Chương 2
Mùa đông sắc trời đặc biệt nhanh tối. Lại có gió thổi, Tần Bảo cảm thấy lạnh. Cậu có chút hối hận khi đem áo khoác tặng đi.
Rẽ vào một cửa hàng lớn, bên trong điều hòa ấm áp. Cậu ngồi ở một bậc cầu thang bên cạnh, khoái trá nhìn trong cửa hàng người đến người đi. Năm mới gần đến, trong cửa hàng không khí rất nhộn nhịp, vui mừng, mỗi người trên mặt ai cũng đều cười khanh khách.
Đột nhiên cậu nhìn thấy có một cô bé chừng 3-4 tuổi đứng cách đó không xa đang khóc. Cậu liền đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, cầm tay bé cười.
"Đừng khóc nữa bảo bảo." Cậu nói: "Đừng khóc nữa."
Cô bé lấy tay lau nước mắt nhìn cậu.
"Bé sao vậy?" Cậu hỏi, rồi từ trong cặp sách lấy ra một thanh chocolate cho bé.
Cô bé khóc thút thít: "Ma ma…"
"Ma ma bé đâu?"
"Không thấy nữa!" Bĩu môi một cái lại muốn khóc.
Tần Bảo vội vàng che miệng của bé: "Đừng khóc nữa ma ma sẽ rất đau lòng a. Đi thôi, để anh dẫn bé đi tìm ma ma nha."
Cô bé cảnh giác nhìn cậu: "Anh không biết ma ma hình dáng như thế nào làm sao tìm được, anh là người tốt sao?"
Tần Bảo nói: "Anh đương nhiên là người tốt rồi." Nghĩ một chút: "Thế anh với bé ở đây cùng nhau chờ ma ma quay lại, bé đừng khóc nữa nha."
Hai đứa ngốc đều không chú ý tới tiếng loa bên trong cửa hàng đang loa tìm người, cứ đứng ngay tại chỗ chờ. Quần áo mỏng manh, trước mặt là cô bé đang nước mắt lưng tròng.
Vài phút đồng hồ sau một bà mẹ tuổi còn trẻ đã chạy tới nhận người. Hai mẹ con nước mắt lưng tròng giống nhau, đối với Tần Bảo nói lời cám ơn.
Tần Bảo có chút xấu hổ: "Cháu lẽ ra cũng không nhìn thấy, nhưng là bảo bảo liên tục khóc."
"Cậu làm sao biết nó là Bảo Bảo?" Mẹ cô bé rất tò mò.
Tần Bảo nói: "… Không có, cha cháu cũng gọi cháu là bảo bảo mà."
Mẹ cô bé lập tức liền cười: "Cha cậu nhất định rất thương yêu cậu đi, umh, muốn như thế nào cám ơn cậu đây, cậu mặc ít như vậy, hay là tôi mua cho cậu một chiếc áo nha?"
"Không, không cần đâu…" Tần Bảo xấu hổ từ chối, nhưng ngay sau đó liền hắt xì hai cái. Hai mẹ con nhìn cậu cười, cậu sờ sờ cái ót.
Giống cái tượng gỗ thử đi thử lại rất nhiều quần áo, cũng không có cái nào vừa ý. Cuối cùng mẹ cô bé đề nghị mua cho cậu một chiếc áo khoác lông dày màu xám. Lúc tính tiền Tần Bảo cố ý muốn để mình trả tiền. Mẹ cô bé nói, cậu trên người mang theo nhiều tiền như vậy sao? Tần Bảo từ trong cặp sách lôi ra một cái thẻ, nói, tôi có thẻ tín dụng a.
***
Quản gia trước tiên có phản ứng: "Tiên sinh, thiếu gia đang ở quảng trường Phúc Lợi, cậu ấy đang quét thẻ."
Tần Nham lập tức đẩy cái ghế ra, bước nhanh xuống lầu. Tài xế sớm đã ở cửa đợi lệnh từ lâu.
Mua xong quần áo xuống lầu, mẹ cô bé nói: "Bây giờ tôi mời cậu ăn một bữa cơm nha, coi như là cảm ơn cậu vậy."
Tần Bảo thấy mình không làm được cái gì, cậu quả thật cái gì cũng chưa có làm, nhưng gặp phải người nhiệt tình như vậy, vốn là muốn tìm lời từ chối, đã bị kéo lên taxi.
Tần Nham chưa kịp tới, chờ hắn chạy tới, thì con hắn sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa, kêu một nhóm người tìm kiếm xung quanh. Hắn tùy ý tìm một bậc thang ngồi xuống hút thuốc, hắn không biết nửa tiếng trước con trai hắn cũng là ngồi tại chỗ này.
Con trai hắn vốn là dòng máu lai, khi hắn còn đang ở Mĩ đã cùng một người phụ nữ sinh ra. Sau đó người phụ nữ kia lập gia đình. Đứa con là bí mật của hai người.
Sau này quay về Đài Loan, tình hình rối ren không ổn định, hắn không thể làm gì khác hơn là học theo lão cha năm xưa giấu kín hắn, cũng đem con mình đi giấu. Thực lực không đủ, con mình theo bên người, sẽ là vật hi sinh. Đó là người thân duy nhất trên đời này của hắn.
Bảo Bảo. Tần Nham trong lòng lặng lẽ nói, con như thế nào cũng phải thương xót tội nghiệp cha con, chung quy sẽ không muốn cha tuổi già cô đơn cả đời đi.
Tần Bảo ăn cơm xong, cuối cùng thoát khỏi mẹ con nhà nọ rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức phát hiện không biết mình đang ở chỗ nào. Nhìn đồng hồ, đã gần 7h tối rồi, cậu đi tới một trạm xe bus gần nhất xem lộ trình, để xác định vị trí của mình.
Kết quả nhìn lộ trình cũng hoàn toàn không biết đây là chỗ nào, đang suy nghĩ, ven đường chạy qua một chú chó rất đáng yêu. Lực chú ý của Tần Bảo lập tức bị dời đi, đứa nhỏ đáng thương, liền đuổi theo chú chó chơi đùa.
Đuổi tới dưới lầu một ngôi nhà, con chó chạy vào, Tần Bảo nhưng bị người nhà nào đó thiếu đạo đức từ trên lầu giội xuống một chậu nước trúng đầu. Nghe mùi cũng biết không phải rất dễ ngửi, Tần Bảo buồn bực rời đi, nhìn thấy ven đường có một tiệm sa long làm đẹp rất lớn, đi vào rồi nói: "Cháu muốn gội đầu.”
Tóc Tần Bảo mỏng mềm mại, nửa năm không cắt, đã dài che khuất lỗ tai, mùa đông trời lạnh không cảm thấy khó chịu, huống hồ, Tần Nham cũng thích nhìn cậu để tóc dài, nhìn càng thông minh. (pó tay với thèng cha nhà em quá, đúng là bảo bảo nhà anh quá thông minh luôn ^_^ )
Cha rất thích chơi đùa mái tóc của cậu, cậu còn nhớ rõ tay cha luồn vào tóc cậu, rồi từ tai trượt đến sau gáy, nắm thật chặt, loại cảm giác chân thực bao dung này khiến cậu an tâm. Đôi tay thô ráp lực đạo đều đều vuốt vẻ cái cổ cậu, khóe mắt luôn mang theo ý cười thản nhiên, râu mép cạo rất sạch sẽ, dùng sức khi hôn cậu, có thể ngửi thấy được mùi kem cạo râu tươi mát. Tần Bảo cảm giác rất thoải mái.
"Cắt tóc không?" Gội sạch đầu, ông thợ cắt tóc giơ kéo lên hỏi.
Tần Bảo suy nghĩ một chút, gật đầu. Cậu cảm thấy tóc ngắn nhìn sẽ có vẻ con trai hơn.
Tần Bảo cắt tóc xong đi ra, mua một ly trà sữa nóng ở phố đối diện, cùng người Vinh Thế Văn gặp thoáng qua, người nào cũng không để ý tới người nào. Tần Bảo căn bản không nhận ra những "Bằng hữu" này của cha trên đường, cha cũng không cho cậu tiếp xúc. Mà người của Vinh Thế Văn, rõ ràng đang hỏi thăm về cậu, con trai Tần Nham, mặc áo khoác ngoài màu đen, tóc hơi dài.
Bảo Bảo, cô bé bị lạc ở cái cửa hàng kia, cùng ma ma đi ăn cơm xong thì về nhà, hai mẹ con ngồi ở phòng khách xem TV, chơi trò chơi, chờ cha đi làm về.
Đột nhiên có khách tới chơi. Bảo Bảo mẹ nhìn xuyên qua cái ô trên cửa, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên anh tuấn.
"Anh tìm ai?" Người lạ.
"Xin hỏi." Người đàn ông nho nhã lễ độ: "Đây có phải là nhà Vương Chính tiên sinh không? Tôi là đồng nghiệp của đơn vị ông ấy, ông ấy bỏ quên tài liệu."
Mẹ Bảo Bảo ra mở cửa, người đàn ông hai tay trống trơn, ánh mắt sắc bén, sau lưng còn đi theo bốn năm người đàn ông lực lưỡng, cô sợ muốn đóng cửa, cánh cửa nhưng lại đứng im.
"Bà chủ." Nam tử nói: "Đừng sợ, tôi chỉ là muốn biết, bà ở quảng trường Phúc Lợi gặp được cậu nhóc kia, sau đó bà dẫn nó đi đâu thôi?"
Mẹ Bảo Bảo run run nửa ngày, nói tên một nhà hàng.
"Oh? Bữa cơm cậu ta ăn cái gì?"
"Xôi ngọt thập cẩm…"
八宝饭 ( Bát bảo cơm ) : xôi ngọt thập cẩm hay là cơm bát bửu: thức ăn ngọt gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn và 1 số nhân hoaquả khô như: nho khô v.v… trộn lẫn rồi nấu chín)
Người đàn ông xoay người rời đi, Mẹ Bảo Bảo không biết dũng khí đâu ra, hô: "Cậu ấy làm sao vậy? Cậu ấy vẫn là một đứa trẻ đó!"
Người đàn ông không quay đầu lại: "Cậu ta là con trai tôi, đa tạ bà rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro