Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Có vấn đề về não

Thành phố S có diện tích lớn, với nền kinh tế phát triển mạnh, tất cả các trang thiết bị cơ bản và điều kiện sinh hoạt đều thuộc loại tốt nhất trong cả nước. Chỉ có điều các khu vực lân cận lại không cùng tốc độ phát triển.

Trần Băng thông báo địa điểm khám chữa bệnh từ thiện cho Diệp Không Thanh là ở thị trấn bên. Nhưng trên thực tế, muốn đến bệnh viện thị trấn phải lái xe mất ba giờ đồng hồ trên đường cao tốc, cộng thêm thời gian trước và sau khi lên đường cao tốc thì đi một chuyến cũng phải mất gần năm tiếng. Ngoại trừ laptop và danh sách ra, các bác sĩ hầu như đều mang theo một balo lớn, bên trong có đựng quần áo tắm rửa và các vật dụng hàng ngày. Bọn họ sẽ ở đây đến sáng thứ ba mới về.

"Thầy Trần lại có thể đồng ý cho bác sĩ Diệp xuống đây cơ à? Không phải ở viện vẫn còn nhiều ca phẫu thuật lắm mà?" Bác sĩ khoa Chấn thương chỉnh hình ngồi bên cạnh Diệp Không Thanh cười nói: "Thay người khác đi cũng không nên thay cậu chứ."

"Trong viện vẫn còn bác sĩ khác, trình độ của bọn họ cũng chẳng kém hơn tôi." Ngón tay thon dài gọn gàng của Diệp Không Thanh đặt trên bệ cửa, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính dừng lại trên khuôn mặt anh, hàng lông mi khẽ rủ xuống, vừa trầm lặng lại phong trần.

Bác sĩ khoa Chấn thương chỉnh hình điều chỉnh ghế hạ thấp về phía sau: "Thật ra mấy hoạt động khám chữa bệnh từ thiện này cũng có cái lợi của nó, đôi khi còn có thể thấy được một số mặt bệnh hiếm gặp nữa... Nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, phía sau sẽ vất vả lắm đấy."

Đa phần các bác sĩ trên xe đều đã từng tham gia khám chữa bệnh từ thiện. Việc đầu tiên sau khi lên xe họ làm là điều chỉnh lại ghế ngồi, tiếp đó là nằm xuống ngủ. Còn lại các bác sĩ lần đầu tiên tham gia thì gương mặt đầy phấn khích đáng giá xung quanh, cũng không biết chặng đường sau đó mệt mỏi nhường nào.

Diệp Không Thanh học theo bác sĩ bên cạnh điều chỉnh lại chỗ ngồi, nhắm mắt tựa vào cửa sổ bên cạnh nghỉ ngơi. Thời gian làm việc mỗi ngày của anh quá dài, nếu có ngày nghỉ như hôm nay vốn chỉ định ở nhà ngủ một giấc.

Khoảng cách giữa các ghế trong xe khá rộng, đủ không gian để nghỉ ngơi thoải mái. Xe chạy trên đường cao tốc khoảng ba giờ, các bác sĩ trên xe xem như cũng được nghỉ ngơi khá tốt. Nhưng sau khi ra khỏi đường cao tốc thì đường không dễ đi lắm. Thỉnh thoảng có vài lần phanh gấp, mặt đường cũng gập ghềnh khó đi, rung lắc liên tục.

"Cơ sở hạ tầng ở đây làm sao vậy?" Bác sĩ lần đầu mới đến tức giận. Qua cái nhìn của bọn họ, các thị trấn bên cạnh thành phố S dù không đến mức phồn thịnh thì ít nhất đường đi cũng phải thông suốt chứ.

"Thế này vẫn xem như là tốt rồi đấy. Mấy năm nay, các thị trấn đều đang dần phát triển lên rồi. Trước đây khi về địa phương tham gia khám chữa bệnh thì..." Bác sĩ đã có kinh nghiệm lắc đầu.

Khám chữa bệnh từ thiện được gồm hai phần chính. Đầu tiên là đến bệnh viện gặp người phụ trách các khoa và thảo luận một số ca bệnh đặc biệt với bọn họ; sau đó sẽ đến khám bệnh ở viện dưỡng lão và viện trẻ mồ côi; cuối cùng quay về bệnh viện làm hội thảo tổng kết nghiên cứu thực nghiệm.

Người phụ trách dẫn các bác sĩ trên xe về các khoa khác nhau. Để không ảnh hưởng đén công tác của bệnh viện Trung tâm Thành phố, mỗi khoa chỉ cử một bác sĩ xuống đây. Bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh của bệnh viện thị trấn nhìn thấy Diệp Không Thanh, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vốn dĩ điều kiện ở nơi nhỏ bé này như bọn họ không hề tốt. Nhiều ca phẫu thuật phức tạp với quy mô lớn, đặc biệt là thủ thuật mở hộp sọ của khoa Ngoại Thần kinh, các bệnh nhân vào đây đều có xu hướng chuyển lên bệnh viện tuyến trên để điều trị. Vậy nên các bác sĩ ở đây càng không có cơ hội tiếp xúc với nhiều ca phẫu thuật nên sẽ đi kèm với việc không có cơ hội phát triển trình độ, bệnh viện lại không có đủ điều kiện để xin thêm hỗ trợ.

Hoạt động khám chữa bệnh cũng xem như là con đường để các bác sĩ thị trấn có thể tiếp xúc, trao đổi kỹ năng với các bác sĩ khác. Mọi người trong viện đều rất coi trọng hoạt động này. Khoa Ngoại Thần kinh đã sớm được đánh tiếng bác sĩ Hứa Hiệp sẽ xuống đây nên hôm nay tất cả các bác sĩ trong khoa đều có mặt đầy đủ, ngay cả ngày nghỉ cũng chạy đến bệnh viện. Ai ngờ đâu khoa Ngoại Thần kinh lại cử một bác sĩ trẻ như vậy xuống.

Vừa nhìn đã biết chỉ là bác sĩ vừa mới tốt nghiệp, mặc dù khí chất điềm đạm nhưng gương mặt điển trai non nớt kia không thể che giấu được tuổi tác.

"Bác sĩ Diệp năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Bác sĩ dẫn Diệp Thanh Không đến khoa Ngoại Thần kinh, không nhịn được mà mỉm cười hỏi.

Diệp Không Thanh khẽ đưa mắt nhìn vị bác sĩ này, đã hiểu người ở viện Trung tâm Thành phố không thông báo tin tức cho người ở viện bên này. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh bị nghi ngờ năng lực của mình. Ở bệnh viện thị trấn, tuổi nghề đại diện cho bề dày kinh nghiệm. Chỉ là rất nhiều người không biết rằng các thiết bị y tế đang không ngừng nâng cấp, các kỹ năng y khoa cũng đang chuyển biến từng ngày. Các bác sĩ có tuổi đời lớn đôi khi không thể hoà nhập tốt được, đặc biệt là trong phương diện Ngoại khoa.

"Hai mươi tám ạ." Diệp Không Thanh biết đối phương không tin tưởng anh nhưng vẫn muốn nói cho người kia biết tuổi tác của mình.

Hai mươi tám? Đây đúng là vừa mới tốt nghiệp ra mà.

Sắc mặt vị bác sĩ khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện thị trấn ngày càng khó coi, đợi lúc nữa không biết phải giải thích với các bác sĩ trong khoa đang háo hức chờ đợi thế nào đây.

Cuối cùng y vẫn phải nhanh chóng thu hồi sắc mặt của mình. Bệnh viện tuyến dưới như bọn họ càng không thể đắc tội bệnh viện tuyến trên được.

Diệp Không Thanh vừa bước vào cửa thì nhìn thấy các bác sĩ của khoa đã ngồi đợi sẵn ở đó, anh thoáng chốc giật mình. Chẳng phải vì được quan tâm nhiều quá mà cảm thấy không quen, chỉ là anh đang tôn trọng những vị bác sĩ này.

"Thời gian có hạn, mọi người có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi tôi." Trước khi các bác sĩ khác ở trong khoa kịp tiêu hoá hoàn toàn tâm trạng phức tạp của bản thân thì Diệp Không Thanh đã đứng trước cửa nói thẳng. Bỏ qua thời gian đi đường, bọn họ ở đây tính ra cũng chỉ có khoảng một ngày rưỡi, còn chưa đến hai ngày.

Lúc đầu các bác sĩ cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Bác sĩ ở viện Trung tâm Thành phố vẫn luôn ngông cuồng như vậy sao. Ngay lập tức, có một vị bác sĩ có tuổi đứng dậy: "Vậy bác sĩ có thể cùng chúng tôi đi xem bệnh nhân ở giường số 8."

Bác sĩ lần này tham gia khám chữa bệnh từ thiện còn quá trẻ, giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường xong, ai dám thảo luận vấn đề chuyên môn với anh ta? Tốt hơn hết là để cho anh ta thăm khám bệnh nhân đã phẫu thuật trước đã, chứng minh bệnh viện của bọn họ cũng có bác sĩ giỏi.

Các bác sĩ phía sau cũng không đi theo, chỉ có vị bác sĩ già và một bác sĩ thực tập cùng Diệp Không Thanh qua xem.

Trong phòng có bốn giường bệnh, số 7-8 bên trái, số 9-10 bên phải.

Bệnh nhân giường số 8 là một cô gái trẻ, đoán chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, ngồi ở nửa giường, trạng thái tinh thần khá tốt. Cô vừa nhìn thấy vị bác sĩ kia thì vô cùng phấn khích, nhanh chóng đứng lên.

"Ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi." Vị bác sĩ lập tức ấn người cô xuống.

"Đây là bệnh nhân vừa nhập viện một tháng trước. Lúc vào viện, bệnh nhân không đứng được, buồn nôn và nôn, bảo bị đau thắt lưng và đau mông, chức năng đại tiểu tiện không ổn định." Bác sĩ già quay đầu nhìn Diệp Không Thanh, nói sơ qua tình trạng của bệnh nhân: "Không có tiền sử bệnh lý, tiến triển của bệnh cũng rất nhanh, đau như bị dìm trong nước."

Bác sĩ già nói đến đây không định nói tiếp, nhìn Diệp Không Thanh đợi anh đưa ra ý kiến của mình.

Thật ra những lời vị bác sĩ này nói cũng không quá rõ ràng, rất nhiều mặt bệnh đều có các triệu chứng tương tự. Diệp Không Thanh không nhìn thấy tận mắt tình trạng của bệnh nhân khi khởi phát bệnh, cũng không có kết quả xét nghiệm trong tay, theo lý mà nói căn bản không thể đưa ra ý kiến gì được cả.

"Trước khi vào viện đều bình thường, chỉ lần này đột ngột khởi phát bệnh?" Diệp Không Thanh khám qua tay chân và đầu của bệnh nhân rồi hỏi.

Bệnh nhân giường số 8 có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một bác sĩ đẹp trai như vậy, tựa như nam chính trong phim thần tượng bước ra, ngồi trên người bệnh ngây người một lúc rồi gật đầu "Vâng."

"Sau đó chúng tôi cho bệnh nhân làm xét nghiệm DSA* mới phát hiện ra vấn đề." Bác sĩ già khi nói về tình trạng của bệnh nhân này có chút tự hào. Thủ thuật này rất khó thực hiện, làm được như vậy cũng coi như là một bước tiến mới của bệnh viện họ.

*Xét nghiệm DSA: Kỹ thuật chụp mạch số hoá xoá nền, sử dụng kỹ thuật chụp mạch máu mới bằng tia X để phát hiện các tổn thương và bệnh lý về mạch máu trước khi chỉ định can thiệp mạch.

"Dị dạng mạch máu bẩm sinh?" Diệp Không Thanh rời mắt nhìn về hướng vị bác sĩ, xác nhận nói.

"..." Bác sĩ "A" lên một tiếng. Ông tự biết những triệu chứng mà bản thân ông nói có thể giống với một số mặt bệnh, vừa rồi chỉ muốn chỉnh sự ngông cuồng của cậu thanh niên này. Không ngờ sau khi đối phương nghe một chút thông tin liền có thể đoán ra đây là loại bệnh gì.

"Chèn ép mạch máu dẫn đến máu lưu thông không đều nên có triệu chứng như đau thắt lưng và đau mông." Diệp Không Thanh thản nhiên nói.

Vị bác sĩ đương nhiên không thể xác định được loại bệnh mà bệnh nhân mắc phải chỉ từ chút thông tin này được. Chỉ có Diệp Không Thanh dựa vào vẻ mặt tự hào của vị bác sĩ và bệnh nhân mà đoán ra được.

Dị dạng mạch máu bẩm sinh không hẳn là một ca phẫu thuật khó, nhưng trong trường hợp cụ thể này thì bệnh nhân lại có thêm chèn ép mạch máu nên tương đối phức tạp.

Hai bác sĩ thị trấn nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.

Còn chưa cả xem phim CT (chụp cắt lớp vi tính) mà đã có thể khẳng định được bệnh nhân bị bệnh gì sao? Bây giờ các bác sĩ ở bệnh viện tuyến trên đều đạt đến trình độ này rồi sao?

"Trước đây tôi vô tình gặp được người đã từng bị bệnh này, có các triệu chứng bệnh tương đối rõ ràng." Diệp Không Thanh nói xong chỉ vào bệnh nhân ở giường số 7 bên cạnh: "Bác sĩ có thể yêu cầu người nhà bệnh nhân này cho chụp MRI (cộng hưởng từ)."

Người phụ nữ trung niên ở giường bên cạnh đang cho chồng mình ăn cơm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Diệp Không Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro