Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Cứ sáu tháng một lần, trong phần lịch trình hoạt động của nhóm sẽ đều đặn xuất hiện một mục "hoạt động cá nhân" bí ẩn, được đăng kí dưới tên Wonwoo. Nhưng đó không phải là kiểu lịch trình cá nhân bình thường với đầy đủ thông tin chi tiết về công việc hay tên các bên đối tác, nhãn hàng; đôi khi, người quản lý của họ chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ "chụp ảnh" hay "phỏng vấn" mà không hề có thêm bất kỳ một mô tả nào. Sau đó, Wonwoo sẽ lập tức rời đi và biến mất trong vòng vài ngày tiếp theo cùng với quản lý cá nhân của anh, không một lời chào tạm biệt, cũng không có hình thức tiễn đưa nào từ các fan hâm mộ. Không có hình ảnh nào về việc anh rời đi được ghi lại tại sân bay, và cũng chẳng có tin nhắn thông báo nào cho các thành viên biết là anh đã đến nơi thực hiện lịch trình an toàn. Quan trọng hơn hết, không bao giờ có một thông báo chính thức nào được đưa ra để giải thích cho sự vắng mặt của anh. Bởi sau khi Wonwoo trở về từ những "lịch trình" như vậy, chưa từng có một ấn phẩm tạp chí nào có mặt anh được phát hành. Không TVC quảng cáo, không sản phẩm truyền thông, cũng chẳng có chương trình tạp kỹ nào được phát sóng với sự tham gia của anh trong những ngày sau đó. Không có bất kỳ dấu vết hay thành quả nào chứng minh rằng Jeon Wonwoo đã từng thực hiện những hoạt động cá nhân mà anh vẫn đều đặn được đăng kí đó.

Nhưng không ai trong số các thành viên từng lên tiếng bất cứ điều gì về chuyện đó cả, kể cả Mingyu. Họ không bao giờ đề nghị được đến thăm hay thậm chí chỉ là gửi một xe cà phê đến phim trường của anh. Họ cũng không gọi điện cho anh để kiểm tra xem mọi việc đang diễn ra như thế nào. Và khi Wonwoo trở lại hoạt động sau khi hoàn thành "lịch trình" của mình vài ngày sau đó-anh thậm chí còn trở nên trầm tính hơn bình thường, làn da nhợt nhạt, xanh xao và tái mét-không một ai tỏ ra tò mò muốn biết chi tiết mọi chuyện như cái cách họ vẫn thường hay tỏ bày mỗi khi có một thành viên nào đó đột ngột vắng mặt trong vài ngày.

Tất cả mọi người đều ngầm hiểu rằng Wonwoo đã duy trì sử dụng miếng dán chặn mùi và thuốc ức chế trong suốt một thời gian dài. Thật bất lịch sự khi phải đề cập trực tiếp về chuyện đó, ngay cả khi họ là những người bạn thân nhất của nhau, bởi trên hết, chuyện này khiến Wonwoo trở nên đặc biệt khó xử.

Vậy nên, theo lẽ đương nhiên, không một ai từng lên tiếng đề cập đến vấn đề này.

Và thuốc ức chế thì chưa bao giờ là một giải pháp lâu dài và hoàn hảo, chúng luôn tiềm tàng những nguy cơ về những biến chứng nghiêm trọng khi sử dụng đường dài. Vì vậy, để phòng ngừa bất kỳ tổn thương nghiêm trọng không thể phục hồi nào cho cơ thể, Wonwoo luôn cần phải trải qua một chu kỳ tự nhiên mỗi sáu tháng một lần. Và mặc dù đây không là một sự kiện bình thường, nhưng không có gì là bí mật khi thời điểm chu kỳ của anh xảy đến, và cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi những khoảng thời gian đó trùng với thời gian Wonwoo vắng mặt trong lịch trình chung của nhóm.

Các thành viên luôn nhận thức rất rõ ràng về những dấu hiệu được dự báo trước cho chu kỳ sắp xảy đến của Wonwoo. Những ngày trước khi anh buộc phải rời đi, mùi hương của anh sẽ tràn ngập trong không khí, càng lúc càng nồng nặc hơn theo từng giờ trôi qua. Và theo lẽ tự nhiên, cơ thể của Mingyu luôn luôn phản ứng lại với điều đó, một tầng rung động thấp vang lên bên dưới làn da cậu. Không ai có thể cưỡng lại mùi hương ngọt ngào của quả đào trắng ngào ngạt lan tỏa khắp phòng tập hoặc phòng thu âm. Hương thơm anh phát ra khiến đầu óc của toàn bộ các Alpha trở nên lâng lâng, cơ bắp họ gồng lên căng cứng. Mùi hương quả đào mọng ấy khiến Mingyu cảm giác như mình đang say.

Trước đây, khi họ vẫn còn đang trong quá trình học cách kiểm soát các đợt tăng đột biến hormone khi vừa mới phân hoá, các Alpha đều sẽ cảm thấy mình bị thu hút bởi Wonwoo nhiều hơn bình thường trong khoảng thời gian này, ai cũng vô thức tìm kiếm sự gần gũi từ anh. Họ sẽ chạy đến bên cạnh anh, tranh nhau xem ai sẽ là người được cùng anh giãn cơ trước mỗi buổi tập và cãi nhau chí choé lên về việc ai sẽ là người đi lấy nước cho anh vào giờ nghỉ ngắn ngủi giữa buổi tập nhảy của họ.

Tất cả bọn họ đều như vậy, ngoại trừ Mingyu. Mingyu luôn tránh né, giữ khoảng cách xa nhất có thể và luôn duy trì khoảng cách đó với anh. Bởi vì càng đến gần anh, cậu lại càng cảm thấy như mình có thể sẽ bị thiêu rụi bất cứ lúc nào và thật xấu hổ làm sao, cậu nghĩ rằng Wonwoo thực sự có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cậu. Hơi nóng rực ấm áp và một thứ gì đó khác.

Trong những khoảng thời gian đó, các Beta luôn có mặt ở gần đó, cười khúc khích và đảo mắt qua lại, thực chất là luôn trong tình trạng cảnh giác, sẵn sàng can thiệp nếu có ai đó vô tình vượt quá giới hạn họ được phép. May mắn thay, chưa có ai từng đi quá giới hạn đó cả.

Vào những ngày như vậy, khi tất cả bọn họ phải cùng nhau chen chúc trên chuyến xe chật hẹp của công ty, Wonwoo nghiễm nhiên là người duy nhất được đi riêng một mình với các nhân viên khác. Anh là người duy nhất không xuất hiện trong các bữa tối hay các cuộc họp nhóm của họ.

Tất nhiên, đã nhiều năm trôi qua kể từ khi các Alpha có thể dễ dàng bị bản năng của mình chi phối và sự siêng năng, cảnh giác của các Beta dần dần trở nên không còn cần thiết nữa. Mingyu cũng không còn phải tránh né Omega duy nhất trong nhóm, chỉ để kiểm soát những xung động của chính mình nữa.

Wonwoo đã ở rất gần với chuyện không ra mắt cùng Seventeen. Không phải bởi vì chuyện tài năng của anh. Và chắc chắn rằng cũng không phải vì chuyện vẻ ngoài của anh. Wonwoo thực sự có thừa tài năng cùng với một vẻ ngoài vượt mức ưa nhìn, nhưng trên thực tế, Omega nam là một trường hợp khá hiếm có, và thậm chí là còn hiếm hơn nữa trong ngành công nghiệp thần tượng này. Họ bị coi là gánh nặng. Hầu hết các công ty giải trí đều không muốn chấp nhận rủi ro, đặc biệt là những công ty như công ty P, những công ty trên hết là rất thiếu thốn về nguồn lực cũng như tiền bạc cần thiết để hỗ trợ và bảo vệ những cá nhân như Wonwoo. Nếu không có Seungcheol và Jihoon đe dọa sẽ rút khỏi nhóm vì sự đoàn kết, Wonwoo có lẽ là đã bị đuổi khỏi nhóm ngay từ khi anh lần đầu tiên phân hoá, muộn, chỉ vài ngày trước khi cả nhóm cùng nhau ra mắt.

Việc Wonwoo được phân vào unit hip hop thật sự là một phương án rất tốt. Công ty có thể san sẻ bớt gánh nặng cho Seungcheol trong việc chăm sóc anh thật cẩn thận và chịu trách nhiệm về những quyết định của mình với tư cách là một trưởng nhóm. Trong thâm tâm, đây cũng là một điều vô cùng may mắn cho Mingyu, người đã được phân vào cùng một unit. Cậu đã luôn âm thầm hướng về Wonwoo ngay từ những ngày đầu tiên họ gặp nhau. Cậu cũng có thể giúp trông chừng Wonwoo. Bảo vệ anh. Giúp anh giữ kín bí mật của mình. Không có gì là quá khó khăn cả. Rất nhiều thần tượng hiện đang hoạt động là Alpha cũng chọn sử dụng miếng chặn mùi và thuốc ức chế nên sẽ không có gì đáng nghi ngờ khi Wonwoo không phát ra chút pheromone nào. Các nhân viên gần gũi nhất với họ lại đều bị cuốn vào các thoả thuận về việc bảo mật thông tin, nên việc rò rỉ không bao giờ là một mối lo ngại thực sự. Tuy nhiên, Mingyu luôn cảm thấy mình cần có trách nhiệm phải cẩn thận và chăm chỉ hơn nữa.

Mingyu đã bị Wonwoo thu hút một cách vô cùng khó giải thích ngay từ nụ cười ngại ngùng đầu tiên, cái cúi chào chín mươi độ và lời giới thiệu nhẹ nhàng trong căn phòng tập màu xanh lá buồn tẻ ban đầu của họ. Càng dành nhiều thời gian bên cạnh Wonwoo và tìm hiểu về anh, sự gắn bó giữa họ lại càng thêm sâu sắc. Việc ở bên cạnh Wonwoo thật sự rất thoải mái, vui vẻ, và dễ dàng. Mingyu không bao giờ phải giả vờ là một người khác. Cậu luôn luôn có thể là chính mình. Nhưng khi Wonwoo bất ngờ phân hoá thành một Omega sau bao ngày thấp thỏm trông chờ, đó là một trải nghiệm khá đau thương và đáng sợ đối với tất cả bọn họ, Mingyu không thể thoát khỏi mối nghi ngờ dai dẳng: liệu có phải gốc rễ những kết nối giữa họ từ trước đến nay chỉ đơn thuần là vì lí do sinh học, và nếu như thực sự là vậy, điều đó có làm giảm đi ý nghĩa của mối quan hệ giữa họ không?

Nhưng nhiều năm trôi qua cùng với sự trưởng thành trong tư tưởng, Mingyu tự tin khẳng định rằngㅡAlpha, Omega, Beta, kể cả có là người ngoài hành tinhㅡđiều đó không bao giờ là vấn đề. Mối quan hệ của họ vượt xa những thứ hời hợt như là giới tính thứ cấp. Mingyu rất thích và trân trọng Wonwoo vì con người sâu thẳm bên trong anh. Cậu bị thu hút bởi nụ cười nhỏ, tiếng cười trầm thấp, bản tính dịu dàng và lòng chân thành không hề lay chuyển của anh. Cậu mê mẩn sự tinh tế thầm lặng cùng những trò đùa sến sẩm của anh. Cậu ngưỡng mộ cái cách Wonwoo luôn thúc đẩy bản thân vượt ra khỏi vùng an toàn của mình và cách anh duy trì sự ổn định của riêng mình bất chấp thế giới quay cuồng mà họ đang sống và làm việc. Mingyu đặc biệt, đặc biệt thích cách Wonwoo nhăn mũi khi anh cảm thấy vui vẻ và cả cách anh nhìn thẳng vào mắt cậu khi cậu nói chuyện với anh, như thể họ đang có cuộc trò chuyện quan trọng nhất trên thế giới này bất kể chủ đề đó họ đang nói tới có ngớ ngẩn hay thừa thãi đến mức nào.

Nhưng Wonwoo không phải lúc nào cũng có được năng lượng hòa nhập một cách liền mạch.

Thật không may, trong một thời gian dài khi mới bắt đầuㅡbất chấp những nỗ lực hết mình của Mingyu và mặc cho chuyện anh là một Omega không phải là lỗi của bất kỳ ai cảㅡWonwoo vẫn thường xuyên cảm thấy như mình đang ở bên rìa của vòng tròn gắn bó chặt chẽ giữa họ. Không phải là anh cố tình nghĩ như vậy, nhưng đó là hậu quả hiển nhiên của hoàn cảnh và sự chia rẽ cố hữu do những suy nghĩ non nớt về giới tính thứ cấp của họ gây ra. Và tính cách hướng nội, kín đáo của Wonwoo chắc chắn không hề giúp ích gì cho anh vượt qua những rào cản đó.

Khi họ mới ra mắt, Wonwoo rất thường xuyên cảm thấy lạc lõng. Anh là người duy nhất không sống toàn thời gian trong ký túc xá chung. Người duy nhất sẽ có phòng khách sạn riêng trong thời gian họ lưu diễn ở nước ngoài. Vào một vài thời điểm nhạy cảm hơn, Wonwoo luôn phải nán lại một đất nước xa lạ với người quản lý của mình, buộc phải bay một chuyến bay khác khi một trong những thành viên Alpha trong nhóm bất ngờ tới kỳ động dục khi họ ở nước ngoài. Anh chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Cũng chưa bao giờ tỏ vẻ đặc biệt bận tâm. Có lẽ anh hiểu tất cả những việc này đã là cách giải quyết tốt nhất cho tất cả bọn họ. Vì sự an toàn cho đôi bên và để bảo vệ cho chính bản thân anh. Đây cách duy nhất để anh có thể ở lại với các thành viên, những người đã nhanh chóng trở thành gia đình của anh và tiếp tục sống với ước mơ được đứng trên sân khấu của mình.

Nhưng theo thời gian, ranh giới đã dần mờ nhạt đi, và những đặc điểm duy nhất họ dùng để phân loại nhau chỉ còn lại là các Unit, nhóm tuổi và MBTI. Họ lớn lên và đã trưởng thành, hiểu rõ về nhau hơn, đồng thời cũng tôi luyện được sự kiểm soát về cơ thể và hormone bên trong mình. Khi đến thời điểm chuyển tiếp sang giai đoạn mới trong cuộc sống và các thành viên lần lượt rời khỏi ký túc xá, Mingyu đã ngỏ lời yêu cầu Wonwoo cùng thuê một căn hộ với cậu. Họ đã là bạn thân ngay từ những ngày đầu tiên và Mingyu luôn cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh anh, lối sống của họ rất hợp nhau. Wonwoo lúc đầu vẫn còn hơi do dự. Công ty cũng đã lên tiếng phản đối. Nhưng những lo ngại thiện chí của Seungcheol và ban quản lý đã được xoa dịu bằng sự thỏa hiệp. Sự kiên trì của Mingyu đã được đền đáp, và Wonwoo đồng ý với thử nghiệm này.

Năm năm, sáu lần hoa nở và một lần chuyển nhà sau đó, họ vẫn là bạn cùng phòng với nhau.

Rất nhiều thứ đã thay đổi dần theo năm tháng, một số khác thì không; việc Wonwoo thường xuyên mất tích hai lần một năm là một ví dụ.

Bất cứ khi nào Wonwoo biến mất một cách 'không quá bí ẩn' như vậy, Mingyu, cũng giống như các thành viên khác, luôn hình dung đến cảnh tượng anh được đưa đến một cơ sở chuyên biệt đắt tiền hoặc một khách sạn tình dục sang trọng nào đó nằm ở một địa điểm xa xôi, đẹp nhưng đồng thời cũng buồn bã như tranh vẽ. Một trong số những người quản lý có thể sẽ đặt cho Wonwoo một 'dịch vụ' phòng sang trọng, thoải mái từ những Alpha đắt tiền. Một người lạ hấp dẫn, lôi cuốn và phù hợp với sở thích của Wonwoo, được phục vụ trên một 'chiếc đĩa bạc', để giúp anh vượt qua cơn động dục của chính mình. Chỉ có Chúa mới biết có bao nhiêu tình nguyện viên đang háo hức đập cửa, sẵn sàng dâng hiến để có được một cơ hội như vậy.

Viễn cảnh đó luôn khiến Mingyu cảm thấy đặc biệt khó chịu bên trong. Cậu bắt đầu trở nên ngứa ngáy và bồn chồn. Dù cho cậu có tự nhủ rằng những phản ứng như vậy đều xuất phát từ sự đồng cảm và bảo vệ. Nhưng rốt cuộc thì, cậu hiểu Wonwoo rất rõ. Cậu biết rằng anh không hề thoải mái khi phải ở cạnh một người lạ vào những ngày mẫn cảm của mình, và cậu thừa biết rằng đó là một trải nghiệm cực kỳ gian nan mà anh luôn phải gồng mình hứng chịu trong trạng thái dễ bị tổn thương như vậy. Có lẽ là rất đáng sợ. Và chắc chắn là vô cùng nhục nhã.

Chắc chắn là vậy... phải không?

Toàn bộ tình huống này khiến Mingyu cảm thấy vô cùng có lỗi. Giống như sự tồn tại của cậu chỉ khiến cuộc sống của Wonwoo trở nên đặc biệt khó khăn hơn. Trong khi một số Alpha trong nhóm chọn ở lại ký túc xá của họ trong thời kỳ động dục, nhiều người lại thoải mái trong căn hộ của riêng mình. Với sự sắp xếp chỗ ở của họ và các quy tắc của Seungcheol, chỉ riêng Wonwoo là không thể có được sự xa xỉ đó. Đó là một trong số ít điều kiện mà Seungcheol đưa ra trước khi chấp thuận cho họ được sống cùng nhau. Họ phải đảm bảo việc sẽ trải qua thời kỳ động dục của mình một cách riêng biệt. Bất kỳ lựa chọn nào khác đều là quá nguy hiểm. Quá mức rủi ro.

Tất nhiên, Mingyu sẽ rất vui vẻ nhường lại căn hộ chung của họ trong vài ngày nếu Wonwoo yêu cầu, nhưng anh không bao giờ làm vậy và vì chuyện phát tình của anh thật sự rất nhạy cảm để cậu có thể nói thẳng ra, nên Mingyu cũng chưa bao giờ lên tiếng đề nghị gì thêm. Tệ hơn nữa, ở chiều hướng ngược lại, Wonwoo dường như luôn có thể cảm nhận được khi nào Mingyu bước vào giai đoạn tiền động dục ngay cả trước khi chính cậu có thể cảm nhận được điều đó. Mỗi khi cậu trở về nhà từ phòng tập thể dục với cảm giác hơi khó chịuㅡcơ thể đau nhức hơn bình thường một chút, cơ bắp mệt mỏi và rệu rã hơn mức chịu đựng thường ngày một chútㅡWonwoo đã sắp xếp xong đồ đạc vào một chiếc vali, thản nhiên thông báo rằng anh sẽ dành vài đêm ở nhà Vernon hoặc Jihoon để viết một số bài nhạc. Và rồi, chưa đầy mười hai giờ sau, các triệu chứng tiền động dục của Mingyu bắt đầu xuất hiện rõ rệt. Chính vì vậy, tất nhiên, cậu cảm thấy cực kỳ tồi tệ. Điều đó khiến cậu cảm thấy mất cân bằng và vô cùng bất công với anh. Mingyu thấy mình dường như đã nhận được nhiều hơn những gì mình cho đi. Cậu được ở lại nhà thoải mái, trong khi Wonwoo luôn phải chịu sự bất tiện và bị 'nhổ tận gốc', bị đưa đi đến một địa điểm xa xôi nào đó không xác định. Sự bất công này chính là lý do tại sao mọi chuyện lại khiến Mingyu bận tâm đến vậy.

Chắc chắn rồi.

Chỉ có vậy thôi.

Ít nhất thì đó là điều cậu đã tự nhủ với bản thân trong suốt một thời gian dài.

Điều mà Mingyu luôn từ chối thừa nhận với chính mình trong suốt thời gian qua, chính là tâm trạng chua chát của cậu trong thời gian Wonwoo vắng mặt thật ra bắt nguồn từ sự ghen tuông và khao khát. Những bàn tay xa lạ lần theo đường cong cơ thể Wonwoo, chiếc mũi của một người lạ áp vào hõm cổ anh, một kẻ thế thân không xứng đáng nào đó đang tham lam vắt kiệt khoái cảm từ Wonwoo trong nhiều ngày liền-chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Mingyu trở nên phát điên.

Từ lâu trước khi họ bắt đầu chung sống, tâm trạng Mingyu đã luôn vô thức trở nên vô cùng tồi tệ mỗi lần Wonwoo vắng mặt. Cậu sẽ trở nên đặc biệt khó chịu và dễ dàng cáu bẳn một cách bất thường, sự thất vọng dễ dàng trào lên bề mặt chỉ vì một chút khiêu khích nhỏ nhặt nhất. Cậu thường xuyên mất tập trung trong những buổi tập sau khi không thể ngủ trong một khoảng thời gian dài, cậu sẽ trở nên vô cùng thất thường và chậm chạp. Soonyoung hai mươi mốt tuổi đã từng vô tình đùa rằng-"Hai người đang bí mật yêu nhau hay gì thế? Sao lúc nào em cũng thế này khi Wonwoo đi vắng thế?"-câu chuyện gần như đã kết thúc bằng một cuộc ẩu đả toàn diện, với cảnh Mingyu đỏ phừng mặt và nhấn mạnh anh vào bức tường gương ở phòng tập với hai đấm tay thô bạo ấn vào ngực. Sau đó, với vài lời quát tháo nghiêm khắc tiếp theo của Seungcheol, Mingyu nhận ra rằng mình cần phải lấy lại bình tĩnh. Cậu không những chỉ là gánh nặng cho các thành viên khác vì sự thiếu chuyên nghiệp, mà đồng thời, còn phá vỡ sự hòa hợp của nhóm. Điều đó hoàn toàn không giống với cậu chút nào. Ít nhất là không giống với cậu khi cậu còn đủ tỉnh táo.

Vì vậy, Mingyu buộc phải đối mặt với cảm xúc của chính mình-những cảm xúc không hề trong sáng mà cậu dành cho người bạn thân nhất của mình-và giá như mọi việc chỉ đơn giản ở mức cậu có thể nhét toàn bộ cảm xúc xấu xí đó vào trong một chiếc hộp nhỏ dễ quản lý và chôn chặt vào sâu trong tim mình. Từ đó trở đi, Mingyu luôn tự cam kết với chính mình về việc cậu sẽ chịu đựng chuyện này trong im lặng; để lờ đi sự trống rỗng sâu hoắm đã khoét sâu trong lồng ngực cậu mỗi khi Wonwoo buộc phải rời đi mất. Sự trưởng thành thật ra cũng có giúp ích đôi chút, và cả sự thoải mái khi cậu biết rằng Wonwoo chắc chắn rồi cũng sẽ quay trở lại đây với cậu, không có mùi hương từ bất cứ Alpha nào còn vương lại trên da anh như một dấu hiệu tinh tế của sự đánh dấu. Wonwoo không phải là của cậu, nhưng anh cũng không phải là của bất kỳ ai khác và điều đó khiến mọi thứ dễ dàng hơn với cảm xúc của Mingyu.

Nhưng như vậy không có nghĩa là Mingyu không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện đó nữa. Cậu chỉ đơn giản là trở nên giỏi hơn trong việc che giấu mà thôi. Chủ yếu là vậy. Những buổi đêm luôn là thời gian khó khăn nhất trong ngày, đặc biệt là sau khi họ chuyển vào sống với nhau. Khi không có sự xao nhãng từ những lịch trình bận rộn và sự nhiễu loạn từ những thành viên khác, trí óc cậu có rất nhiều chỗ cho những suy nghĩ thừa thải len lỏi vào mỗi khi ở một mình. Khi Mingyu nhắm mắt lại, những hình ảnh khổ dâm không nên có bắt đầu hiện lên phía sau mí mắt cậu-hình ảnh Wonwoo và một Alpha vô danh nào đó, tay chân đẫm mồ hôi quấn lấy nhau, ga trải giường nhàu nhĩ, trơn bóng đầy bẩn thỉu. Đầu cậu nhói buốt lên, mạch máu đập như đấm vào hộp sọ. Đó là một cảm giác vô cùng kinh khủng.

Vào một số dịp hiếm hoi, đáng xấu hổ hơn, những suy nghĩ đó khiến cậu cứng lên, đũng quần ngủ căng lên siết chặt lấy phần thân dưới cương cứng đầy đau đớn. Phản ứng không đúng mực, đáng xấu hổ này thậm chí còn tệ hơn cả sự bồn chồn thường thấy khi cậu trở nên mất trí vì khao khát và ghen tuông.

Và thế là, chỉ một ngày sau khi Wonwoo rời đi, Mingyu không cảm thấy ngạc nhiên với tiếng chuông báo thức quen thuộc, du dương kéo cậu ra khỏi trạng thái bất tỉnh nữa, cậu ngạc nhiên hơn khi nhận ra bản thân mình đã ngủ thiếp đi trước bình minh.

Mingyu lười biếng quờ quạng tìm điện thoại bằng một tay, đôi mắt đờ đẫn, ngái ngủ nheo lại nhìn chằm chằm màn hình khi nhìn thấy điện thoại đang thông báo một cuộc gọi đến.

Hửm. Thật... kì lạ.

Phải mất một lúc lâu não cậu mới bắt nhịp và ghi nhận cái tên đang cố liên lạc với mình-Wonwoo hyung-ngay khi nhận thức được đầy đủ vấn đề, cậu ngồi bật dậy, chiếc chăn bông trượt xuống, đọng lại ở eo. Cậu bộp chộp vuốt đi vuốt lại điện thoại để nhận cuộc gọi, sợ rằng nếu mình không đủ nhanh, anh sẽ ngay lập tức tắt máy.

"Hyung?"

Trong một lúc lâu, không có gì ngoài tiếng không khí nặng nề trống rỗng, Mingyu tự hỏi liệu đây có phải là một cuộc gọi vô tình, chỉ là một cú điện thoại anh ấn nhầm trong lúc sơ ý-và Chúa ơi, lỡ như cậu phải nghe thấy điều gì đó mà cậu chắc chắn là một không hề muốn nghe thì sao?-nhưng rồi, một chút tiếng động chỉ vừa đủ cho cậu nghe thấy vang lên, là tiếng thở khó nhọc của Wonwoo, cổ họng Mingyu ngay lập tức trở nên khô khốc.

"Hyung, anh ổn chứ? Này? Anh đang ở đâu?"

Cảm giác buốt lạnh lướt qua các tĩnh mạch của Mingyu như thể có một tảng băng đang trôi bên trong. Xương cậu đông cứng lại và toàn bộ cơ thể đột nhiên trở nên giòn tan. Có điều gì đó không ổn. Cậu có thể cảm nhận được điều đó từ sâu bên trong các sợi mô trên cơ thể mình.

"Wonwoo hyung? Anh-"

"Đau quá, Mingyu-yah. Anh đau quá... đau quá." Giọng Wonwoo mỏng và căng thẳng một cách bất thường, mỗi từ ngữ bật ra đều đan xen một cảm giác đau nhói đâm thẳng vào lồng ngực Mingyu.

Cái đ* gì?

Có tiếng vải sột soạt, tiếp theo là tiếng hít vào gấp gáp, lắp bắp. Rồi đột nhiên, cuộc gọi bị ngắt, để lại Mingyu lại với sự im lặng đến chói tai và một chiếc hố sâu hoắm khoét sâu trong dạ dày.

Cậu ngồi cứng đờ trong bóng tối, điện thoại vẫn áp vào tai mặc dù không còn âm thanh nào phát ra nữa. Lưỡi cậu nặng trĩu bên trong hàm, tim đập mạnh đến nỗi cảm giác như nó đang cố đấm tỉnh cậu xuyên qua lồng ngực. Wonwoo chưa bao giờ liên lạc với cậu trong những 'khoảng thời gian này'. Wonwoo không bao giờ liên lạc với bất kỳ ai trong số họ cả. Điện thoại của anh luôn trong trạng thái không thể liên lạc được, thậm chí, anh còn chưa bao giờ trả lời bất kỳ tin nhắn nào mà Mingyu gửi cho anh sau khi rời đi.

Mingyu hạ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen, não cậu đang cố gắng phân tích xem liệu có khả năng nào mình vẫn còn đang say ngủ và tất cả chỉ là một cơn ác mộng kỳ lạ, điên rồ nào đó hay không. Ngón tay cậu run rẩy mở màn hình chính và cuộn đến danh sách cuộc gọi gần đây nhất. Tên của Wonwoo nằm chễm chệ ở đó một cách vô cùng rõ ràng, dù kết nối cuộc gọi chỉ tồn tại vỏn vẹn 22 giây. Mingyu nhấn vào số liên lạc hiển thị tên anh, quay lại số. Nghe tiếng chuông reo cho đến khi nó chuyển sang hộp thư thoại. Rồi cậu gọi lại một lần nữa. Năm lần nữa. Không một ai nhấc máy trả lời.

Lúc đó hoặc là đã rất khuya hoặc là vẫn còn quá sớm, tùy thuộc vào cách mỗi người nhìn nhận, nhưng quản lý của họ thì hầu như luôn túc trực 24/7. Cậu mở số của Lim Jungkwan và nhấn "Gọi". Chắc chắn quản lý cá nhân của Wonwoo sẽ tha thứ cho Mingyu vì đã đánh thức anh ta nếu nó xuất phát từ sự quan tâm thực sự. Âm thanh chói tai của tiếng chuông vang vọng bên tai Mingyu. Không có ai trả lời. Không có ai trả lời cậu trong cả ba lần gọi tiếp theo.

Trong một khoảnh khắc, Mingyu gần như đông cứng, hoàn toàn tê liệt bởi một tấm màn sợ hãi nặng nề. Tâm trí cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng cách đưa ra vô số những lí do để hợp lý hóa tình hình. Có lẽ là một sự hiểu lầm hoặc thậm chí là một trò đùa ác ý nào đó. Nhưng Wonwoo không phải là kiểu người sẽ đùa như thế này, nhưng một trong số những thành viên khác có thể đã đốc thúc anh làm vậy. Vì anh đã thua một vụ cá cược hay gì đó. Có thể mà phải không? Không. Nỗi đau và sự tuyệt vọng trong giọng nói của Wonwoo không thể nào là giả được. Mingyu hiểu anh quá rõ để có thể để tâm trí thuyết phục mình bất cứ điều gì ngược lại. Wonwoo không ổn và Mingyu cần phải đến chỗ anh. Ngay bây giờ.

Với một luồng adrenaline dâng trào, Mingyu lao vào hành động, cậu loạng choạng bước xuống khỏi giường. Tấm chăn giường rườm rà quấn quanh chân khiến cậu trượt xuống sàn với một tiếng động lớn. Một cơn đau nhói đánh thẳng vào đầu gối nơi phải chịu đựng toàn bộ sức nặng cơ thể, nhưng cậu phớt lờ nó, nhấc mình lên và mặc bộ quần áo sạch đầu tiên mà cậu với lấy từ tủ quần áo. Vài phút sau, với chìa khóa trên tay, cậu bỏ qua thang máy, chọn cách chạy bộ xuống cầu thang đến bãi đỗ xe của tòa nhà chung cư.

Chuyến đi đến tòa nhà tập đoàn H dường như vô cùng chậm chạp mặc dù giao thông không quá đông đúc vào sáng sớm. Bầu trời gần như không có chút sắc thái nào của bình minh, ánh hồng cam bắt đầu lắng xuống đường chân trời màu coban.
Mingyu nắm chặt vô lăng đến nỗi các đốt ngón tay cậu trở nên trắng bệch, nhưng cậu quá lo lắng, đến nỗi không nhận ra bàn tay mình đang bắt đầu chuột rút. Cậu dành toàn bộ thời gian lái xe để gọi cho Wonwoo rồi đến quản lý của mình, nhưng không ai trong số họ nhấc máy. Khi cậu đến được toà nhà văn phòng, bãi đậu xe gần như vắng tanh, cậu rẽ vào chỗ gần cửa nhất, bỏ qua biển báo chỉ dành cho nhân viên công ty S.

Mingyu biết rằng không có nhiều nhân viên làm việc vào giờ này, nhưng không phải là không có ai. Tòa nhà H không bao giờ hoàn toàn vắng vẻ, ngay cả khi không có những nhân viên bảo vệ và người gác cổng 24 giờ. Cậu sải bước thẳng đến quầy lễ tân ở lối vào dành cho khách, nơi một người phụ nữ trông hơi quen mặt đang cầm một chiếc cốc giấy còn bốc hơi và ủ mình trong chiếc áo khoác dày. Dây đeo quanh cổ cô để lộ thẻ nhân viên, hiển thị tên cô là Park Miyoung.

"Ồ, Mingyu-ssi...?" Cô liếc nhìn anh, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên nét mặt. Trước khi cô kịp nói thêm, Mingyu đã lấp đầy khoảng lặng đó.

"Tôi cần nói chuyện với... một người." Mingyu chống tay lên bàn, ngực cậu phập phồng mặc dù chưa hề phải vận dụng nhiều sức lực. Suy nghĩ của cậu xoay vòng như một cơn lốc xoáy.

Biểu cảm của Park Miyoung chuyển sang lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, những ngón tay nhanh nhẹn gõ vào bàn phím trong khi cô đang đẩy nhanh quá trình khởi động máy tính.

"Được rồi... Cậu cần gặp ai? Cậu có đặt hẹn cho sáng nay không? Tôi nghĩ có lẽ là cậu đến hơi sớm. Chưa có nhiều người đến công ty và tôi không thấy-"

Mingyu gãi đầu ngượng ngùng, một tiếng gầm gừ sâu phát ra từ dưới ngực khiến Miyoung hơi giật mình, mắt cô mở to. Không khí nhuốm một mùi sợ hãi. Cậu có lẽ đã cảm thấy có lỗi nếu thâm cậu tâm còn đủ chỗ để cảm thấy bất cứ điều gì khác ngoài sự lo lắng và thất vọng. Sự thật là, cậu không biết phải gặp ai để nói về vấn đề của mình. Không phải vào sáng sớm như thế này, khi tất cả những nhân vật có ảnh hưởng nhất có lẽ vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Cậu không biết mình phải đi đâu trừ chỗ này. Và ai sẽ là người nắm được những thông tin mà cậu vô cùng cần đó?

"Chỉ cần... một người phụ trách," Cậu hơi lớn tiếng. "Làm ơn. Gọi cho Youngshik đi. Hoặc là Sungwook. Một trong những người quản lý của chúng tôi. Ai cũng được, tôi không quan tâm."

"Vâng, được rồi. Cậu đợi một chút đã." Miyoung không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tiếng bấm chuột kêu lạch cạch khi cô cố thao tác thật nhanh. Tay cô run rẩy chạm vào điện thoại, mấy đầu móng tay được sơn vẽ hoàn hảo bấm quay số trước khi đưa điện thoại áp lên tai. Cô liếc mắt nhìn Mingyu rồi cũng nhanh chóng rời đi khi cuộc gọi được kết nối.

"Vâng, chào anh. Kim Mingyu-ssi có đến và nói muốn gặp anh." Cô dừng lại. Nuốt nước bọt. "Không, cậu ấy không nói. Cậu ấy chỉ nói là cần nói chuyện với anh. Nghe có vẻ... khẩn cấp."

Khi cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Mingyu cảm thấy mình bắt đầu thả lỏng hơn. Không hoàn toàn, nhưng đủ để tự bản thân cậu nhận ra mình vừa cư xử không đúng mực thế nào. Park Miyoung rõ ràng đang bối rối, cô là một Omega nhu mì nếu như cậu phải đưa ra nhận xét, và cô không đáng phải chịu đựng sự giận dữ vô cớ của cậu. Cô chắc chắn là không liên quan gì đến bất kỳ tình huống nào mà Wonwoo đang gặp phải ngay lúc này, và cô cũng không làm gì khác ngoài việc cố gắng giúp đỡ cậu.

"Kim Jonghoon-nim sẽ gặp anh tại phòng họp số ba ở tầng bảy."

Mingyu cúi đầu và cảm ơn cô với tất cả sự chân thành hối lỗi có thể trước khi chạy nước rút đến thang máy. Ngay cả sau khi đèn trên cửa thang máy bật sáng báo hiệu thang đang di chuyển xuống, cậu vẫn tiếp tục ấn nút lên tầng bằng ngón tay cái. Từng giây trôi qua cảm tưởng như hàng giờ, cậu nhìn màn hình trên cao thông báo đoạn đường đi của thang-tầng 6, tầng 5, rồi dừng lại ở tầng 4. Sự mất kiên nhẫn dần áp đảo cậu, cậu gần như đã bỏ qua việc chờ đợi mà lựa chọn chạy qua hành lang đến cầu thang bộ thay vào đó, nhưng sau đó, với một tiếng ding, cửa thang máy trượt mở.

Khi đến phòng họp số ba, Mingyu không thèm gõ cửa. Cậu xông thẳng vào. Căn phòng trống rỗng, điều đó làm cậu tức điên. Đã một tiếng trôi qua kể từ cuộc gọi đến của Wonwoo và thời gian dường như là yếu tố cốt yếu. Cậu cần đến chỗ anh càng nhanh càng tốt, cần anh ở trước mặt cậu như thể cần không khí, và tất cả những sự chậm trễ này đều khiến cậu ngạt thở. Cậu hơi chần chừ trước ý định tạo ra một sự náo động lớn, một sự náo động sẽ buộc mọi nhân viên trong toàn bộ tòa nhà phải phản ứng và giải quyết vấn đề trước mắt cho cậu.

Ngay khi sự mất kiên nhẫn của Mingyu sắp bùng nổ, cánh cửa bật mở và một người đàn ông bước vào.

Bộ vest ba mảnh được là phẳng phiu, mái tóc vuốt ngược ra sau gọn gàng, đồng hồ vàng lấp lánh trên cổ tay, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu-Mingyu không nhận ra anh ta, nhưng cậu có thể nói rằng anh ta là một người giữ chức vụ quan trọng. Hy vọng là đủ quan trọng để có thể tiếp cận thông tin quan trọng mà Mingyu yêu cầu. Thật không may, anh ta cũng có vẻ hơi cứng rắn.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu vào buổi sáng sớm thế này, Kim Mingyu-ssi?" Giọng điệu điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa một sự kiên định mà Mingyu không thể không nhận ra.

Mingyu biết cậu có thể trở nên rất đáng sợ nếu như cậu thật sự muốn. Đó là điều cậu thường né tránh, cậu vẫn thường dùng sự vụng về trẻ con và nụ cười quyến rũ của mình để che giấu điều đó. Cậu đương nhiên cũng muốn mọi người thích mình, chứ không phải là sợ hãi. Tuy nhiên, giờ đây cậu đang tận dụng lợi thế về bản năng Alpha của mình, vươn mình đứng thẳng và ưỡn cao ngực. Cậu để pheromone tràn ngập khắp căn phòng, khẳng định sự thống trị của mình một cách tinh tế. Kim Jonghoon cũng là một Alphaㅡcũng sở hữu sức mạnh và sức ảnh hưởng không thể phủ nhậnㅡnhưng Mingyu cảm thấy anh ta yếu hơn mình về mặt thể chất. Yếu hơn rất nhiều.

"Anh ấy đang ở đâu?" Mingyu hỏi, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm.

Kim Jonghoon thậm chí còn không chớp mắt trước lời nói hay giọng điệu gay gắt của cậu. Anh kiên nhẫn chắp tay sau lưng. "Làm ơn, bình tĩnh lại. Không có lý do gì để cậu nổi đóa vào sáng sớm thế này. Cậu đang nói về ai?"

"Wonwoo. Jeon Wonwoo."

Biểu cảm của Kim Jonghoon thay đổi lần đầu tiên trong buổi gặp mặt, lông mày nhíu lại và đầu nghiêng sang một bên để suy ngẫm. "Jeon Wonwoo? Tôi không biết. Hôm nay cậu ấy có lịch trình không? Cậu sẽ phải nói chuyện với ai đó ở bộ phận công ty P để lấy thông tin. Có chuyện gì không ổn à?"

Phản ứng của anh ta trông có vẻ chân thành, nhưng điều đó vẫn chưa đủ với Mingyu. Cậu thở mạnh qua mũi, như một lời cảnh báo của một con bò đực, rồi chân cậu vung ra, đá vào một trong những chiếc ghế trong phòng họp. Làm nó bay ngang qua giữa phòng, đập vào bức tường đối diện. Một tiếng rắc như roi xé toạc không khí khi hai vật xảy ra va chạm.

Biểu cảm của Kim Jonghoon lại thay đổi một lần nữa, và lần này Mingyu nhận ra nỗi sợ hãi trong mắt anh ta. Cậu biết rằng sau này cậu có thể sẽ phải dằn vặt vì tội lỗi về tất cả những chuyện này-và chắc chắn là cậu sẽ bị khiển trách một cách nghiêm khắc-nhưng lúc này, có điều gì đó không ổn và đã đến lúc có một ai đó nên bắt đầu coi trọng tình hình hơn.

"Tôiㅡtôi thực sự không biết cậu ta đang ở đâu." Kim Jonghoon lắp bắp, từ từ di chuyển xung quanh bàn tròng để tạo khoảng cách giữa họ. "Tôi là CCO của bộ phận B. Thông tin cậu yêu cầu nằm ngoài thẩm quyền của tôi".

Vẫn chưa đủ tốt.

Hai cánh mũi Mingyu phập phồng, mắt cậu lóe lên sự thất vọng.

"Được rồi, anh có năm phút để liên lạc với bất cứ người nào có những thông tin đó, trước khi tôi vi phạm hợp đồng và rời khỏi đây. Tôi sẽ tiết lộ mọi chuyện anh không mong muốn nếu bắt buộc phải như vậy. Anh có thể kiện tôi. Tôi không quan tâm nữa." Lời đe dọa của Mingyu lơ lửng trong không khí như một cái máy chém, tư thế của cậu toát lên sự thách thức ngay cả khi cậu nặng nề ngồi phịch xuống chiếc ghế văn phòng bằng da lớn ở đầu bàn hội nghị dài. Hai tay khoanh trước ngực, bắp tay cuộn lên bất chấp chiếc áo hoodie rộng thùng thình bên ngoài. Môi cậu cong lên trên hàm răng, hai chiếc răng nanh lộ ra. "Năm phút. Tôi sẽ đợi."

Kim Jonghoon rời khỏi phòng với vẻ gấp gáp hơn nhiều so với lúc anh ta đến, và quay lại chỉ sau ba phút, điện thoại di động của anh giơ lên ​​như một lá cờ trắng đầu hàng. Điện thoại được bật loa ngoài, giọng nói của một người phụ nữ mà Mingyu nhận ra nhưng không thể nhớ tên phát lên, cô ta đọc to một địa chỉ và một mã khóa. Mingyu rút điện thoại ra và nhanh chóng nhập thông tin vào ứng dụng ghi chú. Và rồi cậu chạy hết tốc lực ra xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro