Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 3 (Thượng) - Bắt Cóc

Từ sau khi bị tập kích, Tần Bảo sốt cao không giảm.

Cậu nổ súng, vốn là hành động tự vệ theo bản năng, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ đả thương người khác, càng không nghĩ tới sẽ gây chết người. Từ khi cậu bắt đầu rời khỏi cô nhi viện, cha liền nhân tiện dạy cậu bắn súng, như thế nào nhắm trúng, sử dụng cò súng, bắn trúng mục tiêu… Dần dần đã thành thói quen. Mấy năm qua luyện tập không ngừng, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm thực tế. Cậu không hỏi cha, học cái này để làm gì, nhưng thấy cha nghiêm khắc dạy, đây là hy vọng của cha, cho nên cậu vẫn rất chăm chỉ học.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, súng đạn có thể dùng để giết người.

Giết người. Tần Bảo mười sáu tuổi như thế nào sẽ giết người.

Bác sĩ riêng vốn là bác sĩ tây y, kê rất nhiều thuốc hạ sốt, mỗi ngày đều uống, nhưng không hề có chuyển biến tốt. Sắc mặt Tần Nham rất khó coi. Quản gia nhỏ giọng đề nghị: "Tiên sinh, bằng không, hay là đưa thiếu gia đến bệnh viện đi."

Bác sĩ riêng hơi cúi đầu: "Thiếu gia đây là kinh hách quá độ, nên đưa đến bệnh viện kiểm tra lại một chút."

Tần Nham ngồi ở bên giường, khuỷu tay chống lên đùi, xoa cằm, vẻ mặt hắn tìm không thấy một chút uể oải, râu mọc lún phún nhưng lại dấu không được. Hắn phất  tay, ý bảo bọn họ đều đi ra ngoài.

Tần Bảo vùi sâu giữa lớp chăn đệm dày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt ửng hồng, cánh mũi cố sức hô hấp mà hơi phập phồng, ánh mắt mê man nhìn trần nhà. Tần Nham hôn lên mặt nó, thở dài: "Bảo Bảo, chỗ nào không thoải mái a?"

Tai Tần Bảo ong ong, căn bản nghe không rõ Tần Nham nói, chỉ là chậm chạp quay đầu nhìn Tần Nham, hiển nhiên ý thức cũng không rõ ràng lắm.

Tần Nham gọi bác sĩ riêng đến, bảo tìm một vị bác sĩ đông y kín đáo trong thành phố, rồi tự mình ôm Tần Bảo đến xem.

Tần Bảo ở văn phòng cùng vị bác sĩ đông y cả buổi chiều, sau đó cầm mấy thang thuốc đông y trở về nhà, vài hôm sau lại tới tái khám. Cuối cùng cũng có chút chuyển biến. Nhưng chỉ là càng thêm trầm mặc, nói chuyện phản ứng chậm chạp, ban đêm thường bừng tỉnh trong lòng Tần Nham, việc này làm hắn đau lòng ngủ không yên.

Một ngày thời tiết tươi sáng và đầy nắng, Tần Nham bị công việc quấn thân, quản gia mang Tần Bảo đi tái khám. Quản gia ở bên ngoài phòng khám chờ, qua thật lâu cũng không thấy Tần Bảo đi ra, đột nhiên trong lòng nảy sinh điềm xấu, phá cửa đi vào, trong phòng lộn xộn hình như có dấu vết vật lộn, vị bác sĩ đông y nằm trên mặt đất, cửa sổ mở rộng, trong phòng không có thân ảnh Tần Bảo.

Quản gia 'Thanh Diệm' mấy chục năm mưa gió thay đổi, sớm đã lão luyện thấy biến không sợ hãi, nhưng một khắc này, vẫn là toàn thân ớn lạnh, gọi điện thoại cho Tần Nham, chuẩn bị nhận lỗi: "Tiên sinh, thiếu gia không thấy đâu nữa."

Tần Nham đang trong phòng hội nghị lãnh đạo cấp cao ở công ty vỗ bàn đứng lên, khiến cả phòng hoảng sợ nín thở.

Vị bác sĩ đông y tỉnh lại, cảm giác được cổ mình rất đau, trước mắt mơ màng một mảnh, đang chuẩn bị lần mò, bên cạnh có người đưa mắt kính qua, y nói tiếng cám ơn, đem kính mắt gác ở trên mũi, nhìn rõ ràng xung quanh, lại càng hoảng sợ.

Tiêu chuẩn xã hội đen kính râm âu phục, một đám đông nghẹt đang vây quanh mình, trong đó có một người quay đầu lại nói: "Tiên sinh, ông ta đã tỉnh."

Ngay sau đó, mọi người tránh ra tạo thành một lối, phía xa trên ghế sa lon một người đàn ông trung niên sắc mặt lãnh đạm đứng dậy đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt y, mắt như chim ưng, ôn hòa nói: "Lão tiên sinh, đừng sợ, chúng ta đã gặp qua nhau rồi, tôi là cha Tần Bảo."

Vị bác sĩ đông y nao núng gật đầu.

"Con trai tôi đã mất tích, ông có thể nhớ lại đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Vị bác sĩ đông y bộ dáng một bộ lão già ngốc nghếch, hơn nửa ngày, mới ngập ngừng: "… Lão hủ cùng quý công tử đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận đau nhức, liền không còn ý thức được gì nữa."

Tần Nham dường như muốn đem lão nhìn xuyên qua, lại đột nhiên mỉm cười, nói: "Sự việc không tra rõ, phòng khám của ông xem ra rất không an toàn nữa, tiên sinh nếu không ngại, ngay lúc này không thể ở lại đây nữa, nhà tôi tuy không phải phòng thủ kiên cố, nhưng sẽ bảo hộ ông vô sự bình yên, Tần mỗ còn có chút việc."

Vung tay lên, ý bảo dẫn người đi. Quản gia đứng ở một bên, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, Tần Nham liếc hắn một cái, không khách khí trách cứ: "Làm ăn cái gì không biết! Có gì bất trắc, tôi sẽ tìm ông tính sổ đầu tiên!"

Quản gia cúi người càng thấp, không dám lên tiếng.

Tần Bảo không biết rốt cuộc là mình không nhìn thấy nữa, hay là cúp điện, hay là căn bản không mở được mắt ra. Bốn phía tối đen nhìn không thấy rõ năm ngón tay, yên tĩnh ngay cả tiếng hô hấp của mình đều vô cùng rõ ràng. Đây là chỗ nào a?

Cậu sốt cao còn chưa giảm, bình thường đầu óc rất rõ ràng, nhưng lúc này rất mơ hồ, cẩn thận suy nghĩ lại, chỉ nhớ rõ vị bác sĩ kia đang hỏi cậu, đột nhiên từ phía sau tủ thuốc đi ra một người giống Spider-Man* toàn thân băng bó, nhắm vào vị bác sĩ một đao, sau đó thì… không biết gì nữa.

Thử nhúc nhích thân thể một chút, chỗ nào cũng không đau, không bị trói buộc. Sau lưng tựa hồ là dựa vào tường, dưới mông lạnh buốt, mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, không khí u ám, có mùi lạ lạ. Cậu đứng lên đi đi lại lại một chút, tiếng bước chân so với bình thường vang dội hơn mấy phần. Đi vài vòng, đụng vào tường, cậu lần nữa ôm đầu gối ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai chân.

Vừa lúc, cậu nghĩ đến, khi đang chuẩn bị rời khỏi nhà.

Ngày đó cùng Vinh Tiễn đi đến nhà thầy giáo lấy tài liệu hướng dẫn, trên đường đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông mang súng, cậu nghe thấy tiếng súng nổ liền theo phản xạ đem Vinh Tiễn kéo tới sau lưng, hai người trốn ở một chiếc taxi có rèm che, e là sẽ mất mạng, cậu hỏi Vinh Tiễn: "Cậu không sao chứ?"

Vinh Tiễn lạnh lùng nói: "Cậu đi ra ngoài cùng bọn họ chào hỏi, tôi sẽ không có việc gì nữa."

"… ?"

"Tần thiếu gia, cha cậu vốn là lão đại 'Thanh Diệm' cậu giả bộ cái gì a?!"

"Thanh Diệm?"

"Chính là xã hội đen chuyên giết người phóng hỏa cướp bóc! Ngu ngốc!"

Tần Bảo sững sờ tại chỗ, đến lúc có người ném một khẩu súng qua, Vinh Tiễn đẩy cậu một chút, cậu không đứng vững liền xông ra ngoài, ở giữa rừng súng mưa đạn, phản ứng đầu tiên chính là giơ súng lên bắn, đầu óc hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều.

Đến khi xung quanh yên tĩnh, những người đó đều nằm trên mặt đất bất động, cậu ngược lại mới có chút phản ứng.

Tiếng đạn ong ong gào thét quanh quẩn bên lỗ tai, cậu không biết mình là như thế nào quay về nhà nữa.

Ông bác sĩ nói, giết người phóng hỏa? Cậu không thể như vậy hoài nghi cha của mình, hắn chỉ có cậu là người thân duy nhất.

Nhưng sau khi cậu nói ra tên của cha, ông bác sĩ á khẩu không trả lời được nữa. Tiền thân của 'Thanh Diệm' vốn là 'Long Hổ', từng bước xáp nhập 'Vinh Môn' cùng các tổ chức khác, xưng bá giang hồ, rồi đổi tên là 'Thanh Diệm', vốn là lấy hòa âm của Tần Nham. Phàm là người đi ra kiếm sống, ai không biết thế lực 'Thanh Diệm'.

Ông bác sĩ bỏ ra một buổi chiều dạy cậu một bộ thái cực quyền ổn định tâm tình, cuối cùng cũng chỉ có thể nói, Thanh Diệm mấy chục năm này vẫn không xảy ra chuyện gì, cha cậu mang theo mấy ngàn người hành tẩu rất không dễ dàng, đánh đánh giết giết, vốn cũng là chuyện thường trên giang hồ.

Chuyện thường trên giang hồ. Nhưng tại sao trước giờ chưa từng có người nói qua với cậu như vậy. Quản gia, người giúp việc, đầu bếp, người làm vườn, tài xế, chắc chắn mọi người đều biết, có lẽ mỗi một người bọn họ chắc cũng đã giết người qua rồi, nhưng bọn họ đều không nói, giả bộ như không có việc gì.

Cậu nghĩ đến, mấy năm trước có một ngày cuối tuần, cha cùng hai người đàn ông ở thư phòng nói chuyện, cậu đột nhiên nghe được mấy tiếng vang, cậu đi ra định hỏi, tới cửa đã bị quản gia ngăn lại, nói với cậu, là người giúp việc không cẩn thận làm bể đồ gốm sứ thôi. Nhưng cậu lại không nhìn thấy hai người đàn ông kia rời đi, hơn nữa ngày thứ hai thư phòng đổi lại thảm.

Vừa nghĩ đến việc này, Tần Bảo liền cảm giác, toàn bộ gian phòng đều lành lạnh kinh khủng, trên bàn ăn thức ăn nóng hổi tựa hồ đều có mùi máu tươi, buổi tối bị tiếng súng trong mơ làm bừng tỉnh, không dám mở mắt, sợ hãi nhìn cha vẻ mặt lãnh huyết.

Cậu muốn đi tìm Vinh Tiễn hỏi, tại sao dùng thái độ như vậy đối với mình, có phải hay không người thân hắn bị cha giết, nhưng cậu làm không được, bởi vì cha trông chừng rất chặt chẽ, hạ nhân cơ hồ một tấc cũng không rời.

Bây giờ, đúng lúc, có thể rời khỏi chỗ đó.

Vinh Tiễn về đến nhà liền bị phạt quỳ ở trước bàn thờ tổ tiên một ngày, khiến Vinh phu nhân tức muốn chết. Vinh Thế Văn tự trách không thôi, Vinh Tịnh An đem Vinh Tiễn giao cho hắn, nhưng hắn không dạy dỗ tốt, ân oán của Vinh Tịnh An cùng Tần Nham đương nhiên sẽ giải quyết, nhưng không nên liên lụy đến bọn trẻ. Vinh Tiễn tiếp cận Tần Bảo hắn vẫn luôn biết, nhưng vạn lần không ngờ tới tại nơi xảy ra loại sự tình kia, Vinh Tiễn cư nhiên không để ý đạo lý trên giang hồ đem Tần Bảo đẩy ra ngoài. Đây không riêng gì là phản bội bạn bè, lại hành vi của kẻ nhu nhược. Làm mất mặt Vinh gia.

Vinh phu nhân vừa khóc vừa mắng: "Ai dạy con làm chuyện như vậy, lúc đầu con không nên cùng hắn tiếp cận, ta chỉ cho là ân oán của người lớn thì người lớn chịu, không làm hại đến trẻ con, con ngược lại được, trong đầu là tồn tại suy nghĩ như thế!"

Vinh Tiễn cắn răng, quỳ gối ở từ đường, không nói một tiếng.

Hắn vốn đã không có bất cứ ý nghĩ gì, Tần Bảo quá mức ngu ngốc, đối với người ngu ngốc như vậy giở thủ đoạn, chính hắn cũng cảm thấy vô sỉ. Nhưng loại tình cảnh này đã nhiều năm cũng không có đụng tới, đơn giản chỉ nhớ tới lúc cha hắn bị giết hại, ký ức hỗn loạn vô cùng thê thảm. Trong cơn giận dữ, xem Tần Bảo, hiển nhiên cũng là chướng mắt. Mới đưa tay đẩy cậu ta, hoàn toàn nghĩ tới lại hỏng bét.

Nhưng hắn sẽ không nói cho bất luận kẻ nào hắn hối hận.

Suốt ba ngày, không có một chút tin tức của Tần Bảo. 'Thanh Diệm' phân phó người tìm kiếm khắp nơi tựa hồ không tác dụng, quản gia ở hành lang đi đi lại lại không lên tiếng, chủ nhân cẩn cẩn dực dực ngậm thuốc đọc sách trong phòng, ai lúc này cũng như sắp giẫm phải mìn. Tin tức đã phát đến từng góc nhỏ của thành phố, vị trí phòng khám quá mức bí mật, cơ hồ chưa người nào biết. Cho nên, rõ ràng có người theo dõi, Tần Bảo mới lần thứ hai đi mà thôi.

Ai có thể biết Tần Bảo ngã bệnh? Trừ người trong nhà ra, chính là thiếu gia Vinh gia rồi. Theo dõi ba ngày, nhưng lại cũng không thấy Vinh gia có động tĩnh gì.

Nếu như là bắt cóc, vậy hẳn là sớm đã đưa ra yêu sách rồi, nhưng là cái gì cũng không có. Không có tin tức, không có thi thể, cả người giống như là bốc hơi mất.

Tần Bảo đã rất lâu chưa có ăn gì, cậu không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, cậu ngủ một giấc, mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy mình rơi xuống một cái hầm bẫy rất sâu và tối đen, sau lại phát hiện không phải mơ, cậu có chút hồ đồ, không biết mình là mơ hay là tỉnh, chỉ là cảm thấy khát nước muốn khô cổ họng, lại rất đói bụng. Cậu tìm kiếm xung quanh, phòng không lớn, khắp nơi, vách tường lồi lõm không phẳng, khoảng không trống rỗng cái gì cũng không có, ngay cả tro bụi cũng không, quét dọn rất sạch sẽ.

"Có, có người không?" Cậu hỏi rất nhỏ giọng, vểnh tai nghe đáp lại, nhưng chỉ có tiếng vang, phòng này tiếng vang rất lớn. Tựa hồ có chút không khí, từ đỉnh đầu truyền đến.

"Cha…" Cậu đã đói đến không còn khí lực rồi.

Tần Nham từ trong mơ bừng tỉnh, toát mồ hôi lạnh. Lúc trước gác lại, thà rằng giết nhầm không bỏ qua, cưỡng bức cũng liền biết người ở chỗ nào. Nhưng 'Thanh Diệm' cho đến bây giờ, hy sinh quá nhiều thứ, hắn không thể lại mang theo các anh em phí công nhọc sức quay về đường cũ, hắc bạch lưỡng đạo đều nhìn động tác của hắn, nêu có sơ xuất, lại phải thương vong nhiều người.

Cho nên Bảo Bảo, hắn trong lòng mặc niệm, con nhất định phải chống chọi chờ cha tới cứu con, phải tin tưởng cha.

Dù sao ngủ cũng không được, Tần Nham châm thuốc, đến thư phòng nhỏ ngồi. Đi tới cửa thư phòng, nghe được thang lầu có tiếng bước chân rất nhỏ, xem ra có người còn chưa ngủ, là lão trung y ở tại phòng khách lầu ba.

"Tiên sinh đã trễ thế này còn chưa ngủ a?" Hắn nhả khói mỉm cười chào hỏi.

Lão trung y trên mặt có một chút hoảng hốt, lập tức bình tĩnh trở lại: "Ai, Tần tiên sinh."

"Vậy, cùng nhau uống một ly đi." Tần Nham mở cánh cửa thư phòng ra, bắt chuyện.

"Không…"

"Ông đang sợ cái gì vậy? Tôi dù sao sẽ không vô duyên vô cớ liền giết người." Tần Nham mặc dù cười, giọng điệu nhưng có chút cường thế, khiến người không thể cự tuyệt.

Lão trung y đành phải theo hắn đến thư phòng, ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp rượu Tần Nham đưa qua.

"Ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tần Nham hỏi.

"Lão hủ bảy mươi hai rồi."

"Gia phụ nếu còn sống, cũng là tuổi này với ông. Ông có con cái không?"

"Có một đứa con trai, nhưng mấy năm trước ngoài ý muốn đã sớm từ trần…"

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Tần Nham cầm thuốc nhẹ nhàng búng một cái, một nửa tàn thuốc rơi trên mặt thảm: "Rất xin lỗi."

"Đừng lo."

"Tôi là nói, về cái chết của quý công tử."

Lão trung y mãnh liệt nắm chắc ghế sa lon.

Mặt Tần Nham ẩn hiện trong làn khói thuốc nhìn không rõ: "Không cần khẩn trương. Lần đầu tiên nhìn thấy ông, tôi đã cảm thấy ông rất quen, sáu năm trước quý công tử ở Night club ‘Thanh Diệm’ hút thuốc phiện quá liều mà chết, tôi đã tận mắt xem qua, nghĩ muốn muốn làm cái gì đó để đền bù, nhưng lại tìm không được người nhà của hắn. Sau mới nghe nói cha hắn là một bác sĩ đông y, không ngờ lại là ông."

"Chúng tôi sớm đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Tôi cũng không vì thế, mà làm hại con trai anh!" Lão trung y sắc mặt xám trắng.

"Vậy tôi tin tưởng ông." Tần Nham thở dài: "Tôi chỉ là muốn, ông có thể hay không giúp tôi một lần."

"Tôi cái gì cũng không biết."

"Ông biết, nếu tôi không giữ ông lại, để ông rời khỏi Tần gia, ông chưa chắc đã giữ được tánh mạng."

Thư phòng không mở điều hòa, ngồi không bao lâu liền lạnh run cả người, lão trung y mắt thấy người đàn ông tao nhã hữu lễ, không cách nào đoán được động tác tiếp theo của hắn. Này đối với cha con hoàn toàn không giống, Tần Bảo lần đầu tiên đến phòng khám của lão, nếu như không nói, lão hoàn toàn đoán không được, một đứa nhỏ ngu ngốc như vậy, sau lưng lại là cả 'Thanh Diệm'.

"… Tôi thà rằng chính mình chịu nhiều đau khổ, cũng không muốn nó chịu một chút thương tổn nào." Tần Nham như là nói một mình.

"Tôi biết được cũng không nhiều lắm.” Lão trung y mở miệng: "Trước lúc tôi mất đi ý thức, tôi ngửi thấy trong không khí có mùi hoa lài."

Toàn bộ cửa hàng bán hoa cùng chợ hoa của thành phố đều bị lục soát. Ngược lại hoa thời kỳ này vốn là hiếm thấy, chỉ tìm được mấy nhà, chủ cửa hàng xem ra đều là người thành thật an phận, đều xác định gần đây không có bán qua hoa lài.

Tuy không tìm được manh mối gì mới, nhưng quản gia thật ra nhận được thư yêu cầu. Nội dung đại khái là nói, muốn người, trước hết giết người. Rồi sau đó kèm theo một danh sách, sắp xếp mấy người nhân vật chủ yếu cùng nguyên lão trên giang hồ thoái ẩn.

"Những người này bình thường không hỗ trợ qua lại, nếu nói đến kết oán trả thù, mục tiêu cũng quá phù phiếm rồi. Bởi vậy đối phương hẳn sẽ không thể là bọn họ. Trong danh sách người tùy tiện chết, đều không thể thiếu được nghị luận phân tranh, cho nên, đơn thuần chính là hướng về phía ‘Thanh Diệm’."

Tần Nham đứng ở bên cửa sổ yên lặng hút thuốc, nghe quản gia nói những lời này, trong lòng rất rõ dụng ý của đối phương. 'Thanh Diệm' giống như là mới vừa bò lên bờ lại rơi xuống nước, bây giờ, có người muốn bắt nó lần nữa kéo vào trong nước, khiến nó vạn kiếp không ngẩng đầu lên được.

"Trong vòng 3 ngày nhất định phải giết chết một người, mới có thể đảm bảo thiếu gia an toàn. Tiên sinh, có muốn hay không để bọn họ đi chuẩn bị một chút."

"Không cần." Tần Nham lắc đầu: "Đây là việc nhà của ta, đừng liên lụy bọn họ."

"Nhưng là…"

"Không phải còn có ba ngày sao, trong vòng 3 ngày nhất định phải tìm được người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro