Chương 4
Tần Bảo lúc này, đang ở một cái công trường cũ cùng ông lão ăn xin nướng khoai lang. Ở đâu có ông lão ăn xin? Chính là ông lão ăn xin cậu gặp trên đường lúc tan học và cho ông cái áo khoác.
Tần Bảo từ Vinh gia chạy ra, một khắc cũng không dám dừng. Cậu không biết Vinh gia cùng cha có quan hệ gì, nhưng mà cái phòng kia cậu đang ngủ, phía sau cánh cửa nhìn thấy một bức họa của cha, chỗ đầu và tim, có rất nhiều lỗ nhỏ bị phi tiêu cắm qua.
Kỳ thật cậu cũng cảm giác được cha không giống như người làm ăn bình thường, không thể nói rõ chỗ nào không đúng, mà trên người cha luôn có thứ gì đó rất thần bí. Mỗi lần cậu cùng cha ngủ chung, bất kể là giờ nào, chỉ cần cậu hơi động, cha liền mở mắt, giúp cậu thu thập ổ chăn, ôn nhu nhìn cậu, hình như cậu chưa bao giờ ngủ như thế.
Tần Bảo không biết đây là cha cậu đang đề phòng, là nhiều năm lăn lộn trong giang hồ tạo nên.
Tần Bảo học theo bộ dáng ông lão ăn xin, nhanh chóng dùng cành cây từ trong đống lửa moi ra củ khoai lang, vội vàng cầm lên, bị phỏng một chút.
Ông lão ăn xin ha ha cười, nói: "Cậu nha, nóng lòng muốn ăn đến mức không sợ bị nóng."
Tần Bảo sốt ruột lật củ khoai, cậu có chút đói bụng, không thể chờ được khoai lang nguội.
Ông lão ăn xin hỏi: "Cha mẹ cậu đâu, như thế nào để cậu một mình?"
Tần Bảo nuốt nước miếng, nói: "Unh, cháu bây giờ không có tiền về nhà nữa."
Ông lão ăn xin hỏi: "Vậy nhà cậu ở chỗ nào?"
Đầu óc Tần Bảo hai phần ba đã ngủ thiếp đi, lực chú ý hoàn toàn đặt trên củ khoai lang, nghĩ nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, nói: "Hoa viên Ngự Phủ."
Ông lão ăn xin bị mắc nghẹn khoai lang, nói: "Chỗ nào? Là chỗ ở của Tần thiếu gia a!"
Tần Bảo nghĩ thầm cậu vốn là thiếu gia a. Nhưng cũng không nói gì, sốt ruột ăn khoai lang.
Ăn xong khoai lang, cậu theo ông lão ăn xin chui vào một cái ống cống xi măng, chuẩn bị ngủ qua một đêm, nhưng lăn qua lăn lại không ngủ được. Lấy tay đấm đấm, toàn thân trên dưới đều đau, lại bị trật chân nữa, đau đến không ngủ được.
Ông lão ăn xin nói: "Đừng nhúc nhích nữa, cựa tới cựa lui người khác làm sao ngủ a!"
Tần Bảo không nói chuyện, khó chịu cũng chịu đựng. ( tội em quá >_< )
Ông lão ăn xin ngồi lên, nhìn bộ dáng khó chịu của Tần Bảo, nói: "Nhà cậu thực sự là ở hoa viên Ngự Phủ sao?"
Tần Bảo dạ một tiếng.
Ông lão ăn xin hỏi: "Cha mẹ cậu tên gì?"
Tần Bảo nói: "Cha cháu là Tần Nham."
Ông lão ăn xin kêu một tiếng mẹ ơi*, nói: "Cậu chính là Tần gia thiếu gia kia sao?! Như thế nào sa sút tinh thần như thế! Cậu còn theo ta ngủ ở chỗ này làm cái gì, cha cậu ở bên ngoài chắc đã lật tung cả thành phố rồi!"
Mẹ ơi ( 亲娘) : là tiếng kêu khi gặp chuyện gì hay cái gì khiến ta kinh ngạc, giống như oh my god đó :3 )
Tần Bảo nói: "A thật không? Nhưng cháu không có tiền trở về tìm cha rồi."
Ông lão ăn xin nhanh nhẹn đứng lên, kéo cậu bò ra khỏi ống cống, nói: "Đi đi đi, ta đưa cậu trở về."
Đi tới đầu đường, băng qua đường, đột nhiên một chiếc xe lao tới, ông lão ăn xin mạnh mẽ đẩy Tần Bảo một cái, Tần Bảo ngã ở ven đường.
Chờ quay đầu lại nhìn, ông lão ăn xin nằm ở giữa đường bất động. Tần Bảo liền bò tới nâng ông dậy, máu dính đầy một tay.
"Đừng lo cho ta…" Ông lão ăn xin khí lực yếu ớt: "Umh, trong người ta còn có chút tiền, cậu tự mình kêu xe trở về đi, sau này không được đi lung tung nữa…"
Tần Bảo im lặng nghe, nhìn ông tắt thở. Cởi áo ông ra, từ trong túi áo tìm được một xấp tiền lẻ lớn, bị máu thấm ướt. Nắm ở trong tay còn có chút cảm giác ấm áp. Tần Bảo đứng lên, lảo đảo đi tới đầu đường chờ taxi, đợi hồi lâu, rốt cục có một chiếc, cậu lên xe, nắm tiền trong tay toàn bộ đưa cho tài xế.
Tài xế mặt không đổi sắc, không nói một tiếng liền đưa cậu đến cục cảnh sát.
Một thiếu niên mười ba tuổi, ánh mắt kỳ lạ, toàn thân trên dưới dính đầy bùn đất và vết máu, trên mặt có vết tích đánh nhau, trong tay còn nắm một sấp tiền đầy máu, ai gặp, đều sẽ hướng cục cảnh sát cục mà đi.
Cảnh sát trực ban cục cảnh sát mặc một chiếc áo bông dày, đang xử lý một vụ trộm cắp, những người khác đều đi hết, chỉ còn lại một người thiếu niên mười mấy tuổi, đang ghi chép.
Tài xế taxi dẫn theo Tần Bảo vào cửa, ném vào một bên, cùng cảnh sát nói rõ tình hình, rất nhanh liền chuồn mất. Tần Bảo ngây ngốc đứng ở trong phòng làm việc của người ta, nhìn chằm chằm ly trà nóng hổi của chú cảnh sát, liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu khát nước quá.
Thiếu niên ăn trộm vừa nhìn, chính là kẻ tái phạm nhiều lần, nói năng ngọt xớt, khiến người kia ghi chép không kịp.
Tần Bảo sợ hãi lên tiếng: "Umh… Tôi muốn uống nước…"
Cảnh sát không nhìn được, vung tay lên: "Tự đi lấy đi, máy nước uống ở bên kia."
Tần Bảo một rẽ một rẽ đi qua, lấy một ly nước lạnh, lạnh đến run cầm cập.
Cảnh sát nói thầm: "Kháo*, một người so với một đứa bé còn không bằng, mẹ nó, hoàn toàn không có người dạy dỗ."
Kháo (靠) :một câu nói tục mà người TQ thường hay dùng
Tần Bảo uống hết ly nước, yên lặng đứng xem cảnh sát ghi chép, mắt cá chân một bên sưng đau, cậu dùng một chân khác đứng, đã sắp 12h đêm rồi, cậu bắt đầu buồn ngủ, hai con mắt híp lại, đứng không vững, phù phù một chút liền té ngã trên sàn nhà.
Cảnh sát cùng tên trộm bên mừng rỡ. Cảnh sát nói:
"Đứng cũng có thể té ngã, đầu óc như vậy, còn phạm vào chuyện gì a, hơn phân nửa là bị người lừa gạt đi? Aiiii, nói đi, máu trên người làm sao mà có?"
Tần Bảo đứng lên, nói: "Umh… Chính cháu, còn có một ông lão nữa."
"Ông lão đâu?"
"Ông , umh, ông vừa rồi bị xe đụng phải, chết rồi."
"Phốc!" Cảnh sát phun ra một ngụm nước trà: "Cậu nói rõ ràng một chút đi? Tai nạn ô-tô ở đường nào?! Cậu lúc ấy làm sao không báo cảnh sát a, cậu đứa nhỏ này thật ngu ngốc!"
Tần Bảo không thể nói rõ con đường kia tên gọi là gì. Mở miệng nhưng lại nói không được, cuối cùng nản chí gục đầu xuống.
Cảnh sát nói: "Thôi đi, cậu tên là gì? Cha mẹ đâu? Nhìn bộ quần áo này của cậu không rẻ, lại nửa đêm, cha mẹ không tìm cậu à?"
Tần Bảo nói: "Cha cháu gọi là Tần Nham, cháu ở tại hoa viên Ngự Phủ."
Tiểu kiền cảnh* thiếu chút nữa lại phun trà ra, giựt mở ngăn kéo lấy ra tấm ảnh vài giờ trước người Tần gia mang tới nhìn nhìn, dường như, thực đúng là thiếu gia của Tần gia a.
Tiểu kiền cảnh (小干警) : anh cảnh sát
"Cậu cắt tóc khi nào vậy? Cậu không phải mặc áo khoác màu đen sao?!”
Tần Bảo không biết nên giải thích thế nào, đêm nay cậu đã trải qua nhiều sự tình lắm rồi.
Xe Tần Nham tốc độ thong thả, dọc theo đường thành phố mà tìm, mặt hắn thủy chung nhìn bên ngoài đường, gần 12h đêm rồi, cửa hàng cũng đã đóng cửa, quán ăn đêm bắt đầu náo nhiệt.
Quản gia ngồi ở bên kia, giống nhau đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, người tới lui trên đường không nhiều, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tần Nham một cái, y biết rõ lúc này bầu không khí khẩn trương. Gặp qua cảnh cha con hai người ở trong nhà tắm nô đùa, vui vẻ, y biết rõ, Tần Bảo đối với Tần Nham mà nói, không đơn giản chỉ là con trai đơn thuần như vậy, y từ trong ánh mắt Tần Nham thấy được có chút kiêng kị. Tính cách Tần Nham, những năm gần đây y chỉ lờ mờ đoán được một nửa, Tần Bảo ngũ quan thể hiện sự sắc sảo không có một điểm giống Tần Nham, rất có khả năng không phải là con trai Tần Nham, điểm này Tần Nham sao không nghĩ ra, nhưng y hoàn toàn không có ý nói ra. Nói cách khác, không quan hệ có phải hay không là con trai của Tần Nham, Tần Bảo nhất định phải tồn tại.
Y đã rất nhiều năm không thấy Tần Nham tự mình động thủ. Mới vừa rồi hồ đồ tìm những thanh niên đánh cướp Tần Bảo, chưa từng hỏi một câu, Tần Nham một quyền đi qua liền giải quyết bọn chúng, tức giận bừng bừng, nhưng chỉ lộ ra trong nháy mắt, vẻ mặt lại bình tĩnh, căn dặn anh em đem người dẫn đi, xem tình huống xử lý. Cái gọi là xem tình huống, hoàn toàn chính là xem tình trạng Tần Bảo rồi, nếu thực sự có sơ xuất, người chôn cùng, tuyệt không chỉ một hai.
Điện thoại vang, quản gia tiếp máy, biết được Tần Bảo ở cục cảnh sát, lập tức ra lệnh tài xế quay đầu.
Tần Nham mở miệng: "Bảo người phân bộ lập tức đi đến." Mỗi một giây đồng hồ đều tràn ngập bất ngờ không thể đoán trước, hắn không nghĩ sẽ bỏ qua.
Tiểu kiền cảnh dẫn Tần Bảo vào phía trong phòng có điều hòa, TV phục vụ. Tần Nham cùng cục trưởng giao tình rất tốt, người này thực sự không thể trêu vào nha.
An bài xong Tần Bảo, trong nhà đột nhiên điện thoại đến nói vợ sắp sinh rồi, bảo lập tức đến bệnh viện. Hắn nhờ đồng sự thay ca dùm, vội vã rời đi.
"Thanh Diệm" anh em phân bộ nhận được điện thoại, chạy tới cục cảnh sát, từ cửa sổ nhìn thấy thiếu niên ngồi trong phòng làm việc, kia không phải là thiếu gia của bọn hắn.
Vì vậy gọi điện thoại cho quản gia, nói, không phải, mặc dù cũng để tóc dài, nhưng không phải thiếu gia, khẳng định không phải, tuổi cũng lớn hơn so với thiếu gia nữa.
Thiếu niên ăn trộm nhìn ngoài cửa sổ, thấy một đám đàn ông đang nghiên cứu mình một hồi lâu mới rời đi, không hiểu ra sao cả.
Quản gia nói lại, nhìn Tần Nham uể oải nhắm mắt dựa lưng vào ghế, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Một đứa trẻ ngu ngốc, làm kinh động đến vô số nhân vật lớn nhỏ ở thành phố này rồi. Người của Tần Nham rốt cuộc là không giống người bình thường a.
Xe tiếp tục đi về phía trước, yên lặng vài phút đồng hồ, Tần Nham đột nhiên lên tiếng, nói: "Quay đầu, đến cục cảnh sát."
Hắn có trực giác mãnh liệt, đứa trẻ đúng là ở chỗ đó, hắn muốn tận mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro