Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

Điều đầu tiên Mingyu làm khi cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài là tìm kiếm điện thoại. Cậu để quên nó trong túi quần đùi thể thao từ hôm kia và nó vẫn ở đó vào hai ngày sau. Không có nhiều thông báo đáng chú ý-sau những gì đã xảy ra trong buổi tập, có lẽ mọi người đều biết rằng họ sẽ không thể liên lạc được với cậu trong vài ngày tới-nhưng vẫn có bốn tin nhắn từ Soonyoung. Mingyu vuốt ngón tay cái trên màn hình để đọc chúng.

Tin nhắn đầu tiên được gửi khoảng hai giờ sau khi anh đưa Mingyu về nhà:

   thế nào rồi? 😏

Hai tin nhắn tiếp theo được gửi một tiếng rưỡi sau đó:

   này, anh biết có lẽ là em đang bận, hy vọng là với wonwoo, nhưng chỉ muốn báo trước cho em biết rằng chúng ta gặp chút vấn đề đây

   cheol đã đến nhà anh để đưa một số đồ cho em. anh đã nói với anh ấy là anh đã cho em dùng phòng của anh và em đang bận 🤢 nhưng anh ấy cứ quanh quẩn ở nhà anh mãi. theo đúng nghĩa đen. anh nghĩ anh ấy biết em đang không có ở đây nhưng anh ấy không nói gì cả

Tin nhắn cuối cùng được gửi gần đây hơn, chỉ khoảng sáu giờ trước:

   anh đã ăn đồ ăn anh ấy mang đến cho em nhưng em vẫn có thể giữ đống quần áo mới mà cheol đã mang tới

Mingyu thở dài khi nhìn xuống điện thoại. Các thành viên rất hiếm khi nói dối Seungcheol, nhưng có vẻ như dạo này chuyện đó xảy ra hơi nhiều, và cậu đang là trung tâm của chuyện đó. Mingyu và Wonwoo rõ ràng là đồng lõa của nhau. Những gì đã xảy ra là bí mật mà họ phải che giấu. Nhưng còn Soonyoung? Mingyu đã lôi kéo Soonyoung vào chuyện này ngay từ đầu, khi cậu lần đầu yêu cầu anh che giấu cho mình. Bây giờ, anh lại che chở cho cậu thêm một lần nữa. Lại thêm một lời nói dối khác. Cuối cùng, những điều này sẽ trở thành một vấn đề lớn thật sự. Việc Wonwoo không biết Soonyoung biết nhiều đến mức nào cũng chẳng giúp ích gì.

Nhưng hiện tại cậu không thể thay đổi gì được bất kỳ điều gì trong số đó.

Ngay lúc này, Mingyu đang rất cần được tắm rửa và ăn uống.

Cậu cầm lấy một chiếc khăn và bước ra khỏi phòng, thận trọng nhìn quanh căn hộ khi đi đến phòng tắm. Wonwoo dường như đang không có ở đây, không có âm thanh nào phát ra từ phía sau cánh cửa phòng ngủ đóng kín của anh khi Mingyu đi ngang qua đó, và Mingyu tự hỏi liệu hôm nay cậu có quên lịch trình nào không hay Wonwoo chỉ là đang tận hưởng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.

Hoặc có thể là anh lại đang tránh mặt cậu.

Mọi thứ vẫn có vẻ hơi siêu thực. Giống như có thể cậu thực sự đã làm tình lần nữa với Wonwoo. Hoặc có thể là không, và tất cả chỉ là ảo giác do cường độ điên cuồng từ cơn động dục của cậu tạo ra. Nếu điều đó là thật, sẽ có rất nhiều thứ để giải quyết.

Sẽ là nói dối nếu cậu không thừa nhận rằng mình đã vô cùng thất vọng khi phát hiện ra Wonwoo đã lẻn ra ngoài trong khi cậu đang ngủ. Cậu không muốn tham lam, không muốn kỳ vọng quá nhiều, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh và vẫn còn một khoảng thời gian dài khó khăn mà Mingyu phải tự mình chịu đựng. Trong một thế giới hoàn hảo, Wonwoo sẽ ở bên cạnh cậu suốt thời gian đó và Mingyu sẽ được trải nghiệm hai ngày hạnh phúc tuyệt đối. Nhưng thực tế hiếm khi phản ánh sự hoàn hảo, và Mingyu từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng khi nói đến Wonwoo, có một số điều nếu có đã là tốt hơn rất nhiều so với không có gì. Cậu nên coi mình là người cực kỳ may mắn. Và cậu đã được nếm trải chuyện này. Thật vậy.

Ngoài ra còn có vấn đề về việc thuốc của Wonwoo vẫn chưa có tác dụng. Mặc dù anh đã đưa ra lời giải thích hợp lý, Mingyu vẫn không khỏi lo lắng. Có vẻ cực kỳ nguy hiểm khi anh tiếp tục lịch trình của mình như bình thường với những chất ức chế không đáng tin cậy như vậy, đặc biệt là khi họ sắp có chặng lưu diễn ở Nhật Bản. Wonwoo có thể tỏ ra như thể đó không phải là vấn đề lớn, nhưng Mingyu biết sâu thẳm bên trong anh thực sự rất sợ hãi. Thành thật mà nói, giờ đầu óc Mingyu đã tỉnh táo hơn một chút, cậu không thể không nghĩ đến tất cả những tình huống tệ nhất, mỗi tình huống đều như một chiếc đinh nhọn đâm vào tim cậu. Quá nhiều trong số đó không thể tránh khỏi liên quan đến việc phải xa Wonwoo và cậu thậm chí còn không thể chịu đựng được dù chỉ là trong ý nghĩ khi cân nhắc đến khả năng đó.

Nhưng dù thế nào thì chẳng phải cậu cũng đã tiêu đời rồi sao?

Bởi vì, từ bây giờ, việc ở bên cạnh Wonwoo sẽ chỉ càng trở nên khó khăn hơn mà thôi.

Khi Mingyu đứng trong bếp, cậu nhận ra mình rất vẫn khao khát sự gần gũi của Wonwoo, mặc dù cơn động dục của cậu đã đi qua. Nhưng không phải vì những hormone còn sót lại hay sức hút sinh học hay bản năng nguyên thủy khiến cậu có những mong muốn như vậy. Không phải cơ thể cậu khao khát anh mà là trái tim. Nó còn hơn cả mối liên hệ thể xác mà họ đã chia sẻ trong thời gian ngắn ngủi qua, mặc dù điều đó cũng sẽ mãi mãi khắc sâu vào ký ức của Mingyu. Đó là sự dễ chịu khi ở bên Wonwoo. Cách Mingyu cảm thấy lồng ngực mình đầy ắp khi chứng kiến ​​tiếng cười của Wonwoo, những tiếng cười sâu lắng, làm rung chuyển cơ thể anh, khiến đôi mắt sắc sảo của anh nheo lại thành một đường cong hình trăng lưỡi liềm. Chính những cử chỉ nhỏ bé, chu đáo đó đã nói lên rất nhiều điều, cách Wonwoo lắng nghe Mingyu nói mãi nói mãi, không bao giờ ngắt lời hay tỏ ra chán ghét. Chính những trải nghiệm và bài học đã hình thành nên Wonwooㅡmột con người đáng ngưỡng mộ, với những giá trị và đạo đức mà cậu luôn rất trân trọng.

Mingyu bùng cháy vì anh, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, và trong khi cậu không có ai để đổ lỗi ngoài chính mình vì đã lún quá sâu, thì giờ đây cậu không thể tự thuyết phục mình rằng cậu vẫn rất hạnh phúc khi chỉ là bạn thân của Wonwoo. Dù như thế là không còn đủ nữa. Cậu đã vượt quá giới hạn được cho phép. Cậu đã được nếm trải trái cấm. Và giờ đây cậu âm ỉ khao khát có được Wonwoo cho riêng mình.

Có thực sự là quá điên rồ khi muốn như vậy không? Có thực sự hẹn hò sẽ là một bước nhảy vọt lớn so với việc vẫn là bạn thân không? Chẳng phải ranh giới đã trở nên mờ nhạt sau những gì họ đã làm sao? Thực sự có thể trao cơ thể mình cho người khác với sự tin tưởng và vị tha và điều đó chẳng có ý nghĩa gì sao?

Mingyu liếc nhìn quanh căn bếp của họ, không gian riêng tư chung của họ lưu giữ rất nhiều kỷ niệm. Họ đã dành nhiều năm cùng nhau xây dựng một ngôi nhà theo một cách lặng lẽ, khiêm tốn nhất-lựa chọn các thiết bị và tranh cãi về cách phối màu, chỉ để cuối cùng Wonwoo luôn nhượng bộ theo sở thích của Mingyu. Họ nhận được cây cảnh từ mẹ Mingyu vì họ quá bận rộn để nuôi thú cưng và đồ dùng nhà bếp từ bố Wonwoo như một lời cảm ơn vì đã luôn nấu ăn cho con trai mình.

Họ đã dành nửa ngày ở cửa hàng nội thất một lần, ngồi trên mọi chiếc ghế trong toàn bộ cửa hàng trước khi chọn một bộ cho bàn bếp và một chiếc ghế dài cho phòng khách. Họ chơi đùa trong tất cả các phòng trưng bày, giả vờ như họ đang sống trong một ngôi nhà trên bãi biển ở LA hoặc một tòa nhà cao tầng ở Hồng Kông. Họ cười cho đến khi bụng đau nhói rồi thì thầm nói về nơi họ có thể định cư trong tương lai. Wonwoo đã nói đến Busan hoặc thậm chí có thể là một nơi nào đó ở Nhật Bản, và tất cả những gì Mingyu có thể nghĩ đến để trả lời là bất cứ nơi nào mà Wonwoo lựa chọn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ luôn dễ dàng.

Wonwoo thích căn hộ phải thật ấm nóng trong khi Mingyu thích cảm giác buốt lạnh hơn. Mingyu cho hết quần áo giặt vào một mẻ, bất kể màu sắc hay vải vóc, trong khi Wonwoo có thể dành hàng giờ để phân loại và giặt nhiều lần khác nhau, khiến cho hóa đơn tiền nước tăng cao vọt. Mingyu tự hào trưng bày bìa tạp chí và các bản in thử từ các buổi chụp ảnh của mình trong khi Wonwoo thà chết còn hơn phải nhìn thấy khuôn mặt của chính mình được dán khắp các bức tường trong không gian sống của họ. Họ tranh cãi về việc xem gì vào những buổi tối rảnh rỗi hiếm hoi, cuộn giấy vệ sinh nên để theo hướng nào và liệu samgyeopsal nên được phục vụ với ssamjang hay gireumjang. Wonwoo phàn nàn rằng Mingyu quá ồn ào, nhưng lại hờn dỗi khi Mingyu đi vắng vì căn nhà trở nên quá yên tĩnh.

Nhưng những thách thức đó là rất nhỏ và không đáng kể, một khi họ chuyển đến sống cùng nhau, không ai trong số họ từng đưa ra ý kiến đã đến lúc sống xa nhau. Mặc dù ban đầu Wonwoo đã do dự, mặc dù anh đã lo lắng về cách công ty sẽ phản ứng và liệu sự hiện diện của anh có trở thành gánh nặng cho Mingyu hay không, họ đã hòa hợp với nhau một cách liền mạch, cuộc sống của họ gắn kết với nhau theo một cách rất dễ dàng và tự nhiên. Họ hợp nhau trong mọi chuyện; lại khác nhau theo những cách khiến mọi thứ trở nên vô cùng thú vị. Và không có điều gì trong số đó liên quan đến chuyện giới tính thứ cấp ngu ngốc. Trên thực tế, có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cả hai đều là Alpha hoặc Beta hoặc bất kỳ sự kết hợp nào khác ngoại trừ con người thật của họ hiện tại. Mingyu vẫn sẽ yêu Wonwoo. Cậu vẫn sẽ muốn anh là của riêng mình. Cậu vô cùng chắc chắn về điều đó.

Nhưng không có gì thực sự quan trọng nếu Mingyu là người duy nhất ham muốn và khao khát điều đó, nếu Wonwoo không hồi đáp lại với một loại tình cảm tương tự. Đối với anh, điều này rất đơn giản. Họ là bạn thân. Bạn cùng phòng. Đồng nghiệp. Họ đã ngủ với nhau, đúng vậy, nhưng một lần vì cần thiết và sau đó một lần nữa, với những gì Wonwoo đã nói rất rõ ràng, là một sự trao đổi công bằng. Mingyu có thể vặn mình thành trăm nút thắt cố gắng tìm ra cách để mọi chuyện có thể diễn biến xa hơn giữa họ, nhưng điều đó cũng sẽ không khiến Wonwoo đáp lại tình cảm của cậu.

Mingyu không dám để mình hy vọng quá nhiều. Cậu chưa bao giờ làm vậy. Cậu luôn giữ những tưởng tượng của mình như vậy và kiềm chế mọi thứ khác, giữ chặt tình cảm của mình. Cậu kìm mình lại, vì bất kỳ lựa chọn nào khác đều mang quá nhiều rủi ro-tình bạn của họ, sự nghiệp của họ, nhóm của họ, danh tiếng của họ. Tất cả những điều đó sẽ không thay đổi chỉ vì họ đã bí mật quan hệ tình dục với nhau.

Hãy bình tĩnh lại, Kim Mingyu. Hãy tỉnh táo lại.

Mingyu thở dài và xoay vai, cậu tiếp tục đi vào phòng tắm.

Vòi hoa sen thật tuyệt, nước ấm rửa sạch đi mọi dấu vết và làm dịu đi cơn đau ở các cơ bị chuột rút. Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước, Mingyu lại cảm thấy mình là chính mình nhiều hơn. Thật sảng khoái. Đầu cậu vẫn còn hơi rối bời, nhưng ít nhất thì cơ thể cậu đã khỏe hơn nhiều.

Khi cậu lần nữa đi vào bếp, khăn tắm quấn chặt quanh eo, thì Wonwoo bước vào, trên tay cầm theo một túi gà Kyochon khổng lồ.

Theo bản năng, Mingyu cứng đờ người như một con nai trước ánh đèn pha, tim cậu nhảy lên tận cổ họng. Lần cuối cùng họ gặp nhau, Mingyu đã nằm đè lên người anh với nút kết phình to kẹt trong mông Wonwoo, và sau đó Wonwoo biến mất trong khi cậu đang ngủ, vì vậy, để nói rằng Mingyu không chắc mình sẽ được đón nhận như thế nào, thật sự là một cách nói giảm nói tránh. Cậu sợ Wonwoo sẽ lại bỏ đi, giống như cái cách anh đã làm sau khi họ cùng nhau trải qua cơn động dục của cậu, và cậu nửa mong Wonwoo sẽ quay gót và bỏ chạy khi anh nhận ra sự hiện diện của cậu.

"Chào," Mingyu khẽ nói.

Wonwoo loạng choạng bước đi trước khi anh dừng chân lại, ánh mắt từ từ quét qua Mingyu, từ đầu đến chân. Anh nuốt nước bọt, cổ họng thắt lại, nhưng rồi anh mỉm cười và giơ túi gà lên. "Biết là em sẽ sớm dậy thôi. Anh đã mua đồ ăn trưa cho chúng ta rồi. Anh chắc là em đang đói lắm."

Mingyu không nghi ngờ gì nữa, rằng Wonwoo đã tính toán thời gian một cách có chủ đích chứ không phải là ngẫu nhiên. Khi anh nói rằng anh biết Mingyu sẽ sớm thức dậy, Mingyu tin rằng anh thực sự có ý đó. Gần đây, Wonwoo dường như cực kỳ đồng bộ với đồng hồ sinh học bên trong của cậu.

"Đói quá," Mingyu thú nhận, bụng cậu sôi lên đồng tình khi mùi gà rán cay nồng nặc tràn ngập mũi cậu. "Sao anh không gọi người ta giao đến?"

"Không. Anh muốn đi dạo một chút. Hôm nay thời tiết rất đẹp."

Đi dạo nghe có vẻ tuyệt. Mingyu đã dành phần lớn bốn mươi tám giờ qua để nhốt mình trong bốn bức tường phòng, chỉ ra ngoài khi đi vệ sinh và nhận khay thức ăn Wonwoo để sẵn bên ngoài cửa. Anh chỉ cần gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ để Mingyu biết rằng thức ăn đã sẵn sàng và anh sẽ đi mất trước khi Mingyu kịp đứng dậy mở cửa.

"Mmm... Em thực sự cần chút không khí trong lành." Mingyu nói.

"Ăn trước đã."

Mingyu gật đầu và kéo ghế ra, nhưng khi cậu nắm chặt vào thành ghế, Wonwoo đã ngăn cậu lại trước khi cậu có thể ngồi xuống. Anh bước thêm một bước vào bếp và hắng giọng thật to.

"Ừmm, sao em không đi mặc thêm quần áo trong khi anh dọn bàn nhỉ."

Mingyu liếc xuống, chợt nhận ra rằng mình vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Không hiểu sao, khi nhìn vào ngực mình, cậu lại nghĩ đến Wonwoo, và cậu đột nhiên nhớ lại những vết bầm tím mà mình đã để lại. Những bông hoa màu tím có ý nghĩa như bằng chứng cho thấy tất cả đều là sự thật.

Chúa ơi.

Ánh mắt Mingyu liếc sang Wonwoo, lướt qua bộ ngực đang được che kín bằng quần áo của anh như thể nếu cậu nhìn đủ chăm chú, cậu có thể nhìn xuyên qua lớp vải áo đó. Cậu muốn nhìn thấy tác phẩm của mình. Cậu muốn nhìn thấy tuyên bố của mình. Quá tệ. Cậu muốn chắc chắn rằng nó vẫn còn đó.

Wonwoo dịch chuyển một cách khó chịu dưới cái nhìn của cậu và hơi nóng bốc lên má Mingyu khi cậu nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào ngực anh. Cậu rời mắt đi và bước một bước về phía phòng ngủ của mình.

"Ồ. Được rồi, được rồi. Để em đi mặc lại quần áo."

"Mhmm."

Chắc chắn có một chút gượng gạo trong cuộc trò chuyện của họ. Sự ngượng ngùng luồn lách như dây leo, câu qua lời nói của họ. Thật khó để nhận ra nếu không quan sát đủ cẩn thận, nhưng hoàn toàn không thể nhầm lẫn được. Rất hợp lý. Tất cả những điều này vẫn là vùng đất cấm chưa được khai phá. Điều quan trọng nhất là Wonwoo đã cố gắng. Anh không đối xử với Mingyu như thể bệnh nhân số 0. Anh vẫn đang cố gắng hết sức để hành động bình thường. Đây là sự cải thiện đáng kể so với lần trước.

Khi Mingyu trở lại bếp với chiếc quần jeans rộng thùng thình và áo cổ tròn mỏng, Wonwoo đã bày ra hai hộp gà rán, một khay khoai tây chiên nhỏ, hai bát cơm đầy ắp và một hộp củ cải muối. Anh đang cầm hai chiếc ly từ tủ trên bếp, với tay qua đầu trong một động tác duỗi người, khiến chiếc áo sơ mi của anh bị giật lên trên bụng, để lộ một chút vòng eo thon thả của anh.

Tay Mingyu giật giật, nhớ lại cảm giác dễ dàng khi tay cậu vừa vặn ôm lấy nơi đó, cảm giác thật tuyệt vời khi nắm chặt hông Wonwoo để giữ chặt anh, và bụng Mingyu quặn lại. Cậu tránh ánh mắt anh, tỏ ra bận rộn với việc đi đến tủ lạnh để lấy bình trà mận.

"Hôm qua nhóm mình có tập luyện không?" Mingyu hỏi.

Wonwoo lắc đầu. "Ngày mai. 6 giờ tối. Buổi tập chỉ vừa mới được thêm vào lịch thôi."

Hả.

Điều đó có nghĩa là có một khoảng cách ba ngày hiếm hoi kể từ buổi tập cuối cùng của họ. Thật kỳ lạ, đặc biệt là khi xem xét đến việc họ đang trong quá trình chuẩn bị gấp rút như thế nào. Mingyu tự hỏi liệu có phải vì cơn bộc phát khó chịu của mình mà họ được nghỉ lâu hơn mọi khi hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên về lịch trình. Có liên quan gì đến việc Seungcheol xuất hiện ở nhà Soonyoung và khả năng anh nhận ra Mingyu không có ở đó không?

"Seungcheol lúc nào cũng biết hết mọi thứ."

Bụng Mingyu quặn lại khi cậu ngồi xuống bàn, nhưng cậu gạt đi cảm giác lo lắng khi Wonwoo cúi xuống chất gà lên đĩa của cậu. Wonwoo không thường xuyên cưng chiều cậu một cách công khai như vậy, và cậu muốn tận hưởng từng khoảnh khắc này.

Mingyu thường cảm thấy mình giống một người anh lớn trong mối quan hệ của họ, một vai trò mà cậu rất vui để được đảm nhận. Cậu có tính cách rõ ràng và công khai hơn trong ngôn ngữ tình yêu của mình. Wonwoo thì trầm tính và riêng tư hơn nhiều. Ngay cả với những bữa ăn nhỏ mà anh đã chuẩn bị và để lại cho Mingyu trong vài ngày qua, anh chưa bao giờ ở đó để nhận lấy thù lao cho mình. Tất nhiên, Wonwoo tinh tế và nhẹ nhàng hơn trong cách tiếp cận của mình không làm cho những hành động của anh kém ý nghĩa hơn, nhưng nhìn anh ngồi đó sau khi đã đổ đầy thức ăn vào đĩa của Mingyu, loay hoay với đôi đũa của mình trong khi chờ cậu bắt đầu ăn trước, khiến Mingyu cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Cậu cầm một chiếc đùi gà và nhét vào miệng, nhổ sạch xương ra chỉ trong một lần cắn. Cậu ngâm nga thích thú, híp mắt lại khi nhai. Ngày sau kỳ động dục là một trong những ngày cậu cho phép mình ăn bất cứ thứ gì mình muốn. Cậu tạm từ bỏ chế độ ăn kiêng và đắm mình vào những món ăn ngon. Dường như chúng không chỉ bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, mà còn cho cả tinh thần của cậu nữa.

"Anh mừng là em đã thấy khỏe hơn." Wonwoo nói, đẩy hộp củ cải về phía Mingyu.

"Em cũng vậy. Cảm ơn anh vì tất cả những điều này." Mingyu chỉ vào đĩa thức ăn. "Và vì đã cho em ăn trong vài ngày qua. Và... vì-"

"Không có gì to tát cả. Anh mừng là mình có thể giúp. Ăn đi." Wonwoo ngắt lời cậu, có lẽ vậy là tốt nhất vì Mingyu không chắc cậu định kết thúc câu nói của mình như thế nào. Cảm ơn vì đã để cậu làm tình với anh? Tốt hơn hết là im lặng và làm theo lời anh bảo. Với một nụ cười và một cái gật đầu, Mingyu xúc cơm vào miệng.

Họ không nói về chuyện chăn gối của Mingyu lần nào nữa trong bữa ăn, nhưng họ đã nói chuyện, điều mà Mingyu rất biết ơn. Chủ yếu là Mingyu nói về buổi hòa nhạc sắp tới của họ và những nơi cậu hy vọng sẽ có thời gian để ghé thăm khi họ ở nước ngoài, Wonwoo lắng nghe một cách lặng lẽ, đôi khi chêm vào những bình luận nhỏ. Những thói quen sinh hoạt thường thấy của họ. Mingyu cảm thấy thoải mái khi họ có thể tiếp tục như bình thường. Không có gì thay đổi. Không có ngọn núi ngượng ngùng nào cần phải vượt qua.

Chắc chắn là nhẹ nhõm và hoàn toàn không có gì ám ảnh như những gì Soonyoung đã nói sau lần trước.

"Ý anh là, chúng ta đang nói về Jeon Wonwoo. Anh nghĩ mình sẽ cảm thấy tệ hơn rất nhiều nếu anh là em và cậu ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì và mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ."

Tốt nhất là họ nên quay lại với tình trạng hiện tại. Sẽ còn tuyệt hơn nữa khi Mingyu chấp nhận được sự thật rằng bất kể chuyện quái quỷ gì đã xảy ra giữa họ, hai lần, chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Bây giờ họ vẫn vậy, và bằng cách nào đó tình bạn của họ cũng đã được giữ vững. Điều đó còn hơn cả những gì cậu từng hy vọng. Mingyu rất biết ơn khi được là bạn thân của Wonwoo. Cậu có thể sống trong sự khao khát và nhớ nhung anh một cách lặng lẽ từ xa, giữ những ký ức sống động về khoảng thời gian thân mật của họ bên nhau, ngay cả khi bây giờ cậu cảm thấy như mình không thể tưởng tượng được việc sẽ ở bên bất kỳ ai khác.

Đúng vậy.

Mọi chuyện vẫn ổn.

Thực sự là mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ.

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Mingyu không thể không cảm thấy lo lắng khi lái xe đến buổi tập ngày hôm sau. Đó là lần đầu tiên cậu gặp những người khác kể từ khi cậu nổi cơn thịnh nộ vô lý và vô cùng xấu hổ với hành vi của mình. Cậu chưa bao giờ làm điều gì như vậy trước đây.

Cậu cũng hơi sợ phải đối mặt với Seungcheol, nếu những tin nhắn từ Soonyoung là đáng tin cậy. Cậu đã không thèm nhắn tin trả lời lại cho anh, cậu chưa sẵn sàng để trả lời những cuộc thẩm vấn mệt mỏi không thể tránh khỏi mà một Soonyoung tò mò và tự mãn luôn muốn bắt cậu phải chịu đựng, trong khi cậu vẫn chưa tự mình xử lý được mọi thứ.

Trên ghế hành khách bên cạnh cậu, Wonwoo ngồi im lặng, cho đến khi ánh mắt anh tập trung vào những ngón tay bồn chồn của Mingyu đang gõ vào vô lăng.

"Gyu, thư giãn đi. Em sẽ bị hội chứng ống cổ tay mất."

Mingyu thè lưỡi và nắm chặt tay quanh vô lăng để giữ chặt lại. Đánh giá qua tiếng thở dài nặng nề đáp lại, có vẻ như điều đó không làm dịu đi mối lo lắng của Wonwoo.

"Nếu em lo lắng về ngày hôm kia, thì sẽ chẳng có ai nhắc đến đâu," Wonwoo trấn an cậu.

"Em không chắc về điều đó đâu," Mingyu phản bác, giọng cậu buồn bã. Ít nhất, cậu cũng mong đợi một số lời trêu chọc. Cậu hiểu nhóm mình quá rõ.

"Anh chắc mà," Wonwoo nhấn mạnh.

"Nhưng em thì không chắc đâu."

"Nhưng anh chắc chắn, Mingyu. Bởi vì anh đã yêu cầu họ đừng làm thế."

Mingyu quay ngoắt đầu lại, nhanh đến nỗi cậu cảm thấy cổ mình nhói đau. Wonwoo không nhìn cậu, thay vào đó, anh với tay về phía trước để điều chỉnh radio trước khi quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất có thể Wonwoo cũng xấu hổ về toàn bộ sự việc và đã yêu cầu họ bỏ qua vì lợi ích của anh. Các thành viên sẽ không thể từ chối một yêu cầu như vậy từ anh. Nhưng một cảm giác hồi hộp nhỏ nhoi nhảy múa trong lòng Mingyu với ý nghĩ rằng có lẽ Wonwoo đã làm điều đó vì cậu, dù chỉ là một chút thôi. Thực ra, có lẽ là sự kết hợp của cả hai.

"Ồ," Mingyu lẩm bẩm, tập trung lại vào con đường phía trước. Một nụ cười nở trên khuôn mặt cậu trong vô thức. "Cảm ơn anh."

Hóa ra, Wonwoo đã đúng. Khi họ bước vào phòng tập, họ được chào đón giống như mọi khi. Chỉ có Soonyoung là đi thẳng về phía cậu, kéo cậu sang một bên với lý do là nhờ cậu giúp sắp xếp biểu đồ đội hình.

"Thế nào rồi? Cái quái gì thế? Em không thèm gửi cho anh một tí cập nhật nào sao? Hay là tay em quá bận để nhắn tin lại cho anh?" Soonyoung thì thầm.

Mingyu rên rỉ và đẩy anh ra.

"Thôi nào! Ít nhất thì cũng phải cho anh biết anh có phải là một wingman tuyệt vời nhất quả đất không chứ. Anh có thể thêm nó vào trang KProfiles của mình."

Dù anh có trông đang giỡn hớt thế nào thì rõ ràng là Soonyoung cũng đã rất đầu tư vào chuyện này, và thực sự, ít nhất thì Mingyu cũng có thể làm thỏa mãn một chút sự tò mò của anh. Anh xứng đáng được như vậy. Trái ngược với mọi kỳ vọng, bằng một cách nào đó, Soonyoung là người duy nhất kiên định ở bên cạnh Mingyu ngay lúc này.

Mingyu thở dài. "Cứ cho là anh đã được thăng hạng lên trong danh sách bias Seventeen của em đi."

"Lên hạng thứ bao nhiêu?"

"Hạng sáu."

"Hạng sáu á???" Soonyoung chế nhạo và nhăn mũi. "Thế ai là người đầu tiên?"

Mingyu chớp mắt nhìn anh một cách khó tin. Như thể câu trả lời không phải là một điều gì đó quá hiển nhiên sao.

"Được rồi. Câu hỏi ngớ ngẩn thật. Vậy thì ai là người thứ hai?"

"Seokmin."

Soonyoung kêu lên một tiếng đau đớn, ôm chặt ngực một cách bi kịch, và Mingyu phớt lờ anh, lật qua tập tài liệu biên đạo cho đến khi tìm thấy tờ giấy mà họ phải tìm. Cậu nhét tập tài liệu vào tay Soonyoung với một tiếng "đây rồi" rồi quay đi, đến chỗ Wonwoo đang trò chuyện với Minghao. Chắc chắn hôm nay cậu sẽ không tấn công ai cả, nhưng cậu chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ người bạn tập giãn cơ của mình một lần nào nữa.

☼ .﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀﹀. ☼

Thời tiết giữa xuân ở Seoul luôn thật khó đoán. Nhiệt độ thay đổi thất thường khiến việc giữ cho phòng tập không có cửa sổ thoải mái trở nên hơi khó khăn. Trong khi hầu hết mọi người đều mặc quần áo phù hợp cho cái lạnh kéo dài của buổi sáng, thì đến trưa, họ đã bắt đầu đổ mồ hôi vif quá nóng.

Không có gì ngạc nhiên khi Mingyu thấy không thể rời mắt khỏi Wonwoo trong suốt buổi tập hôm đó. Không có gì họ làm là đặc biệt khó khănㅡchủ yếu chỉ là làm quen lại với một số vũ đạo cũ cho những bài hát mà họ đã không biểu diễn trong một thời gian dài mà đã được thêm vào danh sách trình diễn sắp tới. Hầu hết là để ôn luyện trí nhớ cơ bắp, và những sự lặp lại này đang khiến tâm trí của Mingyu đi lang thang. Không có gì ngạc nhiên khi đầu óc cậu chọn tập trung vào Wonwoo, và vì vậy Mingyu tình cờ nhìn về phía anh ngay lúc thảm họa xảy ra.

Gọi đó là linh cảm hay giác quan thứ sáu gì cũng được, nhưng ngay cả trước khi Wonwoo vô tình chạm vào viền áo hoodie của mình, tai của Mingyu đã bắt đầu ù đi vì hoảng loạn, thúc giục cậu phải hành động. Không phải là cậu có thể làm bất cứ điều gì từ nơi mình đang đứng ở nửa bên kia phòng. Bất lực, cậu chỉ có thể kinh hãi nhìn Wonwoo nắm chặt gấu áo nỉ và kéo nó qua đầu mình, không hề biết rằng chiếc áo phông bên trong vẫn bám chặt vào lớp vải dày, cũng bị kéo lê theo.

Trong những trường hợp bình thường, điều đó thậm chí còn không phải là một điều bất thường trên radar của bất kỳ ai. Không có gì lạ khi họ cởi trần khi phòng tập trở nên oi ả vào những tháng ngày cuối hè, khi quần áo của sẽ bám chặt vào người họ một cách khó chịu như một lớp da thứ hai ẩm ướt. Tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy nhau khỏa thân trong quá trình thử đồ và những lần thay trang phục vội vã trong những buổi biểu diễn, nhiều lần đến nỗi họ hoàn toàn mất hết cảm giác với điều đó. Nhưng đây là một trường hợp đặc biệt vì có điều gì đó rất bất thường ẩn giấu bên dưới chiếc áo phông của Wonwoo.

Những bằng chứng mà Mingyu đã để lại.

Chỉ một vài giây trôi qua giữa lúc Wonwoo kéo áo hoodie ra và khi anh nhận ra rằng áo phông của mình cũng đã bị kéo lên. Anh vội vàng kéo áo xuống ngay lập tức, mắt mở to, nhưng đã quá muộn. Mingyu đã nhìn thấy những dấu vết tím sẫm, tương phản rõ rệt với làn da nhợt nhạt của Wonwoo, điều đó có nghĩa là nếu bất kỳ ai khác cũng đang nhìn anh, chắc chắn họ cũng sẽ nhìn thấy chúng.

Mingyu thầm cầu nguyện rằng những người khác đã bị phân tâm bởi những chuyện khác.

"Whoa..." Từ ngữ đó lơ lửng trong không khí một cách đáng ngại, được thốt ra với sự pha trộn giữa sự hoài nghi và thích thú, chắc chắn sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.

Bụng Mingyu chùng xuống.

Chà. Chết tiệt.

Tất nhiên là nó xuất phát từ tác nhân gây ra mọi sự hỗn loạn, Yoon Jeonghan, người cũng đã nhìn thấy. Anh băng qua phòng với một nụ cười tinh quái và Mingyu nhìn thấy khuôn mặt Wonwoo trở nên tái mét khi anh theo bản năng lùi lại một bước để rút lui.

"Wonungie, lại đây," Jeonghan xuýt xoa, lao ra nắm lấy gấu áo Wonwoo.

Wonwoo cố hết sức để thoát khỏi tầm với của Jeonghan; cố giữ áo mình bằng một tay trong khi nhẹ nhàng đẩy Jeonghan ra bằng tay kia, nhưng vô ích. Họ vật lộn với tấm vải một lúc trước khi Wonwoo chịu thua, có lẽ biết rằng chống trả là vô ích.

Khi những người khác tò mò nhìn vào, Jeonghan kéo mạnh áo phông của Wonwoo lên, để lộ tác phẩm của Mingyu: những bông hoa màu đỏ sẫm và tím, làm hỏng cả bộ ngực rộng của Wonwoo.

Bụng Mingyu thắt lại. Cậu không biết nên nhìn vào đâu hay là biểu cảm như thế nào. Cậu có nên tỏ ra ngạc nhiên như mọi người khác không? Giả vờ mất tập trung trong khi buộc dây giày? Hay là cậu nên chạy trốn?

"Wah! Wow! Tốt cho em!" Jeonghan nghiêng người, quan sát Wonwoo thật kỹ và Mingyu theo bản năng nhếch môi giữa hai hàm răng, như thể ai đó có thể ghép những đốm vô định hình đó với hình dạng miệng của cậu, bằng một cách nào đó.

Thật ngu ngốc.

Wonwoo thở dài, giật chiếc áo khỏi tay Jeonghan và kéo xuống, mặt anh giờ đây đỏ bừng.

"Không có gì đâu," Anh khăng khăng. "Hôm kia em đã đi vật lý trị liệu. Chỉ là dấu vết giác hơi thôi."

Mingyu há hốc mồm. Trời ơi, đó là một lời nói dối trắng trợn kinh khủng-tệ hơn nhiều so với việc không nói gì cả. Rõ ràng đó là vết hôn, không giống gì với những vết hằn tròn lớn do liệu pháp giác hơi để lại. Sự lố bịch của lời nói dối chỉ khiến sự thật có vẻ trông tai tiếng hơn.

Jeonghan nhướn mày nghi ngờ. "Chính xác thì giác hơi kiểu gì?" Anh trêu chọc, mắt sáng lên.

Đằng sau anh, Seungkwan và Seokmin khúc khích cười.

Miệng khô khốc, Mingyu liếc nhìn khắp phòng. Hầu hết các thành viên đều đang nhìn chằm chằm vào Wonwoo trong sự bất ngờ, nhưng có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu: Soonyoung, người đang cười toe toét như một tên ngốc và gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích, và Seungcheol, người có đôi lông mày nhíu chặt, chỉ có thể được hiểu là một phần do lo lắng, phần còn lại của biểu cảm thì không cách nào đọc được.

Khi Mingyu quay lại, những người khác bắt đầu vây quanh Wonwoo, trêu chọc anh và ném xuống những câu hỏi mà tất nhiên là anh không thể trả lời. Anh khoanh chặt tay trước ngực, mắt mở to, cố gắng gạt chúng đi một cách hờ hững, và Mingyu bị thôi thúc mãnh liệt việc phải cứu anh bằng một cách nào đó. Làm điều gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý đang dồn vào anh. Liệu việc tạo ra sự chuyển hướng ngay lúc này có là quá lộ liễu không?

Kệ xác.

Nhưng ngay khi Mingyu định mở miệng, chuẩn bị nói điều gì đó đủ hoang dã để đánh lạc hướng họ, tiếng vỗ tay đầy uy quyền của Seungcheol vang lên trong không khí. Anh ngay lập tức làm cả căn phòng im lặng bằng chất pheromone quyết đoán và khí chất thủ lĩnh của mình.

"Mọi người. Thôi đi. Hôm nay chúng ta còn nhiều việc phải làm. Nếu muốn ra khỏi đây trước nửa đêm, thì phải tập trung."

Có tiếng cười và cả tiếng rên rỉ khi họ ngoan ngoãn tản ra, để Wonwoo thoát khỏi rắc rối, ít nhất là trong lúc này. Khi sự căng thẳng của khoảnh khắc đó trôi qua và đôi vai Wonwoo chùng xuống vì nhẹ nhõm, Mingyu nhận ra cảm xúc của chính mình sau đó là một mớ hỗn độn.

Cậu không thể phủ nhận cơn phấn khích ban đầu chảy qua huyết quản khi cậu thoáng nhìn thấy ngực Wonwoo, cảm giác hồi hộp nguyên thủy khi nhìn thấy những bằng chứng hữu hình rằng họ thực sự đã ở bên nhau. Trái tim Mingyu dâng trào với sự pha trộn nồng nhiệt giữa tính chiếm hữu và lòng tự hào, biết rằng những vết hằn đó là lời tuyên bố thầm lặng của cậu, được khắc trên làn da trắng ngần của Wonwoo. Tuy nhiên, bên dưới sự thỏa mãn dâng trào đó là cảm giác tội lỗi và khó chịu đang trào dâng.

Cậu đã đặt Wonwoo vào một vị trí khó xử. Đã đưa ra một lý do khiến anh cảm thấy không thoải mái trước mặt những người khác. Và vì điều gì? Những vết bầm tím đó thực sự không có ý nghĩa gì cả. Không có gì ngoài việc Mingyu đã quá phấn khích, bị cuốn vào ảo tưởng say đắm về tất cả mọi thứ.

Khi họ xáo trộn đội hình, cậu cố gắng bắt lấy ánh mắt của Wonwoo. Cậu không chắc rằng mình có nên nói ra lời xin lỗi hay không, nhưng cậu chỉ muốn chia sẻ một mối liên hệ ngắn ngủi với hy vọng rằng bằng cách nào đó, cậu có thể truyền đạt một chút sự đồng cảm hoặc an ủi với anh.

Nhưng Wonwoo không nhìn về phía cậu. Thực tế là không một lần nào, trong suốt toàn bộ buổi tập. Mingyu hiểu đủ để giữ khoảng cách với anh. Giống như đang đối phó với một con mèo hoảng sợ. Cậu có thể nói rằng Wonwoo đang ở trong tình trạng căng thẳng. Không nên có chuyển động đột ngột xung quanh anh. Cũng đừng đến quá gần.

Khi Seungcheol tuyên bố buổi tập đã kết thúc, tất cả đều đã kiệt sức, cả về thể chất lẫn tinh thần. Mọi người lặng lẽ thu dọn đồ đạc và nhanh chóng lê bước ra khỏi tòa nhà với những lời tạm biệt lầm bầm, không ai thèm thẩm vấn Wonwoo thêm một câu nào nữa. Người duy nhất dường như vẫn còn tràn đầy năng lượng là Soonyoung, và xét theo nụ cười nhếch mép và cái nháy mắt mà anh liên tục dành cho Mingyu, cậu không cần phải nói thêm lời nào nữa. Anh đã biết sự thật.

Mingyu lặng lẽ đi theo sau Wonwoo, khi họ băng qua bãi đậu xe, ngực cậu thắt lại vì lo lắng. Cậu sợ Wonwoo có thể sẽ tránh xa mình, có thể là sẽ giận dỗi hoặc hối hận vì đã để Mingyu đánh dấu mình. Họ không trao đổi một cái nhìn, chứ đừng nói đến một lời nói nào trong suốt buổi tối.

Phải đến khi cả hai an toàn ngồi vào trong xe của Mingyu, cậu mới lấy hết can đảm để nói, giọng điệu ngượng ngùng và nhẹ nhàng.

"Em thực sự xin lỗi." Mingyu khẽ nói, những ngón tay bồn chồn lo lắng cầm lấy chìa khóa.

Wonwoo quay lại chớp chớp mắt nhìn cậu, vẻ mặt vô hồn. "Xin lỗi vì điều gì?"

"Em không nên..." Giọng Mingyu ngập ngừng khi cậu chỉ tay mơ hồ vào ngực Wonwoo. "Đó là một rủi ro ngu ngốc. Em không nên bất cẩn như vậy."

"Em không bất cẩn. Anh bất cẩn."

Mingyu bỗng nhiên nổi giận, cậu ghét việc Wonwoo đang phớt lờ cậu và cố gắng tự đổ hết lỗi lầm cho chính mình. Ít nhất, họ cũng phải chịu chung lỗi. Mingyu về cơ bản là đã cầu xin Wonwoo cho phép cậu đánh dấu anh và Wonwoo đã đồng ý, mặc dù cả hai đều biết rằng không nên liều lĩnh như vậy.

"Không, hyung, thực sự là em..."

"Không sao đâu, Mingyu." Wonwoo ngắt lời cậu, một sự dứt khoát sắc bén trong lời nói của anh khiến Mingyu không thể phản đối thêm nữa.

Khẽ cắn môi dưới, Mingyu khởi động động cơ, một cảm giác chua chát thắt chặt dạ dày cậu.

Mọi thứ luôn "ổn" với Wonwoo-không có gì to tát, không có gì phải lo lắng. Anh luôn gạt bỏ mọi thứ, hiếm khi thể hiện sự sợ hãi thực sự của mình hoặc mức độ bị ảnh hưởng. Đôi khi, Mingyu thấy bực bội vì cậu luôn phải cố gắng rất nhiều để đọc được ẩn ý từ anh. Cậu phải có khả năng nhận ra những nét tinh tế trong biểu cảm của Wonwoo và những thay đổi gần như không thể nhận ra trong thái độ của anh để biết rằng có điều gì đó không ổn. Sau hơn một thập kỷ, Mingyu có thể đếm trên một bàn tay số lần cậu thấy Wonwoo thực sự sợ hãi hoặc dễ bị tổn thương mà vẫn còn thừa nhiều ngón tay khác để dự phòng. Lần động dục chấn động gần đây nhất của anh là lần cuối cùng, và mức độ trung thực của anh chủ yếu là vì nó nằm ngoài tầm kiểm soát của chính anh.

Wonwoo cởi mở hơn nhiều với những cảm xúc vui vẻ của mình, mặc dù chúng thường không được thể hiện rõ ràng. Anh nhanh chóng mỉm cười hoặc sẽ cười khúc khích, sẵn sàng vỗ nhẹ an ủi hoặc nói một lời tử tế. Anh luôn rất thông cảm và bày tỏ sự ủng hộ, nhưng anh sẽ không cho phép người khác làm như vậy với mình; anh hiếm khi thể hiện ra khi anh thấy buồn. Anh sẽ tránh đi, đóng cửa, thu mình lại và đánh lạc hướng người khác.

Mingyu thở dài trong lòng khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Như thường lệ, lựa chọn tốt nhất là cứ để mọi chuyện trôi qua. Wonwoo đã lấy điện thoại ra và mở một chương trình phát sóng trực tiếp về thể thao điện tử, anh vô thức giải thích với Mingyu tại sao trận đấu này lại quan trọng, Mingyu chỉ có thể hiểu được ý nghĩa đại khái. Cố gắng xem xét lại và thúc đẩy vấn đề sẽ chỉ làm bùng nổ căng thẳng, vì vậy cậu đã lựa chọn không làm như vậy.

Như thường lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro