Chương 7
[41]
Thấy giọng điệu chắc chắn của bà ta, Chu Đình Đình nhất thời càng thêm lo lắng, nhưng cô ta vẫn khẳng định nói: “Cho dù không phải mẹ cũng không thể nào là thím Lưu!”
Nói xong, rất cố chấp đi tới phòng của mẹ Vương.
Cô ta lục lọi lộn xộn bàn của mẹ Vương, đến của dưới đáy giường cũng không buông tha, càng lục lọi càng hoảng loạn.
Mẹ chồng thích ngọc bội kia như vậy, nếu như thật sự lấy trộm, chắc chắn sẽ giấu đi.
Ngọc bội kia cũng không phải rất đáng giá, mẹ chồng cũng không phải là người thiếu tiền, sẽ không cầm đi bán mới đúng!
Trong lòng Chu Đình Đình toát ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng được.
Chẳng lẽ cô ta đã hiểu lầm bà ta, thật sự là do thím Lưu lấy trộm!
Bây giờ bình tĩnh lại, Chu Đình Đình mới tìm lại lý trí.
Nếu mẹ chồng thật sự muốn trộm ngọc bội của cô ta, theo đạo lý đã lấy từ lâu, cớ gì phải chờ tới bây giờ!
Hôm trước lúc cô ta đi bảo lãnh thím Lưu, nghe nói bà ta ở Chu gia bị ủy khuất, còn bị Tư Vân thả chó cắn, cảm thấy Chu gia bọn họ mắc nợ bà ta! Cho nên vô cùng áy náy, tự mình đón người về nhà.
Lo lắng vết thương của bà ta, cho nên cố ý dọn phòng của mình ra cho bà ta ngủ.
Không còn ai ngoài bà ta!
Anh trai nói như vậy, người trong thôn nói như vậy, bây giờ mẹ chồng cũng nói như vậy.
Chỉ có một mình cô ta không muốn tin, một lòng chỉ tin thím Lưu!
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối chỉ có cô ta sai?
Khuôn mặt Chu Đình Đình tràn đầy vẻ không thể tin.
Có lẽ là do cô ta để ở chỗ không thể nào tìm được mới đúng, chắc chắn là như vậy.
Chu Đình Đình không tin mình sẽ sai!
**
Tư Vân và Chu Thuật Hoài cùng đi đến cục cảnh sát xử lý chuyện của thím Lưu.
Vốn dĩ nếu thím Lưu chịu xin lỗi đàng hoàng tự tế, biết sai liền sửa, như vậy là rất tốt.
Hết lần này tới lần khác mua chuộc người bảo lãnh bà ta ra ngoài không nói, còn kiêu ngạo đi tìm Tư Vân gây phiền phức.
Thật sự là chết không hối cải!
Hơn nữa bây giờ, không chỉ là trộm đồ của Tư Vân, mà còn báo tạm tha lừa gạt cảnh sát, hơn nữa Chu Thuật Hoài sau đó đã tiếp tục trình bày bà ta cắt xén tiền đồ ăn, cái này hoàn toàn làm lớn chuyện.
Trước đó có thể nhốt vài ngày là được rồi.
Lần này phỏng chừng là phải bị kết án.
Tư Vân đứng phía sau Chu Thuật Hoài, nhìn anh nói chuyện với mấy đồng chí cảnh sát.
Bên kia Lưu thẩm khóc cha gọi mẹ nói mình sai rồi, thấy mọi người không có phản ứng, bà ta ngồi bệt xuống đất: “Sau này tôi sẽ không ăn trộm nửa, cầu xin các người tha cho tôi đi, tôi thề tôi lại ăn trộm bị sét đánh, sinh con không có lỗ đít!”
Kết quả không ngồi yên, một cái ngọc bội dính bùn rơi ra từ trong túi quần của bà ta.
Ánh mắt mọi người xẹt qua - - một cái rơi xuống trên ngọc bội kia.
Tư Vân nhướng mày.
Vẻ mặt thím Lưu cứng đờ, vội vàng vươn tay bắt lấy.
Nhưng mà đồng chí cảnh sát là ai, lập tức liền nhìn ra không thích hợp, nhặt ngọc bội lên trước bà ta.
59 Tư Vân ôm chặt tôi
Chất liệu ngọc bội tuy rằng không phải rất tốt, nhưng cũng rất đáng giá.
Có vẻ như đó không phải là thứ mà người phụ nữ nông thôn trước mặt có thể mua được.
Theo bản năng nhìn về phía Tư Vân, không có biện pháp, ở đây chỉ có cô là người duy nhất có thể mua được đồ như vậy, lại còn quen biết thím Lưu.
“Tư tiểu thư, cô nhìn xem, đây là ngọc bội của cô sao?”
Tư Vân nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu: “Không phải, tôi không có ngọc bội như vậy..”
Nhắc tới cô cũng cảm thấy kỳ lạ, thím Lưu này vừa được cảnh sát thả ra, làm sao lại có thêm ngọc bội như vậy.
Hơn nữa rõ ràng là sau khi thả ra mới lấy được, nếu không đã bị cảnh sát tịch thu.
“Không phải?” Đồng chí cảnh sát còn tưởng rằng mình hiểu lầm.
Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đây là ngọc bội của Chu Đình Đình, trước khi qua đời mẹ tôi đã cho nó.” Là Chu Thuật Hoài.
Tư Vân ngạc nhiên nhìn về phía Chu Thuật Hoài.
Sắc mặt Chu Thuật Hoài rất bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh, tựa hồ đối với chuyện này phát triển cũng không có quá mức ngạc nhiên.
“A này...” Cảnh sát sợ ngây người.
Mấy ngày trước, Chu Đình Đình đã đến bảo lãnh thím Lưu ra ngoài, lúc này mới hai ngày mà lại trộm đồ của người khác?
Đây là chuyện quái quỷ gì?
Vừa rồi còn ở nơi đó cam đoan nói mình tuyệt đối không trộm đồ, người như vậy, vừa nhìn đã biết chính là thường phạm, chó không đổi được ăn cứt.
Nếu nhà ai lại bị trộm, bọn họ đều có trách nhiệm.
Bây giờ thím Lưu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Đồng chí Chu, anh muốn lấy nó không?” Đồng chí cảnh sát hỏi Chu Thuật Hoài.
Âm thanh Chu Thuật Hoài lạnh nhạt: “Để Chu Đình Đình tự mình tới lấy.”
Cảnh sát sửng sốt một chút, gật đầu xoay người đi thông báo cho Chu Đình Đình.
**
Chu Đình Đình còn đang tìm đồ của mình, nhìn mẹ chồng trào phúng mặt lạnh, trong lòng cô ta rất hoảng hốt.
Lại không thể không giả vờ tìm kiếm khắp nơi sao.
Nhưng mà vừa lúc đó, điện thoại trong nhà vang lên.
Phá vỡ sự yên tĩnh, cô ta vội vàng đi qua nhận điện thoại.
“Ai vậy.”
“Là Chu Đình Đình tiểu thư sao? Chúng ta là cục cảnh sát.”
Chu Đình Đình nhìn mẹ chồng một cái, hơi khó hiểu: “Đúng vậy.”
“Chúng ta tìm trong túi Lưu Xuân Hoa một sợi dây chuyền ngọc bội, anh trai cô nói là của cô, thông báo cho cô tới lấy.”
“Cái, cái gì!”
Đầu óc Chu Đình Đình ong một tiếng——
**
Tư Vân và Chu Thuật Hoài rời khỏi cục cảnh sát, đã là buổi chiều.
Bên ngoài trời nói thay đổi bất thường, mây đen dày đặc, rõ ràng là trời sắp mưa.
Tư Vân đi theo sau Chu Thuật Hoài mặt sau, giống như một cái đuôi nhỏ, tò mò nói: “Cũng không biết thím Lưu sẽ như thế nào.”
Chu Thuật Hoài cho rằng cô lo lắng thím Lưu sẽ tìm phiền toái, lạnh nhạt giải thích: “Sẽ không ra nhanh như vậy, yên tâm.”
Tư Vân lên tiếng trả lời, nhìn thấy anh không đi về phía nhà ga, vội vàng tăng tốc, đi theo: “Chúng ta còn muốn đi đâu sao?”
“Đi lái xe.” Chu Thuật Hoài trong trẻo nhưng lạnh lùng bỏ lại một câu, bóng lưng hân trường đi phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, nhanh chóng.
Tư Vân thở hổn hển.
Vừa định đuổi kịp, Chu Thuật Hoài bỗng nhiên dừng một chút, bước chậm lại.
Cứ như vậy, đi theo Chu Thuật Hoài vòng a vòng, hai người đều không nói gì.
Cho đến khi người đàn ông dừng lại trước cửa một nhà máy sửa chữa ô tô.
Trước cửa nhà máy đậu một chiếc xe máy phong cách, cũng lau rất sạch sẽ, bảo dưỡng kỹ càng.
Là Honda King đời thứ hai, hai xi-lanh 125, chất lượng rất tốt, thời đại này mà lái chiếc xe này thì không thua gì lái Passat sau này.
Thợ sửa chữa đang cẩn thận lau chùi xe máy, vội vàng đi tới: “Lão đại, anh đến rồi!”
Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu: “Cải tiến xong chưa?”
“Đương nhiên! Tôi làm việc, anh yên tâm!”
Người thợ cởi trần, đeo tạp dề, trên mặt còn dính nhiều xăng, người mập mạp nhưng trông rất phúc hậu.
Tư Vân tò mò nhìn chằm chằm.
“A, đây là?”
Nhìn thấy Tư Vân thò đầu ra sau Chu Thuật Hoài, người thợ sửa mũm mĩm nhìn thẳng vào anh.
Cậu ta đã bỏ lỡ cái gì, làm sao mới một tháng không gặp, lão đại đến cả phụ nữ cũng có?
Lúc trước không phải nghe nói có một người phụ nữ không muốn gả sao? Bây giờ người phụ nữ này là ai?
Chu Thuật Hoài nghiêng đầu nhìn Tư Vân phía sau, lời ít ý nhiều: “Chị dâu cậu.”
Tiểu béo: “Anh đã kết hôn?” Vẻ mặt của cậu ta giật mình.
Chu Thuật Hoài: “Nhưng còn chưa đăng ký kết hôn, hôn lễ ngày 1 tháng 10.”
“Hả?” Vẻ mặt tiểu béo mơ hồ: “Thật hay giả?” Cậu ta không thể tin được, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có thể coi trọng lão đại!
Đương nhiên, không phải nói lão đại của bọn họ không tốt, chỉ là tình huống của anh rất phức tạp, cô gái bình thường thật đúng là không tiếp thu được.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ như vậy, trong tiềm thức cảm thấy rằng bên kia không tốt.
Tiểu béo đánh giá Tư Vân, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Rất lo lắng cô sẽ giống như người phụ nữ trước, làm ra chuyện quá đáng như vậy.
Vậy lão đại cũng quá thảm!
Chu Thuật Hoài lãnh đạm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, vốn không muốn nói chuyện, nhưng nghĩ tới Tư Vân ở bên cạnh, vẫn rất kiên nhẫn đáp một tiếng: “Đúng vậy.”
Boe lại một tin tức khiên tiểu Béo khiếp sợ, Chu Thuật Hoài lấy chìa khóa xe, lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây và đưa nó cho Tư Vân.
Tư Vân ôm mũ bảo hiểm trong tay, chậm rãi nói: “Anh cắm sừng em?”
Chu Thuật Hoài: “...”
“Mang theo an toàn.” Một lúc sau, anh mới lên tiếng.
Mặc dù Tư Vân có chút ghét bỏ nón xanh, nhưng vẫn đội lên.
Cô không hiểu lắm loại mũ kiểu cũ này cài an toàn như thế nào, mò mẫm nửa ngày cũng không cài được, đang suy nghĩ có nên xin giúp đỡ hay không, một bóng dáng thon dài của người đàn ông đè đỉnh đầu xuống, một đôi bàn tay to vươn về phía cô, hai ba cái cài an toàn, ngón tay thô ráp không cẩn thận chạm vào cằm mềm mại của cô, lập tức như bị điện giật nhanh chóng thu tay lại.
Tư Vân Niệm còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã bước chân dài lên xe, nắm lấy tay lái, giọng nói trầm thấp: “Lên xe đi.”
Chiếc mũ này không phải là tiên tiến như tương lai, cùng loại mũ bảo hiểm, Tư Vân nhìn chằm chằm phía sau lưng cao lớn của anh, rộng lớn lại chặt chẽ, không biết khi chạm vào nó sẽ có cảm giác gì, nhưng nhất định rất có cảm giác an toàn.
Cô có chút cẩn thận bước lên ghế sau của xe máy, ghế sau này không giống xe điện, rất cao, hai người liền cách nhau rất gần, có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương.
Tư Vân có chút ngượng ngùng ôm người đàn ông, do dự một chút, vẫn đưa tay bắt lấy góc áo anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chu Thuật Hoài... Anh lái chậm một chút, chú ý an toàn.”
Chu Thuật Hoài nhíu mày, nghe ra sự lo lắng của cô.
Khởi động xe máy mới nói: “Được.”
Tiểu Béo bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy xe máy chạy ra ngoài.
Không nhanh, ổn định.
Ừm...... Cả đời cậu ta chưa từng thấy lão đại lái xe dịu dàng như vậy.
Thời buổi này đường xá cũng không tốt, gập ghềnh nhấp nhô.
Tư Vân bị xóc nảy theo bản năng ngửa ra sau.
Đầu ngón tay nắm góc áo Chu Thuật Hoài đỏ lên, siết chặt.
Giọng nói của người đàn ông lộ ra gió thổi tới, giọng nói nhẹ nhàng: “Tư Vân, ôm chặt.”
[42]
Tại sao phần thân dưới của anh không thể cứng như cơ thể của anh?
Tư Vân đỏ mặt, lúc này không ôm, ngược lại có chút làm bộ.
Hai tay duỗi ra, cánh tay trắng nõn thon dài xuyên qua eo gầy gò của anh, gắt gao ôm eo anh, ngón tay trắng mịn đan vào nhau.
Đường này không tốt, vẫn phải cẩn thận là trên hết.
Đội mũ bảo hiểm, tiếng gió vẫn rất lớn, Tư Vân nhẹ nhàng thở hổn hển, hô hấp không biết như thế nào trở nên có chút nóng bỏng, đôi mắt đầy sao dưới mũ bảo hiểm run lên.
Chiếc xe máy bình thường này, sao lại khiến anh có cảm giác lái xe máy chứ.
Khi những người đi bộ trên đường nghe thấy âm thanh, tất cả bọn họ đều đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
Nhìn thấy chiếc Honda King thế hệ thứ hai màu đen mới toanh này, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Đàn ông hâm mộ xe máy, phụ nữ hâm mộ phụ nữ trên xe.
Thời đại này có một chiếc Honda King, vậy trêu chọc em gái thật sự rất dễ dàng.
Mang ra ngoài hóng gió, cũng không kém so với xe hơi nhỏ.
Đời trước Tư Vân chưa từng có bạn trai, vẫn không thể cảm nhận được, cảm giác bạn trai đưa đón về nhà, xe máy thời niên thiếu.
Cô cũng không hiểu.
Nhưng vào lúc này, cô dường như cảm nhận được điều đó.
Loại cảm giác này... Cũng không tệ.
Cô ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Anh rất cao, sống lưng rất rộng, cô chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể chặn được phần lớn gió, chỉ ngửi thấy mùi núi rừng thoang thoảng trên người người đàn ông.
Cánh tay theo bản năng siết chặt hai phần.
Anh mặc áo ba lỗ màu xanh lá cây đơn giản, cơ bắp cánh tay nổi bật, nhưng không phải đặc biệt khoa trương, độ cong vừa vặn là hoàn mỹ nhất.
Cách vải vóc, có thể cảm giác được cơ bắp cứng rắn chặt chẽ, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được xúc cảm của khối cơ bụng.
Tư Vân khẽ thở dài, trong lòng càng cảm thấy đáng tiếc: Đàn ông tại sao nửa người dưới của anh không thể cứng như cơ thể của anh chứ.
Tuy rằng như thế, nhưng cơ bắp tốt như vậy, cũng không phải bình thường có thể đụng tới.
Tư Vân chưa bao giờ sờ cơ bụng của người đàn ông, ngón tay không nhịn được giật giật.
Trong thoáng chốc, cơ thể người đàn ông căng chặt.
Hô hấp đều nặng hai phần, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa vài phần cảnh cáo: “Tư Vân, đừng lộn xộn.”
Chỉ là một cái động chạm, phản ứng lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng anh là hoàng hoa tiểu khuê nữ đâu.
Xe chạy ra khỏi nội thành, dòng người dần dần ít đi, tốc độ xe thoáng cái tăng lên, xe máy thời buổi này, tốc độ cũng rất nhanh.
Tư Vân kêu lên một tiếng, không dám lộn xộn, ôm chặt eo người đàn ông, dán mặt lên lưng anh.
“Chu Thuật Hoài, anh chậm một chút...” Lúc cô gọi tên anh, giọng nói mềm mại, đặc biệt dễ nghe.
Đôi mắt đen căng thẳng của Chu Thuật Hoài nhìn chằm chằm phía trước, cuối cùng vẫn chậm lại một chút.
Âm thanh chậm lại: “Đừng sợ.”
Tư Vân ngồi trong chốc lát, cũng rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này lái xe là thật sự ổn, đường núi rách nát như vậy, lại còn có thể không làm cô bay lên.
Rất nhanh cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tốc độ của Chu Thuật Hoài nhanh, cũng ổn định.
Thậm chí có thể vượt qua tốc độ của xe tải.
Bình thường vào trong thành phố ngồi xe mất nửa giờ, anh lái không đến một giờ đã nhìn thấy cửa thôn.
Thôn trang yên tĩnh, âm thanh xe máy đặc biệt rõ ràng.
Người lao động trong ruộng, nhao nhao ném ánh mắt về phía bọn họ.
Thấy là hai người, trên mặt đều lộ ra biểu tình thổn thức không thôi.
Chu gia thật sự kiếm được nhiều tiền, nhà lớn này mới xây xong chưa được hai năm, lại mua xe...
Tuy rằng ngoài miệng mọi người nói Tư Vân gả vào nhà là làm mẹ kế, tương lai sẽ rất thê thảm.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, làng trên xóm dưới, có người phụ nữ nào sống thoải mái như cô?
Hạnh phúc ngắn ngủi còn hơn đau khổ cả đời.
Đặc biệt là những người phụ nữ cùng tuổi trong ruộng, lúc trước còn không coi trọng cấp trên, cảm thấy cô chỉ coi trọng trước mắt.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Chu gia xảy ra chuyện, cả nhà xách túi lớn túi nhỏ về nhà, cuộc sống ngày càng thoải mái, Tư Vân thậm chí không cần xuống đất, lúc này từ thành phố trở về, đều là Chu Thuật Hoài ái xe máy mới đưa cô trở về, ai mà không đỏ mắt?
Lại nhìn mình, còn phải thu dọn xong việc trong ruộng trước khi trời mưa mới có thể đi, một khắc cũng không thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là quá tốt số!
Mọi người không khỏi nghĩ tới chuyện của Chu gia và Lưu gia.
Hôm nay thím Lưu đã trở lại, còn mang theo Chu Đình Đình.
Chu Đình Đình cãi nhau với Tư Vân một trận, nghe nói Tư Vân không cho cô ta vào cửa.
Thím Lưu thì thôi, dù sao đúng là làm sai chuyện, về tình có thể hiểu được.
Nhưng cô dựa vào cái gì không cho Chu Đình Đình vào nhà!
Đây chính là nhà mẹ đẻ của Chu Đình Đình!
Trước đây mọi người đều không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy Tư Vân thoải mái như vậy, trong lòng tự nhiên chua xót, những thứ này tự nhiên khuếch đại trong lòng, thậm chí thay vào chính mình gả ra cửa, khó được về nhà một chuyến, còn bị một người từ bên ngoài đến chắn ở cửa nhà.
“Muốn tôi nói, Tư Vân này không chừng thật sự có chút vấn đề, thím Lưu có thể hiểu được, nhưng Chu Đình Đình người ta cũng không đắc tội với cô ấy, nghe nói đóng cửa không cho vào!”
“Mới vừa vào cửa đã cường thế như vậy, ngày sau cô ấy sẽ thoải mái.”
“Chính là ỷ vào Chu gia không có cha mẹ chồng quản cô ấy thôi!”
“Tôi cũng cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề gì đó, các ngươi còn nhớ người phụ nữ trước đây gả cho Chu lão đại sao, hai người kết hôn một năm, nghe nói hai người ngủ phòng riêng, chưa từng chạm vào nhau, huống hồ một mình đưa cô ấy đi thành phố mua đồ, đi ăn ngoài, còn đích thân lái xe đưa cô ấy đi! Cô không nhận ra dạo gần đây Chu lão đại ngày càng chạy về nhà nhiều hơn sao!”
“Ai làm cho người ta lớn lên xinh đẹp sao, trắng nõn mềm mại, người đàn ông kia sao có thể từ chối...”
“Nhưng làm sao tôi nghe nói cô ấy không an phận, trưa hôm qua khi tôi đi ngang qua cửa của Chu gia, tôi thấy Lý Minh Quân đang nói chuyện với cô ấy, cô ấy ăn mặc rất lẳng lơ...”
“Thiệt hay giả?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể giả?”
“Vậy cô ta cũng quá không biết xấu hổ, một mình Chu lão đại còn không thỏa mãn được cô ta? Vậy mà còn thông đồng với người khác...”
**
Bên này, Tư Vân còn không biết, cũng bởi vì mình cùng Chu Thuật Hoài lái xe máy trở về, đã bị người ác ý bịa đặt.
Thời đại này chính là như vậy, sống không tốt, người ta ghét bỏ cô nghèo, sống quá tốt, người khác lại ghen tị cô dựa vào cái gì sống tốt như vậy, khẳng định là dùng phương pháp không chính đáng có được.
Trước cửa Chu gia.
Dưới mái hiên, Chu Việt Hàn mang băng ghế ra ngoài làm bài tập. Tuổi còn nhỏ như vậy, cậu nhóc đã hiểu ưu sầu, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, làm như có chút không yên lòng.
Chu Việt Đông đang quét dọn sân vườn, lúc vẻ mặt bình tĩnh, có hơi giống Chu Thuật Hoài.
Mỗi ngày cậu ta đều rất tự kỷ luật, luôn trong thời gian nhanh nhất, vượt mặt em trai, làm xong bài tập, sau đó bắt đầu tìm việc khác làm.
Đôi khi chơi cùng em gái, đôi khi dọn dẹp, hoặc giặt quần áo cho em trai em gái...
Cậu ta mới mười tuổi, tuổi còn nhỏ có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.
Ngoài việc học và đến lớp hàng ngày, cậu ta dành hết thời gian cho những người thân của mình, không bao giờ ra ngoài chơi với đám trẻ con.
Tính cách của cậu ta nội liễm, luông trầm mặc ít nói.
Cho nên ở trong thôn, dường như không có người bạn bè nào.
[43]
Trở thành ánh sáng trong đáy lòng âm u của cậu ta
Mọi người đều cho rằng cậu ta rất thu mình, ánh mắt luôn lạnh lùng, giống như một con sói con cảnh giác, khác với sự ngây thơ của những đứa trẻ khác, mang theo vẻ hung ác.
Thời gian dài không tiếp xúc với người ngoài, cậu ta và em trai giống như tàng hình, một mực ở trong thôn cũng không có cảm giác tồn tại.
Mọi người cũng không thích chơi với anh em họ.
Nhưng mấy ngày nay, không giống nhau.
Hai người bỗng nhiên thay quần áo mới, giày mới, ngay cả cặp sách cũng là ba lô...
Trang phục nổi bật này, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều bạn cùng lứa tuổi chú ý.
Đã bắt đầu có nữ hài tử chủ động đến gần bọn họ.
Nhưng Chu Việt Đông phát hiện, mình vẫn rất ghét phụ nữ.
Trừ bỏ...... Người kia ra.
Bọn họ về đến nhà, liền từ chỗ bà Trương nghe thấy bà Lưu và dì đến tìm mẹ kế gây rắc rối.
Sau đó cha và mẹ kế đi trong thành phố, cũng không biết mọi chuyện như thế nào.
Nghe thấy tiếng em trai thở dài, Chu Việt Đông liếc cậu nhóc một cái.
Em trai vốn không thích mẹ kế cho lắm, từ khi mẹ kế mua quần áo cho cậu nhóc, mười câu đều chín câu nhắc tới cô.
Ví dụ: “Anh, anh nói xem hôm nay dì ấy sẽ làm món gì?”
“Anh, quần áo em không cẩn thận làm bẩn, dì ấy thấy tức giận thì làm sao bây giờ.”
“Anh, hôm nay dì ấy cho em bánh bích quy, chắc là dì ấy không ghét em chứ?”
“Anh...Dì ấy là người rất tốt.”
Chu Việt Đông không đáp lại em trai, bởi vì trong lòng cậu ta cũng rõ ràng.
Sau khi làm xong bài tập về nhà, cậu ta bắt đầu dọn dẹp.
Trong ngoài đều lau rất sạch sẽ.
Bởi vì... Mẹ kế thích sạch sẽ.
Hai đứa nhỏ thất thần, chỉ có Oánh Oánh ầm một viên kẹo sữa thỏ trắng đưa cho Đại Hoàng y y nha nha như đang nói: “Ăn đi, mày ăn đi.”
Tư thế móng vuốt trước của Đại Hoàng đặt lên đầu Nhị Lang, lười biếng híp mắt nhìn về phía hạt đậu nhỏ trước mặt, dùng mũi ngửi một cách có lễ nhửi kẹo trong tay của hạt đậu nhỏ, sau đó thất vọng nhìn đi chỗ khác.
Cái đuôi thỉnh thoảng lắc lư hai cái.
Lại cũng không đuổi đi trước mắt tiểu nha đầu.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe máy chạy tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba hạt đậu và con chó đồng thời nhìn ra.
Nhìn thấy chiếc mô tô ngầu đó, đó không phải là người mà họ lo lắng sao?
Hai đứa nhỏ đều dừng động tác trong tay, nhìn qua.
Hạt đậu nhỏ vui mừng bước từng bước loạng choạng chạy tới, hai cái bím tóc nhỏ trên đầu lắc qua lắc lại.
Đại hoàng đứng dậy, bộ dạng như vừa mới ngủ dậy, vươn hai chân trước về phía trước, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Chó mẹ, chó mẹ của nó cuối cùng cũng trở về QAQ.
Tư Vân nhìn trong viện một hai ba bốn người, vui mừng hoặc mong đợi hoặc lo lắng hoặc khao khát (Đại hoàng), trong mắt hiện lên một tia dịu dàng.
Nếu như ngay từ đầu, cô chỉ hy vọng có thể cải thiện một vài đứa trẻ, ít nhất để chúng không còn hận bản thân mình nữa và sẽ báo thù mình trong tương lai.
Vậy bây giờ, cô thật lòng thích mấy đứa nhỏ này.
Nhìn bóng dáng Oánh Oánh vui vẻ kéo cửa sắt, Tư Vân vội vàng xuống xe.
Nhưng mà ngồi xe máy gần một giờ, mặc dù là mông không đau, chân cũng tê dại.
Chân vừa chạm đất, chính là mềm nhũn.
Chu Thuật Hoài vừa mới dừng xe xong, theo bản năng kéo cô một cái.
Khi tay chạm vào da cánh tay, nó mềm đến khó tin.
Như là thoáng dùng một chút lực, là có thể bẻ gãy......
Anh nhanh chóng buông tay ra, xoa xoa ngón tay.
Lúc này cửa sắt bị Chu Việt Đông mở ra, Oánh Oánh nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía hai người.
Tư Vân tiến lên hai bước, ôm lấy đứa bé, hôn lên mặt cô bé một cái.
Lập tức Oánh Oánh cười khanh khách không ngừng.
Lập tức lại vươn bàn tay nhỏ bé, y y nha nha chỉ vào xe máy của cha cô bé.
Oánh Oánh chưa từng thấy qua, nhưng nhìn hai người lớn cưỡi ngựa trở về, giống như là ngày đó bọn họ cưỡi ngựa, rất thú vị.
Dù chưa biết nói nhưng cô bé đã có trí nhớ.
Tư Vân lập tức nhướng mày: “Oánh Oánh muốn đi xe máy của cha?”
Oánh Oánh cắn ngón tay, gật đầu nhỏ.
Tư Vân cười cười, xoay người đặt cô bé trước người Chu Thuật Hoài.
“Chu Thuật Hoài, anh mang đứa nhỏ cưỡi một lát đi.”
Chu Thuật Hoài nhìn hạt đậu nhỏ trong lòng ngực, hạt đậu nhỏ mới lạ sờ xe máy, bàn tay nhỏ bé tò mò sờ sờ nơi này sờ sờ nơi kia, hiếm lạ.
Chu Thuật Hoài trong mắt lóe lên sự yêu thương, mặc dù bọn nhỏ không phải con của anh, nhưng anh thật sự yêu thương bọn họ, nhưng anh đã làm không tốt, khiến cho mấy đứa nhỏ bị bắt nạt oan ức...
Anh cho rằng, chờ mấy hài tử lớn lên một chút, có thể tự cung tự cấp là tốt rồi.
Nhưng bây giờ mới biết, mình bởi vì bận rộn, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội quan tâm đứa nhỏ.
Mới khiến cho bọn họ biến thành như bây giờ.
Vâng vâng dạ dạ, nhát gan nhút nhát, im lặng khép kín.
Anh cho rằng đó là do ảnh hưởng từ gia đình của đứa nhỏ.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, đây căn bản là vấn đề của mình.
Tư Vân cũng là lần đầu tiên nuôi con.
Nhưng cô làm tốt hơn mình.
Chu Thuật Hoài biết ơn cô từ tận đáy lòng.
Sự xuất hiện của cô đã mang lại quá nhiều màu sắc và hơi ấm cho ngôi nhà lạnh lẽo này.
Đôi mắt đứa nhỏ cũng bởi vì cô có ánh sáng.
Điều đơn giản nhất anh có thể làm bây giờ là ký ức quý giá nhất cho đứa nhỏ.
Chu Thuật Hoài vặn khai chìa khóa, phát động xe.
Vừa mới có động tác, ống quần bị người kéo một cái.
Cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt tiểu lão nhị sáng lấp lánh nhìn anh, trong mắt hiện lên hi vọng cùng lo lắng: “Cha, muốn cưỡi.”
Chu Thuật Hoài sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn Chu Việt Đông đang đứng ở cửa sắt cách đó không xa vẫn chưa đi qua, cậu ta là lão đại trưởng thành nhất, nhưng ngưỡng mộ cùng kỳ vọng trong đôi mắt cậu ta lúc này lại không thể che giấu được.
Con trai thích những thứ này hơn.
Chu Thuật Hoài lồng ngực phát ra tiếng cười, một tay đem con trai nhắc tới phía sau mình, giọng nói sung sướng hiếm thấy: “Ôm chặt cha.”
Chu Việt Hàn lập tức ôm chặt eo cha mình, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào tấm lưng rộng rãi của cha, kích động và kích động, hai má cậu nhóc đỏ bừng, giống như một quả táo nhỏ.
Chu Việt Đông đứng xa xa, nhìn em trai không chút lưu tình ôm lấy cha mình mà ghen tị, không thể chủ động mở lời như em trai, đã quen với việc chịu đựng, giấu diếm, đem bản thân quy hoạch trong vòng nhỏ của chính mình, không dám đi một bước.
Cho dù là muốn, cậu ta cũng sẽ không mở miệng.
Nhưng mà một giây sau, chẳng biết lúc nào mẹ kế đi tới nhẹ nhàng từ phía sau đẩy cậu ta một cái, lần này, Chu Việt Đông theo bản năng đi về phía trước.
“Đi ôm em trai, nếu không không an toàn.”
Chu Việt Đông dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Bầu trời mây đen bao phủ, nhưng lại bị ép chặt không mưa, cũng không có lấy một tia nắng.
Tuy nhiên, người phụ nữ đang đứng ở đó vào lúc này, trong mắt cậu ta, giống như phá vỡ bầu trời và chiếu vào trái tim đen tối của cậu ta, trở thành tia sáng rực rỡ nhất trong trái tim cậu ta.
Tim cậu ta đập thình thịch, hơi thở bất an dồn dập đi tới trước xe. Thân hình cao lớn của cha ở ngay trước mặt. Cậu ta siết chặt nắm đấm nhỏ, lấy hết can đảm, gọi một tiếng: “Cha”
44
Chu Thuật Hoài rũ mắt lên tiếng: “Lên đây đi, ôm em trai cho tốt.”
Chu Việt Đông gật đầu thật mạnh, chống ghế sau có chút cố sức bò lên, lập tức ôm chặt em trai mình.
Nhìn đứa nhỏ ngồi vững vàng, Chu Thuật Hoài mới khởi động xe máy.
Bận tâm đến lần đầu tiên ba đứa trẻ đi xe máy, Chu Thuật Hoài lái không vui.
Tư Vân nhìn bóng lưng mấy người đi xa, mới quay người vào nhà chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Vừa quay đầu lại, thấy Đại Hoàng đang vẫy đuôi hướng về phía mình, Tư Vân mới nhớ tới buổi trưa hôm nay mình còn chưa kịp cho đại hoàng ăn, đám thím Lưu đã tới gây sự.
Việc này đã bận rộn đến bây giờ.
Cô đi tới xoa đầu Đại hoàng, nghĩ đến trong nhà còn dư lại đồ ăn, cười nói: “Đại Hoàng, hôm nay chúng ta ăn thịt!”
Trong nhà có đàn ông, lượng tiêu hao rất lớn, mỗi bữa ăn đều không thể thiếu thịt.
Chu Thuật Hoài đi hai vòng trong làng, đứa trẻ lúc đầu còn hơi gò bó, giờ đã quen dần, cảm giác gió tùy ý thổi qua má.
Lúc này trời sắp mưa, trời cũng tối dần nên ai nấy vác cuốc trên vai về nhà.
Một số đứa trẻ đầu bù tóc rối lập tức bị thu hút bởi âm thanh của chiếc xe máy, thấy cư nhiên là Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn cưỡi chiếc mô tô cực ngầu, trên khuôn mặt chúng tràn đầy sự ghen tị, không thể nhúc nhích.
“Mẹ, con cũng muốn cưỡi!”
Vừa dứt lời, đã bị mẹ mình không khách khí tát vào gáy một cái: “Cưỡi lên đầu mày, mau qua đây cho mẹ.”
Dạo qua vài vòng, mưa rơi xuống, Chu Thuật Hoài mới mang theo mấy đứa nhỏ chưa đã thèm trở về nhà.
Lúc này trong phòng đã truyền đến mùi thức ăn nóng hổi.
Mặc dù thời tiết nhiều mây và sắp mưa nhưng cả gia đình đều có tâm trạng vui vẻ.
Tóc tiểu lão nhị có chút dài, còn bị thổi ngã trái ngã phải, trông có chút buồn cười.
Sau khi dừng xe bế con vào nhà, ngoài cửa trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt.
Nhưng mà lúc này trong phòng lại một trận ấm áp, rõ ràng chỉ có một mình Tư Vân, nhưng radio vẫn mở, bên trong không ngừng phát ra âm thanh phát tin tức, trong phòng bếp, mùi thơm kinh người xông ra, mấy đứa nhỏ đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Mẹ kế nấu cơm thật sự là quá thơm, câu mấy đứa nhỏ tham ăn đều chạy ra.
Chu Việt Hàn vừa định chạy tới, len lén nhìn xem hôm nay mẹ kế làm món gì ngon, đã bị người giữ chặt cổ sau.
Quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía anh trai mình: “Anh? Anh kéo em làm gì?”
Chu Việt Đông mặt không chút thay đổi nhìn em trai: “Bài tập của em... làm xong rồi?”
Chu Việt Hàn nhe răng thu lại.
Cậu nhóc cúi đầu xuống, chột dạ chọc chọc ngón tay: “Còn, còn không có...”
“Vậy còn không đi làm.” Âm thanh Chu Việt Đông nặng hơn một chút.
Em trai luôn không thích học tập, thành tích học tập cũng không lý tưởng lắm, mỗi ngày làm bài tập đều phải nhìn chằm chằm, cậu nhóc mới có thể làm xong.
Lúc này chơi vui vẻ, quên hết bài tập rồi.
Từ nhỏ cha mẹ đã nhắc nhở cậu ta, tri thức có thể thay đổi vận mệnh.
Cho nên Chu Việt Đông đã trải qua nhiều bất hạnh như vậy, cậu ta chưa bao giờ oán giận cái gì, càng không trách cứ cha.
Bởi vì cậu ta biết, trên đời này không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chu Việt Hàn đáng thương nhìn cậu ta, thấy anh trai mình biểu tình không có một tia buông lỏng, lúc này mới sợ lôi kéo bờ vai nhỏ đi làm bài tập.
Lúc đại ca xụ mặt, giống như cha, trông rất dọa người.
Tư Vân xào một bàn đồ ăn, nhưng mà Chu Thuật Hoài lại bởi vì trời mưa, muốn chạy tới trại chăn nuôi nhìn xem, chưa kịp ăn.
Trong nhà ngay cả một cái ô cũng không có, thấy người đàn ông cứ như vậy muốn đi, cô vội vàng vào trong phòng lấy ô của mình ra đưa cho anh.
“Mang ô đi, bị ướt dễ bị cảm.” Cô lo lắng nhìn Chu Thuật Hoài.
Người đàn ông này thật sự vất vả, mỗi ngày đi sớm về tối, hôm nay còn bận rộn tới xử lý chuyện thím Lưu, sợ mình bị khi dễ, trở về còn mang theo mấy đứa nhỏ chơi trong chốc lát, trì hoãn không ít thời gian.
Tuy rằng như vậy đúng là có thể kéo gần tình cảm với đứa nhỏ, nhưng trại chăn nuôi của Chu Thuật Hoài cũng đang tăng lên, những thời gian bị trì hoãn này, anh phải dùng thời gian nghỉ ngơi để bổ sung.
Rất nhiều cha mẹ bận rộn, luôn bỏ qua vấn đề của con cái, điều này xảy ra ở mọi thời đại.
Tư Vân cũng có thể hiểu được.
Chu Thuật Hoài vốn định nói không cần, nhưng cụp mắt chống lại khuôn mặt lo lắng của cô, hầu kết giật giật, vẫn đưa tay nhận lấy, giọng nói trầm thấp: “Có thể tôi sẽ về rất muộn, các em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tư Vân lên tiếng.
Nhưng khi người đàn ông mở chiếc ô nhỏ có viền hoa màu hồng.
Chu Thuật Hoài: “...”
Tư Vân: “...”
“Khụ...... Hay là đợi lát nữa mưa tạnh rồi hẵng đi?” Tư Vân đề nghị.
Một người đàn ông cao to cầm một chiếc ô nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu kỳ quái.
Chu Thuật Hoài cúi đầu nhìn Tư Vân lại nhìn ô, hiếm khi thống nhất ý kiến với cô, hơi gật đầu: “Được.”
Đợi vài phút, mưa càng lúc càng lớn...
Tư Vân thỉnh thoảng nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi thẳng tắp.
Mấy nhóc con kia khó hiểu nhìn hai người.
Ừm...... Vì sao bầu không khí của cha mẹ kế lại có chút kỳ quái chứ.
Ước chừng lại qua hai phút, Chu Thuật Hoài đứng lên: “Các em ăn cơm, không cần chờ tôi.”
Nói, chống Tư Vân tiểu dương dù đi vào trong màn mưa.
Đôi lông mày sắc bén của anh nhíu lại, anh rất muốn nói với Tư Vân rằng anh có bị ướt mưa cũng không sao, anh sẽ không dễ dàng bị bệnh như vậy.
Nhưng mà ánh mắt cô thỉnh thoảng ném tới, kêu Chu Thuật thật sự là không có biện pháp bỏ qua.
Nếu như mình không che ô của cô, cô có thể rất thất vọng hay không?
Vì vậy, người đàn ông cao như núi, thật sự cầm chiếc ô nhỏ có cảm giác tương phản rất mạnh kia ra cửa.
Thỉnh thoảng có người chưa vội về nhà, giờ lại vội vã về nhà.
Đột nhiên nhìn thấy có người đi tới trước mặt, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn một chút.
Một giây sau, lòng bàn chân trượt một cái, lảo đảo ngã xuống đất.
Chờ quay đầu lại, người đàn ông che dù kia đã đi xa.
Các thôn dân trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không nhìn lầm, người cầm chiếc ô nhỏ màu hồng không phải là người đàn ông có danh hiệu người đàn ông cứng rắn nhất trong làng của bọn họ... Chu Thuật Hoài sao?
Anh... Kiều khí như vậy sao?
Cư nhiên che ô màu hồng nhạt, còn mang theo đường viền hoa.
Cái này truyền ra đi ngoài, sẽ rất nổ tung!
Hóa ra dưới vẻ ngoài cứng rắn của Chu lão đại lại có một trái tim thiếu nữ như vậy....
Trận mưa to này, kéo dài đến rạng sáng.
Làm xong việc, Vu Đông ngáp một cái, đi vào phòng làm việc của Chu Thuật Hoài, than thở nói: “Ông trời chết tiệt này, không dứt, mệt chết đi được, lão đại, trong phòng anh có ô không, cho tôi mượn một cái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro