Chương 1
1.
Khi Tư Vân vừa tỉnh lại, tiêu hóa ký ức xa lạ, đã nghe được tiếng khóc rống của người phụ nữ.
"Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ông để cho con gái của chúng ta gả cho một người đàn ông lớn tuổi có ba đứa con sao?"
"Ô ô, nó đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Vân Vân, nhưng đó là con gái ruột của chúng ta."
Ánh mắt của Tư Vân mơ hồ liếc qua hai người ở bên giường, là một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, nhíu chặt lông mày, người phụ nữ đang che mặt lau nước mắt.
Tư Vân đã xuyên qua hai ngày, nhưng bởi vì cơ thể của nguyên chủ nên không có tỉnh lại, vẫn luôn tiêu hóa cẩu huyết ký ức.
Cô xuyên sách, vẫn là thập niên 80 lạc hậu.
Cái này thì cũng thì thôi đi, vậy mà lại là một tiểu thư giả.
Một tháng trước tiểu thư thật vừa mới tìm tới cửa, nói cô ta là tiểu thư thật, đi giám định thật sự là như vậy.
Thân phận của nguyên chủ lập tức trở nên khó nói.
Tiểu thư thật vẫn luôn sống ở gia đình nông thôn nghèo khó, tiểu thư giả lại không muốn sống cực khổ, sợ cha mẹ đuổi cô đi, cho nên khóc lóc la lối om sòm chơi xấu không đi.
Càng quan trọng hơn, lúc này cô còn đính hôn với con trai của thủ trưởng đại viện quân khu, mắt nhìn thấy sắp gả cho hào môn, tiểu thư thật lập tức xuất hiện, làm cho kế hoạch bị rối loạn.
Nguyên chủ tức gần chết, nên đã ghi hận tiểu thư thật.
Cho dù nuôi chó, mười mấy năm cũng có tình cảm, chớ nói chi là một người sống sờ sờ.
Ban đầu trong nhà muốn giữ lại cả hai người, dù sao Tư gia ba đời làm quan, cũng không phải nuôi không nổi.
Ai ngờ cha mẹ ở nông thôn của tiểu thư thật cũng đã đính hôn cho cô ta, muốn gả cô ta cho một người đàn ông lớn tuổi đã ly hôn còn có ba đứa con mở xưởng nuôi heo.
Tiểu thư thật tất nhiên không muốn.
Cha mẹ Tư gia đau lòng con gái ruột chịu khổ mười mấy năm, còn phải gả cho người đàn ông kết hôn lần thứ hai, vô cùng đau lòng, không muốn để cô ta gả đi.
Không ngờ cha mẹ ở nông thôn của tiểu thư thật đã ôm tiền chạy, bây giờ không thể không gả.
Nghĩ tới nghĩ lui, đã có ý muốn để tiểu thư giả gả thay cô ta.
Tuy rằng nghe được không hay, nhưng Tư gia lại cảm thấy, nuôi con gái cho người ta mười mấy năm, còn nuôi tốt như vậy, giúp một việc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hơn nữa cô cũng không phải con gái ruột, nếu để cho cô ta gả đi, vậy thì Tư gia sẽ bị thua thiệt.
Cái gì tốt nhất nên để lại cho con gái ruột của mình
Nguyên chủ biết được chuyện này, tức đến khó thở, nhảy cầu tự sát.
Chuyện này gây ồn ào náo loạn, khiến cho mặt mũi của Tư gia cũng mất hết, cũng bắt đầu chán ghét nguyên chủ.
Khi còn nhỏ bọn họ đưa con ra ngoài, đã có người nói qua, đứa nhỏ này lớn lên làm sao không giống cha cũng không giống mẹ, làm cho bọn họ cảm thấy rất xấu hổ.
Tính cách của con gái cũng rất ngang ngược không nói lý, không thể so sánh với các tiểu thư khuê các.
Cho nên bọn họ muốn nhanh chóng đổi lại.
Tư Vân chớp mắt.
Mặc dù nguyên chủ nhảy cầu, nhưng vẫn chưa chết, thậm chí bởi vì chuyện này, người trong nhà cảm thấy cô quá cực đoan, nên đã lập tức đưa đến nông thôn.
Sau khi nguyên chủ gả cho người cho người đàn ông tái hôn lần thứ hai, đã đẩy hết tất cả sai lầm lên trên người của người đàn ông, ngược đãi con của anh, cuối cùng đối phương không thể chịu được nữa, đã ly hôn với cô.
Tiểu thư giả đã biến thành người ăn mày nghèo túng, cuối cùng chết thảm ở đầu đường, kết thúc cuộc đời cẩu huyết.
Thật sự là một cái cốt truyện làm cho người ta không biết nói gì.
Mấy ngày nay Tư Vân nằm ở trên giường không biết sống hay chết, chuyện cô suy nghĩ nhiều nhất đó là nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy.
Cô rất vất vả mới tiết kiệm được một khoản tiền đặt cọc ba mươi vạn, vừa mới giao tiền đặt cọc, vậy mà nói không có là không có.
Cô tức giận đến nữa đêm vẫn không thể ngủ được.
Bây giờ lại nghe thấy mẹ của nữ chủ đã nói đến mức độ này, cô cũng không thể trốn tránh mãi được.
Người trong nhà rất rõ ràng thiên vị tiểu thư thật, cô ở lại cũng chỉ thêm xấu hổ còn ăn nhờ ở đậu, cuộc sống rất không dễ chịu.
Không bằng cô chủ động rời đi, có lẽ sẽ có thể có được một cái thanh danh tốt.
Vì vậy Tư Vân mở miệng nói: "Đừng khóc, con sẽ đi."
Căn phòng chìm vào im lặng vài giây, Trương Thúy Mai mới phát hiện con gái đã tỉnh.
Vẻ mặt của bà nháy mắt xuất hiện một chút xấu hổ, sau đó lại áy náy nói: "Vân Vân, con đừng trách chúng ta vô tình, chỉ là mẹ thật sự không còn cách nào khác."
Tư Vân thản nhiên gật đầu: "Con hiểu, nếu còn tiếp tục ở lại đây không chừng sẽ muốn cướp vị hôn phu sĩ quan của Lâm Tư Tư, suy cho cùng đó là chuyện không tốt."
Cô nói ra quá mức trắng trợn, ngược lại làm cho hai người lớn bị đâm thủng cảm thấy xấu hổ.
Dù sao năm đó người ta nhìn thấy Tư Vân lớn lên xinh đẹp, mới chủ động định ra cuộc hôn sự này.
Nhưng hai người đều nhất trí cho rằng, đây nhất định là bởi vì thân phận của nhà mình.
"Chỗ của mẹ có một trăm đồng, đủ cho con tiêu xài một thời gian, nếu con có khó khăn gì, có thể gọi điện thoại cho chúng ta."
Đúng vậy, là gọi điện thoại, không phải đến đây tìm.
Rõ ràng là có ý định muốn cắt đứt quan hệ với cô.
Bất quá có một trăm đồng tiền cũng tạm được, dù sao đây cũng là thập niên 80, một trăm đồng tiền cũng tương đương với một ngàn tệ trong tương lai.
Tư Vân cũng không quá tham lam, chủ yếu là cô cũng không quen người ta, hơn nữa thân phận tiểu thư giả của bản thân cũng đã đã xấu hổ, người ta giàu nuôi cô mười mấy năm, cô còn muốn hố người ta một cái, dây dưa không bỏ cái gì, thật sự rất không có ấn tượng tốt.
Cô đưa tay nhận lấy, hai người nói hai câu muốn cô thu dọn sớm một chút, ngày mai đưa cô đi đến đó, lập tức một trước một sau rời đi.
Giống như sợ cô sẽ đổi ý.
Ngày mai là ngày kết hôn, tuy rằng nói là kết hôn, nhưng kết hôn lần thứ hai ở thời đại này cũng không có vẻ vang gì, cho nên không có ý định tổ chức hôn lễ, chỉ cần đưa người đi qua là được.
Tư Vân đứng dậy, đánh giá căn phòng này, gian phòng không lớn, một cái giường sắt rất xinh đẹp, có bàn học có tủ quần áo còn có cả gương trang điểm.
Nhà của người bình thường cũng không ở nổi phòng tốt như vậy.
Tư gia đối xử với nguyên chủ thật sự cũng xem như không tệ, ít nhất trong việc ăn mặc chưa bao giờ ngược đãi cô.
Cho nên quần áo của nguyên chủ cũng có rất nhiều, một ít váy kiểu Pháp xinh đẹp, váy kiểu Trung Quốc, trang sức phối đồ, vân vân..., còn có không ít dây chuyền trân châu.
Trên bàn có những mỹ phẩm dưỡng da hot nhất thời đại này, Linh Dương Bách Tước, Cao Tuyết Hoa.
Bởi vì từ nhỏ nguyên chủ đã được đính hôn với con trai trưởng của thủ trưởng, cho nên ở phương diện bảo dưỡng này, Tư gia cũng rất bằng lòng bỏ ra.
Cho nên nguyên chủ bị nuôi rất trắng trẻo, hoàn toàn chính là một cô tiểu thư nhà giàu chân dài da trắng xinh đẹp.
Đã quen với cuộc sống tốt như vậy, tất nhiên là không muốn phải gả cho một người đàn ông lớn tuổi.
Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ xong, ngày hôm sau, Tư Vân mang theo rương của mình lên xe rời đi.
Không ngờ rằng có thể đuổi cô đi dễ dàng như vậy, người của Tư gia còn chưa lấy lại được tinh thần, đã một tháng kể từ khi biết được mình không phải con gái ruột, Tư Vân vẫn luôn làm đủ mọi cách ầm ĩ để được ở lại.
Bây giờ đột nhiên sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho bọn họ có một chút khó chịu.
Con gái nuôi mười mấy năm, nói không có liền không có.
Cho dù bây giờ có đổi là ai cũng cảm thấy khó chịu?
Nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ còn có một chút không tha, tiểu thư thật Lâm Tư Tư đỏ mắt nói: "Cha, mẹ, có phải con đã làm sai hay không, con không muốn như vậy, nếu không chúng ta vẫn kêu Vân Vân trở lại đi."
Hai người lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn con gái ruột thân hình ốm yếu, lòng tràn đầy áy náy: "Nói bậy, con không có sai, Vân Vân cũng đã 18 tuổi, nên rời đi, suy cho cùng cũng không thể nuôi con bé cả đời."
2.
Tư Vân ngồi trên xe suy nghĩ lại nguyên nhân người đàn ông lớn tuổi muốn kết hôn.
Người đàn ông tên là Chu Thuật Hoài, 30 tuổi, mở xưởng nuôi heo, ở một vị trí khá xa xôi ở nông thôn.
Ba đứa nhỏ không phải là của anh, là của chị gái mồ côi của anh, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, một đứa còn chưa được hai tuổi.
Nguyên nhân bởi vì ba đứa bé này, năm ngoái anh đã từng cưới một người vợ, nhưng không biết vì cô ấy lại bỏ trốn.
Mở xưởng rất bận rộn, Chu Thuật Hoài không có cách nào quan tâm ba đứa nhỏ, cho nên mới lại muốn tìm một người vợ.
Rốt cuộc là mở xưởng nuôi heo, chịu bỏ tiền ra, hai ba câu đã nói Lâm Tư Tư đến tay.
Ai biết Lâm Tư Tư còn có thân phận như vậy.
Cũng may Tư Vân không có suy nghĩ giống như người của thời đại này.
Sinh con không đau, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.
Lắc lư tới cửa thôn, tài xế là người của Tư gia, bây giờ nhìn thấy cô nghèo túng, cũng không khách sáo nữa, đã đem người bỏ ở cửa thôn.
"Tư Vân tiểu thư, con đường ở đây không dễ đi, cô tự mình đi đến đó đi." Dùng giọng điệu mỉa mai ném lại một câu, tài xế lập tức xoay người rời đi.
Tư Vân co rút khóe miệng, mặc kệ ở thời đại nào, con người đều thực tế như vậy, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Cô xách theo cái rương lớn nặng nề của mình, đi vào thôn hạnh phúc cũ nát.
Dọc theo đường đi đều là nhà mái ngói đất vàng thuần một màu, trên đường là bùn đất gập ghềnh, bất quá cách đó không xa có một tòa nhà hai tầng mới tinh, ngược lại làm cho Tư Vân nhìn lại nhiều lần.
Ngoài ruộng lúc này còn có rất nhiều người đang lao động, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, thoáng cái đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
"Xin chào, cho tôi hỏi một chút cậu có biết nhà của Chu Thuật Hoài ở đâu không?" Tư Vân thu hồi ánh mắt, thấy có người đang đi tới, vội vàng bước tới hỏi đường, suy cho cùng cô không thể giống như ruồi bọ chạy loạn khắp nơi được.
"Anh Hoài? Cô tìm anh Hoài làm gì?" Thanh niên vác cái cuốc trước mặt ngạc nhiên nhìn cô.
Vốn dĩ ngại ngùng đối mặt vừa nhìn đã biết là cô gái đến từ trong thành phố phố, không ngờ rằng cô đến tìm anh Hoài.
"Cậu biết? Vậy thì tốt quá." Nghe giọng điệu này của đối phương, còn rất quen thuộc, vì vậy Tư Vân cũng không gạt người, chủ động nói: "Tôi là vợ hai của anh ấy, tới đây để gả chồng."
Có lẽ không có ai lập gia đình mà thảm hại hơn cô, không có ai đến thì thôi đi, còn không tìm được đường.
Thật sự quá xấu hổ.
Nhưng Tư gia cũng không tính toán lấy thân phận của thông gia đưa cô gả chồng, rốt cuộc gả cho một người đàn ông nông thôn thô lỗ, đối với bọn họ đây là hành vi rất mất mặt.
"A? Chính là cô?" Thanh niên ngạc nhiên trợn trừng mắt, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy không thể tin.
"Đúng vậy, có thể làm phiền chỉ đường cho tôi không?" Xách theo cái rương nặng như vậy, lại là ngày tháng sáu, với cái thân thể mềm mại này của nguyên chủ, tay của Tư Vân đều sắp gãy.
Đối phương kịp phản ứng, mặt đỏ tai hồng, vội vàng chỉ vào tòa nhà hai tầng cách đó không xa nói: "Ở đây, ở ngay chỗ này."
Tư Vân mắt choáng váng, vốn tưởng rằng đó là biệt thự nhỏ cao cấp trong thôn có mười vạn hộ khẩu, không ngờ lại là của Chu gia?
Phú hào lại là chính tôi?
Căn nhà này, còn tốt hơn Tư gia không biết bao nhiêu lần!
Thời buổi này, có thể xây dựng được nhà cao tầng nhỏ như vậy, đủ nói rõ rằng đối phương có của cải. Xem ra cũng không có tồi tệ giống như cô đã tưởng tượng.
Cô nói một tiếng cảm ơn, lập tức vội vàng đi qua.
Thanh niên còn muốn nói cái gì đó, đã nhìn thấy người ta đã khuôn mặt của cô vui vẻ rời đi, ngây người một hồi.
Cậu ta nghe thôn bên cạnh nói cô gái nhà kia không muốn, còn làm ầm ĩ rất khó nghe sao?
Còn tưởng rằng đã từ hôn rồi, làm sao lại còn tìm đến cửa.
Hơn nữa còn xinh đẹp như vậy...
"Có ai không?" Tư Vân đứng trước cửa, gõ cửa vài cái.
Trước cửa cột một con chó ngao Tây Tạng rất lớn, khiến cho cô rất sợ hãi.
Thiếu chút nữa chân mềm ngã ngồi xuống đất.
Tư Vân sợ nhất là chó, bởi vì cô đã từng bị chó cắn.
Cũng may là con chó kia chỉ đứng lên, cảnh giác liếc nhìn cô một cái, giống như nhận ra cô mềm yếu không có sức tấn công, lại tiếp tục lười biếng nằm sấp xuống.
Tư Vân: "?" Đây là có ý gì, mày nói rõ ràng đi.
"Đến đây! Đến đây, ai vậy" Một phụ nữ trung niên chạy tới mở cửa, thấy một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Cô là ai? Đến đây để làm gì?"
Chu gia không có họ hàng gì, người tới cửa cũng không nhiều.
Càng đừng nói đến là con gái.
Hôm trước nói một cái hôn, cô gái ở bên kia có sống chết cũng không chịu.
"Tôi?" Tư Vân chớp chớp mắt, nói: "Vợ mới nhậm chức của Chu Thuật Hoài, còn bà là ai?"
Cô nhớ được trong sách Chu Thuật Hoài không có cha mẹ, vậy thì người này là ai?
"Tôi là bà thím được tiểu Chu tìm đến trong con, cô là Lâm Tư Tư?"
Đối phương nhìn cô, ánh mắt mang theo đánh giá, lại mang theo một chút thù địch khó hiểu.
Tư Vân có chút khó hiểu, nhưng vẫn nói: "Tôi không phải là Lâm Tư Tư, các người chắc cũng đã nghe nói rồi, Lâm Tư Tư không phải con gái ruột của Lâm gia, tôi mới phải, cho nên người phải gả đến đây là tôi."
"Hồ đồ, đã nói tốt là Lâm Tư Tư, làm sao lại đổi người, Lâm gia các người đùa giỡn người khác phải không, cô nhanh đi đi."
Tư Vân nhíu mày: "Bà là người Chu gia tìm tới trông con, nói cách khác là bảo mẫu, bà có quyền quyết định thay cho Chu gia sao?"
Thím Lưu sửng sốt một chút, kịp thời phản ứng biết cô mắng bà ta là người ở, lập tức đen mặt nói: "Tôi và tiểu Chu quen biết đã mười mấy năm, quan hệ của hai nhà cũng rất tốt, mấy đứa nhỏ cũng đều là tôi giúp nó chăm sóc, tôi đương nhiên có thể quyết định." Tư thế của bà ta rõ ràng không muốn để cho cô đi vào.
Tư Vân cũng hơi bực, trầm giọng nói: "Chu Thuật Hoài đâu, gọi anh ấy ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."
"Tôi đã nói là tiểu Hoài không có ở nhà, bây giờ ở đây là tôi quản, cô nhanh chóng đi khỏi đây đi, Lâm Tư Tư không gả đến đây, phải lập tức trả ba ngàn lễ hỏi lại cho Chu gia!" Thím Lưu đuổi người nói.
"Có chuyện gì vậy? Thím Lưu?" Phía sau của Tư Vân bỗng nhiên một giọng nam khó hiểu hỏi.
Tư Vân quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy là thanh niên lúc nãy.
Nhìn thấy thanh niên, ánh mắt của thím Lưu lập lòe hai cái, nói: "Tôi cũng không biết dã nha đầu từ đâu tới, không thể hiểu được mà gây rối vô cớ, có đuổi cũng không đi!"
Từ sau khi Chu gia trở nên giàu có, có không ít cô gái tìm tới cửa, nhưng mà Chu Thuật Hoài cũng không thèm nhìn tới.
Bây giờ bà ta nói như vậy, người trong thôn cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ.
Nhưng mà người thanh niên này vừa mới nói chuyện với Tư Vân, thì cảm thấy cô diện mạo sạch sẽ, làm sao có thể là người như vậy?
Vừa thấy người vừa đi rồi, mới nhớ tới anh Hoài không có ở nhà, vội vàng chạy tới nói với cô một tiếng, không ngờ sẽ nhìn thấy hai người nảy sinh tranh chấp.
Vì thế nói: "Không phải cô ấy là vợ mà anh Hoài vừa mới hỏi được sao?"
2.
"Vợ cái gì, Lâm Tư Tư hối hôn, người này căn bản không phải là Lâm Tư Tư, nói không chừng Lâm gia muốn quỵt nợ không muốn trả lại lễ hỏi, cho nên mới tùy tiện tìm một cái dã nha đầu về chống đỡ."
Nghe được lời này, Lý Thiết Trụ mở miệng thở dốc, lại nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người của Tư Vân, không chắc chắn nói: "Cái này, xinh đẹp như vậy, không giống như là dã nha đầu."
Cậu ta chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy, hơi xinh đẹp trong thôn cũng chính là những nữ thanh niên tri thức, nghe nói những nữ thanh niên trí thức đó có ánh mắt đều rất cao, mỗi người đều muốn gả đến trong thành phố, ai cũng xem thường những người đàn ông nông thôn như bọn họ.
Nhưng mà cô gái này còn xinh đẹp hơn những nữ thanh niên trí thức đó rất nhiều, làm sao có thể coi như là một dã nha đầu đâu.
Tư Vân nhìn cũng đã biết, người phụ nữ này cũng không phải là người của Chu gia lại không cho cô vào cửa của Chu gia.
Đoán chừng là lo lắng cho mình gả cho Chu Thuật Hoài làm vợ của anh, không cần bà ta chăm sóc đứa nhỏ, mất công việc, cho nên bây giờ mới gắp gấp muốn đuổi cô đi như vậy.
A, Tư Vân lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Mặc kệ cái gì, tôi chính là con gái ruột của Lâm gia, nếu như Lâm gia đã lấy tiền, tất nhiên thân là con gái của Lâm gia phải gả đến đây, vậy mà bà thím này lại không cho tôi vào cửa, cũng không biết có tâm tư gì!"
Cô nhìn về phía Lý Thiết Trụ đang ngây người ở một bên, hỏi: "Chu Thuật Hoài đang ở đâu, cậu có biết không?"
Bên ngoài ồn ào lớn như vậy, cũng không thấy người bước ra ngoài, rõ ràng là không có ở nhà.
"Anh Hoài ở xưởng nuôi heo, về nhà rất trễ, nếu không tôi đi gọi anh ấy giúp cho cô?"
Tư Vân lại cười, nói: "Không cần đâu, vậy tôi ở đâu chờ anh ấy, chờ anh ấy trở về nói cho anh ấy biết không phải tôi không muốn gả cho anh ấy, là có người không cho tôi vào cửa, nếu đã như vậy, hối hôn đó là Chu gia, số tiền này cũng không cần phải trả lại cho Chu gia."
Nghe được lời này, sắc mặt của thím Lưu trắng bệch.
Lý Thiết Trụ cũng vẻ mặt khó hiểu nhìn thím Lưu hỏi: "Thím, sao thím không cho người ta đi vào?"
Thím Lưu xấu hổ cười cười, lo lắng chuyện này nháo lớn sẽ dẫn lửa khiến bản thân bị bỏng, vội vàng cười làm lành bà ta mở cửa ra: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, lúc nãy do tôi không biết tình huống như thế nào mới không cho vào cửa, nhanh lên, cô hãy vào nhà đi."
Bà ta hung hăng liếc nhìn Tư Vân một cái.
Người này, không thể giữ lại.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tư Vân khi mới bước vào cửa.
Nếu như có một người như vậy ở Chu gia, vậy thì cô chắc chắn sẽ không sống được thoải mái.
Cô lạnh lùng cười một tiếng, nói lời cảm ơn với Lý Thiết Trụ ở phía sau, đi vào tòa nhà nhỏ này.
Căn nhà rất lớn, ít nhất có ba bốn trăm mét vuông.
Đi vào chính là phòng khách rất lớn, phòng khách không chỉ có sô pha bằng da còn có TV, radio chờ là đồ cao cấp xa xỉ của thời đại này.
Mặc dù trang trí rất tùy ý, nhưng nhìn thoáng qua cũng vô cùng tốt.
Đây là phú ông ẩn giấu!
Mí mắt của Tư Vân hung hăng nhảy một cái, vừa buông cái rương xuống, đã nhìn thấy một cô nhóc nhỏ đi chân trần bẩn thỉu chạy tới, túm lấy góc áo của cô, đôi mắt trông mong tò mò nhìn cô.
Đầu tóc của cô nhóc nhỏ lộn xộn, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, một đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo.
Chỉ là rất dơ, bên ngoài miệng dính đầy cặn bã khi ăn đồ vật không được lau, màu sắc của quần áo ở dưới cằm cũng không thấy rõ.
Đứa nhỏ đã gần hai tuổi vậy mà còn chưa biết nói chuyện, y y nha nha nhìn cô.
Không ai có thể cự tuyệt một cái đáng yêu tiểu hài tử, nếu có thể cự tuyệt, kia nhất định là bởi vì kia hài tử không đáng yêu.
Tư Vân đưa tay ôm lấy hạt đậu nhỏ, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng bóc vỏ kẹo rồi đưa cho cô bé.
Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của hạt đậu nhỏ lập tức nắm lấy viên kẹo sữa trắng nón bóp thành không còn hình dạng.
Ở một căn nhà lớn xa hoa như vậy, đứa bé lại nuôi thành như vậy, cũng khó trách Chu Thuật Hoài muốn tìm vợ.
Bây giờ xem ra là không phải không có nguyên nhân.
Một tiếng hừ lạnh từ phía sau vang lên: "Làm bộ làm tịch."
Tư Vân quay đầu lại xem, là thím Lưu lúc nãy.
Hai người xem như đã kết thù, Tư Vân cũng không dự định không quan tâm tới bà ta.
hạt đậu nhỏ dường như chưa từng thấy trong nhà có khách tới, rất tò mò với cô, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau của cô.
Một viên kẹo, Tư Vân đã bắt được cô bé.
Tư Vân mỉm cười, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau miệng cho cô bé.
Có một nhóc con đi cùng, cô cũng không cảm thấy nhàm chán, im lặng chờ nhân vật chính Chu gia trở về.
Có lẽ Lý Thiết Trụ đã biết chuyện này, đã vội vàng đi tìm người.
Cho nên chưa đến một giờ, Tư Vân đã nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân vững vàng.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đẩy cửa ra đi vào phòng khách, trên người mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi.
Tư Vân theo bản năng ngước mắt nhìn lại, lại ngây ngẩn cả người.
Cô nghe nói người mở xưởng heo, hơn nữa tuổi lại lớn, còn tưởng rằng là một người đàn ông lớn tuổi mập mạp bụng phệ chứ.
Nếu không lớn tuổi cũng không đến mức không thể cưới được vợ.
Ai ngờ là một người đàn ông nhã nhặn đẹp xưởng như vậy, dáng người của anh thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, mới nhìn còn tưởng rằng là quân nhân thời Trung cổ..
Ánh sáng trong phòng chiếu vào khuôn mặt lăng giác của anh, làm cho đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, nhưng vẻ mặt của anh lại lạnh nhạt.
"Cô tên là gì." Nhìn thấy Tư Vân không nói lời nào, Chu Thuật Hoài trước tiên mở miệng, âm thanh trầm thấp từ tính.
"Tư Vân, em gọi là Tư Vân." Tư Vân khôi phục tinh thần lại, nghĩ đến mình lại nhìn đến ngây người, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, đứng lên, tự giới thiệu nói: "Năm nay 18 tuổi, là con gái ruột của Lâm gia."
Khuôn mặt của Chu Thuật Hoài cũng không có lộ vẻ ngạc nhiên, dù sao chuyện kết hôn Lâm gia bên kia đã kéo dài một tháng, nhưng mà Lâm Tư Tư không phải con ruột, con gái ruột lại không bằng lòng trở về.
Không nghĩ tới cô lại chủ động tìm tới cửa.
"Tôi gọi là Chu Thuật Hoài, 30 tuổi." Người đàn ông lời ít ý nhiều.
Ánh mắt thâm trầm của anh đảo qua cái rương đặt ở phòng khách, đáy mắt tựa hồ hiện lên cái gì đó, lại nhìn về phía Tư Vân: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"
Anh là người thông minh.
Tư Vân nghĩ thầm.
Chỉ cần hành động của cô cũng đã đoán được, cô chuẩn bị gả tới đây.
Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì.
Tư Vân gật đầu: " Đã nghĩ kỹ rồi."
Chu Thuật Hoài: "Em có biết tình huống của tôi không? Tôi có ba đứa con, mặc dù không phải con ruột, nhưng mà tôi đã nhận làm con nuôi, tôi cũng không có ý muốn sinh con."
Tư Vân bước lên hai bước, vươn đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại về phía người đàn ông, khẽ mỉm cười: "Đầu tiên, người mẹ rất vĩ đại. Tiếp theo, em sẽ làm một người mẹ kế thật tốt."
3.
.Đại lão tương lai phiên bản nhỏ
Chu Thuật Hoài khó được sửng sốt một chút.
"Được, em ở lại đi."
"Không, Thuật Hoài, làm sao lại dễ dàng để cô ta ở lại đây như vậy, Lâm gia bên kia vừa nhìn đã biết muốn tham muốn 3000 tiền lễ hỏi của cậu, nhà của mấy người này là kẻ lừa đảo!"
Thím Lưu nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ.
Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn thím Lưu một cái, giọng điệu trầm thấp: "Cô ấy thật sự là con gái ruột của Lâm gia, vậy thì không có cái gì là lừa gạt."
Tư Vân cười như không cười liếc mắt nhìn thím Lưu một cái: "Người thím này ngay từ đầu vẫn luôn rất phản đối em vào cửa, làm sao vậy, chẳng lẽ thím có người tốt hơn để chọn?"
Thím Lưu nghẹn họng.
Chu Thuật Hoài bình thản thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có một chút lạnh nhạt: "Thím Lưu, chuyện này, thím không cần quan tâm."
Vừa dứt lời, anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tư Vân một cái: "Em ở lại, tôi không có yêu cầu gì đối với em cả, chỉ cần đối xử tốt với mấy đứa nhỏ là được, còn chuyện hôn lễ, nhà của em yêu cầu không cần làm, hơn nữa nhà gái cũng không muốn, chúng tôi ở bên này tạm thời không có chuẩn bị cái gì, nếu em muốn, thì chọn một ngày."
"Công trường còn có việc, tôi đi làm trước, em còn có chuyện quan trọng nào muốn hỏi không?"
Tư Vân gật đầu: "Hôn lễ không làm cũng không sao cả, em có phòng ở không?"
Chu Thuật Hoài im lặng một chút, mới nói: "Trong nhà tổng cộng có năm phòng, phòng ngủ chính ở lầu hai phòng thứ nhất là của em, em ở đó trước, tôi ngủ với tiểu Đông."
Ba đứa con của chị gái anh, theo thứ tự gọi là Chu Việt Đông Chu Việt Hàn, Chu Tiểu Oánh.
Sau khi dưới danh nghĩa của anh, trực tiếp đổi thành dòng họ Chu gia.
Thật sự là Tư Vân tới quá đột nhiên, trong nhà cũng không có chuẩn bị trước.
Ngày thường chính mình ở một phòng, tiểu lão đại Chu Việt Đông cùng với muội muội một phòng, tiểu lão nhị một phòng, phòng còn lại là cho khách ở, cái gì cũng không có, để cho cô ở đó thật sự rất ủy khuất.
Tư Vân gật đầu: "Được, anh bận đi."
Chu Thuật Hoài hơi gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi.
Thím Lưu nhìn thấy người đi rồi, cuối cùng cũng không nhịn được, giọng điệu không tốt mỉa mai hai tiếng: "Đừng tưởng rằng cô vào cửa tôi sẽ khách khí với cô, tôi ngược lại muốn xem cô giả bộ được mấy ngày."
Tư Vân cảm thấy bà thím này thật sự không thể hiểu được, liếc nhìn bà ta một cái: "Thím bản lĩnh không lớn, giọng điệu lại không nhỏ, không biết còn tưởng rằng thím là mẹ chồng tương lai của tôi, đắc ý như vậy?"
Tư Vân cười nhạo một tiếng: "Tốt xấu gì tôi cũng coi như cưới hỏi đàng hoàng, có vài người bất quá là dùng tiền để thuê làm việc, nói khó nghe một chút đó là người ở, phạm tội sẽ phải bị đuổi việc, thím chú ý một chút."
Thím Lưu tức muốn hộc máu, mặc dù bà ta là dùng tiền để thuê đến để giúp đỡ, nhưng dựa vào quan hệ và tuổi tác của bà ta với Chu gia, bà ta hoàn toàn có tư cách dạy dổ Tư Vân, bây giờ ngược lại bị cô khinh thường, không cần nói có bao nhiêu nghẹn khuất.
"Cô còn là người từ trong thành phố tới, người thành phố thì có phẩm chất này sao!" Bà ta chỉ vào mũi của Tư Vân mắng.
"Phẩm chất của tôi là đối với người." Tư Vân nhe răng cười, rất rõ ràng, bà ta không phải người.
Thím Lưu tức điên rồi, nhưng ngay sau đó nghĩ đến cái gì, bà ta lạnh lùng cười một tiếng.
"Cô chờ đó cho tôi."
Nói xong ôm hạt đậu nhỏ đang y y nha nha đi.
Tư Vân cũng không để ý tới bà ta, xách cái rương lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Căn phòng rất lớn, nhưng chỉ có một cái giường gỗ đặt ở giữa, một cái bàn và tủ quần áo, còn lại cái gì cũng không có, rất có cảm giác nhà chỉ có bốn bức tường.
Tư Vân im lặng trong chớp mắt, ở trong căn nhà lớn xa hoa như vậy, căn phòng lại khó coi như vậy.
Quả nhiên cuộc sống của đàn ông giản dị và tự nhiên như vậy.
Nhưng mà chăn được xếp rất gọn gàng, chăn sạch sẽ không dính một hạt bụi, nhìn miếng đậu hũ kia, Tư Vân nhướng mày, người đàn ông này trước kia không lẽ đã tham gia quân đội chứ.
Cô sửa soạn lại quần áo của mình một chút, mở tủ quần áo ra.
Tủ quần áo của người đàn ông chỉ để hai bộ quần áo, gấp rất gọn gàng chỉnh tề.
Người bị bệnh ám ảnh cưỡng chế sẽ thấy rất thoải mái.
Về quần áo nam thiên không thể xếp chồng quá lâu, nếu không rất dễ dàng bị ra mùi.
Cho nên Tư Vân vội vàng lấy quần áo treo lên, ngăn tủ trống trơn đã bị quần áo đầy đủ màu sắc lấp đầy, cảm giác hài lòng lập tức dâng lên.
Mặc dù xuyên sách khiến cho cô có chút trở tay không kịp, nhưng kết quả này so dự kiến của cô tốt hơn nhiều. Cô còn lo lắng là nhà ngói rách, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Bây giờ xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, thập niên 80 90 vàng có khắp nơi, chỉ cần là người có ý tưởng táo bạo, sẽ có người kiếm được rất nhiều tiền.
Rất rõ ràng, Chu Thuật Hoài chính là loại người có ý tưởng táo bạo kia.
Không cần lo lắng ăn mặc, giảm bớt phiền phức những người xuyên qua văn niên đại cần phải cố gắng kiếm tiền.
Dù sao mặc kệ như thế nào, đi tới đâu hay tới đó.
Bận rộn xong, Tư Vân tiếp tục tham quan phòng, phòng ngủ chính còn có một cái phòng tắm riêng, lúc nãy đi trên đường cô đã ra cả người đầy mồ hôi, lập tức cầm quần áo vào phòng tắm.
Tuy rằng không có nước ấm, nhưng là hôm nay có tắm nước lạnh cũng không lạnh.
Những năm 80 người dùng máy nước nóng không nhiều lắm, trừ phi là người cực kỳ có tiền.
Bất quá xem điều kiện của Chu Thuật Hoài, e rằng không bao lâu nữa anh sẽ có thể ổn định cuộc sống.
Nhanh chóng tắm rửa một cái, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.
Tư Vân thay một chiếc váy đơn giản màu vàng cam, mái tóc dài màu đen giống như thác nước ướt sũng rủ xuống đầu vai, cô ngồi vào trước bàn, sắp xếp chai lọ của mình ngay ngắn để lên bàn, sau đó bắt đầu cẩn thận lau chùi cho mình.
Nguyên chủ bảo dưỡng tốt như vậy, chính mình cũng không thể bỏ bê được.
Ngoại trừ những thứ này ra, cô còn mang theo một ít sách của nguyên chủ.
Đúng vậy, nguyên chủ vốn là một học sinh trung học, thành tích học tập cũng không tệ lắm.
Kết quả vì muốn sớm kết hôn với vị hôn phu sĩ quan một chút, vậy mà đã bỏ học.
Chủ yếu là vị hôn phu sĩ quan kia tuổi cũng không nhỏ, nghe nói đã 25 tuổi, người trong nhà đang thúc giục kết hôn gấp.
Nếu không Tư gia cũng sẽ không muốn bỏ qua việc học của cô.
Rõ ràng việc học và con trai của trưởng của thủ trưởng, bọn họ lựa chọn vế sau.
Kết quả bỏ học không bao lâu, tiểu thư thật lập tức tìm tới cửa.
Nguyên chủ cả ngày vì tình yêu muốn chết muốn sống, làm sao sẽ có tâm trạng đi học? Não yêu đương thật đáng sợ.
Sắp xếp sách vở chỉnh tề gọn gàng, chờ đến khi nào cô quen với thời đại này cô sẽ lại nghiên cứu nó.
Tư Vân đứng dậy lau tóc, lúc sắp khô, cô nghe thấy có tiếng chó sủa dưới lầu.
Nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu, phòng ngủ chính vừa vặn có thể nhìn thấy cửa ra vào.
Chỉ thấy hai thiếu niên mang khăn quàng đỏ một trước một sau đi vào sân.
Bọn họ tuổi cũng không lớn, nhưng người cao hơn một chút khuôn mặt có chút lạnh lùng, lại hơi giống với phong thái của Chu Thuật Hoài.
Đứa còn lại thì nhảy nhót tung tăng, xách theo cặp sách rách, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Hai người lớn lên rất giống nhau, hơn nữa đều rất gầy yếu.
Tư Vân lại nghĩ tới hạt đậu nhỏ dưới lầu, cũng rất gầy.
Theo đạo lý với điều kiện gia đình của Chu Thuật Hoài như vậy, không nên gầy như vậy mới đúng.
Tư Vân trí nhớ đối về ba đứa nhỏ này cũng rất nhiều.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ ngược đãi ba đứa nhỏ, vốn dĩ đã không cha không mẹ, từ nhỏ ba đứa nhỏ đều thiếu thốn tình thân, vì vậy lớn lên bị lệch lạc.
Một người đàn ông như Chu Thuật Hoài, lại phải lo kiếm tiền, còn phải lo cho trong nhà, vì vậy hắn không thể nào chăm sóc được cho ba đứa nhỏ.
Hơn nữa anh vốn im lặng ít nói, sẽ không biểu đạt ra ngoài, mấy đứa nhỏ đều rất sợ anh.
Nguyên chủ ngược đãi bọn họ, lại càng không có ai dám lên tiếng, chịu đựng.
Tuổi vốn dĩ không lớn, để lại bóng ma, nghẹn lâu ngày tâm lý tự nhiên sẽ không khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro