Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15/ Joo Hasin

Với Joo Hasin thì xưng hô của Kim Mingyu là 'hắn'

Mười năm trước Kim Mingyu chưa phải là Kim tổng như bây giờ. Mingyu lúc đó cũng không giống Mingyu của hiện tại. Mingyu khi ấy chính là người gặp người quý, vui vẻ hoạt bát được mệnh danh là happy virus của trường.

Sinh ra và lớn lên trong gia tộc danh giá nhưng không hề kiêu căng tự phụ hay ăn chơi đua đòi mà lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ mọi người. Lại được trời ban cho vẻ bề ngoài nổi bật cùng với chiều cao tiêu chuẩn, Mingyu lúc đó chính là hotboy nổi tiếng không chỉ trong mà cả bên ngoài trường. Nhưng chàng trai tuyệt vời ấy lại là người đã có 'chủ' mà người này so với Mingyu đúng là trai tài trai sắc, trời sinh một đôi.

Joo Hasin mỹ nam người gặp người yêu, học giỏi ngoan hiền tốt bụng xuất thân dù không giàu có như Mingyu nhưng cũng gọi là môn đăng hộ đối. Hai người chính là cặp đôi người người ngưỡng mộ ai cũng nghĩ rằng sẽ được dự tiệc cưới của họ.

Nhưng đột ngột Hasin tuyên bố sẽ đi du học, bất chấp sự níu kéo của Mingyu. Không những vậy trước khi đi còn trước mặt mọi người nói câu chia tay cậu. Tình cảm 5 năm trời nói bỏ là bỏ không một lần quay lưng lại. Hắn vẫn nhớ ngày hôm đó trời mưa rất to và hắn cứ thế đứng dầm mưa cả một ngày. Sau đó ốm một trận thập tử nhất sinh khiến cả nhà một phen đau tim.

Lần đầu tiên dành tình cảm cho một người, tin tưởng một người vậy mà người đó lại không một lý do mà vứt đi tất cả. Có lẽ vì thế hắn dần mất đi niềm tin cái thứ gọi 'tình yêu'. Và cũng từ đó happy virus Kim Mingyu biến mất chỉ còn Kim thiếu gia, sau này là Kim tổng ngày nay.

Người không biết nói cậu băng lãnh vô tình nhưng những người biết đều hiểu, cậu không phải phải là vô tình mà là bị tình làm cho trở nên như vậy. 5 năm chia tay, 5 năm lại gặp lại cả cậu ấy và cậu đều đã thay đổi. Có những thứ một khi đã mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

"Mingyu, tới sớm vậy sao không gọi trước."

Wonwoo vừa thấy Mingyu thì liền vẫy tay chào mà không để ý tới khuôn mặt khác thường của người bên cạnh.

"Wonwoo hyung đó là..."

"A...quên mất, đây là Hasin đồng nghiệp mà tôi đã nói, còn đây là Mingyu là..."

"Tôi là Kim Mingyu 'chồng' của Wonwoo."

Không để anh nói hết câu Mingyu đã giới thiệu còn vô cùng lịch sự cúi đầu chào làm anh không khỏi ngượng ngùng. Đối với anh mà nói anh vẫn không thể quen với suy nghĩ mình là người đã có 'chồng'.

"À Mingyu cậu đợi một lát tôi thay đồ rồi ra liền."

Wonwoo như chợt nhớ ra mục đích người kia đến tìm mình liền để lại một câu rồi chạy về phòng. Hasin lặng lẽ quan sát người trước mặt so với 5 năm trước đã thay đổi không ít già dặn hơn, cũng trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vẫn đẹp trai và phong độ như xưa. Chỉ có điều khuôn mặt lạnh tanh cùng vẻ lãnh đạm này là của Mingyu mà cậu từng biết sao? Lẽ nào là do cậu?

Ngày đó, khi chia tay cậu, cậu cũng đã đau khổ và dằn vặt rất nhiều, cậu biết cậu làm như vậy là ích kỷ. Nhưng cậu vẫn muốn đánh cược một lần, muốn thử thách tình cảm của anh lần cuối. Cậu vẫn luôn chờ một ngày anh bất ngờ xuất hiện trước cửa nói lời yêu và khi đó cậu quay lại, sẽ trở về bên anh cùng nhau sống hạnh phúc.

Nhưng chờ đợi suốt 5 năm trời cậu chỉ nhận được sự im lặng, không một cuộc điện thoại không một tin nhắn. Cậu dường như muốn phát điên chỉ mong có thể bay về bên hắn, nói với hắn tất cả chỉ là một trò đùa và cậu yêu hắn. Nhưng cái tôi quá lớn đã không cho cậu làm như vậy.

Cậu trở về cũng chỉ để gặp hắn, vậy mà hắn giờ đây, hắn không những đã có người yêu mới mà còn là người đã có gia đình. Tình cảm của hắn và cậu, hắn có thể quên nhanh vậy sao? Không, cậu không tin, không tin. Hasin nhìn thẳng vào Mingyu, cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh lên tiếng hỏi.

"Anh đã kết hôn rồi sao?"

"Cậu cũng nghe thấy rồi đó."

Giọng nói lạnh lùng thậm chí không nhìn cậu ta lấy một lần khiến cho bao nhiêu nhẫn nhịn của Hasin đều sụp đổ. Cậu ta lao vào ôm chặt lấy hắn, cậu ta thực sự không thể chịu được sự lạnh nhạt của hắn lúc này, cậu ta nhớ hắn rất nhớ hắn. Cậu ta không cần biết hắn bây giờ là của ai, cậu ta chỉ biết lúc này đây cậu ta khao khát hơi ấm của hắn. Cậu ta chỉ mong hắn sẽ lại ôm lấy cậu ta và nói rằng tất cả không phải là sự thật. Nhưng sao nó lại lạnh thế này dù cho cậu ta đã ôm hắn thật chặt.

"Hai người..."

Wonwoo vừa ra tới nơi đã thấy Hasin ôm Mingyu mắt còn đỏ hoe thì không hiểu gì cả ấp úng không nói lên lời.

"Không có gì đâu, cậu ta vấp ngã nên tôi đỡ thôi. Xong rồi thì chúng ta đi thôi."

Mingyu trước sau như một lịch sự cúi chào người kia rồi nắm tay Wonwoo kéo đi trong khi anh còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể cười cười vẫy tay chào Hasin. Hasin nhìn bóng hai người khuất dần mà nước mắt tuôn rơi, chỉ vì một phút nông nổi mà cậu ta đã để mất hắn. Không, nhất định cậu ta sẽ không thể nào để mất hắn, hắn Kim Mingyu chỉ có thể là của cậu ta.

Wonwoo, xin lỗi mặc dù anh rất tốt nhưng tôi thực sự không thể sống mà không có Mingyu cho nên tôi và anh có lẽ không thể thân thiết được. Một ánh mắt đầy thù hận xuất hiện không hề hợp với khuôn mặt xinh đẹp.

Tình yêu giống như con dao hai lưỡi nó có thể khiến người ta trở nên tốt đẹp nhưng cũng có thể biến người ta thành quỷ dữ.

...

Hansol chán nản nhìn cái đuôi phía sau mình, tại sao cậu phải làm hướng dẫn viên du lịch cho cái tên này chứ? Nghĩ mà thấy bực mình mà.

"Này, làm cái gì thế nhanh chân lên."

Seungkwan đang mải thử đồ ăn thì bị gọi lớn giật cả mình. Người đâu mà khó tính như ông cụ non vậy. Trả tiền cậu chạy thẳng tới chỗ người kia nhưng mặt viết rõ ba chữ 'không hài lòng'.

"Sao, không thích thì đi về."

"Làm gì mà cứ lải nhải mãi câu đó vậy, chẳng khác gì ông cụ non."

"Còn hơn cái đồ quýt thối."

" 'quýt thối' còn tốt chán so với 'bơ dầm'."

Seungkwan chạy vượt qua Hansol rồi quay lại nói khiến cho ai đó tức xì khói vứt bỏ hết hình tượng mà rượt theo cậu. Hai người cứ thế một trước một sau đuổi theo nhau vào mắt mọi người trở thành khung cảnh vô cùng đáng yêu của một đôi tình nhân. Và trong mắt kẻ nào đó trong chiếc xe màu đen nơi góc khuất cũng vậy. Một nụ cười nhếch môi đầy nham hiểm cùng những âm mưu dần dần được vạch ra và không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ diễn ra. Tất cả chỉ có thể đợi tương lai trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro