Day 1.
Cảnh báo: Như lời đã nói trước đó, tui đã tạo một serie H riêng cho Meanie rồi đây nhe, và xin nhắc nhở nhẹ là:
- Ở đây chỉ có H và H+.
- Có hết mọi thể loại, có thể có cả cưỡng bức.
- Hình tượng và tính cách nhân vật không giống với đời thực.
Cho nên mong mọi người cân nhắc trước khi đọc, vui lòng không khó chịu khi không đọc cảnh báo, cảm ơn.
Vui lòng không re up hay mang ra ngoài, xin cảm ơn.
_________
- Ư a a a... Chậm chút a ~
Trong một con hẻm nhỏ ở khu phố đèn đỏ, một chiếc xe đen đậu trong hẻm không ngừng rung lắc liên tục cùng những tiếng rên rỉ đầy gợi dục làm những người đi ngang qua đều ngoảnh đầu nhìn lại nhưng chỉ trong một giây nào đó rồi họ lại tiếp tục đi ngang qua con hẻm, dù sao thì chuyện nam nữ hay nam nam làm tình ở những nơi như vậy đều không thiếu, còn diễn ra hằng ngày, hằng giờ là đằng khác.
Bên trong chiếc xe Bugatti Chiron Super Sport màu đen sang trọng,
Người đàn ông ghì chặt eo mỹ thiếu niên đang quỳ trên ghế, hông liên tục đưa đẩy, nhấp mạnh dương vật thô to của mình vào hậu huyệt của đối phương. Thiếu niên ngồi trên ghế lần đầu trải qua loại chuyện này vô cùng sợ hãi, người đàn ông trước mặt hết sức thô bạo cùng điên cuồng, hắn chỉ biết điên cuồng xâm chiếm để giải tỏa ham muốn của mình mà chẳng thèm để ý đến cảm xúc của cậu và huyệt nhỏ đang trướng đau bên dưới, Viên Hựu cắn răng chịu đựng, dù sao thì chỉ cần hắn có thể thỏa mãn thì cậu có thể nhận được số tiền xứng đáng rồi.
- Ư a a ~
Hai tay cậu cào loạn trên tay hắn hắn cũng chẳng quan tâm, tất cả sự chú ý của hắn đều đã dồn hết xuống nửa thân dưới của cậu. Mẫn Khuê thề với trời đất đây không phải lần đầu tiên hắn tìm đến trai bao để thỏa mãn nhưng là lần đầu tiên hắn tìm được một cái huyệt động chật hẹp đến mê người làm đầu óc hắn điên loạn còn bản thân hắn thì không thể kìm chế được cảm giác sảng khoái trong người mình như vậy, hơn nữa mỹ thiếu niên trước mặt còn vô cùng trẻ, có lẽ là lần đầu tiên trong đời đi tiếp khách cho nên chẳng có mấy kinh nghiệm cả nhưng hắn lại thích như vậy, cảm giác là người đầu tiên chạm qua người trước mặt khiến hắn có cảm giác bản thân là người chiến thắng, nghĩ đến đó hắn càng hung hăng mà đâm rút dương vật bên dưới, huyệt động chật hẹp bị gậy thịt to lớn điên cuồng chọc vào.
- Ah ưm ~ - Viên Hựu nhíu mày đẹp, động nhỏ lại không ngừng co thắt, cả người cậu được một phen cả kinh, thống khoái cuồn cuộn trào dâng, huyệt động nhỏ lần thứ ba phun ra dâm dịch, lần nữa tưới ướt cả côn thịt to lớn.
Mẫn Khuê suýt chút nữa bị cảm giác kích thích ấy làm cho bắn ra, hắn cười đầy thỏa mãn, đem hai chân cậu ép mở rộng ra hai bên, liên tục nhấp vào cửa huyệt. Nhìn đôi môi nhỏ xinh đẹp đang không ngừng mấp máy, Kim Mẫn Khuê lần đầu tiên trong đời phá bỏ quy tắc của bản thân, trực tiếp ngậm lấy môi cậu mà mút mát.
- Ah... Ưm ~ - Viên Hựu lúc đầu có chút dè dặt mà ngậm chặt môi mình nhưng sau đó lại bị một tay hắn giữ chặt cằm ép mở, lưỡi hắn nhanh chóng xâm nhập khoang miệng của cậu mà chơi đùa, đem toàn bộ nước bọt bên trong mà mút sạch, sau đó lại không ngừng hôn lấy đôi môi của cậu.
Khoảnh khắc hắn dịu dàng áp môi hắn lên môi mình trái tim Viên Hựu chợt rung động nhưng lí trí lại kéo cậu về thực tại ngay lập tức, cậu là trai bao còn hắn là lão đại của xã hội đen máu lạnh, cậu đã sớm nghe nói hắn thường xuyên ra vào khu phố đèn đỏ này để tìm vui và chưa từng giữ lại ai bên cạnh mình cả, hơn nữa cậu cũng đã là trai bao rồi, làm sao dám vọng tưởng đến thứ gọi là tình yêu nữa chứ? Mi mắt cụp xuống đầy thất vọng, cậu không dám nghĩ tới cảm xúc rung động vừa rồi nữa.
- Nghĩ gì đấy? - Hắn chủ động bắt chuyện với cậu. Nghĩ lại thì từ lúc hai người lên xe chưa nói với nhau câu nào cả vì hắn từ đầu đến cuối chỉ muốn giải quyết nhu cầu của thân dưới nhưng lúc hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo không chút gợn sóng ấy lại lộ ra vẻ suy tư thì hắn không kìm lòng được mà mở miệng, động tác bên dưới cũng chậm rãi hơn.
- A... Không có a a ~ - Viên Hựu lắc đầu, thân dưới đong đưa theo nhịp đâm rút của hắn.
- Chưa từng làm tình? - Hắn chẳng biết vì sao bản thân lại hỏi câu này nữa, chỉ là sau khi lời thoát ra khỏi miệng hắn mới kịp phản ứng lại, còn định nói gì đó nhưng hắn thấy cậu đã nhẹ gật đầu, bàn tay đang ôm cánh tay hắn cũng nhẹ nhàng buông thõng.
Kim Mẫn Khuê cũng không biết nói gì nữa, bầu không khí giữa hai người trở nên ngại ngùng, chỉ còn tiếng bạch bạch cùng phát ra từ nơi giao hợp giữa hai thân thể cùng hơi thở gấp gáp. Nhìn thấy nét buồn bã hiện trên khuôn mặt cậu hắn chỉ muốn tự đấm cho mình một cái, đã biết lại còn hỏi, chắc là làm cho cậu thấy khó xử rồi. Nhưng rồi hắn chợt khựng lại, vì cái mẹ gì mà hắn phải lo cho cảm xúc của cậu chứ? Hắn rung động với cậu sao? Chết tiệt. Sợ rằng bản thân còn đối diện với cậu thì hắn sẽ thực sự rung động cho nên hắn dứt khoát nhìn đi chỗ khác, eo dưới lại đưa đẩy như vũ bão vào huyệt động nộn kiều của cậu.
- A ô ~~~ a a a a ~ - Viên Hựu đau đến oằn oại thân mình, chỉ mới một giây trước thôi hắn còn nhẹ nhàng chậm rãi nhưng giờ này hắn lại tiếp tục thô bạo làm cho cậu không kịp trở tay, thân dưới vì sự thô bạo của hắn mà không ngừng run rẩy, huyệt nhỏ chật hẹp bị hắn ép đến đau.
"Không được, thực sự không thể nhìn, chết tiệt".
Đầu óc hắn bắt đầu dằn xé giữ dội, trong thâm tâm cũng bất chợt nghĩ đến việc không thể làm cậu đau, hắn thực sự không thể kiểm soát được suy nghĩ của chính mình nữa rồi.
Một tay cậu bám lấy thành ghế, cố gắng giữ bản thân thật vững, một tay cậu tì trên bờ vai vững chãi của hắn, đầu óc mơ màng đầy sảng khoái, cậu chẳng hiểu vì sao càng bị hắn thô bạo cả người cậu càng cảm thấy thích thú, bích tràng mềm mại trong huyệt nhỏ dính lấy dương vật của hắn không buông, tuyến tiền liệt bị quy đầu to lớn chèn ép đến sảng khoái, huyệt nhỏ lại phun nước, cậu thoải mái ngửa đầu rên rỉ.
- A ư... Em ra.. Em ra nữa rồi a ~
Mẫn Khuê sau cùng vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn cậu, nhìn thấy gương mặt phiếm hồng đầy thỏa mãn của cậu hắn không nhịn được mà rướn tới hôn lên mắt cậu, nửa thân trên không một lớp vải che chắn đầy nóng bỏng của hắn cọ xát với thân thể mềm mại, mát lạnh của cậu làm cho hắn càng thêm hưng phấn, côn thịt ở trong huyệt động lại trướng to thêm một vòng.
- Ah ~ - Cảm nhận được điều ấy cậu liền sợ hãi, tay không tự chủ mà ôm lấy cổ hắn.
- Không sao - Mẫn Khuê trấn an cậu, thân dưới đưa đẩy chậm lại, dường như trái tim hắn đã thắng lí trí mất rồi, hắn không muốn làm cậu đau nữa.
- Ưm ~ - Chẳng hiểu sao giây phút ấy bản thân cậu lại thấy ấm áp, dù biết rằng lời nói dối lộ liễu ấy chỉ để cho qua chuyện nhưng cậu lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
- Ha - Hắn chậm rãi nhấp hông, côn thịt tiến vào sâu bên trong huyệt động rồi lại rút ra nhịp nhàng theo tiến độ ba nông một sâu, hắn cũng từ từ cảm nhận được sự co dãn của từng thớ thịt mềm mại đang gắt gao ôm lấy dương vật của mình, cảm giác kích thích ngay lập tức truyền thẳng đến đại não.
- Tên? - Hắn nhìn cậu, nhẹ nhàng buông một chữ.
- Viên Hựu - Cậu trả lời, nơi cổ họng vẫn còn phát ra tiếng rên nhè nhẹ.
- Bao nhiêu tuổi rồi?
- Vừa tròn hai mươi.
- Em nhỏ hơn tôi mười tuổi, sau này cứ gọi là chú đi - Mẫn Khuê buông một câu với ý tứ không rõ ràng làm Viên Hựu ngẩn tò te, sau này là có ý gì? Ý là hắn sẽ còn quay lại tìm cậu đúng không?
- A a a ~
Lúc cậu còn đang mơ màng suy nghĩ thì hắn bất ngờ đỉnh lộng mạnh mẽ vào trong huyệt nhỏ, đầu hắn gác lên vai cậu, hai tay giữ chặt thân dưới của Viên Hựu, từng cú thúc đều đỉnh quy đầu đến nơi sâu nhất trong huyệt nhỏ, cậu ôm chặt cổ hắn, miệng rên rỉ không ngừng, khoái cảm cũng theo sự điên cuồng của hắn mà tăng lên liên tục.
- Ah ư ~ Mẫn Khuê a a ~ - Trong lúc cao hứng cậu gọi tên hắn đầy ngọt ngào, huyệt nhỏ bên dưới ra sức co chặt ôm lấy dương vật to lớn.
- Chết tiệt - Mẫn Khuê chửi thề, cậu cũng gọi tên hắn như bao người khác thôi nhưng sao hai chữ "Mẫn Khuê" thoát ra từ miệng cậu lại làm hắn si mê đến như vậy chứ.
- A a a ~
Tốc độ đâm rút của Mẫn Khuê ngày càng nhanh, hắn đỉnh mạnh vào trong huyệt động thêm vài chục cái nữa rồi gồng mình bắn ra, dòng tinh dịch trắng đục ấm nóng chảy vào trong huyệt nhỏ của cậu nhiều đến mức chảy ngược ra ngoài, có vẻ như lâu rồi hắn chưa làm tình với ai.
- Ahh ~ - Viên Hựu hơi thở gấp gáp, bản thân cũng vừa bị hắn chơi đến lên đỉnh lần nữa, huyệt nhỏ đón nhận dòng tinh dịch hắn vừa bắn vào, hai chân run rẩy vì mệt mỏi.
- Ưm - Mẫn Khuê thỏa mãn thở ra một hơi, hông vẫn chậm rãi thúc vào trong huyệt nhỏ cho đến khi dương vật hoàn toàn bắn xong, đã lâu rồi không làm tình, lần này hắn được huyệt nhỏ của cậu chăm sóc sướng đến tê dại, thật muốn chơi cậu thêm lần nữa nhưng hiện tại hắn còn có việc cần giải quyết nên hắn đầy tiếc nuối đem côn thịt rút ra ngoài, dùng khăn lau sạch sẽ rồi mới cẩn thận mặc lại quần.
- A? Anh... Anh không dùng bao sao? Chết thật - Đến lúc này Viên Hựu mới nhận ra, cậu thật muốn đập đầu chết cho rồi, lúc nãy vì cuốn theo ham muốn của hắn mà quên mất, nhìn dòng tinh dịch đang chảy ra từ huyệt nhỏ phía sau mà trong lòng đầy hốt hoảng, hắn làm tình với nhiều người như thế rồi, chẳng may lây bệnh gì đó cho cậu thì sao? Cậu chưa muốn chết trẻ đâu.
- Đừng lo, đó giờ đây là lần đầu tiên tôi không sài bao đấy - Hắn xoa đầu cậu một cái, nhặt lấy chiếc áo sơ mi trắng của mình ở ghế kế bên đưa cho cậu.
Viên Hựu định từ chối nhưng nhìn thấy áo của mình sớm bị hắn xé rách đang nằm trên sàn xe cậu đành nhận lấy chiếc áo trong tay hắn. Lúc mặc quần áo xong xuôi Viên Hựu định bụng hỏi hắn về số tiền đã ước định trước đó rồi rời đi nhưng hắn chỉ hỏi ngược lại cậu:
- Đi đâu?
- Về chứ đi đâu? - Viên Hựu khó hiểu nhìn hắn, hắn giải quyết xong rồi thì phải trả tiền và trả tự do cho cậu chứ? Chẳng lẽ tên này tính ăn quỵt đấy à? Nhìn mặt mũi cũng đẹp trai chắc hẳn cũng không đến nỗi ấy đâu nhỉ? À mà hắn là xã hội đen mà, có khi đấy.
- Về đâu? - Hắn ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn sau đó quay qua ghế phụ nơi cậu đang ngồi, tự nhiên giúp cậu thắt dây an toàn.
- Gì đây? - Viên Hựu khó hiểu nhìn hắn.
- Chúng ta về nhà - Mẫn Khuê nhún vai, thản nhiên nói.
Hai chữ chúng ta lại đánh vào trái tim cậu, Viên Hựu không biết ý của hắn là gì cả, khi cậu định nói với hắn rằng hãy trả tiền cho cậu thì hắn đã lái xe rời khỏi khu phố đèn đỏ, chiếc xe lao đi với tốc độ cả trăm km/h làm cậu sợ hãi không dám bắt chuyện với hắn, ngoan ngoãn ngồi im để hắn đưa đi đâu thì tùy. Đến khi hắn dừng xe trong sân một căn biệt thự xa hoa sang trọng thì cậu mới nhận ra hắn không đưa cậu về nhà mình, lúc hắn định cởi dây an toàn cho cậu thì cậu lên tiếng:
- Chú đây là có ý gì? Trả tiền đi.
- Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? - Mẫn Khuê nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười.
- Nói gì chứ? - Viên Hựu ngơ ngác, ngoài bảo cậu sau này cứ gọi hắn là chú ra thì hắn có bảo cái gì đâu?
- "Chúng ta về nhà" - Hắn kiên nhẫn lặp lại câu nói cũ.
Viên Hựu ngẩn mặt ra, hắn định bao nuôi cậu đấy à?
Hắn thấy cậu còn ngơ ngác mới thở dài, vừa mở dây vừa giải thích với cậu:
- Đây là nhà tôi, sau này cũng là nhà em, số tiền lúc nãy thì bỏ đi, sau này em cũng là chủ nhà này, muốn bao nhiêu thì em cứ nói, tôi đưa cho mà sài.
Đầu óc cậu vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được mọi thứ, chỉ đơn giản nghĩ hắn hứng thú nhất thời với mình như vậy thôi, cậu không muốn nhận sự thương hại từ hắn cũng không muốn trở thành đồ chơi trong tay hắn nên nhẹ nhàng từ chối:
- Anh không cần phải làm như vậy, chỉ cần trả đủ số tiền đã giao ước trước là được.
- Sao? - Hắn khó hiểu nhìn cậu, chẳng lẽ một thoáng rung động trong mắt cậu lúc đấy chỉ là giả vờ sao? Là hắn tự mình suy đoán mọi thứ ư?
- Tôi nói là tôi không thích được người khác bao nuôi, biết đâu được anh giữ tôi bên cạnh chơi chán rồi vứt đi thì sao? - Viên Hựu giải thích, thật ra cậu cũng rất cảm kích khi hắn định cứu vớt cuộc đời cậu khỏi khu phố đèn đỏ kia nhưng ai biết là hắn thật lòng muốn hay là vì muốn chơi đùa với cậu chứ? Lòng người đã khó đoán huống hồ chi là một đại ca xã hội đen tính khí thất thường, cậu không muốn bản thân được hắn gieo hy vọng rồi một ngày nào đó lại dập tắt đâu, thà rằng tự mình làm mình đau còn hơn.
- Em thực sự muốn dạng chân cho đàn ông chơi đến thế à? - Hắn tức giận đến không thể kiểm soát được ngôn từ của mình, rõ ràng là hắn tốt bụng muốn đưa cậu rời khỏi nơi đó vì dù sao cậu cũng chỉ vừa bắt đầu làm trai bao, chưa bị cuộc đời này vùi dập, chưa trải qua đắng cay và cũng là vì hắn đã rung động trước cậu nhưng cuối cùng lại bị cậu cho là hắn muốn bao nuôi cậu, đúng là chọc tức hắn mà.
Viên Hựu vung tay tát mạnh vào mặt hắn, hung hăng trừng mắt nhìn Mẫn Khuê, hai mắt cậu đỏ hoe, đôi môi khẽ mấp máy:
- Chú nghĩ em thực sự muốn biến bản thân mình thành dạng người đó hả?
Mẫn Khuê ôm lấy gò má nóng rát vừa bị cậu đánh vào, hắn không tức giận nhưng cảm xúc trong người cũng không thể khống chế, lớn tiếng nói:
- Vậy thì em ngoan ngoãn ở cạnh tôi là được rồi, từ chối cái gì?
- Tôi không muốn bản thân dựa dẫm vào người khác, cũng không muốn bản thân bị người ta ép buộc ở bên cạnh - Viên Hựu cứng đầu trả lời.
Mẫn Khuê cũng chẳng thèm giải thích với cậu rằng hắn muốn tốt cho cậu nên giữ cậu ở lại nữa, hắn trực tiếp xuống xe đi qua phía ghế phụ mở cửa ra, bế cậu lên.
- Chú định làm cái gì? Bỏ em ra.
Cậu giãy giụa kịch liệt, tay đấm thùm thụp lên lưng hắn. Đám đàn em vừa ra tới nơi đón hắn thấy hắn bị cậu đánh mà tức sôi máu, không biết cậu là ai mà dám đánh lão đại nhà họ, tuy nhiên hắn chỉ liếc mắt một cái đã làm đám đàn em sợ hãi cuối đầu tránh sang hai bên, Mẫn Khuê thẳng chân bế cậu vào trong biệt thự.
- Bỏ ra coi - Viên Hựu nổi cáu, cái người này thực sự không xem cậu ra gì đúng không? Một lời cũng không nói, chỉ giỏi làm theo ý mình.
- Thiếu gia, tôi đi chuẩn bị phòng cho cậu ta ngay ạ - Nữ quản gia thấy hắn hùng hổ bước lên cầu thang liền chạy theo nói.
- Cút, bớt nhiều chuyện - Hắn không thèm nhìn đến cô mà cứ vậy đi thẳng lên lầu ba, nơi nghỉ ngơi của hắn.
Viên Hựu nhìn không gian xa hoa ở tầng này mà thầm nuốt nước bọt, cả một tầng nhà rộng lớn lại chỉ là căn phòng ngủ của hắn. Chính giữa phòng là giường ngủ rộng lớn, ở sát bên lối ra vào ban công còn có hồ bơi, góc phải phòng còn có mấy thứ để hắn giải trí, đồ dùng trong phòng cũng không phải dạng rẻ tiền gì. Tay cậu đang đặt trên vai hắn có hơi run rẩy, biết là xã hội đen thì sẽ giàu rồi nhưng không biết là hắn giàu đến cỡ nào đi nữa, thế cơ mà chỉ là một khoảng tiền nhỏ thôi hắn cũng không muốn trả, lại còn muốn giữ cậu lại cơ đấy.
- Nhìn gì? Sau này ngày nào em cũng có thể nhìn - Mẫn Khuê nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc giường mềm mại, Viên Hựu cả người thoải mái đến lạ, chiếc giường này so với giường ngủ nhà cậu đúng là một trời một vực thật đấy.
Đang tận hưởng cảm giác thoải mái thì cậu chợt nhận ra bản thân là đang bị hắn giam lỏng, cậu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt hắn rồi nói:
- Giàu như thế thì muốn tìm ai mua vui mà không được, cầm tiền đi tìm đại một người về mà bao nuôi, em không muốn ở đây, trả tiền nhanh em còn đi về.
- Không muốn ở đây á? Vậy thì đổi sang căn khác nhé? - Mẫn Khuê làm như không nghe thấy câu trước, nhìn vai nói.
- Không phải, em nói đến thế rồi chú vẫn không hiểu ý à? Em không muốn dây dưa với chú - Viên Hựu thở dài, giải thích với hắn.
- Nhưng mà...
Hắn từ từ áp sát cậu, Viên Hựu rụt rè lùi về phía sau, chân đã đụng phải chiếc giường ở sau lưng nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại, Viên Hựu bất ngờ ngã ngửa xuống giường, cậu định ngồi dậy bò sang phía bên kia nhưng hắn đã nhanh hơn một bước mà ngồi đè lên người cậu, ngay chính giữa thân dưới, Viên Hựu xấu hổ muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay bị hắn giữ chặt, hắn áp sát khuôn mặt của mình vào mặt cậu, nói:
- Em muốn tiếp tục làm cái việc mà em không muốn làm sao? Sao em không nghĩ đến việc trở thành người của tôi? Thuộc về duy nhất một mình tôi? - Nói rồi hắn hôn lên môi cậu, nhắm mắt tận hưởng cảm giác mềm mại ngọt ngào của đôi môi ấy.
- Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ra là tôi rung động trước em thì em mới hiểu à? Sao em không chịu suy diễn mọi việc theo hướng tích cực? Hửm?
Thấy cậu cứ đần mặt ra hắn lại nói, lần này hắn lại hôn lên đôi mắt của cậu, tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cậu. Viên Hựu ù cả hai tai, cậu không tin những gì vừa nghe thấy từ chính miệng anh, hai mắt mở tròn đầy kinh ngạc.
- Trước tiên em cứ ở đây và suy nghĩ cho kỹ đi, ở lại hay đi thì tùy em chọn nhưng việc tôi rung động với em hoàn toàn là sự thật. Điện thoại ở bên kia có số của tôi, nếu muốn gặp mặt cứ dùng nó để liên lạc cho tôi là được rồi, tôi có chuyện cần giải quyết phải đi trước đây.
Hắn hôn lên chóp mũi cậu đầy luyến tiếc sau đó liền rời đi. Viên Hựu tròn mắt nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, hắn nói hắn rung động vì cậu là thật sao? Cả người cậu lâng lâng, trái tim nơi lồng ngực trái đánh trống bùm bụp, chàng thiếu niên hai mươi tuổi lần đầu tiên trong đời nhận được lời bày tỏ từ người khác liền vui đến cười tít cả mắt.
- Không được - Cậu bỗng nhiên lắc đầu nguầy nguậy, còn tự đánh vào mặt mình một cái - Không thể dễ dàng tin lời chú nói như thế được.
Đúng, bản thân cậu không thể dễ dàng tin tưởng một ai cả, trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng nên như vậy. Cậu đã từng rất tin tưởng nhiều người nhưng rồi ai cũng phản bội lại niềm tin ấy rồi lại mang cậu ra làm trò cười, ngay cả người mẹ cậu yêu thương nhất cũng phản bội lòng tin của cậu, bà mang cậu đến công viên giải trí và rồi bảo cậu đợi ở trước vòng đu quay đợi bà quay lại nhưng đã mười ba năm rồi bà chưa từng quay lại một lần, cậu đã từng khóc, từng quay về nhà tìm bà nhưng căn nhà ấy đã khóa cửa, không còn ai sinh sống, bà bỏ đi biệt tăm để lại một đứa trẻ tự sinh tự diệt ở chính nơi nó được sinh ra và lớn lên. Nghĩ đến đấy thôi là cậu đã đủ mệt mỏi rồi, cậu không muốn đặt niềm tin vào ai cả, ngay cả bản thân cậu đôi khi cậu cũng không thể tin tưởng được mà.
- Giường êm thật đấy - Gì thì gì, giường êm thì phải khen cái đã.
Viên Hựu đứng dậy đi một vòng quanh phòng, nói là phòng chứ vốn dĩ nó là cả một tầng của căn biệt thự nên khá rộng, cậu đi mỏi cả chân vẫn chưa khám phá được hết căn phòng ngủ của hắn, vừa lúc đi ngang phòng tắm, Viên Hựu bước luôn vào trong, tắm rửa sạch sẽ.
Nữ tổng quản mang đồ ăn lên phòng cho cậu, không nhìn thấy cậu nên đặt đồ ăn lên bàn rồi rời đi, trong lòng vô cùng khinh bỉ cậu vì trai bao giống cậu lại có thể vô liêm sỉ tới mức bám theo lão đại nhà cô về tới biệt thự riêng, cô đinh ninh cậu cũng chỉ là vì tiền nên mới dùng thủ đoạn để tới được đây nên ánh mắt cũng hiện lên đầy vẻ khinh thường.
Viên Hựu tắm xong liền thoải mái dùng bữa tối, đến khi bụng dạ căng tròn liền buồn ngủ, ngó đến đồng hồ đã điểm mười hai giờ cậu liền leo lên giường đi ngủ, chẳng màng đến xung quanh nữa.
***
Mấy ngày sau đó cậu không có gặp hắn, cả ngày chỉ đi đi lại lại trong phòng của hắn rồi nghịch phá lung tung, tới bữa ăn tự khắc có người mang đến cho cậu cơ mà những người làm ở nhà hắn chẳng có ai để cậu vào trong mắt cả, người nào người nấy để mắt lên đỉnh đầu mà đối diện với cậu, lời nói cũng lười nhác chẳng muốn buông, mang cơm vào để trên bàn rồi rời đi. Mà Viên Hựu cũng chẳng buồn để ý đến, cậu chỉ cần sống tốt là được rồi, qua mấy ngày nữa nếu có gặp hắn thì cậu sẽ nghiêm túc nói chuyện với hắn vậy.
Cơ mà người tính không bằng trời tính, hơn hai tuần liền cậu không gặp được hắn, điện thoại cũng chẳng gọi được, tuy vậy ngày nào hắn cũng nhờ người làm mang đồ đến cho cậu, hôm thì máy chơi game, hôm thì sách, hôm nay mang cả chú cún con đến cho cậu, những điều ấy cũng giúp cậu đỡ chán hơn trong thời gian này, mà lớp phòng bị của cậu đối với hắn cũng nới lỏng đi lúc nào không hay.
Viên Hựu ngồi ở ngoài ban công ôm cún con ngắm hoàng hôn, lâu như vậy rồi hắn không đến tìm cậu có khi nào hắn quên luôn sự tồn tại của cậu rồi không? Mà Viên Hựu cũng phát hiện ra trong hai tuần này ngày nào cậu cũng nghĩ đến hắn cả, không ít thì nhiều, sự tồn tại của hắn trong tâm trí lẫn trái tim cậu chưa từng mất đi. Cậu thở dài, bản thân đêm ấy rõ ràng đã rung động trước hắn nhưng lại không dám mở lòng, tâm trạng cũng vì sự hỗn độn ấy mà tụt dốc theo. Con cún nhỏ ở trong lòng sủa liên tục, Viên Hựu nhìn theo góc nhìn của nó mới phát hiện dưới sân biệt thự vừa có xe đỗ vào, rất nhiều người chạy ra ngoài đón, một người nào đó đỡ lấy người trên xe xuống, cậu nhìn kỹ người vừa được đỡ xuống xe là Mẫn Khuê, một cảm giác không mấy tốt đẹp ập đến, cậu đứng dậy nhìn thật kỹ, đúng là hắn thật nhưng dường như là hắn đang ngủ thì phải?
- Ngủ? - Viên Hựu nghi ngờ, chắc sẽ không có chuyện đó đâu nhỉ? Chắc là do hắn say thôi.
Cậu cứ đứng chôn chân tại chỗ cho đến khi bên trong phòng truyền ra tiếng động, Viên Hựu chậm rãi đi đến lối vào nhìn vào trong, vài ba người đàn em thân thiết của hắn để hắn nằm lên giường, bác sĩ ngay lập tức chạy vào sau, mang theo hai túi đồ lớn.
- Chú - Viên Hựu đặt cún con xuống đất, cậu vội vàng chạy đến bên hắn, lòng đầy lo lắng.
- Đứng lại - Nữ quản gia cố tình đứng ra ngăn cản không cho cậu tiếp xúc với hắn, mấy người đàn em thân thiết cũng nhìn cậu với ánh mắt không thân thiện, Viên Hựu không chùn chân, cậu hất tay nữ quản gia ra, tự mình đi đến bên giường của hắn rồi ngồi xuống, nắm lấy tay hắn.
- Chú, chú không sao chứ? - Nhìn vết đạn ở trên bụng hắn cậu sợ hãi đưa tay đè lên nơi ấy, cố gắng không để máu chảy ra.
- Không sao - Mẫn Khuê hai mắt nhắm nghiền, yếu ớt nói, tay siết chặt tay cậu.
- Tôi bảo cậu tránh ra để cho bác sĩ xem xét vết thương cho lão đại, cậu điếc hả? - Nữ quản gia muốn kéo cậu ra nhưng tay cậu đã đan chặt trong tay anh, Viên Hựu cũng không vừa mà nhìn cô ta với ánh mắt sắt lạnh.
- Tôi đứng ở bên kia giúp lão đại lấy đạn ra với khâu vết thương cũng được mà - Vị bác sĩ kia nhún vai nói, nhìn là biết người trước mắt quan trọng với lão đại như thế nào rồi, có ngu mới dám lên mặt với cậu.
- Để em ấy ở lại, còn mấy người cút hết ra ngoài đi - Mẫn Khuê cau mày, thực sự ghét cái đám người này chết đi được, đợi anh khỏe lại phải tống cổ bớt những kẻ ăn hại khỏi đây cho xong, trước tiên là nữ tổng quản kia.
- Vâng - Nữ tổng quản cùng mấy người khác nhanh chân lui ra ngoài.
Cậu nắm chặt tay hắn, tay còn lại lén lau đi mấy giọt nước mắt vừa rơi, hắn rốt cuộc là làm cái gì mà để bản thân thành ra như thế này chứ?
Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc gây tê rồi bắt đầu rạch một đường vừa đủ ở miệng vết thương, viên đạn găm vào một góc của lá gan hắn nên vị bác sĩ kia phải cẩn thận từng chút một để không gây ra tổn thương cho lá gan của hắn, cả người cậu bác sĩ đổ mồ hôi hột, tay cẩn thận từng chút một.
Viên Hựu nắm tay hắn đầy lo lắng, chỉ cần nhìn hắn nhíu mày thôi cũng biết hắn vẫn cảm nhận được cơn đau dù đã có thuốc gây tê, cậu nhẹ nhàng nâng tay hắn lên rồi hôn lên mu bàn tay của hắn, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống làm hắn mở mắt.
Mẫn Khuê nhìn chằm chằm vào con người ngốc nghếch đang khóc vì hắn kia, thật muốn xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng để dỗ dành nhưng hiện tại hắn không thể, chỉ đành nói mấy lời:
- Đồ ngốc, khóc cái gì? Tôi đã chết đâu chứ?
- Phải đợi chú chết mới khóc à? Cái đồ không biết tự lo cho bản thân - Cậu ấm ức nhìn hắn.
- Lo cho tôi à? - Hắn gượng cười, đôi môi nhợt nhạt khô khốc đau rát đến khó nói được thành lời.
- Lo, lo chết đi được, chú mà chết rồi ai nuôi em? - Cậu khóc òa lên, khoảnh khắc nhìn thấy vết thương ấy cậu thực sự đã rất sợ đấy.
- Trời ơi, bình tĩnh, có gì lát mình khóc sau được không? Làm tui phát hoảng theo là cái người này dễ tèo lắm à nhen - Vị bác sĩ trẻ lau mồ hôi trên trán, thay bao tay rồi bắt đầu tiến hành khâu miệng vết thương.
Viên Hựu thôi không khóc nữa, cậu cứ ngồi nắm tay hắn cho đến khi mọi thứ xong xuôi, vị bác sĩ kia vừa khâu xong vết thương, bôi thuốc sát trùng, băng bó vết thương đã ngay lập tức rời đi, cậu đứng dậy định bụng đi lấy quần áo và khăn ướt ra lau mình rồi thay đồ cho hắn.
- Em đi đâu? - Hắn giữ tay cậu lại.
- Đi về - Cậu giận dỗi rút tay khỏi tay hắn, đi một mạch vào phòng quần áo.
Mẫn Khuê bất chợt mỉm cười, rõ là đang dỗi hắn chuyện hai tuần nay không liên lạc với cậu đây mà. Mà lòng hắn cũng vui nữa, cậu lo cho hắn chứng minh rằng cậu có tình cảm với hắn, như vậy hắn có thể giữ lấy cậu bên mình rồi.
Cả đêm hôm ấy cậu thức để chăm sóc hắn, hắn thì lo cậu mệt bảo cậu cứ ngủ đi nhưng cậu cứ lì lợm không nghe, miệng thì bảo ghét hắn nhưng mặt với lòng lại lo cho hắn không thôi, cuối cùng là cả hắn với cậu thức nguyên cả một đêm, hôm sau bác sĩ đến xem vết thương cho hắn suýt chút đã ôm được hai con gấu trúc bự về nhà nếu không phải bị hắn liếc xéo cho một cái.
Khoảng thời gian sau đó Viên Hựu luôn ở cạnh chăm sóc cho hắn, từ ăn uống đến đi lại rồi quần áo cậu đều giúp hắn cả, hắn thì vui đến nỗi không muốn nhanh khỏe lại nên đôi ba lần cố tình để miệng vết thương rách ra làm bác sĩ trẻ kia mỗi lần đến là mỗi lần càu nhàu hắn lẫn cậu tận hai tiếng đồng hồ.
Sau đó Viên Hựu cũng nghe được từ vị bác sĩ kia rằng lần đó Mẫn Khuê chuẩn bị cho một cuộc làm ăn lớn nên cậu không thể liên lạc được, hôm giao dịch vũ khí với đối phương hắn bị đàn em làm phản bắn trúng người, cũng may tên đó nhanh chóng bị khống chế và người bên giao dịch cũng bị triệt hạ nhanh chóng mới không có thiệt hại gì nhiều, chỉ có là hắn bị thương khá nghiêm trọng thôi. Sau đó cậu đã mắng hắn không biết nhìn người, không đề phòng người bên cạnh làm bản thân mình bị thương, mắng đến tận nửa ngày mà hắn cứ trơ mặt ra cười như thằng ngốc, Viên Hựu cũng đành hết cách mà quay lưng bỏ ra ngoài ban công ngồi. Mà Mẫn Khuê mỗi lần bị mắng đều bị đôi môi nhỏ của cậu thu hút, mắng thì thôi đi, cứ chu chu ra làm cái gì? Nếu không phải hắn bị thương thì đã đè cậu ra hôn cho đã rồi, chỉ là ở bụng có vết thứ nên không nhanh nhẹn bằng cậu, mỗi lần muốn gần gũi cậu liền phóng chân ra chỗ khác trong một tích tắc liền, hắn thực sự bất lực mà.
Tối hôm đó hắn dụ dỗ mãi cậu mới chịu chui vào vòng tay hắn mà ngủ. Cơ mà nếu cậu ngủ ngon thì thôi hắn không nói, đằng này cậu không ngừng cọ tới cọ lui, chân cứ vô tình cạ vào nơi đó của hắn làm hắn bất lực mở mắt ra, hai mắt thao láo nhìn lên trần nhà.
- Làm sao vậy? Muốn đi vệ sinh à?
Viên Hựu dụi mắt tỉnh dậy sau tiếng thở đầy bất lực của hắn. Mẫn Khuê chỉ có thể kìm nén rồi cười cười, hắn hất đầu xuống dưới ý bảo cậu nhìn xuống, cậu cũng ngờ nghệch nhìn theo, cho đến khi nhìn thấy vật nam tính của hắn đang cương cứng sau lớp quần cậu mới ngờ ngợ ra, sau đó bĩu môi nói với hắn:
- Đã nói với chú đừng có ngủ với em mà chú không nghe, giờ hay rồi đấy.
- Bộ em phóng hỏa đốt nhà rồi không chịu trách nhiệm à? - Hắn trợn mắt nhìn cậu.
- Chú vẫn dùng tay được mà, chịu khó ngồi dậy tí đi - Cậu đưa tay định đỡ hắn ngồi dậy.
- Thôi mà - Hắn làm nũng, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.
- Không - Viên Hựu từ chối, rõ ràng cậu đã cảnh báo rồi nhưng là do hắn không nghe đấy chứ.
Mẫn Khuê nhắm mắt, không động đậy, Viên Hựu cũng xoay mặt đi không thèm để ý tới. Cậu ngồi trên giường một lúc lâu cũng không thấy hắn có động tĩnh gì mới lén quay qua xem, thấy hắn vẫn nhắm mắt cậu tưởng hắn ngủ rồi, nhỏ giọng mắng:
- Định để bản thân nghẹn chết luôn hay gì?
- Chú?
- Chú nghe em nói không?
- Ngủ luôn rồi à?
Gọi vài lần không thấy hắn phản ứng nên cậu đinh ninh là hắn đã ngủ rồi, cậu hít sâu một hơi sau đó kéo quần hắn xuống, giải phóng dương vật thô to của hắn ra ngoài. Hai tay cậu nắm lấy côn thịt to lớn trong tay, cảm nhận được hơi nóng và độ cứng của nó cậu bất giác nuốt nước bọt, thứ to lớn này lần trước đã ở trong cái lỗ nhỏ xíu của cậu mà chọc ngoáy không ngừng nghỉ thật đấy à?
Viên Hựu hoàn toàn không để ý vẻ mặt đắc thắng của người nào đó, rõ là lừa con cáo ngốc như cậu dễ như ban ngày ấy mà. Cậu nắm phân thân của hắn tuốt lộng một hồi lâu mà vẫn thấy nó cương cứng như vậy mà chẳng có chút phản ứng gì mới nghĩ đến việc giúp hắn khẩu giao nhưng lại hơi lo lắng vì cậu chưa từng làm như vậy trước đây bao giờ, suy tính đến lúc hai tay mỏi nhừ cậu cũng hạ quyết tâm, cậu ở giữa hai chân hắn hạ thấp đầu từ từ ngậm lấy quy đầu, cảm giác khó chịu ngay lập tức xộc thẳng lên đại não làm cậu nhăn mặt nhưng cậu không nhả ra mà ngược lại còn từ từ ngậm lấy nhiều hơn côn thịt to dài ấy.
Cảm giác được khoang miệng ấm áo bao bọc lấy côn thịt thoải mái khiến hắn lén thở ra một hơi, nếu cậu phát hiện hắn lừa cậu chắc cậu sẽ mổ bụng hắn mất.
Viên Hựu không biết nên làm thế nào cả, lưỡi cậu vụng về liếm láp lên xuống cả khúc thịt dài ấy, ấy vậy mà sự vụng về của cậu lại thực sự khiến gậy thịt của hắn có phản ứng, thỉnh thoảng lại run rẩy như muốn bắn ra nhưng chỉ là rỉ ra chút dịch nhầy rồi lại thôi. Cậu liếm quanh quy đầu một vòng, lưỡi rê nhẹ qua lỗ nhỏ nơi đỉnh côn thịt một chút liền làm hắn a lên một tiếng đầy thoải mái, cậu lo lắng ngước lên nhìn, thấy hắn còn đang ngủ mới an tâm mà tiếp tục giúp hắn khẩu giao.
Mẫn Khuê trộm mở mắt, nhìn mái đầu đang ở giữa hai chân hắn hì hục nhấp nhô mà hắn sảng khoái đến lạ thường, cảm giác được người mình yêu khẩu giao cho vừa lạ lùng vừa thích thật đấy.
Một lúc lâu sau gậy thịt của hắn run rẩy liên hồi, Viên Hựu nhả nó ra rồi lại dùng tay tuốt lộng, gậy thịt của hắn nhanh chóng bắn ra, dịch nhớp dính hết lên tay cậu, Viên Hựu thở phào nhẹ nhõm.
- Cuối cùng cũng xong.
Nhưng lúc này cậu chợt nhận ra hậu huyệt của mình ngứa ngáy khó chịu, lại còn hơi ươn ướt, Viên Hựu đỏ mặt, cậu vậy mà khẩu giao cho hay cũng có thể lên đỉnh, huyệt nhỏ phun nước ướt cả quần lót lúc nào không hay. Cậu xấu hổ muốn đi thay quần nhưng huyệt nhỏ cứ trống rỗng khó chịu, cậu nhìn đến dương vật vừa mới bắn xong của hắn, thầm nuốt nước bọt.
Viên Hựu không phải là kiểu người có ham muốn tình dục quá lớn, chỉ là lần này có lẽ vì kích thích từ sự mới lạ mà cậu mới âm thầm lên đỉnh như vậy, cậu đưa mắt nhìn hắn lần nữa, sau khi xác định hắn vẫn còn ngủ cậu mới an tâm mà cởi quần mình ra, ngồi ở giữa hai chân hắn tự đem hai chân mình dang rộng, ngón tay tìm đến huyệt động sớm đã ướt át mà cọ xát, đầu ngón tay miết nhẹ một vòng quanh cửa huyệt.
- A ~ - Cậu nhẹ kêu lên một tiếng đầy thoải mái, ngón tay sau đó nhẹ nhàng cắm vào trong, huyệt nhỏ bị vật lạ xâm nhập liền co thắt, kẹp chặt ngón tay cậu.
- Ô a a ~ - Viên Hựu không ngừng rên rỉ, ngón tay thọc rút mãnh liệt một cách trơn tru nhờ dâm thủy, cậu nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái mà ngón tay đem lại.
Từng tiếng rên rỉ của cậu lọt vào tai hắn, hắn hận không thể ngay lập tức ngồi dậy đem cậu đặt dưới thân mà dày vò để cậu rên rỉ cho hắn nghe nhưng tiếc thật, ai bảo hắn giả vờ là đã ngủ say làm chi, giờ đây cả người bức rức khó chịu hắn cũng phải nén nhịn nhưng dương vật của hắn thì không nhịn được nữa, lần nữa ngóc đầu dậy.
Viên Hựu mở mắt ra vừa hay nhìn thấy côn thịt to lớn của hắn đang dựng đứng của hắn liền đem ngón tay rút ra, đánh liều một phen. Cậu đem huyệt nhỏ đã ướt đẫm dâm dịch cọ xát với côn thịt, cảm giác sung sướng tột độ trào dâng trong phút chốc, cậu nhẹ nhàng đưa đẩy hông lên xuống, huyệt nhỏ ma sát một lượt từ quy đầu đến gốc dương vật.
- Ưm ~ - Cảm giác lén lút như thế này kích thích hơn bình thường rất nhiều, Viên Hựu vừa chậm rãi cọ xát vừa quan sát nét mặt Mẫn Khuê, thấy hắn không có phản ứng mới an tâm mà hành sự.
Nhưng chỉ trừu sáp như vậy thôi vẫn không đủ để thỏa mãn sự ngứa ngáy bên trong, Viên Hựu nhẹ nhàng nâng mông lên cao, để quy đầu côn thịt tiếp xúc với cửa huyệt, cậu chậm rãi ngồi xuống, hai chân tách rộng ra, huyệt nhỏ dần nuốt lấy gậy thịt to lớn.
- Ahh ~ - Cho đến khi hai cánh mông của cậu va chạm với hai túi tinh hoàn của hắn cậu mới thở phào, so với lần trước thì lần này nhẹ nhàng hơn và không đau là mấy, mà cũng có thể do cậu chậm rãi từng chút một mới cảm thấy không đau chăng?
Mẫn Khuê lén siết chặt tay, trán đổ mồ hôi hột, rõ ràng thịt ngon đã dâng tới miệng nhưng hắn vẫn không thể ngấu nghiến mà chỉ có thể âm thầm hưởng thụ, tức chết đi được.
Viên Hựu định tì hai tay lên lồng ngực hắn mới nhớ ra bản thân đang lén lút nên chuyển sang ghì hai tay xuống giường, hông nhẹ nhàng nhấp nhô trên người hắn, huyệt động hết nhả rồi lại nuốt lấy gậy thịt to lớn, cảm giác trống trải của huyệt nhỏ được lấp đầy.
- A ô ~ - Viên Hựu ngẩng mặt rên rỉ, cảm giác sung sướng lúc lén lút thật tuyệt, không biết lúc hắn mở mắt ra phát hiện cậu đang tự mình làm sẽ thế nào nhỉ?
Bích tràng ôm lấy côn thịt lớn, ở tư thế này mỗi lần cậu ngồi xuống côn thịt bên trong huyệt động đều đỉnh tới nơi sâu nhất khiến cậu vô cùng sảng khoái, sau một màn khởi đầu chậm rãi, cậu bắt đầu nhấp hông nhanh hơn, va chạm giữa mông cậu và hai thân thể hắn cũng bắt đầu phát ra âm thanh.
- Ha ưm ~ Mẫn Khuê a ~ - Viên Hựu chuyển qua nằm úp sấp trên người hắn, ở bên tai hắn thì thầm, cậu còn nhẹ nhàng mút mát vành tai hắn khiến hắn đang giả ngủ suýt chút không chịu được mà bật dậy chửi thề, mẹ nó, lén lút thì làm cho tới đi, còn câu dẫn hắn nữa chứ, cậu đúng là đồ không có lương tâm mà.
Dương vật hắn ở trong huyệt nhỏ đâm loạn khắp nơi, cảm giác kích thích ngày càng lớn, Viên Hựu không kiêng dè nữa, tiếng rên rỉ ư ư a a ngày một lớn hơn.
- Mẹ nó, em muốn chú chết vì sung sướng thật đấy à? - Không thể nhịn thêm được nữa, hắn mở mắt, hai tay ôm lấy eo cậu rồi thúc hông đầy thô bạo, côn thịt đỉnh mạnh liên tục vào trong.
- A a a... Chú nhẹ chút... Ô a ~
Bị hắn tập kích bất ngờ cậu phát hoảng, hai tay ôm chặt lấy hắn, huyệt nhỏ đột ngột đón nhận sự thô bạo ấy mà khép mở không ngừng theo từng cú thúc.
- Bảo không muốn giúp cơ mà? Sao lại nhân lúc người ta ngủ mà làm càng thế hả? Hả? - Hắn càng nói càng mạnh mẽ đẩy hông, côn thịt to lớn khai mở từng đoạn huyệt chật hẹp, quy đầu chạm đến tuyến tiền liệt làm cậu run rẩy vì khoái cảm.
- A ô, chú... Đừng mà... a a ~ Em... Em không chịu nổi a ~ lớn quá.
Viên Hựu cố gắng ngồi dậy, hai tay tì lên vai hắn, hắn ở dưới thúc lên, cậu ngồi trên nhấp xuống, cả người vì kích thích mà sung sướng đến cùng cực.
- Hư hỏng - Hắn vừa đẩy hông vừa không ngừng đánh vào mông cậu.
- Ưm ~ a a a - Bị côn thịt của hắn đâm loạn đến chỉ biết kêu a a không ngừng, cậu hận không thể kiếm cái lỗ nào để chui xuống cho bớt xấu hổ cho rồi.
Dương vật của cậu cũng bị khoái cảm làm cho ngóc đầu dậy, cậu một tay nắm lấy người anh em của mình mà vuốt ve, một bên tận hưởng khoái cảm ở đằng sau truyền tới.
- Ô ô, chú a a a ~
- Làm sao? - Hắn dịu dàng hỏi.
- Ưm a ~ - Cậu đột nhiên lắc đầu.
Rồi đột ngột không báo trước, hắn thúc mạnh từng cú vào trong huyệt, sau đó gậy thịt ở bên trong huyệt nhỏ run rẩy một hồi rồi rót đầy tinh dịch vào đó, vừa lúc ấy huyệt nhỏ thanh tao cũng phun ra dâm dịch, hòa vào với tinh dịch của hắn.
- Ha... A a ~ em... Em sướng a ~
Cậu nhìn hắn đầy trìu mến, hai mắt mơ màng một tầng sương mỏng, huyệt nhỏ ra sức kẹp chặt côn thịt của Mẫn Khuê.
- Vẫn chưa đủ đâu.
Hắn rút dương vật ra khỏi người cậu, đem cậu lật úp người lại để cậu nằm dài trên giường, nhẹ nhàng nâng mông cậu lên, đem dương vật đặt ở rãnh mông mà cọ xát liên tục.
- A ư, nữa a ~ - Viên Hựu ôm gối, khóe miệng cười tươi, nói.
- Cho em ăn đủ.
Hắn bật cười sau đó quy đầu nhanh chóng chui vào trong huyệt nhỏ lần nữa, nhờ có dâm thủy lúc nãy huyệt nhỏ phun ra mà gậy thịt ra vào vô cùng dễ dàng, Mẫn Khuê dùng hết sức giữ chặt eo cậu, đưa đẩy hông liên tục.
- A a ~ chú... Em sướng... a a ~
- Thật sự sướng đến vậy sao?
- Ô ưm ~ thực sự a a a ~
Tiếng rên đầy gợi tình của cậu lấn át cả tiếng va chạm của cơ thể hai người, hắn hài lòng đỉnh liên tục vào trong huyệt nhỏ, thoải mái tận hưởng cảm giác chật hẹp, ấm nóng bên trong huyệt.
- A ha a a a ~ chú... Em muốn ở với chú a ~ ô... A a ~ - Viên Hựu nói, cậu nghĩ kỹ rồi, cậu không thể tiếp tục phủ nhận cảm xúc của bản thân mình được nữa.
- Chú cũng không có ý định để em rời đi ah ha - Hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp, từng cú thúc mãnh liệt dữ dội làm hai chân nó run rẩy không thôi.
- Ưm a ~ em yêu... Yêu chú a ~
- Chú cũng yêu em nữa.
Hắn áp sát thân mình với tấm lưng của cậu, từng cú thúc cứ mạnh mẽ đánh vào cánh mông nhỏ, huyệt động bị côn thịt đỉnh đến điên loạn, không ngừng tiết ra dâm dịch. Hắn hôn lên gò má của cậu, động tác đưa đẩy không một chút chậm trễ, liên tục đưa cậu cũng như bản thân hắn đến đỉnh điểm của khoái cảm.
- Đệch - Hắn đột nhiên chửi thề một tiếng, nơi vùng bụng truyền đến cơn đau nhói dữ dội, hắn nhíu mày.
- Làm sao vậy chú? - Cậu lo lắng hỏi, trên lưng cũng cảm nhận sự ướt át thông qua lớp áo ngủ mỏng manh.
- Không có gì - Hắn lắc đầu ngán ngẩm, vết thương trên bụng sắp lành lại bung chỉ mà rách ra rồi.
- Không đúng... A a a ~ lưng em hình như ướt rồi a a ~ - Cậu muốn quay lại nhìn xem nhưng lại bị hắn lần nữa áp sát, buộc cậu phải nằm trong vòng tay rộng lớn của hắn.
- Ưm ha ~ em hỏng mất, chú chậm chút a ~
Hắn lại không báo trước mà điên cuồng đâm rút như vũ bão làm cậu hoảng loạn gào thét, huyệt động vừa sướng vừa đau làm cậu không thể kiềm chế được tiếng rên, cổ họng kêu đến đau.
- Mẫn Khuê a ~ ô
Đầu óc hắn bị khoái cảm xâm chiếm, hai chữ Mẫn Khuê càng làm hắn thích thú đỉnh lộng điên cuồng, Viên Hựu bất lực rên rỉ đến lúc khàn cả giọng, cả người mệt nhoài bắn ra lần hai, huyệt nhỏ cũng bị chơi tới mức trướng đau hắn mới bắn ra lần nữa rồi mới buông tha cho cậu.
Cậu nằm xụi lơ ở trên giường cố gắng hít từng ngụm không khí, vẫn chưa thoát khỏi cơn khoái cảm như thủy triều bất ngờ ập đến vừa rồi, huyệt động vẫn đang khép mở liên hồi và chảy ra dòng tinh dịch trắng đục hắn vừa bắn vào kia.
Lúc này mới nhớ đến thứ nước ấm nóng ở trên lưng mình, cậu đưa tay sờ thử sau đó đưa tới trước mặt, Viên Hựu bật dậy như lò xo, ôm lấy hắn lo lắng hỏi:
- Chú, vết thương lại rách sao? Em xem nào.
- Không sao, gọi bác sĩ tới là được mà.
Hắn tuy đang rất đau nhưng vẫn cố gượng cười để trấn an cậu, Viên Hựu kéo áo hắn lên, nhìn thấy vết thương của hắn lại bị rách mới hốt hoảng xin lỗi liên tục:
- Em xin lỗi chú, lỗi tại em, em không nên ham muốn như vậy.
- Đừng hoảng, gọi thằng nhóc bác sĩ kia tới là được mà - Hắn ôm lấy cậu vào lòng, một tay với lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.
Lúc bác sĩ kia tới nơi cậu ta không ngừng càu nhàu vì hắn nửa đêm còn làm phiền tới hắn, nhìn thấy hai người quần áo chỉnh tề nhưng trên giường lại có đầy tinh dịch vị bác sĩ kia càng tối tăm mặt mày, không thèm nể nang hắn nữa mà mắng chửi liên hồi:
- Đệch mợ, tôi nói chứ nhịn thêm ít hôm thì hai người nghẹn chết hay gì? Có làm thì cũng làm nhẹ thôi, trâu bò gì mà điên cuồng đến mức bung cả chỉ ra thế? Bao nhiêu lần rồi? Mấy lần trước vô ý rách ra thì thôi đi? Lần này là vì làm tình mà rách vết thương nghe nó điên tiết không? Mấy người làm cho sướng cái thân mấy người rồi làm khổ người khác lúc nửa đêm là sao? Tàn ác vừa thôi chứ, giấc ngủ rất là quan trọng đối với tôi đấy nhé, lần này khâu lại cho rồi mà còn làm rách nữa thì lần sau mua cái máy khâu về tự mà khâu nha, quá là mệt mỏi rồi.
Hắn và cậu nhìn nhau cười trừ, lần này đúng là họ làm khổ tên bác sĩ thật nên cũng không dám hó hé câu gì, đợi hắn nguôi giận khâu vết thương cho hắn rồi hai người mới nằm xuống giường, tay trong tay cùng nhau nhìn lên trần nhà.
- Vậy là hẹn hò à? - Cậu hỏi hắn.
- Ừ, hẹn hò.
- Chỉ vậy thôi à?
- Ngày mai đi đăng ký kết hôn luôn.
- Ai mà thèm lấy chú?
- Ừm, chỉ thèm làm tình với chú thôi đúng không.
- Im ngay.
- Không thích, chú cứ nói đấy.
- Đã bảo là im đi mà.
Mẫn Khuê nhìn cậu xấu hổ quay lưng đi mà không khỏi cười khổ, nhìn là biết tương lai ai khổ vì ai luôn rồi. Hắn vòng tay ôm lấy cậu, cằm gác lên vai, hai mắt nhắm nghiền. Viên Hựu hạnh phúc đan tay vào tay hắn, hai người dần dần rơi vào giấc ngủ say.
############ End chap ###########
Ý là có ai muốn order gì hông hay là tui cứ thế mà viết thôi nhể??
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro