Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Không được cười

Điền Lệ Hoa nghe hiểu lời Điền Nguyên Vũ nói, thế nhưng không hiểu vì sao Điền Nguyên Vũ lại đột nhiên nói một câu như vậy, kinh ngạc hỏi: "Con muốn đánh ai?"

Điền Nguyên Vũ khóc lóc nói: "Đánh bác cả ạ."

"Đánh bác cả cái gì?"

"Đánh bác cả của Xán Xán, con đánh ông ta!"

Điền Lệ Hoa mơ hồ hỏi: "Đánh ông ta làm gì?"

Điền Nguyên Vũ vừa khóc vừa tức giận nói: "Ông ra làm cô ngã bệnh, con đánh ông ta!"

Thì ra là như vậy, Điền Lệ Hoa nghe xong trong lòng mềm nhũn, mềm thành một đám kẹo bông màu trắng, ngọt lại có chút chát, bàn tay cô mang chút lực, vỗ về gáy của Điền Nguyên Vũ rồi thuận thế đẩy Điền Nguyên Vũ vào ngực mình.

Chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng Điền Nguyên Vũ khóc, nhất định là đứa nhỏ này bị dáng vẻ hiện tại của cô dọa, trong lòng trong mắt cô đều cảm thấy cay cay, cũng rất vui vẻ, đứa nhỏ này vừa mềm mại vừa ấm áp lại thiện lương, làm sao mà cứ làm cho người ta thích như vậy, cô đau lòng vuốt ve đầu nhỏ của Điền Nguyên Vũ, nói: "Không khóc không khóc, nam tử hán đại trượng phu, không thể đáng yêu như thế."

Điền Nguyên Vũ khóc lóc nói: "Con không phải là nam tử hán đại trượng phu."

"Vậy con là gì?"

"Con là trẻ con ạ."

Điền Lệ Hoa "Xì" một tiếng nở nụ cười, nói: "Được được được, con là trẻ con, trẻ con cũng đừng khóc."

"Dạ."

Điền Nguyên Vũ vươn tay lau nước mắt, đứng thẳng người.

Điền Lệ Hoa móc ra một cuộn tiền từ dưới gối đầu, có năm mươi, hai mươi, mười đồng, còn có tiền xu một xu năm xu, đây chính là tiền của Điền Nguyên Vũ, cô hỏi: "Là con đưa cho cô à?"

"Dạ, để chữa bệnh cho cô ạ."

Điền Lệ Hoa nở nụ cười: "Cô khỏi bệnh rồi, trả lại cho con."

Điền Nguyên Vũ lại lau nước mắt: "Con không cần, cho cô mua thịt ăn, cô ăn cho mập mạp, cô sẽ khỏe hơn."

"Cô tốt hơn rồi."

"Không có, cô gầy đi rồi."

"Vậy con không cần tiền à?"

"Không ạ."

"Không phải là con tích góp tiền ngồi tàu hỏa tìm ba mẹ sao? Không tìm nữa à?"

Điền Nguyên Vũ không chút do dự mà trả lời: "Tìm ạ, nhưng trước tiên để cho cô, sau này con lại tích góp tiền, chờ con lớn rồi, con đi làm công, con sẽ kiếm được thật nhiều tiền, sau đó con ngồi tàu hỏa con còn đi máy bay, lại tìm sau."

Nghe Điền Nguyên Vũ nói những từ trẻ con như thế, ánh mắt Điền Lệ Hoa càng dịu dàng hơn, nắm tay nhỏ có chút thịt của Điền Nguyên Vũ, nhẹ nhàng nắn nắn, bản thân cô cực kỳ thô ráp, có lúc cũng lòng dạ hẹp hòi, đều giống như những người khác cho là nuôi trẻ con không thể nuôi không, ít nhất phải có tác dụng với mình, nhưng đối diện với nội tâm tinh khiết của Điền Nguyên Vũ đều ích kỷ không nổi, cô nguyện ý nuôi Điền Nguyên Vũ, dù cho sau này Điền Nguyên Vũ sẽ rời khỏi cô, cô cũng nguyện ý, cô nhìn Điền Nguyên Vũ nói: "Cầm đi, cô cho con."

Điền Nguyên Vũ nghe nói liền ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ nhận lấy.

Điền Lệ Hoa cười nói: "Cầm cho chắc, con muốn mua cái gì thì mua cái đó, tự mình tiêu, chớ bị bọn Xán Xán lừa mất."

Điền Nguyên Vũ gật đầu.

Điền Lệ Hoa vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ trắng nõn mịn màng của Điền Nguyên Vũ, sâu xa mà gọi: "Nguyên Vũ à."

Điền Nguyên Vũ ngước mắt nhìn về phía Điền Lệ Hoa.

Điền Lệ Hoa vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Điền Nguyên Vũ nói: "Nguyên Vũ à, trưởng thành cho tốt, muốn tìm mẹ thì đi tìm mẹ, cô ủng hộ con tìm, giúp đỡ con tìm, không tìm được thì ở lại đây với cô, cô vẫn luôn ở đây chờ, được không?"

Điền Nguyên Vũ chớp đôi mắt đen nhánh nhìn Điền Lệ Hoa, trong ánh mắt như là có chấm hỏi nhỏ, gật đầu nói: "Dạ."

"Vậy không khóc nữa, được không?"

Ngón tay cái của Điền Lệ Hoa có vết chai, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt của Điền Nguyên Vũ, bé không những không cảm thấy đau, trái lại cảm thấy đặc biệt yên ổn, bé lập tức ngừng khóc, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

"Cất tiền này đi, không nên để cho Xán Xán thấy được, con tự tiêu nhé, biết không?"

"Dạ." Điền Nguyên Vũ đem tiền cất vào túi áo của mình, dùng tay nhỏ vỗ vỗ, xác thực nó đàng hoàng nằm bên trong túi áo, bé mới yên tâm.

Lúc này Điền Lệ Hoa mới mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Xán Xán đâu?"

"Cùng dượng ở nhà Kim Mẫn Khuê ạ."

Điền Nguyên Vũ vừa mới dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng Lý Xán: "Mẹ! Mẹ ơi!" Sau đó Lý Xán hấp ta hấp tấp chạy vào, nhìn thấy Điền Lệ Hoa đầu tiên là sững sờ, tuy rằng không giống Điền Nguyên Vũ mẫn cảm đến rơi lệ, thế nhưng cũng khó chịu như nhau, ủ rũ mà nằm nhoài trước giường Điền Lệ Hoa không muốn đi.

Điền Lệ Hoa cũng vươn tay ôm Lý Xán, lúc này Kim Mẫn Khuê từ phía sau Lý Thanh Chương đi ra, ngữ điệu mười phần giống người lớn thay mặt ba mẹ hỏi thăm Điền Lệ Hoa, sau đó nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, hỏi: "Nguyên Vũ, tối hôm nay em không đi sang nhà anh ngủ sao?"

Điền Nguyên Vũ nói: "Không đi nữa, cô của em đã trở lại, em và Xán Xán phải ngủ trong nhà."

Kim Mẫn Khuê lại hỏi: "Sau này không ngủ ở nhà anh nữa à?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu.

Kim Mẫn Khuê không cam lòng mà nói: "Cô trở về vẫn đi sang nhà anh được mà."

Điền Nguyên Vũ nói: "Không được, cô em ngã bệnh, em phải ở nhà chăm sóc cô em."

Kim Mẫn Khuê suy tư một chút, nói: "Vậy em và anh cùng nhau làm."

Điền Nguyên Vũ nói: "Dạ."

"Em cũng chăm sóc mẹ em." Lý Xán cùng nói.

Nhưng mà Lý Xán cũng không thể nào luôn luôn ở bên cạnh Điền Lệ Hoa được, bên ngoài hơi hơi có chút gió thổi cỏ lay là lực chú ý của nhóc liền bị hấp dẫn, ngược lại là Điền Nguyên Vũ vẫn luôn ở bên cạnh Điền Lệ Hoa, rót nước cho Điền Lệ Hoa uống, lấy bánh quy cho Điền Lệ Hoa ăn, lấy khăn cho Điền Lệ Hoa lau mặt, tới lúc gần khai giảng, bé cầm sách bài tập đi đến gian phòng của Điền Lệ Hoa, nằm nhoài trên ghế nhỏ, tay nhỏ nắm chặt bút chì, từng nét từng nét mà viết chữ Hán, viết xong, còn đưa cho Điền Lệ Hoa xem.

Tuy rằng trình độ văn hóa của Điền Lệ Hoa thấp, thế nhưng sách bài tập của học sinh tiểu học vẫn có thể xem hiểu, mỗi khi giao cho Điền Nguyên Vũ viết chính tả ghép vần những chữ lạ, Điền Nguyên Vũ vẫn có thể làm đúng, điều này làm cho tâm tình của cô thập phần vui vẻ, thân thể cũng dần dần tốt lên.

Nhanh chóng đến thời điểm khai giảng của học sinh tiểu học, Điền Lệ Hoa đã có thể xuống giường đồng thời tự do hoạt động, bắt đầu giúp Điền Nguyên Vũ và Lý Xán kiểm tra bài tập nghỉ đông, đột nhiên nhìn thấy bài viết văn tiêu đề ( —— của em), Điền Nguyên Vũ điền bên trong "——" là "Cô", cả bài viết văn là viết như thế này:

"Cô của em là quan thiên hạ tốt nhất, cô lớn lên rất đẹp, nói chuyện rất ting, cô gọi em là Nguyên Vũ, mỗi ngày ăn fan, cô đều sẽ cho em ăn jia kê, buổi tối còn gei gai chăn cho em.

"Cô là quan thiên hạ tốt nhất.

"Em rất yêu cô của em."

Chữ Hán kèm ghép vần viết rất đoan đoan chính chính, Điền Lệ Hoa xem mà trong lòng ấm áp dễ chịu, cô cũng tự biết mình, dung mạo của cô không đẹp, nói chuyện cũng thô lỗ còn dễ tức giận, nào có tốt như vậy, đứa nhỏ này thật là... Cô quay đầu nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, Điền Nguyên Vũ đang nhìn đề toán học của Lý Xán, hỏi: "Năm cộng với sáu bằng năm mươi sáu?"

Lý Xán nói: "Đúng vậy!"

Điền Nguyên Vũ hỏi: "Anh chắc chắn chứ?"

Lý Xán gật đầu: "Anh chắc chắn!"

Điền Nguyên Vũ nghiêm túc nhìn Lý Xán: "Nhưng đáp án này không đúng."

"Làm sao không đúng?"

Điền Nguyên Vũ cầm lấy tay nhỏ Lý Xán mà đếm từng ngón từng ngón tay một, hỏi: "Anh xem lại xem, năm cộng sáu bằng bao nhiêu?"

Lý Xán cực kỳ kinh ngạc: "Mười một, không ngờ lại bằng mười một!"

"Đúng vậy, chính xác là mười một."

Lý Xán lại đếm một lần nữa.

Điền Nguyên Vũ dùng tẩy xóa đi đáp án sai, để Lý Xán viết lại, sau đó quay đầu nhìn Điền Lệ Hoa, Điền Lệ Hoa không kiểm tra được chút sai sót nào của Điền Nguyên Vũ, nói: "Hoàn toàn đúng."

Điền Nguyên Vũ thật cao hứng, bé cực kỳ thích được khác khen ngợi, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Cô ơi, con tự mình sắp xếp cặp sách nhé."

Điền Lệ Hoa cười nói: "Sắp xếp đi, thế nhưng đừng bỏ sách lớp một vào."

"Tại sao ạ?"

Điền Lệ Hoa kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì sách lớp một đã học xong, không cần học nữa, năm nay dượng cho con nhảy lên lớp hai."

Điền Nguyên Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Con và Mẫn Khuê sẽ học chung một lớp ạ?"

"Đúng, con có thích cùng Mẫn Khuê học chung một lớp không?"

"Con thích ạ."

Điền Lệ Hoa hỏi: "Vậy ngày mai cô dẫn con đi báo danh lớp hai được không?"

Điền Nguyên Vũ hỏi: "Cô muốn đến trường học ạ?"

Điền Lệ Hoa gật đầu: "Ừ, sáng mai dượng của con phải đi lên trường họp, không có cách nào đi nộp học phí cho các con, để con và Xán Xán cầm học phí, cô cũng không yên lòng, cho nên cô đi cùng các con. Không tốt sao?"

Điền Nguyên Vũ suy nghĩ một chút hỏi: "Vậy thì ai trông tiệm ạ?"

Còn nhớ tới cửa hàng đấy, Điền Lệ Hoa cười rộ lên nói: "Nộp tiền xong cô sẽ quay lại ngay, không làm lỡ việc trông tiệm."

"Vậy cũng được ạ."

Sáng thứ hai là ngày tựu trường của tiểu học Cẩm Lý, Điền Nguyên Vũ và Lý Xán đều dậy rất sớm, đeo cặp sách nhỏ trên lưng, Điền Nguyên Vũ đứng ở trong phòng nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên trong áp phích quảng cáo trên tường, yên lặng mà nói ở trong lòng: "Mẹ trong mơ ơi, con đi học đây ạ, bệnh của cô đã khá hơn rồi, con sẽ cùng cô đi lên trường học, năm nay con lên lớp hai rồi, được học chung một lớp cùng Mẫn Khuê, con lên lớp hai, con cũng sắp là đứa trẻ lớn rồi, chờ con trở thành người lớn con sẽ rất lợi hại, con có thể làm công kiếm tiền cho cô, còn có thể tìm mẹ."

Đúng lúc này Điền Lệ Hoa gọi một câu, Điền Nguyên Vũ vẫy tay với áp phích quảng cáo trên tường, sau đó đeo cặp sách bước chân ngắn, đi ra tiệm tạp hóa với Điền Lệ Hoa, vừa ra khỏi tiệm tạp hóa lại thấy Kim Mẫn Khuê, Lý Thạc Mân cùng ba của Lý Thạc Mân.

"Nguyên Vũ!" Kim Mẫn Khuê gọi.

"Mẫn Khuê!" Điền Nguyên Vũ đeo cặp sách nhỏ chạy đến trước mặt Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê vui vẻ nói: "Cô em nói, hôm nay em sẽ lên lớp hai à?"

Điền Nguyên Vũ nói: "Dạ!"

Kim Mẫn Khuê hỏi "Chúng ta sẽ được học chung một lớp, có đúng không?"

"Đúng ạ."

"Quá tốt rồi! Vậy chúng ta nhanh đến trường học báo danh đi."

Điền Nguyên Vũ nhìn phía sau Kim Mẫn Khuê một chút, hỏi: "Chỉ một mình anh lên trường học sao? Ba của anh không đi cùng anh à?"

Kim Mẫn Khuê nói: "Không cần ông ấy đi, anh toàn tự đi một mình, anh cũng tự báo danh đi học."

"Vậy học phí của anh thì phải làm sao bây giờ? Sẽ làm mất đó."

"Anh không cần nộp học phí, anh tự mình đi báo danh là được rồi."

Lúc này Điền Nguyên Vũ mới nhớ tới, mỗi lần kiểm tra Kim Mẫn Khuê đều đứng đầu, không cần nộp học phí, vì thế bé nói: "Anh thật là lợi hại."

"Em cũng sẽ thật là lợi hại!"

"Dạ, vậy chúng ta đi."

Kim Mẫn Khuê nắm tay Điền Nguyên Vũ.

Lý Thạc Mân đuổi tới.

Lý Xán chạy tới hỏi: "Thắng Khoan đâu? Thắng Khoan không đi học sao?"

Lý Thạc Mân trả lời nói: "Thắng Khoan còn đang ở nhà khóc đấy."

Lý Xán không hiểu hỏi: "Tại sao khóc?"

"Bởi vì bài tập nghỉ đông không làm xong, cô giáo không cho báo danh, cho nên ở nhà làm tiếp bài tập, vừa làm vừa khóc."

"Vậy phải làm tới khi nào?"

"Không biết, tối hôm qua mới bắt đầu làm thôi."

Điền Nguyên Vũ không nhịn được nói: "Thắng Khoan thật đáng thương."

Lý Xán không hề cảm thấy Thắng Khoan đáng thương chút nào, mà kiêu ngạo nói: "Em đã sớm viết xong, hơn nữa toàn bộ đều đúng!"

Lý Thạc Mân hỏi: "Làm sao mày biết toàn bộ đều đúng?"

Lý Xán trả lời: "Điền Nguyên Vũ nói với em như vậy."

Lời mà Điền Nguyên Vũ và Kim Mẫn Khuê nói chính là đáp án tiêu chuẩn trong lòng Lý Thạc Mân và Lý Xán, cho nên Lý Thạc Mân không còn lời nào để nói, ngược lại nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, một tay Điền Nguyên Vũ nắm tay Điền Lệ Hoa, một tay nắm tay Kim Mẫn Khuê, vừa nói chuyện vừa đi về tiểu học Cẩm Lý.

Học kỳ mới, không khí mới, phần lớn bạn nhỏ đều vui vẻ cùng phụ huynh chạy nhanh đến lớp học của mình, sau khi Điền Lệ Hoa đóng học phí cho Lý Xán xong, liền bắt đầu xử lý chuyện của Điền Nguyên Vũ, bởi vì Điền Nguyên Vũ là nhảy lớp, tình huống nhập học không giống những học sinh khác, cho nên phải đi một chuyến đến văn phòng trường học. Điền Lệ Hoa dắt Điền Nguyên Vũ đến nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm năm lớp hai, giáo viên chủ nhiệm lớp hai đã sớm biết tình hình của Điền Nguyên Vũ, không nói hai lời làm thủ tục báo danh thêm cho Điền Nguyên Vũ.

Điền Lệ Hoa hỏi học phí lớp hai.

Giáo viên chủ nhiệm lớp hai nói: "Không cần học phí."

Điền Nguyên Vũ và Điền Lệ Hoa đồng thời giật mình.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Học kỳ trước Điền Nguyên Vũ thi học kỳ đều được một trăm điểm, dựa theo quy định của trường học, vẫn là miễn phí."

Điền Nguyên Vũ nghe xong cực kỳ cao hứng, trong lòng nghĩ có thể tiết kiệm tiền cho cô.

Điền Lệ Hoa vừa mừng vừa sợ ngỏ ý cảm ơn với giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm nói vài câu cùng Điền Lệ Hoa, sau đó bảo Điền Lệ Hoa trở về trước, Điền Nguyên Vũ giao cho hắn là được, có vấn đề gì hắn sẽ chờ Lý Thanh Chương rảnh rỗi rồi nói cùng Lý Thanh Chương nói, nhưng Điền Lệ Hoa không yên lòng, lúc Điền Nguyên Vũ cùng giáo viên chủ nhiệm đi vào phòng học, cô lặng lẽ đứng ở trước cửa sổ phòng học nhìn, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình.

Phần lớn học sinh lớp hai đều khoảng chín tuổi, Kim Mẫn Khuê nhỏ nhất cũng tám tuổi, nhưng Điền Nguyên Vũ chỉ có sáu tuổi, vốn đã nhỏ hơn bình thường, vừa vào tiểu học càng nhỏ hơn, đứng trên bục giảng câu nệ tự giới thiệu mình xong, giáo viên chủ nhiệm tạm thời để bé ngồi vào chỗ đặc biệt trên bục giảng, trước tiên là họp lớp, họp lớp xong sẽ sắp xếp bàn, vì vậy Điền Nguyên Vũ có chút ngượng ngùng đi đến chỗ ngồi đặc biệt trên bục giảng.

Nhưng bàn ghế đặc biệt lại quá cao, bé nhấc cái mông nhỏ ngồi không tới, vì vậy xoay người, nằm nhoài trên băng ghế, nhấc chân ngắn lên băng ghế để lấy đà, nhưng diện tích của mặt ghế quá nhỏ, bé vẫn không lên được.

Điền Lệ Hoa ở bên ngoài nhìn mà sốt ruột.

Giáo viên chủ nhiệm đang viết bảng đen không nhìn thấy.

Các học sinh trong phòng học ồn ào cười to.

Điền Nguyên Vũ liều hết sức lực mà bò, đúng lúc này, Kim Mẫn Khuê lao ra, ôm lấy Điền Nguyên Vũ, ôm Điền Nguyên Vũ lên băng ghế ngồi xong, sau đó lớn tiếng nói với học sinh trong lớp: "Không được cười! Ai cười tao đánh người đó!"

—————-

Eo ôi ảnh chăm vợ từ bé 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro