Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Ngã bệnh

Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê cùng Lý Xán lập tức ngừng nói chuyện, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe âm thanh truyền đến từ tiệm tạp hóa, nhưng nghe không rõ lắm, chỉ là cảm giác tình huống không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ của ba đứa nhỏ ngưng lại.

Điền Nguyên Vũ là người đầu tiên trượt xuống khỏi giường, Kim Mẫn Khuê và Lý Xán cùng xuống dưới, ba đứa nhỏ nhanh chóng mang giày nhỏ chạy vào tiệm tạp hóa, mới chạy ra cửa phòng liền nghe được giọng nói ồn ào của người lớn.

"Thanh Chương, mày nuôi đứa trẻ họ Điền được, lại không nuôi họ Lý hay sao?"

"..."

"Đừng có ồn ào, Lệ Hoa ngã xuống rồi kia."

"Đưa đi bệnh viện nhanh lên, tôi đi gọi xe."

"Lệ Hoa, Lệ Hoa!"

"..."

Ba người Điền Nguyên Vũ nhanh chóng chạy tới bên đoàn người, đẩy đoàn người ra liền thấy Lý Thanh Chương bế Điền Lệ Hoa lên, vội vội vàng vàng đi đến ven đường, không kịp nói gì đã bế Điền Lệ Hoa chui vào trong xe hơi nhỏ.

"Cô ơi!"

"Mẹ!"

Điền Nguyên Vũ và Lý Xán đuổi theo, nhưng cửa xe vừa đóng, Lý Thanh Chương cùng Điền Lệ Hoa liền đi, Điền Nguyên Vũ còn chưa kịp biết rõ tình huống, Lý Xán bên cạnh bị dọa sợ, "Oa" một tiếng khóc lên, lớn tiếng gọi ba mẹ, hàng xóm nhanh chóng động viên Điền Nguyên Vũ cùng Lý Xán.

Từ những lời tán gẫu của bọn họ Điền Nguyên Vũ hiểu được đầu đuôi câu chuyện, mùng một đầu năm nay, bác cả của Lý Xán biết được Lý Thanh Chương nuôi Điền Nguyên Vũ từ miệng của ông nội Lý Xán, nên bây giờ cố ý chạy tới muốn Lý Thanh Chương cũng nuôi luôn con của ông ta, nuôi họ Điền còn không bằng nuôi họ Lý còn hữu dụng hơn.

Tất nhiên là Điền Lệ Hoa không muốn, sau vài câu sau liền cùng bác cả của Lý Xán cãi nhau ầm ĩ lên, đột nhiên thân thể không khỏe dần dần ngã xuống đất, hàng xóm nhanh chóng gọi người gọi xe, Lý Thanh Chương nhanh chóng đưa Điền Lệ Hoa đi bệnh viện.

Điền Nguyên Vũ quay đầu tìm bác cả của Lý Xán nhưng không tìm được người, liền hỏi mấy người lớn: "Vậy, vậy, vậy cô của con sao rồi ạ? Cô của con đi bệnh viện nào thế ạ?"

"Không biết." Hàng xóm trả lời.

"Vậy giờ cô của con, cô của con ở đâu ạ?"

Điền Nguyên Vũ muốn khóc, nhưng mấy người lớn đều đắm chìm trong chuyện đột ngột vừa xảy ra, không hề để ý đến bé, bé mờ mịt nhìn, trong lòng đều nghĩ đến cô, cô bị ngã xuống đất, cô có chết hay không, có thể chết hay không, bé nhỏ giọng gọi cô, muốn đi tìm cô, bị Kim Mẫn Khuê kéo lại.

"Nguyên Vũ."

Điền Nguyên Vũ quay đầu nhìn Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê nói: "Cô của em vào bệnh viện rồi."

Đôi mắt Điền Nguyên Vũ đỏ lên: "Em muốn đi tìm cô."

Kim Mẫn Khuê nói: "Em không tìm được đâu."

"Nhưng cô sẽ chết mất."

"Không đâu, bọn họ nói cô của em bị đau bụng thôi, đi bệnh viện sẽ không sao nữa."

"Em muốn đi thăm cô."

"Em mà đi thăm cô, cửa tiệm nhà em phải làm sao bây giờ? Em xem Xán Xán còn đang khóc kia kìa."

Điền Nguyên Vũ nhìn tiệm tạp hóa, lại nhìn Lý Xán.

Kim Mẫn Khuê nắm tay Điền Nguyên Vũ nói: "Anh giúp em trông tiệm, chúng ta cùng nhau chờ cô và dượng của em trở về, có được hay không?"

"Dạ được."

Hai đứa bé nắm tay nhau đi đến bên cạnh Lý Xán, Điền Nguyên Vũ vươn tay lau nước mắt cho Lý Xán, Lý Xán khóc lóc nói: "Nguyên Vũ, mẹ anh bị ngã."

Điền Nguyên Vũ nói: "Cô bị đau bụng, dượng đưa cô đến bệnh viện, cô sẽ nhanh chóng tốt lên thôi."

"Là như vậy à?"

"Là như vậy đó, nào, chúng ta ở nhà chờ, chờ cô cùng dượng trở về."

"Được."

Điền Nguyên Vũ dắt Lý Xán cùng Kim Mẫn Khuê đồng thời trở lại tiệm tạp hóa, một đám hàng xóm tới an ủi một hồi lâu, sau đó mới dồn dập tản đi, bên trong tiệm tạp hóa chỉ còn lại ba đứa nhỏ Điền Nguyên Vũ, Kim Mẫn Khuê và Lý Xán, chỉ chốc lát sau Kim Hoài An lại tới gọi Kim Mẫn Khuê, bảo Kim Mẫn Khuê về nhà gặp họ hàng.

Kim Mẫn Khuê nói với Điền Nguyên Vũ: "Nguyên Vũ, anh về nhà trước, lát nữa tới tìm em."

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Dạ."

"Em không nên chạy lung tung, phải ở yên trong nhà, biết không?"

"Dạ biết."

"Anh đi đây."

"Dạ."

Lần này bên trong tiệm tạp hóa chỉ còn Điền Nguyên Vũ cùng Lý Xán, hai đứa bé ngồi trên ghế nhỏ ở tiệm tạp hóa, nhìn bên ngoài tiệm tạp hóa, lúc này đang là thời gian ăn tết, các hộ gia đình đều hoan hoan hỉ hỉ ăn tết, thăm người thân cùng tiếp đón họ hàng khá là bận rộn, cũng không có ai đến mua tạp hoá, bọn nhỏ đành nhìn con đường vắng vẻ ngoài cửa.

Lý Xán quay đầu nói: "Nguyên Vũ, bác cả của anh là đồ bại hoại!"

Điền Nguyên Vũ đáp: "Đúng!"

"Chờ anh lớn rồi, anh sẽ đánh ông ta! Không cho ông ta bắt nạt ba mẹ của anh nữa!"

"Em giúp anh!"

"Được, chúng ta đánh ông ta thành đầu heo."

"Đánh ông ta thành đầu trâu!"

"Đầu chó!"

"Đầu ngựa!"

Hai người đang mắng bỗng nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay đầy trên phố, người trên trấn đều đang nấu ăn, Lý Xán quay đầu nhìn về phía Điền Nguyên Vũ hỏi: "Nguyên Vũ, mày đói không?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Em không đói."

"Anh đói."

"Em tìm đồ ăn cho anh nhá."

"Anh với em cùng đi."

Hai đứa bé xách ghế nhỏ thả lại gần bàn bếp, sau đó đồng thời đạp lên băng ghế nhìn xung quanh bàn bếp, nhìn xung quanh nửa ngày tìm được một cái trứng gà, hai người cũng không biết nấu.

Lý Xán nói: "Chúng ta đi sang nhà thím Lý ăn đi!"

Điền Nguyên Vũ nói: "Không được."

"Tại sao?"

"Chúng ta đi ăn cơm, sẽ không có ai trông tiệm bán đồ."

Lý Xán nhướng mày lên hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Anh đi ăn cơm, em trông tiệm."

"Không được, anh là anh trai, chúng ta phải cùng đi."

"Vậy anh không đói bụng sao?"

"Đói bụng." Lý Xán suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta ăn mì ăn liền đi."

"Được."

"Nhưng anh không pha mì đâu."

"Em làm cho, hai người chúng ta ăn một gói!"

"Chúng ta ăn hai gói đi."

Điền Nguyên Vũ cực kỳ từng trải mà nói: "Không thể ăn nhiều như vậy, phải để dành bán lấy tiền đó."

"Vậy cũng được."

Điền Nguyên Vũ đứng dậy đi đến trước kệ hàng, kiễng bàn chân nhỏ cầm một gói mì ăn liền, chạy thịch thịch đến nhà bếp cầm một cái tô để dưới đất, dùng miệng nhỏ cắn một góc gói rồi xé ra, nhổ mảnh vụn trong miệng ra, sau đó thả vắt mì vào trong tô, đồng thời cùng Lý Xán cắn gói gia vị, cắn tới nỗi cả miệng toàn là vị muối, cuối cùng đổ gói gia vị đã cắn vào trong tô, nhưng không có nước sôi thì phải làm sao bây giờ?

Điền Nguyên Vũ nói: "Cô nói, trẻ con không được đụng vào nước sôi!"

Lý Xán hỏi: "Vậy làm sao mà ăn?"

"Dùng, dùng nước ấm pha đi."

"Nước ấm ở đâu ra?"

"Trên bếp có."

Điền Nguyên Vũ lập tức đứng dậy đến trước mặt bếp, dùng sức nhấc ấm nước xuống, gọi "Xán Xán anh tránh ra, không thì anh sẽ bị nóng mất", sau đó đổ nước tràn đầy một tô, hai đứa bé cực kỳ có cảm giác thành công mà nói: "Tốt rồi!"

Lý Xán nói: "Trên kia còn có trứng gà!"

"Đập ra thả vào bên trong!"

"Được."

Lý Xán đập trứng gà còn dính mảnh vụn của vỏ vào trong tô, Điền Nguyên Vũ úp lên tô một cái đĩa nhỏ, sau đó hai đứa bé mỗi người tự mình cầm một đôi đũa ngồi xổm trước mặt cái tô mà nhìn.

Lý Xán không ngừng hỏi: "Xong chưa?"

Điền Nguyên Vũ đáp: "Chưa đâu."

"Có thể ăn chưa?"

"Chưa được."

"Sao lại chậm như vậy?"

"Phải pha cho nở ra mới có thể ăn."

"Nhanh một chút đi."

Bị Lý Xán giục giã, Điền Nguyên Vũ vươn hai tay nhỏ xốc đĩa nhỏ lên, sau đó đồng thời "Oa" một tiếng, cũng không thèm để ý vẻ ngoài khó coi cỡ nào, bụng đói cồn cào nên bọn trẻ không có cách nào bưng cái tô còn nóng trên bàn, vì vậy liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà ăn.

"Pha mì nở ra nha!" Lý Xán nói.

"Ừ."

"Ăn thật ngon."

"Ăn no chúng ta sẽ không đói bụng nữa."

"Ừ."

Hai đứa bé đem một tô mì ăn sạch sau đó tô không còn nóng nữa, Điền Nguyên Vũ bưng tô đổ phần nước ấm còn lại đi, sau đó đến bên cạnh giếng bắt chước Điền Lệ Hoa rửa chén, đũa, cuối cùng đạp lên ghế nhỏ cầm chén cùng đũa đặt ở trên bàn bếp, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Kim Mẫn Khuê mang theo hộp cơm tới đây.

"Nguyên Vũ, tới dùng cơm!"

Lý Xán mở miệng trước nói: "Mẫn Khuê, bọn em ăn rồi."

Kim Mẫn Khuê buồn bực hỏi: "Ăn cái gì?"

"Pha mì ăn liền."

"Ai pha?"

"Em và Điền Nguyên Vũ pha."

Kim Mẫn Khuê nhìn Điền Nguyên Vũ nói: "Nguyên Vũ em thật giỏi!"

Điền Nguyên Vũ hé miệng cười.

Lý Xán nói tiếp: "Em cũng giỏi mà."

Kim Mẫn Khuê qua loa mà ừ một tiếng, hỏi: "Nguyên Vũ, em ăn mì tôm rồi, còn muốn ăn thịt gà không?"

"Ăn." Điền Nguyên Vũ gật đầu, bé thích ăn thịt gà nhất.

"Em cũng ăn."

Điền Nguyên Vũ, Lý Xán lại cùng Kim Mẫn Khuê ngồi ở trên bàn cơm nhỏ ăn thịt gà, thịt bò cùng bánh màn thầu, lúc ăn được một nửa, các nhà hàng xóm đều bưng cơm nước lại đây cho Điền Nguyên Vũ và Lý Xán ăn, kết quả nhìn thấy Điền Nguyên Vũ và Lý Xán đang cơm nhà Kim Mẫn Khuê, hàng xóm cười cười, an ủi Điền Nguyên Vũ và Lý Xán hai câu, nói một ít chuyện cần chú ý với hai đứa nhỏ rồi từng người lại về tiếp đãi họ hàng của mình.

Điền Nguyên Vũ và Lý Xán ăn no, cùng Kim Mẫn Khuê ngồi ở trong tiệm tạp hóa chơi bắn bi, chơi một lát Kim Mẫn Khuê phải về nhà gặp họ hàng nên lại đi, Lý Xán ở nhà không nổi liền chạy ra đường chơi, Điền Nguyên Vũ chuyển cái ghế nhỏ ra ngồi ở cửa tiệm tạp hóa, một bên bán tạp hoá một bên chờ cô trở về, thỉnh thoảng có hàng xóm lại đây hỏi thăm.

"Điền Nguyên Vũ, cô của con trở về chưa?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Dạ chưa."

"Đứa nhỏ, dượng của con có gọi điện thoại về không?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Dạ không."

"Đứa nhỏ, con có đói bụng không? Tới nhà của dì ăn cơm nhé?"

"Con không đói bụng, con không muốn ăn cơm ạ."

"Đứa nhỏ, đi chơi đi, thím trông tiệm giúp con."

"Con tự trông được ạ."

"..."

Điền Nguyên Vũ kiên định ngồi ở cửa tiệm tạp hóa, ngồi hồi lâu, không nhịn được lại nghĩ tới cô, cô bị ngã xuống đất, ngã xuống đất chắc chắn rất đau, trong lòng bé không nhịn được khổ sở, nhớ cô.

Đúng lúc này, điện thoại trên quầy hàng vang lên, bé nhanh chóng đứng dậy, xách ghế nhỏ đi đến trước quầy, tay nhỏ vịn quầy hàng, bàn chân nhỏ đạp lên băng ghế, duỗi tay cầm điện thoại lên đặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Alo, xin chào, ai thế ạ?"

"Nguyên Vũ à?"

Điền Nguyên Vũ lập tức nghe được giọng Lý Thanh Chương, lớn tiếng gọi: "Dượng!"

"Ừ, là dượng, con và Xán Xán có khỏe không?"

"Dạ khỏe."

"Ăn cơm chưa?"

"Dạ ăn rồi ạ."

"Ăn ở đâu?"

"Mẫn Khuê đưa cơm tới ạ."

"Xán Xán đâu rồi?"

"Ở trên đường chơi với Nhị Hổ ạ."

"Sao con không đi?"

Điền Nguyên Vũ giòn giã đáp: "Con trông tiệm, chờ cô ạ."

Nghe vậy trong lòng Lý Thanh Chương ấm áp, nói: "Cô của con không có chuyện gì đâu."

Vừa nghe cô không có chuyện gì, Điền Nguyên Vũ vui vẻ, hỏi: "Vậy khi nào thì cô về ạ?"

"Trước tiên phải nằm viện đã, nằm khoảng một tuần là có thể trở lại."

Một tuần à, chính là bảy ngày lận, thật là lâu, Điền Nguyên Vũ yên lặng tính toán thời gian ở trong lòng, tiếng của Lý Thanh Chương lại vang lên: "Nguyên Vũ, con và Xán Xán không nên chạy lung tung, có việc gì thì tìm ba của Mẫn Khuê hoặc tìm lão Uông còn không thì tìm hàng xóm nhé, biết không?"

Điền Nguyên Vũ dùng hai tay nhỏ nắm chặt điện thoại, nói: "Dạ."

Lý Thanh Chương lại nói: "Ngoan, một lát dượng sẽ về."

Điền Nguyên Vũ ngoan ngoãn đồng ý.

Cúp điện thoại xong Điền Nguyên Vũ vui vẻ, gặp được hàng xóm hỏi thăm tình hình của cô, bé thành thật trả lời, cũng không biết cô gặp vấn đề gì, có nghiêm trọng hay không, ngồi ở cửa tiệm tạp hóa lòng tràn đầy vui vẻ đợi dượng trở về, chờ một hồi nghe được đối thoại của hàng xóm cách đó không xa.

"Điền Lệ Hoa thế nào rồi?"

"Nghe nói phải nằm viện một tuần."

"Nghiêm trọng như thế à! Bệnh gì?"

"Không biết, chỉ thấy phải nằm một tuần thì thật nghiêm trọng."

"Đúng vậy! Cãi được hai câu với bác cả của Xán Xán thì sắc mặt liền thay đổi, ôi, bác cả của Xán Xán thật là quá đáng."

"Cũng may lần này Lý Thanh Chương cứng rắn, nếu không thì khổ cho Điền Lệ Hoa rồi."

"Chứ gì nữa, cũng không biết lần này cần xài bao nhiêu tiền, ôi, nhà bọn họ nghèo lắm, người một nhà đều phải vào tiệm tạp hóa ở."

"..."

Điền Nguyên Vũ nghe người lớn những câu nói này, trong lòng đặc biệt khó chịu, bé lập tức nhấc mông khỏi băng ghế, chạy vào trong phòng, bò lên trên giường, kéo cái gối nhỏ của mình lại, ôm vào trong ngực, sau đó từ trên giường cẩn thận bò xuống dưới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn áp phích quảng cáo trên tường, nói: "Mẹ trong mơ ơi, cô của con ngã bệnh, con phải đưa cái này cho cô của con."

Nói xong bé ôm cái gối nhỏ mà Điền Lệ Hoa may cho mình chạy ra khỏi phòng, một lần nữa ngồi trước cửa tiệm tạp hóa, ngồi ngoan ngoãn, trong lúc có người đến mua mấy thứ như hạt tiêu gì gì đó, bé cũng ôm gối mà lấy, người khác hỏi bé ôm gối đầu làm gì, bé kiên trì không nói, ngay cả Lý Xán hỏi bé cũng không nói, cũng không nói mình để gì bên trong gối, tiếp tục ôm gối nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở cửa tiệm tạp hóa, thỉnh thoảng nhìn xung quanh đường, cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Thanh Chương xuất hiện.

Bé lập tức tụt xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn Lý Thanh Chương mỏi mệt trở về, trong lúc nhất thời bé và Lý Xán cũng không dám mở miệng nói chuyện, cùng Lý Thanh Chương đi vào nhà bếp, nhìn Lý Thanh Chương uống nước.

Cuối cùng là Lý Xán không nhịn được hỏi: "Ba ơi, mẹ con đâu? Sao mẹ vẫn còn chưa trở về?"

Lý Thanh Chương trả lời: "Mẹ con đang nằm ở bệnh viện."

"Tại sao phải ở bệnh viện ạ?"

"Ngã bệnh."

"Bệnh gì ạ?"

"Nói thì con cũng không hiểu, lát nữa ba còn phải đi bệnh viện, con ngoan ngoãn ở nhà, biết không? Buổi tối thì đi sang nhà Mẫn Khuê mà ngủ, không thì qua nhà của Thạc Mân cũng được."

Lý Xán hồ đồ.

Điền Nguyên Vũ ôm gối đuổi theo Lý Thanh Chương, Lý Thanh Chương đến quầy hàng, bé cũng ôm gối đến quầy hàng, Lý Thanh Chương đến phòng ngủ, bé cũng ôm gối đến phòng ngủ, thấy Lý Thanh Chương đang sắp xếp quần áo không để ý tới mình,rốt cuộc bé không nhịn được mở miệng gọi: "Dượng ơi."

Lý Thanh Chương quay đầu lại nhìn Điền Nguyên Vũ, hỏi: "Làm sao vậy?"

Điền Nguyên Vũ đem gối ở trong ngực đưa về phía Lý Thanh Chương, nói: "Cho dượng ạ."

Lý Thanh Chương buồn bực nhìn gối nhỏ không biết có ý gì.

Điền Nguyên Vũ nói: "Cô, trong này là tiền, cho cô chữa bệnh ạ."

Lý Thanh Chương hơi ngẩn ra.

Điền Nguyên Vũ nói: "Bây giờ con không ngồi tàu hỏa tìm ba mẹ nữa, cho cô chữa bệnh trước, cô khỏe rồi, con lại tích góp tiền sau ạ."

Lý Thanh Chương không nhúc nhích.

Điền Nguyên Vũ tưởng là người lớn không tin lời bé nói, bé duỗi tay nhỏ, kéo hai cái dây một chút lộ ra tiền giấy bên trong, bé với tay nhỏ vào moi tiền ra, bên trong có năm mươi, hai mươi, mười đồng, nhiều nhất là năm xu một đồng, còn có một đồng hai xu, tay nhỏ của Điền Nguyên Vũ cầm không hết, tiền xu "Coong" một tiếng rơi trên mặt đất, Điền Nguyên Vũ nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống, một tay chống gối, một tay nhặt tiền xu, nhưng tay quá nhỏ, nắm không hết.

Lý Thanh Chương đang sắp xếp quần áo thấy cảnh này, đôi mắt nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro