Gia đình
Sau một thời gian dài, họ cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc sống, không còn những câu hỏi ngập ngừng hay nghi ngờ, chỉ còn lại tình yêu vững chãi giữa họ.
Ngày tháng trôi qua, ngôi nhà của Mingyu và Wonwoo ngày càng trở nên ấm áp, ngập tràn tiếng cười và những khoảnh khắc nhỏ bé đầy ý nghĩa.
Mỗi sáng thức dậy, Mingyu luôn là người dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Wonwoo thường dậy sau, mơ màng bước ra từ phòng ngủ, thấy Mingyu đang đứng bận rộn trong bếp, đôi mắt cậu sáng lên mỗi khi quay sang nhìn anh.
"Chào em buổi sáng, tình yêu" Mingyu thường nói, nở một nụ cười ấm áp. Wonwoo chỉ mỉm cười, bước tới ôm lấy anh từ phía sau.
Những hành động nhỏ nhưng đầy yêu thương như vậy khiến họ không bao giờ cảm thấy lạc lõng, dù là trong những khoảnh khắc bình dị nhất.
Cả hai hiểu rằng, hạnh phúc không chỉ đến từ những điều lớn lao, mà còn là từ những thói quen và chia sẻ thường ngày.
Một ngày, khi họ đang cùng nhau dọn dẹp vườn, Mingyu bất ngờ ngừng lại, nhìn Wonwoo với ánh mắt nghiêm túc.
Wonwoo ngước lên, chờ đợi anh nói tiếp.
"Mingyu, có chuyện gì vậy?" Wonwoo hỏi, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.
Mingyu bước lại gần, nắm lấy tay Wonwoo, rồi khẽ cúi đầu như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng anh thì thầm đủ để cậu nghe "Anh đã nghĩ nhiều về chúng ta... về tương lai của chúng ta."
"Vậy à?" Wonwoo mỉm cười nhẹ, cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử động của Mingyu. "Anh muốn nói gì?"
Mingyu nhìn sâu vào mắt cậu, rồi lại thì thầm, "Anh muốn... muốn chúng ta có một gia đình, không chỉ là chúng ta, mà còn những đứa trẻ, và cả những điều nhỏ nhặt khác mà chúng ta cùng chia sẻ."
Câu nói ấy như một lời cam kết chắc chắn về tương lai mà Mingyu mong muốn xây dựng cùng Wonwoo.
Wonwoo ngỡ ngàng một lúc, rồi trái tim cậu ấm lên. "Anh thực sự nghĩ như vậy sao?" Cậu hỏi, giọng nghẹn lại vì xúc động.
Mingyu gật đầu, đôi mắt anh sáng lên với niềm tin và hy vọng. "Anh muốn tất cả với em, Wonwoo. Không phải chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà là cả cuộc đời này, mỗi ngày, cùng em."
Wonwoo không thể kìm nén được cảm xúc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. Cậu siết chặt tay Mingyu, kéo anh vào một cái ôm thật lâu. "Anh làm em hạnh phúc quá, Mingyu."
Mingyu ôm lại cậu, đặt một nụ hôn lên trán Wonwoo, và thì thầm: "Anh cũng vậy."
Họ đứng đó, trong cái ôm ấm áp, nhìn về phía trước. Mỗi khoảnh khắc đều trở nên đầy ý nghĩa, bởi cả hai biết rằng tình yêu giữa họ không chỉ là những cảm xúc thoáng qua, mà là một hành trình dài, một cam kết sẽ không bao giờ thay đổi.
Và một năm sau, khi ánh nắng chiều vàng ấm áp, họ cùng nhau đón nhận một niềm hạnh phúc mới. Mọi thứ như một giấc mơ, nhưng lại hoàn toàn thật.
Khi đón đứa con đầu lòng vào tay, Mingyu và Wonwoo chỉ mỉm cười, tự nhủ với nhau rằng họ đã đi qua tất cả, và tình yêu này sẽ luôn là ngọn lửa giữ ấm cho họ trong suốt quãng đời còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro