Phiên Ngoại
Tôi tên Nguyễn Trân Châu, lúc này tôi đã 57 tuổi rồi, và thời gian chẳng khác gì một lưỡi dao sắc lạnh, cắt sâu vào cuộc đời tôi, để lại những vết sẹo chẳng bao giờ lành. Căn nhà tôi sống giờ đã cũ kỹ, tường loang lổ vết nứt, bong tróc từng mảng, mùi ẩm mốc bám đầy không gian.
Cơ thể tôi chẳng còn chút dấu vết nào của Nguyễn Trân Châu, người phụ nữ từng sống dưới lớp vỏ bọc bình thường, từng là vợ, là mẹ trong mắt chồng con. Hai bầu vú của tôi xệ xuống, thâm đen, lủng lẳng với đôi khuyên khắc chữ Mỡ lạnh ngắt, rung lên leng keng mỗi khi tôi cử động. Làn da nhăn nheo đầy sẹo, đó là những vết tích từ roi da của Minh, Ngọc và Long suốt bao năm.
Hình xăm Chó cái trên mu lồn đã mờ đi, nhưng vẫn đủ rõ để nhắc tôi rằng tôi là ai. Chiếc vòng cổ chó khắc Mỡ phía trước, Súc vật của Minh phía sau vẫn siết quanh cổ tôi, giờ lỏng lẻo vì cổ tôi đã gầy guộc, xương xẩu. Tôi không còn là Nguyễn Trân Châu nữa – tôi chỉ là Mỡ, con chó cái của gia đình này.
Minh, chủ của tôi giờ đã hơn 30 tuổi, vẫn là kẻ thống trị tuyệt đối trong căn nhà, nhưng hắn chẳng còn trực tiếp hành hạ tôi nhiều. Hắn giao phó việc đó cho Ngọc và Long, hai đứa con tôi từng mang nặng đẻ đau, giờ lớn lên trong sự giáo dục của hắn.
Ngọc, 20 tuổi, lạnh lùng và tàn nhẫn, thường dùng tôi như trò tiêu khiển khi chán. Em trai của Ngọc, tên Long, 15 tuổi, cao lớn, mang gương mặt giống hệt Minh thời trẻ, đã vượt xa cha trong sự độc ác và kiểm soát. Từ nhỏ, nó đã quen coi tôi là Mỡ, không phải mẹ, và giờ đây, khi bước vào tuổi dậy thì, nó thể hiện quyền lực của mình một cách tàn bạo hơn bao giờ hết.
Một buổi tối mùa đông, gió lạnh rít qua khe hở của căn nhà, mang cái rét buốt thấm vào từng ngóc ngách. Tôi đang quỳ trong lồng chó ở góc nhà vệ sinh, co ro trong chiếc áo rách rưới, chờ đợi lệnh từ Minh hoặc hai đứa con. Đột nhiên, tôi nghe tiếng bước chân nặng nề của Long vang lên từ hành lang, kèm theo tiếng cười đùa ầm ĩ của đám bạn nó. Tim tôi đập nhanh hơn, một linh cảm xấu ùa đến.
- Ê tụi mày, hôm nay tao cho tụi mày xem cái này hay lắm.
Giọng Long vang lên lớn, đầy phấn khích, xuyên qua cánh cửa.
- Gì mà hay? Mày lại khoe đôi giày mới hả?
Một giọng khác, tôi đoán là Tuấn ( bạn thân của Long )hỏi lại, giọng trêu chọc.
- Không, cái này đặc biệt hơn.Đảm bảo tụi mày chưa thấy bao giờ.
Long cười nham hiểm, và ngay sau đi tới nhà vệ sinh bật mở cánh cửa ra. Khi cánh cửa mở ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt mờ đục nhìn Long đứng đó. Đôi mắt nó sáng rực với ý định xấu xa mà tôi đã quen thuộc suốt bao năm. Nó cúi xuống, mở khóa lồng, nắm dây xích quanh cổ tôi, kéo mạnh không chút thương tiếc.
- Bò ra đây, con chó.
Long ra lệnh, giọng lạnh lùng như dao cắt.Tôi run rẩy, bò ra khỏi lồng bằng cả tay và chân, chiếc áo rách bị kéo lên, để lộ cơ thể già nua của mình: hai bầu vú xệ thâm đen, đôi khuyên Mỡ lủng lẳng, hình xăm Chó cái mờ nhạt dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Long siết dây xích, dẫn tôi ra phòng khách, nơi ba thằng bạn nó Tuấn, Khoa và Hùng đang ngồi trên sofa cũ kỹ, mắt tròn xoe nhìn tôi.
- Đây là cái gì vậy Long?
Khoa hỏi, giọng ngạc nhiên xen lẫn tò mò, tay ngừng nhấp bia.
- Đây là con chó của tao.Mày cứ gọi nó là Mỡ.
Long đáp, kéo dây xích để tôi quỳ giữa phòng, ngay trước mặt đám bạn. Tuấn thấy vậy thì bật cười lớn, chỉ tay vào tôi, giọng không giấu nổi thích thú.
- Trời ơi, bà già này mà là chó của mày hả?Thật không vậy?
-Thật chứ sao không.Tao huấn luyện nó từ nhỏ, giờ nó ngoan lắm.
Long nói, tay vỗ mạnh vào đầu tôi như vỗ một con vật nuôi.Tôi cúi đầu, không dám ngẩng lên. Tôi đã quen với sự nhục nhã, nhưng hôm nay, sự hiện diện của đám bạn Long khiến tim tôi đập thình thịch, một nỗi sợ hãi mới len lỏi trong lòng. Long ngồi xuống ghế, chân dang rộng, ra lệnh bằng giọng điệu quen thuộc.
- Mỡ, liếm chân tao trước đi.Diễn cho tụi bạn tao xem mày ngoan cỡ nào.
Tôi chậm rãi bò đến, đặt đầu lên đùi nó, dùng lưỡi liếm bàn chân nó. Mùi mồ hôi và bụi bẩn từ đôi giày vừa tháo ra xộc vào mũi, nhưng tôi không dám dừng lại. Đám bạn Long cười lớn, vỗ tay cổ vũ, tiếng reo hò vang khắp phòng.
- Đỉnh thật đấy!
- Bà già này chịu chơi ghê.
Hùng reo lên, tay cầm điện thoại quay lại, ánh mắt lấp lánh phấn khích. Liếm xong, Long đẩy tôi ra, đứng dậy, nhìn đám bạn với nụ cười nham hiểm. Nó vuốt tóc, ánh mắt lóe lên ý định tàn bạo hơn.
- Tụi mày muốn xem cái hay hơn không?
- Còn gì hay hơn nữa hả?
Khoa hỏi, mắt sáng lên, tay đặt chai bia xuống bàn.Long chẳng đáp, chỉ nắm dây xích kéo tôi đứng dậy, dẫn tôi đến giữa phòng. Với một động tác mạnh bạo, nó xé toạc chiếc áo rách trên người tôi, để lộ hoàn toàn cơ thể già nua của tôi: hai bầu vú xệ xuống thâm đen, đôi khuyên Mỡ lủng lẳng, hình xăm Chó cái mờ nhạt nổi bật dưới ánh đèn. Nó đứng trước mặt tôi, cởi quần ra, ánh mắt đầy kiêu ngạo và khinh miệt.
- Tao sẽ đụ con chó này ngay trước mặt tụi mày.
Long tuyên bố, giọng vang lên như một lời thách thức.
- Trời ơi, mày điên rồi!Nhưng mà đỉnh thật đấy, làm đi!
Tuấn hét lên, giọng phấn khích, tay đập mạnh xuống sofa.Tôi run rẩy, cơ thể co lại, cố van xin trong tuyệt vọng.
- Long... đừng làm vậy trước mặt bạn con...Con xin chủ...
Nhưng lời cầu xin vừa thốt ra đã bị cắt ngang. Long gầm lên, giáng một cái tát mạnh vào mặt tôi, khiến tôi ngã nhào xuống sàn, má đỏ rát, đau rần rật.
- Mày là con chó, có quyền nói à?Quỳ xuống, dang chân ra ngay!
Tôi cắn môi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo. Tôi quỳ xuống, hai tay chống sàn, dang rộng chân như một con vật bị ép buộc. Đám bạn Long ngồi trên sofa, vừa uống bia vừa reo hò, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Long nắm tóc tôi, kéo mạnh đầu tôi ngửa ra sau, cúi xuống thì thầm vào tai tôi với giọng lạnh lùng.
- Mày biết tao thích gì không, con chó?Tao muốn nghe mày rên với sủa gâu gâu khi tao đụ mày.Dám không làm là tao đánh mày chết.
Tôi gật đầu yếu ớt, giọng run rẩy, khàn đặc.
- Dạ... con sẽ làm theo lời chủ.
Long cười nham hiểm, đứng thẳng dậy, tay siết chặt dây xích quanh cổ tôi. Không chút do dự, nó đẩy mạnh cơ thể vào tôi. Tôi giật mình, cơ thể già nua rung lên theo từng nhịp mạnh bạo. Hai bầu vú xệ thâm đen của tôi đung đưa dữ dội, đôi khuyên vú lắc lư leng keng như một bản nhạc méo mó. Đám bạn Long cười lớn, vỗ tay cổ vũ, không khí trong phòng trở nên hỗn loạn.
- Đi Long, mạnh nữa đi!Cho bà già này biết tay!
Hùng hét lên, tay giơ chai bia, mắt không rời khỏi tôi.Long tăng nhịp độ, tay kéo dây xích khiến cổ tôi nghẹt lại, da cổ đỏ ửng vì bị siết. Tôi bắt đầu rên rỉ, tiếng rên yếu ớt thoát ra từ cổ họng khô khốc, hòa lẫn với sự đau đớn và nhục nhã.
- Ư... ư... gâu gâu...
- Ha ha, nghe chưa tụi mày?Nó sủa gâu gâu kìa!
Long vừa làm vừa cười lớn, tay siết chặt dây xích hơn nữa.Tôi tiếp tục, cơ thể run rẩy dữ dội. Mỗi nhịp nó đẩy vào, tôi lại rên rỉ và sủa, như một con chó thực thụ được huấn luyện đến mức hoàn hảo. Tiếng rên xen lẫn tiếng sủa vang lên đều đặn, hòa vào tiếng reo hò của đám bạn.
- Ư... gâu gâu... ư... gâu gâu...
Khoa đứng dậy, tiến gần hơn để quay cận cảnh, miệng không ngừng xuýt xoa, giọng đầy phấn khích.
- Đỉnh thật, Long!Bà già này vừa rên vừa sủa, đúng là con chó chuyên nghiệp!
Long đẩy mạnh hơn, tay còn lại giáng một cái tát vào mông tôi, tiếng chát vang lên khô khốc, để lại một vết đỏ rát trên làn da nhăn nheo. Tôi hét lên, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
- Ư... gâu gâu... chủ... mạnh nữa đi... gâu gâu...
- Thấy chưa, tụi mày?Con chó này vẫn ngon dù già rồi.Tao đụ nó thế này từ hồi nhỏ, giờ nó quen rồi.
Nó vừa nói vừa kéo dây xích, khiến đầu tôi ngửa ra sau, khuôn mặt nhăn nheo đẫm nước mắt nhưng tôi vẫn cố gắng rên và sủa đều đặn.
- Gâu gâu... ư... gâu gâu...
Đám bạn reo hò ầm ĩ, vỗ tay không ngừng. Tuấn ném một lon bia rỗng về phía tôi, trúng vào lưng tôi, khiến tôi giật mình nhưng không dám ngừng lại, tiếng gâu gâu vẫn bật ra từ miệng tôi.
- Mạnh nữa đi, Long!Cho con chó này rên to hơn nữa!
Long đáp ứng, đẩy mạnh hơn nữa, khiến cơ thể tôi gần như đổ sập xuống sàn. Hai bầu vú xệ của tôi đung đưa dữ dội, đôi khuyên vú va vào nhau kêu leng keng không ngừng. Tôi thở hổn hển, mồ hôi trộn lẫn nước mắt chảy dài trên mặt, nhưng vẫn cố giữ nhịp rên và sủa.
- Ư... gâu gâu... chủ... con sướng lắm... gâu gâu...
Long cười lớn, tay vỗ mạnh vào mông tôi thêm lần nữa.
- Mày sướng thật không, con chó?
- Dạ... con sướng... gâu gâu... con là chó của chủ...
Tôi đáp, giọng khàn đặc, ánh mắt mờ đục không còn chút sức sống.Sau một lúc, nhịp độ của Long càng lúc càng nhanh, nó siết chặt dây xích, khiến tôi nghẹt thở, tiếng rên và sủa của tôi trở nên đứt quãng nhưng vẫn vang lên đầy tuyệt vọng.
Cuối cùng, Long đạt đến đỉnh điểm. Nó đẩy mạnh lần cuối, rồi rút ra, để tôi ngã vật xuống sàn, cơ thể run rẩy, thở hổn hển. Tôi nằm co ro, hai chân vẫn dang rộng, hai bầu vú xệ thâm đen phập phồng theo từng nhịp thở yếu ớt, đôi khuyên vú lặng lẽ ngừng rung. Đám bạn vỗ tay rầm rộ, đứng dậy reo hò như vừa xem xong một màn trình diễn xuất sắc.
- Đỉnh thật, Long!Mày làm bà già này rên với sủa nghe đã ghê!
Khoa reo lên, tay vẫn cầm điện thoại quay lại, nụ cười không giấu nổi sự thích thú.
- Chưa hết đâu.Lần sau tụi mày qua, tao cho tụi mày thử nó luôn.
Long nói, nắm dây xích kéo tôi lê trên sàn, dẫn tôi trở lại lồng chó trong nhà vệ sinh.Tôi lê bước theo, không dám ngẩng mặt. Cơ thể tôi đau nhức, hai bầu vú xệ thâm đen cọ xuống sàn lạnh, để lại cảm giác tê dại. Tiếng cười nói của đám bạn Long vẫn vọng lại từ phòng khách, nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa. Khi cửa lồng đóng lại, Long đứng ngoài song sắt, nhìn tôi với nụ cười nham hiểm.
- Mày làm tốt lắm, Mỡ.Lần sau tao muốn mày sủa to hơn nữa, nghe chưa?
- Dạ... con sẽ sủa to hơn... gâu gâu...
Tôi đáp, giọng yếu ớt, khàn đặc, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không.Long gật đầu hài lòng, khóa cửa lồng rồi quay đi. Tôi nằm co ro trong không gian chật hẹp, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua, hòa lẫn với mồ hôi và bụi bẩn.
Cơ thể tôi đau nhức, hai bầu vú xệ thâm đen rung lên theo từng nhịp thở yếu ớt. Tôi không còn mơ về tự do, không còn hy vọng về một cuộc sống khác. Tôi là Mỡ, con chó cái của Long, của gia đình này, và giờ là trò tiêu khiển cho cả bạn bè nó. Tiếng gâu gâu mà tôi buộc phải sủa vẫn vang vọng trong đầu, như một lời khẳng định cuối cùng về thân phận của tôi cho đến ngày tôi không còn thở nữa.
Đêm đó, khi đám bạn rời đi, Long trở lại nhà vệ sinh, mở cửa lồng và kéo tôi ra một lần nữa. Nó bắt tôi quỳ trước mặt, dùng roi da đánh lên cơ thể tôi như một cách khen thưởng cho sự ngoan ngoãn tối nay. Những vết roi đỏ rát chồng chất lên làn da nhăn nheo, nhưng tôi không rên rỉ, chỉ lặng lẽ sủa gâu gâu như một phản xạ.
- Mày thấy không, con chó?Tao là chủ của mày, và tao muốn mày sống thế này đến chết.
- Dạ... con biết...Con là súc vật của chủ Long.Con sống để phục vụ chủ... gâu gâu...
Tôi đáp, giọng yếu ớt nhưng chắc chắn.Long cười lớn, ném tôi trở lại lồng, khóa cửa và bỏ đi. Trong bóng tối, tôi nằm đó, cơ thể đau đớn, tâm hồn trống rỗng. Tôi đã chấp nhận tất cả – từ những trận đòn roi, những lần bị hành hạ, đến tiếng gâu gâu mà tôi phải sủa mỗi ngày. Cuộc đời tôi giờ chỉ còn là một chuỗi ngày phục vụ Long, Ngọc, Minh, và bất kỳ ai họ muốn tôi phục vụ. Tôi là Mỡ, và tôi sẽ mãi là như vậy, cho đến khi hơi thở cuối cùng rời khỏi cơ thể già nua này.
-----------------END------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro