"Hyung đi đâu về vậy."
Wonwoo với mái tóc rối loạn bộ dáng còn lơ mơ ngái ngủ lên tiếng hỏi. Seunha nhìn anh mà trong lòng tự khắc hiện lên hai từ 'đáng yêu' chứng kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào nhìn thấy Wonwoo như vậy trong lòng anh cũng hiện lên hai từ kia. Thật là đáng yêu như mèo con vậy, chẳng trách lại khiến Mingyu kia cùng Jihan say mê.
"Lại ăn sáng đi, tóc rối tung hết rồi."
Seunha để Wonwoo ngồi vào bàn ăn đưa tay vuốt vuốt mái tóc anh, anh trước hành động đó của Seunha chỉ cười cười. Ban đầu anh cũng có chút ngượng ngùng không quen với sự tiếp xúc thân mật như vậy, dù sao hai người cũng chỉ là mới quen.
Nhưng khi hiểu ra nguồn cơ của hành động kia thì anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Seunha kể cho anh nghe rất nhiều về cuộc sống của anh nhưng có lẽ nhiều nhất là về người em trai mắc bệnh tim từ nhỏ. Em trai anh rất ham ngủ mà bộ dáng mỗi lần thức dậy đều như Wonwoo, cho nên việc chỉnh lại mái tóc cho anh chỉ là một hành động theo thói quen đem anh thành em trai mà chăm sóc.
"Hyung món này anh mua ở đâu vậy? Khi ở Seoul em thích nhất là món này cũng lâu lắm rồi bây giờ mới được ăn lại nha~"
Nhìn Wonwoo cười típ mắt vui vẻ ăn đến ngon miệng thì Seunha cũng hiểu anh thích món này thế nào. Tên Mingyu kia có vẻ cũng hiểu Wonwoo đó.
"Không phải hyung mua là có người nào đó sáng sớm đã mang tới."
"Ai mà tốt bụng vậy, bạn hyung à hay là Jihan hyung."
"Không phải, là người hôm qua."
Cạch
Chiếc thìa trên tay Wonwoo rơi xuống nền nhà tạo ra một âm thanh khá lớn làm Seunha có chút giật mình.
"Hyung, ý hyung là những món này là người hôm qua chúng ta gặp ở siêu thị mang đến sao?"
"Đúng vậy, cậu ta nói cậu ta tên là gì ý nhỉ..."
"Mingyu.."
"Đúng rồi là Mingyu cậu ta còn đưa anh danh thiếp nữa. Xem nào chủ tịch tập đoàn KMG, là tập đoàn nổi tiếng a~"
Seunha lôi ra tấm danh thiếp hồi sáng đọc qua mà cảm thán, sao anh lại không nhận ra sớm nhỉ Mingyu này chẳng phải xuất hiện trên truyền hình và báo chí suốt sao?
Trong khi đó Wonwoo lúc này tâm tình vô cùng hỗn độn. Là người kia mang tới sao? Người kia vẫn còn nhớ sở thích của anh nghĩ vậy trong lòng không khỏi vui mừng. Nhưng cũng không khỏi sợ hãi bởi, anh sợ sợ bản thân sẽ mềm lòng sẽ lại dựa vào người kia.
"Wonwoo em sao thế? Mà hyung hỏi thật người đó là chồng em đúng không?"
"Hyung...sao...anh biết..."
"Là cậu ta nói, chồng chồng với nhau có gì thì ngồi lại bàn bạc. Theo hyung thấy cậu ta rất quan tâm em, việc ngày hôm qua và sáng nay cũng đủ chứng minh điều đó."
Là người kia nói sao? Vậy là người kia vẫn xem anh là chồng sao? Mingyu em là muốn gì đây? Em muốn anh phải làm sao đây?"
"Haizzz, chuyện này...em cũng không biết nói sao nữa."
"Hyung có thể giúp được gì không? Nói ra biết đâu sẽ thoải mái hơn."
Seunha nhìn Wonwoo buông tiếng thở dài mà tự dưng thấy chính mình thật vô dụng, đường đường là bác sĩ mà bệnh nhân ngay trước mặt không thể làm gì. Cảm giác này thật giống như khi nhìn Minha nằm thoi thóp trên giường mà không thể giúp gì, thực khó chịu.
"Chuyện này dài lắm nếu hyung muốn em sẽ kể cho anh nghe. Mọi chuyện bắt đầu từ..."
Wonwoo cứ thế đem hết mọi chuyện lần lượt kể cho Seunha từ chuyện hai người gặp nhau, kết hôn, chuyện với Hasin. Anh cũng chẳng biết sao nữa nhưng anh không muốn giấu diếm Seunha bất cứ thứ gì. Anh đối với người trước mặt này cũng như với Jeonghan có một niềm tin vô hình.
Seunha im lặng lắng nghe từng lời từng lời của Wonwoo mà trong lòng không ngừng dao động. Nếu trước đây Wonwoo trong mắt anh là ngây thơ hồn nhiên đáng yêu thì Wonwoo trong câu chuyện lại là một Wonwoo hoàn toàn khác.
Một Wonwoo đầy nghị lực, mạnh mẽ, sống hết mình với tình yêu. Thật không ngờ Wonwoo còn mạnh mẽ hơn anh rất nhiều, anh thậm chí ngay cả một lời yêu cũng không đủ tự tin nói ra thật đáng xấu hổ. Hai chàng trai hai số phận, hai câu chuyện nhưng cuộc đời lại gắn kết họ lại với nhau, sẽ là anh em hay đối thủ đâu ai biết trước được.
.....
Quay lại Seoul tại ngôi biệt thự tráng lệ có một người đang tức giận mà mắng làm cho người nào đó chỉ biết im lặng chịu trận. Nguồn cơ của sự việc cũng là bắt đầu từ Wonwoo. Jeonghan sau khi sinh thì sức khoẻ luôn trong tình trạng không tốt lắm cho nên Seungcheol giấu chồng nhỏ mình chuyện Wonwoo mất tích. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lộ ra, sáng nay Jeonghan nhịn không được nữa liền nhân lúc ai đó không để ý mà tìm cách liên lạc cho Wonwoo.
Sau một hồi gọi điện không được linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành Jeonghan liền gọi cho Hansol mà với tính cách của Hansol, Jeonghan nhanh chóng moi được thông tin.
Choi Hansol chết tiệt dám giấu anh chuyện hệ trọng như vậy, thật quá đáng.
"Jeonghan em sao thế? Khó chịu ở đâu sao?"
Seungcheol trở về thấy vợ mặt mày nhăn nhó thì vội tới xem xét hỏi thăm. Không hiểu sao sau khi sinh chồng nhỏ anh thường xuyên ốm làm anh lo lắng muốn chết.
"Seungcheol anh nói cho em biết Wonwoo rút cuộc là thế nào?"
"Em sao tự dưng lại hỏi vậy, chẳng phải anh đã nói rồi sao Wonwoo đang đi du lịch."
"Mất tích cũng được coi là đi du lịch cơ đấy."
Jeonghan nhìn chồng giọng nói đầy mỉa mai, Seungcheol anh giỏi thật nói dối không chớp mắt cơ đấy.
"Jeonghan sao...sao em biết? Anh vì lo lắng cho em cho nên mới...đừng giận hại sức khoẻ."
Seungcheol nhìn chồng nhỏ biết là sự việc đã bại lộ vội tìn cách chạy tội. "
Anh hiểu rõ hơn ai hết quan hệ giữa em với Wonwoo. Em đây thân là anh trong lúc em trai không rõ lưu lạc nơi nào, lại an nhàn ngồi nhà hưởng thụ có còn xứng đáng làm anh không?"
Jeonghan hiểu Seungcheol là vì lo lắng cho cậu nên mới làm như vậy nhưng nghĩ tới Wonwoo là lòng lại lo lắng không yên. Anh nhỏ đã hứa với mọi người sẽ chăm sóc cho Wonwoo thật tốt vậy mà...
"Jeonghan đừng như vậy, là anh không tốt đã giấu em, em như vậy anh sẽ đau lòng."
Seungcheol nhìn anh nhỏ tự trách mình mà càng thấy xót liền ôm anh nhỏ vào lòng vỗ về.
"Seungcheol, Wonwoo phải làm sao?"
Jeonghan rúc sâu vào vòng tay ấm áp vững chãi của người kia mà lòng vẫn day dứt không thôi.
"Không sao Mingyu vừa thông báo với anh đã tìm được Wonwoo rồi."
"Thật không?"
Jeonghan bật dậy nhìn thẳng vào mắt Seungcheol tỏ vẻ không tin, biết sao được đã bị lừa một lần tức khắc người ta sẽ đề phòng.
"Thật, anh đã nói dối em bao giờ chưa?"
"Còn hỏi."
"Anh biết anh sai rồi, bà xã tha lỗi cho anh đi."
Jeonghan nhìn chồng vẻ mặt hối lỗi giơ hai tay lên đầu mà bật cười, cái con người này làm sao cậu có thể giận được đây. Seungcheol nhìn nụ cười của ai kia như mở cờ trong lòng biết là mình đã được xoá tội lại tiếp tục ôm lấy người kia đặt lên môi một nụ hôn.
Jeonghan của anh là như vậy luôn lo lắng quan tâm tới mọi người nhưng cũng luôn rộng lượng với lỗi lầm của người khác.
"Mà người phụ nữ ở siêu thị đó, anh xử lý thế nào?"
Jeonghan bỗng nhiên nhớ tới sự cố ở siêu thị hại anh suốt tháng trời bị cấm túc trong nhà, hại Seungkwan bị thương.
"Anh để Hansol và Seungkwan tùy ý xử lý."
Khi ấy anh lo lắng muốn chết đâu có tâm trạng để tâm tới mấy việc đó. Jeonghan nhắc anh mới nhớ không biết hai thằng nhóc kia xử lý thế nào, đừng có lại để chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Anh đây chỉ có một cái mạng nhỏ để sống với chồng con thôi không muốn bị doạ lần nữa đâu.
"Nói tới Hansol và Seungkwan sao dạo này không thấy hai đứa nó tới chơi."
Thường ngày hai cậu em này thường xuyên tới thăm Jeonghan, thậm chí tranh giành nhau ồn ào như trẻ lên ba vậy là suốt tuần nay không thấy mặt mũi đâu.
"Hansol có chuyện phải về Pháp nghe nói tên nhóc Seungkwan cũng về theo."
"Thật sao em nói anh nghe Seungkwan thích Hansol nhà mình đó.
"Đừng nói lung tung, em lại tính làm mai nữa tiếp đó à."
"Là Seungkwan nói với em mà cái hôm xảy ra chuyện đó. Anh không được phản đối đâu đó, em thấy Hansol cũng không còn nhỏ nữa cũng nên có người yêu rồi."
"Ngốc được vậy thì anh vui còn chẳng hết."
Jeonghan à em có biết mấy lời vừa rồi mà để Hansol nghe thấy sẽ buồn lắm không. Nhiều khi anh cũng không biết nên vui hay nên buồn vì sự 'ngốc' của em nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro