Chương 3
Tần Bảo thoải mái tự do đi trên đường, cậu bắt đầu nghĩ muốn về nhà. Thời gian đã là tám giờ tối rồi.
Đi vào một con phố nhỏ yên tĩnh, cậu hơi nhíu mày, có chút không quen với sự vắng vẻ trên đường. Quản gia đã nói, nếu chỉ có một người ngàn vạn lần không nên đi vào những con phố nhỏ.
Nghĩ định quay ngược lại, đột nhiên nhìn mấy người thanh niên trượt ván đuổi theo. Ngăn chặn trước mặt cậu nói những lời lẽ chung quy rất khó nghe.
"Chú em, bọn anh gần đây hơi kẹt, muốn mượn ít tiền xài a."
Tần Bảo túm chặt cặp sách: "Tôi không có tiền a."
"Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt sao?" Tên cầm đầu đẩy cậu một cái: "Thành thật lấy ra đi, nhìn vẻ mặt mày giống thiếu gia thế kia, nói không có tiền lừa gạt ai chứ ?!"
"Tôi thực sự không có tiền mà." Quản gia đã nói, ba cũng đã nói qua, gặp phải bọn cướp, muốn cái gì thì cho cái đó, quan trọng nhất là mình không bị sao. Nhưng cậu thực sự không có tiền, cậu không nói dối.
Bọn chúng đi tới lục soát người cậu, từ trong cặp sách của cậu lấy ra một cái ví tiền và một chiếc điện thoại di động hết pin.
Tên cầm đầu rút ra cái thẻ tín dụng hỏi: "Mật mã là gì?"
Tần Bảo rất hợp tác trả lời, bọn chúng không tin, liền lôi cậu đi tìm một cái máy rút tiền gần nhất. Số dư trong thẻ thực sự rất lớn làm cho người ta phải kinh ngạc, bọn chúng hưng phấn vô cùng.
Xe Tần Nham đang trên đường đi đến nhà hàng nọ, cấp tốc quay ngược lại hướng đi. Tần Bảo lại đang quét thẻ, hơn nữa vị trí lúc này cách đây không xa.
Mấy thanh niên kia lấy xong tiền, liền rời đi, Tần Bảo đi tới ngăn cản: "… Trả thẻ cùng điện thoại di động lại cho tôi đi, các anh không phải muốn tiền thôi sao?"
Bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau không hề có ý tốt: "Trả lại cho mày sao? Nói nghe dễ quá."
Liền đi tới tay đấm chân đá một trận.
Tần Bảo thân đúng là xui xẻo, Tần Nham chỉ mới dạy cậu một chút quyền cước để phòng thân. Làm sao có thể đánh lại mấy người vây quanh.
Xe Vinh Thế Văn đi ngang qua, trên xe là Vinh thiếu gia cùng Vinh phu nhân đi học đàn về.
Vinh phu nhân tinh mắt, nhìn thấy một màn này, kêu dừng xe, Vinh Thế Văn lĩnh mệnh xuống xe chạy đến, người rời đi hết, chỉ còn lại một thiếu niên nho nhã yếu đuối ngồi xổm ở góc tường.
Vinh thiếu gia a một tiếng. Vinh phu nhân hỏi làm sao vậy?
Vinh thiếu gia nói: "Người này con đã gặp, năm ngoái khi chúng con tham gia trại hè ở thành phố S, con gặp cậu ấy trong cô nhi viện, có chút kém thông minh."
Vinh phu nhân ở trong xe gọi: "Thế Văn a, dẫn về nhà đi."
Vinh Thế Văn khom lưng ôm lấy Tần Bảo mang lên xe.
Tần Nham ở chỗ máy rút tiền xuống xe, nhìn chung quanh không có người nào, trên mặt đất nhưng là cặp sách con mình và mấy quyển sách rơi vãi. Hắn nắm chặt tay, hỏi quản gia: "Chú Trung, vùng này là địa bàn của ai vậy?"
"Tiên sinh, nguyên lai là địa bàn của Vinh Môn, bây giờ đều là một đám lâu la không có danh tính lăn lộn."
"Từng người một." Tần Nham ngồi lại trong xe: "Được lắm, từng người một, đều phải tìm cho ra, ít hơn một người cũng không được!"
Tần Bảo tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi, bảo mẫu Vinh gia là người thứ nhất phát hiện cậu đã tỉnh, liền báo cho chủ nhân biết, Vinh thiếu gia chạy vào cửa đến chào hỏi.
“Hi.”
Tần Bảo nhìn hắn, căn phòng xa lạ, người cũng xa lạ.
Vinh thiếu gia tưởng rằng cậu sợ hãi, cẩn thận đi lên trước, đáng yêu khom lưng nhẹ giọng nói:
"Cậu ở trên đường gặp phải người xấu, ma ma tôi đem cậu cứu về đây."
Tần Bảo nhìn phía sau hắn, đi vào cửa chính là Vinh phu nhân, khuôn mặt hiền từ, loại hiền từ này chỉ có người lớn tuổi mới có. Cậu không biết Vinh gia đây là cô nhi quả mẫu*.
Cô nhi quả mẫu : mẹ góa con côi
"Không phải sợ." Vinh phu nhân mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu, Tần Bảo phản xạ có điều kiện tránh được, mắt vẫn là nhìn bọn họ.
Vinh phu nhân không để ý, khoan dung cười sờ đầu con mình, nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi, nơi này không có ai làm hại cậu đâu."
Liền ra cửa rời đi.
Người của Vinh Thế Văn vẫn không tìm được Tần Bảo. Vinh Thế Văn nghi ngờ tin tức lấy được không chính xác, hắn càng muốn có nhiều tin tức về con trai Tần Nham hơn.
Dù sao không phải năm đó, sự tình khó điều tra, tình hình sẽ không kéo dài như vậy. Gần một tiếng đồng hồ sau, tin tức truyền tới chi tiết rõ ràng. Con trai Tần Nham, cao 1m35, khóe mắt có nốt ruồi. còn kèm theo một tấm ảnh chụp lén.
Vinh Thế Văn nhìn ảnh chụp, cả kinh thiếu chút nữa té từ trên sa lon xuống đất. Đứa nhóc! Nguyên lai là cậu ta! Thực sự là không uổng phí công sức!
Chạy vội lên lầu, mạnh mẽ đẩy cửa gian phòng đứa nhóc kia ngủ, bên trong phòng trống trơn như cũ, cửa sổ mở rộng. Hiển nhiên, người đã chạy thoát rồi.
Vinh gia bây giờ giống như nhà người bình thường, xung quanh không có người canh gác, Tần Bảo xoay người nhảy từ cửa sổ ra, cơ bản không có gì trở ngại.
Vinh Thế Văn vừa định giậm chân mắng chửi người. Dưới lầu thanh âm ồn ào. Một người anh em hoảng loạn chạy lên lầu:
"Văn ca! Tần Nham tới rồi!"
Vinh Thế Văn trong lòng cười khổ, tới thật nhanh.
Người của Tần Nham đã lên lầu, rất nhanh tìm được phòng ngủ, kéo Vinh thiếu gia ra, Vinh phu nhân khóc lóc đuổi theo đến. Vinh Thế Văn ra cửa đúng lúc gặp, chĩa súng trên đầu người kia: "Buông hắn ra!"
"Bang!" Tần Nham giơ súng lên trần nhà nổ một phát.
"Anh muốn làm cái gì vậy?" Vinh Thế Văn bình tĩnh đỡ Vinh phu nhân: "Anh đã đồng ý với Tịnh ca, sẽ bỏ qua cho vợ con của anh ấy."
Tần Nham chọn mi: "Ta đã nói qua, điều kiện trước tiên là các người phải an phận."
Vinh phu nhân khóc hô: "Chúng tôi như vậy còn chưa đủ an phận sao? Tần tiên sinh còn muốn chúng tôi an phận như thế nào nữa!"
Tần Nham thản nhiên nói: "Đem con trai trả lại cho ta."
"Nó không có ở đây nữa." Vinh Thế Văn trả lời.
"Ai?" Vinh phu nhân nghiêng đầu hỏi hắn.
Vinh Thế Văn thở dài: "Đứa nhóc vừa rồi, là con của anh ta."
Vinh phu nhân căm hận thấp giọng rống: "Ngươi tại sao không nói sớm, nếu thế ta có thể chính tay bóp chết hắn rồi!"
Tần Nham một cái túm cổ Vinh thiếu gia, đem hắn xách lên giữa không trung: "Giống như vậy bóp sao?"
Vinh thiếu gia bị nắm cổ giống như vịt đạp đạp chân.
Vinh Thế Văn từng bước đi đến: "Nó thực sự không có ở đây! Chúng tôi cái gì cũng không có làm, nếu như không phải phu nhân, con trai anh sớm đã bị người đánh chết ở trên đường rồi!"
Tần Nham buông tay, Vinh thiếu gia ngã xuống đất, Vinh phu nhân khóc bò tới ôm đầu hắn.
Anh em bên ngoài lục soát trên lầu tụ họp đến, ai cũng không tìm thấy Tần Bảo.
Tần Nham đưa tay ra hiệu, ý bảo đem Vinh thiếu gia đi. Vinh Thế Văn muốn liều mạng. Tần Nham nói: "Đừng kích động. Ta sẽ không đụng đến hắn một cọng lông, chỉ cần con trai ta bình an trở về."
Như vậy, Tần Bảo đi tới chỗ nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro