Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1 - Lễ Trưởng Thành

Tần Bảo vẫn chưa kịp nói cho cha biết, Vinh Tiễn chuyển trường đến lớp cậu đã gần một tháng rồi. Ngay từ đầu cậu không có nhận ra hắn, dù sao cũng 3-4 năm không gặp, chỉ dựa vào một lần gặp mặt năm đó, theo năng lực nhận biết của cậu, cậu thực sự không nhận ra bất luận kẻ nào.

Nhưng Vinh Tiễn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Bảo. Trước khi hắn chuyển tới trường này, hắn đã cố ý hỏi thăm lớp của Tần Bảo, không đơn giản bởi vì Tần Bảo là con trai độc nhất của Tần Nham, cũng bởi vì một trận phong ba của Tần Bảo năm đó, khiến cho mẹ hắn mắc bệnh thần kinh hoang tưởng, cả ngày u buồn, lúc nghiêm trọng còn có khuynh hướng tự sát, cuộc sống của hắn cùng Vinh Thế Văn mấy năm nay thật sự áp lực.

Vinh Tiễn được xếp ngồi phía sau Tần Bảo, hắn tạm thời hướng Tần Bảo mượn sách giáo khoa, lấy cớ này nọ tiếp cận cậu. Tần Bảo hoàn toàn không có phòng bị, ngược lại cậu rất cao hứng, bởi vì bản thân cậu bạn bè rất ít, Vinh Tiễn ôn nhu nói chuyện lại quan tâm cậu, tự nhiên có thể chiếm được lòng cậu. Bọn họ trở thành bạn tốt, tan học hay ngày nghỉ, chung quy sẽ cùng một chỗ.

Sau đó Vinh Tiễn nói cho Tần Bảo biết, hắn là thiếu gia Vinh gia, Tần Nham sẽ không cho phép bọn hắn làm bạn bè nữa.

Tần Bảo nói: "Không đâu, cha tôi vốn là người rất thông suốt."

Vinh Tiễn nói: "Ông ấy sẽ lo lắng an toàn của cậu, sẽ hoài nghi tôi đến gần cậu là có ý đồ."

Tần Bảo nói: "Cậu là như vậy sao?"

Vinh Tiễn nói: "Đương nhiên là không phải a!"

Tần Bảo nói: "Vậy thì tốt rồi, nếu như cha tôi phản đối, tôi sẽ cùng cha nói chuyện, cha tôi là người tốt lắm, mọi người đều hiểu lầm cha tôi rồi."

Vinh Tiễn trong lòng cười lạnh. Tần Nham lãnh khốc vô tình mọi người đều biết, là người tốt, e là chỉ Tần Bảo mới có đãi ngộ này.

Vinh Tiễn nói: "Cậu chỉ là nói mà thôi, thực ra cậu căn bản không dám cùng cha cậu chống đối, cậu không có cuộc sống của riêng mình, cuộc sống của cậu là do cha cậu nắm giữ."

Tần Bảo lớn tiếng phản bác: "Không đúng!"

Vinh Tiễn nhìn cậu, bộ dáng chẳng muốn phản bác.

"Umh, thứ 6 tuần sau là sinh nhật tôi, cậu tới chơi nha." Tần Bảo rất nhiệt tình mời: "Cậu tới nha."

Vinh Tiễn nói: "Vậy được rồi."

Nhưng sinh nhật ngày đó, lúc sắp tan học, Vinh Tiễn đột nhiên đau bụng rất khó chịu, Tần Bảo đưa hắn đến bệnh viện.

Vinh Tiễn nói: "Cậu trở về đi, nếu để cha cậu biết tôi với cậu ở cùng nhau, sẽ tức giận."

Tần Bảo nghĩ một chút, gọi điện cho quản gia, nói thầy giáo hôm nay sẽ dạy thêm giờ, bảo tài xế tối nay tới đón. Quản gia không hỏi nhiều, Tần Bảo chưa bao giờ nói dối.

Vốn ngày đó định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật xa hoa hoành tráng cho tần Bảo, nhưng Tần Bảo không thích ồn ào, cho nên Tần Nham an bài rồi sau đó lại hủy bỏ. Chỉ bảo người làm chuẩn bị thức ăn Tần Bảo thích nhất, kêu người mua một cái bánh kem, nhanh chóng xử lý xong công việc, rồi về nhà chờ đợi tiểu bảo bối. ( anh chờ để ăn em nó thì có ^_^ )

Kết quả quản gia nói, trường học thiếu gia hôm nay dạy thêm giờ, nên sẽ về nhà trễ một chút.

Tần Nham vì vậy tự mình lái xe tới đón. Vừa lúc ở cổng trường nhìn thấy Vinh Tiễn cùng Tần Bảo vừa cười vừa nói đi ra, Tần Bảo trong tay xách một cái lồng sắt nhỏ, hình như muốn đi đến chỗ nào đó.

Tần Nham ở cách bọn nó mấy chục mét xa xa dừng xe, gọi điện thoại cho Tần Bảo.

Tần Bảo nghe điện thoại: "Cha."

Tần Nham nói: "Con đang ở đâu vậy?"

Tần Bảo nói: "Umh, umh, con còn ở trên lớp học."

Tần Nham nói: "Xoay người lại đây."

Tần Bảo không rõ cho nên nghe lời xoay người lại, liền nhìn thấy xe Tần Nham. Cậu liền giật mình hoảng sợ.

Tần Nham nói: "Lại đây."

Tần Bảo rất áy náy đối với Vinh Tiễn nói: "Tôi không thể đi cùng cậu rồi…"

Vinh Tiễn hiểu rõ, nói: "Đừng lo, tôi kêu tài xế tới đón tôi, cậu đi đi, sinh nhật vui vẻ nha."

Tần Bảo nâng con mèo trong tay lên một chút, cười nói: "Cám ơn món quà của cậu."

Lên xe, Tần Nham không nói nói gì.

Tần Bảo đại khái cũng biết cha đang tức giận, nói: "Umh, Vinh Tiễn là người rất tốt."

Tần Nham không nói chuyện, hướng cái lồng đảo quanh, lái xe về nhà.

"Umh, đây là quà cậu ấy tặng con."

"…"

"Cha, cậu ấy thật sự là người tốt a."

"Thật sao?" Tần Nham nói: "Trước kia chưa quen biết cậu ta, con chưa bao giờ nói dối qua. Hay là con có nói qua, nhưng cha lại không biết?"

Tần Bảo nói: "Không có…không có."

Tần Nham thở dài một hơi, nói: "Bảo Bảo, không nên cùng cậu ta đi quá xa."

Tần Bảo nói: "Tại sao a?"

Tần Nham nói: "Cậu ta là người Vinh gia, tiếp cận con nhất định là có mục đích khác."

Tần Bảo nói: "Không phải. Cậu ấy là người rất tốt, là bạn của con mà."

Tần Nham nói: "Không được."

Tần Bảo không có mấy người bạn, điều này Tần Nham rất rõ ràng. Xem ra tiểu tử Vinh gia kia, có chủ ý tiếp cận con mình không phải một hai ngày rồi.

Tần Bảo kháng nghị: "Cha, ân oán trước đây của mọi người, cùng chúng con không có liên quan, cha không thể bởi vì như thế mà ngăn cản con."

Tần Nham không ngờ Tần Bảo khăng khăng như vậy, bực mình nói: "Cha là muốn tốt cho con, nghe lời cha."

Tần Bảo nói: "Cha đang can thiệp cuộc sống riêng của con."

Tần Nham nhíu mày, những lời này, Tần Bảo tự mình không nghĩ ra được, nhất định là có người nói với nó. Đúng lúc con mèo đáng chết kia đột nhiên meo meo một tiếng, Tần Nham mở cửa sổ xe, xách cái lồng sắt một phát quăng ra ngoài.

"Cha!" Tần Bảo quả thực không thể tin được cha lại không nói lý: "Mau dừng xe!"

Tần Nham nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu, mãnh mẽ nhấn ga, một mạch trở về nhà.

Tần Nham xuống xe, mang theo Tần Bảo giãy dụa không thôi, đem chìa khóa vứt cho tài xế.

"Buông con ra!" Tần Bảo nổi giận đùng đùng đạp Tần Nham một cước.

Một đám người ở cửa mở to mắt nhìn, không rõ đã xảy ra chuyện gì, nghe tiếng thiếu gia lớn tiếng như vậy. Bọn họ nghĩ chẳng lẽ là hai cha con đang cãi nhau sao.

Quản gia nhìn hai cha con biến mất ở chỗ rẽ cầu thang lầu hai, bình tĩnh đối với người làm căn dặn: "Tất cả thức ăn toàn bộ đổ hết, làm lại, thời gian ăn cơm sẽ nói sau."

Tần Bảo bị vứt trên giường lớn trong phòng ngủ của cha, cậu quả thực đã giận không thể nhịn nổi nữa, cho nên, không có cảm thấy được nguy hiểm.

"Cha muốn làm cái gì a?!"

Tần Nham cởi áo khoác, cởi nút tay áo, nói: "Sớm tặng quà cho con."

"Con mới không cần quà của cha!" Tần Bảo trượt xuống giường, hướng cửa chạy.

Tần Nham một phen ôm thắt lưng cậu, một lần nữa vứt cậu quay về trên giường, tự mình đè lên: "Không muốn cũng phải muốn."

Tần Bảo muốn phản bác, lời nói đã bị ngăn lại, mùi thuốc lá đặc biệt của cha tràn ngập đầy khoang miệng cậu, mạnh mẽ hôn xuống.

Không phải lần đầu tiên cùng cha thân mật hôn, nhưng lần này, tựa hồ đặc biệt kịch liệt, Tần Bảo chỉ chốc lát sau có chút không thở nổi, cố sức kháng cự, hai tay lập tức bị giữ chặt, cố định trên đỉnh đầu.

Tần Nham rời ra, chống tay lên nhìn cậu, trong mắt tràn ngập tình dục hỗn độn.

Tần Bảo há miệng thở dốc, tranh cãi cùng thiếu hô hấp khiến cho hai gò mà cậu nóng lên, nhìn trong con ngươi cha có hình ảnh của mình, cậu đột nhiên có loại cảm giác muốn được người đàn ông này vây ở trong mắt cả đời.

Tần Nham khàn khàn mở miệng: "Bảo Bảo, cha rất yêu con."

Tần bảo nói: "Cha đây là chủ nghĩa sô-vanh! Bạo ngược!"

Chủ nghĩa sô-vanh (沙文主义) :niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác (ai chưa hiểu thì gg thẳng tiến)

Tần Nham cười, nói: "Hẳn là nên cho con biết một chút cái gì gọi là bạo ngược, con chỉ biết bình thường cha đối với con có bao nhiêu dung túng."

Tần Bảo còn chưa rõ những lời này là có ý gì, Tần Nham đã một tay xé áo sơ-mi của cậu, cúc áo thạch anh rơi lả tả, không tiếng động rớt xuống thảm nhà.

Tần Bảo còn chưa kịp điều chỉnh tốt hô hấp, môi đã bị bắt lấy, lần nữa mạnh mẽ xâm chiếm, đầu lưỡi của cha không ngừng liếm lộng trong khoang miệng của cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu trêu đùa, Tần Bảo chưa từng nếm thử qua trận hôn nóng bỏng như vậy, tinh thần thoáng chốc bị mất đi phương hướng.

Tần Nham hôn cậu, một tay lặng lẽ mở khố quần đồng phục của cậu, cởi quần dài của cậu, bàn tay to vuốt ve bắp đùi thon dài phía trong, da thịt trắng mịn, lòng bàn tay dùng chút lực đạo xoa bóp, Tần Bảo trong khoang mũi phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Hôn môi tạm ngưng, Tần Bảo há miệng thở dốc, không rảnh bận tâm Tần Nham đang hôn xuống cái cổ của cậu, rồi yết hầu, hơi thở nóng bỏng phả vào bên cổ, vành tai bị ngậm chặt cắn khẽ, hơi đau khiến cậu nâng bả vai lên nghiêng đầu kẹp lấy cái lỗ tai, Tần Nham mỉm cười, liên tục công kích ở nhiều nơi, ngay cả vành tai cũng hôn liếm, đầu lưỡi cuồn cuộn nổi lên, tập kích truyền vào tai. Tần Bảo umh một tiếng, tóc dựng đứng.

Tần Nham một lần nữa chống tay lên nhìn cậu, thân hình gầy yếu tỏa ra sức hấp dẫn khiến hắn không cách nào chống cự được, nhẫn nhịn khổ cực nhiều năm mới đợi được đến ngày hôm nay sinh nhật 16 của cậu, hắn muốn tặng cho cậu một chút quà đặc biệt, để cậu trưởng thành.

Tần Bảo vô ý thức nỉ non: "Cha…"

Tần Nham vùi đầu hôn xương quai xanh của cậu: "Umh?" Đầu lưỡi ướt át đi xuống, bồi hồi tại nơi nụ hoa anh đào nhô lên trước ngực, bao phủ nụ hoa bên trong, lấy đầu lưỡi khiêu khích, khiến vật nhỏ kia chậm rãi có phản ứng. Một tay kia chơi đùa nụ hoa còn lại.

Tần Bảo nhẹ nhàng hít thở, ôm lấy đầu Tần Nham: "Cha…"

Tần Nham dùng lực cắn một cái, Tần Bảo kêu lên tiếng, thanh âm run rẩy, không chỉ là bởi vì đau đớn. Mà bởi vì cái kia cường ngạnh giữa hai chân cha chậm rãi cọ xát nơi tư mật của cậu, hung hăng kiêu ngạo, khiến cậu có cảm giác nguy hiểm, mặc dù cậu còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng biểu đạt của cha đủ loại, khiến cậu có ảo giác, hình như sẽ bị cướp đoạt, sẽ mất đi cái gì đó.

Tần Nham đối với sự tình thuần thục, khiến hắn có thể dễ dàng khơi mào dục vọng của Tần Bảo, nguyên lai không muốn thương tổn nó. Nhưng vẫn là đánh giá cao sự kiềm chế của mình rồi, cũng xem thường sức hấp dẫn của cậu. Tính nhẫn nại tiêu tan hầu như không còn, bàn tay Tần Nham mơn trớn sống lưng Tần Bảo, sau đó trượt xuống cái mông cậu, ngón tay tại nơi mẫn cảm đảo quanh, nụ hôn ấm áp hữu lực đang đùa giỡn nụ hoa trước ngực, từ từ di chuyển xuống phần bụng, tiếp xúc cái kia vừa hơi đứng thẳng của Tần Bảo, há mồm ngậm vào, ngập tới phần rễ.

Bị kích thích mãnh liệt khiến Tần Bảo túm chặt tóc cha, cái mông hướng phía sau muốn trốn, lại bị bàn tay to cố định không trốn được, cậu mang theo tiếng khóc rên rỉ. Tần Nham càng ra sức, phun ra nuốt vào tốc độ từ từ nhanh hơn, Tần Bảo non nớt hoàn toàn không chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, tại trong miệng Tần Nham bỗng chốc bắn ra.

Khóe mắt Tần Bảo ướt át, nhìn Tần Nham nuốt vào tinh dịch của mình, còn liếm liếm ý vị của nó, bên môi sót lại một giọt màu trắng, loại ý tứ hàm xúc xâm phạm không ngừng truyền đến trong lòng cậu, đây không phải cha cậu trước sau như một đều ôn nhu, đó là một người đàn ông bá đạo, cậu muốn chạy trốn. Nhưng cậu lĩnh ngộ ra đã quá muộn rồi, Tần Nham nâng cái mông cậu lên, thân thể hãm vào giữa hai chân cậu, một tay từ ngăn kéo trên đầu giường lấy ra thuốc bôi trơn.

Cảm xúc giữa mông lạnh lẽo khiến Tần Bảo phản xạ theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân, Tần Nham đè người xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi cậu, hôn lên môi trấn an: "Umh – Bảo Bảo không sợ a, cha cái gì cũng không làm đâu."

Nhưng động tác trên tay hoàn toàn trái ngược, ngón tay ấn xuống hậu huyệt, hướng bên trong dò xét, nội bích mềm nhẵn ươn ướt ấm áp, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được nó sẽ đem đến cho hắn cảm giác sung sướng và hưởng thụ.

Khi ba ngón tay của hắn đi vào Tần Bảo có chút bài xích, cho dù là cơ thể buông lỏng, nhưng ba ngón tay Tần Nham thô dài tiến vào còn muốn khuếch trương, cũng là quá khó chịu.

Tần Bảo bắt đầu hướng đầu giường lùi lại, Tần Nham áp sát tới, đầu Tần Bảo rất nhanh liền dụng tới đầu giường, Tần Nham chọn mi cười hỏi: "Còn muốn hướng chỗ nào trốn tránh? Hử?"

Tần Bảo chưa từng nghĩ tới, cha có thể nguy hiểm như vậy, bị choáng sau khi bắn tinh càng kịch liệt hơn, cậu lại không có sức lực đẩy ra, lên tiếng cầu xin: "Không được…"

"Không được cái gì?" Tần Nham hoạt động ba ngón tay đang bị bao vây, cúi đầu nhẹ nhàng hôn mí mắt cậu, cái trán ẩm ướt mồ hôi cọ xát gương mặt cậu, hắn cũng chịu đựng rất không thoải mái a. Lúc nghe Tần Bảo rên rỉ hết sức ngọt ngào, hắn rất muốn buông xuôi chính mình.

Tần Bảo rơi vào trạng thái mê man xúc cảm dâng trào, chỉ là từ phía sau truyền đến từng đợt khiêu khích, ngón tay thô dài rút ra xuyên vào thăm dò tìm kiếm, cảm giác kỳ diệu khiến cậu cả người run rẩy.

Tần Nham đã không thể nhịn được nữa, rút ngón tay ra, kéo tay Tần Bảo, nâng cái kia cực đại của mình, chậm rãi xuyên vào.

Bị dị vật xâm lấn mang đến một trận đau đớn làm cho Tần Bảo không dám há miệng hô hấp, trong tay cha nắm cực đại cường ngạnh đang tiến vào thân thể của cậu, gắn bó chặt chẽ, như là một thể giống nhau không thể tách rời. Tần Bảo vô ý thức nắm chặt tay, Tần Nham cúi đầu gầm gừ, phủ kín miệng cậu, khiến hạ thân dừng lại không vào.

Tần Bảo rên rỉ trong cổ họng không thoát ra được, buồn bực nuốt trong miệng, Tần Nham không ngừng vuốt ve thắt lưng tinh tế của cậu, vẫn không nhúc nhích. Giằng co vài giây, buông miệng ra, Tần Bảo thanh âm nghiền nát: "Cái kia, cái kia là cái gì?"

Mồ hôi Tần Nham nhỏ giọt trên mặt cậu, thống khổ và cực lạc bao vây, hắn đang chờ Tần Bảo thích ứng, cũng không ngờ tinh thần thăm dò Tần Bảo lúc này cư nhiên lại phát tác, hai tay mềm mại vuốt ve chỗ hai khối thân thể tương liên, cọ sát qua bao tinh hoàn cùng ngọc trụ cực đại của Tần Nham.

"Bảo Bảo." Tần Nham bật cười, thanh âm đã hoàn toàn mờ ám: "Con đang đâm đầu vào chỗ chết…"

Bàn tay nâng thắt lưng cậu lên, khiến cho cậu nửa tựa vào trên thành giường, Tần Nham đè đầu cậu xuống, cắn vào lỗ tai: "Hừ, nhìn rõ, là ai đang chiếm giữ con." ( nha bạo lực quá, tội nghiệp em nó mới lần đầu, sao hok nhẹ nhàng chút a n.n )

Thong thả rút ra ngọc trụ, lại dùng tốc độ chậm rãi xuyên vào, Tần Nham không muốn ngược đãi qua chính mình như vậy, nhưng Tần Bảo ánh mắt mơ màng cùng cái kia ngọc trụ một lần nữa cương lên khiến cho hắn cam tâm tình nguyện làm như vậy, đây là giày vò hạnh phúc nha.

Tần Bảo đáng thương, hết thảy không phải đối thủ, làm sao chịu được kích thích cùng trêu đùa như vậy. Mấy lần rút ra xuyên vào, cậu sớm đã khóc nức nở, gắt gao ghì chặt cổ cha, cậu nghĩ muốn nhanh chóng chấm dứt, càng nghĩ muốn đạt được, cậu cũng không hiểu chính mình rốt cuộc muốn cái gì, chỉ có thể vô ý thức hô:

"Nhanh một chút, nhanh một chút nữa!"

Tần Nham muốn tìm cũng không thấy, tận tình phóng túng.

Tần Bảo rên rỉ khóc như đang cầu xin, đang xin tha, đang nghênh hợp, đang khước từ, từ cao vút dần dần nhỏ giọng, đến cuối cùng, kêu không được nữa rồi.

Quản gia ở dưới lầu nghe thanh âm, nhìn đồng hồ, đã qua hai tiếng đồng hồ, vượt xa thời gian Tần Nham thường ngày tìm hoan*, chỉ có thể nói, Tần Bảo thực sự rất không may mắn, Tần Nham nhẫn nhịn cũng đã quá lâu, tích lũy dày đặc, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ sợ là hắn cũng khống chế không được chính mình rồi.

Tìm hoan (寻欢): phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài

Trên lầu rốt cục lặng yên không một tiếng động, người giúp việc đỏ mặt xin ý kiến: "Thức ăn có thể mang lên được chưa?"

Quản gia lắc đầu, nói: "Chờ một chút xem sao."

Đợi nửa tiếng đồng hồ, mới nhận được điện thoại của chủ nhân, nghe thanh âm đã hết sức yếu, quản gia thay thiếu gia mặc niệm, nghe theo dặn dò, đưa bánh kem lên lầu.

Gõ cửa, nghe được chủ nhân lên tiếng, mới dám đẩy cánh cửa đi vào.

Cả phòng tràn ngập mùi tinh dịch tanh nồng, trên giường một mảnh bừa bộn, Tần Nham xích lõa người tựa vào thành giường, Tần Bảo nằm xấp trên bụng hắn, cái chăn kéo rất cao, chỉ lộ ra cái đầu.

Quản gia mặt không đổi sắc, đến gần, đem bánh kem đặt trên tủ đầu giường, nhìn liếc qua sườn mặt non mềm của Tần Bảo lộ ra bên ngoài chăn, khóe mắt còn vương lại nước mắt, nhắm lại như là ngủ thiếp đi.

Tần Nham từ khoang mũi nhẹ giọng hừ, cười nói: "Cơm tối không ăn nữa, chuẩn bị đồ ăn khuya đi."

Quản gia gật đầu rời khỏi phòng.

Tần Nham ôm lấy Tần Bảo cố định vào trong ngực, hôn lên trán cậu: "Bảo Bảo vẫn ổn chứ?"

Tần Bảo cau mày ưmh, giống như tỉnh mà không phải tỉnh.

Tần Nham ngậm lấy bánh kem, cúi đầu một hơi lại một hơi đẩy vào miệng Tần Bảo, thể lực tiêu hao quá nhiều, Tần Bảo ngay cả nuốt nuốt cũng khó khăn, nuốt được hơn phân nửa, liền không chịu hợp tác nữa. Tần Nham vỗ nhẹ lưng cậu, cùng ngủ một chút.

Đồ ăn khuya đúng 10 giờ chuẩn bị xong. Quản gia đang phỏng đoán không biết chủ nhân có hay không xuống ăn, Tần Nham nhưng thật ra đã ôm Tần Bảo xuống tới rồi, Tần Bảo thoạt nhìn mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn chút nước chưa khô, bộ dáng như trước mông lung buồn ngủ, sắc mặt nhưng lại dường như đỏ bừng.

Bánh ga-tô to đùng đủ cho hai mươi người ăn, Tần Bảo vốn là thích nhất phần chocolate màu trắng, nên bảo người chừa lại không nỡ phá hư. Bởi vậy, ngọn nến trên tay quản gia cách bánh ga-tô vài cm liền bị Tần Bảo kêu ngừng.

"Không cần nến đâu, cứ như vậy được rồi." Giọng Tần Bảo có chút khàn khàn.

Tần Nham ôn nhu nói: "Nhưng, tất cả mọi người đều chờ hát bài mừng sinh nhật mà?"

Tần Bảo nâng cái mông có chút không thoải mái, ngồi lên tấm nệm. Mặc dù ở trong phòng tắm cha đã tẩy rửa sạch sẽ, nhưng cảm giác dị vật xâm lấn thủy chung vẫn không lùi, cậu đứng lên nghĩ muốn sờ phía sau một chút, lại bởi vì chân bủn rủn mà ngã trở về.

Tần Nham, kể cả quản gia cùng hạ nhân trong phòng ăn đều chờ cậu trả lời, nhìn thấy cậu đứng lên lại ngồi xuống, giống như con chó nhỏ muốn cắn cái đuôi của chính mình nhưng không tới. Cuối cùng Tần Nham không thể làm gì khác hơn nói:

"Umh, Bảo Bảo, cắt bánh ga-tô đi."

Tần Bảo vì vậy chăm chú đếm số người ở đây, cắt bánh ga-tô, miếng thứ nhất hai tay dâng đến trước mặt cha, miếng thứ hai đưa cho quản gia, quản gia không tiếp: "Lão nô không dám nhận."

Tần Nham cười mắng: "Cho ông thì nhận đi, mẹ nó cố làm ra vẻ."

Quản gia khóe miệng co rút, nhìn thoáng qua Tần Bảo môi sưng đỏ, nghĩ thầm: may mà đứa nhỏ này tâm trí không được đầy đủ, nếu không ngươi chỗ nào dễ chịu như vậy chứ. Khom lưng nhận bánh ga-tô: " Chúc Thiếu gia vui vẻ khỏe mạnh hạnh phúc bình yên sống lâu trăm tuổi."

Mỗi người đều đến lấy một khối bánh ga-tô, nói một tiếng sinh nhật vui vẻ, Tần Bảo rất vui. Ăn bánh ga-tô, cùng cha nói chuyện. ( >”< đúng là em nó tâm trí không đầy đủ a, bị ăn sạch như thế vẫn có thể vui vẻ :3 )

"Phía sau không thoải mái…"

"A, sau này sẽ không sao."

"Sau này còn muốn làm nữa sao?"

"Con không thích?"

"Umh, cha quá nhanh quá dùng sức, mệt, đau a."

"Làm nhiều sẽ không mệt không đau nữa."

Hạ nhân trong phòng đang cầm bánh ngọt yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, vì cuộc sống bi thảm của thiếu gia mà mặc niệm.

Đột nhiên Tần Bảo nghĩ tới Vinh Tiễn cùng con mèo nhỏ kia, đặt cái muỗng xuống, nói:

"Ngày mai con muốn mời Vinh Tiễn đến nhà, cha không thể phản đối, cậu ấy là bạn của con!"

Quản gia kinh ngạc, Vinh Tiễn không phải thiếu gia Vinh gia sao, đứa nhóc kia quỷ quái tinh ranh, thiếu gia không phải là đối thủ của hắn.

Tần Nham uống hết một chén tổ yến, nói: "Umh, ngày mai bảo cậu ta đến đi."

Vinh Tiễn mới đầu có chút không yên tâm về thái độ của Tần Nham, nhưng Tần Nham luôn mang tư thái bậc trưởng bối, hòa nhã dễ gần, thậm chí lúc ăn trưa còn hỏi thức ăn có vừa ý không. Càng như thế, Vinh Tiễn càng cảnh giác.

Tần nham nói: "Bảo Bảo ở trường học bạn bè không có nhiều, cậu chiếu cố nó nhiều một chút."

Vinh Tiễn nói: "Vâng."

Tần Nham nói: "Bệnh của mẹ cậu chung quy cũng chưa có khá hơn, không bằng nhập viện một thời gian xem sao, ta mời người có chuyên môn xem hộ, bác sĩ trưởng khoa vốn là tiến sĩ khoa tâm thần học tốt nhất thành phố, cháu…"

"Không không." Vinh Tiễn thiếu chút nữa làm đổ ly trà: "Chú Văn cùng tôi, chúng tôi tự mình có thể chiếu cố được."

Tần Nham nói: "Bên chú Văn của cậu, ta cũng đã nói qua rồi."

Tần Bảo kỳ quái nhìn Vinh Tiễn mặt tái xanh không còn chút máu: "Cậu làm sao thế?"

Tần Nham mỉm cười: "Umh, có gió rồi, Bảo Bảo, dẫn khách vào nhà đi."

Quản gia ở phía sau dọn ghế, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn Vinh thiếu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro