Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 3 (Hạ)

Vinh Tiễn chung quy cân nhắc có biện pháp gì có thể khiến ma ma hết tức giận. thần kinh Vinh phu nhân hai năm trước sau khi vào viện có rất nhiều chuyển biến tốt đẹp, hôm nay chính là ở nhà chăm sóc Vinh Tiễn, thời gian rãnh tụng kinh niệm phật, nuôi cá chăm sóc cây cỏ, trở lại là người mẹ ôn nhu hiền từ trước đây. Khiến cho người tức giận, Vinh Tiễn rất hối hận.

Người giúp việc nói phu nhân hai ngày nay một mực ở trong phòng trồng hoa, Vinh Tiễn vì vậy đặc biệt ra chợ mua một gốc mai vàng, muốn làm mẹ vui.

Phòng trồng hoa Vinh gia, ở ngay phía sau nơi ở Vinh gia, gồm mấy chục mét vuông, toàn bộ khép kín, quanh năm nhiệt độ ổn định, trồng rất nhiều hoa cỏ quý, khi Vinh Tiễn đi vào, vinh phu nhân đang cẩn thận chăm sóc một gốc hoa lan, dường như không nhìn thấy hắn.

Vinh Tiễn cười: "Mẹ."

Vinh phu nhân nhìn hắn một cái, nói: "Rảnh liền đi đọc sách một chút đi, hoặc là đến giúp chú Văn."

Vinh Tiễn đem cây mai đưa đến trước mắt mẹ: "Cái này, cho mẹ trồng đó."

"Con không chăm sóc được, mua làm cái gì?"

"Không phải mẹ thích sao? Chủ cửa hàng nói bây giờ trồng, năm sau sẽ nở hoa đó."

Vinh phu nhân nhận cây mai rồi nhìn xung quanh.

Vinh Tiễn nhân cơ hội liền xin lỗi: "Mẹ, chuyện kia là con sai rồi, kỳ thật con cũng không phải bởi vì chuyện này mới tiếp cận Tần Bảo. Con xem cậu ấy là bạn bè, thực sự."

"Ai cho phép con cùng người Tần gia làm bạn bè!" Vinh phu nhân đột nhiên gầm lên: "Oán hận của cha con, nhất định phải báo, chỉ là Vinh gia chúng ta khinh thường dùng những thủ đoạn hèn hạ này mà thôi!"

Vinh Tiễn sửng sốt, nhìn mẹ rời đi, không dám đuổi theo giải thích nữa, sửng sốt nửa ngày, ảo não đá một bụi hoa lài bên cạnh, không ngờ bùn tơi xốp, hắn đá bay bụi hoa, không đứng vững, thiếu chút nữa té ngã.

Hắn ngồi xổm xuống, phát giác xung quanh bùn đất tựa hồ mới được san lại, cả phòng trồng hoa chính là một khối bùn đất đặc biệt sâu.

Có phải hay không chôn cái gì ở dưới? Hắn nghĩ nghĩ. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cầm cái cuốc bắt đầu đào bới.

Đào khoảng 20-30cm, rốt cuộc, thấy một mảnh gỗ, không có góc cạnh. Vinh Tiễn càng tò mò, dứt khoát, đào rộng ra một chút.

Tần Bảo mơ hồ nghe trên đầu tựa hồ có tiếng vang, nhưng là không biết rốt cuộc có phải hay không mình ảo giác, cậu thật sự rất đói bụng rồi, không có khí lực nữa.

Vinh Tiễn rốt cục đào đến mép tấm ván gỗ, bị một bụi hoa lài che chắn, hắn cầm bụi hoa một gốc rồi một gốc cẩn thận đặt ở một bên, tỉ mỉ nghiên cứu tấm ván gỗ. Nó là một hình vuông, đại khái cỡ vài mét vuông, gõ lên cảm giác trống rỗng. Hắn dùng sức nâng tấm ván lên.

Tần Bảo nghe được tiếng động, sau đó đột nhiên có ánh sáng từ phía trên tiến vào. Hai tròng mắt không kịp thích ứng, cậu a một tiếng.

Vinh Tiễn lại càng hoảng sợ, đem tấm ván gỗ ném đi, bên dưới là một cái hầm rất sâu, có người bên trong. Hắn ghé vào miệng hầm nhìn xuống xem xét. Trong góc có người, hắn nhìn thấy rất quen.

"Tần Bảo? !"

Tần Bảo hai tròng mắt không kịp thích ứng ánh sáng, bị lóa mắt, khiến nước mắt chảy ròng. Ngẩng đầu mơ hồ nhìn: "… Tiểu Tiễn?"

"Cậu làm sao lại ở chỗ này? !" Vinh Tiễn kích động: "Cậu sao vào được đây? !"

Tần Bảo cố gắng lớn tiếng một chút nói: "Cậu có nước không? Tôi rất đói bụng."

Vinh Tiễn trống ngực rất nhanh, nói: "Cậu đợi chút!" Sau đó chạy nhanh đến phòng bếp, lục tung tủ lạnh cầm chút bánh kem và bánh mì, chạy quay lại, từng cái ném cho cậu.

Tần Bảo vừa hít thở vừa ăn bánh kem, đứng lên, ngẩng đầu cùng Vinh Tiễn đối mặt: "Đây là chỗ nào a?"

Vinh Tiễn nói: "Vườn sau nhà tôi. Cậu như thế nào lại ở chỗ này?"

Tần Bảo nói: "Tôi không biết, cậu có thể mang tôi ra khỏi chỗ này được không?"

Vinh Tiễn đoán chừng hầm này sâu khoảng sáu bảy mét, cái thang dài nhất cũng không tới, lắc đầu, nói: "Cậu là như thế nào vào được đây?"

Tần Bảo nói: "Tôi không biết, tôi đang xem bệnh, có người đánh bác sĩ bất tỉnh, tiếp theo tôi liền ở chỗ này."

"Cậu là nói…" Vinh Tiễn trong lòng trầm xuống. Người của 'Thanh Diệm' khắp nơi cũng đang tìm hắn, đều nói, Tần Bảo bị bắt cóc. Nhưng hắn bây giờ lại ở trong nhà mình. Nói cách khác, có người bắt cóc hắn, giấu ở Vinh gia, hoặc chính là người Vinh gia bắt cóc hắn.

Hắn nhớ tới mẹ vừa rồi nói ân oán của cha nhất định phải báo, nhưng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ để đối phó, chẳng lẽ bắt cóc đưa ra yêu cầu là không hèn hạ sao. Hay là, tâm địa người lớn âm hiểm?

"Tiểu Tiễn!" Tần Bảo cắn bánh mì hỏi: "Cậu có thể mang tôi ra khỏi chỗ này được không?"

Vinh Tiễn nhìn chăm chú cậu một hồi lâu, đứng lên, nhấc tấm ván gỗ một bên, lần nữa đậy lại rồi đi.

Tần Bảo lẳng lặng nhìn ánh sáng trên đầu càng ngày càng ít, thẳng đến khi tối đen.

"Tiểu Tiễn! Tiểu Tiễn!" Cậu sợ hãi kêu to, hy vọng Vinh Tiễn không bỏ lại cậu.

Xin lỗi. Vinh Tiễn vừa lấp lại đất vừa nói trong lòng, chờ tôi đem sự việc làm sáng tỏ, tôi sẽ quay lại tìm cậu.

Tần Nham lại đi tới phòng khám một chuyến, ở trong phòng khám thử suy nghĩ lại mọi chuyện. Theo như lời quản gia, Bảo Bảo lúc ấy ngay cả một tiếng thét kinh hãi cũng không có, có lẽ là trúng thuốc mê, hoặc có lẽ là bị đánh ngất. Nghĩ đến sau này có thể, Tần Nham liền thấy run sợ. Kỳ thật đối phương cũng không cần nhất định cẩn cẩn dực dực như vậy, ngay cả người cũng không cho hắn thấy mặt. Hắn sẽ không để Bảo Bảo phải chịu nguy hiểm. Đó là người thân duy nhất của hắn, hắn đem tất cả tình cảm toàn bộ đặt ở trên người cậu, nên đối phương sao có thể cam lòng bỏ qua lợi thế này.

"Xin, xin lỗi."

Tần Nham nghe tiếng ngẩng đầu. Người đưa nước mang theo hai thùng nước đứng ở cửa.

"Anh không phải bác sĩ, vậy bác sĩ đâu?"

Tần Nham nói: "Bác sĩ có việc ra ngoài rồi."

"Bác sĩ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Thế nào?"

"Là như thế này. Cái kia, hôm trước tôi mang nước tới, chỗ này có rất nhiều người, rất loạn, tôi không có dũng khí mang nước vào… Ông ấy đóng cửa mấy ngày rồi a."

Tần Nham buông xuống mi mắt bỗng nhiên, nói: "Umh, một người bệnh nhân của ông ấy bị bắt cóc rồi."

"Bắt cóc? !" Người đưa nước hết sức kinh ngạc, đặt thùng nước trên mặt đất, nói: "Nói như vậy, người kia..."

"Người nào?"

"Ngày đó tôi đến đưa nước, nhìn thấy từ cửa sổ phòng khám, nhảy ra một người, còn ôm một cái bao nhỏ, thuê xe từ ngõ nhỏ phía sau rồi đi."

Tần Nham tới gần hai bước: "Xin anh kể lại chi tiết một chút được không!"

Vinh Tiễn khắp nơi tìm Vinh Thế Văn, hắn chuẩn bị hỏi cho rõ ràng. Hắn đã cẩn thận nghĩ kỹ rồi, coi như là chủ ý của mẹ đi, mẹ chưa chắc có năng lực làm việc này, chỉ có Vinh Thế Văn hỗ trợ.

Nếu như thật là Vinh Thế Văn đem Tần Bảo nhốt ở chỗ này, vậy hắn nhất định sẽ đi xem cậu ta, sẽ không để mặc cậu ta chết đói, đến lúc đó hắn có thể nhảy ra chất vấn chú Văn tại sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Vinh gia gia sản cũng lớn, thế lực mặc dù không mạnh, nhưng xí nghiệp kinh doanh, do Vinh Thế Văn quản lý có phương hướng, luôn phát triển rất tốt. Vinh Thế Văn ban ngày ở công ty đi làm, buổi tối nhất định sẽ về Vinh gia. Nhưng Vinh Tiễn đợi thật lâu, cũng không thấy hắn, gọi điện thoại đên công ty, nói tổng giám đốc đã sớm về nhà rồi. Vinh Tiễn cảm thấy Vinh Thế Văn hình như đã có chuyện.

Tới tám giờ tối, hai mẹ con quyết định ăn cơm trước, không đợi nữa. Nhưng thức ăn còn chưa kịp đụng tới, khách không mời lại đến. Người 'Thanh Diệm' vọt vào phòng khách.

Tần Nham bình tĩnh nói: "Quấy rầy rồi." Sau đó cùng người phía sau phất tay: "Đừng làm loạn nơi này." Mười mấy người bắt đầu lục soát cả tòa nhà Vinh gia.

Vinh phu nhân đứng lên: "Anh muốn làm cái gì vậy? !"

Tần Nham nói: "Xin bà thông cảm, có người nhìn thấy, người nhà của bà mang con trai tôi đi."

Vinh Tiễn hỏi: "Ông nói Vinh Thế Văn sao? Chú ấy không có ở đây."

"Hắn đang ở ‘Thanh Diệm’ làm khách." Tần Nham cúi đầu nhả khói: "Hôm nay sẽ không trở về, các người không cần chờ."

Vinh phu nhân cầm đĩa trên bàn ném qua, Tần Nham nghiêng đầu tránh thoát, nói: "Phu nhân, đừng khẩn trương, tôi chỉ tìm con trai tôi mà thôi."

Vinh Tiễn nắm chặt bàn tay run rẩy của mẹ dưới bàn, liếc mắt nhìn chằm chằm Tần Nham. Kỳ thật hắn rất khẩn trương sợ bí mật ở phòng trồng hoa sẽ bị phát hiện, nhưng chú Văn nói qua, phải nhìn thẳng đối phương, không để bị hắn phát hiện nhược điểm.

Sau một tiếng đồng hồ, lục soát chấm dứt, cái gì cũng không phát hiện ra.

Tần Nham khách khí cáo từ. Vinh Tiễn thở phào nhẹ nhõm, nhìn mẹ: "Mẹ…"

"Chú Văn con làm việc luôn quang minh lỗi lạc, làm sao có thể bắt cóc con trai Tần Nham! Tần Nham như thế bịa đặt, là nhục mạ Vinh Môn, hắn nếu còn sống một ngày, Vinh Môn liền vĩnh viễn không yên ổn!" Vinh phu nhân tức giận sắc mặt trắng bệch.

Vinh Tiễn vừa định nói nhưng lại nuốt trở vào. Xem ra mẹ cũng không biết Tần Bảo ở nhà mình.

Tình hình Vinh Thế Văn lúc này rất thê thảm. Lúc trước ở 'Thanh Diệm' hay là 'Long hổ', có một hội quán rất lớn, tầng hầm hội quán, vốn là một phòng thẩm vấn. Tần Nham sau này kế vị liền phế bỏ không cần nữa, hắn thích tốc chiến tốc thắng, hoặc là phục tùng, hoặc là biến mất.

Hơn nữa hắn không thích nhìn thấy tình cảnh máu tanh, như thế sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Nhưng vì Vinh Thế Văn, cái phòng thẩm vấn này, đành phải lần nữa mở cửa.

Tần Nham từ Vinh gia trở về, cố ý không ăn cơm, đi xem Vinh Thế Văn trước.

Quản gia vốn là người lão luyện tra hỏi, khi hắn thay cha Tần Nham làm việc, người nào xui xẻo rơi vào trong tay hắn, liền không thể không mở miệng. Vì vậy cho dù Tần Nham đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị máu người treo trên tường làm cho hoảng sợ.

Tần Nham nhíu mày: "Hắn còn tỉnh chứ?"

Quản gia nói: "Còn tỉnh. Lão nô thể lực không tốt, nên phải nghỉ ngơi."

Tần Nham nói: "Ông cũng đừng vội giết chết hắn."

Quản gia nói: "Vâng, tiên sinh."

Người trên tường đột nhiên thấp giọng cười, ngẩng đầu nhìn Tần Nham, khô khốc nói: "Tần Nham, coi như người là ta bắt cóc đi. Ta cũng sẽ không nói cho ngươi hắn ở chỗ nào. Đã bốn ngày rồi, không ăn không uống, xem Tần thiếu gia có thể kiên trì được bao lâu? Ha ha."

Tần Nham xoay người, đối với quản gia nói: "Hỏi ra rồi, giết chết hắn."

Quản gia cúi đầu: "Vâng, tiên sinh."

Vinh Tiễn chờ mọi người trong nhà ngủ hết, mới lén đi tới phòng trồng hoa, cầm đèn pin, lần nữa đào đất lên, nhấc tấm ván gỗ ra.

Tần Bảo bây giờ hoàn toàn không còn biết rõ thời gian nữa, đêm tối hay ban ngày đối với cậu mà nói, chẳng có gì khác biệt. Vinh Tiễn vừa đẩy tấm ván gỗ, Tần Bảo liền ngẩng đầu nhìn tia sáng yếu ớt phía trên.

"Tần Bảo."

"Tiểu Tiễn." Tần Bảo thật cao hứng: "Cậu tới cứu tôi sao?"

"Cha cậu đem chú Văn bắt đi rồi." Vinh Tiễn ghé vào miệng hầm, mười phần oán khí nói.

"Hả…" đầu óc Tần Bảo nghĩ không rõ: "Tại sao a?"

"Cậu nói tại sao a, cậu là ngu ngốc à." Vừa nghĩ, nói nhảm, hắn cũng không phải là ngu ngốc sao. Vinh Tiễn lấy bùn đất ném cậu, Tần Bảo a lên hét thảm một tiếng, bị bùn bay vào trong mắt.

"Rốt cuộc là ai đem cậu nhốt ở đây?" Vinh Tiễn không nhịn được.

"Tôi không biết." Tần Bảo ủy khuất muốn chết: "Tôi tỉnh lại liền ở chỗ này rồi."

"Cha cậu nghi ngờ là chú Văn bắt cóc cậu."

"Bắt cóc? Tại sao?"

"Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai!"

Tần Bảo nói: "Vậy cậu dẫn cha tôi đến đây đi, tôi nói với ông ấy. Cha tôi cái gì cũng nghe tôi."

Vinh Tiễn nói: "Cậu thông minh, trong khi tôi ngu ngốc a! Dẫn cha cậu tới đây, đem người cứu cậu ra, sau đó đem chúng ta toàn bộ bắn chết sao?"

"Tiểu Tiễn…"

"Đừng gọi tôi!"

Vì vậy dưới hầm liền không có thanh âm.

Vinh Tiễn rốt cục không tình nguyện hỏi: "Này, còn có gì ăn không?"

Đợi nửa ngày, mới nghe dưới hầm có tiếng nho nhỏ đáp lại: "Có thể cho tôi một ít khăn ướt không, umh, tôi muốn đi toilet…"

Vinh Tiễn đứng lên, chuẩn bị quay về phòng lấy đồ, quay người lại, thiếu chút nữa thét chói tai.

Vinh phu nhân liền đứng ở phía sau hắn, mặc áo ngủ màu trắng, giống như ma quỷ.

"… Mẹ."

Vinh phu nhân đoạt lấy đèn pin từ tay hắn, chiếu thẳng xuống hầm, Tần Bảo dụi mắt, bên miệng hầm một người quỷ dị cười: "Được, tốt lắm…"

Vinh Tiễn không hiểu ra sao cả rùng mình một cái.

Đồ ăn khuya của quản gia là Tần Nham tự mình bưng tới. Hắn hỏi có tiến triển gì không. Vừa nghĩ đến Tần Bảo, hắn quả thực không thể nhịn nổi.

Vinh Thế Văn rốt cuộc là theo Vinh Tịnh An vào sinh ra tử, đầu khớp xương bị sắt xuyên vào đau đớn. Quản gia hỏi nửa ngày, cũng chỉ nhận được từ hắn một câu: "Không sai, người là ta bắt, nhưng vĩnh viễn đừng mơ gặp được hắn!"

Lời này ngàn vạn lần đừng cho Tần Nham nghe được, quản gia nghĩ, đó là đang giẫm lên đuôi của hắn nha. Tần Nham thoạt nhìn văn nhã, biểu hiện cũng như thân sĩ rất khiêm tốn, nhưng đừng tưởng rằng hắn sẽ là người như vậy, người cầm lái 'Thanh Diễm',  như thế nào sẽ là người tốt ăn chay niệm phật a.

Tần Nham mang ghế ngồi trước mặt Vinh Thế Văn, cầm lấy bàn ủi để lạnh bên cạnh, nhìn khắp người hắn nói: "Ta rất hiếu kỳ. Tần Bảo ra vào Vinh gia không phải một hai lần rồi, như thế nào ngươi đến bây giờ mới động thủ?"

Vinh Thế Văn không lên tiếng.

Tần Nham cười, nắm chặt cái cằm hắn, nói: "Bởi vì nó nổ súng? Ngươi liền xác định nó là con ruột của ta? Hay là bởi vì nó nổ súng, ngươi cảm thấy nó sau khi kế tục ta sẽ tiếp tục uy hiếp 'Vinh Môn'?"

Vinh Thế Văn như cũ không phản ứng.

Tần Nham ghé sát vào một chút: "Thế Văn a, coi như ta xin ngươi, nói cho ta biết, nó ở đâu? Ngươi nói cho ta biết, ân oán hai nhà liền xóa bỏ, ta nói được thì làm được."

Vinh Thế Văn mở miệng, tiếng nói đã hoàn toàn đặc khàn, cơ hồ nghe không rõ ràng lắm: "Thế còn Tịnh ca, ngươi muốn như thế nào xóa bỏ đây, ngươi lấy cái chết tạ tội sao? Nợ cha con trả, lấy mạng đền mạng, rất công bằng, ngươi muốn con trai, còn có thể sinh thêm mà. Ha, ha."

Tần Nham cắn chặt môi, bóp nát chén sứ trên tay.

Bên ngoài có người đi vào thông báo: "Tiên sinh, Vinh phu nhân mang theo thiếu gia tới!"

Vinh Thế Văn cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn cửa.

Tần Nham kéo lại ghế, xoay người.

Quản gia xanh mặt đứng lên, đi tới cửa, nhưng thụt lùi lại.

Vinh phu nhân đi đến, trên tay cầm súng, chĩa vào huyệt thái dương Tần Bảo.

Tần Nham thở mạnh một hơi, rốt cục cũng nhìn thấy người rồi, hoàn toàn không thương tổn gì: "Bảo Bảo?"

Tần Bảo người đầy bụi đất, nhìn thấy cha, kinh hách mấy ngày trái tim rốt cục yên ổn, ủy khuất muốn rơi nước mắt.

"Bảo Bảo? Không có việc gì, không có việc gì. Có cha ở đây."

Tần Nham tiến lên trước một bước. Bị Vinh phu nhân hô đứng lại: "Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ nổ súng, giết chết nó."

Tần Nham lập tức giơ tay lên, trấn an: "Phu nhân, đừng kích động, bà muốn thế nào cũng được, tôi sẽ đáp ứng."

Vinh phu nhân nhìn thoáng qua Vinh Thế Văn, nói: "Ngươi trước thả hắn."

Tần Nham gật đầu, lập tức có người đi qua cởi xiềng xích trên người Vinh Thế Văn.

"Phu nhân, chuyện gì cũng từ từ, buông tha đứa nhỏ." Tần Nham nhìn khuôn mặt Tần Bảo, hai mắt sưng đỏ, dường như đã khóc rất lâu. Hắn đau lòng.

Vinh phu nhân chậm rãi đi đến gần Vinh Thế Văn, hỏi: "Thế Văn, chú không sao chứ?"

"Không có việc gì." Vinh Thế Văn thở phì phò, cười đến nghiền nát nhưng lại đắc ý: "Ha ha ha, Tần Nham, ngươi muốn xóa bỏ toàn bộ sao? Chỉ cần đứa nhỏ này chết, chúng ta hai nhà liền xóa bỏ toàn bộ, ngươi muốn sao?"

Tần Nham khẩn trương che dấu rất khá, hắn đối với quản gia sai khiến bằng ánh mắt, quản gia nhận được, quay đầu căn dặn người phía dưới.

Vinh phu nhân nhìn trong mắt, nói: “Đừng uổng phí tâm cơ nữa, ngươi tìm không được tiểu Tiễn đâu. Ta không có ngốc như ngươi nghĩ.”

Tần Nham nói: "Không, tôi chưa từng cho là như vậy."

"Phu nhân, đừng cùng hắn nhiều lời nữa." Vinh Thế Văn nhắc nhở: "Chúng ta chơi đùa bất quá đã rõ tâm nhãn hắn."

Đầu súng hơi dùng sức, làm đau Tần Bảo, khiến cậu ưmh một tiếng.

Tần Nham tỉnh táo hướng phía quản gia vươn tay phải.

"Tiên sinh?" Quản gia kinh ngạc.

"Đưa tôi." Tiếng nói Tần Nham chân thật.

Quản gia đem súng của mình đặt trên tay hắn. Tần Nham giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của mình, nói: "Một mạng đền một mạng, cũng nên để ta đi cùng Vinh Tịnh An tính toán ân oán này, buông đứa nhỏ ra."

Vinh Thế Văn cùng Vinh phu nhân thầm trao đổi ánh mắt, nhất thời không chắc Tần Nham là thật hay giả.

Trong phòng thẩm vấn 'Thanh Diệm', mấy chục anh em có chút dao động. Tần Nham dùng ánh mắt đảo qua, trong nháy mắt liền yên tĩnh.

"Quản gia." Hắn nói: "Nghe rõ lời di chúc của tôi. Sau khi tôi chết, Tần Bảo kế thừa vị trí của tôi, phụ tá ấu chủ, phiền ông chăm sóc nó. Mặt khác, giải tán 'Thanh Diệm', an trí tốt cho các anh em. Nghe rõ chưa?"

Quản gia hơi hơi cúi đầu: "Vâng, tiên sinh."

"Đây là ân oán riêng giữa tôi cùng Vinh Môn, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào, để cho bọn họ rời đi. Đừng quấy rầy bọn họ."

Trong phòng hoàn toàn yên lặng.

Tần Nham cùng Vinh Thế Văn nhìn thẳng: "Nếu như tin tưởng ta, ngươi trước buông tha đứa nhỏ."

"Ta có thể, chờ sau khi ngươi chết." Vinh Thế Văn đem Vinh phu nhân cùng Tần Bảo ngăn ở sau người.

Tần Nham ôn hòa cười, nhìn Tần Bảo, nhu tình như nước: "Bảo Bảo, nhớ kỹ, cha yêu con."

Đừng! Tần Bảo nghe hiểu rồi, nhưng cậu biểu đạt không được, cậu trước giờ chưa từng có loại sợ hãi cùng đau đớn quấn chặt trái tim như vậy: đừng… cha… đừng mà…!

Tần Nham mỉm cười nhắm hai mắt lại.

“Cha!”

“Bịch… ”

“Bịch… ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro