Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Gặp nhau

Điền Lệ Hoa lập tức đứng dậy, tiện tay ném gối lên trên giường, vội vội vàng vàng mà chạy ra khỏi phòng, mặc kệ dưới chân bị vấp một chút, nhanh chóng chạy theo tiếng gọi, liếc mắt một cái nhìn thấy một đứa bé trai dễ nhìn sáng sủa đứng trước cửa, đứa nhỏ mặc quần áo phong cách tây, thở hồng hộc nở nụ cười với cô, hai cái đồng điếu ở khóe miệng hiện ra, không phải Nguyên Vũ thì là ai chứ?

Nguyên Vũ.

Đôi mắt Điền Lệ Hoa đỏ lên, khẽ run gọi: "Nguyên Vũ."

Điền Nguyên Vũ cười gọi: "Cô ơi."

"Nguyên Vũ."

"Cô ơi."

Điền Lệ Hoa bước nhanh về phía trước, ngồi chồm hổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ hôn một cái, sau đó mới nhanh chóng vươn tay sờ vai nhỏ, cánh tay nhỏ, bàn tay nhỏ của Điền Nguyên Vũ, tìm được hơi ấm quen thuộc, mới cao hứng mà nói: "Thực sự là Nguyên Vũ à, Nguyên Vũ con trở lại rồi ư?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Dạ."

"Quá tốt rồi!"

Điền Lệ Hoa ôm Điền Nguyên Vũ vào trong ngực, thật sự là cô rất nhớ Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ cũng vươn tay ôm lấy cổ của Điền Lệ Hoa.

Điền Lệ Hoa từ từ bình tĩnh lại, lúc này mới thả ra Điền Nguyên Vũ, hỏi: "Nguyên Vũ, con đi cùng ai vậy?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Con đi cùng mẹ và dì ạ."

"Vậy hai người đó đâu rồi?"

"Ở phía sau ạ, vừa nãy kẹt xe, nên con xuống xe trước, con chạy tới đây."

"Đi, chúng ta đi xem nào."

"Dạ."

Điền Lệ Hoa bế Điền Nguyên Vũ lên.

Điền Nguyên Vũ nhanh chóng nói: "Cô ơi, cô đừng bế con."

Điền Lệ Hoa nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

"Dì nói con mập lên rồi, lại nặng nữa. Cô bế con sẽ mệt, con tự đi được mà."

Đúng rồi, đây chính là Nguyên Vũ, đây chính là Nguyên Vũ luôn biết săn sóc, Điền Lệ Hoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ nói: "Không mệt, cô rất khỏe, bế hai Nguyên Vũ cũng không sao, nhìn cô bế rất thoải mái này, đúng hay không?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu.

Điền Lệ Hoa ôm Điền Nguyên Vũ đi ra ngoài tiệm tạp hóa.

Điền Nguyên Vũ duỗi tay nhỏ ôm cổ Điền Lệ Hoa, ngồi trên cánh tay Điền Lệ Hoa, ngửi mùi vị quen thuộc trên người Điền Lệ Hoa, trong lòng có một loại cảm giác không nói ra được cùng cảm giác hạnh phúc, đôi mắt trong suốt nhìn ngó xung quanh tiệm tạp hóa, nhìn thấy dầu, muối, dấm chua quen thuộc, còn có bằng khen của bé và Lý Xán được dán trên tường, bé vô cùng vui vẻ, không nhịn được nghiêng đầu dựa vào bả vai Điền Lệ Hoa, vừa ra khỏi tiệm tạp hóa, liền chỉ về chiếc xe ô tô màu đen ở đằng trước nói: "Cô ơi, mẹ và dì đến rồi."

Điền Lệ Hoa ôm Điền Nguyên Vũ đứng chờ tại chỗ.

Chiếc xe ô tô màu đen nhỏ chậm rãi dừng bên cạnh Điền Lệ Hoa, cửa xe mở ra, Nguyễn Tâm Bình cùng Nguyễn Tâm Ninh đi ra.

Điền Nguyên Vũ lập tức gọi: "Mẹ, dì."

Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Ninh cười đến cạnh Điền Lệ Hoa.

Điền Lệ Hoa cố ý nhìn Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Bình mặc một chiếc váy ngắn nhạt màu, điềm tĩnh dịu dàng, sắc mặt tốt hơn so với lần trước rất nhiều, Điền Lệ Hoa cảm khái ở trong lòng, chẳng trách có thể sinh ra đứa nhỏ đẹp như Nguyên Vũ vậy, Nguyễn Tâm Bình thật sự là quá đẹp, trước khi Điền Lệ Hoa cất bước, Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh đi tới trước một bước, cực kỳ cung kính mà gọi: "Chị Điền."

Điền Lệ Hoa vui vẻ lại có chúc ngượng ngùng bắt chuyện: "Nào, mau vào đây ngồi."

Hai người Nguyễn Tâm Bình cùng Điền Lệ Hoa đi vào tiệm tạp hóa, thấy tiệm tạp hóa trong ngoài đều yên tĩnh, Nguyễn Tâm Bình không nhịn được hỏi: "Xán Xán đâu rồi?"

Điền Lệ Hoa trả lời: "Đi học rồi."

"Ba của Xán Xán cũng đi lên trường rồi à?"

"Ừ, anh ấy có lớp buổi sáng."

"Khi nào thì đến thời điểm tan học?"

"Đám con nít đều đúng mười một giờ bốn mươi lăm phút thì tan học, ba của Xán Xán không có lớp thì về sớm hơn."

"Về sớm thì có thể giúp chị trông cửa hàng một chút, chia sẻ một chút khổ cực."

"Thật ra cũng không khổ cực lắm."

Điền Lệ Hoa hàn huyên cùng Nguyễn Tâm Bình mấy câu hằng ngày, phát hiện Nguyễn Tâm Bình thật sự tốt hơn rất nhiều, rất tỉnh táo thông suốt, cô không nhịn được nói thêm vài câu với Nguyễn Tâm Bình, dò hỏi Nguyễn Tâm Bình tình hình sinh hoạt ba tháng nay của Điền Nguyên Vũ cùng với hành trình từ bên này đến đế đô, Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh nói rõ cho Điền Lệ Hoa nghe, các cô mang theo Điền Nguyên Vũ rời khỏi trấn Cẩm Lý, Điền Nguyên Vũ yên lặng chảy nước mắt hồi lâu, dọc theo đường đi không ngừng dùng tay nhỏ lau nước mắt.

Sau khi đến đế đô, Nguyễn Tâm Bình lập tức tiến hành điều trị, ngoại trừ dùng thuốc để điều trị bên ngoài, còn có điều trị tâm lý, lại có Điền Nguyên Vũ làm bạn, bệnh tình của Nguyễn Tâm Bình thuyên chuyển cực nhanh, thế nhưng băng dày ba thước không phải do cái lạnh tạo nên trong một ngày, Nguyễn Tâm Bình vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, Nguyễn Tâm Bình cân nhắc đến cạnh biển, nước ngoài, chỉ là không cân nhắc đến trấn Cẩm Lý.

Lúc đó Điền Nguyên Vũ chủ động nói một câu "Mẹ, chúng ta đi đến chỗ của cô đi", Nguyễn Tâm Bình dịu dàng từ chối, Điền Nguyên Vũ không tiếp tục nói nữa, buổi tối hôm đó liền núp trong ổ chăn âm thầm khóc, đợi đến khi Nguyễn Tâm Bình phát hiện ra, bé đã ôm các máy chơi điện tử, viên bi, thẻ trò chơi, bịch kẹo sữa thỏ trắng vừa khóc vừa ngủ, gối ướt một mảng lớn, Nguyễn Tâm Bình cực kỳ đau lòng, sáng hôm sau nói với Điền Nguyên Vũ là đi đến trấn Cẩm Lý dưỡng bệnh, hai mắt Điền Nguyên Vũ phát sáng trong nháy mắt.

Từ ngày đó trở đi, Điền Nguyên Vũ dùng ngón tay đếm ngày, bởi vì bé đã hứa với bọn Mẫn Khuê sẽ trở về trong vòng một trăm ngày, không thể về trễ, rốt cuộc cũng đã trở lại, Điền Nguyên Vũ cao hứng, Nguyễn Tâm Bình nhìn về phía Điền Nguyên Vũ hỏi: "Viên Hữu, con vui vẻ không?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Vui vẻ ạ."

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười.

Điền Lệ Hoa giật mình hỏi: "Cô muốn ở lại trấn Cẩm Lý ư?"

Nguyễn Tâm Bình gật đầu: "Đúng vậy."

"Ở nơi nào?"

Nguyễn Tâm Ninh nói tiếp: "Sẽ ở sát vách."

Điền Lệ Hoa sửng sốt một chút, hai gia đình trái phải tiệm tạp hóa, một nhà là Lý Ngọc, một nhà khác bốn, năm năm trước có buôn bán trái cây, sau này làm ăn rất lớn, nên chuyển nhà sang nơi khác, chưa từng trở về, gần đây vẫn luôn lắp đặt thiết bị, Điền Lệ Hoa cho là hàng xóm sắp quay về ở, lẽ nào... Điền Lệ Hoa giật mình nhìn về phía Nguyễn Tâm Ninh, vươn tay chỉ sang cách vách, hỏi: "Đừng nói là mọi người sẽ ở bên này nhé?"

Nguyễn Tâm Ninh gật đầu.

Điền Lệ Hoa giật cả mình: "Vậy là mọi người đang tu sửa lại trong mấy ngày qua à?"

Nguyễn Tâm Ninh gật đầu nói: "Bởi vì sợ làm phiền đến chị, cho nên không nói với mọi người, trực tiếp thuê người tu sửa, cũng tranh thủ dọn dẹp đơn giản một chút."

"Vậy sau này mọi người sẽ ở đây?"

"Đúng vậy."

Điền Lệ Hoa kinh ngạc nhìn về phía Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Điền Lệ Hoa, nở nụ cười ấm áp với Điền Lệ Hoa.

Điền Lệ Hoa vui vẻ hỏi: "Nguyên Vũ, sau này con sẽ ở lại trấn nhỏ à?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Dạ."

"Không trở về đế đô nữa?"

"Mẹ nói, nghỉ hè bọn con trở lại ạ."

"Quá tốt rồi."

Điền Lệ Hoa cười xoa khuôn mặt nhỏ của Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ nhìn cô cười, bé cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, bé thích mẹ cười, thích cô cười, bởi vì khi mẹ cùng cô nở nụ cười thế giới đều trở nên ấm áp, kì diệu như thể được sống trong đám mây bồng bềnh vậy, bé đang cười đột nhiên nhớ tới, nói: "Cô ơi, con mua quần áo cho cô."

Điền Lệ Hoa sững sờ: "Con mua cho cô quần áo?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu, trượt xuống khỏi người Điền Lệ Hoa, nắm tay Điền Lệ Hoa nói: "Dạ, con mua quần áo còn mua giày cho cô nữa, đều ở trên xe."

Điền Lệ Hoa bán tín bán nghi.

Điền Nguyên Vũ cao hứng nhờ Nguyễn Tâm Ninh mở cốp sau, xách ra ba cái va ly bằng da to nhỏ không đều từ bên trong, một bịch quần áo rồi một bịch giày, để vào trong tiệm tạp hóa, Điền Nguyên Vũ nhanh chóng xách ra năm cái bịch đưa cho Điền Lệ Hoa nói: "Cô ơi, cho cô nè, còn có dượng nữa ạ."

Điền Lệ Hoa khó hiểu mà nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Chị Điền, là Viên Hữu muốn mua cho chị, Viên Hữu nói chị hay mua quần áo cho nó và Xán Xán, không mua quần áo cho mình."

Điền Lệ Hoa nghe nói xong không biết nên có cảm giác gì, có ngọt có chua có ấm, càng nhiều hơn chính là cảm động, nhưng khi nhìn đóng gói xa hoa liền biết quần áo này có giá trị không nhỏ, cô liên tục từ chối, cuối cùng vẫn là không thắng được Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh, không thể làm gì khác hơn là trong lòng kích động nhận lấy, sau đó muốn đi làm cơm cho ba người Điền Nguyên Vũ ăn.

Vừa lúc Điền Nguyên Vũ cũng nhớ nhà nên không ăn cơm ngon, cho nên Nguyễn Tâm Bình cũng không từ chối, ba người cùng Điền Lệ Hoa ngồi chung một chỗ, ăn xong điểm tâm, trên trấn cũng náo nhiệt lên, mấy ông già chơi cờ tướng cũng lục tục xuất hiện, nhìn thấy Điền Nguyên Vũ xuất hiện, dồn dập nở nụ cười hòa ái mà bắt chuyện:

"Ôi, đứa nhỏ trở lại này!"

"Ủa, đây không phải là Nguyên Vũ sao? Nguyên Vũ trở lại rồi."

"Nguyên Vũ trở về rồi có đi nữa không?"

"Đứa nhỏ! Đứa nhỏ này! Con về rồi à."

"Đứa nhỏ, đứa nhỏ họ Điền, có nhớ bà không, bà rất nhớ rất nhớ con đó."

"..."

Một đám người cực kỳ cao hứng, Điền Nguyên Vũ vui vẻ nên hai cái đồng điều không biến mất nổi, có người đến mua tạp hoá, bé đặc biệt nhiệt tình lấy cho người ta, Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh đứng bên cạnh liếc nhìn nhau nở nụ cười, cảm thấy tới nơi này đúng là quyết định chính xác, trong lòng cũng thả lỏng không ít, Nguyễn Tâm Ninh nói: "Chị Tâm Bình, vậy chị ở lại đây chơi nhé, em đi sắp xếp hành lý một chút."

Nguyễn Tâm Bình nói: "Hai chị em mình cùng đi."

"Cứ để cho Viên Hữu ở chỗ này chơi là được."

"Được."

Trải qua hơn ba tháng điều trị, Nguyễn Tâm Bình đã không còn nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ giống trước nữa, chậm rãi cho Điền Nguyên Vũ thời gian tự do càng ngày càng dài, lúc này cô cùng Nguyễn Tâm Ninh kéo va ly đi sang cách vách, mới đi hai bước, nghe tiếng Điền Nguyên Vũ gọi: "Mẹ, dì, hai người đi đâu vậy ạ?"

Nguyễn Tâm Bình trả lời: "Đi cách vách."

"Cũng kéo rương nhỏ của con sang cách vách luôn ạ?"

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng hỏi: "Đúng rồi, làm sao vậy, con không muốn kéo đến cách vách à?"

"Dạ, bên trong có quà con tặng cho Mẫn Khuê, Xán Xán, Thắng Khoan cùng Thạc Mân, lát nữa con tính đưa cho bọn họ."

"Vậy được, cái va ly này bọn mẹ không mang theo, để ở chỗ này, con tự trông nhé."

Điền Nguyên Vũ gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh nói một tiếng với Điền Lệ Hoa, sau đó kéo va ly lớn đi sang cách vách, còn Điền Nguyên Vũ thì ở lại cùng Điền Lệ Hoa trông tiệm tạp hóa, nhìn Điền Nguyên Vũ đi tới đi lui trong cửa hàng giống như trước, cảm giác này thật tốt, Điền Lệ Hoa đứng ở trước quầy hỏi sinh hoạt của Điền Nguyên Vũ tại đế đô, Điền Nguyên Vũ nói từng cái một cho Điền Lệ Hoa nghe.

Nói được một lát, có khách đến mua dấm chua, Điền Lệ Hoa đi làm, Điền Nguyên Vũ cảm thấy va ly hành lý của mình có chút vướng víu, vì vậy tay nhỏ nắm lấy thanh kéo va ly, kéo va ly hành lý vào sân sau tiệm tạp hóa, kéo hự hự gập ghềnh trắc trở một hồi tới luống hoa, nhìn thấy trên luống hoa có một hộp giấy lớn.

Bé thả va ly hành lý, tò mò ló đầu vào trong hộp giấy nhìn một cái, trông thấy bên trong có tôm hùm đất đang bò, bên cạnh còn có xâu kẹo hồ lô cùng kẹo sữa, bé nhớ lại lúc Mẫn Khuê nói bắt châu chấu, tôm hùm đất, hái táo, mua xâu kẹo hồ lô cùng kẹo sữa chờ bé tại tiệm tạp hóa.

Nhưng châu chấu đâu mất rồi?

Điền Nguyên Vũ lật qua lật lại mấy cái hộp nhỏ bên trong hộp giấy lớn, đều không có châu chấu, chắc là chạy mất rồi, bé đi vào trong bụi cỏ dại tìm khắp nơi cũng không có châu chấu, thôi, chờ Mẫn Khuê trở về, bé và Mẫn Khuê cùng nhau đi bắt châu chấu, vì thế bé bỏ lại va ly hành lý, ôm lấy hộp giấy, đi tới tiệm tạp hóa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía đồng hồ trên vách tường.

Kỳ thực bé không biết coi đồng hồ, thế nhưng bé biết đến cái kim ngắn nhất kia gọi là kim giờ, kim giờ chỉ đến số mấy thì là mấy giờ, bây giờ sắp chỉ đến mười hai, như vậy thì là hơn mười một giờ, hơn mười một giờ là thời gian tiểu học Cẩm Lý tan học, trong lòng bé nhất thời vui vẻ, ôm hộp giấy nhìn về phía Điền Lệ Hoa, nói: "Cô ơi, sắp tan học rồi, con đi ra ngoài chờ Mẫn Khuê cùng Xán Xán."

"Được, đừng chạy xa."

"Dạ, con cũng đi nói một tiếng với mẹ và dì con."

"Đi đi."

Điền Nguyên Vũ ôm hộp giấy, đứng ở cửa nhà mình nói một tiếng với Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh, sau đó ôm hộp giấy đi ra đường, ngồi ở trên một khối đá lớn, cảm thấy hưng phấn chờ bọn Mẫn Khuê và Xán Xán, không nhịn được liếc mắt nhìn tôm hùm đất còn đang bò vui vẻ bên trong hộp giấy bên, không có chết, bé càng vui vẻ hơn.

Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía tiểu học Cẩm Lý, rừng cây xum xuê ở tiểu học Cẩm Lý như ẩn như hiện, có một loại cảm giác thần bí làm người ta trông ngóng. Bé muốn chạy đến tiểu học Cẩm Lý tìm bọn Mẫn Khuê, nhưng bé lại sợ mẹ không thấy mình sẽ sốt ruột, cho nên bé đành mím môi ngừng chân, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Gió nhẹ nhàng thổi một hơi, hương cỏ xanh bao bọc quanh cây xanh lan tới chóp mũi của Điền Nguyên Vũ, Điền Nguyên Vũ hít một hơi ngửi được hương hoa, ngẩng đầu nhìn lên, một chú chim không biết tên đứng ở trên nhánh cây kêu ríu rít với bé, bé chớp đôi mắt sáng lóng lánh hỏi: "Chim nhỏ ơi, mày nhận ra tao à?"

Chim nhỏ líu lo hai tiếng.

Điền Nguyên Vũ còn nói: "Trước đây mỗi ngày tao đều đi qua nơi này á, tao đi học."

Chim nhỏ líu lo.

Điền Nguyên Vũ còn nói: "Ngày mai tao muốn tiếp tục đi học từ nơi này! Mày sẽ nhìn thấy tao mỗi ngày, còn có thể nhìn thấy Mẫn Khuê, Xán Xán, Thắng Khoan cùng Thạc Mân, còn có rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ khác, bọn Mẫn Khuê sắp tan học rồi đó!"

Chim nhỏ líu lo hai tiếng, giương cánh, vỗ vỗ hai lần rồi bay mất, Điền Nguyên Vũ tiếp tục ôm hộp giấy ngồi chờ, chợt nghe phương xa truyền đến tiếng chuông tan học keng keng keng.

Tan học!

Bé ngồi không yên, ôm hộp giấy đứng dậy, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm tiểu học Cẩm Lý như ẩn như hiện, nhìn thấy trước cửa tiểu học Cẩm Lý đột nhiên tuôn ra không ít học sinh, đúng là tan học, bọn Mẫn Khuê và Xán Xán sắp về rồi.

Điền Nguyên Vũ ôm chặt hộp giấy, nhìn về phía trước, trong lòng suy nghĩ thầy giáo lớp hai thích dạy quá giờ, nên về tới trước hẳn là Xán Xán cùng Thắng Khoan, tiếp đến mới là Mẫn Khuê cùng Thạc Mân, đang tự hỏi, phương xa xuất hiện một cái điểm đen nhỏ, sau điểm đen nhỏ lại có thêm ba điểm đen nhỏ, cơ hồ là trong nháy mắt bé liền nhận ra bốn cái điểm đen.

Là bọn Mẫn Khuê.

"Mẫn Khuê!" Điền Nguyên Vũ lớn tiếng gọi.

Bốn điểm đen đồng thời đứng im, tiếp liền truyền tới một trận âm thanh vang động trời xanh: "Nguyên Vũ!"

"Mẫn Khuê!"

"Nguyên Vũ!"

Điền Nguyên Vũ chạy về phía trước hai bước, phát hiện hộp giấy quá vướng, bé chạy không nhanh, vì vậy thả hộp giấy dưới đất, một lần nữa gọi một tiếng "Mẫn Khuê", sau đó chạy thẳng tới, mà lúc này bốn người Kim Mẫn Khuê cũng là vọt trước đẩy sau chạy về phía Điền Nguyên Vũ, cuối cùng Kim Mẫn Khuê xông lên trước, vọt tới trước mặt Điền Nguyên Vũ ôm chặt lấy Điền Nguyên Vũ.

Lý Thạc Mân, Lý Xán, Thắng Khoan cùng nhào tới, bốn đứa nhỏ đem Điền Nguyên Vũ vây nhốt chính giữa, Điền Nguyên Vũ không cảm thấy bị chen như vậy khó chịu chút nào, trái lại vui vẻ cười không ngừng, tay nhỏ cố gắng sờ cả bốn người.

Năm đứa nhỏ ôm đủ một phút mới buông ra, sau đó Kim Mẫn Khuê vui vẻ hỏi: "Nguyên Vũ, em về từ khi nào vậy?"

Điền Nguyên Vũ nói: "Em về từ sáng sớm."

"Một mình em trở về sao?"

"Không phải, mẹ em cùng dì cũng quay về rồi."

"Em có đi nữa không?"

"Không đi."

"Quá tốt rồi, đi, chúng ta về nhà."

Kim Mẫn Khuê nắm tay Điền Nguyên Vũ đi về phía trước.

Lý Thạc Mân, Lý Xán, Thắng Khoan ríu ra ríu rít hỏi chuyện Điền Nguyên Vũ, vui vẻ vô cùng, cũng không để ý Điền Nguyên Vũ trở về trước một trăm ngày hay là sau một trăm ngày, chỉ cần Điền Nguyên Vũ trở về là được rồi.

Năm đứa nhỏ thật cao hứng đi về phố đông, đi tới một nửa Điền Nguyên Vũ mới đột nhiên nhớ tới hộp giấy quên lấy, nhanh chóng chạy về, ôm hộp giấy cùng bốn người Kim Mẫn Khuê đi đến tiệm tạp hóa, vừa đến tiệm tạp hóa Điền Nguyên Vũ liền mở va ly hành lý của mình ra, bên trong toàn là đồ chơi, đồ chơi gì à: súng bắn nước, yo yo, bóng nảy cao su, người máy..v.. tràn đầy một va ly, Điền Nguyên Vũ đều đưa cho bốn người Kim Mẫn Khuê, bốn người thương lượng.

"Nguyên Vũ, cái này cho anh, chúng ta cùng nhau chơi."

Điền Nguyên Vũ nói: "Được."

"Nguyên Vũ, anh muốn cái này."

Điền Nguyên Vũ nói: "Được."

"Nguyên Vũ, cái này tao muốn hai cái."

Điền Nguyên Vũ nói: "Được."

"..."

Năm đứa nhỏ đứng ở sân sau tiệm tạp hóa líu ra líu ríu nói không ngừng, ngay cả Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh cũng nghe được, hai người nhìn nhau nở nụ cười cũng không để ý đến đám Điền Nguyên Vũ nữa, cả buổi trưa năm đứa nhỏ đều tụm lại chơi đồ chơi với nhau, tuần sau Điền Nguyên Vũ mới đi tiểu học Cẩm Lý báo danh, cho nên buổi chiều không cần lên trường, làm cho bọn Kim Mẫn Khuê cũng không muốn đi học, đặc biệt là Thắng Khoan.

Thắng Khoan rất kiêu ngạo mà nói với ba Kỳ rằng buổi chiều nó không đi học, nó muốn ở lại chơi đùa cùng bạn tốt nhất của nó là Điền Nguyên Vũ, kết quả ba Thắng dùng đế giày quất một cái vào mông của nó, nó hết kiêu ngạo cũng không dám đắc ý nữa, gào khóc đi học.

Buổi chiều vừa tan học, năm đứa nhỏ liền tụ lại cùng nhau, ăn chung uống chung chơi chung, buổi tối còn muốn ngủ chung trên giường của Lý Xán, các phụ huynh nghĩ ngày mai là cuối tuần, cũng không quản bọn họ.

Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh quá mệt mỏi, nên để cho Điền Nguyên Vũ ngủ một đêm ở tiệm tạp hóa, ngày mai lại sắp xếp sau, vì vậy năm đứa nhỏ quậy trên giường của Lý Xán, Lý Thanh Chương ở phòng bên quát một tiếng im lặng.

Năm đứa nhỏ lập tức cấm khẩu, sau đó ngồi chung một chỗ lôi đồ ăn vặt ra ăn, xé lung ta lung tung, rơi vụn bánh quy trên nệm, Điền Nguyên Vũ nói: "Xé cẩn thận một chút, xé cẩn thận một chút, không nên làm dơ giường, làm dơ thì khỏi có chỗ ngủ đó."

Vừa mới dứt lời, Thắng Khoan xé một bịch bánh tôm cái "roẹt", bánh tôm rơi đầy trên chăn, năm đứa nhỏ vừa nhặt vừa ăn, vừa ăn vừa chơi, không thèm để ý đến thời gian, Lý Thanh Chương giục mãi cũng vô dụng, cuối cùng Điền Lệ Hoa lớn tiếng hỏi: "Đều đã ngủ chưa?"

Năm đứa nhỏ lập tức cấm khẩu, đồng thời vểnh tai lắng nghe, nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh bị mở.

Kim Mẫn Khuê cảnh giác nói: "Cô của em đến."

Lý Xán nói: "Nằm xuống nhanh lên, nếu không mẹ tao mà biết sẽ ăn đòn mất."

Thắng Khoan nói: "Nhanh lên."

Lý Thạc Mân nói: "Nhanh lên, giả bộ ngủ! Không thể để cho người lớn phát hiện chúng ta đang giả bộ ngủ, nếu không người lớn sẽ đánh mình!"

Năm đứa nhỏ chui vào chăn ngay lúc Điền Lệ Hoa đẩy cửa phòng ra, đồng thời nhắm mắt lại giả bộ ngủ, thậm chí Lý Xán còn ngáy lên.

Năm đứa nhỏ nghĩ mình rất thông minh giấu được người lớn nên mừng thầm trong lòng, lại không biết Điền Lệ Hoa đã sớm nhìn thấy đám lông mi rung rung của bọn nhỏ, chỉ có điều Điền Lệ Hoa không tính vạch mặt, nhìn trên đất trên giường toàn là rác, cô bất đắc dĩ bật cười, lúc di chuyển ánh mắt thấy một bàn chân nhỏ đầy thịt, đây là bàn chân nhỏ của Điền Nguyên Vũ, cô chưa kịp mở miệng, bàn chân nhỏ "Vèo" một cái rút vào trong chăn, trong chăn truyền đến tiếng ngáy vang trời.

Điền Lệ Hoa: "..."

Cuối cùng Điền Lệ Hoa không lật tẩy trò vặt của bọn nhỏ, chỉ dọn dẹp lại giường chiếu và mặt đất một chút, nhét nhét chăn cho bọn nhỏ rồi liền rời khỏi phòng.

Phát hiện bên ngoài không có âm thanh, năm đứa nhỏ híp mắt chung quanh nhìn, xác định trong phòng không còn ai, đồng thời mở mắt ra, Lý Xán nói: "Mẹ tao không phát hiện chúng ta giả bộ ngủ."

Thắng Khoan nói: "Bởi vì tao giả vờ giỏi."

Lý Xán nói: "Là tao giả vờ tốt nhất, tao còn ngáy nữa!"

Thắng Khoan nói: "Nguyên Vũ cũng ngáy, Nguyên Vũ ngáy giỏi hơn mày nhiều."

Điền Nguyên Vũ gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì nói: "Ây da, em quên mất." Nói xong Điền Nguyên Vũ vội vàng trượt từ trên giường xuống dưới.

Kim Mẫn Khuê nhanh chóng nói: "Nguyên Vũ, em đi đâu đó?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Em đi tìm mẹ em."

"Tìm mẹ em làm gì?"

"Em muốn hôn mẹ trước khi đi ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro