Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Cuộc sống bình thường có phải hay không chính là cuộc sống?

Tần Bảo nghi hoặc. Bài ngữ văn mấy ngày hôm trước, thầy giáo nói tới đề tài ước mơ, yêu cầu viết một bài văn về cuộc sống mơ ước sau này của chính mình, Tần Bảo lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mặc dù cậu đã là học sinh trung học năm nhất rồi, nhưng cậu không biết cái gì gọi là ước mơ, trừ lúc còn nhỏ học tiểu học thầy giáo nói mình lớn lên sẽ là một cảnh sát ra, về cuộc sống và tương lai, cậu hoàn toàn chưa có khái niệm.

Buổi tối ngồi ở thư phòng nhỏ của mình, qua thời gian rất lâu cũng không viết ra được một chữ, cậu túm cuốn bài tập rón rén đi tới thư phòng lớn của cha, ghé vào cánh cửa nghe động tĩnh bên trong. Cha vốn là người làm ăn, lúc có khách tới chơi, thì không được quấy rầy.

Quản gia bưng cà phê đi tới, lên đến cửa cầu thang lầu hai, liền thấy cậu tư thế kỳ lạ dán vào cánh cửa, đi qua vỗ nhẹ vai cậu một cái. Tần Bảo quá mức chuyên chú nghe lén, nên một vỗ này sau lưng thiếu chút nữa làm cho cậu sợ hãi kêu lên.

"Ai ở bên ngoài?" Giọng nam trầm ổn bên trong cánh cửa hỏi.

Quản gia đối với Tần Bảo lo lắng khoát tay coi như không nhìn thấy, trả lời: "Tiên sinh, là tôi cùng tiểu thiếu gia."

"Vào đi."

Tần Bảo ai oán nhìn quản gia quanh năm mặt không chút thay đổi, đẩy cửa ra đối với cậu làm một động tác tay kiểu xin mời vào. Đi lên trước vài bước, cùng cha Tần Nham ngồi phía sau bàn làm việc rộng lớn đối mặt. Cậu đối với người cha này vô căn cứ toát ra ba phần kính trọng ba phần sợ hãi ba phần ngưỡng mộ, còn có chút xa lạ. Bọn họ chung sống với nhau còn đang trong giai đoạn thích ứng lẫn nhau, ít nhất đối với Tần Bảo mà nói là như vậy. Trước khi tốt nghiệp tiểu học, cậu cùng Phương ma ma cô nhi viện ở cùng một chỗ, hơn nữa không gọi là Tần Bảo, mà gọi là Phương Kiệt. Đột nhiên tại lễ tốt nghiệp, cái người đàn ông gọi là Tần Nham này liền xuất hiện, nói với cậu, hắn là cha của cậu, sau đó đón cậu về nhà.

"Mang một đĩa bánh kem đến dùm tôi." Tần Nham phân phó.

Quản gia gật đầu, buông cà phê đóng cửa rời đi. Hai cha con một mình trong phòng.

Tần Nham nhìn con trai mình từng bước chậm rãi tới gần, cười ôn tồn:

"Tìm cha có chuyện gì sao?"

"Ai…" Tần Bảo đang cách hắn xa 2m dừng lại, do dự, đem cuốn bài tập đưa tới.

Tần Nham cúi người kéo cậu qua, an trí giữa hai chân, cầm cuốn bài tập xem:

"Cuộc sống tươi đẹp… Là cái gì?"

“Thầy giáo nói, uh, là về cuộc sống mơ ước sau này của chính mình.” Tần Bảo cảm giác được trên đỉnh đầu cái cằm cha đang cọ xát, kẹp lấy hai cái đùi cậu, hạ thân bao bọc bên trong âu phục, ẩn chứa một cỗ lực lượng không dễ dàng bộc phát. Cậu chớp mắt dời đi lực chú ý, dùng sức đâm một chút xuống bắp thịt kia.

Tần Nham nhanh chóng bắt được tay cậu. Tần Bảo cùng đứa trẻ đồng trang lứa khác không giống nhau, cậu có chút trở ngại rất nhỏ, cụ thể biểu hiện, rất khó tập trung lực chú ý, tốc độ suy nghĩ chậm chạp, khả năng lo-gic kém, nói chuyện không lưu loát, thường hay phát ngốc. Thành tích của cậu cũng không tốt, trừ toán học ra, cái khác cơ bản treo đèn đỏ. Đối với những việc này, Tần Nham ngược lại không quan trọng, con trai của hắn không cần phải quá thông minh.

"Cuộc sống mơ ước a…" Tần Nham cười. "Vậy con cảm thấy sau này con muốn sống như thế nào đây?"

Quản gia bưng bánh kem đến, đưa tới tay Tần Bảo. Cầm bánh kem suy nghĩ nửa ngày, Tần Bảo mới chậm rãi trả lời: "Như bây giờ thì tốt."

Tần Nham cười, nói: "Vậy liền viết thôi, muốn bình thường sống hết một đời, ăn của cha dùng của cha, mãi cho đến hết cuộc đời."

Bài văn như vậy nộp lên, đương nhiên là sẽ bị phê bình rồi. Tần Bảo vì vậy bị gọi đến văn phòng. Bị chất vấn: "Cậu có hay không nghĩ tới, cha cậu sẽ qua đời so với cậu sớm hơn? Đến lúc đó cậu sẽ làm như thế nào đây? Rốt cuộc là ai dẫn nước cho cậu có tư tưởng ỷ lại như vậy, trách không được khả năng tự lập của cậu kém… Cậu có thể trở về, ngày mai gọi cha mẹ cậu đến một chút."

Tần Bảo có chút uể oải, cậu cứ cảm thấy cha nói không có sai. Bị bắt buộc tan học sớm cậu lẻ loi mang cặp sách trên lưng rời khỏi trường.

Hiển nhiên, nửa tiếng sau, tài xế tới đón người liền không thấy, gọi điện thoại tới văn phòng Tần Nham, Tần Nham trên mặt một mảnh sát khí: "Phân phó xuống các phân bộ, mỗi con đường mỗi góc phố đều tìm, nhất định phải tìm cho được!"

Quản gia theo ở phía sau mở miệng: "Ngài xem có cần hay không chú ý một chút mấy người còn lại của ‘Vinh Môn’…"

Tần Nham gật đầu, xiết chặt quả cầu bằng ngọc trong tay. Hắn vốn không muốn nhổ cỏ tận gốc, chỉ là, ai không để hắn yên ổn, thì đừng trách hắn vô tình.

Tần Bảo chưa từng một mình đi bộ về nhà. Đến thành phố này bất quá chưa tới nửa năm, ra khỏi nhà đều có tài xế đưa đón, cũng không có cùng bạn học ra khỏi cánh cửa chơi đùa, bởi vì căn bản cũng không có người biết cậu. Có thể nói, cậu đã bị kiểm soát rất lâu rồi. Cho nên một mình tìm đường về nhà như thế, tựa hồ trở nên rất có ý nghĩa.

Cậu dọc theo đường cái chậm rãi đi, đi qua một người ăn xin quần áo đơn bạc, đứng lại móc túi áo, nửa ngày móc ra hai đồng tiền xu, thuận tiện đem áo khoác cởi ra cho người ta. Thời tiết cuối năm đặc biệt lạnh, nhất là ban đêm.

***

Vinh Thế Văn ở tại nhà cũ trông giữ phu nhân cùng tiểu thiếu gia. Đây là di nguyện của Vinh Tịnh An. Vinh Môn hưng thịnh năm đó sớm đã không còn tồn tại nữa, Vinh Tịnh An khư khư cố chấp lại hồ đồ ngu xuẩn không linh hoạt làm lực lượng Vinh Môn bị tiêu diệt. Cuối cùng trong một lần giao dịch bị cảnh sát bắn chết, lại nói tiếp cũng xem như chết có đạo lý, không làm thất vọng tất cả anh em Vinh Môn.

Chuyện ở trên bàn tiệc chính như thế qua đi. Nhưng Vinh Thế An cùng mấy người anh em trung thành đều biết nội tình, nếu không phải Tần Nham sắp đặt người báo tin cho cảnh sát, trận giao dịch kia cũng sẽ không sảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.

Tần Nham hai mươi tuổi trước đây cái gì cũng coi như không biết, trên thực tế nếu như không phải cha hắn bị người sát hại, có lẽ Tần Nham cả đời liền lẳng lặng chết già trong phòng thí nghiệm ở nước Mĩ rồi. Rất khó tưởng tượng, khi đó hắn kế thừa sự nghiệp của cha, vẫn là một người còn trẻ non kém tri thức nông cạn, thời gian vài chục năm, nhưng lại có thể một tay che trời làm mưa làm gió. Người được trải qua nền giáo dục cao cấp dù sao cũng không giống nhau, dứt bỏ đánh đánh giết giết người của thế hệ trước, Tần Nham càng hứng thú với "Thương trường", buôn bán như thế nào đều muốn làm, có một tập đoàn công ty chính đại quang minh, làm việc nhanh gọn không nói, cũng rất ít nhiều phiền toái.

Anh em dưới tay vào đến cửa đều thấp giọng gọi Vinh Thế Văn: "Văn ca…"

Vinh Thế Văn đang điều tra manh mối của Tần nham: "Uh?"

"Nghe nói con trai Tần Nham đã thất lạc."

"Cái gì?" Vinh Thế Văn cơ hồ nhảy dựng lên: "Tin tức có đáng tin không?"

"Tuyệt đối đáng tin, mọi người đều đang tìm!"

Vinh Thế Văn suy nghĩ, nói: "Đứa nhóc kia là nhược điểm duy nhất của Tần Nham… Ta nghĩ, có lẽ cũng là cơ hội tốt nhất cho chúng ta, ngươi liên lạc tất cả anh em có thể liên hệ được, nhất thiết phải tìm được nó trước, đem nó mang đến đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro