Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

Bấm thang máy đi xuống, Mingyu cảm thấy tim mình chùng xuống theo từng tầng. Chẳng có gì là hợp lý hết. Mặc dù phần lớn cơn say đều đã tan biến, nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình như tê liệt. Cậu cảm thấy như thể mình đang nhìn một thế giới mờ ảo qua một tấm màn mỏng. Cậu không biết phải làm gì.

Đã muộn rồi, nhưng cậu biết chắc rằng mình có thể xuất hiện trước cửa nhà bất kỳ thành viên nào và sẽ luôn được chào đón. Cậu cân nhắc đến việc đến nhà Jun và Minghao-họ là những người sẽ hỏi ít câu hỏi nhất-nhưng họ thường ngủ rất sớm, và cậu không muốn làm phiền bất kỳ ai. Cậu tự hỏi liệu mình có đủ tuyệt vọng để đến nhà Soonyoung không, nhưng sau tất cả những ly soju họ đã uống trước đó, Mingyu không còn sức để chịu đựng sự tò mò không thể thỏa mãn và sự thẩm vấn không thể tránh khỏi của Soonyoung.

Khi xuống đến tầng trệt, Mingyu nhận ra rằng cậu thực sự không muốn ở gần bất kỳ ai. Anh không muốn phải giải thích những gì đã xảy ra và cậu cũng không muốn phải nói dối. Trên hết, cậu không muốn được an ủi. Cậu không xứng đáng.

Wonwoo chưa bao giờ giận cậu trước đây. Không hẳn. Mingyu không chắc là anh có giận không nữa. Anh có vẻ tổn thương hơn bất cứ điều gì, và điều đó còn tệ hơn nhiều. Những điều Wonwoo buộc tội cậu dao động từ sai lầm tuyệt đối đến sự thật đau lòng. Anh đã sai khi cho rằng Mingyu từng ít nhất một lần cảm thấy ghê tởm anh, nhưng anh đã đúng khi nói rằng Mingyu không biết là anh đang cảm thấy như thế nào. Trong khi Mingyu hoàn toàn tin rằng cậu đã ở bên cạnh anh suốt những năm qua, Wonwoo vẫn thấy cô đơn và bị cô lập theo nhiều cách mà cả Alpha và Beta đều không thể thực sự hiểu thấu được.

Mingyu khịt mũi, mở khóa xe và cởi áo khoác, cuộn tròn lại để dùng làm gối tạm thời trong khi trèo vào ghế sau. Cậu phải nằm nghiêng và co chân lên để vừa với chiếc ghế da chật chội. Thật khó chịu và, thành thật mà nói, khá là đáng thương khi phải ngủ trong bãi đỗ xe trong khi cậu có thể dễ dàng chi trả một đêm tại bất kỳ khách sạn sang trọng nào ở Seoul, nhưng mục đích là gì? Cậu khốn khổ, kiệt sức và vậu không thực sự thích bản thân mình vào lúc này, cậu không xứng đáng nhận được sự tốt đẹp nào trên đời cả. Mặc dù đã bị đuổi ra ngoài, cậu cũng không muốn ở quá xa Wonwoo, thật đáng thương khi phải thừa nhận điều đó.

Khi cậu xoay người, cố gắng tìm một vị trí thoải mái nhưng không thành công, cậu tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của Wonwoo khi anh chọn căn phòng cũ của toà nhà B làm nơi ở cho kỳ động dục của mình không. Thật hợp lý khi biết những gì cậu cần phải biết bây giờ-một hình thức tự trừng phạt kỳ lạ, niềm tin rằng việc chi bất kỳ khoản tiền bạc hoặc công sức đáng kể nào ra cũng sẽ là lãng phí khi bản thân không cảm thấy xứng đáng được an ủi, nỗi sợ liên tục bị phát hiện và chọn lựa phương án biệt lập nhất làm lưới an toàn. Ngay bây giờ, Mingyu chắc chắn đã phần nào hiểu được sự thờ ơ. Sự lo lắng. Sự tự ghét bỏ. Thật khó để trải qua, dù chỉ là một đêm, vì vậy cậu không thể tưởng tượng được Wonwoo đã phải chịu đựng những gì trong nhiều năm qua.

Giấc ngủ không đến dễ dàng, nhưng cuối cùng nó cũng đến. Mingyu không mơ về bất cứ điều gì cụ thể-chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt:

Wonwoo ngửa đầu ra sau khi cười, khẽ đá chân, khi Mingyu bắt chước chính xác dáng đi cứng nhắc của Vernon trong một đêm uống rượu sau buổi hòa nhạc.

Wonwoo ngượng ngùng nhìn Mingyu cắn miếng mì ramyeon đầu tiên mà anh đã chuẩn bị khi Mingyu bị cúm sau tuần lễ thời trang. Sợi mì nhão và trương lên, nước dùng loãng và lạt nhách, nhưng đó là món mì ngon nhất mà Mingyu từng ăn chỉ vì Wonwoo đã làm riêng cho cậu.

Wonwoo ngồi một mình ở phía sau cùng của xe buýt trên đường đến buổi chụp hình cho Going Seventeen, mặc bốn lớp quần áo dày mặc dù trời tháng Tám rất nóng, tuyệt vọng hy vọng rằng bằng cách nào đó hành động này có thể che đi mùi đào thoang thoảng đang bắt đầu rò rỉ ra từ dưới làn da của anh.

Má Wonwoo đẫm nước mắt trên sàn phòng tập cũ, đôi mắt tròn xoe nhìn Mingyu trong sợ hãi. Cầu xin. Những tấm gương mờ ảo xoay tròn khi Mingyu quay gót bỏ chạy.

Mingyu thức dậy vào sáng hôm sau trong tiếng động cơ ầm ầm và mùi khí thải nồng nặc khi những người thuê nhà khởi động xe và chuẩn bị lên đường, một ngày mới đã tới. Mọi cơ và khớp đều đau nhức khi cậu từ từ rời khỏi ghế sau, đầu cậu đau nhói vì sự kết hợp của cơn say và sáu giờ mất ngủ liên tục.

Cậu không chắc mình sẽ phải rời khỏi căn hộ trong bao lâu, nhưng cậu không thể phớt lờ nỗi lo lắng đang gặm nhấm những góc cạnh thô ráp của mình. Wonwoo có ổn không? Nếu anh lên cơn động dục và mọi chuyện trở nên tồi tệ như lần trước, hoặc thậm chí là còn tệ hơn như vậy nữa thì sao? Nếu anh cần thứ gì đó thì sao? Nếu anh thay đổi suy nghĩ về mọi thứ và thực sự muốn Mingyu quay lại thì sao?

Được rồi, suy nghĩ cuối cùng đó chỉ là suy nghĩ viển vông của Mingyu mà thôi, nhưng những lo lắng khác của cậu đều có cơ sở. Nếu Wonwoo không ổn và Mingyu không đến để kiểm tra, cậu sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Cậu cũng rất cần thay quần áo. Chiếc xe nóng bức suốt cả đêm, khiến bộ đồ cậu mặc hôm trước nhăn nhúm và thấm đẫm mồ hôi khô. Cậu không chắc mình định dành ngày hôm nay ở đâu, nhưng cậu không thể xuất hiện ở những nơi công cộng với vẻ ngoài luộm thuộm như vậy.

Cậu lựa chọn đi cầu thang bộ thay vì thang máy, không vội vã trở lại căn hộ, cậu không tin rằng việc quay lại sớm như vậy là quyết định đúng đắn. Cậu sợ những gì mình có thể sẽ thấy. Sợ hãi những phản ứng của Wonwoo. Thoáng đấu tranh với những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu, hành lang dẫn đến cửa phòng họ có vẻ ngắn hơn bình thường, và chẳng mấy chốc, Mingyu thấy mình đang đứng ngay bên ngoài cửa.

Cậu thở dài nặng nề, bước vào căn hộ, di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể. Mặc dù cậu đã tự nói với bản thân mình rằng cậu cũng sống ở đó, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác mình đang xâm phạm quyền riêng tư của anh. Phòng khách trống rỗng khi cậu rón rén bước vào trong, nhà bếp cũng vậy. Không có âm thanh hay dấu hiệu của sự chuyển động nào. Cậu cho rằng Wonwoo đang ở trong phòng của anh, có thể là đang ngủ hoặc có thể là đang ngồi trên máy tính, hy vọng là anh đang thoải mái tận hưởng ngày nghỉ cuối cùng của mình chứ không phải là đang âm thầm chịu đựng.

Các giác quan của cậu trở nên nhạy bén hơn, cố gắng hoạt động hết công suất để nhận biết bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Wonwoo đang ở đâu đó trong căn hộ, nhưng không hề nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào. Cậu tự trấn an mình rằng sự im lặng không nhất thiết sẽ là một biểu hiện đáng lo ngại, và khi cậu định tiếp tục đi về phòng mình, thay quần áo rồi sẽ rời đi. Tuy nhiên, khi bước đến cửa phòng ngủ của Wonwoo, cậu thấy mình dừng lại ở đó.

Cậu biết mình sẽ không thể rời đi nếu không biết chắc chắn rằng Wonwoo vẫn ổn.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, nắm tay giơ lên ​​của Mingyu lơ lửng trên không trung khi cậu do dự nửa muốn gõ cửa nửa không. Wonwoo đã yêu cầu cậu rời đi, và cậu đã làm vậy, nhưng không có chỉ định cụ thể nào về thời gian cậu phải tránh đu. Chắc chắn, Wonwoo sẽ không giận cậu chỉ vì cậu vội vã kiểm tra vì lo lắng cho anh. Anh sẽ không trách cậu nếu cậu chỉ ghé vào để lấy một bộ quần áo sạch. Sau cùng, bất chấp mọi thứ, họ vẫn là những người bạn thân của nhau mà...

Phải không?

Cậu hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng gõ nhẹ vang vọng như tiếng súng nổ trong sự yên tĩnh của căn hộ, nhưng sau mười giây, không có phản hồi nào từ phía bên kia. Thở dài, Mingyu tựa trán vào cửa gỗ, bề mặt mát lạnh khiến cậu dừng lại một lúc trước khi gõ lại lần nữa, lần này mạnh dạn hơn một chút.

"Này, Wonwoo-yah? Em chỉ muốn cho anh biết là em... em sẽ không ở lại. Em chỉ quay lại để thay quần áo thôi. Nhưng em muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn khi em ở đây và không biết liệu anh có cần gì không..." Mingyu nhắm mắt lại và lắc đầu cay đắng, má ửng hồng lên khi cậu nhận ra lời đề nghị kiểu đó gần đây có ý nghĩa gì. "Anh biết mà, kiểu như nếu anh muốn em nấu cho anh một ít đồ ăn hoặc giặt quần áo cho anh... đại loại thế."

Sự im lặng tiếp nối thật chói tai, mỗi một giây lại dài hơn giây trước. Ngực Mingyu đau nhói.

"Hyung?" Cậu khẽ gọi, từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng.

Nỗi sợ hãi đột nhiên lan đến sau gáy Mingyu, tâm trí cậu đua nhau nghĩ đến những khả năng khủng khiếp. Nếu Wonwoo lên cơn động dục và quá yếu ớt để phản ứng lại thì sao? Nếu anh cần giúp đỡ thì sao? Nếu có chuyện gì đó thực sự không ổn và anh không thể trả lời thì sao? Chắc chắn, ngay cả khi Wonwoo tức giận với cậu, anh cũng sẽ không đủ nhẫn tâm để phớt lờ cậu trong tình huống này. Mingyu có lý do chính đáng để lo lắng sau mọi chuyện đã xảy ra và Wonwoo sẽ hiểu điều đó, ngay cả khi anh không muốn gặp cậu.

Với bàn tay run rẩy, Mingyu vặn tay vào nắm cửa, ngạc nhiên khi nó không khoá. Cậu từ từ đẩy cửa ra, để lộ một căn phòng tối om. Cậu lướt qua các đường viền của đồ nội thất và thấy mọi thứ đều đang ở đúng vị trí của chúng. Giường đã được dọn. Máy tính của anh đã tắt. Không có dấu hiệu nào của Wonwoo.

Mingyu không chắc liệu sự vắng mặt của Wonwoo nên là lý do để cậu thấy nhẹ nhõm hay càng thêm lo lắng. Cậu rút điện thoại ra khỏi túi, nghĩ rằng có lẽ mình đã bỏ lỡ một tin nhắn, nhưng không có thông báo nào trên màn hình là từ Wonwoo cả.

Đóng cửa phòng ngủ, cậu mạo hiểm vào bếp, lướt qua bàn ăn để tìm một tờ giấy note, nhưng nó trống trơn. Không có gì được dính vào cửa tủ lạnh, bên dưới một trong những miếng nam châm hình mèo ngốc nghếch của Wonwoo.

Cảm giác thật kỳ lạ. Wonwoo không trả lời lại Mingyu theo bất kỳ cách nào. Anh không bắt buộc phải tiết lộ nơi ở hoặc kế hoạch riêng của mình với cậu, nhưng đó là điều họ vẫn thường làm khi bắt đầu sống chung. Những tin nhắn ngắn gọn nói rằng đối phương không cần phải đợi nếu họ ra ngoài về muộn hoặc tin nhắn về thời gian chuyến bay của họ sẽ hạ cánh, làm ơn hãy để cửa mở lúc 2 giờ sáng. Đó là phép lịch sự chung, giữ cho nhau những thông tin để tránh làm đối phương lo lắng không cần thiết. Tất nhiên, cũng có những ngoại lệ đối với quy tắc này, nhưng đây không phải là trường hợp bình thường. Mingyu thấy hơi khó tin nếu Wonwoo chỉ ra ngoài một lát để tìm thức ăn hay làm điều gì đó đại loại vậy.

Vẫn ôm chặt điện thoại, Mingyu cân nhắc xem có nên nhắn tin cho Wonwoo không. Hay có lẽ tốt hơn hết là liên lạc với quản lý của anh, thậm chí là Seungcheol? Ý tưởng vẫn còn ở đó, nhưng cuối cùng cậu đã gạt bỏ nó đi.

Không, cậu quyết định rồi. Cậu cảm thấy như mình đang đi quá giới hạn. Wonwoo là một người đàn ông trưởng thành đã vật lộn với những tác dụng phụ của thuốc ức chế trong cả một thập kỷ. Mingyu không phải là người của cậu. Cậu không có quyền biết bất cứ điều gì về Wonwoo, kể cả nơi anh đang ở. Việc Wonwoo đã ban tặng cho cậu quá nhiều thứ trong suốt những năm qua đã là một đặc ân, không phải là nghĩa vụ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Mingyu cảm thấy thoải mái khi anh rời đi. Cậu nghĩ rằng ít nhất mình cũng có thể tận dụng tình hình này và tắm rửa nhanh trước khi anh quay lại. Nếu Wonwoo tình cờ quay lại vào thời điểm đó, thật tuyệt. Nếu anh không quay lại, Mingyu sẽ phải tiếp tục ngày hôm nay của mình và cố gắng tập trung vào điều gì đó khác.

Ừ, chắc chắn rồi. Cứ như vậy.

Tắm một lần, ăn hai bữa, dọn dẹp bếp kỹ lưỡng và xem một tập phim Taxi Driver, mặt trời bắt đầu lặn, đổ bóng dài trên sàn phòng khách. Wonwoo vẫn chưa về. Nỗi lo lắng của Mingyu thắt chặt như kìm kẹp quanh ngực cậu, mỗi phút trôi qua đều đè nặng lên vai cậu. Mặc dù đã cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng những công việc tầm thường, nhưng suy nghĩ của cậu vẫn cứ quay trở lại với Wonwoo.

Cậu thấy mình dán mắt vào điện thoại, liên tục kiểm tra tin nhắn với hy vọng có bất kỳ dấu hiệu nào từ anh. Nhưng mỗi thông báo đều mang lại một sự thất vọng-tin nhắn từ Soonyoung phàn nàn về cơn say của anh, cuộc trò chuyện nhóm râm ran với những lời khen ngợi và trêu chọc về kiểu tóc mới của Chan, lời nhắc nhở từ quản lý của cậu về lịch trình sắp tới-không có gì từ Wonwoo cả.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Mingyu thấy mình khao khát quãng thời gian nghỉ ngơi của họ trôi qua nhanh hơn. Họ có buổi tập nhảy vào sáng hôm sau và cậu nóng lòng muốn gặp lại Wonwoo, hoặc ít nhất là hỏi các thành viên khác xem anh có thể ở đâu. Chắc chắn, sẽ có ai đó đang nói chuyện với anh. Wonwoo chưa bao giờ biến mất hay không đến đúng giờ các lịch trình. Seungcheol chắc chắn sẽ biết anh ở đâu và liệu anh có đang ổn hay là không.

Khi bóng tối bao trùm căn hộ, Mingyu đành ngủ trên ghế dài, ở gần cửa nhất có thể để nghe thấy tiếng Wonwoo trở về vào ban đêm.

Nhưng anh đã không về nhà.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Mingyu sẽ không được nhìn thấy anh.

Sáng hôm sau, Mingyu mệt mỏi và đau nhức. Hai đêm liên tiếp không ngủ thẳng giấc đã ảnh hưởng đến cậu về mặt thể chất. Những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Wonwoo đã ảnh hưởng đến tinh thần cậu. Tuy nhiên, vẫn có một cảm giác phấn khích khi nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy Wonwoo trong buổi tập hôm nay và hy vọng sẽ dập tắt được một số nỗi sợ đã đeo bám cậu trong suốt hai mươi bốn giờ qua.

Và vì vậy, cậu đã lên đường sớm, đến tòa nhà công ty sớm hẳn một giờ trước khi họ thực sự bắt đầu luyện tập. Cậu cầm một cốc cà phê và một hộp sữa chua, ăn vội trong xe trong khi chờ những người khác xuất hiện.

Jun và Minghao đến đầu tiên, không có gì đáng ngạc nhiên. Họ luôn là những người đúng giờ nhất. Seungcheol cũng không kém cạnh. Những người khác lần lượt nối đuôi nhau vào sau, Mingyu gần như đập mặt vào cửa sổ bên ghế lái khi Wonwoo trèo ra khỏi xe của Jihoon.

Trông anh ấy... bình thường. Ổn. Thật nhẹ nhõm, nhưng cũng đặt ra những câu hỏi mới cho cậu. Cảm giác châm chích khó chịu lạo xạo phía sau não Mingyu khi cậu cố gắng thản nhiên bước ra khỏi xe và cùng họ vào tòa nhà, hành động như thể cậu vừa mới tự mình lái xe đến.

Nếu Wonwoo động dục, tại sao anh lại rời khỏi căn hộ? Tại sao anh lại đến buổi tập bằng xe của Jihoon? Và tại sao anh lại không thèm nhắn cho Mingyu một tin nhắn đơn giản nào để trấn an cậu rằng anh vẫn ổn hay các triệu chứng đã qua?

Có rất nhiều lời giải thích hợp lý. Có lẽ Wonwoo chỉ đơn giản là cảm thấy khỏe hơn và quyết định dành ngày nghỉ cuối cùng của họ để đi chơi với Jihoon. Có thể họ đã quên mất thời gian, thưởng thức một vài cốc bia và quyết định rằng tốt nhất là Wonwoo nên ở lại nhà Jihoon. Có lẽ anh không nhắn tin cho Mingyu vì điện thoại của anh hết pin hoặc anh để quên nó ở đâu đó. Có lẽ anh chỉ quên mất thôi. Cũng có khả năng là anh đã cố tình không liên lạc với Mingyu. Anh hoàn toàn có quyền như vậy, đặc biệt là nếu anh vẫn còn tức giận. Bực bội. Tổn thương.

Mingyu nuốt nước bọt, cổ họng cậu nghẹn lại khi cậu phải giả vờ thản nhiên tiến lại gần họ và vẫy tay chào. Jihoon ngái ngủ lẩm bẩm chào hỏi. Tuy nhiên, Wonwoo vẫn im lặng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái.

Thực ra thì cũng ổn. Họ đã từng cãi nhau những trận nhỏ trước đây-chủ yếu là hồi còn trẻ-nhưng chỉ mới hai tháng trước, Wonwoo đã quá chán ngán việc Mingyu luôn uống hết hộp nước táo của anh đến nỗi anh đã ra ngoài và mua một chiếc tủ lạnh mini cho phòng mình. Chỉ riêng việc cất giữ thôi là chưa đủ-anh còn viết "tài sản của Jeon Wonwoo" lên từng hộp. Họ đã cười nắc nẻ về chuyện đó vài ngày sau. Mingyu tự trấn an mình rằng chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi, giống như mọi lần trong quá khứ vậy.

Nhưng điều đó không ngăn được nỗi đau nhói. Mà càng gia tăng thêm. Dữ dội. Lần này cũng khác biệt đáng kể so với những cuộc cãi vã ngớ ngẩn khác mà họ đã từng có trong quá khứ.

Buổi tập bắt đầu với sự đồng điệu và năng lượng thường thấy, các thành viên được làm nóng người sau thời gian nghỉ ngơi và háo hức được sớm trở lại sân khấu. Không ai có vẻ để ý rằng những nỗ lực giao tiếp bằng mắt của Mingyu với Wonwoo đều bị đáp lại bằng sự thờ ơ, nhưng mỗi cơ hội tương tác bị bỏ qua đều gợi lên một nỗi đau mà cậu cố gắng không để lộ ra trên khuôn mặt. Thật khó để tỏ ra bình thường khi mọi thứ đều không ổn, nhưng cậu không muốn gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào.

Tuy nhiên, khi Seungcheol yêu cầu bắt cặp thực hiện để tinh chỉnh vũ đạo mới của họ, Mingyu thấy mình thật bất thường khi cứ đứng yên một chỗ. Bất cứ khi nào có các hoạt động hoặc các bài tập cần phải có bạn nhảy, Wonwoo luôn là người cậu sẽ tìm đến. Mingyu sẽ theo bản năng tiến về phía anh mà thậm chí không cần suy nghĩ. Nhưng hôm nay thì khác. Bình thường, cậu sẽ đến bên cạnh Wonwoo mà không chút do dự, nhưng hôm nay Wonwoo đặc biệt lạnh nhạt với cậu nên cậu cảm thấy khá ngại ngùng khi tiếp cận anh.

Điều đó không có nghĩa là Mingyu không muốn bắt cặp với anh. Cậu rất muốn, một cách tuyệt vọng, đến nỗi lồng ngực cậu đau nhói vì khao khát. Cậu muốn họ tự nhiên hướng về nhau như thường lệ, cười đùa và phá vỡ sự im lặng đang hiện hữu rồi bước tiếp, lặng lẽ đồng ý quên đi mọi đau đớn đã từng xảy ra giữa họ. Nhưng mọi chuyện không bao giờ có thể đơn giản như vậy.

Và thế là, Mingyu lùi lại, giả vờ buộc dây giày rồi lại giả vờ bận rộn với việc xắn tay áo phông, lén lút quan sát mọi hoạt động trong phòng qua hình ảnh phản chiếu trong gương. Cậu đợi xem Wonwoo có chọn mình không; cậu muốn điều đó đến mức không thể ngừng quay đầu và nhìn chằm chằm về phía anh.

Nhưng Wonwoo không làm vậy. Joshua chỉ vào anh, và Wonwoo gật đầu, giơ ngón tay cái lên đồng ý trước khi họ tiến về phía nhau. Và thế là hết.

Đến lúc đó, mọi người khác đã ghép đôi, trong một nhóm mười ba thành viên thì luôn có một người bị bỏ lại một mình. Mingyu nhận ra một cách đáng thương rằng lần này cậu chính là người đó. Một cảm giác buồn nôn dâng trào trong bụng khi nhiều mảnh ghép bắt đầu ghép vào đúng vị trí.

Mingyu biết rằng bất kỳ cặp đôi nào cũng sẽ nồng nhiệt chào đón cậu làm một nhóm ba, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình là người lạc lõng ở đây. Đây có phải là cảm giác mà Wonwoo đã cảm thấy trong nhiều năm không? Chắc là vậy rồi, anh luôn được đảm bảo là bạn tập cùng Mingyu, luôn được các thành viên hết mực cưng chiều, nhưng còn những đêm quản lý đón anh từ ký túc xá về nhà trong khi những người khác chơi đùa cho đến sáng thì sao? Còn những lần anh bị bỏ lại ở một đất nước xa lạ, lần đầu tiên anh bị mắc kẹt ở Jakarta vì Jeonghan bất ngờ động dục ngay trước chuyến bay thì sao?

Mingyu đã từng ghen tị với Wonwoo vì có phòng khách sạn riêng trong chuyến lưu diễn nước ngoài đầu tiên của họ, khi các thành viên còn lại bị chia thành nhóm sáu người và buộc phải chen chúc nhau trong những căn phòng chỉ dành cho hai người. Soonyoung đã ngáy suốt đêm, ngay bên tai cậu, trong khi khuỷu tay xương xẩu của Seungkwan ấn vào xương sườn cậu đau điếng, cả ba người cùng một mớ chân tay chật chội trên một tấm nệm cỡ lớn duy nhất. Mingyu đã khao khát có một chiếc giường riêng biết bao, ghen tị vì Wonwoo có lẽ đang ngủ thoải mái sau một ngày mệt mỏi. Nhưng liệu Wonwoo có thực sự may mắn không, hay anh đang rất cô đơn?

Chắc chắn, vào thời điểm đó, việc bị nhồi nhét phòng ở thật tệ, nhưng nhiều năm sau đó, họ vẫn trêu chọc nhau về những đêm khó khăn trong chuyến lưu diễn đầu tiên của họ. Cách Jun khiến họ thức trắng nhiều giờ mỗi đêm bằng cách nói mớ. Seokmin vô tình nhốt mình trong phòng tắm và đánh thức tất cả mọi người khi cậu ấy bắt đầu khóc. Những khoảnh khắc gắn kết, kỷ niệm và những trò đùa nội bộ nảy sinh từ những khó khăn. Wonwoo đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong những năm đầu đó và Mingyu thì quá non nớt và ích kỷ để hiểu được mọi sắc thái của nó. Ngay cả bây giờ, lần đầu tiên cậu nhìn nhận quá khứ theo một góc nhìn mới.

Thật dễ dàng để xóa bỏ tất cả những điều đó vào thời điểm đó vì Wonwoo luôn tỏ ra can đảm. Anh không bao giờ phàn nàn về sự cô đơn hay những bất tiện mà anh phải đối mặt. Mingyu luôn thấy anh thật mạnh mẽ, gần như là bất khả chiến bại, nhưng giờ đây cậu có thể nhìn thấy những vết nứt luôn tồn tại trong lớp vỏ bọc đó. Sự chịu đựng thầm lặng, tất cả những hy sinh nhỏ bé đã không được chú ý đến. Tất nhiên, tất cả bọn họ đều cảm thấy thương Wonwoo. Tất cả bọn họ đều thừa nhận rằng anh là người gặp nhiều khó khăn nhất trong số tất cả bọn họ, nhưng có ai trong số họ thực sự đặt mình vào vị trí của Wonwoo không? Mingyu biết chắc chắn là không. Cảm giác đó quá khó chịu, và họ quá bận tâm đến cảm xúc của chính mình để nghĩ về những gì Wonwoo đã có thể cảm thấy.

Mingyu cố gắng tập trung vào việc cải thiện chuyển động của mình, nhưng suy nghĩ của cậu cứ trôi về phía Wonwoo trong suốt buổi tập. Cậu muốn sửa chữa mọi thứ, xin lỗi, để thu hẹp khoảng cách đã hình thành giữa họ. Nhưng những lời nói nghẹn lại trong cổ họng cậu, và lòng can đảm để tiếp cận anh dường như nằm ngoài tầm với.

Khi Seungcheol tuyên bố buổi tập kết thúc sau vài giờ, họ chia tay nhau. Wonwoo đi cùng Jihoon và Mingyu trở lại xe một mình, lỗ hổng trong lồng ngực cậu ngày càng sâu hoắm.

Những ngày còn lại trước chuyến lưu diễn rất bận rộn, nhưng không quá bận rộn đến mức làm Mingyu bị phân tâm khỏi những nỗi đau liên tục vì nhớ Wonwoo. Họ chạm mặt nhau hàng ngày-trong lúc thử trang phục, luyện tập, những bữa tiệc tối của nhóm-nhưng Wonwoo luôn ở phía bên kia phòng hoặc ở đầu bàn đối diện. Bất cứ khi nào họ buộc phải tương tác, thái độ của Wonwoo đều lạnh lùng và xa cách, ánh mắt anh không bao giờ thực sự chạm ánh mắt Mingyu. Những đêm trong căn hộ chung của họ là tồi tệ nhất, sự im lặng ngột ngạt chỉ làm tăng thêm nỗi cô đơn của Mingyu. Cậu thấy mình đi đi lại lại không ngừng, không thể ngủ được.

Họ đủ bận rộn để không ai có thể để ý đến khoảng cách giữa cậu và Wonwoo. Ít nhất là không ai muốn thấy điều đó. Soonyoung, vẫn nhạy bén như mọi khi, nhận ra chuyện này ngay lập tức. Kỳ lạ thay, anh lại thoả hiệp một cách kỳ lạ khi Mingyu từ chối nói về điều đó. Thay vào đó, anh đóng vai trò là người thay thế Wonwoo trong các bài tập cần phải ghép đôi và kéo Mingyu vào các cuộc trò chuyện của nhóm khi cậu còn đang bận chần chừ và buồn bã. Soonyoung là một người bạn rất tuyệt vời... mặc dù đôi khi anh cũng là một nỗi phiền toái lớn.

Khi một tuần mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc và đến ngày tất cả bọn họ lên máy bay đến Osaka, Mingyu chẳng còn tha thiết ngồi cạnh một ghế trống với hy vọng rằng Wonwoo sẽ ngồi xuống cạnh mình nữa. Thay vào đó, cậu ngồi phịch xuống cạnh Minghao và nhét Airpods vào tai, thậm chí còn không thèm ngước lên nhìn khi Wonwoo đi ngang qua hàng ghế của họ.

Có lẽ họ cần khoảng thời gian này. Có lẽ về lâu dài, điều đó sẽ tốt cho họ. Wonwoo yêu Nhật Bản và những chuyến ghé thăm của họ luôn giúp anh phấn chấn hơn. Có lẽ không khí ở Osaka sẽ khiến anh dễ dàng tha thứ cho cậu hơn. Ít phòng bị và cảnh giác cậu hơn.

Nhưng thực tế thì luôn rất tàn khốc, Nhật Bản lại không phải là nơi chữa lành Jeon Wonwoo lần này.

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Chuyến bay của họ hạ cánh lúc 9 giờ tối, nhưng khi họ đến khách sạn và ổn định được trong phòng riêng, thì là đã gần 11 giờ. Với buổi hòa nhạc đầu tiên của chặng Nhật Bản diễn ra vào ngày hôm sau, mọi người đều đi ngủ ngay để đảm bảo rằng họ được nghỉ ngơi đầy đủ nhất có thể. Cơ thể của Mingyu đã được rèn luyện tốt nhất cho những tình huống này và cậu dễ chìm vào giấc ngủ hơn cả tuần qua. Một đêm mất ngủ sẽ dẫn đến một buổi biểu diễn thiếu năng lượng. Cậu không thể để cuộc sống cá nhân của mình ảnh hưởng tiêu cực đến những nỗ lực mà cậu tâm huyết dành tặng những người hâm mộ đã thu xếp thời gian để có mặt ở đó.

Ngày hôm sau là một ngày hỗn loạn với các hoạt động thường thấy-một buổi thử đồ vào sáng sớm để đảm bảo rằng tất cả trang phục của họ đã sẵn sàng và được tính toán cẩn thận, một buổi kiểm tra âm thanh vui vẻ và một bữa ăn tại một quầy udon với Jun và Chan. Sau đó, cậu trở lại sân vận động để chuẩn bị những bước cuối cùng.

Ngay từ lúc thức dậy, Mingyu đã run lên vì một cơn hưng phấn. Những ngày diễn ra hòa nhạc vẫn thường có tác dụng này đối với cậu. Sự mong đợi và phấn khích khi được biểu diễn trước hàng nghìn người hâm mộ luôn khiến cậu phấn khích. Nhưng hôm nay, cơn hưng phấn lại khác, gần như là điên cuồng, như thể năng lượng trong cậu đang không có nơi nào để thoát ra, tích tụ bên trong và khuếch đại sự bồn chồn của cậu. Một phần là do sự lo lắng thường thấy trước buổi hòa nhạc, nhưng cũng có một chút gì đó khang khác-một điều gì đó đáng lo ngại mà cậu không thể rũ bỏ hoàn toàn.

Có vẻ như đó là một linh cảm.

Vào giai đoạn gần cuối buổi hòa nhạc, Mingyu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhìn bề ngoài, mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Buổi hòa nhạc diễn ra suôn sẻ, và không có gì bất ổn. Tuy nhiên, một tiếng nổ lách tách đáng ngại vang lên trong không khí như một dấu hiệu căng thẳng trước cơn bão. Adrenaline dâng trào trong cậu và cảm giác hồi hộp khi biểu diễn trước một lượng khán giả đông đảo như vậy khiến mọi thứ trở nên siêu thực. Nhưng lần này thì khác. Điều này không phải là phấn khích-mà là bất an.

Khi họ tụ tập ở giữa sân khấu cho phần cuối cùng của đêm diễn, tóc gáy cậu dựng đứng. Cậu điên cuồng quét mắt qua đám đông khổng lồ, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của thảm họa sắp sửa xảy ra, nhưng không thể phân biệt được bất kỳ chi tiết nào giữa biển người mênh mông. Cậu nhìn khắp sân khấu khi những hợp âm mở đầu của bài hát cuối bắt đầu, cậu thấy tất cả các thành viên đều ở đúng vị trí của mình. Không có ai lạc nhịp, không ai lóng ngóng quên lời bài hát. Nhưng Mingyu không thể thoát khỏi sự lo lắng của chính mình.

Khi đã đi được một phần ba chặng đường của "Hot", Mingyu nhìn thấy Wonwoo loạng choạng và khuỵu một gối xuống. Một tiếng thở hổn hển lan tỏa khắp đám đông. Mingyu cố gắng quay lại để nhìn anh rõ hơn mà không bỏ lỡ một nhịp vũ đạo nào. Đôi khi tai nạn xảy ra-ai đó có thể trượt chân hoặc vấp ngã, và những thành viên còn lại được huấn luyện để tiếp tục trừ khi đó là điều gì đó cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng Wonwoo đổ mồ hôi rất nhiều, nhiều hơn bình thường ngay cả khi điệu nhảy không hề căng thẳng. Cả người anh tái nhợt, cúi gập người xuống và...

Ôi không. Làm ơn. Không phải bây giờ.

Mùi hương nhẹ nhưng không thể nhầm lẫn-mùi hương đặc trưng của đào và pheromone Omega đang dần lan tỏa trong không khí. Khi Mingyu theo kịp vũ đạo, cậu không còn nhìn thấy Wonwoo nữa, thay vào đó là một thoáng các khuôn mặt của những thành viên khác. Tất cả đều mang những biểu cảm khác nhau của sự bối rối và lo lắng. Khi Mingyu tìm thấy Wonwoo một lần nữa, anh đã đứng dậy, nghiến chặt hàm, tiếp tục bài hát với độ chính xác hoàn hảo. Trong hoàn cảnh đó, đó là điều tốt nhất anh có thể làm-tập trung hoàn thành tiết mục và sau đó rời khỏi sân khấu cùng các thành viên còn lại để nghỉ giải lao trước khi biểu diễn lại. Mùi hương của Wonwoo chỉ thoang thoảng, các thành viên dễ dàng nhận ra, nhưng khán giả sẽ quá đông và ở quá xa để có thể ngửi thấy.

"Hot" chỉ là một bài hát dài ba phút mười bảy giây, nhưng cảm giác như nó kéo dài hàng giờ. Mọi thứ có vẻ siêu thực, như thể nó đang diễn ra cực kỳ chậm rãi. Mingyu để trí nhớ cơ bắp của mình tiếp quản mọi thứ, tâm trí cậu đang chạy quá nhanh để giúp kiểm soát chuyển động của mình. Khi bài hát cuối cùng cũng kết thúc, sự nhẹ nhõm tràn ngập khắp người cậu, khiến đôi chân cậu mềm nhũn như thạch.

Seungkwan và Chan chiếm vị trí trung tâm, giao lưu với đám đông và đưa ra những lời dẫn cho tiết mục tiếp theo, trong khi các thành viên khác bảo vệ Wonwoo và hộ tống anh đi. Có những quy trình rõ ràng cho tình huống này, mặc dù họ chưa bao giờ phải sử dụng chúng trước đây. Thuốc của Wonwoo luôn đủ độ tin cậy để những tình huống như thế này không bao giờ xảy ra. Nhưng hôm nay thì khác.

Ngay lập tức, Seungcheol lao vào hành động, kêu gọi bọn họ với giọng nói của một thủ lĩnh để chỉ đạo hiệu quả. Họ có các nhân viên hậu cần đi cùng, nhưng có rất nhiều nhân viên từ phía nước bạn ở hậu trường, những người không bị ràng buộc với Wonwoo về mặt hợp đồng hoặc nhưng bảo mật khác, vì vậy điều quan trọng nhất là đưa được anh lên xe công ty và lên đường trở về khách sạn. Seungcheol đang nghe điện thoại di động, yêu cầu một trong những tài xế đáng tin cậy của họ đến ngay phía sau sân vận động. Là Beta lớn tuổi nhất và có cái đầu tỉnh táo nhất, Joshua bước vào, nắm chặt khuỷu tay Wonwoo để dẫn anh đến cánh cửa dẫn ra khỏi sân vận động. Mingyu nhìn họ rời đi, cổ họng thắt lại. Cậu có thể thấy Wonwoo đang run rẩy như một chiếc lá héo, lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi.

Như cỗ máy được bôi dầu định kỳ kỹ lưỡng, mặc dù chưa bao giờ được sử dụng. Các thành viên rất giỏi trong việc duy trì sự đồng bộ, ngay cả trong những lúc khủng hoảng như thế này.

Nhưng Mingyu lại cảm thấy mình lạc nhịp đi. Tai cậu ù đi, và các cơ bắp thì cứng đờ. Họ không hiểu chuyện gì đang thực sự đang xảy ra. Họ chưa từng thấy Wonwoo trong hoàn cảnh tệ nhất như cái cách mà Mingyu từng thấy. Họ không thể để anh cứ như vậy trở về khách sạn một mình được.

Một mình. Luôn luôn cô đơn. Luôn luôn phải tự mình chịu đựng.

"Em sẽ đi cùng anh ấy," Mingyu tuyên bố, đôi tay run rẩy luồn vào trong áo để tháo thắt lưng micro.

"Chết tiệt, lại là em." Seungcheol đã cúp điện thoại, trán anh nhăn lại vì lo lắng, hàm nghiến chặt, anh tiến lại gần cậu.

Mingyu phẫn nộ bước tới trước khi miếng dán micro bung ra và cậu kéo sợi dây đó ra khỏi cổ áo. "Anh không thể ngăn cản em. Em sẽ đi."

"Em sẽ ở lại đây và cùng các thành viên còn lại đến khi kết thúc buổi biểu diễn."

"Em sẽ không."

Mingyu thậm chí còn không dám nghĩ đến việc mình có thể chịu đựng được một màn biểu diễn "Aju Nice" đau đớn kéo dài hơn bốn mươi phút. Không đời nào. Mũi cậu phập phồng, ngửi thấy sự nghiêm nghị trong mùi hương của Seungcheol. Mùi hương của cậu toả ra dao động giữa sự thách thức và thái độ thù địch hoàn toàn.

Khóe mắt cậu nhìn thấy Seokmin đang tiến lại gần hơn với Soonyoung bám sát phía sau, và cậu quay sang họ, cầu xin, thầm kêu gọi sự hỗ trợ.

"Mingyu." Giọng nói của Seungcheol có phần điềm tĩnh, nhưng pha lẫn sự khiển trách.

"Này mọi người..." Seokmin bước tới và cố gắng phá vỡ sự căng thẳng. Cậu đưa tay đặt lên vai Mingyu, những ngón tay vỗ nhẹ theo một cử chỉ được cho là để xoa dịu, nhưng thực ra chỉ là sự bảo trợ. "Chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành buổi hòa nhạc nhé? Sau đó, chúng ta có thể rời đi thật nhanh và kiểm tra tình trạng của anh Wonwoo. Dù sao thì bây giờ cậu cũng không thể làm gì giúp anh ấy được nữa, Gyu."

Mingyu chớp mắt, tầm nhìn của cậu trở nên trắng bệch khi cơn hoảng loạn đe dọa lấn át cậu. Không ai trong số họ sẽ đứng về phía cậu sao?

Nhưng rồi, phía sau cậu, Soonyoung phát ra một âm thanh nghẹn ngào, và Mingyu quay lại nhìn, đôi mắt cậu mở to vì không dám tin.

"Ôi, thôi nào! Thật đó hả, Seokmin-ah? Mingyu không thể làm gì sao? Em có thể vô tâm đến mức nào vậy?" Với một cái lắc đầu bực bội, Soonyoung bước một bước về phía Seungcheol.

"Hyung." Anh thở dài, giọng nói dịu lại. "Chúng ta hãy ngừng giả vờ rằng anh không biết chuyện gì đang xảy ra đi. Rõ ràng thế mà, đúng không? Em biết anh đã cố gắng bảo vệ hai người họ trong nhiều năm qua, nhưng em nghĩ giờ họ đã vượt qua giai đoạn đó rồi. Em nghĩ... có lẽ... đã đến lúc ủng hộ họ rồi, phải không nào?"

Vẻ mặt nghiêm nghị của Seungcheol thoáng nhăn lại và anh liếc nhìn khắp phòng. Các thành viên khác đang ở trong nhiều trạng thái khác nhau, đang thay trang phục biểu diễn, một số ngồi trên ghế dặm lại lớp trang điểm, nhưng tất cả đều trông căng thẳng và lo lắng.

"Em nghĩ mọi người sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều khi biết một trong số chúng ta đang ở bên cạnh Wonwoo," Soonyoung nói thêm.

Tim Mingyu đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu có thể hôn Soonyoung ngay bây giờ. Ngay cả khi lời cầu xin khẩn thiết của anh không thành công, ngay cả khi Seungcheol kiên quyết không buông tha cho cậu, cậu vẫn sẽ trân trọng việc Soonyoung đã cố gắng vì mình.

Soonyoung khẽ huých vai Seungcheol và anh thở dài một hơi thườn thượt.

"Nếu cả hai rời khỏi buổi hòa nhạc sớm, thì sẽ rất đáng ngờ," Seungcheol nói, vừa nói vừa vuốt tóc. "Và nếu các trang báo đưa tin về chuyện này... mọi người sẽ bắt đầu đào bới và xới tung mọi thứ lên. Wonwoo sẽ bị soi mói."

Soonyoung nghiêng đầu. "Việc họ sống chung không phải là bí mật. Sẽ không khó tin nếu nói rằng họ cùng mắc một loại vi khuẩn nào đó."

Seungcheol liếc mắt nhìn Mingyu, người đang gật đầu nhiệt tình đồng ý. Có vẻ như cậu cũng sắp gục ngã, nhưng thời gian là yếu tố then chốt. Rất có thể Wonwoo đã rời khỏi địa điểm tổ chức hoà nhạc và đang trên đường trở về khách sạn. Có lẽ là đã quá muộn rồi.

"Làm ơn," Mingyu cầu xin, hai tay đan vào nhau. "Hyung, làm ơn. Em phải đi."

Seungcheol ngửa đầu ra sau. Ngay cả từ góc độ này, rõ ràng là anh đang đấu tranh với quyết định của mình. Anh có lẽ đang cân nhắc đến hàng ngàn viễn cảnh khác nhau và hàng triệu kết quả có thể xảy ra, cố gắng nhanh chóng cân nhắc chúng. Anh luôn coi trọng vai trò trưởng nhóm của mình-không chỉ là người phải bảo vệ nhóm, mà còn là người được giao trọng trách chăm sóc Wonwoo trong suốt những năm qua.

"Cheolie. Để cậu ấy đi đi."

Một giọng nói khác tham gia cuộc trò chuyện, giọng nói này gây bất ngờ cho cậu hơn. Mingyu quay lại, mắt mở to khi Jihoon tiến đến, kéo khóa áo hoodie encore của mình lên.

Có một khoảng im lặng nặng nề, nhịp tim của Mingyu đập thình thịch trong ngực như những cái đấm khi Seungcheol từ từ hạ cằm và nhìn Jihoon bằng một cái nhìn đầy ẩn ý. Như thường lệ, họ dường như có thể trao đổi lời nói chỉ thông qua một cái nhìn im lặng.

"Được thôi," Seungcheol thở dài, âm thanh mang theo sức nặng của sự cam chịu miễn cưỡng. "Đi đi. Nếu em ở lại, em cũng sẽ chỉ làm giảm đi năng lượng trên sân khấu và dù sao thì điều đó cũng sẽ tạo ra hàng chục bài báo khác. Cứ đi đi."

Mingyu quá đỗi nhẹ nhõm và biết ơn, đến nỗi cậu gần như không biết phải làm gì. Cậu quay lại để cảm ơn Soonyoung và Jihoon, nhưng Jihoon đã bắt đầu bước đi và Soonyoung thì hơi mất tập trung, điện thoại của anh đang được áp vào tai. Mingyu chỉ đợi vừa đủ để nghe anh nói "Shua hyung, đừng để họ đi ngay" trước khi cậu chạy nước rút về phía lối ra.

Khi Mingyu đi dọc theo hành lang quanh co ra khỏi sân vận động, nhịp giày thể thao của cậu trên sàn bê tông hòa nhịp với nhịp đập điên cuồng của trái tim. Tâm trí cậu đang chạy đua với những ký ức từ tuần trước-những cái nhìn tránh né, những cuộc trò chuyện gượng gạo, những bức tường đã dựng lên giữa cậu và Wonwoo.

Cậu thậm chí còn không chắc là Wonwoo có muốn gặp cậu ngay bây giờ không. Mọi dấu hiệu đều chỉ ra là không, nhưng cậu vẫn phải thử. Cậu phải cho Wonwoo thấy rằng cậu đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để được ở đó vì anh, ngay cả khi anh không yêu cầu cậu phải làm vậy. Ngay cả khi Wonwoo đẩy cậu ra. Cậu phải cho anh thấy rằng cậu rất quan tâm anh, rằng cậu sẵn sàng chiến đấu vì tình bạn của họ, mối quan hệ của họ, bất cứ điều gì có thể tồn tại giữa họ. Nỗi sợ hãi và sự sỉ nhục đã kéo cậu ra khỏi Wonwoo rất nhiều lần trong quá khứ, nhưng gần đây cậu đã bắt đầu dũng cảm chạy về phía anh và chưa bao giờ trong đời cậu lại cảm thấy đúng đắn đến thế.

Mingyu quyết tâm chứng minh rằng cậu sẽ không bao giờ để Wonwoo phải cảm thấy cô đơn lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro