Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời thì thầm

Seoul vào mùa thu mang trong mình một nét đẹp thanh khiết, dịu dàng như một bức tranh cổ điển: bầu trời trong xanh, những chiếc lá đỏ phủ kín từng góc phố, và cơn gió lạnh se sắt len qua từng kẽ tay. Wonwoo, chàng trai văn phòng với vóc dáng cao gầy và đôi mắt một mí ẩn sau cặp kính gọng tròn, bước chậm rãi qua khu phố mới, lòng bất giác trống trải như thể thiếu một điều gì đó mà chính anh cũng không gọi tên được.

Trên con phố yên tĩnh ấy, một cửa tiệm nhỏ với tấm bảng hiệu đơn sơ mang tên "Pet Whisper" bất ngờ lọt vào tầm mắt anh. Qua ô cửa kính, một chú mèo tam thể đang cuộn mình ngủ say, bộ lông mềm mượt ánh lên dưới tia nắng chiều nhàn nhạt. Một cảm giác tò mò trỗi dậy, kéo chân Wonwoo bước vào tiệm. Tiếng chuông nhỏ nơi cánh cửa khẽ reo, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Không gian bên trong ấm cúng như vòng tay dịu dàng của mùa thu. Hương gỗ nhẹ nhàng pha lẫn mùi lavender tạo nên sự thư thái, khiến Wonwoo cảm thấy bản thân như vừa bước vào một thế giới khác. Nhưng thứ thu hút ánh mắt anh không phải những kệ hàng gọn gàng hay các chú mèo con tinh nghịch mà là chàng trai đứng phía sau quầy.

Mingyu – cái tên Wonwoo sau này mới biết – mang dáng vẻ hoàn toàn đối lập với sự dịu dàng của cửa tiệm. Cao lớn với mái tóc đen hơi rối phủ lên trán, ánh mắt anh trầm lặng như mặt hồ mùa thu phẳng lặng nhưng lại ẩn giấu sự sâu thẳm khó đoán. Khi Wonwoo cất tiếng chào, Mingyu chỉ gật đầu nhẹ, rồi cúi xuống viết gì đó lên tờ giấy.

"Xin chào, anh cần gì cho thú cưng ạ?"

Wonwoo khẽ mỉm cười khi nhận ra chữ viết của anh đẹp và gọn gàng đến lạ lùng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài có phần hoang dã. Cậu nhanh chóng nhận ra Mingyu không thể nói chuyện. Nhưng thay vì cảm thấy xa lạ, Wonwoo lại bị cuốn hút, như thể sự im lặng của Mingyu chứa đựng một câu chuyện mà cậu muốn khám phá.

Những ngày sau, Wonwoo thường xuyên ghé qua tiệm. Anh không biết lý do cụ thể, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mingyu, anh lại cảm thấy lòng mình bình yên lạ thường.

Có lần, khi Wonwoo với tay lấy túi thức ăn cho mèo, bàn tay cậu vô tình chạm vào tay Mingyu. Đôi tay của anh lạnh nhưng dịu dàng, khiến Wonwoo bất giác thốt lên: "Tay anh lạnh thật." Nhận ra sự vụng về trong lời nói của mình, mặt Wonwoo đỏ ửng. Mingyu chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh cong cong như tia nắng luồn qua tán lá. Nụ cười đó không lớn, nhưng đủ để trái tim Wonwoo đập lỡ một nhịp.

Thời gian trôi, Wonwoo nhận ra bản thân không chỉ thích tiệm thú cưng, mà còn thích người chủ tiệm đặc biệt này. Những khoảnh khắc nhỏ bé giữa họ – từ nụ cười thoáng qua đến những lần trò chuyện qua tờ giấy – đã trở thành những mảnh ghép hoàn hảo lấp đầy khoảng trống trong lòng Wonwoo.

Wonwoo bắt đầu nhận ra rằng mình nghĩ về Mingyu nhiều hơn mức bình thường.

Trong một buổi tối uống bia với Jihoon – bạn thân của anh, câu chuyện vô tình đi chệch hướng.

"Dạo này cậu thế nào?" Jihoon hỏi, vừa nhấp một ngụm bia. "Thấy cậu có vẻ vui vẻ hơn đấy. Gặp ai đặc biệt à?"

Wonwoo hơi khựng lại. Anh không muốn trả lời, nhưng hình ảnh của Mingyu bất giác hiện lên trong đầu.

"Chỉ là một người bạn" Wonwoo trả lời, ánh mắt lơ đãng.

"Bạn? Cậu mà đi nói chuyện với ai nhiều ngoài con mèo của mình thì chắc chắn là có vấn đề rồi." Jihoon bật cười. "Cậu thích người ta đúng không?"

Câu nói ấy khiến Wonwoo sững người. Anh không trả lời, nhưng trong lòng tự hỏi: Chẳng lẽ... mình thích Mingyu thật sao?

Mingyu từng là một nhà khoa học xuất sắc. Nhưng sau một tai nạn thí nghiệm cướp đi người cộng sự thân thiết, anh bị tổn thương tâm lý dẫn đến gần như mất đi giọng nói chỉ có thể thốt ra vài lời thì thầm – một vết thương không chỉ thể xác mà còn là nỗi ám ảnh tinh thần. Không thể tiếp tục cuộc sống cũ, Mingyu lựa chọn rút lui, mở một tiệm thú cưng nhỏ để tìm kiếm sự bình yên từ những sinh vật nhỏ bé, vô ưu.

Sự xuất hiện của Wonwoo, với nụ cười hiền lành và ánh mắt chân thành, đã thắp sáng thế giới tĩnh lặng của anh. Nhưng nỗi sợ hãi về việc mình không đủ tốt, không thể mang lại điều gì đáng giá cho Wonwoo vẫn luôn là bóng tối đè nặng trong tâm trí Mingyu.

Seokmin, bạn thân từ thời đại học của Mingyu, không thể không nhận ra sự thay đổi ở anh. "Cậu thích anh chàng đeo kính đó rồi, đúng không?" Seokmin hỏi khi ghé qua tiệm.

Mingyu không trả lời, nhưng ánh mắt anh thoáng lên sự bối rối.

"Cậu nên thử một lần sống thật với trái tim mình" Seokmin nói, vỗ nhẹ vai anh.

Mingyu không nói gì chỉ cụp mắt xuống và khẽ thở dài trong lòng.

Một ngày nọ, Wonwoo đến tiệm và thấy Mingyu đang chơi đùa với một chú mèo con. Nụ cười của anh, dù rất khẽ, vẫn khiến trái tim Wonwoo đập lỡ nhịp.

"Anh thích mèo con lắm à?" Wonwoo hỏi.

Mingyu chỉ khẽ gật đầu, rồi viết lên tờ giấy: "Chúng nhỏ bé và dễ thương. Nhưng không ồn ào."

Wonwoo mỉm cười. "Anh cũng dễ thương." Câu nói buột miệng khiến Mingyu đỏ mặt, nhưng anh chỉ hơi cúi đầu, đôi tai cũng thoáng đỏ ửng.

Một lần khác, Wonwoo giúp Mingyu dọn dẹp tiệm, nhưng chẳng may làm đổ cả chậu cây. Mingyu bật cười rất khẽ và làm lộ ra cặp răng nanh của anh mà Wonwoo luôn yêu thích kèm một âm thanh trầm ấm nhưng lại khiến Wonwoo cảm thấy như vừa chiến thắng một điều gì đó lớn lao.

Rồi Mùa đông đến phủ trắng cả khu phố nhỏ và Wonwoo quyết định một việc trọng đại sau nhiều lần suy nghĩ, cậu mang theo một chiếc khăn quàng len – món quà cậu tự tay đan đến tặng Mingyu.

"Cho anh này" Wonwoo nói, đưa chiếc khăn quàng. "Em nghĩ nó hợp với anh."

Mingyu nhận lấy, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ. Anh viết lên tờ giấy: "Cảm ơn. Đẹp lắm."

Nhưng Wonwoo không dừng lại ở đó. Cậu hít một hơi sâu, quyết định nói ra điều đã giấu kín bấy lâu.

"Em...em nghĩ, từ lâu rồi, em đã thích anh."

Mingyu nhìn cậu, đôi mắt thoáng ngạc nhiên. Tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, phủ trắng cả khu phố nhỏ. Không khí giữa Mingyu và Wonwoo bỗng trở nên trầm mặc sau lời tỏ tình bất ngờ của Wonwoo.

Mingyu cúi đầu, bàn tay khẽ siết chặt chiếc khăn len mới được tặng. Anh cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ không tên.

Anh cầm cây bút, viết lên tờ giấy:
"Tôi không thể. Tôi sợ."

Wonwoo nhìn dòng chữ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác đau nhói. "Anh sợ điều gì? Em đã làm gì khiến anh thấy không thoải mái sao?"

Mingyu lắc đầu, rồi viết tiếp:
"Không phải em. Là tôi. Tôi không thể nói chuyện bình thường. Tôi không giống những người khác. Tôi không muốn làm em thất vọng."

Wonwoo đọc xong, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Mingyu. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt trầm buồn của người đối diện, đôi mắt mà cậu từng nghĩ đẹp như mặt hồ nhưng giờ đây lại ẩn chứa sóng ngầm của sự lo âu.

"Mingyu" Wonwoo khẽ gọi tên anh. "Em không quan tâm anh có thể nói chuyện bình thường được hay không. Em không cần anh phải hoàn hảo. Anh không nhận ra sao? Những điều nhỏ nhặt anh làm đã khiến em cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn bất cứ ai khác rồi."

Mingyu ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngập ngừng. Wonwoo tiếp tục, giọng nói đầy sự kiên nhẫn:

"Em thích cách anh nhẹ nhàng chăm sóc các con thú trong tiệm. Em thích cách anh luôn im lặng lắng nghe, cách anh nở nụ cười chỉ cần khi em vô tình vụng về làm đổ chậu cây. Em thích cách anh không cần nói nhiều nhưng lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên dễ chịu hơn. Anh là chính mình, và điều đó đã đủ rồi."

Mingyu lặng người. Những lời của Wonwoo như một dòng nước ấm xua tan lớp băng trong lòng anh. Nhưng nỗi sợ vẫn đeo bám. Anh viết thêm:
"Nhưng nếu một ngày em mệt mỏi? Tôi không biết phải làm thế nào để giữ em ở lại."

Wonwoo khẽ thở dài, rồi nắm lấy tay Mingyu. "Anh không cần giữ em. Chỉ cần anh cho em cơ hội ở bên anh, em sẽ tự mình ở lại."

Sự chân thành trong ánh mắt và lời nói của Wonwoo khiến Mingyu như bị đánh gục. Anh khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay người đối diện. Một lúc lâu sau, anh viết dòng cuối cùng:

"Tôi sẽ cố gắng. Nhưng nếu có ngày em thấy hối hận..."

Wonwoo ngắt lời anh bằng một nụ cười dịu dàng. "Em sẽ không hối hận. Anh không phải lo gì cả, Mingyu."

Lần này, Mingyu không viết gì thêm. Anh chỉ khẽ gật đầu, đôi môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhỏ.

Giữa khung cảnh tuyết rơi, giữa sự yên lặng chỉ có tiếng thở khe khẽ, hai con người mang trong mình những vết thương riêng đã tìm thấy sự an ủi từ nhau. Và trong khoảnh khắc ấy, cả Mingyu và Wonwoo đều biết rằng, dù có khó khăn nào phía trước, họ cũng đã sẵn sàng đối mặt – cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro