. Bây giờ ổn rồi. Em ở đây rồi."

Mingyu luôn rất thích dành cho người khác những lời khen ngợi. Nhưng an ủi Wonwoo trong tình trạng như thế này thì khác hẳnㅡmới mẻㅡnhưng lại rất tự nhiên.

Với một chút nỗ lực, cậu tạm thời gỡ cánh tay mình ra khỏi cái nắm siêu chặt của Wonwoo. Vẻ ngơ ngác, không tỉnh táo trong mắt anh khiến mạch đập của Mingyu tăng nhanh vì lo lắng, và anh có vẻ thu mình lại khi Mingyu đặt túi đồ tập xuống bệ rửa mặt và bắt đầu lấy đồ dùng cá nhân ra. Cậu đã cố tình để gel bôi trơn và bao cao su ở dưới đáy. Việc đặt chúng bên cạnh bản chải và kem đánh răng là một hành động hơi quá đáng, phải không?

Chúa ơi, việc điều hướng toàn bộ tình huống này giống như băng qua một bãi mìn vậy.

Mingyu có thể cảm nhận được ánh mắt của Wonwoo nhìn mình khi cậu xếp khăn tắm thành chồng cạnh bồn rửa. Cậu có thể cảm thấy anh đang lơ lửng lại gần hơn khi cậu đặt dầu gội và sữa tắm lên bệ vòi sen trống và phủ khăn mặt lên cổ vòi sen. Khi cậu quay người lại, Wonwoo đã ở ngay bên cạnh, nở một nụ cười yếu ớt.

"Cảm ơn. Vì đã giúp anh chuẩn bị tất cả những thứ này."

"Em rất vui lòng nếu có thể giúp được anh." Mingyu cười, cố tỏ ra thản nhiên nhưng trung thực nhất có thể. "Anh không thường xuyên chủ động nhờ cậy sự giúp đỡ đâu, anh biết không? Đôi khi điều đó khiến em cảm thấy như mình rất vô dụng với tư cách là một bạn thân của anh." Cậu không nghĩ là Wonwoo đã yêu cầu cậu giúp đỡ một cách rõ ràng-ít nhất là anh không trực tiếp nói vậy, nhưng như thế này là cũng đủ rồi.

Mingyu bật van vòi hoa sen và chỉnh nhiệt độ xuống trước khi quay lại với Wonwoo. Anh ở đủ gần để Mingyu chỉ cần với tay ra là đủ để nắm lấy gấu áo phông của anh. Wonwoo ngoan ngoãn giơ tay lên và để Mingyu kéo nó qua đầu mình. Cậu cẩn thận tháo kính của Wonwoo ra, gấp lại và đặt lên trên khăn tắm.

"Anh sẽ thấy khỏe hơn rất nhiều sau khi tắm. Chúa ơi, anh có nhớ hồi xưa chúng ta có những buổi tập vũ đạo như thể marathon không? Cả người bọn mình đều đau, ngay cả móng tay của em cũng đau, và cảm giác như nếu em bước thêm một bước nữa, em sẽ ngã gục ngay trên sàn phòng tập kinh tởm của công ty P đó? Nhưng sau đó em sẽ vào phòng tắm và cảm thấy như mình được hồi sinh. Giống như thể ngày mai em có thể lại tiếp tục nhảy lại như vậy." Mingyu đang nói lan man và cậu không chắc liệu đó là để đánh lạc hướng Wonwoo khỏi sự thật rằng cậu hiện đang cởi đồ cho anh, hay là để đánh lạc hướng bản thân khỏi sự thật rằng cậu hiện đang cởi đồ cho anh. Cậu tự vấp phải những từ ngữ của mình khi kéo quần đùi của Wonwoo xuống đến mắt cá chân.

"Đ-Đây, anh bước ra đi nào..." Cậu nắm chặt bắp tay của Wonwoo, giúp anh cởi mảnh quần áo cuối cùng và bước vào khu vực tắm. Anh cố gắng che chắn bộ phận nhạy cảm của mình lại bằng đôi tay run rẩy, đáng yêu, môi anh cong lên một cách ngại ngùng, nhưng khi anh cảm nhận được dòng nước ấm áp bên dưới vòi hoa sen, Wonwoo thả lỏng hơn, vai khom xuống, hai tay buông thõng xuống hai bên.

Mingyu gạt sự xấu hổ của mình sang một bên, cậu cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Wonwoo không hề yêu cầu cậu tắm cùng anh, nhưng có vẻ như đó là điều đúng đắn nên làm trong tình huống này. Cậu chỉ đơn giản là một Alpha đang muốn an ủi một Omega. Và cậu không thể làm điều đó bằng cách duy trì khoảng cách một cánh tay với anh được.

Tuy nhiên, Mingyu có thể cảm thấy hơi nóng bốc lên trên khuôn mặt mình khi cậu đá chiếc quần jean của mình ra, mặc dù những cảm xúc cấp bách hơn đã lấn át sự xấu hổ của cậu. Thành thật mà nói, sẽ hơi tệ nếu cậu cứ cố tỏ ra lịch sự vào lúc này khi Wonwoo đang rất dễ bị tổn thương. Dù cho là anh có đang bị điều khiển bởi chu kỳ động dục của mình hay không.

"Đến đây với em." Mingyu bước vào phòng tắm và kéo Wonwoo lại gần hơn. Anh dễ dàng ngã vào lòng cậu, cơ hàm của anh phồng lên vì lực nghiến răng. "Anh vẫn còn đang rất đau." Đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi. Mingyu có thể thấy điều đó được viết rõ ràng trên khuôn mặt anh.

Wonwoo gật đầu nhu mì và tựa trán vào vai Mingyu, như thể cử chỉ đơn giản đó thôi cũng đủ làm anh kiệt sức. Mingyu tự hỏi liệu Wonwoo có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập như một cái trống của cậu ở tư thế này không.

Cậu quyết định lần này sẽ không ép Wonwoo phải đưa ra yêu cầu nữa. Cậu sẽ chỉ tiến hành mọi thứ thật chậm rãi và cẩn thận đánh giá phản ứng của anh.

Nhẹ nhàng, Mingyu ôm lấy gáy Wonwoo bằng một tay trong khi tay kia lần mò vuốt dọc lưng anh. Làn nước tuông xuống mát lạnh, nhưng da Wonwoo vẫn nóng lên một cách bất thường. Những ngón tay Mingyu lần theo đường cong cột sống của Wonwoo cho đến khi chúng trượt vào giữa khe mông anh. Nơi đó thậm chí còn nóng hơn. Không thể phân biệt nổi đâu là nước và đâu là dịch thể anh đang tiết ra, cho đến khi một mùi mật ong ngọt ngào đột nhiên trào ra tràn ngập buồng tắm.

Chết tiệt.

Mingyu gần như chưa chạm vào anh, nhưng cơ thể Wonwoo vẫn phản ứng lại rất nhanh.

"Tốt lắm, Wonwoo-yah. Anh đã chịu đựng lâu lắm rồi phải không. Để em lo cho anh từ bây giờ nhé, được chứ?" Ngón tay cái của Mingyu vuốt ve bên cổ họng Wonwoo, một ngón tay bên dưới chạm nhẹ vào lối vào của anh.

Wonwoo gần như tan chảy trong sự vỗ về của cậu, cánh tay anh quấn quanh cổ Mingyu, bám chặt, giữ mình đứng vững. Và đó là tất cả những gì Mingyu cần. Cậu nhẹ nhàng ấn một ngón tay vào bên trong, bên dưới Wonwoo dễ dàng tiếp nhận nó mà không gặp chút khó khăn nào. Điều này khiến các cơ ở bụng Mingyu thắt lại, dương vật của cậu giật giật lên đùi anh.

Không đưa ra một lời cảnh cáo nào, cậu đưa ngón tay thứ hai tiến vào cùng ngón tay đầu tiên, khiến Wonwoo rúc sâu vào cổ cậu rên rỉ khe khẽ. Hông anh co giật, tự chuyển động về phía trước, dương vật nóng rẫy, đầy đặn của anh ấn thẳng vào vật hung dữ đang cương cứng của cậu. Mingyu thở hổn hển, chủ yếu là vì ngạc nhiên. Wonwoo chắc chắn là biết cậu đang cứng đến mức nào ngay bây giờ. Anh sẽ thấy kỳ lạ chứ? Anh có muốn rút lui không? Đó là những câu hỏi hoàn toàn vô lý trong hoàn cảnh này, nhưng Mingyu không ngăn mình tự hỏi, cũng không thể kiềm chế được sự hưng phấn ngay lúc này của mình. Thật kỳ lạ, cách mà một điều gì đó có thể vừa đúng vừa sai tại cùng một thời điểm. Nhưng phản ứng duy nhất của Wonwoo là lại cọ xát vào cậu, sự ma sát của những phân thân đang vô cùng nhạy cảm vì sức nóng khiến Mingyu thở hổn hển, lần này là vì khoái cảm.

"Tuyệt quá," Mingyu lẩm bẩm, cong ngón tay lên để tìm kiếm điểm tập hợp bó dây thần kinh nhỏ bé mà cậu biết là sẽ khiến Wonwoo sụp đổ hoàn toàn. Wonwoo giật thót mình khi cậu nhẹ nhàng di ngón tay xoay tròn xung quanh một nơi hơi gồ lên, Mingyu có thể cảm nhận được dịch nhờn chảy quanh đốt ngón tay mình ngày một nhiều.

Đúng rồi, là chỗ này.

Tay Mingyu siết chặt sau gáy Wonwoo giữ anh đứng vững, những đầu ngón tay phía dưới lướt qua điểm cộm lên nhạy cảm đó, Wonwoo ngay lập tức giẫy giụa đổ người về phía trước, tiếng rên rỉ há hốc bị bóp nghẹt bên dưới đoạn xương đòn của Mingyu. Mingyu cảm thấy toàn bộ cơ thể Wonwoo đang căng cứng khi cực khoái xé toạc cơ thể anh, dịch thể nóng ấm anh bắn ra trên hông Mingyu tương phản rõ rệt với dòng nước mát đang tuôn xuống phần còn lại của cơ thể cậu.

"Anh là tuyệt nhất đó," Mingyu thở dài-bởi vì điều đó là sự thật. Và bởi vì cậu không thể ngừng khen ngợi anh. Đầu cậu mờ mịt vì ham muốn và khao khát, mùi hương say đắm của Wonwoo tràn ngập khoang mũi, xâm lấn dần lý trí của cậu.

Wonwoo co giật vùi mặt vào ngực Mingyu một cách e thẹn-một cử chỉ mà Mingyu cảm thấy đáng yêu đến mức phát đau. Và đó không phải là điều duy nhất đang phát đau lúc này. Dương vật của cậu đang cứng đến nỗi phía dưới đó bắt đầu đập theo nhịp tim của cậu. Hai khoả tinh hoàn của cậu đau nhói vì những căng thẳng chưa được giải tỏa. Ham muốn được chạm vào chính mình-hay, lạy Chúa, để Wonwoo chạm vào mình-gần như tràn ngập. Nhưng một lần nữa, tất cả những điều này không phải là vì cậu, Wonwoo và cảm nhận của anh mới là ưu tiên hàng đầu. Cậu cứ lặp đi lặp lại điều đó trong đầu như một loại thần chú giúp ổn định tinh thần. Cậu ở đây là để chăm sóc Wonwoo.

Trong khi người trong lòng vẫn còn đang thở hổn hển và dựa vào ngực cậu, Mingyu bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo. Cậu với tay lấy chai dầu gội, xịt một lượng lớn vào lòng bàn tay rồi xoa lên tóc Wonwoo. Anh gần như rên lên thành tiếng khi những ngón tay to lớn của Mingyu xoa bóp da đầu mình.

Cậu xoa xà phòng vào khăn mặt và cẩn thận kỳ cọ từng tấc da thịt của Wonwoo-sau tai, trong các nếp gấp khuỷu tay, giữa từng ngón tay. Hơi thở của Wonwoo dồn dập khi Mingyu nhẹ nhàng di chuyển miếng vải lên đùi trong của anh, đẩy hai chân anh ra để rửa sạch những chỗ đã bị dịch nhờn phủ kín và khô lại trước đó.

Suốt thời gian đó, Mingyu cắn chặt môi dưới mình để giữ sự tập trung, tim cậu đập loạn xạ. Cậu chỉ mới dùng vỏn vẹn hai ngón tay, nhưng không hiểu vì sao, việc tắm cho anh thế này lại trở nên thân mật hơn tất thảy.

"Em thực sự không cần phải làm tất cả những điềuㅡ" Wonwoo lẩm bẩm, nhưng những lời nói của anh chợt nghẹn lại trong cổ họng khi Mingyu thận trọng quấn chiếc khăn tắm quanh dương vật e ấp của anh và lau nhẹ. Wonwoo đã tái cương lại một nửa, nhưng giờ đây nét mặt anh đã bớt căng thẳng hơn. Hàm anh không còn siết chặt và lông mày anh cũng không còn nhíu lại nữa. Sự thay đổi tinh tế trong thái độ của anh khiến cảm giác tự hào dâng trào trong lồng ngực Mingyu. Cậu đang làm anh cảm thấy dễ chịu. Cậu đang giúp anh cảm thấy thoải mái hơn.

"Em đã nói với anh rồi mà," Mingyu khẽ nói, mắt Wonwoo nhắm nghiền lại, anh siết chặt tay. "Là em muốn như vậy."

Wonwoo đã bắt đầu cảm thấy khá hơn, nhưng anh vẫn không có vẻ gì là có thêm năng lượng trong người. Đầu anh nghiêng hẳn sang một bên, môi hé mở, anh cong hông về phía trước, cố cọ sát thêm vào tay Mingyu. Mingyu mừng thầm vì Wonwoo không thể nhìn thấy nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt cậu lúc đó. Mọi thứ hiện tại quá hoàn hảo để có thể là sự thật, và Mingyu lo lắng rằng cậu sẽ không thể ghi nhớ hết từng khoảnh khắc nhỏ bé này vào sâu trong tâm trí mình. Với đôi mắt nhắm nghiền của Wonwoo, Mingyu được tự do nhìn ngắm và nghiên cứu từng chi tiết nhỏ trên cơ thể anh một cách công khai. Bởi vì, Mingyu biết rằng một khi mọi chuyện đã xong xuôi, cảm giác này sẽ không còn chân thực nữa.

"Mingyu-yah..." Giọng Wonwoo trầm khàn khi anh nghiêng người về phía trước, ngã người chiếm lấy vị trí dường như là yêu thích nhất của mình-lồng ngực rắn chắc của Mingyu, mũi cọ vào tuyến thể trên cổ Mingyu-nhưng rồi anh lại quyết định làm một điều mới mẻ. Các đốt ngón tay anh chạm vào hông Mingyu, rồi luồn xuống giữa bụng họ. Và rồi-

-những ngón tay thon thả của anh nhẹ nhàng quấn quanh chiều dài đang căng đỏ của Mingyu.

Mingyu rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt, toàn thân cứng đờ khi Wonwoo chạm vào mình. Não cậu rối loạn, mất kiểm soát trong giây lát, và cậu chắc chắn Wonwoo có thể cảm nhận được sự bùng nổ của cả tình cảm và ham muốn đang trào dâng trong mùi hương mà mình phát ra.

"Mingyu..." Wonwoo lặp lại, giọng anh khàn khàn. "Anh cần em."

Mingyu hít mạnh.

"Mingyu-yah...làm anh có được không?"

Nếu bàn tay Wonwoo trên dương vật cậu là một cú sốc đối với hệ thống lập trình của cậu, thì nghe những lời đó cảm giác giống như bị sét đánh trực tiếp vậy. Adrenaline dâng trào trong cơ thể cậu và cậu ngay lập tức siết chặt các cơ vì mong đợi. Cậu cắn thật mạnh vào phần thịt bên trong má mình. Sau khi kiềm chế cả buổi sáng, chỉ riêng những từ ngữ này thôi cũng khiến cậu loạng choạng trên bờ vực cực khoái.

Thật ngớ ngẩn khi trở nên phấn khích như vậy khi bản thân Mingyu đã chuẩn bị bản thân cho điều này. Ừm thì, có lẽ không phải là về mặt tinh thần, nhưng rõ ràng là cậu đã chuẩn bị bao cao su vì một lý do nào đó. Và cậu biết rằng mấy ngón tay và việc giúp anh thủ dâm là có còn hơn không, nhưng Wonwoo hoàn toàn có thể tự mình làm những điều đó. Một Omega đang động dục cần nhiều hơn như vậy để được thỏa mãn hoàn toàn. Họ cần những điều mà họ không thể đạt được nếu chỉ có một mình.

"AㅡAnh chắc chứ?" Giọng nói ngọng nghịu của Mingyu nổi bật nhất là khi cậu trở nên lo lắng. Cậu ghét cái cách việc đó đang bóc trần mình ngay lúc này.

Wonwoo giật mình nhìn cậu, mặt anh ửng hồng. Có gì đó lóe lên trong mắt anh, như thể anh vừa mới nhận ra điều mình vừa hỏi.

"Anh chắc chắn. Ý em là... nếu em cũng muốn vậy."

"Em muốn." Chúa ơi. Mingyu rùng mình vì cái cách lời nói của mình tuôn ra quá nhanh. Như thể cậu mới là người đang trong cơn động dục và gần như không còn trụ được nữa. Cậu hắng giọng. "Ý em là... Em muốn... nếu điều đó thật sự giúp ích cho anh."

Wonwoo buông dương vật Mingyu ra và siết chặt hai tay lại. Mingyu không thể không nuối tiếc khi mất đi sự đụng chạm thoáng qua của anh.

"Anh nghĩ... Anh nghĩ là, ừm. Nó sẽ giúp ích cho anh." Ánh mắt của Wonwoo hướng xuống sàn phòng tắm, mấy đầu ngón tay đan chặt vào nhau trên chiếc bụng phẳng lì, nhợt nhạt của anh.

"Được rồi. Tuyệt. Ừm... Vậy thì làm thế đi."

Mingyu cúi người về phía trước để tắt vòi hoa sen, nhận ra bàn tay mình đang run rẩy khi nắm chặt nắm vặn.

Mọi chuyện thật quá kỳ lạ. Cậu đã từng tưởng tượng Wonwoo nói những lời đó với mình bao nhiêu lần rồi? Cậu đã tự thỏa mãn chính mình chỉ bằng ý tưởng Wonwoo muốn cậu dành thời gian ở bên anh bao nhiêu lần rồi? Tất nhiên, mọi chuyện không diễn ra chính xác như những gì cậu tưởng tượng, Wonwoo không hề nửa mê nửa tỉnh vì đau đớn trong những tưởng tượng đó. Nhưng dù sao đi nữa, giờ đây anh đã có vẻ đã khá hơn nhiều rồi, và anh vẫn muốn làm điều đó với cậu.

Họ cùng nhau ra khỏi khu vực tắm và lau khô người, Wonwoo tự chà xát khăn bông thật mạnh bạo để lau khô tóc mình, khi anh gỡ khăn ra khỏi đầu, những lọn tóc dựng ngược lên theo mọi hướng, mềm mại, bồng bềnh và đáng yêu kinh khủng. Những ngón tay của Mingyu ngứa ngáy muốn với tới và vuốt qua chúng, nhưng Wonwoo đã quay đi để lấy kính của anh trước khi cậu kịp làm vậy.

May mắn làm sao, vòi hoa sen dường như đã làm nên điều kỳ diệu. Anh trông giống như Wonwoo mà Mingyu vẫn luôn biết hơn rất nhiều. Anh cũng bắt đầu hành động giống bản thân thường ngày hơn, xét theo cách anh lúng túng nắm lấy mép khăn, e thẹn giữ nó trên ngực mình. Nhưng Mingyu không bỏ lỡ cách anh tự cọ xát hai đùi mình vào nhau hay mùi hương ngọt ngào của anh tràn ngập trong không khí, bộc lộ sự kích thích.

Những hình ảnh đó khiến Mingyu lay động, phần Alpha trong cậu đang dần chiếm trọn tâm trí cậu. Cậu lấy hộp bao cao su và gel bôi trơn ra khỏi túi đựng đồ tập trên bàn rồi nắm chặt tay Wonwoo, dẫn anh ra khỏi phòng tắm và tiến vào phòng ngủ với một thái độ sự tự tin hơn nhiều so với những gì cậu đang thật sự cảm thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn Mingyu rời đi trước đó, Wonwoo đã thành công trong việc làm lại tổ của mình trên giường. Ga trải giường đã trở lại đúng vị trí chúng nên thuộc về và các loại quần áo anh mang theo đã được gấp gọn gàng và đặt thành hình bán nguyệt quanh mép trên của nệm. Chiếc áo hoodie mà Mingyu để lại nằm trải ra ở một vị trí trang trọng chính giữa. Điều đó khiến trái tim Mingyu run lên trong cảm động.

"Thoải mái quá đi." Mingyu nói, tay kéo Wonwoo đi về phía giường. "Sao Wonwoo lại có thể vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang thế này."

Wonwoo hơi bặm môi, nhưng ý cười vẫn in đậm nơi khóe miệng, sung sướng lặng lẽ tiếp nhận những lời khen ngợi.

"Vậy, ừm, anh muốn... thế nào?" Mingyu hỏi.

Cậu nhìn yết hầu của Wonwoo cuộn lên dọc theo cổ họng rồi lại hạ xuống. Gò má anh ửng hồng.

"Oh, ừm. Anh không chắc nữa."

"Được rồi..." Mingyu ngập ngừng. Cậu không biết được Wonwoo có bao nhiêu kinh nghiệm trong chuyện này. Hoàn toàn không có một chút manh mối nào. Cậu cũng chưa bao giờ thật sự muốn biết, cậu sợ rằng điều đó sẽ tàn phá mình.

Điều gì sẽ thoải mái nhất cho anh? Mingyu biết nếu cậu gợi ý Wonwoo làm điều đó trong tư thế nằm ngửa, điều đó có nghĩa là họ sẽ làm trong tình trạng đối mặt trực tiếp với nhau. Ý nghĩ đó khiến bụng cậu quặn lại. Tuy nhiên, còn một lựa chọn thay thế khác là để Wonwoo xoay người lại và quỳ sấp xuống, về cơ bản là yêu cầu anh phô bày ra hết phần riêng tư nhất của mình. Bụng Mingyu lại quặn lên. Chúa ơi.

Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Wonwoo dịch lại gần hơn và đặt lòng bàn tay ấm áp của mình lên phần vai trần của Mingyu.

"Anh tin em mà, Mingyu-yah. Thế nào cũng được hết."

Những lời nói nặng nề xoáy sâu vào Mingyu như một cái mũi khoan, nạo vét hết mọi cảm xúc dành cho Wonwoo mà cậu từng cố gắng kìm nén lên. Tay cậu chạm vào hông Wonwoo. Những ngón tay rám nắng to lớn xòe ra trên vòng eo nhỏ nhắn. Cậu dẫn anh đến bên giường.

"Nằm xuống nào."

Một chút giọng nói Alpha của cậu vô ý lọt ra và, một cách ngoan ngoãn, Wonwoo trèo lên nệm và làm theo lời cậu bảo. Mingyu ném bao cao su và chất bôi trơn lên giường bên cạnh anh.

Không khó để đưa ngón tay thứ hai vào bên trong Wonwoo khi cả hai đang tắm, nhưng ngón tay thứ ba có thể sẽ hơi trắc trở một chút. Cái của Mingyu lại lớn hơn ba ngón tay nhiều. Lớn hơn rất rất nhiều. Nếu cậu muốn trót lọt chui vào trong Wonwoo, đó sẽ là cả một quá trình, và cậu sẽ có thể quan sát thật kỹ lưỡng biểu cảm của anh, để xem trong quá trình đó, anh có bất kỳ dấu hiệu nào của sự đau đớn hay khó chịu không. Vậy nên, tư thế mặt đối mặt là gần như là lựa chọn tốt nhất.

Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, tình hình thực tế lại ùa về. Mingyu vẫn bán tín bán nghi rằng, bất cứ lúc nào tiếng bíp chói tai của đồng hồ báo thức cũng có thể sẽ vang lên bên tai và kéo cậu ra khỏi giấc mộng này. Nếu vậy, cậu nghĩ mình nên tiếp tục thôi. Thật là thảm hại khi phải thức dậy ngay lúc này, ngay trước khi mọi thứ trở nên thực sự hoàn hảo nhất.

Thật thảm hại.

Ánh mắt của Wonwoo nặng trĩu. Mingyu có thể cảm nhận được cái nhìn của anh chiếu trên người khi cậu vòng tay tự nắm lấy dương vật mình và bắt đầu nhịp nhàng tuốt lên xuống. Wonwoo nhìn cậu như bị thôi miên, mắt mở to, anh ngạc nhiên khi bản thân không hề cảm thấy tự ti chút nào. Nếu có gì, thì chính là việc hình ảnh đó khiến anh hưng phấn hơn hàng vạn lần mà thôi. Cậu tiếp tục tự vuốt ve bản thân trong khi quỳ xuống giường và mò mẫm tìm hộp bao cao su bằng tay còn lại. Cậu dùng răng xé vỏ bao, rồi kéo nó xuống dọc theo chiều dài của mình.

"Nếu có bất cứ điều gì làm anh đau, hãy nói với em ngay lập tức." Giọng nói của Mingyu đều đều, bình tĩnh, bản năng Alpha dẫn dắt cậu, cậu đẩy hai chân Wonwoo ra và chui vào giữa hai đầu gối anh.

Một dòng chất nhờn chảy ra từ lối vào của Wonwoo, tạo thành một mảng đen ướt đẫm trên tấm ga trải giường bên dưới anh. Mingyu gần như nuốt lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Anh sẽ giết chết em mất thôi... Sao anh lại gợi cảm như vậy."

Mingyu khá chắc là mình không được phép nói những điều như thế, nhưng cậu cũng không còn khả năng kiểm soát ngôn từ của chính mình nữa. Wonwoo đáp lại bằng cách ngượng ngùng đưa tay lên che đi khuôn mặt ửng hồng của mình, anh sốt ruột nhấc hông lên. Mingyu háo hức muốn đáp lại, nhưng cậu vẫn cảnh giác cao độ, tránh không làm anh đau.

"Em có nên..." Mingyu ấn đầu ngón tay cái vào lối vào đã được nới lỏng của Wonwoo, một dòng chất nhờn mới lại nhỏ giọt tràn ra ngoài. Dương vật quá khổ đã được cậu nâng lên đặt trước cửa mình, Mingyu vẫn còn hơi phân vân, tự hỏi liệu mình có nên nới rộng thêm cho Wonwoo hơn một chút nữa bằng ngón tay trước không, nhưng Wonwoo đã không còn chờ nổi nữa.

"Mingyu, làm ơn. Anh có thể chịu được mà," Anh nghiến răng nghiến lợi.

Được rồi. Được rồi...

Mingyu thực sự không nghĩ rằng họ sẽ gặp vấn đề thiếu chất bôi trơn vì chưa cần làm gì, Wonwoo đã ướt át như thế này rồi, nhưng cậu vẫn mở nắp lọ gel và nhỏ một ít vào tay. Thà an toàn còn hơn phải hối hận. Cậu phủ nó lên phân thân mình rồi nghiêng người về phía trước, cọ xát đầu dương vật vào lối vào của Wonwoo. Các cơ ở bụng cậu ngay lập tức căng cứng lên vì cảm giác đó.

Chúa ơi, cậu có thể dễ dàng đạt cực khoái chỉ bằng cách này.

Tuy nhiên, Wonwoo sẽ không dễ thỏa mãn như vậy. Anh thở hổn hển, cố gắng ngọ nguậy hạ thân mình dưới xuống gần hơn, đầu gối anh dang rộng hơn như mời gọi. Vật nhỏ của anh căng lên, nặng nề nằm trên chiếc bụng phẳng, một ít tinh dịch đã rỉ ra trên phần đầu khấc. Đó là một cảnh tượng chóng mặt.

Mingyu hít một hơi thật sâu để cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mùi hương nồng nàn của Wonwoo chỉ khiến cậu càng thêm choáng váng.

"Được rồi. Được rồi mà..."

Mọi chuyện đang diễn ra ít nhiều như Mingyu mong đợi. Wonwoo siết rất chặt và ngay cả việc đưa đầu dương vật vào thôi cũng là một bài học lớn về sự kiên nhẫn với cậu. Từng inch, từng inch một, cậu từ từ tiến vào bên trong, mắt đảo qua đảo lại giữa việc đọc vị khuôn mặt Wonwoo để tìm kiếm dấu hiệu của sự khó chịu và quan sát cách lỗ nhỏ hồng hào bên dưới của Wonwoo đang giãn ra để chào đón cậu đi vào. Cậu thì thầm động viên và khen ngợi anh, giọng nói trầm khàn và căng thẳng, cơ thể Wonwoo dường như phản ứng theo bản năng, dịch nhờn liên tiếp trào ra để hỗ trợ quá trình ra vào.

Khi phần đầu khấc của cậu cuối cùng cũng lọt được vào bên trong Wonwoo, các nét mặt của Wonwoo nhăn lại và toàn bộ cơ thể anh ngay lập tức căng cứng, mọi đường cong cơ bắp trên người anh nổi lên rõ nét, cơ thể anh bắt đầu co giật mạnh. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, Mingyu đã nghĩ rằng chết tiệt, mình đang làm anh đau, nhưng rồi dương vật đang đặt trên bụng của Wonwoo giật lên, những dòng tinh dịch trắng đục bắt đầu phun ra mất kiểm soát, bắn lên đến tận ngực anh, anh mất trí rên rỉ qua từng kẽ răng.

Chỉ cần có thế thôi. Chỉ cần đầu dương vật của cậu thôi, cũng đủ khiến anh tan ra thành nước.

Anh thật sự sẽ giết chết cậu mất.

Cái tôi của Mingyu cao ngạo dâng lên. Và một thứ gì đó khác cũng vậy. Cơ thể cậu đang phản ứng với một Omega đang động dục và Mingyu không thể làm gì được hơn là thuận theo.

Cho đến lúc đó, chỉ riêng năng lượng tập trung và nỗ lực để chôn vùi bản thân vào sâu bên trong Wonwoo đã đủ để khơi dậy cơn cực khoái của Mingyu, nhưng nhìn thấy anh dễ dàng bắn ra tung toé như vậy, cảm nhận cái cách các thành vách bên trong Wonwoo nhịp nhàng siết chặt lấy dương vật mình, điều đó thật quá sức chịu đựng. Bàn tay Mingyu bay đến bóp mạnh quanh gốc dương vật của mình, nơi nút kết của cậu đang chậm rãi hình thành.

"Tiếp tục đi. Gyu, đừng dừng lại." Wonwoo thở hổn hển. Đôi mắt nặng trĩu sau cặp kính lệch. Hai má ửng hồng, anh lắc hông nhấn xuống.

Chết tiệt.

Điều đó chắc chắn không giúp ích gì cho tình hình hiện tại. Mingyu nuốt nước bọt và gật đầu.

"Em không... Em sẽ không dừng lại. Em chỉ... Em chỉ cần một vài giây thôi."

Một nụ cười kỳ lạ hiện lên trên môi Wonwoo khi lắng nghe lời thú nhận của cậu. Điều đó khiến trái tim Mingyu cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng, Mingyu cũng trượt được hết vào trong, cả hai đều toát hết mồ hôi và bắt đầu thở hổn hển. Bên trong Wonwoo ướt và nóng đến mức cậu cảm thấy như mình đang nhúng dương vật vào bên trong dung nham. Wonwoo lại bị đẩy lên đỉnh một lần nữa, anh co giật bắn ra, rên rỉ, mười ngón tay cắm sâu vào phần thịt đùi đầy đặn của cậu.

Mingyu lại phải dừng lại, rút ​​ra một chút, cố gắng kiềm nén mình lại, và lần này, Wonwoo không rên rỉ phàn nàn về điều đó nữa.

Không, thay vào đó, anh lười biếng lăn người nằm sấp lại, rồi yếu ớt chống đầu gối và cẳng tay lên, võng lưng tạo thành một đường cong duyên dáng. Dương vật anh đỏ hỏn, trướng cao giữa hai đùi, rãnh mông hơi sưng, lấp lánh chất nhờn.

Mingyu gần như ngã ngửa khỏi giường. Cậu đã ở rất gần với việc xuất hết tinh dịch rồi ngã thẳng xuống sàn. Wonwwoo có biết là anh đang làm cái gì ngay lúc này không?

Jeon Wonwoo đang... tự phơi bày bản thân trước mặt cậu.

Ôi, chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt.

Mingyu gầm gừ trong cổ họng.

"Chúa ơi... anh có biết anh gợi cảm thế nào không. Hyung, anh điên rồi..."

Wonwoo đã bắn quá ba lần trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh yếu ớt thở hổn hển, gục đầu xuống cẳng tay, lẩm bẩm đáp lại vào nệm. "Em' thắ.. n'..."

Mingyu thấy hai đầu tai anh đỏ ửng lên.

"Anh vừa nói gì thế?"

Wonwoo thở dài và ngẩng đầu lên, nhưng anh không nghiêng đầu nhìn lại Mingyu. Anh đáp lại, nhưng vẫn nói vào nệm.

"Anh cần em thắt nút anh."

Mingyu nghẹn ngào và nuốt nước bọt khi một luồng nhiệt như điện giật chạy khắp cơ thể cậu, từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân. Không đời nào. Chắc chắn là cậu đã nghe nhầm rồi.

"Cái gì? Em không... Em-" Mingyu lắp bắp, tay run rẩy. "Anh chắc chứ? Em chỉ là... Em không biết mình có vừa không... Em..."

"Mingyu... làm ơn. Đừng bắt anh phải cầu xin mà..."

Ý nghĩ Wonwoo sẽ cầu xin cậu thắt nút anh nếu buộc phải thế làm Mingyu thở hổn hển trong điên dại. Gốc dương vật của cậu đã bắt đầu sưng lên. Không mất bao nhiêu thời gian nữa để nút thắt của cậu bung ra hoàn toàn. Việc Mingyu có thể kiềm chế cơn cực khoái lâu như vậy quả là một phép màu. Một minh chứng rõ ràng cho bản năng Alpha của cậu và việc cậu nghiêm túc trong chuyện chăm sóc Wonwoo đnes như thế nào. Nhưng cậu đang khao khát được giải thoát, cậu đang đứng giữa ranh giới của khoái cảm và đau đớn. Liệu cậu có thể thành công thắt nút anh trước khi bắn ra không? Wonwoo đã nới lỏng đủ để có thể tiếp nhận kích thước của cậu, nhưng điều đó vẫn là không dễ dàng gì. Thắt nút là một phạm trù hoàn toàn khác.

Wonwoo cảm nhận được sự do dự của cậu và thở dài, dang rộng hai đầu gối hơn. "Mingyu, anh sẽ ổn thôi. Anh đã nói với em rồi mà. Anh tin em mà."

Mồ hôi lăn dài trên thái dương của Mingyu. Đây không thực sự là vấn đề về lòng tin. Đó là về sinh học, thể chất và cả sự khác biệt về kích thước và thực tế là, những chiếc chốt vuông không thể vừa với những lỗ tròn bất kể có đập chúng lại với nhau như thế nào. Nhưng mà, chết tiệt, dịch nhờn đang tràn ra khỏi lối vào của Wonwoo trong sự mong đợi, chảy xuống dương vật đang tích táp rỉ tinh của anh, cả phần tinh hoàn và hai bên đùi non mịn. Mingyu biết rằng khả năng tự chủ của mình đã hoàn toàn bỏ mình mà đi mất. Cậu sẽ xuất tinh bất kể nút thắt của cậu có được chôn vùi bên trong Wonwoo hay là không, vậy nên cậu nghĩ ít nhất mình cũng có thể thử.

"Được rồi. Được rồi... chỉ cần..."

"Anh biết rồi mà!" Wonwoo nghiến răng trong sự giận dỗi. "Nói cho em biết nếu anh thấy đau. Mingyu, làm ơn, anh-anh cần nó..."

Mingyu đã làm hết trách nhiệm của mình và bây giờ không có thế lực nào trên trái đất này có thể ngăn cản cậu trao cho Wonwoo bất cứ thứ gì anh yêu cầu. Không phải là với cái cách anh nhìn cậu và nói-với một chút tuyệt vọng bắn thẳng vào giữa Mingyu như một mũi tên nóng chảy.

Chuyện này thực sự đang xảy ra sao?

Mingyu không lãng phí thời gian để do dự nữa. Cậu đặt lại phân thân vào trước lối vào và đẩy chiều dài của mình dứt khoát vào trong Wonwoo, lần này là một cách dễ dàng hơn. Wonwoo phát ra một tiếng rên nhẹ hoàn hảo, âm thanh ấy ngay lập tức truyền thẳng đến dương vật Mingyu, nút thắt của cậu ngay lập tức dày lên và căng rộng hai bên vành của Wonwoo ra. Chuyện này thật không dễ dàng gì.

Mím mày lại vì nỗ lực, Mingyu nắm chặt eo Wonwoo bằng một tay, trong khi tay kia nhẹ nhàng trượt xuống sống lưng anh.

"Anh tuyệt lắm, hyung. Chỉ cần thả lỏng một chút cho em. Để em giúp anh cảm nhận được những gì anh muốn nhé. Em cũng muốn làm anh cảm thấy thật tuyệt nữa."

Hông Wonwoo giật ra sau, tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt trong cẳng tay, nhưng sự dụ dỗ của Mingyu có vẻ như rất hiệu quả. Cơ vòng của anh siết thật chặt rồi lại thả ra, vừa đủ để phần phình to ở gốc dương vật Mingyu bắt đầu xâm nhập vào bên trong anh.

"Mingyu... M-Min- ôi chết mất..."

Mingyu muốn cẩn thận hơn. Cậu muốn nhẹ nhàng hết sức. Nhưng cậu lo rằng nếu nút thắt của cậu to hơn nữa thì sẽ không còn cơ hội nào để đưa nó vào bên trong anh. Cậu không thể làm Wonwoo thất vọng. Bây giờ hoặc là không bao giờ.

"Sắp rồi..." Những ngón tay cậu xoa bóp xương cụt của Wonwoo và một đợt chất nhờn mới lại trào ra xung quanh dương vật cậu với tiếng kêu lạo xạo tục tĩu. "Ừm... chết tiệt. Đúng vậy. Cho em thấy anh cần nó đến mức nào đi."

Mingyu đẩy hông về phía trước, nút thắt của cậu chui tọt vào cơ vòng đang căng cứng của Wonwoo.

Đó là sự hưng phấn thuần túy. Mingyu chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Nút thắt của cậu phồng lên nhanh đến mức khiến cậu chóng mặt. Việc này về cơ bản là sánh ngang với lần đầu tiên cậu làm tình, khi mọi thứ đều rất nhạy cảm và dễ dàng phản ứng lại với nhau. Những bức tường của Wonwoo siết chặt xung quanh cậu, giống như một cái kìm nóng cháy. Đùi cậu run rẩy và tầm nhìn dần trở nên mờ ảo hơn. Chết tiệt, không gì có thể tuyệt hơn thế này được nữa, phải không?

Sai rồi.

Wonwoo giữ thăng bằng trên một cánh tay run rẩy của mình, cánh tay còn lại luồn xuống giữa hai chân, tự sóc cho mình. Không mất quá một hoặc hai nhịp trước khi anh hét toáng lên, giọng anh khàn đặc và cao vút lên, hơn bất kỳ lần nào Mingyu từng nghe trong đời. Toàn bộ cơ thể anh co giật mạnh rồi rung chuyển dữ dội, hông anh đập vào xương chậu của Mingyu khi cơn cực khoái chảy dọc thân anh.

Mingyu bất lực không thể làm gì hơn ngoài việc theo sau. Khoái cảm của anh lên đến đỉnh điểm, không thể tưởng tượng được, nó xé toạc hơi thở ra khỏi phổi anh, rồi lên đến đỉnh điểm. Sự sung sướng tột độ bắn xuống mọi dây thần kinh trong cơ thể anh, cảm giác sung sướng kéo dài cho đến khi nó vượt qua sự kích thích quá mức, Wonwoo dường như co giật siết chặt liên tục xung quanh cậu, thành vách bên trong o ép, vắt kiệt từng giọt tinh dịch cuối cùng của Mingyu, như thể anh là một Omega nhỏ bé hoàn hảo của riêng cậu.

Khi cơ thể họ trở nên bất động, Mingyu phải huy động mọi sức mạnh cuối cùng để không ngã xuống ngay trên người Wonwoo. Với nút thắt bị khóa chặt bên trong, giờ đây cậu phải nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

"Chết tiệt," Cậu thở hổn hển, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Wonwoo. "Em sẽ... cẩn thận..."

Cậu cố gắng hết sức để định vị lại bản thân mà không làm Wonwoo bị nút thắt chà đạp quá nhiều, nhưng đó là một động tác vô cùng khó xử và Wonwoo hét lên dữ dội khi Mingyu lăn người sang một bên.

"Xin lỗi," Mingyu lẩm bẩm khi cả hai đã ổn định lại, cơ thể cậu cuộn tròn quanh Wonwoo như thể họ được sinh ra là để khớp với nhau như thế này.

Tất nhiên, đó là một suy nghĩ nguy hiểm và Mingyu nhanh chóng xua đuổi nó đi, nhờ tiếng rên rỉ thỏa mãn nhỏ nhẹ của Wonwoo, cậu tạm thời quên chúng đi.

"Không được xin lỗi," Wonwoo lẩm bẩm, hơi thở của anh đều đều. "Xin em đó... chúng ta... đừng nói xin lỗi với nhau mà."

Mingyu gật gật đầu, dụi mũi vào tóc Wonwoo, hít lấy mùi hương của anh. Cậu kiệt sức hơn bao giờ hết trong toàn bộ cuộc đời mình, cả về thể chất lẫn tinh thần, và mặc dù chỉ mới khoảng sáu tiếng kể từ lần đầu tiên cậu bị đánh thức bởi cuộc gọi điện thoại tuyệt vọng của Wonwoo, nhưng cảm giác như đã là một tuần trôi qua.

Wonwoo chắc chắn là đã tỉnh táo và thư giãn hơn rất nhiều, điều này thật nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn cảm thấy anh hiện tại như một phiên bản từ vũ trụ song song của người đàn ông mà Mingyu biết rất rõ. Jeon Wonwoo khi động dục ít rụt rè và cần được yêu chiều hơn đáng kể. Anh hoàn toàn bị thúc đẩy bởi bản năng và hormone. Những gì anh nói và cảm thấy bây giờ có thể sẽ không đúng với sau này khi anh đã tỉnh táo trở lại.

Mingyu không thể ngăn được cục nghẹn hình thành trong cổ họng. Wonwoo đã bảo cậu không được phép xin lỗi và trong thâm tâm, Mingyu hy vọng anh vẫn sẽ cảm thấy như vậy khi cơn động dục của anh qua đi và cả hai lại phải trở về thực tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro