🎮
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Mingyu và Wonwoo khi cả hai được mời tham gia buổi chụp hình cho Dicon của Dispatch. Chủ đề của buổi chụp đơn giản nhưng đầy ấm áp, như một buổi tối thư giãn giữa hai người bạn cùng phòng – không cầu kỳ, nhưng tràn ngập sự gần gũi. Trên bàn là một bộ trò chơi điện tử, ánh đèn vàng dịu dàng phủ lên không gian, và các nhiếp ảnh gia đứng im lặng xung quanh, chờ đợi những khoảnh khắc tự nhiên nhất.
Wonwoo ngồi thoải mái trên ghế, chiếc áo len cam nổi bật khiến anh như một điểm sáng trong căn phòng ấm cúng. Tay cầm điều khiển vững vàng, ánh mắt tập trung vào màn hình như thể mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ có chiến thắng mới là điều quan trọng. Nhưng với Mingyu – người ngồi cạnh, tất cả mọi thứ dường như chẳng liên quan đến trò chơi nữa.
Từ khi buổi chụp bắt đầu, ánh mắt Mingyu không rời khỏi Wonwoo. Có lẽ Wonwoo không nhận ra, nhưng từng cử chỉ nhỏ của anh – từ cái nhíu mày khi tập trung, đến khóe môi nhếch lên khi thắng, hay thậm chí là tiếng thở phào nhẹ nhõm khi nghỉ ngơi – tất cả đều trở thành một thế giới riêng biệt trong mắt Mingyu.
"Mingyu, tập trung đi" Wonwoo nói, giọng trầm đều nhưng có chút pha trò.
"Em đang tập trung mà." Mingyu nhún vai, nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Wonwoo. Cậu nghiêng người về phía anh, như thể khoảng cách giữa hai người cần được thu hẹp thêm chút nữa.
Wonwoo quay sang nhìn Mingyu, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút bối rối. Nhưng anh không nói gì, chỉ mím môi và quay lại với màn hình, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng. Tuy nhiên, ánh hồng trên đôi tai anh chẳng thể thoát khỏi tầm mắt tinh tế của Mingyu.
"Em đúng là..." Wonwoo khẽ lắc đầu, giọng nhỏ lại. "Toàn nói mấy câu ngọt lịm vậy."
"Là thật mà" Mingyu đáp, giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. Đôi mắt cậu sáng lên, phản chiếu ánh đèn ấm áp trong phòng. "Anh không thấy sao, Wonwoo? Chỉ cần ở bên anh là mọi thứ đều ổn."
Wonwoo không trả lời. Có lẽ anh không muốn Mingyu thấy nụ cười đang bắt đầu hiện lên trên môi. Nhưng Mingyu biết rõ, qua ánh nhìn dịu dàng hơn của Wonwoo, rằng từng lời nói của cậu đã chạm đến anh.
Buổi chụp vẫn tiếp tục, tiếng click máy ảnh vang lên đều đặn, nhưng đối với Mingyu, không gì quan trọng hơn khoảnh khắc này. Wonwoo, người thường tỏ ra lạnh lùng nhưng lại dễ đỏ mặt trước những lời nói của cậu, chính là tất cả. Và dù thời gian có trôi qua, ánh mắt của Mingyu sẽ luôn chỉ dành riêng cho anh.
---
Bị delulu nhưng mà tui thích 😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro