Chương 2: Nhà mới
"Con là Điền Nguyên Vũ?"
Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói.
Điền Nguyên Vũ quay đầu nhìn lại, là Điền Lệ Hoa, bé gục đầu nhỏ xuống, tay nhỏ vân vê mép áo, yên lặng dịch chân nhỏ sang bên cạnh hai bước, tránh xa Điền Lệ Hoa.
Điền Lệ Hoa nói: "Chú Hai đã đi, để con lại cho cô nuôi."
Điền Nguyên Vũ không phản ứng.
Điền Lệ Hoa nói tiếp: "Ông của con có nói với cô về con, cô cũng được ông nuôi dưỡng.
Nghe đến chữ "ông", Điền Nguyên Vũ cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn Điền Lệ Hoa.
Điền Lệ Hoa nói: "Cùng cô về nhà nào."
Điền Lệ Hoa quay người đi.
Điền Nguyên Vũ do dự một chút, đuổi theo Điền Lệ Hoa, còn chưa tới cửa tiệm tạp hóa, bỗng nhiên thấy Điền Lệ Hoa chạy vào tiệm tạp hóa đuổi một con chó ra ngoài, sau đó đi ra, nhặt túi xách của bé bị chú Hai ném dưới đất lên, nói: "Vào đi."
Điền Nguyên Vũ sợ hãi mà đứng yên ở cửa ra vào.
Điền Lệ Hoa đi tới, dùng sức xoa gáy Điền Nguyên Vũ, đẩy Điền Nguyên Vũ vào trong tiệm tạp hóa, vừa vào trong tiệm, Điền Nguyên Vũ liền bị dọa sợ chui vào núp sau kệ hàng.
"Sao mà con nhát gan quá vậy?" Điền Lệ Hoa nói: "Nếu con mà còn như vậy, sẽ bị con của cô đánh cho ba cái."
Điền Nguyên Vũ giương đôi mắt đen nhìn chằm chằm Điền Lệ Hoa.
Điền Lệ Hoa uống một hớp nước, hỏi: "Sao nãy giờ con không lên tiếng?"
"..."
"Cô là cô của con."
"..."
Điền Lệ Hoa chẳng có chút kiên nhẫn nào đối với con nít, chỉ vào kệ hàng bên cạnh Điền Nguyên Vũ nói: "Được rồi, con ra kia mà đợi đi."
Điền Nguyên Vũ thật sự chạy ra bên kệ hàng đứng đợi, đợi một hồi hết cả buổi trưa.
Lúc chạng vạng, Điền Lệ Hoa hâm nóng cơm trưa thành đồ ăn tối, múc một chén nhỏ để trên bàn cơm, nói: "Tới dùng cơm."
Điền Nguyên Vũ vẫn giương đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm Điền Lệ Hoa, vẫn không nhúc nhích.
Điền Lệ Hoa phát hiện đứa nhỏ này nhìn thật dễ thương, trắng trẻo non nớt, một đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng, nhưng mà chẳng nói chẳng rằng câu nào.
Lúc này trong cửa hàng không có khách, Điền Lệ Hoa rảnh rỗi, nói: "Thật ra, cô cũng không muốn nuôi con."
"..."
Điền Lệ Hoa im lặng một chút: "Nhưng mà, cô không thể phụ lòng cha." Cho nên dù biết anh Hai quăng bao quần áo cho cô, vì cha cô phải chấp nhận.
Điền Nguyên Vũ cái hiểu cái không nhìn Điền Lệ Hoa.
"Cha của cô chính là ông của con. Đó là người duy nhất quan tâm đến cô, cô phải để cho cha an tâm, cho nên cô chấp nhận nuôi con, bởi vì cha là người tốt, cô cũng phải cố gắng làm người tốt."
Đôi mắt Điền Nguyên Vũ chớp chớp.
Giọng nói của Lâm Lệ trở nên dịu dàng hơn: "Đến đây đi, ăn cơm."
Cơ thể căng thẳng của Điền Nguyên Vũ thả lỏng một chút, nhưng mà vẫn không chịu nhúc nhích.
Điền Lệ Hoa bước đến, kéo bé qua, ấn xuống ghế nhỏ đưa đôi đũa đến trước mặt bé, doạ cho bé giật cả mình.
"Ăn đi!" Điền Lệ Hoa nói.
Điền Nguyên Vũ cầm lấy đũa trên tay, sợ hãi gẩy gẩy từng chút một, còn chưa ăn xong, Điền Lệ Hoa đưa tới nửa chén nước: "Uống ngụm nước, coi chừng mắc nghẹn."
Nói xong Điền Lệ Hoa ra ngoài tiệm tạp hóa, ngồi ở cửa tiệm, mãi đến khi trời tối, cũng không có khách hàng nào, hai ngày nay buôn bán không tốt, cô buồn bực đi vào trong tiệm, bên trong tối thui, cô nhìn thấy Điền Nguyên Vũ.
Điền Nguyên Vũ ngoan ngoãn ngồi trong bóng tối không lên tiếng.
Nếu như là nhãi con của cô thì cô đã táng cho một cái, bảo nó sang một góc ngồi chơi, đừng có yên tĩnh như vậy, nhưng mà đứa nhỏ này không phải, nhìn thấy nó, cô lại nghĩ đến chính mình khi còn bé, cô vươn tay bật đèn trong tiệm, hỏi: "Mệt không?"
Điền Nguyên Vũ lắc đầu một cái.
Điền Lệ Hoa cười hỏi: "Con chịu đáp lại lời cô rồi hả?"
Điền Nguyên Vũ lại không có phản ứng.
Điền Lệ Hoa cười cười, nói: "Dù sao ngày hôm nay cũng không có ai tới mua đồ, đóng cửa về nhà!"
Điền Lệ Hoa quay người thu dọn mấy thứ bên ngoài vào tiệm, gọi Điền Nguyên Vũ ra, kéo cánh cửa xếp, khóa kêu rắc một tiếng, Điền Lệ Hoa nói: "Đi thôi."
Điền Nguyên Vũ đi theo Điền Lệ Hoa.
Lúc này trời đã vào thu, mặc dù ban ngày nóng bức, buổi tối có cảm giác mát mẻ, trong thị trấn nhỏ lác đác mấy ngọn đèn đường rọi sáng đường về nhà của Điền Lệ Hoa.
Cô đi phía trước, một thân hình nhỏ gầy, lảo đảo bước theo phía sau, im hơi lặng tiếng, cực kỳ ngoan.
Điền Lệ Hoa cố ý thả chậm bước chân, để cho Điền Nguyên Vũ đuổi kịp mình.
Quẹo một cái đến trước một khu nhà nhỏ, Điền Lệ Hoa mở cửa rồi bước vào nhà bếp nấu nước, lúc đi ra còn thấy thân hình nhỏ nhỏ của Điền Nguyên Vũ đang đứng ở cửa, nói: "Lại đây nào, cô không có đánh con!"
Điền Nguyên Vũ bước từng bước nhỏ, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy sợ hãi.
"Bao lớn rồi?" Điền Lệ Hoa hỏi.
Điền Nguyên Vũ không nói lời nào.
"Không biết nói chuyện hả?"
Điền Nguyên Vũ cúi đầu không lên tiếng.
Đứa nhỏ này thật sự là... Điền Lệ Hoa hết kiên nhẫn, cũng không nhiều lời với Điền Nguyên Vũ, nước nấu xong, đổ ra chậu sắt lớn, đổ thêm nước lạnh, thành thạo lột Điền Nguyên Vũ sạch sành sanh, thả vào trong chậu nước, tắm xong thì thả vào giường trong phòng phía tây, nói: "Ngủ đi."
Điền Nguyên Vũ nằm ở trên giường toàn thân căng thẳng.
Điền Lệ Hoa "Cạch" một tiếng tắt đèn trong phòng, nói: "Ngủ ngon đi, hai ngày nữa anh trai con trở về, để cho nó chơi với con, không có chuyện gì, về sau ở lại đây với cô, cô không đánh con đâu."
Nói xong Điền Lệ Hoa đi ra ngoài.
Điền Nguyên Vũ rúc vào bên trong chăn mỏng, để chăn che toàn bộ đầu và người, co thành một đống, cố gắng dùng hơi nóng trên người mình át đi mùi chăn xa lạ, bé nhớ ông, rất nhớ ông, nhớ muốn khóc, nhưng lại không dám khóc, khóc thành tiếng có thể bị đánh giống như ở nhà chú hay không.
Bị đánh rất đau, người lớn tức giận rất đáng sợ.
Bé cố gắng khống chế để mình không lên tiếng, yên lặng nhớ tới ông, muốn nói chuyện với ông, chỉ muốn nói chuyện với ông, không muốn nói với người khác, nói sai sẽ bị mắng và đánh đòn, bé chỉ muốn gặp ông và cha mẹ chưa từng thấy mặt, nghĩ tới nghĩ lui rồi ngủ mất.
Đến lúc Điền Lệ Hoa đi vào mở đèn, Điền Nguyên Vũ như con sâu nhỏ bị thương núp trong chăn bình yên mà ngủ.
Điền Lệ Hoa bước lại lột chăn ra, để bé nằm ngang lại, đắp kín chăn, thở dài một cái trở lại phòng phía đông.
Sáng ngày thứ hai, khí trời quang đãng.
Mặt trời mới xuất hiện từ đường chân trời, Điền Lệ Hoa đã rời giường, cô phải đi mở tiệm bán hàng, lúc cô qua bên phòng phía tây, Điền Nguyên Vũ đã ngồi ở trên giường lóng ngóng mặc quần áo.
"Mặc được không?" Điền Lệ Hoa hỏi.
Nghe thấy âm thanh Điền Nguyên Vũ sợ hết hồn, ngồi bẹp trên giường, ngước mắt nhìn Điền Lệ Hoa, sau đó gật đầu.
"Vậy được, cô phải mở tiệm, con dậy rồi thì đi cùng cô."
Điền Nguyên Vũ gật đầu.
Thân thể nho nhỏ ngồi ở trên giường, cái tay đầy thịt cầm quần dang ra chuẩn bị thò chân vào, động tác ngốc nghếch có chút đáng yêu, Điền Lệ Hoa cảm thấy mềm lòng, bước hai bước vào phòng tính giúp một tay, bỗng nhiên lại dừng lại, vẫn là để bản thân bé tự mặc đi, cô nên chuẩn bị cho mình thì hơn.
Tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, Điền Lệ Hoa gọi Điền Nguyên Vũ đi đến tiệm tạp hóa, trên đường mua sữa đậu nành và bánh quẩy đem vào trong tiệm.
Điền Lệ Hoa ngồi ăn trước quầy, nhường cho Điền Nguyên Vũ ngồi trên ghế nhỏ ăn, sau khi ăn xong, Điền Nguyên Vũ lại đàng hoàng ngồi trên băng ghế, không khóc không làm khó không nói lời nào, nhìn Điền Lệ Hoa chào hỏi khách khứa.
Giọng Điền Lệ Hoa cao vút, mạnh mẽ cực kỳ, trong tiệm đều là giọng nói của cô, sức sống mười phần:
"Muốn miếng chà nồi? Có!"
"Kem đánh răng ở đây cũng có."
"Ai da, ở đây đều là hàng nhập chính quy, không có đồ giả đâu."
"..."
Tiệm tạp hóa của cô là tiệm đầu tiên trong thị trấn này, vốn lúc đầu buôn bán rất tốt, sau đó trên trấn lục tục có người mở thêm không ít tiệm tạp hóa, lấy mất một ít khách, buôn bán của cô cũng ít đi rất nhiều.
Thế nhưng ngày hôm nay hình như trên trấn có vài người già chuyển về, người thân của những người già đó không ngừng mua đồ dùng hàng ngày, Điền Lệ Hoa bận không biết trời đất, buổi trưa nấu vội bát mì ăn với Điền Nguyên Vũ, rồi tiếp tục vội vàng bán đồ, tình cờ nhìn thấy Điền Nguyên Vũ ngồi trước kệ hàng.
"Nguyên Vũ à."
Điền Nguyên Vũ quay đầu nhìn sang.
Điền Lệ Hoa nói: "Đừng có ngồi mãi, ra ngoài chơi một lát đi."
Điền Nguyên Vũ ngoan ngoãn đứng lên, đi tới trước cửa tiệm tạp hóa đứng một chút, rồi lại trở về trên ghế nhỏ, hai chân vung vẩy, thân thể nhỏ bé ưỡn lên, ngồi ngoan ngoãn như trước.
Điền Lệ Hoa bận quá nên không để ý Điền Nguyên Vũ, mấy người vừa mới vừa mua đồ dùng hàng ngày lại tiếp tục đến mua hàng.
"Bà chủ, ở đây có bán gương không?"
"Có." Điền Lệ Hoa vội vàng nói.
"Có bột giặt không?"
"Có có có."
"Cái loại chậu rửa mặt nhỏ có không?"
"Có có có, để tôi lấy cho xem."
"..."
Mấy người vây quanh Điền Lệ Hoa hỏi han không ngừng, Điền Lệ Hoa nhanh chóng trả lời, không ngừng đi qua đi lại tìm hàng, chạy tới chạy lui từ trong tiệm với kho.
Điền Nguyên Vũ ngồi phía trước, ánh mắt theo sát Điền Lệ Hoa.
Đúng lúc này, trước cửa xuất hiện một ông lão, nói: "Bà chủ, bà chủ, lấy cho tôi bịch muối."
Tiệm tạp hóa líu ra líu ríu bên trong, Điền Lệ Hoa không nghe thấy.
Ông lão tiếp tục gọi: "Bà chủ, lấy cho tôi bịch muối."
Điền Lệ Hoa hoàn không nghe thấy.
Ông lão lại gọi.
Điền Nguyên Vũ ngồi trước quầy hàng quay qua quay lại nhìn Điền Lệ Hoa rồi ông lão, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy bịch muối trên kệ hàng, lúc nãy Điền Lệ Hoa bán muối cho người khác bé có thấy.
Bé do dự một chút, đứng lên, cố hết sức bưng cái ghế, đặt bên cạnh kệ hàng, bám vào kệ hàng đứng lên, vươn tay nhỏ, lấy một bịch muối, trượt từ trên ghế xuống dưới.
Sợ hãi nhìn về phía Điền Lệ Hoa, Điền Lệ Hoa quá bận rộn, không rảnh để ý đến bé, bé chạy chậm ra khỏi tiệm tạp hóa, đưa một bịch muối cho ông lão.
Ông lão hiền lành cười, từ trong túi quần móc ra hai đồng đưa cho Điền Nguyên Vũ.
Nhìn ông lão cười, Điền Nguyên Vũ nghĩ tới ông của mình, khuôn mặt nhỏ căng thẳng giãn ra, duỗi tay nhỏ ra nhận lấy.
Chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng gọi của Điền Lệ Hoa: "Nguyên Vũ."
Điền Nguyên Vũ lập tức bị dọa cho giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro