Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Mẹ Kế Ác Độc Của Bạch Tuyết

#Adam

#06/09/2025

______________________________________

Không có beta nên nhờ các bạn đọc thấy chỗ nào sai chính tả, lậm QT,.. thì bình luận chỉ mình chỉnh sửa với nhé!

_______________________________________________

Ngay lập tức, rất nhiều người đều nhìn về phía Chu Gia Ngôn, không biết cậu bé nghĩ ra cách này có thất vọng không.

Nhưng bất ngờ là vẻ mặt Chu Gia Ngôn vẫn bình thường, một chút lo lắng cũng không thấy.

Mới năm tuổi mà đã bình tĩnh như vậy sao? Chẳng lẽ cậu bé rất tin tưởng Ngao Lương Tuấn?

Lúc này Chu Gia Ngôn trong lòng cũng có chút rối, nhưng cậu biết giờ mình phải bình tĩnh để các bạn nhỏ tin tưởng, vì vậy cậu cố giữ vẻ mặt bình thản.

Khi mọi người đang suy đoán, cậu nhóc mập mạp Ngao Lương Tuấn lại quay mặt đi, ngượng nghịu nói to:

"Oa oa oa, con không nhìn, con sẽ không lấy, chú đừng dụ dỗ con, đã bảo không cần là không cần nhá."

Từ Tường thấy vậy giật mình, vốn dĩ thấy cậu nhóc thèm thuồng, ông ta nghĩ mình thắng chắc rồi, không ngờ đến phút cuối, cậu nhóc lại không lấy!

Ông hỏi:

"Tuấn Tuấn, con thật sự từ bỏ sao?"

Cậu nhóc mập mạp mắt rưng rưng gật đầu lia lịa:

"Vâng, từ bỏ ạ."

Dáng vẻ nhỏ bé ấy nhìn sao cũng thấy đáng thương.

Thấy thái độ Ngao Lương Tuấn kiên quyết như vậy, Từ Tường thở dài một tiếng, rồi cũng bỏ qua. Dù sao ông ta làm chương trình này là để dạy các bé nhỏ, giúp các bé trở nên tốt hơn chứ không phải dẫn dắt các bé trở nên hư hỏng.

Nhìn thấy các bé đã có khả năng chống lại sự cám dỗ, ông ta rất cảm động, nở một nụ cười chân thành:

"Tuấn Tuấn, nhóc giỏi lắm. Chú rất nể phục nhóc."

Lúc này, Chu Gia Ngôn, người nãy giờ luôn nghiêm nghị, cũng mỉm cười. He he,  anh Tuấn Tuấn nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng đến lúc quan trọng vẫn rất trọng nghĩa khí, cậu quả nhiên không nhìn nhầm người.

Hành động này của cậu nhóc mập mạp cũng khiến cư dân mạng xúc động.

【Tuấn Tuấn giỏi thật, có thể kiềm chế bản thân thật sự rất tuyệt.】

【Ngoài việc kiềm chế bản năng, còn phải rất tin tưởng vào bạn nhỏ của mình nữa.】

【Tôi thấy người lớn chưa chắc đã làm được, dù sao có thể tin tưởng bạn bè như vậy thật khó, vì biết đâu bạn bè có thể hãm hại mình.】

...

Còn về Tạ Băng, lúc này trong mắt cô tràn đầy tự hào, thằng nhóc mập mạp của cô cuối cùng cũng trưởng thành hơn chút rồi!

Sau đó Từ Tường đưa lon Coca cho Tống Y Y, và Tống Y Y sau khi nhận Coca cũng đặt nó vào chỗ họ đã thống nhất để vật phẩm, không hề động đến.

Sau đó buổi đấu giá diễn ra thuận lợi hơn, thậm chí Từ Tường đã bỏ cuộc, chấp nhận đưa xe đồ ăn nhỏ đựng gà, trứng, khoai tây chiên, cánh gà quay, kem... cho các em nhỏ.

Đợi đến khi Từ Tường đưa cây kem cuối cùng cho Chu Gia Ngôn, ông vỗ vai Chu Gia Ngôn nói:

"Nhóc con, thông minh lắm, vậy mà có thể chiếm được lợi từ tay chú."

Chu Gia Ngôn chỉ là một cậu bé năm tuổi, dù ngày thường có điềm tĩnh đến mấy, lúc này cũng không khỏi xúc động. Cậu cười ngượng, khiêm tốn nói:

"Hì hì, là các chú đã nương tay không phá hỏng lỗ hổng của cháu, hơn nữa ma ma cũng nhắc nhở cháu phải chú ý đến kịch bản của chương trình trước khi làm nhiệm vụ."

Nghe thấy hai chữ "mama", Từ Tường nhướng mày. Sao lại là Thẩm Thanh Thanh! Cô không chỉ tự mình nắm được lỗ hổng của chương trình, mà còn dạy cho cả nhóc con nữa!

Từ Tường có chút tuyệt vọng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Trước khi ghi hình kỳ đầu tiên, ông ta còn nghĩ nhất định phải làm khó Thẩm Thanh Thanh thật nhiều, nhưng bây giờ xem ra, chương trình có thể bị Thẩm Thanh Thanh chiếm đi ít lỗ hổng thôi đã phải cảm ơn trời đất rồi!

Thấy Từ Tường thua thiệt, người xem phòng live stream lại cười ồ lên.

【Kịch bản chương trình vốn rất thâm, vậy mà bị một nhóc con năm tuổi nhìn thấu, ha ha ha, cười chết mất.】

【Mọi người thấy vẻ mặt của đạo diễn Từ chưa, cảm giác sắp sụp đổ rồi.】

【Ngôn Ngôn thông minh quá, hơn nữa các bạn nhỏ cũng rất tin tưởng cậu ấy, các bạn nhỏ đoàn kết giúp đỡ nhau cuối cùng đã đánh bại tổ chương trình. 】

【Không thể không nói cách giáo dục của Thẩm Thanh Thanh có lẽ thật sự có gì đó lợi hại, mọi người còn nhớ lời cô ấy nói trước khi xuất phát không? Tôi trước đó còn nghĩ cô ấy chỉ khoác lác thôi. 】

【Cô ấy là nhà tiên tri à hay đã dự đoán được dự đoán của tổ chương trình?】

【Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy chỉ may mắn gặp được một đứa trẻ thông minh như Ngôn Ngôn thôi.】

【Một lần là may mắn, lần này vẫn là may mắn sao? Thẩm Thanh Thanh đã dựa vào đầu óc lật ngược tình thế mấy lần rồi?】

...

Cuộc tranh cãi về việc Thẩm Thanh Thanh rốt cuộc có hay không có "gì đó" vẫn tiếp tục cho đến khi các bà mẹ từ phòng họp đi ra và gặp lại các con, sự chú ý của cư dân mạng mới chuyển hướng.

Vốn dĩ Chu Gia Ngôn luôn điềm tĩnh, trước mặt các bạn nhỏ có vẻ cái gì cũng biết, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh, bước chân của cậu lại nhẹ nhàng hơn. Cậu không tự giác mà đi nhanh hơn, vài bước đã chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh, giọng có chút khoe khoang:

"Hừ, con đã bảo là con sẽ không làm theo kịch bản của chương trình đâu, ma ma xem nè."

Nói rồi Chu Gia Ngôn dùng ngón tay chỉ vào đống đồ ăn và đồ ăn vặt họ đã lấy được.

Thẩm Thanh Thanh nhìn dáng vẻ vênh váo đó của Chu Gia Ngôn, trong lòng buồn cười, nhưng hôm nay cậu bé quả thật biểu hiện rất tốt, có thể khen một chút.

Cô cười hớn hở nói,:

"Ừa, không hổ là ở với mẹ lâu như vậy, thông minh tài trí chỉ kém mẹ một chút thôi. Biểu hiện quả thật không tệ lắm, tối nay miễn cưỡng có thể cho con xem Ultraman thêm một tiếng."

Sau khi nghe nửa câu đầu, cậu bé trong lòng thấy bất lực, mẹ kế quả nhiên luôn có thể vòng vo tự khen ngợi bản thân! Tuy rằng cô ấy nói đúng là sự thật, nhưng sao lại có thể không khiêm tốn nói ra như vậy?

Nhưng khi Chu Gia Ngôn nghe thấy nửa câu sau, cậu lại vui vẻ trở lại, biểu hiện xuất sắc hôm nay của cậu đã khiến mẹ kế cũng phải thừa nhận cậu rất thông minh! Còn cho cậu xem thêm một tiếng Ultraman!

Một chút đỏ ửng lan lên tai nhỏ của Chu Gia Ngôn, cậu muốn nói gì đó để thể hiện sự khiêm tốn của mình, nhưng ấp úng một lúc cuối cùng vẫn nghe theo bản năng mà nói:

 "Con cũng cảm thấy hôm nay con rất giỏi, giỏi y như Ultraman vậy."

Đứa trẻ khoe khoang hoàn toàn không có vẻ bóng bẩy như người lớn. Việc một đứa trẻ bình thường rất rụt rè như Chu Gia Ngôn mà lại khoe khoang còn khiến nhiều người thấy dễ thương.

【Ôi ôi ôi, Ngôn Ngôn đáng yêu quá, Ngôn Ngôn hôm nay đúng là nhóc anh hùng đã đánh bại con quái thú chương trình.】

【Quả nhiên trong lòng Ngôn Ngôn, Ultraman vẫn là giỏi nhất ha ha ha.】

【Tôi cảm thấy Ngôn Ngôn ở bên Thẩm Thanh Thanh thật sự sôi nổi hơn nhiều, ở bên ngoài là nhóc người lớn, trở về bên Thẩm Thanh Thanh liền trở thành một đứa trẻ biết khoe khoang.】

【Hai người ở cùng nhau thật sự càng ngày càng giống, Ngôn Ngôn cũng bị Thẩm Thanh Thanh lây cho chút vênh váo.】

Tạ Băng thấy con trai mặt đỏ ửng, cô ấy cũng rất hài lòng với việc Ngao Lương Tuấn cuối cùng đã dừng lại đúng lúc, nói với cậu:

"Chờ về nhà, Tuấn Tuấn mỗi ngày có thể uống một lon Coca nhé."

Ngao Lương Tuấn hò reo:

"Mama vạn tuế."

Thôi Hạ và Mạc Mạn cũng hết lời khen ngợi con mình.

So với các đứa trẻ khác đang vui vẻ phấn chấn, Lương Thiên Dật lại yên tĩnh hơn nhiều, cậu đi đến bên Thẩm Lâm Nhan và ngoan ngoãn gọi một tiếng:

"Mama, con đã trở về."

Thẩm Lâm Nhan trong lòng có chút thất vọng với Lương Thiên Dật. Cô không hiểu vì sao một đứa trẻ học nhiều thứ như vậy lại hoàn toàn không nổi bật trong chương trình giải trí này, thậm chí còn không bằng đứa con ngốc của Tạ Băng.

Nhưng cô biết, hiện tại trước ống kính mình tốt nhất nên nói những lời động viên, vì thế liền cười nói:

"Tiểu Dật mệt không? Tối nay mẹ làm món con thích ăn nhé. Biểu hiện hôm nay của con tuy có chút chưa đủ, nhưng cũng rất tuyệt, chúng ta sau này tiếp tục cố gắng là được."

Lương Thiên Dật khi nghe nửa câu đầu của Thẩm Lâm Nhan còn có chút vui, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, nụ cười trên mặt cậu bé dần tắt đi, thì ra mama cảm thấy cậu biểu hiện vẫn chưa đủ.

Thẩm Lâm Nhan thấy vẻ mặt này của Lương Thiên Dật trong lòng rất khó hiểu, không rõ sao cậu lại đột nhiên không vui nữa, cô ta đâu có nói nặng lời gì!

Nhưng giờ không phải lúc để băn khoăn chuyện đó, vì thế Thẩm Lâm Nhan quyết định nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: 

"Được rồi, chúng ta cùng đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối nhé."

Lương Thiên Dật vốn dĩ luôn hiểu chuyện và nghe lời, nghe Thẩm Lâm Nhan nói liền theo bản năng gật đầu:

"Vâng, mama."

Thẩm Lâm Nhan tự cho rằng mình không nói gì nặng lời, nhưng vào trong tai người khác lại không phải như vậy.

【Chỉ có tôi thấy Thẩm Lâm Nhan nói chuyện kỳ lạ sao?】

【Các bà mẹ khác đều đang khen con mình, Thẩm Lâm Nhan thì hay rồi, lại bảo con lần sau tiếp tục cố gắng, tuy giọng điệu không nặng nề, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.】

【Mọi người không thấy Lương Thiên Dật vốn đang rất vui, cuối cùng cũng không còn cười nữa.】

【Cảm giác rất giống thao túng, khen ngợi người ta tốt nhưng thực tế là đang đả kích sự tự tin của người ta, khiến Tiểu Dật không có tự tin, không dám rời xa mình.】

...

Thủy quân của Thẩm Lâm Nhan vẫn theo dõi xu hướng của phòng live stream, phát hiện tình hình không ổn, lập tức mở chế độ dẫn dắt dư luận.

【Có người thật quá giỏi tưởng tượng đi, rõ ràng Tiểu Dật cũng chưa nói gì.】

【Không phải fan Thẩm Lâm Nhan, nhưng tôi nhìn thấy cô ấy đang khen Tiểu Dật mà? Chỉ là nói sau này cố gắng tiến bộ, sao trong miệng một số người lại thành thao túng?】

【Gán mác thao túng quả thật có chút quá đáng, những gì Thẩm Lâm Nhan đã trả giá cho Tiểu Dật mấy năm nay mọi người đều thấy rõ như ban ngày.】

...

Việc làm của Thẩm Lâm Nhan cũng không quá rõ ràng, hơn nữa đại đa số người kỳ thật đối với chuyện thao túng cũng không quá nhạy cảm, hướng gió dư luận cuối cùng vẫn bị thủy quân dẫn dắt đi.

Đám nhóc đã lấy được nguyên liệu nấu ăn, nên sau đó là công việc của các phụ huynh.

Xét thấy bọn trẻ vốn đã liên minh với nhau, mọi người quyết định cũng không chia nhóm nữa, đem tất cả nguyên liệu nấu ăn đặt chung một chỗ, cùng nhau làm một bữa tối phong phú.

Đương nhiên Thẩm Thanh Thanh sẽ không nấu ăn, cả hai kiếp cộng lại hơn hai mươi năm, số lần cô vào bếp không quá ba lần.

Về chuyện này Thẩm Thanh Thanh rất thẳng thắn, cười nói:

 "May mà mọi người cùng nhau nấu, không cần em chuẩn bị một mình. Cả đời này em chưa từng vào bếp, thật sự mà để em nấu ăn thì sẽ nổ tung cả bếp đấy, em vẫn nên rửa rau phụ giúp mọi người thôi."

Tạ Băng cũng nói:

"Thật trùng hợp, chị cũng vậy. Chị vàThanh Thanh rửa rau phụ giúp mọi người nhé."

Thẩm Lâm Nhan nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh cuối cùng cũng có việc không biết làm, trong lòng rất vui, lần này cô ta nhất định phải lấy lại sự nổi bật!

Vì thế cô ta bước lên vài bước, đầy tự tin:

"Nếu mọi người không chê, hôm nay hãy nếm thử tài nghệ của tôi. Tôi từ nhỏ đã bắt đầu nấu ăn, sau này gả cho ba của Tiểu Dật còn đi học chuyên gia về món ăn cho trẻ em nữa."

Nghe thấy lời Thẩm Lâm Nhan nói, mọi người đều khen ngợi.

"Lâm Nhan cô chu đáo quá, vậy mà còn đặc biệt đi học, tôi tự nhận chăm sóc Sương Sương cũng khá nghiêm túc, nhưng việc nấu ăn thì vẫn thường giao cho bảo mẫu."

"Thật không ngờ cô là một ngôi sao lớn mà lại chu toàn mọi mặt cho con cái như vậy. Tôi chỉ lo chăm sóc Y Y,  rất nhiều lúc đều không thể lo hết quá nhiều việc."

...

Thẩm Lâm Nhan nghe thấy mọi người khen, cuối cùng cảm thấy những ấm ức trong lòng đã tan biến ít nhiều.

Thẩm Thanh Thanh thì lại rất khó hiểu, có gì mà vui vẻ chứ? Hóa ra cô ta thích làm việc đến vậy sao? Cô thật sự không hiểu.

Tài nghệ của Thẩm Lâm Nhan quả thật không tồi, màu sắc, hương vị đều đầy đủ.

Đặc biệt là tổ chương trình còn chuẩn bị mâm đồ ăn tinh xảo cho mọi người, cùng với góc quay chuyên nghiệp, có thể nói là khiến cư dân mạng thèm chảy nước miếng.

【Ôi trời, nhìn ngon quá.】

【Thẩm Lâm Nhan đỉnh thật, nhìn không thua gì đầu bếp chuyên nghiệp.】

【Tôi đã nói mệt vì ghen tị rồi, Thẩm Lâm Nhan là bà mẹ thần thánh kiểu gì vậy, cảm giác như không có gì cô ấy không biết làm.】

...

Không thể không nói, chiêu này của Thẩm Lâm Nhan đã thành công lấy lại không ít danh tiếng trước đó cho cô ta, nhất thời trong phòng live stream lại là những lời khen ngợi dành cho cô ta.

Thẩm Thanh Thanh nếm những món ăn đó xong, sâu sắc cảm thấy nếu Thẩm Lâm Nhan không quyết tâm làm một phu nhân nhà giàu hiền thục thì đi làm đầu bếp cũng không tồi, không kém gì những đầu bếp của nhà họ Chu.

Hiện tại Thẩm Thanh Thanh có chút vui sướng vì Thẩm Lâm Nhan có vẻ rất thích nấu ăn, nếu không một người chỉ thích ăn mà không thích làm như cô làm sao có thể lười biếng được chứ?

Mọi người sau khi thưởng thức xong, lại bắt đầu khen ngợi tài nghệ của Thẩm Lâm Nhan.

Lần này Thẩm Thanh Thanh cũng hùa vào:

"Ây da, chị Lâm Nhan, tay nghề của chị thật sự quá đỉnh, so với đầu bếp khách sạn 5 sao cũng không kém. Giá mà trong chương trình chúng ta có thể luôn được ăn món do chị làm thì tốt quá."

Thẩm Lâm Nhan trong lòng kinh ngạc vì Thẩm Thanh Thanh lại khen mình, cô ta đoán có lẽ Thẩm Thanh Thanh đang nhún nhường?

Thẩm Lâm Nhan luôn giỏi giả vờ, cho dù không đoán ra ý đồ của Thẩm Thanh Thanh, cô ta vẫn có thể giữ nụ cười tươi trên mặt:

"Nếu mọi người đều thích món tôi làm, vậy trong các tập tiếp theo của chương trình, chỉ cần có yêu cầu, mọi người có thể giao việc nấu ăn cho tôi nhé."

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Cô thầm cảm thán Thẩm Lâm Nhan quá dễ dụ, kế hoạch của cô đã thành công. Sau này cô có thể danh chính ngôn thuận ném hết công việc nấu ăn cho Thẩm Lâm Nhan.

Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Lâm Nhan đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bị Thẩm Thanh Thanh lừa!

Từ Tường cũng không biết hôm nay bị cái gì cảm hóa hay đột nhiên lương tâm trỗi dậy, vậy mà còn chủ động thêm cơm cho họ, đồ ăn vặt cũng thêm mấy phần. Vì vậy bữa cơm trôi qua rất hài hòa.

Mấy đứa trẻ vì có bạn nhỏ bầu bạn, ngay cả Tống Y Y ăn ít nhất cũng ăn thêm được nửa bát cơm.

Họ ăn tối sớm, sau khi ăn xong cũng mới hơn 7 giờ rưỡi, vì thế các phụ huynh cho các bé cùng nhau ra sân chơi.

Đối với các bạn nhỏ, khi không có các sản phẩm điện tử, nhập vai trở thành trò chơi mà các bé mãi mãi yêu thích.

Ngao Lương Tuấn đề nghị chơi trò đánh quái vật, Ứng Thi Sương tự nhiên là đòi chơi trò hoàng tử và công chúa.

Hơn nữa có thể là hành động hôm nay của Chu Gia Ngôn đã khiến cô bé bị chinh phục, Ứng Thi Sương nhìn Chu Gia Ngôn, có chút kiêu ngạo lại có chút thẹn thùng nói:

"Xét thấy biểu hiện hôm nay của cậu, lớn lên cũng không tệ lắm, công chúa này sẽ miễn cưỡng để cậu đóng vai hoàng tử của tớ nhé."

Dù là Chu Gia Ngôn luôn điềm tĩnh, khi nghe những lời này vẻ mặt cũng không khỏi nứt ra?

Cậu có phải nên cảm ơn bạn ấy không? Dù sao đã từ kỵ sĩ được thăng cấp thành hoàng tử rồi.

Thẩm Thanh Thanh ngồi trên ghế mây trong sân, thỉnh thoảng quan sát Chu Gia Ngôn, nhìn cảnh tượng trước mắt, sắp cười đến điên rồi.

Nhìn vẻ mặt hiếm hoi xấu hổ của Chu Gia Ngôn, Thẩm Thanh Thanh sao có thể bỏ qua, tự nhiên là muốn "ép" cậu đóng vai trong câu chuyện cổ tích cậu không thích.

Cô vui vẻ hô lớn:

"Oa, Sương Sương muốn đóng vai công chúa sao? Cô có thể đóng vai hoàng hậu độc ác nhé."

Chu Gia Ngôn sau khi nghe mama nói xong, vẻ mặt càng thêm đau khổ. Sao cô cũng hùa theo nữa? Cô không biết mình đã là người lớn rồi sao? Sao lại còn chơi loại trò chơi trẻ con này?

Ứng Thi Sương nghe thấy Thẩm Thanh Thanh nói, vui vẻ hét lớn:

"Cô ơi, thật không ạ? Mau đến đây nha."

Thẩm Thanh Thanh thấy cô bé kích động và nhiệt tình như vậy, lập tức đứng dậy từ ghế, sau đó chạy đến bên cạnh các bạn nhỏ, bắt đầu "bày mưu tính kế":

"Không biết các con muốn đóng vai câu chuyện cổ tích nào? Bạch Tuyết, Cô bé Lọ Lem hay là gì? Cô đề nghị là Bạch Tuyết nhé, dù sao các câu chuyện khác hình như không có đất diễn cho hoàng hậu độc ác như cô."

Ứng Thi Sương cũng rất phấn khích, ở đây có nhiều bạn nhỏ như vậy, vậy mà còn có một người lớn sẵn lòng chơi cùng! Khuôn mặt nhỏ của cô bé vì kích động mà đỏ bừng, gật đầu:

"Vậy Bạch Tuyết đi ạ, như vậy chúng ta chính là người đẹp nhất và người đẹp thứ hai trên thế giới. Cô ơi, con còn mang theo vương miện nhỏ nữa, lát con lấy ra, chúng ta cùng nhau đội nhé."

Thẩm Thanh Thanh luôn cảm thấy mình là người đẹp nhất thế gian, nhưng cũng không ngại nhường danh hiệu này cho cô bé trước mắt. Hơn nữa cô bé còn muốn đội vương miện nhỏ cho cô!

Chu Gia Ngôn cũng không muốn tham gia trò chơi trẻ con này, nhưng cậu lại nghĩ đến ban ngày mình vừa mới đắc tội mẹ kế, vì thế lời từ chối cứ nghẹn lại không nói ra được.

Thẩm Thanh Thanh thấy Chu Gia Ngôn không nói gì, quyết định xem cậu là ngầm đồng ý:

"Nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi, nhưng ai sẽ đóng vai bảy chú lùn đây? Hình như không đủ người."

Ngay sau đó cô nghĩ đến đội ngũ nhân viên sản xuất đông đảo, nói với Từ Tường:

"Đạo diễn Từ, anh không ngại cử vài người ra chơi với các bạn nhỏ chứ?"

Từ Tường thấy Ứng Thi Sương, một cô bé công chúa nhỏ đáng yêu như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, làm sao có thể nói ra lời từ chối, bất đắc dĩ thở dài nói:

"Được rồi, tôi tìm vài người chơi cùng các bạn."

Ngao Lương Tuấn vẫn đòi chơi Ultraman đánh quái vật, bị "công chúa bá đạo" Ứng Thi Sương trấn áp mạnh mẽ. Cuối cùng năm đứa trẻ cùng với mấy người lớn bắt đầu một vở kịch "đơn giản".

Cậu bé mập mạp Ngao Lương Tuấn vì khổ người lớn nhất, được sắp xếp làm thợ săn, Tống Y Y còn lại cuối cùng là công chúa nước láng giềng ở vũ hội. Còn Lương Thiên Dật thì đóng vai ma kính, bảy chú lùn ngây thơ thì toàn bộ do các nhân viên chương trình đóng vai.

Vì thế bảy gã đàn ông tội nghiệp cao mét tám mấy bị buộc phải ngồi xổm xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ phối hợp diễn xuất với Ứng Thi Sương.

Có lẽ vì các phụ huynh đều là diễn viên, mấy đứa trẻ diễn cũng khá ra dáng.

Ngay cả Chu Gia Ngôn ban đầu không tình nguyện, lúc này cũng mỉm cười phối hợp Ứng Thi Sương, ở đoạn kết cuối cùng khoác lên bộ vest nhỏ, tỏa sáng xuất hiện, "thơm" công chúa tỉnh dậy.

Đương nhiên các bé đều là trẻ con, cái "thơm" này chắc chắn là chỉ làm ra vẻ thôi.

Thẩm Thanh Thanh vốn dĩ ban đầu chỉ định chơi qua loa với các bạn nhỏ, nhưng thấy đám nhóc nghiêm túc như vậy, cô cũng ngại qua loa tiếp, lập tức nghiêm túc diễn, đến cuối cùng thậm chí có chút "nhập vai".

Xung quanh vẫn là sân vườn kiểu Trung Quốc đó, Thẩm Thanh Thanh trên người vẫn mặc bộ đồ thể thao bình thường, chỉ là trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh, thể hiện thân phận hoàng hậu của cô. Hơn nữa có lẽ là để làm nổi bật thân phận hoàng hậu độc ác, miệng cô còn cố ý tô son môi màu đậm.

Nhưng khi cô cất tiếng hỏi câu kia:

"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"

Vẻ cao ngạo, không ai bì nổi, cực độ tự tin đó quả thực chính là hoàng hậu độc ác bản gốc.

Hơn nữa dù việc ghi hình cho chương trình giải trí không thể so với trường quay phim, nhưng vẫn có thể nghe rõ Thẩm Thanh Thanh nói rõ ràng, tình cảm dạt dào.

Cuối cùng công chúa Bạch Tuyết đánh bại hoàng hậu độc ác, lên ngôi nữ hoàng, hơn nữa còn kết hôn và tổ chức hôn lễ long trọng cùng hoàng tử.

Đương nhiên cái gọi là "long trọng" chỉ là gọi tất cả các bà mẹ đến, tổ đạo diễn đúng lúc phát lên một bản nhạc vui vẻ, sau đó mọi người đều bắt đầu nhảy những điệu nhảy không có kết cấu.

Ở lúc chào kết thúc vở kịch, Thẩm Thanh Thanh, trong vai "hoàng hậu độc ác", không chạy về phía Bạch Tuyết mà chạy về phía "hoàng tử" nhắm thẳng cái đầu ngốc, sau đó chụt một cái, một vết son môi lớn in lên khuôn mặt bánh bao trắng trẻo mềm mại của Chu Gia Ngôn.

Chu Gia Ngôn vừa định mở miệng từ chối, nhưng sau khi nghe thấy lời nói đầy phấn khích của mama:

"Ha ha ha ha, xem như là con đã phối hợp như vậy, mama miễn cưỡng tha thứ cho con đi."

Lập tức cậu bé không nói được gì nữa. Thôi, chỉ cần có thể khiến mẹ kế tha thứ, cậu đành "bán đứng" một chút sắc đẹp vậy.

Chu Gia Ngôn cảm thấy như vậy là xong rồi, nhưng không ngờ mẹ kế lại nhắm vào bên má kia của cậu lại "chụt" một cái:

"Nụ hôn này là mama xin lỗi vì đã trêu con hôm nay. Con vẫn nói nụ hôn của mama quý hơn của con, cho nên con trả giá hai cái, mama trả lại cho con một cái được không? Mama lừa con, con cũng lừa mama, chúng ta coi như hòa nhau nhé?"

Cảm nhận được hai bên má bị hôn ướt nhẹp, Chu Gia Ngôn có chút hóa đá. Đâu ra cái kiểu xin lỗi như vậy! Quá đáng!

Nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh của mẹ kế, cậu bé Chu Gia Ngôn vẫn gật đầu, lẩm bẩm nói:

"Được rồi, vậy con cũng tha thứ cho mama."

He he, tốt quá, mẹ kế lại bắt đầu chơi đùa với cậu rồi.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này, không nghi ngờ gì đã chữa lành cho rất nhiều người.

【Ôi trời, ấm áp quá, tuy bối cảnh thực đơn giản, nhưng họ thật sự rất vui vẻ.】

【Ban đầu cứ tưởng chỉ là các em nhỏ chơi trò nhập vai sẽ rất buồn cười, nhưng xem rồi lại thấy các em nhỏ diễn cũng rất tốt.】

【Cảm giác người phấn khích nhất ngoài Ứng Thi Sương ra, chính là Thẩm Thanh Thanh, không biết cô ấy lấy tâm hồn "trẻ trau" ở đâu ra.】

【Tầng trên nói đúng, có lẽ tâm trí cô ấy cũng chỉ mới năm tuổi thôi, đương nhiên có thể chơi chung được.】

【Tầng trên nói ra chân tướng rồi.】

...

Cũng có một số lượng người nhỏ chú ý đến kỹ thuật diễn của Thẩm Thanh Thanh, tuy nhiên vì danh tiếng kỹ thuật diễn quá tệ trước đó quá nổi tiếng, cũng không có mấy người tin rằng kỹ thuật diễn của Thẩm Thanh Thanh đã tiến bộ.

【Kỹ thuật diễn của Thẩm Thanh Thanh tốt hơn tôi tưởng tượng. Trước đó ai nói cô ấy là diễn như khúc gỗ vậy? Như này không phải rất sinh động sao?】

【Lời thoại hình như cũng không tệ, dù âm thanh ghi lại không tốt lắm, cũng có thể nghe rõ.】

【Tỉnh lại đi tầng trên, các bạn đã quên kỹ thuật diễn chướng mắt mà Thẩm Thanh Thanh đã cống hiến khi đóng vai nữ chính trong bộ phim đầu tư khủng trước đó sao?】

【Nói thật, chỉ cần kỹ thuật diễn của cô ấy tốt hơn một chút, dựa vào nhan sắc cũng có thể nổi tiếng, đâu cần như bây giờ.】

【Nói không chừng lần này là diễn bằng bản năng, giữ mạng chó.】

...

Đương nhiên đây chỉ là một vở kịch nhỏ không quá nghiêm túc, cũng không có nhiều người chú ý đến kỹ thuật diễn của các em nhỏ và Thẩm Thanh Thanh. Chẳng mấy chốc nó đã bị bao phủ bởi tiếng "ha ha ha" của cư dân mạng.

Một đoạn diễn xuất này cũng được người đăng lên Weibo. Vì không khí thật sự quá tốt, rất nhanh đã được chia sẻ hơn vạn lượt, đồng thời các từ khóa #Thẩm Thanh Thanh hoàng hậu độc ác#, #Mama toàn năng công chúa Bạch Tuyết# cũng xuất hiện trên hot search.

Thẩm Thanh Thanh trong khoảng thời gian này có thể nói là khách quen của hot search. Hơn nữa với  danh tiếng trước đây của cô, không ít cư dân mạng thấy tên cô liền bắt đầu châm chọc Thẩm Thanh Thanh có tiền thật, lại bắt đầu mua hot search. Nhưng họ lại không thể kiềm chế được tay mình mà click vào hot search, vì thế liền thành công nhìn thấy đoạn diễn xuất "xuất sắc" này.

Ban đầu họ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì bối cảnh quá đơn sơ, một bối cảnh kiểu Trung Quốc lại biểu diễn một câu chuyện cổ tích kiểu phương Tây. Hơn nữa việc chọn vai cũng lộn xộn, cả màn diễn càng thêm buồn cười.

Nhưng màn diễn xuất này lại có một loại ma lực, hấp dẫn họ tiếp tục xem, đợi đến khi hình ảnh kết thúc ở cảnh tượng mọi người cùng cười vui vẻ, họ lại cảm thấy có chút ấm áp và vẫn còn chưa xem đã...

【Ban đầu tôi còn cảm thấy xấu hổ, nhưng xem rồi tôi lại thấy ấm áp.】

【Nhìn đoạn này có chút hiểu vì sao chương trình giải trí nuôi con lại nổi tiếng, thật sự rất thú vị.】

【Tôi cũng theo phong trào, vốn dĩ tôi không xem. 】

【Không có thời gian xem live stream, nhưng tôi mong đợi bản tinh hoa của tập đầu tiên.】

...

Tổ chương trình hoàn toàn không nghĩ đến lại có hiệu quả như vậy, video này vậy mà còn kéo thêm một đợt người xem mới cho họ! Thấy vậy, tổ chương trình lập tức quyết định tăng cường quảng bá, lại tìm rất nhiều blogger lớn chia sẻ video này, nhất thời video này lại càng ngày càng hot.

Tương ứng, "màn biểu diễn" của Thẩm Thanh Thanh cũng được càng ngày càng nhiều người xem.

【Không thể không nói, Thẩm Thanh Thanh thật là bất chấp tất cả.】

【Cô ấy và trong tưởng tượng của tôi hình như không giống nhau, lại rất bình dân, rất "trẻ trâu"?】

【Tôi nhớ cô ấy trước đây diễn như AI, bây giờ ít nhất có biểu cảm rồi, không tệ.】

【Tôi cảm giác không chỉ là không tệ đâu, biểu cảm, lời thoại, giọng điệu đều đỉnh.】

【Tỉnh lại đi tầng trên, đừng vì diễn viên phụ đóng cùng cô ấy là trẻ con mà bị mê hoặc, những cái đó đều được phụ trợ ra.】

...

Đương nhiên đây chỉ là một vở kịch ngắn không quá nghiêm túc, cũng không có bao nhiêu người sẽ chú ý đến kỹ thuật diễn của các em nhỏ và Thẩm Thanh Thanh, rất nhanh đã bị tiếng "ha ha ha" của cư dân mạng bao phủ.

Chu Gia Ngôn sau khi đi theo Thẩm Thanh Thanh về phòng, vẫn có chút ngượng. Cậu vào cửa, lập tức thấy trên má hai khối màu hồng.

Đáng ghét, mẹ kế vẫn xấu tính như vậy! Đây chắc chắn là cố ý để lại vết son môi rồi.

Cậu chạy nhanh vào toilet, dùng khăn giấy thấm nước rồi bắt đầu chùi vết son môi trên mặt.

Thẩm Thanh Thanh thấy Chu Gia Ngôn vẻ mặt giận dỗi, trong lòng buồn cười, đứa trẻ này vẫn ngại ngùng quá đi.

Nhưng Chu Gia Ngôn càng ngại ngùng cô lại càng muốn trêu cậu, sau này cô có thể tìm thêm cơ hội bắt nạt nhóc con này. Đương nhiên lời này cô sẽ không nói ra, nói ra cậu bé không chừng sẽ càng sốt ruột.

Chu Gia Ngôn ở trong toilet một hồi lâu, chiếc đồng hồ điện thoại đeo trên cổ tay cậu vang lên. Cậu bé cúi đầu nhìn thấy hai chữ "papa" trên màn hình, lập tức mắt sáng lên.

Chu Gia Ngôn lập tức bắt máy, kiềm chế sự phấn khích trong lòng, cố gắng bình thản nói:

"Papa, sao giờ này ba lại gọi điện thoại ạ?"

Bây giờ đâu phải thời gian trò chuyện ba con họ đã hẹn.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông trưởng thành:

"Ngôn Ngôn, ba không hẹn trước thì không thể gọi điện thoại sao?"

"Con không có ý này, con chỉ hơi ngạc nhiên sao giờ này ba lại có thời gian ạ."

Chu Gia Ngôn vội vàng giải thích, trong lòng lại châm chọc ba ba sao cũng giống mẹ kế, học hư rồi, bắt đầu trêu chọc cậu.

Chu Diệp Huyên nghe Chu Gia Ngôn nói những lời này, trong lòng dâng lên một chút áy náy. Quả thật anh đã dành cho đứa trẻ này không nhiều thời gian, nhưng cậu bé vẫn luôn rất hiểu chuyện, nhưng càng như vậy, lại càng khiến người ta đau lòng.

Chẳng qua vẫn phải "giáo dục" đứa trẻ một cách thích hợp, nhưng có thể cho một viên kẹo ngọt trước.

Anh nói với Chu Gia Ngôn về kế hoạch gần đây của mình:

 "Ngôn Ngôn, gần đây ba định cố gắng chuyển một phần công việc về nước, cho nên sau này thời gian ở bên con cũng sẽ nhiều hơn."

Trải qua mấy ngày suy nghĩ, Chu Diệp Huyên quyết định vẫn đặt sự an toàn của con lên hàng đầu.

Nghe thấy tin tức này, Chu Gia Ngôn luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được kích động:

"Thật không ạ? Papa, sau này ba sẽ thường xuyên ở nhà sao?"

Dù Chu Gia Ngôn không ở trước mặt, Chu Diệp Huyên vẫn gật đầu, sau đó trịnh trọng hứa hẹn:

"Sau này ba sẽ ở nhà dài hạn, ba đã bao giờ lừa con đâu."

"Vâng vâng."

Trên mặt Chu Gia Ngôn nở nụ cười, đối với cậu mà nói không có tin tức nào tốt hơn tin tức này.

Chu Gia Ngôn còn chưa vui vẻ được bao lâu, lại nghe thấy papa nói:

"Ngôn Ngôn, con còn nhớ câu nói cuối cùng trong nhiệm vụ buổi sáng không?"

Chu Gia Ngôn sững người, nói câu gì? Sau đó cậu nhanh chóng nhớ lại câu nói đã chọc giận mẹ kế, nhưng đó không phải nói với mẹ kế sao? Papa sao lại nhắc đến?

Thấy con trai ở đầu dây bên kia không trả lời, Chu Diệp Huyên kiên nhẫn nói: 

"Ngôn Ngôn, con có biết không, trẻ con có thể hôn rất nhiều người, nhưng người lớn thì không được, con không thể nói với mama như vậy."

Đầu nhỏ của Chu Gia Ngôn hiện lên một dấu chấm hỏi lớn:

 "Nhưng mama vừa mới hôn con mà."

Chu Diệp Huyên không khỏi nhéo sống mũi, giải thích những chuyện này với trẻ nhỏ thật sự là khó khăn:

"Đó là vì con vẫn là trẻ con, vẫn là con trai của mama, cho nên cô ấy mới hôn con. Người lớn với nhau không thể tùy tiện hôn, chỉ có những người thân mật nhất như vợ chồng, bạn trai bạn gái mới có thể hôn nhau, con hiểu không?"

Chu Gia Ngôn sau khi nghe xong chìm vào một trận trầm tư, sau đó cậu tự cho rằng mình đã hiểu, vì thế lại hỏi:

"Cho nên chỉ có papa có thể hôn mama sao? Papa có phải ý này không ạ?"

Chu Diệp Huyên lập tức nghẹn lời, anh hy vọng Chu Gia Ngôn có thể hiểu ý của mình, nhưng không có nghĩa là anh hy vọng Chu Gia Ngôn có thể suy luận đến mức này.

Hình ảnh của Thẩm Thanh Thanh hiện lên trong đầu anh, hình như trong hai năm kết hôn này, anh chưa từng hôn Thẩm Thanh Thanh.

Còn về sau...

Chu Diệp Huyên cũng không muốn trả lời, đối với anh mà nói muốn dẫn dắt một đứa trẻ năm tuổi như Chu Gia Ngôn vẫn rất dễ dàng. Vì thế liền chuyển chủ đề sang việc ghi hình chương trình:

"Ba vừa xem live stream hôm nay của các con, Ngôn Ngôn hôm nay rất giỏi, còn tuyệt vời hơn cả ba tưởng tượng. Con còn nhỏ như vậy mà có thể nhìn thấu kịch bản của chương trình thật sự rất tốt."

Papa vậy mà còn xem live stream hôm nay! Papa còn khen cậu giỏi! Chu Gia Ngôn có chút ngượng.

Sau đó, Chu Gia Ngôn lại nghĩ đến mẹ kế, biểu hiện xuất sắc hôm nay của cậu cũng có công của mẹ.

Vì thế Chu Gia Ngôn thật thà lại lần nữa mở lời:

"Hôm nay vẫn có một chút nhắc nhở của mama ạ, không hoàn toàn là ý tưởng của chính con."

Chu Diệp Huyên nghe vậy cười khẽ, nhóc con này ngoài miệng thì kiêu ngạo, nhưng đến lúc quan trọng lại luôn nhớ đến Thẩm Thanh Thanh, còn luôn nhắc đến cô ấy trước mặt anh.

Chu Diệp Huyên gật đầu, tiếp lời Chu Gia Ngôn nói:

"Nếu đã như vậy, con phải đi theo mama ghi hình chương trình thật tốt, nghe lời cô ấy."

Nhưng Chu Gia Ngôn lại không vui:

"Nhưng mama cũng không nhất định nói cái gì cũng đúng, con cảm thấy con còn trưởng thành và hiểu chuyện hơn mama ấy ạ."

Chu Diệp Huyên nghe con trai vừa khen ngợi vừa châm chọc, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Anh nhéo sống mũi nghĩ, hay lát nữa gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Thanh vậy, thử một lần gặp người phụ nữ kỳ lạ đã khiến Ngôn Ngôn vừa yêu vừa hận.

Trong cuộc trò chuyện cuối cùng, Chu Diệp Huyên nói với Chu Gia Ngôn:

"Ngôn Ngôn, sau một tháng nữa sinh nhật ông nội, cũng đúng lúc là kỳ nghỉ của chương trình. Đến lúc đó ba sẽ dẫn con và mama cùng về nhà cũ tham gia tiệc sinh nhật nhé."

Thế nhưng, cậu bé vừa rồi còn rất vui vẻ lại sững người khi nghe những lời này. Một lúc lâu sau, cậu mới nói:

"Nhưng ba ơi, con cảm thấy ông nội và bà nội không thích con. Con đi là để chúc thọ ông hay là làm ông tức giận vậy ạ?"

Nhớ đến thái độ của cha mẹ, Chu Diệp Huyên cũng thấy đau đầu. Cha mẹ anh đến giờ vẫn không thể chấp nhận được sự ra đi của em gái, vì thế cũng không thể đối diện với Ngôn Ngôn, thái độ với cậu bé càng thêm lạnh nhạt.

Trước đây anh đã khuyên cha mẹ, Ngôn Ngôn là dòng máu duy nhất của em gái để lại, họ không thể đối xử với Ngôn Ngôn như vậy, nhưng cha mẹ anh vẫn không thể bước ra khỏi nỗi đau trước kia.

"Ngôn Ngôn, ông nội và bà nội không phải không thích con, họ chỉ là tạm thời chưa thể chấp nhận. Ngôn Ngôn đáng yêu như vậy, sao họ lại không thích con được chứ."

Chu Gia Ngôn dù nhỏ nhưng cũng hiểu đây chỉ là lời an ủi của ba. Tuy nhiên, cậu không muốn ba lo lắng, hít hít cái mũi nhỏ nói:

"Con biết rồi ba, con sẽ chuẩn bị tốt để đi cùng ba. Con sẽ cố gắng làm ông bà vui ạ."

Thẩm Thanh Thanh vừa lướt điện thoại vừa nghe cuộc đối thoại của Chu Gia Ngôn. Đương nhiên để tránh bị lộ, ngay khi Chu Gia Ngôn bắt máy, cô đã xin phép tổ chương trình tạm thời tắt camera.

Liên quan đến Chu Diệp Huyên, Từ Tường cũng biết đây là một nhân vật cứng không thể động vào, vì thế rất nhanh đã đồng ý.

Việc Chu Diệp Huyên sắp thường xuyên ở lại thành phố A là một tin tốt lớn lao đối với Chu Gia Ngôn, nhưng đối với Thẩm Thanh Thanh, đó lại là một tiếng sét đánh giữa trời quang. Chẳng lẽ cuộc sống nghỉ hưu mà cô mơ ước cứ thế đột ngột kết thúc sao?

Thẩm Thanh Thanh có thể chấp nhận một đứa trẻ năm tuổi xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng đối với một người đàn ông 30 tuổi thì cô không thể chấp nhận được, huống chi đó còn là chồng trên danh nghĩa của cô.

Hiện tại anh ta phái rất nhiều người giám sát cô, bản thân lại gấp gáp về nước. Chẳng lẽ anh ta định "thừa nước đục thả câu",  chờ phát hiện cô có hành vi ngược đãi Chu Gia Ngôn rồi bắt quả tang tại trận để tống cô vào tù luôn sao?

Hay là sức hút của cô thật sự quá lớn, ngay cả một ông lớn như Chu Diệp Huyên cũng bị thu hút, không kiềm được mà đến gần cô?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thẩm Thanh Thanh liền phủ nhận.

Tuy nói cô quả thật có nhan sắc đỉnh cao, nhưng một người đàn ông như Chu Diệp Huyên lại không phải chưa từng thấy mỹ nữ. Hơn nữa, vẻ ngoài hiện tại của cô không có gì khác so với Thẩm Thanh Thanh trước đây. Thẩm Thanh Thanh cũng rất tự hiểu về tính cách lười biếng thả bay bản thân của mình hiện tại.

Những "tổng tài bá đạo" như Chu Diệp Huyên thường thích những nữ cường nhân mạnh mẽ tương đương với họ, hoặc là thích những cô bé sen trắng ngây thơ, đáng yêu, không hiểu gì.

Mà hiển nhiên cô chẳng dính dáng gì đến cả hai kiểu trên.

Băn khoăn nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên do, Thẩm Thanh Thanh đành quyết định bàn luận với hệ thống nhỏ vô dụng.

"Hệ thống, trước đó mi nói muốn điều tra, tra được đến đâu rồi? Tại sao Chu Diệp Huyên lại có hàng loạt hành động bất thường như vậy?"

Hệ thống, với tư cách là một hệ thống mới ra đời, rất không hiểu vì sao nhiệm vụ của mình lại gian khổ đến vậy. Không chỉ gặp phải một ký chủ có chủ kiến riêng, mà còn đụng phải tình trạng nhân vật trong thế giới nguyên bản đột nhiên thức tỉnh mà mấy trăm thế giới mới gặp được một lần.

Cũng vì vậy, trong khoảng thời gian này nó đều nhắm mắt nằm im giả chết, nhưng ký chủ đã chủ động hỏi, nó cũng chỉ có thể nói hết những gì mình biết cho ký chủ.

"Ký chủ, tôi đã hỏi tổng bộ rồi, Chu Diệp Huyên có lẽ đã đột nhiên thức tỉnh ý chí của mình."

Đối với câu trả lời này của hệ thống, Thẩm Thanh Thanh không hài lòng, cái này không cần họ nói cô cũng đoán được mà?

Cô tiếp tục truy hỏi:

"Tại sao anh ta lại đột nhiên thức tỉnh? Là vì sự xuất hiện của tôi mà thức tỉnh sao?"

Ký chủ quá thông minh, hệ thống cũng chỉ đành kể lại từ đầu cho Thẩm Thanh Thanh"

"Ký chủ, cô có thấy thế giới nguyên tác này có quan niệm rất bất chính không?"

Thẩm Thanh Thanh gật đầu, cô đâu phải kẻ ngốc, trong lòng đã sớm châm chọc rồi.

Thẩm Lâm Nhan là nữ chính nguyên tác, bề ngoài tuy rất lương thiện, chăm sóc con riêng rất tốt, khiến cả gia đình chồng yêu quý. Nhưng cô ta lại đồng thời xúi giục, kích động "Thẩm Thanh Thanh" đi làm tổn thương một đứa trẻ khác. Trẻ con là vô tội, Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn không cảm thấy người phụ nữ như vậy là người tốt.

Mẹ của nguyên chủ, một người phụ nữ rất có năng lực trong sự nghiệp, vì có chút mạnh mẽ mà trở thành lý do chính đáng để ba Thẩm quay về tìm kiếm sự dịu dàng ở "mối tình đầu" của mình.

Ba Thẩm tên là Thẩm Hoành, theo Thẩm Thanh Thanh thấy thì là một gã "gà rừng" chính hiệu.

Thẩm Hoành mười mấy năm khổ học cuối cùng thi đậu đại học, gần tốt nghiệp lại cầm học bổng ra nước ngoài, thuộc dạng "gà rừng bay lên thành phượng hoàng". Nhưng khi ở nước ngoài nhìn thấy sự phồn hoa, Thẩm Hoành lập tức không còn để mắt đến mối tình đầu ở quê nữa. Lúc đó anh ta lại gặp Lâm Sơ Vân kiêu căng, tùy ý, cảm thấy người phụ nữ như vậy mới xứng với mình hiện tại, vì thế bắt đầu điên cuồng theo đuổi. Lâm Sơ Vân tuy tác phong mạnh mẽ, nhưng trong tình yêu lại là một cô ngốc đáng yêu, rất nhanh đã bị Thẩm Hoành cưa đổ, thậm chí còn không màng sự phản đối của Lâm gia để cùng Thẩm Hoành về nước gây dựng sự nghiệp.

Thẩm Hoành thấy bạch phú mỹ đã vào tay, liền lén về nhà, hủy hôn và chia tay với Diệp Lệ Văn.

Còn về Diệp Lệ Văn, cô ta cũng chẳng phải là người quá si tình. Cô ta lớn lên có chút nhan sắc, sau khi Thẩm Hoành từ hôn, cô ta đã gả cho một người đàn ông gia cảnh khá giả làm ăn buôn bán ở địa phương. Chỉ tiếc từ khi cô ta gả đi, việc làm ăn của nhà người đó bắt đầu đi xuống liên tục, đến khi Thẩm Lâm Nhan bảy tám tuổi, đã là thu không đủ chi.

Lúc này Thẩm Hoành đã gây dựng sự nghiệp có chút thành công, vì muốn sửa mộ tổ mà trở lại quê, gặp lại Diệp Lệ Văn, mối tình đầu vẫn xinh đẹp nhưng rõ ràng sống rất chật vật. Lúc đó Lâm Sơ Vân rất mạnh mẽ trong sự nghiệp, Thẩm Hoành trong lòng rất buồn khổ, cảm thấy mình là một người chồng không có địa vị, liền lại nghĩ đến mối tình đầu dịu dàng như nước năm xưa.

Hai người cứ thế gặp nhau theo nhu cầu riêng, Diệp Lệ Văn còn lén nói với anh ta rằng Thẩm Lâm Nhan thật ra là con gái của anh ta. Sau khi anh ta đi, cô ta mới phát hiện mình mang thai, nhưng cô ta tiếc đứa trẻ không nỡ bỏ, bản thân một người phụ nữ yếu đuối lại không nuôi nổi một đứa trẻ, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ lấy chồng.

Thẩm Hoành nghe xong càng cảm động không thôi, trong lòng thề phải đối xử tốt với mẹ con Diệp Lệ Văn.

Vì thế cứ như vậy, hai người với những toan tính riêng lại trở thành mối tình gương vỡ lại lành tốt đẹp trong lời tác giả.

Còn về vợ chính thức Lâm Sơ Vân, người đã trả giá nhiều như vậy cho Thẩm Hoành, thậm chí không tiếc trở mặt với Lâm gia, lại chỉ nhận được những đánh giá "ngang ngược, vô lý"... Dường như sau khi hạ bệ cô ấy như vậy, Thẩm Hoành liền có lý do chính đáng để ngoại tình.

Nguyên chủ, con gái của vợ chính thức, được coi là người bị hại lớn nhất trong chuyện này. Tác giả hạ chỉ số IQ của nguyên chủ xuống một cách mạnh mẽ, hắc hóa, để cho Thẩm Lâm Nhan có lý do trả thù và hãm hại Thẩm Thanh Thanh. Đợi đến khi Thẩm Thanh Thanh bị giải quyết xong, gia đình họ liền trở thành một gia đình hoàn hảo không còn người ngoài quấy rầy.

Hồi ức kết thúc, Thẩm Thanh Thanh nói với hệ thống:

"Tôi đương nhiên phát hiện rồi, những điểm xứng đáng bị chửi trong nguyên tác này tôi có thể nói cả ngày cả đêm không hết."

Hệ thống tiếp tục đáp:

"Cho nên hệ thống của chúng tôi chính là nhằm vào những chuyên có quan niệm bất chính này để tiến hành chỉnh sửa, sẽ lựa chọn người oan uổng và thảm thương nhất trong thế giới này để trói buộc, nhằm thay đổi vận mệnh của cô ấy, sửa lại thế giới đã lệch lạc."

Thẩm Thanh Thanh gật đầu, như vậy không tồi, xem ra ít nhất hệ thống này có tam quan đúng đắn.

"Nhưng, cái này có liên quan gì đến Chu Diệp Huyên? Anh ta trong nguyên tác chỉ là người qua đường, tuy không có nhiều đất diễn, nhưng vẫn ở địa vị cao. Chẳng lẽ cậu có đồng nghiệp trói buộc anh ta làm nhiệm vụ?"

"Không phải, ký chủ."

Hệ thống bất đắc dĩ mở miệng:

"Tôi có thể khẳng định là Chu Diệp Huyên không bị hệ thống nào trói buộc cả. Đôi khi thế giới này sẽ tự mình chữa trị, lựa chọn người thích hợp. Hệ thống suy đoán thế giới này có thể cảm thấy Chu Diệp Huyên nếu thức tỉnh rồi, có thể khiến cô không gây ra chuyện gì, tránh cho Chu Gia Ngôn bị tổn thương."

Cho nên đây là ghét bỏ cô quá vô dụng, vì thế ý thức thế giới lại có thêm một lớp buff ư? Điều này quá đả kích cô rồi.

Mặc dù cô quả thật đang trong trạng thái thả bay mọi thứ...

Sau đó Thẩm Thanh Thanh lại nghĩ đến lời Chu Gia Ngôn vừa nói, ông bà nội không thích cậu. Chu Gia Ngôn là cháu trai cả duy nhất của nhà họ Chu, tại sao lại không được hai ông bà già yêu thích chứ? Chẳng lẽ Chu Gia Ngôn là con của Chu Diệp Huyên với một cô "lọ lem" nào đó mà họ không thích, vì thế mới không thích Chu Gia Ngôn?

Nhưng Thẩm Thanh Thanh lại nghĩ đến bản thân mình, cô cảm thấy có thể có người phụ nữ còn không được người lớn thích hơn cả mình chắc cũng không dễ dàng gì. Trong trí nhớ, hai ông bà nhà họ Chu tuy nói không hẳn là tốt với mình, nhưng cũng không cố ý làm khó dễ bao giờ. Chắc không đến mức vì ghét mẹ ruột của Ngôn Ngôn mà ghét luôn cả Ngôn Ngôn đâu.

Vì thế cô chỉ có thể lại hỏi hệ thống:

"Thân thế của Ngôn Ngôn có vấn đề đúng không, nếu không sao ba mẹ của Chu Diệp Huyên lại không thích cháu trai cả duy nhất của mình?"

Nhưng hệ thống lại ấp úng:

"Không được, ký chủ, cái này thuộc về tình tiết ngoài cốt truyện nguyên tác, cần ký chủ tự mình tìm tòi nghiên cứu."

Hệ thống quả nhiên vẫn là một thứ vô dụng, đến giờ Thẩm Thanh Thanh đã lười châm chọc rồi, cô cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.

Lúc này, điện thoại của Thẩm Thanh Thanh vang lên. Cô cúi đầu nhìn, bất ngờ đó lại là Chu Diệp Huyên, người vừa nãy còn đang nói chuyện với Chu Gia Ngôn.

Họ đã nói chuyện điện thoại xong rồi ư? Chu Diệp Huyên này sau khi giáo dục Chu Gia Ngôn xong thì định đến dạy dỗ cô sao?

Thẩm Thanh Thanh có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe điện thoại:

"Alo?"

Chu Diệp Huyên nghe thấy giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Thẩm Thanh Thanh, trong lòng có chút buồn cười, cô quả nhiên không giả vờ chút nào.

Anh quyết định nói chuyện xã giao trước:

"Lần này tôi gọi điện thoại đến, là muốn cảm ơn em. Hôm nay tôi đã xem live stream, ưm chăm sóc Ngôn Ngôn rất tốt, đã phí tâm rồi."

Đối với lời khen của người khác, Thẩm Thanh Thanh luôn không ngại nghe, cho dù người này là Chu Diệp Huyên mà cô không mấy ưa.

Đương nhiên Thẩm Thanh Thanh vẫn quyết định "khiêm tốn" một chút:

"Cũng không tốn nhiều tâm sức gì đâu, nhưng ở cùng một người ưu tú như tôi, Ngôn Ngôn tự nhiên có thể học được rất nhiều thứ."

Chu Diệp Huyên: ...

Anh luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi bất lực.

Chu Diệp Huyên là một người khiêm tốn và nghiêm túc. Dưới tác phong này, các nhân viên của anh khi đối mặt với anh tự nhiên cũng đi theo phong cách nghiêm chỉnh. Lần đầu tiên gặp một người tự tin ngút trời như vậy, Chu Diệp Huyên lại cảm thấy có chút... mới mẻ?

Vì thế anh lại một lần nữa bật cười, tiếng cười này lại kích thích Thẩm Thanh Thanh.

Cô chất vấn:

"Anh cười cái gì? Buồn cười lắm sao?"

Chu Diệp Huyên lần này gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh để thông báo tin tức sẽ về nhà ở, tự nhiên là hy vọng sau này có thể sống hòa thuận. Thấy Thẩm Thanh Thanh "xù lông", anh lập tức giải thích:

"Không phải thấy buồn cười, tôi chỉ cảm thấy em có sự tự tin như vậy rất tốt."

Thẩm Thanh Thanh đối với câu trả lời này không hài lòng:

 "Người ưu tú chẳng lẽ còn nên tự ti sao?"

Đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Thanh Thanh, Chu Diệp Huyên không khỏi đỡ trán. Anh nhớ lại câu nói ba mình từng cảm thán — đừng cố gắng giảng đạo lý với phụ nữ. Nếu anh tiếp tục giải thích, có lẽ Thẩm Thanh Thanh cfon có thể lý luận với anh tiếp.

Vì thế anh dứt khoát chọn cách nhanh chóng chuyển đề tài đi thẳng vào vấn đề chính:

"Em nói đúng."

Anh nhéo nhéo sống mũi rồi nói tiếp:

"Em vừa nãy chắc cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi với Ngôn Ngôn, mấy tháng sau tôi sẽ thường xuyên ở nhà."

Sự chú ý của Thẩm Thanh Thanh đã thành công bị chuyển hướng. Nhắc đến chuyện này, lòng cô lập tức "lộp bộp". Cô bắt đầu tìm kiếm trong đầu những ký ức trước đây khi hai người ở chung, ký ức có chút mơ hồ, cô thật sự không thể chắc chắn mối quan hệ giữa hai người là vợ chồng như thế nào.

Nhưng xem thái độ khách sáo, lạnh nhạt, lạnh lùng của Chu Diệp Huyên, nghĩ rằng chắc là hầu như không có gì?

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Thanh trong lòng bình tĩnh hơn nhiều. Tuy nói Chu Diệp Huyên bề ngoài rất tốt, nhưng cô cũng không thể làm được chuyện sống cuộc sống vợ chồng với một người đàn ông gần như xa lạ.

"Tôi vừa nghe rồi, đây là nhà của anh, anh đương nhiên có quyền về nhà."

Thẩm Thanh Thanh bình tĩnh đáp, trong lòng lại nghĩ, nếu là căn nhà của cô, cô chắc chắn sẽ không chút do dự mà đá Chu Diệp Huyên đi.

Chu Diệp Huyên tự nhiên cảm nhận được sự qua loa và không tình nguyện trong giọng nói của Thẩm Thanh Thanh. Cũng phải, anh không ở nhà, cô chính là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Chu hiện tại, tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng cũng không có cách nào khác, Chu Diệp Huyên chắc chắn sẽ không để Thẩm Thanh Thanh toại nguyện độc chiếm nhà họ Chu. Đương nhiên anh cũng không thể tranh cãi với Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng chỉ nói:

"Vậy hy vọng trong những ngày sắp tới, chúng ta có thể sống hòa thuận, cũng làm tấm gương tốt trước mặt Ngôn Ngôn."

Thẩm Thanh Thanh dù có không tình nguyện đến mấy cũng chỉ có thể chấp nhận, yếu ớt đáp:

"Biết rồi, tôi cũng hy vọng mọi người có thể sống hòa thuận."

Nghe thấy lời bảo đảm của Thẩm Thanh Thanh, Chu Diệp Huyên thả lỏng một phần lo lắng. Hai người lại xã giao vài câu, Chu Diệp Huyên liền cúp điện thoại.

Nhưng Thẩm Thanh Thanh vừa buông điện thoại, đột nhiên nghĩ đến, cái gì là "sống hòa thuận"?

Là sống hòa thuận như bạn cùng phòng bình thường ư? Hay là sống hòa thuận như vợ chồng bình thường? Sự khác biệt giữa hai cái này lớn lắm đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro