Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Vợ tiểu kiền cảnh thuận lợi sinh được một cậu con trai mập mạp, cực kỳ vui vẻ trở về tiếp tục trách nhiệm, đồng sự nói, người Tần gia đến xem qua rồi, không phải, nhận nhầm người.

“Không phải?” Tiểu kiền cảnh buồn bực, tiến vào trong phòng đem người mang ra, đối với ảnh chụp nhìn lại, nói: "… Lớn lên vẫn rất là giống nha, sao lại bảo không phải."

Xe Tần Nham gần tới cửa cục cảnh sát, nhìn thấy một bóng lưng đang đi trên đường, giống Tần Bảo, nhưng đáng tiếc là tóc ngắn, điệu bộ bước đi cũng không giống.

Hắn thu hồi tầm mắt, xuống xe. Vào cửa thấy thiếu niên trộm cắp nọ, không nhịn được trách hỏi Tiểu kiền cảnh: "Tướng mạo chênh lệch nhiều như vậy, cũng có thể nhận nhầm, lại còn đưa ảnh chụp rõ ràng cho các người nữa?"

Tiểu kiền cảnh ha ha cười vài tiếng, nói: "Không phải đứa này a, cái đứa kia lớn lên giống hơn, nhưng vừa rồi đã đi a."

"Đi rồi?"

"Đúng a đi rồi, không phải người nhà các anh đến xem qua nói không phải rồi sao? Tôi thấy hắn chính là đã cắt tóc đi rồi, nếu không theo trên ảnh chụp thật sự là giống nhau như đúc nha."

Tần Nham kinh ngạc. Sau hai giây đồng hồ, chạy nhanh ra cửa.

Tần Bảo đi rất khó khăn trên đường. Vừa rồi cảnh sát nói, Người Tần gia đã đến nhận qua cậu rồi, nói cậu không phải Tần thiếu. Là ý của cha sao, là không cần cậu nữa sao.

Cậu chưa từng có thời khắc giống như vậy, muốn cái người đàn ông được xưng là "Cha" kia xuất hiện. Trước kia, cậu còn không có cảm thấy được bản thân ỷ lại đối với người này đã nghiêm trọng như thế. Cậu ở trong cô nhi viện lớn lên, yêu thương ma ma, yêu thương các bạn nhỏ khác, nhưng những yêu thương này kém xa so với tình cảm cậu đối với cha. Cậu thích cha, lúc mình không muốn ăn cơm cha còn cố ý làm bộ khen đồ ăn này nọ, làm ra bộ dáng ăn rất ngon để hấp dẫn cậu, thích khi cha không trả lời được câu hỏi của mình cố tình làm ra vẻ mặt khổ qua*, thích cha cười đến cong lưng kiên nhẫn dạy cậu đeo caravat, thích cha đứng ở phía sau ôm lấy cậu dạy cậu kỹ năng bắn súng, thích cha lớn tiếng cũng rất tự nhiên gọi cậu "Bảo Bảo" hoặc là "Tiểu Bảo", thích hai chân cha ấm áp mạnh mẽ kẹp lấy cậu trong ổ chăn, thích cha hôn môi, hôn mặt, cái bụng cùng chân răng, khiến cậu rất ngứa ngáy.

Một năm trước kia, cậu cái gì cũng không có, Tần Nham xuất hiện, đem đến cho cậu cả một thế giới tươi đẹp.

Nhưng là bây giờ, người của cha nói, cậu không phải Tần thiếu gia, không phải con trai của cha. Tần Bảo quá đau lòng, cậu còn nhớ rõ tối hôm qua cha nói, Bảo Bảo và cha cùng nhau cứ như vậy bình thường sống cho đến già. Cậu muốn một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ cuộc sống chính là sau khi đạt được rồi lại mất đi sao?

Tần Nham đuổi theo thân ảnh vừa rồi. Trải qua đêm nay, rất nhiều người cũng sẽ biết, Tần Bảo chính là nhược điểm của y. Nó sẽ vô cùng nguy hiểm. Đường cái trống trải, yên ắng không một bóng người.

Hắn hướng về phía ngã tư đường vắng lặng hô: "Tiểu Bảo, Bảo Bảo!"

Quản gia cùng những người khác từ phía sau cũng đuổi theo: "Tiên sinh…"

Tần Nham giơ tay lên ý bảo im lặng. Yên lặng nghe đáp lại, nhưng lại một mảnh không tiếng động.

"Tìm cẩn thận một chút." Hắn nhẹ giọng đối với người phía sau phân phó, chính mình chậm rãi đi phía trước, vừa đi vừa hô: "Bảo Bảo, là cha, con ở đâu?"

Tần Bảo lặng lẽ hướng chỗ sâu trong ngõ nhỏ đi tới, đi chưa được mấy bước, phía sau ánh đèn chói sáng. Cậu đi chậm chậm xoay người lại, nhìn thấy Tần Nham hai tay ôm ngực, nhìn cậu không biết phải làm sao.

Tóc ngắn, trên mặt sưng đỏ có bụi than, quần áo đều là vết máu, ánh mắt tan rã. Bộ dáng này của Tần Bảo thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Tần Nham đi qua ôm cậu, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đoạn đường yên tĩnh, về đến nhà, hạ nhân đã sớm chuẩn bị đồ ăn khuya, xả nước nóng. Tần Nham đem Tần Bảo ôm vào phòng tắm, phân phó quản gia đi mời bác sĩ.

"Tại sao tự mình bỏ đi không đợi tài xế đến đón?" Tần Nham đem cậu bỏ vào trong bồn nước ấm, giúp cậu gội đầu, tay cảm giác như sờ vào lông mao mềm mại.

Tần Bảo nói: "Umh, thầy giáo nói, con có thể về trước, umh, tài xế lúc đó chưa có tới, nên con…"

Tần Nham nói: "Tại sao thầy giáo lại cho con về sớm như vậy?" ( còn kok phải tại anh sao ~~ )

Tần Bảo nói: "Bởi vì cuộc sống tươi đẹp không thể như cha nói, tư tưởng của con quá ỷ lại, con không thể tự lập… Cha sẽ sang thế giới bên kia sớm hơn so với con."

Động tác Tần Nham dừng một chút, gội sạch sẽ bọt trên đầu cậu, nói:

"Không đâu. Cha sẽ không bỏ Bảo Bảo lại mà đi trước đâu."

Tần Bảo không nói chuyện, cúi đầu chọt chọt rốn cha. Tần Nham bắt được tay cậu, giữ chặt cằm cậu, để cậu nhìn thẳng vào mình:

"Con sợ cha sẽ chết sớm so với con sao?"

Tần Bảo đột nhiên nói: "Sau khi cha chết, có thể mang con cùng chết được không? Như vậy cuộc sống tươi đẹp sẽ không kết thúc."

Tần Nham mạnh mẽ dùng sức ôm lấy cậu.

Bác sĩ đến xem chân Tần Bảo cùng vết máu bầm trên mặt trên người, không có gì trở ngại, để lại một ít rượu thuốc xoa bóp, Tần Bảo bị đè ở trên giường bôi rượu thuốc, oa oa kêu to.

"Không cần!" Tần Bảo cố sức đạp chân, nghĩ muốn đạp bay bàn tay to đang cầm mắt cá chân mình.

Tần Nham chụp lấy mông cậu: "Đừng nhúc nhích."

Tần Bảo vừa đau vừa nhột vừa ngứa, cố hết sức muốn thoát khỏi loại cảm giác này: "Cha, nhẹ một chút a!"

Lực tay Tần Nham không nhỏ, hơn nữa còn có tác dụng của rượu thuốc, mắt cá chân bị vân vê đỏ bừng, một tay buông, Tần Bảo hối hả bò ra xa, trốn ở góc giường, hốc mắt rưng rưng cẩn thận sờ chân mình, ủy khuất nhìn cha. Lúc giãy dụa, nút thắt áo ngủ tuột ra, lộ ra khuôn ngực gầy yếu.

Trong phòng tràn ngập mùi xạ hương* nồng nặc. Tần Nham đứng núi này trông núi nọ, tiếp cận cắn lên mặt cùng cổ của Tần Bảo, Tần Bảo ứa nước mắt, chụp đầu của hắn. Tần Nham bỗng chốc liền đem cậu đè ngã, hai tay giữ chặt cổ tay cậu, cúi xuống nhìn cậu.

Xạ hương (麝香) : là loại hương thơm để đốt cho dễ ngủ ( cái này ta chỉ biết vậy thôi :3, còn ntn nữa thì … ai biết chỉ ta với nga

Tần Bảo nhìn không hiểu sóng ngầm trong mắt cha, càng không hiểu cha muốn làm gì, cảm thấy có chút sợ hãi liền co rúm lại.

Tần Nham cuối cùng vẫn là buông lỏng tay ra, cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi cậu, xoa đầu của cậu rồi đóng cửa rời đi.

Quản gia yên lặng ở ngoài cửa, thấy Tần Nham đi ra, tiến lên báo cáo từng việc: "Thiếu gia Vinh gia đã bình an đưa trở về rồi, mấy người lâu la kia đều giáo huấn một trận, ông lão ăn xin cũng đã đưa đi bệnh nghe nói lá lách bị vỡ, phải mổ, cũng đã không có đáng ngại rồi."

Tần Nham gật đầu, nói: "Đi tới di lui cũng mệt rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Liếc liếc mắt một cái, đã thấy đường nét tính khí giữa hai chân chủ nhân nổi lên, hết thảy trong lòng đã hiểu rõ, quản gia bình tĩnh lui ra.

Ngày thứ hai Tần Bảo không có đi học, cậu ngủ rất sâu. Tần Nham thức dậy rút cánh tay cậu gối đầu ra, sợ đánh thức cậu, nhưng hắn ngay cả xê dịch cũng không có một chút di chuyển. Nguyên lai cả một đêm thật sự là rất khổ cực a.

Tần Nham đến trường học, tìm giáo viên phụ trách Tần Bảo, ôn hòa nhưng lại cường thế nói với giáo viên, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, cho dù là người giáo viên, cũng nên tôn trọng ý kiến của con trai mình. Hơn nữa, hắn sẽ tranh thủ sống với Tần Bảo lâu hơn một chút. ( đúng là con hư tại cha ^O^ )

Nữ giáo viên mặt đỏ, vội vàng xin lỗi.

______________

– Chính văn hoàn–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro