Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Trị liệu

Nguyễn Tâm Ninh nhìn về phía Điền Lệ Hoa nói: "Chị Điền, có thể nói chuyện riêng không?"

Điền Lệ Hoa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Thanh Chương, ánh mắt chuyển hướng sang Nguyễn Tâm Bình cùng Điền Nguyên Vũ đang được Nguyễn Tâm Bình ôm trong ngực, gật đầu cùng Nguyễn Tâm Ninh đi ra khỏi phòng, đi đến cửa sau, Nguyễn Tâm Ninh mới mở miệng nói, nói: "Chị Điền, có thể nhờ chị một chuyện được không?"

Điền Lệ Hoa hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Làm ơn đừng nói chuyện Viên Hữu chịu khổ trước mặt chị của em."

Không có người mẹ nào muốn nghe chuyện con mình phải chịu khổ, Nguyễn Tâm Bình không nghe được, Điền Lệ Hoa cũng không nghe được, Điền Lệ Hoa hiểu rõ gật đầu.

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Cảm ơn chị Điền."

"Không có gì, tôi cũng làm mẹ mà."

"Vẫn phải cám ơn chị."

Nguyễn Tâm Ninh nói xong đột nhiên quỳ xuống trước Điền Lệ Hoa. Điền Lệ Hoa giật mình, nhanh chóng kéo Nguyễn Tâm Ninh lên, nói: "Cô làm cái gì vậy?"

Nguyễn Tâm Ninh đỏ mắt nói: "Chị Điền, cám ơn chị đã cứu mạng Viên Hữu, cám ơn chị đã cứu mạng chị của em."

"Nói cái gì đó, mau đứng lên." Điền Lệ Hoa dùng sức kéo Nguyễn Tâm Ninh.

Nguyễn Tâm Ninh quỳ trên mặt đất nói: "Nếu như không phải nhờ chị, có lẽ chị của em không chịu nổi, em cám ơn chị, thật sự cảm ơn chị..."

Xưa nay Điền Lệ Hoa chưa từng bị người ta đối xử như thế này, càng lúc càng hoảng hốt: "Mau đứng lên, mau đứng lên, để cho người ta nhìn thấy thì còn gì mà nói chứ, hơn nữa, cũng không phải tôi cứu, là cha của tôi cứu, lên, mau đứng lên."

Điền Lệ Hoa mạnh mẽ kéo Nguyễn Tâm Ninh đứng lên.

Lúc này Nguyễn Tâm Ninh mới ngừng khóc.

Điền Lệ Hoa lấy một cái khăn mặt mới trên dây đưa cho Nguyễn Tâm Ninh, nói một hồi, để cho Nguyễn Tâm Ninh ở lại hai ngày, thuận tiện nói cho Nguyễn Tâm Ninh nghe tình hình sinh hoạt mấy năm qua của Điền Nguyên Vũ.

Nguyễn Tâm Ninh nghe mà nước mắt tuôn không ngừng, hỏi: "Điền lão gia tử đã qua đời năm ngoái rồi ư?"

Điền Lệ Hoa cảm khái một tiếng: "Đúng vậy, đã qua đời rồi, dù sao thì tuổi cũng đã lớn. Năm đó lúc bị Nguyên Vũ đụng vào ở trên chợ, thì có chút nghễnh ngãng lại hoa mắt, người vẫn cho rằng Nguyên Vũ nghịch ngợm trộm đi chơi, nên bị lạc mất ba mẹ, cho nên lúc đó ôm Nguyên Vũ đi tìm chiếc xe có ba mẹ kia.

"Kết quả làm dọa chạy mất chiếc xe, đuổi theo không kịp, người không thể làm gì khác hơn là mang theo Nguyên Vũ đến đồn công an ở chợ, nói Nguyên Vũ bị lạc mất ba mẹ, đợi một tuần cũng không có ai đến nhận Nguyên Vũ, đồn công an cũng không thể nuôi Nguyên Vũ mãi được, cho nên người liền mang theo Nguyên Vũ về nhà.

"Lúc đó người nói, một già một trẻ, con nói chuyện ông nghe không hiểu, lời ông nói con cũng không hiểu, từ từ rồi thành như vậy đấy, cha tôi gọi điện thoại nói với tôi, sau khi có Nguyên Vũ ông rất vui vẻ. Cũng nhờ Nguyên Vũ vẫn luôn đi cùng người đến điểm cuối của sinh mệnh, người mới không còn cô đơn nữa."

Nguyễn Tâm Ninh nghe xong cảm động nói: "Điền lão gia tử là người tốt."

"Đúng vậy." Điền Lệ Hoa ngước mắt, ánh mắt xuyên qua sân cửa sau, nhìn thấy cây xanh tươi tốt xanh um, đột nhiên cô có chút nhớ cha, nhưng cũng khống chế được rất nhanh, nói: "Nhưng mà, về ba bạn nhỏ mà cô nói,tôi cũng không biết."

Lực chú ý của Nguyễn Tâm Ninh bị dời tới ba bạn nhỏ kia, hỏi: "Điền lão gia tử cũng không đề cập tới những bạn nhỏ khác ư?"

Điền Lệ Hoa lắc đầu nói: "Không có, người vẫn cho là bên trong cái xe kia là ba mẹ của Nguyên Vũ."

"Vậy, đoạn thời gian đó có ai nhặt được trẻ con hoặc là nhận nuôi trẻ con không?"

"Có lẽ là có, thế nhưng không biết có phải là liên quan tới cùng một bọn buôn người đó hay không."

Nguyễn Tâm Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy khi nào quay về em sẽ điều tra thêm."

"Điều tra thêm?" Điền Lệ Hoa nghi hoặc mà hỏi: "Cô là?"

"Em là người viết tin tức." Nguyễn Tâm Ninh nói.

"Ồ." Điền Lệ Hoa nở nụ cười: "Chẳng trách Nguyên Vũ học tập tốt như vậy, cả mẹ ruột và dì ruột đều là người có ăn học cả."

Nguyễn Tâm Ninh cười tiếp lời: "Em không phải là dì ruột của bé."

Điền Lệ Hoa giật mình hỏi: "Vậy cô là?"

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Em là dì có họ hàng hơi xa một chút, chị Tâm Bình là con gái một, đã nổi danh kiếm tiền từ rất sớm, hỗ trợ cho em và anh trai của em từ cấp ba lên đại học, nếu không nhờ có chị Tâm Bình, có lẽ em và anh của em còn đang ở quê nhà chăn dê cắt cỏ heo đấy."

Điền Lệ Hoa cảm khái một câu: "Cô ấy thật tốt, cô cũng là người biết tri ân báo đáp, lòng dạ cũng tốt."

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Em không được tâm tính lương thiện như chị Tâm Bình đâu, từ nhỏ đến lớn chị Tâm Bình đều rất tốt, tâm địa tốt thiện lương sống rất tình cảm, cho nên khi Viên Hữu mất rồi, sự đả kích đối với chị ấy mới lớn như vậy, người khác khuyên chị ấy sinh thêm một đứa, nói là sinh thêm một đứa có thể quên được Viên Hữu, chị ấy cảm thấy làm như vậy là có lỗi với Viên Hữu, vẫn luôn đâm đầu vào ngõ cụt, cho nên bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng."

Điền Lệ Hoa khuyên lơn: "Bây giờ tìm được, chậm rãi sẽ tốt hơn."

Nguyễn Tâm Ninh gật đầu: "Đúng vậy."

"Chúng ta quay lại thôi, quay lại nhìn cô ấy."

"Được, cũng tới giờ uống thuốc của chị ấy rồi."

Điền Lệ Hoa trôi chảy tiếp một câu: "Uống thuốc à, trong phòng bếp nước nóng, để tôi đi lấy."

Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng nói: "Không cần không cần, chị Điền, em tự mình làm em tự mình làm là được rồi, chị Điền, chị Điền."

Nguyễn Tâm Ninh cùng Điền Lệ Hoa đến nhà bếp lấy nước, sau đó cầm thuốc cùng đi vào phòng, Lý Thanh Chương, Lý Xán, Nguyễn Tâm Bình cùng Điền Nguyên Vũ vẫn đang ngồi bên trong, Điền Nguyên Vũ vẫn ngồi ở trong lòng Nguyễn Tâm Bình.

Điền Lệ Hoa nhìn nói: "Nguyên Vũ, đi ra nào, để mẹ con uống thuốc."

Điền Nguyên Vũ mới đáp một tiếng, đột nhiên Nguyễn Tâm Bình ôm chặt Điền Nguyên Vũ, làm cho Điền Lệ Hoa cùng Điền Nguyên Vũ sợ hết hồn, không chờ Nguyễn Tâm Ninh nói chuyện, Điền Lệ Hoa đành để Điền Nguyên Vũ ngồi yên, Nguyễn Tâm Bình mới bình tĩnh trở lại, nhận lấy thuốc mà Nguyễn Tâm Ninh đưa tới, bị Điền Nguyên Vũ nhìn chăm chú mà uống.

Sau đó Nguyễn Tâm Bình tiếp tục ôm Điền Nguyên Vũ, cũng không đi đâu cả, cứ ôm Điền Nguyên Vũ, nhìn Điền Nguyên Vũ, sợ Điền Nguyên Vũ lại đột nhiên biến mất, từ giữa trưa ôm đến buổi chiều, vẻ mặt châm rãi tỉnh táo lại, lúc Kim Mẫn Khuê và Lý Thạc Mân tìm Điền Nguyên Vũ đi chơi, cô cố ý thả Điền Nguyên Vũ ra, đứng ở bên cạnh xem Điền Nguyên Vũ cùng đám Kim Mẫn Khuê chơi đùa.

Kim Mẫn Khuê nhỏ giọng gọi: "Nguyên Vũ."

Điền Nguyên Vũ nhìn về phía Kim Mẫn Khuê, nhỏ giọng hỏi: "Sao ạ?"

Kim Mẫn Khuê hỏi: "Người phụ nữ xinh đẹp kia là ai thế?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Là mẹ em đó, anh không nhận ra sao? Là mẹ trong mơ của em."

Kim Mẫn Khuê suy nghĩ một chút, nghĩ tới áp phích quảng cáo, sau khi kinh hỉ lại hỏi: "Buổi trưa hôm nay ở dưới chân núi, sao cô ấy ôm em không tha vậy? Thoạt nhìn thật là dọa người."

Điền Nguyên Vũ vội vàng giải thích: "Mẹ em không dọa người, mẹ cực kỳ tốt, bởi vì mẹ ngã bệnh, cho nên mới dọa người, mẹ em vốn không có dọa người."

"Cô ấy bị bệnh gì?"

"Em không biết, thế nhưng mẹ phải nhìn em thì mới tốt lên được."

"Vậy em không thể chơi cùng với anh à?"

"Có thể, mẹ em cực kỳ tốt, mẹ để cho em chơi với mọi người."

Kim Mẫn Khuê nghe được câu này liền an tâm, nói: "Vậy chúng ta đi ra đường chơi đi."

"Được." Điền Nguyên Vũ vui sướng đáp ứng.

Kim Mẫn Khuê nắm tay Điền Nguyên Vũ đi ra đường, một chiếc xe đạp chạy nhanh qua, Nguyễn Tâm Bình quát to một tiếng "Viên Hữu", nhanh chóng chạy đến, ôm Điền Nguyên Vũ vào trong ngực, cô lại bị xe đạp va vào một phát, cô hồn nhiên không biết mà chỉ sờ khuôn mặt nhỏ và thân thể của Điền Nguyên Vũ hỏi: "Viên Hữu, có đụng vào con không? Có bị thương ở đâu không? Có đau hay không?"

Người đi xe đạp liên tục nói xin lỗi.

Kim Mẫn Khuê sững sờ.

Điền Nguyên Vũ kinh ngạc mà nhìn Nguyễn Tâm Bình, vừa khiếp sợ lại cực kỳ ấm áp, từ xưa tới nay chưa từng có ai dùng ánh mắt thân thiết như thế mà nhìn bé, còn cản xe cho bé, bé không hiểu hai chữ "Tình mẹ", thế nhưng bé biết chữ "Mẹ", vào lúc này bé mới tỉnh táo mà biết được, người phụ nữ trước mặt này là mẹ của bé, bé mới đột nhiên có cảm giác thân thiết, mẹ và ông không giống nhau, cũng không giống như cô.

Chữ "Mẹ" này gọi một tiếng làm cho trong lòng cảm thấy ấm áp, làm cho bé không còn sợ hãi bóng tối, bé nhìn chăm chú vào mẹ, bị Nguyễn Tâm Ninh kéo về tiệm tạp hóa, sự ấm áp vẫn luôn tràn đầy trong lòng, làm cho cả một buổi tối bé đều hưng phấn như đang mong chờ ngày lễ tết đến.

Bé thật muốn nói cho mọi người, bé có mẹ, mẹ của bé rất xinh đẹp, đặc biệt dịu dàng, đặc biệt thương bé, bé có mẹ, mẹ và bé cùng nhau ăn cơm, mọi người đều cẩn thận chăm sóc Nguyễn Tâm Bình phát bệnh bất cứ lúc nào, nhưng bé lại cảm thấy mẹ của bé là tốt nhất, bởi vì mẹ không ngừng gắp rau cho bé, bé cũng gắp cho mẹ, cũng gắp rau cho cô.

"Được rồi, con tự ăn đi." Điền Lệ Hoa cười nói: "Đũa còn chưa sử dụng thành thạo, không cần gắp rau cho người khác nữa."

Điền Nguyên Vũ cười hì hì, nói: "Dạ."

Điền Lệ Hoa nhìn Nguyễn Tâm Bình nói: "Nguyên Vũ rất ngoan ngoãn."

Nguyễn Tâm Bình lúc này rất bình thường, dịu dàng cười nói: "Là chị giáo dục tốt."

"Không phải đâu, đều là nuôi thả cả."

"Cám ơn."

Điền Lệ Hoa cười nói: "Không nên khách sáo, lát nữa ăn cơm xong, cô mang Nguyên Vũ đi ngủ đi, ở trong phòng của Nguyên Vũ là được."

Nguyễn Tâm Bình lại nói cảm ơn.

Ăn cơm xong, Điền Lệ Hoa đun nước nóng, Nguyễn Tâm Ninh bưng nước nóng, Nguyễn Tâm Bình rửa mặt, rửa tay, rửa chân nhỏ cho Điền Nguyên Vũ, nắm bàn chân nhỏ đầy thịt của Điền Nguyên Vũ trong lòng bàn tay, nói: "Chân của Viên Hữu nhà chúng ta đã lớn vậy rồi ư?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Bởi vì con sắp được bảy tuổi rồi ạ."

"Ai nói, con mới sáu tuổi thôi."

"Con mới sáu tuổi ạ?" Điền Nguyên Vũ mở to hai mắt, dáng dấp khả ái hỏi.

Nguyễn Tâm Ninh nở nụ cười.

Nguyễn Tâm Bình cười theo: "Đúng vậy, mới sáu tuổi thôi đó."

Điền Nguyên Vũ ồ một tiếng nói: "Vậy con còn nhỏ hơn cả Thắng Khoan."

"Thắng Khoan là ai?"

"Bạn tốt của con ạ."

"Con còn có bạn tốt à?"

"Dạ, con có ba người bạn tốt, Mẫn Khuê, Thắng Khoan cùng Thạc Mân."

Nguyễn Tâm Ninh cười hỏi: "Xán Xán không phải bạn của con sao?"

Điền Nguyên Vũ lắc đầu nói: "Xán Xán là người nhà của con."

"Vậy dì là gì của con?"

Điền Nguyên Vũ đặt tay nhỏ ở bên miệng nói: "Dì cũng là người nhà của con ạ."

"Vậy con gọi dì là gì?"

"Dì ạ."

"Mẹ thì sao?" Nguyễn Tâm Bình hỏi.

"Mẹ."

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nở nụ cười, chà bàn chân nhỏ cho Điền Nguyên Vũ, ôm lên trên giường, nhìn thấy áp phích quảng cáo của mình dán ở trên tường, từ trong miệng Điền Lệ Hoa cô đã biết được lai lịch của áp phích quảng cáo, nhưng vẫn muốn hỏi Điền Nguyên Vũ, vì vậy cô ôm Điền Nguyên Vũ nằm ở trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt dễ nhìn của Điền Nguyên Vũ, nghe Điền Nguyên Vũ nói về lai lịch của áp phích quảng cáo, cực kỳ điềm tĩnh.

Nguyễn Tâm Ninh chưa từng thấy Nguyễn Tâm Bình như vậy ba bốn năm nay, không nhịn được cảm thấy mũi cay cay, thế nhưng trong lòng vui mừng, nằm nghiêng nhìn Điền Nguyên Vũ cùng Nguyễn Tâm Bình thủ thỉ với nhau, cảm giác được trạng thái của Nguyễn Tâm Bình càng ngày càng tốt, cô cũng có thể an tâm ngủ, sau khi nhìn Điền Nguyên Vũ và Nguyễn Tâm Bình ngủ say, cô cúi người hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ, nắm tay nhỏ của Điền Nguyên Vũ rồi cũng rơi vào trong mơ thơm ngọt.

Nhưng mà giấc mơ còn chưa bắt đầu, đột nhiên nghe được một tiếng thét, cô ngồi dậy như phản xạ có điều kiện, ngồi dậy cùng lúc với cô là Điền Nguyên Vũ, Điền Nguyên Vũ nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, Nguyễn Tâm Bình vẫn còn đang gào thét trong mơ: "Viên Hữu, Viên Hữu, không được bế nó đi, Viên Hữu! Viên Hữu!"

"Mẹ!"

"Chị Tâm Bình!"

Điền Nguyên Vũ và Nguyễn Tâm Ninh gọi liên túc, cuối cùng đánh thức được Nguyễn Tâm Bình, nhưng mà sau khi tỉnh lại Nguyễn Tâm Bình cũng chưa tỉnh táo, kéo Nguyễn Tâm Ninh khóc lóc nói: "Tâm Ninh, Tâm Ninh, chúng ta đi tìm Viên Hữu, đi tìm Viên Hữu, Viên Hữu nó nhớ chị, nó nhớ mẹ, Tâm Ninh, chúng ta đi tìm Viên Hữu, chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Nguyễn Tâm Ninh không ngừng động viên nói: "Được được được, chị Tâm Bình, chị đừng có gấp, chị quên mất sao? Chúng ta đã tìm được Viên Hữu, chị xem Viên Hữu đang ở đây này, ở đây này."

Nguyễn Tâm Bình quay đầu nhìn về phía Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ bị dọa, ngơ ngác nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình ôm Điền Nguyên Vũ: "Viên Hữu, Viên Hữu của mẹ."

Điền Nguyên Vũ bình tĩnh lại, gọi: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ gặp ác mộng ư?"

Nguyễn Tâm Bình trả lời: "Ừ, đúng vậy, mẹ gặp ác mộng."

Nhưng Nguyễn Tâm Ninh biết, Nguyễn Tâm Bình không chỉ là nằm mơ, mà trạng thái tinh thần cũng chưa đúng, cô nhìn hai người Điền Nguyên Vũ và Nguyễn Tâm Bình, lại một lần dỗ mẹ con hai người ngủ, nhưng ngủ không được bao lâu, Nguyễn Tâm Bình tỉnh lại lần nữa tìm Viên Hữu, ngay cả một nhà Điền Lệ Hoa cũng bị đánh thức.

Nguyễn Tâm Ninh xin lỗi một nhà Điền Lệ Hoa, sáng hôm sau là thứ bảy, Điền Nguyên Vũ và Lý Xán đều không cần lên lớp, cùng nhau ở bên cạnh Nguyễn Tâm Bình, trạng thái của Nguyễn Tâm Bình không sai, Nguyễn Tâm Ninh biết đây là thời điểm tốt, cô đến trước mặt Điền Lệ Hoa nói muốn mang Nguyễn Tâm Bình quay về chữa bệnh.

Điền Lệ Hoa hỏi: "Quay về đâu?"

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Về nhà, đế đô."

Trong lòng Điền Lệ Hoa lộp bộp, không nhịn được hỏi: "Vậy Nguyên Vũ thì sao?"

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Em muốn dẫn bé theo, có bé ở đó, bệnh của chị em nhất định có thể khôi phục rất nhanh."

"Nhưng chị cô như vậy, làm sao chăm sóc Nguyên Vũ được." Điền Lệ Hoa lập tức không nỡ: "Nguyên Vũ còn nhỏ như vậy, nó còn muốn đi học đấy."

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Em sẽ chăm sóc bé, bảo mẫu trong nhà cũng sẽ hỗ trợ chăm sóc."

"Bảo mẫu có thể tin được không?"

"Tin được, vẫn luôn chăm sóc chị của em ở nhà họ Nguyễn, sau đó lại đến nhà họ Toàn chăm sóc Viên Hữu."

Điền Lệ Hoa hỏi: "Nhà họ Toàn? Là nhà của ai vậy?"

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Em quên mất, Viên Hữu họ Toàn, Toàn Viên Hữu, ba bé là Toàn Thức Vi."

Điền Lệ Hoa hỏi tiếp: "Vậy ba của nó đâu? Không nghe cô đề cập tới, là người đàn ông rất dễ nhìn trong video à?"

Nguyễn Tâm Ninh nói: "Không phải, người đàn ông trong video là anh ruột của em, cũng chính là em họ bên nội của chị Tâm Bình."

Điền Lệ Hoa nghi hoặc mà hỏi: "Vậy ba của Nguyên Vũ đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro